Khổng Tước đại đế cảm ngộ thiên đạo, đã sớm có ý định thoái vị, bởi vì đại đế cảm ngộ thiên đjao chẳng khác nào là bán bộ Thiên Vị. Nếu như nhớ nhung quyền thế không rời thì căn bản không có khả năng có ai thay thế được.
Chỉ có một nguyên nhân, đó là Khổng Tước đại đế bệ hạ đã siêu nhiên, căn bản chướng mắt quyền thế thế tục này. Tầm mắt hắn đã siêu việt bất luận một người nào trong Lưu Ly vương thành.
So với Khổng Tước đại đế bệ hạ, những người như bọn họ giống như ếch ngồi đáy giếng, vừa đáng thương vừa đáng cười.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Vân Trung Minh Hoàng lại có chút kiêu ngạo, lại có chút thương cảm. Kiêu ngạo là bởi vì đại đế bệ hạ hắn đi theo không ngờ lại cảm ngộ thiên đạo.
Thương cảm là nếu như một ngày bệ hạ thuận theo thiên đạo triệu hoán, rời khỏi Lưu Ly vương thành? Vậy thì tiền đồ, vận mệnh của Lưu Ly vương thành sẽ đi theo con đường nào?
Khổng Tước thánh sơn luôn luy hoàng chẳng lẽ cứ như vậy mà sụp đổ?
Chẳng lẽ từ nay về sau nhất mạch của Tu La đại đế sẽ chấp chưởng Lưu Ly vương thành?
- Vân Trung, không cần chú ý tới những việc này. Việc này ngàn năm qua bổn đế luôn xoắn xúy, nhưng mà ít năm gần đây, bổn đế đã tìm hiểu. Tương lai của Lưu Ly vương thành vốn như một đoàn sương mù, những năm này lại dần dần rõ ràng hơn. Cho lão phu một mạch suy nghĩ hoàn toàn mới.
Trong lòng Vân Trung Minh Hoàng chấn động, kinh ngạc nhìn về phía Khổng Tước đại đế:
- Chẳng lẽ bệ hạ đã sớm có ý định?
Khổng Tước đại đế nhẹ nhàng cười nói:
- SỚm có ý định thì không. Nhưng mà hôm nay ta lại có chút ý định. Tu La đại đế đã chứng minh hắn chỉ có thể là người ở dưới quyền, không có cách nào trở thành chưởng khống giả có phách lực. Cho nên hắn chỉ có thể là nhân tuyển thứ hai.
- Vậy thì người thứ nhất?
Vân Trung Minh Hoàng nhướng mày nói:
- Vậy thì nhân tuyển đầu tiên là ai?
Không biết vì sao trong lòng Vân Trung Minh Hoàng đột nhiên nhớ tới Phiền thiếu chủ vẫn lạc, trong lòng đau xót.
- Ngươi cảm thấy ai phù hợp?
Khổng Tước đại đế bỗng nhiên mang theo thâm ý hỏi.
- Ài...
Vân Trung Minh Hoàng than nhẹ một tiếng:
- Phiền thiếu chủ lúc trước có lẽ là thích hợp nhất. Chỉ tiếc hắn vẫn lạc có chút khó hiểu.
Vân Trung Minh Hoàng luôn cảm thấy, cảm thấy Phiền thiếu chủ vẫn lạc ngoài ý muốn rất có thể có liên quan tới bên Tu La đại đế kia.
Chỉ là chuyện này Khổng Tước đại đế luôn cấm thảo luận, cũng không cho bọn họ phỏng đoán lung tung, cho nên Vân Trung Minh Hoàng không có công khai nói qua việc này.
Khổng Tước đại đế bỗng nhiên cười rộ lên, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Vân Trung à. Không thể tưởng tượng được tới ngươi cũng bị hắn lừa.
- Xin đại đế chỉ bảo.
Vân Trung Minh Hoàng giật mình.
- Chuyện cho tới nước này bổn đế đã có thể thản nhiên nói cho ngươi biết. Hắn là do tự tay bổn đế giết chết.
Thanh âm của Khổng Tước đại đế vô cùng lạnh nhạt.
- Cái gì?
Trong đầu Vân Trung Minh Hoàng đột nhiên ông ông, ngây người nhìn qua Khổng Tước đại đế. Trong ánh mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc cùng khó có thể tưởng tượng nổi.
- Huyết mạch Ma tộc, dã tâm không cần phải nói. Bổn đế vẫn muốn thăm dò xem các ngươi có ai có thể phát hiện ra trước. Ai phát hiện ra kẻ này có huyết mạch Ma tộc trước bổn đế định sẽ lập kẻ đó là người thừa kế Thánh sơn. Kết quả trong các ngươi không có ai phát hiện ra.
- Ma tộc?
Sắc mặt Vân Trung Minh Hoàng đại biến, tin tức đột nhiên xuất hiện khiến cho mạch suy nghĩ trong đầu hắn thoáng cái trì hoãn.
