Đồng Giao kích trong tay phát ra thanh âm gào thét ông ông ông, dĩ nhiên kéo dài không dứt, vô luận Thiết Đạt Chí áp chế như thế nào, cũng áp chế không nổi.
Tập trung nhìn vào, hoa văn mặt ngoài của Đồng Giao kích, vậy mà xuất hiện một vết rách, tuy bản thể của trường kích này không bị thương tổn, nhưng phù văn pháp trận ngoài bản thể, rõ ràng đã bị đối phương đập vỡ.
- Làm sao có thể?
Thiết Đạt Chí trợn mắt há hốc mồm.
Đây chính là Linh khí tám luyện a, ở trong Linh khí, cũng sắp tiếp cận đỉnh phong rồi.
Thế nhưng mà, Bạch Ngọc đoản côn nhìn như bình thường kia của đối phương, vậy mà phá vỡ phù văn phòng ngự của Linh khí tám luyện?
Cái này... Đây quả thực là đả kích tính hủy diệt. Thiết Đạt Chí tự hào nhất là cái gì? Là Đồng Giao kích này, đây là đòn sát thủ của hắn.
Thế nhưng mà, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, đòn sát thủ đắc ý nhất của mình, dùng chiêu thức đắc ý nhất, lại bị đối phương phá hủy.
Đạo tâm của Thiết Đạt Chí, thoáng cái liền xuất hiện vết rách.
Lưu Văn Thải cười nhạt một tiếng, đoản côn Bạch Ngọc xa xa chỉ tới:
- Thiết Đạt Chí, ta nói rồi, ai là con sâu cái kiến, chiến qua mới biết được. Hiện tại, ngươi nhận thức cảm giác con sâu cái kiến mà ngươi nói, là cảm giác ra sao a.
Lưu Văn Thải vung vẩy đoản côn Bạch Ngọc, thế công như thủy triều, đổ ập xuống Thiết Đạt Chí. Giờ phút này, hắn không cần vũ kỹ mê hoặc gì nữa, mà đơn giản thô bạo, dùng phương thức cuồng dã nhất, dùng thủ đoạn thô bạo nhất đánh tới Thiết Đạt Chí.
Bởi vì cái gọi là, dốc hết sức phá vạn pháp.
Thiết Đạt Chí có muôn vàn thủ đoạn, tất cả át chủ bài, nhưng mà át chủ bài trọng yếu nhất đấu không lại đối phương, chỉ có thể bị áp chế khắp nơi.
Một trận công kích cuồng dã này, đổ ập mà xuống, làm cho Thiết Đạt Chí chỉ có thể liều chết chống cự, dùng Đồng Giao kích trái ngăn phải cản.
Phanh, phanh, phanh…
Mỗi ngăn cản một phát, thân thể của Thiết Đạt Chí liền kìm lòng không được lui về phía sau một bước.
Một bước lui, từng bước lui.
Sau mấy trăm kích, liền không thể lui được nữa, thân hình của Thiết Đạt Chí đã nằm bên bờ lôi đài, trong miệng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, rốt cuộc cầm Đồng Giao kích bất ổn, ầm ầm rơi xuống đất, phát ra tiếng va đập thảm thiết. Hai đầu gối mềm nhũn, Thiết Đạt Chí quỳ.
Bại thế đã thành, không cách nào ngăn cản.
Thấy Thiết Đạt Chí quỳ, Lưu Văn Thải cũng không có đuổi tận giết tuyệt. Đều là đệ tử của bốn đại tông môn, lẫn nhau không có sinh tử đại thù, Lưu Văn Thải tìm không thấy lý do gì thống hạ sát thủ.
Nói sau, Tứ Đại Tôn Giả đều ở đó, sau khi Thiết Đạt Chí quỳ xuống còn hạ sát thủ, liền lộ ra Lưu Văn Thải hắn không đủ khí độ.
- Trận chiến này, Vạn Linh Tông Lưu Văn Thải thắng, tiến vào 16 cường, Bảo Thụ Tông Thiết Đạt Chí, bại.
Lưu Văn Thải thắng, làm cho tổ ba người Giang Trần xuất hiện cái thứ nhất tiến vào 16 cường.
Sau đó Thang Hồng xuất hiện, đối thủ là Võ Giả số 24, một nữ đệ tử đến từ Lưu Vân Tông, rất rõ ràng, cùng Thang Hồng vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Sau khi huyết mạch của Thang Hồng được thú huyết của Chu Lân Hỏa Tích cải tạo, sức chiến đấu càng thêm cuồng bạo, tên nữ đệ tử kia không có chống cự bao lâu, liền bị Thang Hồng đánh bại.
Không ra Giang Trần sở liệu, Thang Hồng cùng Lưu Văn Thải, đều thuận lợi tiến vào 16 cường.
Ngày thứ ba rốt cục đến, Giang Trần xuất chiến.
- Tinh Hán, nhớ kỹ lời của vi sư, trận chiến này, nếu ngươi không có thu hoạch, thì không cần hạ lôi đài tới gặp ta.
