Lúc ấy hết thảy, đều dựa vào dây chuyền phong ấn trong thức hải.
Mà hôm nay, dây chuyền phong ấn này rõ ràng sinh động hơn rất nhiều, mang đến chỗ tốt thực chất là, cảnh giới thần thức của Giang Trần tăng lên vô cùng nhanh.
Mê cung mê trận?
Giang Trần ngược lại là có chút mong đợi.
Tuy Giang Trần không thể nói mỗi một loại mê trận mê cung đều được chứng kiến. Bất quá phương diện này, Giang Trần có rất nhiều tâm đắc.
Đồ vật phương diện này, rất nhiều đạo lý là tương thông. Cửu Cung Mê Thần Đồ của mình, kỳ thật chính là một mê trận, một cái mê cung.
Mà Tiểu Vô Tướng Trận pháp, Đại Vô Tướng Trận Pháp, kỳ thật cũng là mê trận.
Mà ở trong động phủ của Thiên Vị cường giả Quách Nhiên, đồng dạng có mê trận ảo trận, có không gian bí thuật. Kiếp trước Giang Trần đối với phương diện này đã có tri thức dự trữ, kiếp nầy lại nhận được Đan Tiêu Cổ Phái truyền thừa, còn từ Hồng Hầu Cung nhận được Cửu Cung Mê Thần Đồ.
- Tốt rồi, mê cung đã mở ra, vào đi thôi!
Một giọng nói vang lên, tất cả mọi người không chút do dự, bước lên phía trước.
Sau một khắc, bọn hắn liền cảm giác mình tiến nhập một thế giới mới.
Giang Trần tiến vào trận pháp, tâm như mặt nước phẳng lặng, cũng không có vội vã khởi động. Nếu cửa ải này khảo nghiệm thần thức, cái kia liền không thể như con ruồi không đầu, bay loạn khắp nơi.
Giang Trần đứng ở trong cung điện, cảm thấy bốn phía một mảnh trống trải, khắp nơi đều có cửa ra vào, khắp nơi đều có thông đạo, chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều có đường ra.
Nhưng mà thần thức tản ra, lan tràn theo những đường ra, lại phát hiện, những đường này kỳ thật đều tương thông, đến cuối cùng, sẽ hình thành một nội tuần hoàn, hoàn toàn không có thông đạo ra bên ngoài.
Giang Trần cũng không gấp.
Hắn biết rõ, đặc điểm của mê trận, liền ở chỗ này. Ngàn vạn lần, thoạt nhìn khắp nơi đều là đường ra, nhưng trên thực tế, lại không có một cái nào là đường ra chân chính.
- Loại mê trận này, đường ra chính thức, chỉ có một. Mà một đầu này, nhất định bị che dấu rất kín. Dưới tình huống bình thường, đường ra mà mắt thường có thể chứng kiến, đều khó có khả năng là đường ra.
Giang Trần đối với mê trận, có một phen giải thích của hắn.
Đương nhiên, người bố trí từng cái mê trận, ý nghĩ của bọn hắn đều không giống nhau. Mê trận cũng phải căn cứ tính tình của người bày trận đến suy đoán.
Có chút người bày trận, thích kiếm đi nhập đề. Có chút người bày trận, thì thích dùng các loại biểu hiện giả dối đến mê hoặc. Mà có chút người bày trận, thì dứt khoát che dấu thông đạo chính thức, tất cả thông đạo xuất hiện, đều là tồn tại che tai mắt.
Hiện tại Giang Trần gặp được, không thể nghi ngờ là loại tình huống thứ ba.
Thông đạo rất nhiều, nhưng không có cái nào là thông đạo chính thức.
- Người bày trận này, xem ra thực lực không kém. Nhất định là một gia hỏa hiểu được không gian thần thông. Chỉ có hiểu được không gian thần thông, mới có thể giấu đường ra chính thức ở trong hư không không biết. Tìm được hư không chi môn này, có lẽ là đường ra.
Tâm tính của Giang Trần rất buông lỏng.
Tuy hắn cảm thấy mê trận này không tệ, nhưng không tin cái mê trận này có thể ngăn chặn mình. Mạch suy nghĩ đã rất rõ rồi.
Hiện tại muốn làm, là tìm kiếm không gian chi môn. Giang Trần tin tưởng vững chắc, Không Gian Chi Môn này, nhất định tồn tại.
Chỉ là, muốn phát hiện nó, cần thần thức cùng lịch duyệt cường đại hơn.
- Cửa ải này, nhất định sẽ có rất nhiều người tìm không thấy đường ra.
Giang Trần đối với chuyện này một chút cũng không nghi ngờ. Bởi vì, tuy cái mê trận này không tính đỉnh tiêm, nhưng bố trí coi như xảo diệu.
