Chuyện này trong mắt người thường mà nói rõ ràng là có vấn đề.
Thạch Huyền cũng biết trong này có lừa dối, thế nhưng mà cho dù biết rõ Thạch Huyền cũng không sợ hãi, bởi vì hắn có đầy đủ tự tin.
Đánh cuộc đan đạo, cuối cùng vẫn phải dựa vào nội tình đan đạo nói chuyện.
Đương nhiên ở địa bàn người khác, Thạch Huyền cũng không tự tin mù quáng, phớt lờ tất cả mà nhẹ nhàng cười, chắp tay nói với khách nhân bốn phía:
- Hôm nay cao nhân đan đạo của Vạn Uyên đảo tề tụ như mây ở đây. Thạch mỗ vốn không muốn làm náo động, thế nhưng Vĩnh Hằng thánh địa không biết tự lượng sức mình, cũng mong chư vị chứng kiến, lần đánh cuộc này cũng đừng nói Thạch mỗ khi dễ tiểu bối.
Không đợi người khác mở miệng, Giang Trần cười nhạt nói:
- Không cần phải nói vậy, cũng không cần nghi thần nghi quỷ sợ ta giở trò lừa gạt. Thái Nhất bổ thiên đan là do ta nghiên cứu chế tạo ta, ta tự có thể làm chủ. Nhưng mà nếu như ngươi thua, chuyện lúc trước ngươi sử dụng thủ đoạn thắng Tử Mục trưởng lão thì phải nói rõ, chỉ là không biết ngươi có làm được vậy hay không?
Trê thực tế lúc trước Thạch Huyền dùng một chút thông minh nho nhỏ chọc giận Tử Mục trưởng lão, nhưng bản thân lúc đánh cuộc đan đạo cũng không có sử dụng thủ đoạn lường gạt nào.
Nhưng mà loại người kiêu ngạo như hắn căn bản khinh thường giải thích, hắn cười lạnh, nói:
- Thạch mỗ căn bản khinh thường nói rõ. Nhưng mà Thái Nhất bổ thiên đan của ngươi, ngươi có dám thề không dùng đan phương giả tới lừa gạt người khác hay không?
- Tự nhiên là dám.
Giang Trần thản nhiên nói.
Thạch Huyền gật đầu nói:
- Tốt, vậy ngươi thề đi.
- Cái gì gọi là ta thề? Chẳng lẽ ngươi không cần thề sao?
Giang Trần cười lạnh:
- Ngươi cảm thấy mình thắng chắc, tuyệt đối không thể thua sao?
Thạch Huyền ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Hẳn ngươi cảm thấy mình còn có thể thắng ta hay sao?
- Đã đánh cuộc thì tự nhiên song phương phải công bằng, một chút nhân phẩm đánh cuộc như vậy Thạch Huyền ngươi cũng không có sao?
Giang Trần dầu muối không ăn.
Thạch Huyền khẽ giật mình, nhưng lại lạnh lùng nói:
- Lúc trước chiến một trận với Tử Mục trưởng lão, Thạch mỗ quang minh chính đại mà thắng, không có gì để thừa nhận. Chỉ là ngươi lại coi đây là thứ để đánh cuộc, quá vớ vẩn.
- Vậy ngươi lấy thứ gì ra đánh cuộc?
Giang Trần cười lạnh:
- Hừ, tiểu nhi vô tri, nếu như ngươi có thể thắng được Thạch mỗ, cái gì cũng dễ nói.
- Cái gì cũng dễ nói sao?
Giang Trần khoan thai cười cười:
- Vậy ngươi trở thành mô hạ, làm đan nô của ta, đời đời kiếp kiếp không được đổi ý, được không?
- Lớn mật.
Sau lưng Thạch Huyền, người của Bách Hoa thánh địa đều trợn mắt quát.
Trong mắt Thạch Huyền cũng bắn ra một đạo ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Người trẻ tuổi, khẩu khí lớn như vậy, không sợ giảm thọ sao? Để Thạch mỗ làm đan nô của ngươi, ngươi không sợ thiên lôi đánh xuống hay sao?
Sắc mặt Thạch Huyền trầm xuống:
- Tiểu tử, nếu như ngươi muốn chọc giận ta, Thạch mỗ không ngại nói cho ngươi biết, ngươi làm rất thành công. Nhưng mà ở lĩnh vực đan đạo đắc tội với Thạch mỗ, những người này thường thường sẽ rất, rất thảm.
- Vậy sao? Nói như vậy đánh cuộc lần này ngươi đồng ý hay sao?
Thạch Huyền lạnh lùng nói:
- Đồng ý thì thế nào? Ngươi cho rằng ngươi có phần thắng sao?
- Vậy thì thề đi.
Giang Trần lạnh lùng nói
- Chậm đã.
Tên trung niên bên cạnh Thạch Huyền lại nói:
- Ngươi đánh cuộc với đại sư nhà ta, muốn đánh cuộc tính mạng cả đời của đại sư nhà ta sao? Ngươi tính toán rất giỏi a.