Yết hầu gian nan nuốt vài ngụm nước bọt, trong lòng tràn ngập hổ thẹn.
Không thể tưởng tượng được đại đế bệ hạ luôn thăm dò bọn họ. Đáng tiếc những cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong như bọn họ lại không có ai vượt qua được khảo nghiệm.
Nhưng mà trong lòng Vân Trung Minh Hoàng lại lập tức nhớ tới một vấn đề khác. Khổng Tước đại đế bệ hạ đã nói Tu La đại đế chỉ là nhân tuyển thứ hai, vậy thì nhân tuyển đầu tiên rốt cuộc là ai?
Trong lúc nhất thời trong đầu Vân Trung Minh Hoàng tràn ngập nghi hoặc.
- Bệ hạ, thuộc hạ ngu dốt, thật sự không nghĩ ra được, còn có ai là nhân tuyển tốt nhất nữa?
Ở Lưu Ly vương thành, người thích hợp hơn Tu La đại đế đương nhiên chính là Khổng Tước đại đế bệ hạ.
Thế nhưng mà rõ ràng Khổng Tước đại đế bệ hạ đã nói có ý thoái vị, vậy thì chủ nhân của Lưu Ly vương thành tương lai rốt cuộc sẽ là ai?
- Người này trước đó vài ngày đã trồi lên trên mặt nước. Vân Trung, ngộ tính của ngươi thấp như vậy sao?
Khổng Tước đại đế thở dài một hơi.
Trong lòng Vân Trung Minh Hoàng đột nhiên chấn động, thất thanh nói:
- Chân Đan Vương, ý bệ hạ nói là Chân Đan Vương sao?
- Rốt cuộc ngươi cũng đoán được.
- Thế nhưng mà thiên phú võ đạo của Chân Đan Vương như thế nào? Chuyện này còn cần kiểm nghiệm a.
Trong lòng Vân Trung Minh Hoàng vô cùng khiếp sợ, thiên phú đan đạo của Chân Đan Vương hắn đã thấy, hắn không nghi ngờ một chút nào. Thế nhưng mà thiên phú võ đạo tuy rằng cũng đã biểu hiện ra tiềm lực kinh người trong khảo hạch lần trước, thế nhưng mà phải so sánh qua với những thiên tài khác mới biết được.
Thiên phú võ đạo của Chân Đan Vương rốt cuộc so với lúc hắn còn là thiên tài trẻ tuổi có mạnh hơn không, chuyện này còn cần trải qua thực tế để chứng minh.
Hơn nữa Chân Đan Vương cũng còn quá trẻ tuổi để lập vị thiếu chủ. Có lẽ còn có một chút khả năng như vậy. Thế nhưng tiếp nhận vị trí của Khổng Tước đại đế? Có phải nói quá sớm hay không?
Không có năm ba trăm năm, hắn có thể lớn lên được sao?
Trong lòng Vân Trung Minh Hoàng tràn ngập các loại nghi vấn, nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, con mắt nhìn người của Khổng Tước đại đế cho tới bây giờ chưa từng sai.
Điểm này từ trước tới nay Vân Trung Minh Hoàng chưa từng hoài nghi.
Chân Đan Vương?
Trong lòng Vân Trung Minh Hoàng cũng dở khóc dở cười, hắn cũng rất thưởng thức Chân Đan Vương này. Thế nhưng mà hắn tuyệt đối không thể ngờ tới, bệ hạ đã âm thầm coi Chân Đan Vương là nhân tuyển nối nghiệp.
- Bệ hạ, Chân Đan Vương hiện tại bất quá chỉ là võ giả Địa Thánh Cảnh a. Dùng tu vi của hắn muốn trưởng thành tới Hoàng cảnh tối thiểu cũng mất trăm năm. Muốn trưởng thành tới một bước như bệ hạ mấy trăm năm là chuyện không có khả năng. Bệ hạ đã cảm ngộ thiên đạo, còn có thể vì hắn mà trì hoãn được hay không?
Khổng Tước đại đế nhẹ nhàng cười nói:
- Mười năm? Trăm năm? Bổn đế cũng không nói rõ. Nhưng mà bổn đế có thể đánh cuộc với ngươi. Khi Chân Đan Vương lại xuất hiện nhất định là Thiên Thánh Cảnh. Hơn nữa thời gian hắn tiến vào Hoàng cảnh tuyệt đối có thể là trong vòng hai mươi năm. Đi tới một bước như bổn đế. chưa hẳn hắn không thể hoàn thành trong vòng trăm năm.
- Cái gì? Trong vòng trăm năm đạt tới phong hào Đại đế?
Vân Trung Minh Hoàng đột nhiên có cảm giác đầu óc mình không đủ dùng.
Một trăm năm từ Thánh Cảnh đi tới phong hào Đại đế.
Loại tốc độ này trong lịch sử của Thần Uyên đại lục từ trước tới nay chưa từng có ghi chép kinh người nào như vậy.
Updated 3613 Episodes