Hai người sớm đã có ân oán, như Vệ Khánh, trước kia Uông Hàn cùng Giang Trần cũng có thù hằn.
Khóe miệng Uông Hàn tràn ra một tia lạnh buốt:
- Giang Trần, vận khí của ngươi tựa hồ không quá tốt a.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Như thế nào? Hẳn là ngươi muốn nuốt một mình?
- Ngươi có ý kiến?
Chỉ là Nguyên cảnh ngũ trọng, ở trong mắt Uông Hàn, kia cùng con sâu cái kiến có cái gì khác nhau? Coi như là Thẩm Thanh Hồng ở chỗ này, Uông Hàn cũng xem như cỏ rác.
Sau khi đột phá Thánh Cảnh, tầm mắt của Uông Hàn rất cao, tại Vạn Tượng Cương Vực, trẻ tuổi có thể vào pháp nhãn của hắn, cũng chỉ có mấy người.
Nhưng căn bản không có bất luận người nào của Đan Càn Cung.
Bởi vì, Đan Càn Cung mạnh nhất Thẩm Thanh Hồng, cũng không quá đáng là nửa bước Thánh Cảnh. Chỉ cần không có đột phá nửa bước kia, liền không đủ để cho Uông Hàn nhìn thẳng.
- Có ý kiến thì như thế nào?
Giang Trần bình tĩnh cười cười.
- Có ý kiến, vậy thì ngươi đi chết đi.
Uông Hàn sát phạt quyết đoán, căn bản không cùng Giang Trần nói nhảm, hai tay chấn động, sau lưng có một đạo kiếm quang phóng lên trời.
Kiếm quang trùng thiên, nghênh không nhoáng một cái, lập tức tràn ra mấy trăm đạo kiếm khí.
- Chết đi.
Uông Hàn vung tay lên, hung hăng chém xuống.
Trong lúc đó, vô số kiếm quang kia phong tỏa hư không, như kiếm vũ đầy trời.
Lực trảm kích đáng sợ này, như muốn cát liệt hư không, ngay lập tức liền tới, trảm đến phụ cận Giang Trần.
Cũng may Giang Trần sớm có phòng bị, thân ảnh nhoáng một cái, liền trốn xuống dưới mặt đất.
Oanh…
Kiếm quang rơi xuống, nơi Giang Trần đặt chân, lập tức bị chém ra một mảnh khe rãnh dài hẹp đáng sợ, sâu hơn mười thước.
- Ân? Tiểu tử này có thể né tránh Băng Hồ Kiếm Khí của ta?
Uông Hàn hơi có chút kinh ngạc.
Bất quá, sau một khắc, Uông Hàn cảm thấy sau lưng có hai đạo lực lượng đáng sợ, lăng không đánh úp lại.
Lực lượng cường hoành này, để cho Uông Hàn cảm thấy sinh tử ngay ở trước mắt, cơ hồ không cần quay đầu lại, Uông Hàn đã biết rõ lực lượng cường đại sau lưng, đủ để làm cho hắn tử vong.
Uông Hàn căn bản không dám dừng lại, lăng không phi độ, thân thể hóa thành một đạo lưu quang, xoay người một cái, nghiêng đâm về rừng rậm bên trái.
Ánh mắt xéo qua, chứng kiến hai con Dực Long cực lớn, ầm ầm đánh úp lại hắn.
Hai đầu Dực Long này, tạo hình phi thường kỳ lạ, đôi cánh sau lưng bằng thịt, chúng mở ra, vậy mà rộng chừng ba trượng, có một loại cảm giác che khuất bầu trời.
Uông Hàn vừa mới tránh đi kích thứ nhất, hai đầu Dực Long kia căn bản không có ý định dừng lại, cánh chim nhoáng một cái, lần nữa phóng tới Uông Hàn.
Miệng rộng mở ra, từng đạo lôi hồ Tử sắc đáng sợ, ầm ầm bổ tới Uông Hàn.
Uông Hàn sợ tới mức hồn phi phách tán, hai đầu Dực Long này dĩ nhiên thuộc Lôi hệ, hơn nữa nhìn uy thế, hiển nhiên đều không thua cường giả Nhân Thánh.
Dùng lực lượng một người Uông Hàn, làm sao chống đỡ qua được hai đầu Dực Long oanh kích.
Ý niệm trong đầu phi tốc chuyển động, lại chỉ còn thừa một ý niệm, trốn…
Mấy ngàn gốc Thánh Anh Thảo cố nhiên là rất có lực hấp dẫn, thậm chí có thể cải biến vận mệnh của Thánh Kiếm Cung, nhưng mà, so với cái mạng nhỏ của mình mà nói, tự nhiên vẫn là mạng nhỏ càng thêm trân quý.
Hưu…
Toàn thân Uông Hàn có hàn quang dật động, hắn thúc dục một đạo Độn Không Phù, trực tiếp xé rách hư không, xuyên thẳng mà đi.
Hiển nhiên, Uông Hàn rất rõ ràng, dựa vào tốc độ thông thường, mình căn bản không có cách nào so với Dực Long. Chỉ cần chậm nửa nhịp, bị Dực Long cuốn lấy, lúc đó chỉ còn đường chết.