Ít nhất, nếu như người mạch suy nghĩ không thuận, là tuyệt đối tìm không thấy đường ra.
Thần thức của Giang Trần, ở trong hư không tầng tầng đẩy mạnh, đều đặn cảm thụ tốc độ chảy của hư không, cảm thụ được tất cả biến hóa ở hiện trường.
Nếu như đường ra che dấu ở trong hư không, tất nhiên sẽ có hư không chấn động rất nhỏ.
Mạch suy nghĩ của Giang Trần rõ ràng, sự tình thiếp theo, liền rất dễ dàng.
Trong lúc đó, thần thức của Giang Trần hơi động một chút, trong lòng vui vẻ, thân hình đột nhiên bắn về phía địa phương có hư không chấn động:
- Chính là chỗ này, mở ra cho ta!
Giang Trần rất tự tin, thân hình bắn về phiến hư không kia.
Trong lúc đó, phiến hư không kia truyền đến một đạo cường quang, như một đạo thiểm điện bắn xuống. Bạch quang lóe lên, thân hình của Giang Trần liền biến mất ở trong mê cung.
Sau một khắc, hiện trường lại khôi phục gió êm sóng lặng. Thân ảnh của Giang Trần, đã biến mất tại nguyên chỗ.
Hô!
Thân ảnh của Giang Trần rơi xuống đất, rơi vào trên đất trống. Ở phía sau hắn, là một cung điện, đúng là cung điện mà trước kia bọn hắn đi vào.
Chỉ có điều, hắn bây giờ là ở cửa sau, mà trước kia tiến vào, chỉ là cửu trước mà thôi.
- Quả nhiên đi ra.
Khóe miệng Giang Trần tràn ra mỉm cười. Đúng vào lúc này, bên người hắn truyền đến tiếng bước chân, đón lấy một tiếng vỗ tay vang lên.
- Không tệ, không tệ, không đến một phút đồng hồ, ngươi liền tìm được đường ra, xem ra, ngươi ở phương diện hư không trận pháp, rất có tạo nghệ a.
Tiếng than thở này, là của người phụ trách cửa ải này, một trung niên nhân bận xích bào, mặt lộ ra ý thưởng thức nồng đậm.
Giang Trần mỉm cười, vội vàng chắp tay nói:
- Có chút may mắn.
Nhưng trung niên nhân xích bào kia lại nhíu mày:
- Võ đạo chi lộ, có lẽ ngẫu nhiên sẽ có lần một lần hai may mắn, bất quá thành tích của ngươi, là tốt nhất cho tới bây giờ. Tiếp sau, đoán chừng cũng không có khả năng có người siêu việt ngươi. Chỉ nhìn lĩnh vực này mà nói, ngươi là thiên tài mạnh nhất của lần tuyển bạt này rồi!
Giang Trần cười cười:
- Tiểu tử vận khí tốt, năm đó đã từng được cao nhân chỉ điểm, đối với Không Gian Trận Pháp, hơi có chút nhận thức thô thiển.
Giang Trần ngôn ngữ tầm đó, không có bất kỳ vẻ đắc ý. Thái độ gợn sóng không sợ hãi của hắn, ngược lại để cho trung niên nhân xích bào kia càng thêm thưởng thức.
- Tốt, người trẻ tuổi không quan tâm hơn thua, rất khó được.
Cửa khảo hạch thứ hai này, mỗi một nhóm người đều có nửa canh giờ vượt qua kiểm tra. Lục tục ngo ngoe, cũng có người không ngừng đi ra.
Cửa thứ nhất hai ba mươi người, sau khi nửa canh giờ kết thúc, người đi ra, cũng không quá đáng là chín người, ngay cả mười cái cũng không tới.
Tỉ lệ đào thải này, quả nhiên là cao dọa người.
Một trăm người một nhóm, đến bây giờ, đào thải chỉ còn lại có chín người. Mà tư cách thi đấu còn có cửa ải cuối cùng. Từ tỉ lệ đào thải của hai cửa trước đến xem, chỉ sợ tỉ lệ đào thải ở cửa ải cuối cùng, cũng sẽ không thấp.
Lần này dự thi, ước chừng có một vạn tám chín nghìn người.
100 người một nhóm, cũng tiếp cận hai trăm nhóm.
Hai trăm nhóm, nếu như mỗi nhóm đều có thể ở cửa thứ hai còn lại chín người, ngược lại có thể còn lại gần hai nghìn người. Nhưng mà, căn cứ người phụ trách nói, có thể thông qua tư cách thi đấu, sẽ không vượt qua 500 người.
Như vậy tính ra, ở cửa thứ ba, chỉ sợ tỉ lệ đào thải sẽ càng thêm kinh người. Trong chín người này, có lẽ chỉ còn lại hai ba cái.
Updated 3613 Episodes