Nhưng mà Giang Trần cũng không định đứng ra, tôn chỉ của hắn trước sau đều kiên định như một. Đó chính là đi một bước nhìn một bước.
Mặc kệ nơi này có thực sự phải là thánh địa Thánh Nhất tông thượng cổ hay không. Tầm mắt của Giang Trần rất rõ ràng, chính là đào móc tất cả bí mật của bí cảnh này, vớt chỗ tốt.
Động cơ của Giang Trần không khác nhau là bao với động cơ của những người khác.
Hắn có chỗ không giống người khác, đó chính là đầu óc hắn không có quá mức cuồng nhiệt, cũng không có đi theo mạch suy nghĩ của đối phương, từng bước một giống như con rối, bị người khác thao túng.
- Hậu bối, đừng cao hứng quá sớm. Đến nơi này, có lẽ các ngươi đã đi được chín chín bước, nhưng mà có khả năng bước cuối cùng này các ngươi không đi nổi. Không có đi hết một trăm bước, trước đó các ngươi cũng không có ai có tư cách đắc ý. Bởi vì các ngươi tùy thời đều gặp phải khảo nghiệm.
Đạo thanh âm kia dường như có thể nghe được tiếng xì xào bàn tán hiện tại, trực tiếp dội một gáo nước lạnh.
- Cả đám đều mở to mắt ra mà nhìn cho rõ. Bốn phía tòa cung điện này có bảy cây cột, theo thứ tự của thất tinh bắc đầu mà bố trí. Đây là một đạo cấm chế phong ấn. Các ngươi muốn tiến vào cung điện này thì nhất định phải phá vỡ cấm chế phong ấn. Như vậy các ngươi mới có thể tiến vào cung điện này, mới có thể đạt được truyền thừa bên trong cung điện. Nếu như ngay cả chút thực lực này các ngươi cũng không có, có nghĩa là cuối cùng các ngươi vẫn vô duyên với Thánh Nhất tông thượng cổ.
Đạo thanh âm này cao cao tại thượng, ngữ khí lạnh nhạt, tràn ngập một loại ma lực, khiến cho người ta không nhịn được mà quỳ bái, loại khí chất thượng vị giả này tràn ngập mười phần.
- Phía nam chính là cửa chính. Từ cửa chính phá vỡ phong ấn mà vào, nếu như cả phong ấn bị phá vỡ. Cả thánh địa của Thánh Nhất tông sẽ triệt để mở ra. Mà các ngươi chính là người thừa kế đời sau của Thánh Nhất tông, mở ra một thời đại mới cho tông môn.
Thanh âm này có một loại khí chất đặc thù, có thể mê hoặc lòng người, chấn động nhân tâm, làm cho những võ giả này, mặc kệ già trẻ ra sao đều nhiệt huyết sôi trào.
Trở thành người thừa kế đời sau của tông môn thượng cổ, mở ra một thời đại mới?
Loại hấp dẫn này có mấy người có thể ngăn cản được?
Cái gì mà đại nghĩa tông môn, cái gì mà trung thành và tận tâm. Dưới loại hấp dẫn không có cách nào ngăn cản này, phòng tuyến tâm lý của đại đa số người lập tức thất thủ.
Chỗ cửa chính kia, một cái bảng hiệu cực lớn, trên đó có viết ba chữ triện thượng cổ - Thánh Nhất tông.
Ba chữ này khí chất siêu quần, có một cỗ khí thế vương giả, bễ nghễ thiên hạ, muôn hình vạn trạng. Chỉ là ba chữ mà cũng khiến cho người ta có cảm giác vô tận uy nghiêm.
- Thánh Nhất tông?
Giang Trần nhìn thấy ba chữ này cũng nao nao, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được nơi này thực sự là thánh địa Thánh Nhất tông sao?
- Chưa hẳn, chưa nhìn thấy tận mất, nơi này khắp nơi đều quỷ dị vô cùng, bẫy rập khắp nơi. Trước đó nhìn thấy các loại cảnh tượng hư ảo, chẳng lẽ cung điện Thánh Nhất tông này lại là thật sao?
Trong đầu Giang Trần thủy chung vẫn có chỗ kháng cự loại cảnh vật trước mắt này.
Cho dù nhìn thấy ba chữ Thánh Nhất tông này, hắn vẫn không có động tĩnh.
Chỉ là, lúc này người khác người như hắn hiển nhiên rất ít.
Cơ hồ tất cả cường giả đều vọt về phía Nam. Nhìn qua cây cột lớn ở cửa nam, giống như là một cự nhân thượng cổ đứng sừng sững, chiếm đóng cửa chính cung điện.