Giang Trần như cười như không, nói:
- Thạch Huyền, xem ra người dưới trướng ngươi không phải rất có lòng tin với ngươi a. Nếu như ngươi thực sự tự tin chiến thắng mười phần, đây là mua bán một vốn bốn lời a.
Thạch Huyền thản nhiên nói:
- Ngươi lui ra. Tiểu tử này gian trá, nhưng mà muốn chơi mánh khóe trước mặt Thạch mỗ, hắn còn non một chút.
Nói cho cùng Thạch Huyền vẫn có tự tin tuyệt đối. Hắn không cảm thấy một tiểu tử trong Vĩnh Hằng thánh địa có thể khiêu chiến Thạch Huyền hắn.
Đan đạo, một người trẻ tuổi cho dù gặp được một chút kỳ ngộ cũng không có khả năng vô duyên vô cớ bỗng nhiên trở nên rất mạnh.
Cho dù có kỳ ngộ cũng cần phải có thời gian để tiêu hóa. Cũng cần có thời gian để tích lũy. Tiểu tử trẻ tuổi này thoạt nhìn cũng chỉ có ba mươi tuổi, có thể có bao nhiêu nội tình và tích lũy được chứ?
Cho nên Thạch Huyền căn bản không tồn tại bất kỳ sự lo lắng nào.
Giang Trần dẫn đầu thề, sau khi hoàn tất lời thề, hắn lạnh nhạt nhìn qua Thạch Huyền, vẻ mặt kia cũng là một loại bức bách với Thạch Huyền.
Lời nói tới nước này, nếu như Thạch Huyền đổi ý hoặc là sợ hãi, đều coi là một loại khiếp đảm.
Loại người có địa vị như Thạch Huyền, hắn tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra một mặt này.
Hắn lãnh đạm, lập tức thề:
- Lần đánh cuộc này nếu như ta thua, cho dù làm đồng tử, đan nô cho ngươi cũng không oan. nếu như có đổi ý, Thạch mỗ sẽ tự sát tại chỗ. Nếu không thiên địa không dung.
Thệ ước này cũng coi như vô cùng ác độc.
Giang Trần mỉm cười, nở nụ cười quỷ dị với Thạch Huyền, dường như đang tự nhủ nói với mình:
- Xem ra ta phải chúc mừng chính mình, nhận được một đan nô không tệ.
Thạch Huyền lạnh lùng cười, chuyện cho tới nước này, cứ như vậy tranh giành miệng lưỡi với tiểu tử này cũng không có ý nghĩa. Một chút thủ đoạn nực cười như vậy tự nhiên Thạch Huyền sẽ không để vào trong lòng.
Tuy rằng hắn không biết tiểu tử trẻ tuổi này lấy dũng khí, lực lượng ở đâu mà làm như vậy. Nhưng mà Thạch Huyền căn bản không cần biết. Hắn chỉ biết, chỉ cần hắn phát huy ra trình độ vốn có của mình, tiểu tử này tuyệt đối sẽ không có cơ hội.
- Tiểu tử, ngươi định đánh cuộc thế nào?
- Vậy thì giống như lúc trước, tùy ý để ngươi định đoạt phương thức đánh cuộc. Sao nào?
- Ta định đoạt?
Thạch Huyền khẽ giật mình.
- Không phải ngươi nói ta chỉ biết Thái Nhất bổ thiên đan mà ngươi không biết hay sao? Thứ ngươi hiểu chưa chắc mười thế hệ Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta đã hiểu. Đã như vậy cứ dựa theo phương thức này mà đánh cuộc. Chúng ta ra đề mục cho nhau, ta ra ba, ngươi a ba. Sẽ nhìn thấy rõ nông sâu... Nếu như những đề mục ngươi ra ta đều biết, mà đề mục ta ra ngươi biết ít hơn. Như vậy chính là ngươi thua. Trái lại thì là ta thua. Sao nào, như vậy được không?
Mọi người nghe xong đều cảm thấy thích thú.
Ván bài này độ khó có thể nói là vô cùng to lớn.
Dù sao mỗi đan sư đều có một ít tư nhân. Cái gọi là tư nhân chính là bí mật độc nhất vô nhị, chính là thứ đồ vật chân chính thuộc về mình.
Thứ này mình hiểu chưa chắc người khác đã hiểu, đã có.
Mà loại đánh cuộc như vậy, nếu như mỗi người ra ba đề mục. Nói không chừng cuối cùng sẽ định ra nông sâu thực sự. Song phương nếu như đều trả lời được vấn đề của đối phương, tự nhiên sẽ được tính là hòa.
Thạch Huyền suy nghĩ một lát, trong lòng ngược lại có chút ngoài ý muốn. Hắn vốn tưởng rằng tiểu tử này nhất định sẽ đưa ra một ít phương thức đánh cuộc kỳ lạ, cổ quái. Trong lòng Thạch Huyền đang suy nghĩ xem nên cự tuyệt thế nào. Nên dẫn dắt phương thức đánh cuộc đi vào quỹ đạo thế nào. Dùng phương thức công khai nhất quyết cao thấp.
Updated 3613 Episodes