Đan Phi tức giận, tựa hồ đối với tác phong của Bảo Thụ Tông không quá hài lòng.
- Phần thưởng kia từ đâu mà đến?
Giang Trần hiếu kỳ.
- Lông dê ra trên người dê chứ đâu. Tất cả đội ngũ thí luyện, giao nộp một nửa thu hoạch. Ở trong một nửa đồ vật này, sẽ rút ra một thành, ban thưởng cho đội ngũ thứ nhất. Lại rút ra một thành, ban thưởng thứ hai thứ ba. Thứ hai phân sáu thành, thứ ba phân bốn thành.
Giang Trần nghe mà dở khóc dở cười:
- Bảo Thụ Tông này, quả nhiên là vắt cổ chày ra nước a. Bọn hắn cố định phân một nửa, lấy ra hai thành trong đó để ban thưởng, còn lại tám phần, toàn bộ vào túi riêng của bọn hắn?
- Vậy ngươi cho rằng vì cái gì tông môn cường đại như vậy? Giàu đến chảy mỡ? Bọn hắn dựa vào đúng là loại vắt cổ chày ra nước này, chỉ có vào chứ không có ra.
Giang Trần ngượng ngùng cười cười, ngẫm lại cũng có đạo lý, một tông môn muốn lớn mạnh, tài nguyên tự nhiên là phải tập trung ở trên người tinh anh.
Tham gia Mê Cảnh Thu Liệp, đại bộ phận là Võ Giả thế tục, nhất định là không thể nào trở thành đệ tử tông môn. Bảo Thụ Tông tự móc tiền túi ra ban thưởng, hiển nhiên không có khả năng.
- Lão phu đến nói vài lời.
Lúc này, thanh âm của Diệp Trọng Lâu lão gia tử vang lên.
- Mê Cảnh Thu Liệp, là việc trọng đại của Võ Giả Thiên Quế Vương Quốc, cũng là cơ hội thí luyện khó được của các ngươi. Lão phu đối với các ngươi không có yêu cầu đặc biệt gì, nhưng có một ít lời khuyên phải nói. Chủ đề Mê Cảnh Thu Liệp, ở chỗ săn giết con mồi. Ân oán cá nhân giữa các ngươi, tốt nhất là không dẫn vào trong đó. Trên nguyên tắc, Mê Cảnh Thu Liệp là cấm các đội ngũ chém giết lẫn nhau, giải quyết tư oán. Đương nhiên, loại cấm đoán này rất vô lực, không dễ thao tác. Nhưng mà, lão phu muốn cường điệu chính là, ở trong đó chém giết, một khi ra tai nạn chết người, trừ khi ngươi che dấu vô cùng tốt, làm không hề lỗ thủng, nếu không, một khi bị người tố giác vạch trần, hoặc là bị điều tra ra, kẻ chủ động giết người, sẽ chịu tội như ngoại giới sát nhân!
Cấm chém giết, cái này không dễ cấm. Nhưng chém giết, như ngoại giới đồng dạng có phong hiểm. Một khi bị điều tra ra, cũng phải chịu tội như ở ngoại giới.
Cùng những tiểu đội khác bất đồng, tiểu đội của Đan Phi, chỉ có hai đội viên, lộ ra rất là đặc biệt. Bất quá, đừng nhìn bọn hắn chỉ có hai đội viên, nhưng lại hấp dẫn ánh mắt nhất, cũng được chú ý cao nhất.
Bởi vì, trang bị của Đan Phi, đối với con dòng cháu giống quen nhìn Đan Phi thanh nhã mà nói, Đan Phi lộ ra một mặt dã tính kia, làm cho hoocmon sinh dục trong cơ thể bọn họ, là khó có thể ức chế tăng lên.
- Kỳ quái, không phải Đan Phi tiểu thư đều độc hành sao? Lần này sao lại có một đồng đội? Tiểu tử này là ai? Dựa vào cái gì hắn có thể cùng Đan Phi tổ đội?
- Gặp quỷ rồi, thế đạo thay đổi sao? Ngay cả Đan Phi độc lai độc vãng, cũng bắt đầu tổ đội. Trời ạ, nữ thần của ta, vậy mà cùng nam nhân khác tổ đội, đáng giận, đáng giận!
- Tên kia là ai? Quay đầu lại nhất định phải hỏi thăm một chút. Chẳng lẽ Đan Phi gần đây tầm mắt cực cao, lại có người trong lòng?
- Ai, nếu ta có thể cùng Đan Phi tiểu thư tổ đội, dù lại lấy tiền ta cũng làm a.
Vô số nam nhân oán niệm, đối với Giang Trần hầm hừ, nếu như đều hóa thành nước miếng, đủ để khiến Giang Trần chết đuối mười lần tám lần.
Giang Trần lão thần khắp nơi, đứng ở một bên, cùng Đan Phi bảo trì khoảng cách nửa cánh tay, không nhìn ngoại giới hâm mộ ghen ghét hận.