Ngữ khí của Thủy Nguyệt Đại Sư lạnh lùng.
Hôm nay, trong mắt nàng chỉ có Long Cư Tuyết, ngay cả Tằng Sư từng đã là đại đệ tử, Thủy Nguyệt Đại Sư cũng bỏ ở vị trí thứ hai, huống chi Sở Tinh Hán là đệ tử chưa bao giờ biết vuốt mông ngựa, ngoài tròn trong vuông?
Thiên phú của Sở Tinh Hán không bằng Long Cư Tuyết cùng Tằng Sư, miệng lại không ngọt bằng Hải Thiên, tri kỷ không bằng Hải Yến, giỏi về phỏng đoán nói hùa ý tứ của sư tôn.
Ngoại trừ làm việc lưu loát ra, Thủy Nguyệt Đại Sư đối với người đệ tử này, đích thật là không có bao nhiêu ý bảo vệ.
Đột nhiên Sở Tinh Hán đứng lên, quay người lại, đối với Thủy Nguyệt Đại Sư cúi đầu thật sâu:
- Sư tôn, một câu sư tôn này, là một câu cuối cùng của đệ tử. Hôm nay vĩnh biệt, đệ tử chỉ mong đạo tâm của sư tôn thanh minh, không bị ngoại vật giấu kín. Đệ tử cũng muốn nói cho sư tôn, cho dù là con sâu cái kiến, cũng có đạo của mình, cũng hi vọng chúa tể vận mệnh của mình, mà không phải làm quân cờ cho người khác.
Chuyện cho tới bây giờ, Sở Tinh Hán đã ôm tín niệm chịu chết, nên dứt khoát thả ra.
Thủy Nguyệt Đại Sư nghe vậy, sắc mặt phát lạnh, đang muốn giận dữ mắng mỏ.
Nhưng Sở Tinh Hán đã tăng tốc độ, bắn lên lôi đài.
- Sư tôn, Sở Tinh Hán này, sau đầu có phản cốt a.
Long Cư Tuyết lạnh lùng nói.
- Xem bộ dáng của hắn, tựa hồ đối với sư tôn an bài, rất không hài lòng.
- Hừ, cuộc đời của hắn, là bởi vì ta mà tồn tại. Vận mệnh của hắn, nên do ta chúa tể. Nếu hắn không tuân theo ý của ta đi làm, là nghịch đồ của Thủy Nguyệt nhất mạch ta.
Ngữ khí của Thủy Nguyệt Đại Sư băng hàn, hiển nhiên, tao ngộ ở Địa Linh khu, đã để cho nàng hận Giang Trần thấu xương, loại hận này, tuyệt đối không thua Long Cư Tuyết hận Giang Trần.
Lúc này cách ba năm, lại gặp lại Sở Tinh Hán.
Giang Trần tâm vô tạp niệm, từng hình ảnh trước Nhị Độ Quan, ở trong óc hắn bay vút mà qua.
Nhìn lại Sở Tinh hán, tuy kiên định, nhưng trong kiên định, lại mang theo vài phần bàng hoàng, vài phần thê lương, từng chi tiết, ở Võ Giả khác xem ra tựa hồ không có biến hóa gì, nhưng dưới Thiên Mục Thần Đồng cùng Thất Khiếu Thông Linh của Giang Trần quan sát, lại rõ ràng rành mạch.
Giang Trần hơi có chút kinh ngạc, trong trí nhớ, Sở Tinh Hán này không phải loại người như vậy a.
Lúc trước, hắn đến tiêu sái, đi cũng tự nhiên.
Mặc dù đối mặt cường giả thần bí uy hiếp, cũng không có mất đi phong độ.
Người như vậy, đạo tâm nên phi thường chắc chắn mới đúng, vì sao giờ phút này lại có vẻ đại loạn. Đối thủ như vậy, lại để cho Giang Trần khẽ chau mày.
Đạo tâm bất ổn, ở trên lôi đài, cái kia chính là muốn chết
- Sở Tinh Hán này, lại có ý tìm chết?
Nhãn lực của Giang Trần rất mạnh, rất nhanh liền đoán được, Sở Tinh Hán này dĩ nhiên là ôm ý hẳn phải chết lên đài.
Võ Giả, nếu như ôm tâm phải chết, như vậy nhất định sẽ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, cho người một loại cảm giác thấy chết không sờn.
Thế nhưng mà, điệu bộ này của Sở Tinh Hán, hiển nhiên không phải đến dốc sức liều mạng, mà giống như là đến pháp trường.
- Đây không phải phong cách của Sở Tinh Hán a.
Tuy Giang Trần hơi kinh ngạc, nhưng không có tỏ vẻ gì.
Tuy hắn có chút thưởng thức Sở Tinh Hán, nhưng lên lôi đài quyết đấu, cái kia chính là đối thủ. Giang Trần hắn chưa bao giờ đi giải quyết tâm tình của đối thủ.
Updated 3613 Episodes