Một đạo quang trụ vàng kim, lóng lánh vây quanh chiếc cột lớn này, từng đạo quang mang màu vàng hợp lại, phóng lên trời.
Đây chính là đạo quang trụ mà trước đó bọn họ nhìn thấy ở bên ngoài.
Giang Trần đứng ở phía sau đám người, không có hành động gì. Hắn có một loại dự cảm mãnh liệt. Tới cửa cung điện này đã tới gần chân tướng.
Chỉ là, cái gọi là Thánh Nhất tông này sẽ thực sự mang tới kinh hỉ cho những người này sao?
Từ tận đáy lòng Giang Trần vẫn không tin.
Một đạo trực giác trong thần thức của hắn thủy chung vẫn kiên định như một.
Long Phách Tương phía trước cất tiếng hắc hắc, cười quái dị nói:
- Vân Lan đại đế, trước đó ở cửa chúng sinh chi môn, Long mỗ ta là người thứ nhất xông tới. Lần này tin rằng các ngươi cũng không tranh dẫn đầu với Long mỗ đó chứ?
Vân Lan đại đế hừ lạnh nói:
- Long Phách TƯơng. Ngươi muốn tới trước bổn đế cho ngươi tới trước. Chỉ sợ thực lực ngươi không đủ, không phá nổi phong ấn này, mất mặt xấu hổ mà thôi.
Long Phách Tương cất tiếng cười khặc khặc:
- Nếu như Long mỗ không phá được, đổi lại cho Vân Lan đại đế ngươi lên, cũng nhất định không phá được. Như vậy chẳng khác nào cùng mất mặt xấu hổ nha.
Long Phách Tương nói xong, cơ hồ tất cả tinh anh Thiên Long phái đều hội tụ một chỗ.
- Nghe ta hiệu lệnh, công kích phong ấn này.
Long Phách Tương ra lệnh, chuẩn bị khí thế, hiển nhiên đã chuẩn bị toàn lực công kích cấm chế.
Long Phách Tương ở Thiên Long phái tuy rằng không phải nhân vật có số má, nhưng mà cũng là tồn tại bài danh top hai top ba. Lại thêm Thiên Long phái vũ kỹ bá đạo, lực lượng huyết mạch siêu quần. Luận vũ lực bản thân, thực lực của Long Phách Tương tuyệt đối không kém hơn Vân Lan đại đế kia.
Thân thể Long Phách Tương rung động, một cơn lốc cuồn cuộn xuất hiện.
Mà những người khác trong Thiên Long phái cũng hóa thân vào trong đó, tất cả lực lượng rót vào trong gió lốc kia, không ngờ lại toàn tâm toàn ý, phụ tá Long Phách Tương kia hoàn thành lực lượng một kích này.
Công kích cuồng bạo dùng tốc độ tuyệt luận, nặng nề đánh vào trên cột lớn kia.
Ầm ầm.
Thanh âm chấn động đáng sợ giống như là sấm sét vang vọng không dứt.
Kim quang ngập tràn, xoáy lên vô số quang mang màu vàng giống như là rung động, nhộn nhạo lan tràn.
Thân thể của Long Phách Tương bị kim quang kia rung động, bắn ngược trở về, trực tiếp bắn ra ngoài trăm trượng, lúc này thân thể mới đứng vững.
Khóe miệng tràn ra tia máu, biểu lộ trên mặt Long Phách Tương lập tức trở nên âm trầm cực kỳ, cực kỳ dữ tợn. Hiển nhiên một kích này làm cho hắn ăn không ít đau khổ.
Nhìn thấy công kích mạnh mẽ không ai bì nổi của Long Phách Tương không ngờ lại có kết cục chật vật như vậy. Trong lúc nhất thời, cường giả của các thế lực khác đều trợn mắt há hốc mồm, kinh hãi không thôi.
Phong ấn đáng sợ như vậy, ngay cả công kích của Long Phách Tương và một đám tinh anh Thiên Long phái cũng không phá vỡ được. Những người khác thực sự có thể phá vỡ được sao?
Vân Lan đại đế giờ phút này ngay cả hứng thú châm chọc cũng không có. Ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào cây trụ phong ấn kia. Nhìn qua quang mang màu vàng, trên cây trụ, từng đạo phù văn giống như nòng nọc, vô cùng thâm ảo, tối nghĩa, căn bản nhìn không hiểu.
- Phong ấn thượng cổ, mặc dù trải qua vô số thời đại, năng lượng không giảm sao? Võ giả đời sau chúng ta, tu vi khác biệt với thượng cổ như vậy, làm sao có thể phá vỡ?
Đây là ý nghĩ trong lòng Vân Lan đại đế, cũng là ý nghĩ của các cự đầu tông môn khác.
Updated 3613 Episodes