Cách đó không xa, một ánh mắt âm tàn, rơi vào trên người Giang Trần, đúng là Đại vương tử Diệp Đại.
- Giang Trần, ngươi có tài có đức gì? Vậy mà cùng Đan Phi tổ đội? Lão Tứ này, chẳng lẽ cũng thua ở dưới váy Đan Phi sao? Bằng không thì như thế nào cam lòng để Giang Trần cùng người khác tổ đội?
Trong nội tâm Diệp Đại cũng vô cùng vặn vẹo, hận không thể đi lên một cước giẫm bạo Giang Trần, sau đó chuyển thành mình.
Cũng không phải Giang Trần cố ý trang bức, hắn cũng biết, cùng Đan Phi tổ đội là một sự tình phong hiểm rất lớn, rất kéo cừu hận.
Nhưng việc này đã không có cách nào cải biến, hắn đành phải khép lại ngũ giác, dứt khoát nhắm mắt minh tưởng. Bằng không thì ngoại giới tràn ngập các ánh mắt oán niệm, thấy nhiều cũng xui.
Ước chừng sau nửa canh giờ, bàn tay trắng nõn của Đan Phi ở bên hông Giang Trần nhéo một cái:
- Đừng giả bộ chết nữa, đến phiên chúng ta vào.
- À?
Giang Trần bị đau, mơ mơ màng màng theo Đan Phi đi vào Truyền Tống Trận Pháp. Chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên bạch quang, liền tiến vào trong Truyền Tống Trận Pháp.
Sau một khắc, khi tầm mắt của hắn khôi phục, đã xuất hiện ở trong thế giới mê cảnh rồi.
Trước mắt là một hồ nước cực lớn, nước như gương sáng, phản chiếu lấy trời xanh mây trắng, vừa nhìn lên, thẩm mỹ liền để cho người hô hấp tăng nhanh.
Nơi hai người đặt chân, đúng là bên cạnh bờ hồ nước này.
Đan Phi nhìn qua ý cảnh như vẽ, tâm tình cũng thật tốt, không khỏi thở dài:
- Thật sự là quá đẹp, đây là trong ba lần ta tham gia Bí Cảnh thí luyện, gặp được nơi đẹp nhất.
Vừa dứt lời, đột nhiên mặt hồ không hề có dấu hiệu vọt lên một đoàn bọt nước, một thủy tiễn trực tiếp bắn đến, trong thủy tiễn, thậm chí có một con ngạc ngư hung hãn lao thẳng tới, giương miệng lớn dính máu, hướng Đan Phi cắn xuống.
Giang Trần phản ứng cực nhanh, trực tiếp nện tới một quyền:
- Nghiệt súc, cút ngay!
Một quyền này vừa chuẩn lại hung ác, ở lúc ngạc ngư bổ tới cách Đan Phi một mét, hung hăng đập lên cằm của nó.
Ngạc ngư kia kêu thảm một tiếng, toàn bộ cái cằm hoàn toàn thối rữa, phần phật lạp… hóa thành một đoàn huyết nhục. Mà thân hình ngạc ngư, thì nương theo tiếng kêu thảm, lần nữa trở về trong nước.
Đan Phi đột nhiên bị tập kích, tuy coi như trấn định, nhưng bao nhiêu cũng có chút mất hứng.
Đôi mắt dễ thương liếc nhìn Giang Trần, mỉm cười nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi không hiểu thương hương tiếc ngọc chứ.
Giang Trần cười ha ha:
- Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta là sợ vạn nhất ngươi có sơ xuất, đi ra ngoài lão gia tử không xé ta mới lạ.
- Hắc hắc, đừng giải thích, bổn cô nương không thích nghe.
Vừa nói, hai chân thon dài đi tới cạnh bờ, đi đến bãi cỏ phía trước, lưu cho Giang Trần một bóng lưng cực kỳ vũ mị lại không thiếu dã tính.
Giang Trần không thể không thừa nhận, dáng người của nữ nhân này, hoàn toàn chính xác có vốn liếng ngạo nhân.
- Đan Phi tỷ, định lực không tệ a.
Giang Trần bước nhanh đuổi kịp, cười nói một câu.
- Cái gì định lực không tệ?
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Đan Phi nhếch lên.
- Không biết ngươi nói cái gì.
- Hành động cũng không tệ, ta ngược lại hiếu kỳ, nếu ta không đánh một quyền kia, ngươi tới khi nào mới né tránh?
Đan Phi khanh khách một tiếng, lại không trả lời, bộ pháp nhẹ nhàng, rất nhanh đi đến phía trước.
- Giang Trần, dọc theo con đường này, ngươi là hộ vệ của ta. Không phải vạn bất đắc dĩ, bổn cô nương sẽ không xuất thủ!
Updated 3613 Episodes