Hơn nữa, Uông Hàn còn có một tính toán, cái kia chính là không thể để cho Dực Long này cuốn lấy mình. Phải lưu Dực Long ở nơi đây, cho nó thu thập Giang Trần.
Uông Hàn rất rõ ràng, trảm lực của mình không có chém giết Giang Trần. Nếu như mình hấp dẫn Dực Long đi, ngược lại là tiện nghi Giang Trần.
Loại sự tình này, Uông Hàn tuyệt đối sẽ không làm.
Mình dẫn Dực Long đi, để cho Giang Trần ngắt Thánh Anh Thảo. Nào có sự tình dễ dàng như vậy?
Cho nên, Uông Hàn cực kỳ quyết đoán, trực tiếp thúc dục Độn Không Phù, sinh sinh phá vỡ hư không, độn khỏi nơi đây, lưu lại Dực Long cho Giang Trần.
Chỉ cần Dực Long diệt Giang Trần, mình trở lại vẫn có cơ hội.
Mà chỉ cần Giang Trần bị tiêu diệt, bí mật của Thánh Anh Thảo không tiết lộ ra ngoài. Uông Hàn hắn còn có cơ hội.
Không thể không nói, Uông Hàn tính toán rất không tồi.
Hai đầu Dực Long kia theo đuổi không bỏ, chợt thấy độn quang lóe lên, liền mất đi bóng dáng địch nhân, hai đầu Dực Long hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời, cũng không biết nên làm sao.
Hai đầu Dực Long này, hiển nhiên là người thủ ngự nơi đây, Thượng Cổ Dược Viên này đã ba ngàn năm không có nhân loại tiến vào, chúng cũng chẳng khác nào ba ngàn năm không có gặp được đối thủ.
Về kinh nghiệm đối địch, tự nhiên là cơ hồ không có.
Hai con Dực Long đụng đụng đầu, trao đổi chốc lát, hiển nhiên là cảm thấy tên địch nhân này giảo hoạt, hẳn là đuổi không kịp rồi.
Chúng chỉ phải phiền muộn phản hồi.
Hai đầu Dực Long truy kích Uông Hàn, đến phản hồi, kỳ thật cũng không quá đáng là khoảng mười hơi thời gian.
Thế nhưng mà, chờ hai đầu Dực Long này phản hồi, chúng lại trợn tròn mắt.
Mấy ngàn gốc Thánh Anh Thảo, vậy mà trong khoảng thời gian chúng ly khai, toàn bộ mất tích.
Hai đầu Dực Long thấy thế, đều giận tím mặt.
Những Thánh Anh Thảo này, đều là lương thực của chúng, chúng còn chưa bắt đầu hưởng dụng, lại bị người bưng cả ổ.
Ngao…
NGAO...OOO…
Hai đầu Dực Long ngửa mặt lên trời thét dài, hiển nhiên là cực kỳ phẫn nộ.
- Lão Đại, những người này quá ghê tởm.
- Người đánh cắp Thánh Anh Thảo của chúng ta, nhất định là đồng đảng của người áo trắng vừa rồi, chỉ cần chúng ta tìm được gia hỏa áo trắng, liền có thể tìm được người trộm Thánh Anh Thảo.
Một con Dực Long khác thấp giọng gầm thét, mắt nhìn mặt đất bừa bộn, ngay cả nửa cây Thánh Anh Thảo cũng không có lưu lại.
Trong mắt hai đầu Dực Long cơ hồ muốn phóng hỏa.
- Đúng, nhất định là đồng đảng của người kia, ta nhớ được khuôn mặt của hắn. Đi, đi tìm hắn.
- Đi.
Hai đầu Dực Long này thần thức hiển nhiên còn chưa có khai hóa, chỉ số thông minh không cao. Chúng căn bản không có ý khác, chỉ nhận định là đồng đảng của Uông Hàn đánh cắp Thánh Anh Thảo.
Ở ngoài mười dặm, Uông Hàn vừa mới từ trong độn quang hiện thân, đột nhiên không hiểu thấu hắt xì, toàn thân phát lạnh.
Hắn hoàn toàn không biết, mình đã bị hai đầu Dực Long kia hận chết rồi.
Đứng tại nguyên chỗ, Uông Hàn đắc ý cười lạnh:
- Giang Trần, hi vọng hai đầu Dực Long kia sẽ hảo hảo chơi đùa cùng ngươi. Quán quân Huyễn Ba Sơn đan đấu? Nhìn xem ở trước mặt Dực Long, ngươi còn có thể hung hăng càn quấy được không?
Đang đắc ý, bỗng nhiên ánh mắt của Uông Hàn phát lạnh, nhìn hư không xa xa bỗng nhiên xuất hiện hai chấm đen, phảng phất điểm đen này là hướng hắn bay đến.
Theo hai chấm đen kịch liệt biến lớn, con mắt của Uông Hàn mở to, cả kinh đến chấn động toàn thân.
- Đáng chết, ta dùng Độn Không Phù, vậy mà cũng bị chúng truy tung đến?
Updated 3613 Episodes