Chỉ là, vấn đề ai trước ai sau, cũng là một nan đề. Có người đề nghị bốc thăm, ai bắt được trước thì tới trước.
Nhưng Giang Trần lại cười nói:
- Cái này đơn giản, thiên tài tuổi trẻ trần thuật diễn giải, liền do ta tới trước. Vòng này ta tới trước, vòng tiếp theo Bách Hoa Thánh Địa tới trước. Như thế công bình nhất, mọi người cảm thấy như thế nào?
Giang Trần chủ động xuất kích, lại thắng được một mảnh tán thưởng.
- Vẫn là Giang Trần tiểu hữu sảng khoái, vậy quyết định như vậy đi. Các vị Bách Hoa Thánh Địa, các ngươi cảm thấy như thế nào?
Bên Bách Hoa Thánh Địa, trong nội tâm thầm mắng Giang Trần giảo hoạt. Trần thuật diễn giải này, tự nhiên là Thánh Địa trưởng lão trần thuật trọng yếu hơn. Thiên tài tuổi trẻ trần thuật diễn giải, chỉ là tham khảo mà thôi. Ai trước ai sau, ở đâu có trọng yếu như trưởng lão trần thuật?
Chỉ là, bây giờ người ta nói hay như vậy, nếu như hiện tại bọn hắn nhảy ra phản đối, rõ ràng là không có lực lượng, sẽ để cho người chế giễu.
Bất quá, loại thời điểm này, cho dù là chi tiết nhỏ, cũng không thể phớt lờ.
Triệu Thánh Chủ cười nói:
- Dùng ta xem, vẫn là bốc thăm a. Đến lúc đó lẫn nhau mặc kệ thắng thua, đều rõ ràng, không có tranh luận.
Bách Hoa Thánh Địa đã muốn bốc thăm, vậy thì bốc thăm.
Chỉ là, kết quả bốc thăm, giống như là vì phối hợp Giang Trần, rõ ràng nhất trí với trình tự Giang Trần chủ động nói.
Giang Trần chứng kiến kết quả, cũng cười nói:
- Xem ra ta có khả năng biết trước a, như thế, Giang mỗ bất tài, trước hết bêu xấu. Chư vị tiền bối, chư vị đạo hữu cùng thế hệ, cũng xin thông cảm nhiều hơn, phủ chính nhiều hơn. Nếu như cảm thấy Giang mỗ nói không đúng, cũng xin chỉ điểm nhiều hơn.
Kỳ thật Giang Trần không phải một người khiêm tốn, nhưng mà loại trường hợp này, lại phải khiêm tốn một chút. Đây là trên tràng diện cần.
Tất cả mọi người vỗ tay, hiển nhiên, mọi người đều bị biểu hiện hào phóng của Giang Trần chinh phục, dù là người trước kia đối với hắn có chút khúc mắc, cũng không thể không thừa nhận, Giang Trần này, hoàn toàn chính xác có ưu thế, mị lực mà người trẻ tuổi khác không có.
Giang Trần hắng giọng một cái, mở miệng nói:
- Trên thực tế, trước kia đã có mấy tiền bối đề cập qua, mười Đại Thánh Địa bình khởi bình tọa, chẳng phân biệt được cao thấp. Vĩnh Hằng Thánh Địa chúng ta đi ra cạnh tranh vị trí Minh chủ, cũng không quá đáng là do các loại cơ duyên xảo hợp, thời cuộc đưa đẩy mà thôi. Bởi vì cái gọi là vị trí càng cao, trách nhiệm càng lớn. Tuy vị trí Minh chủ này hiển hách, nhưng mà tương ứng, trách nhiệm cũng sẽ rất cao. Cho nên, trước khi cạnh tranh Minh chủ, Vĩnh Hằng Thánh Địa chúng ta cũng chăm chú cân nhắc qua, Vạn Uyên đảo cần Minh chủ như thế nào, xu thế tương lai của Thần Uyên Đại Lục, sẽ đi con đường nào. Mà Vĩnh Hằng Thánh Địa chúng ta, có thể vì loại thế cục này cống hiến chút gì đó! Những vấn đề này, người khác có chăm chú cân nhắc hay không ta không rõ ràng, nhưng lấy cá nhân ta mà nói, là chân chính nghĩ sâu tính kỹ qua.
Mọi người nghe được lời này, đều cảm nhận được thành ý của Giang Trần, không ít trưởng lão đều âm thầm gật đầu, lên tiếng vừa vặn hào phóng như thế, hoàn toàn chính xác để cho người cảm giác được Giang Trần bất phàm.
Giang Trần tiếp tục nói:
- Có người một mực cô lập Vạn Uyên đảo, cảm thấy chỉ cần Vạn Uyên đảo vô ưu, thì thiên hạ vô ưu. Loại ý nghĩ này ở thời điểm bình thường, là không có gì sai. Thế nhưng mà, loạn cục vừa đến, loại ý nghĩ này, sẽ tồn tại đề lớn rất vấn. Thần Uyên Đại Lục, có hai bộ phận tạo thành, một phần là các đại cương vực. Mà một bộ phận khác, là vùng biển vô tận, Vạn Uyên đảo chúng ta, là bá chủ của Vô Tận Hải vực này. Mọi người khả năng cũng biết, ta đến từ Nhân loại cương vực. Một cương vực mà mọi người công nhận nhỏ yếu nhất, một cương vực đã mất truyền thừa, mất tài nguyên, bị cho là không có tương lai. Thế nhưng mà, Nhân loại cương vực hiện tại, tất cả mọi người đã ý thức được nguy cơ, dù lại nhỏ yếu, cũng vì loạn cục tương lai mà làm lấy chuẩn bị. Bởi vì, tất cả đại cương vực, ở thời đại Thượng Cổ, Ma tộc tàn sát bừa bãi, bóng mờ của Ma tộc, đến nay còn bao phủ. Có lẽ, Ma kiếp trong vài năm tương lai, sẽ bất tri bất giác bạo phát. Một khi Ma kiếp bộc phát, chư vị còn cho rằng, chuyện này và Vạn Uyên đảo không có vấn đề gì sao? Ma tộc sẽ cảm thấy Vạn Uyên đảo là địa bàn của mười Đại Thánh Địa, nên khắc chế không đến sao?
Hiển nhiên, Ma tộc là không thể nào khách khí như thế. Dưới gầm trời này, sẽ không có địa phương Ma tộc không dám đi. Địa phương càng cường đại, đối với Ma tộc mà nói lại càng là thịt mỡ.
- Nếu như cần phải dùng bốn chữ để hình dung thế cục bây giờ, cái kia chính là loạn trong giặc ngoài. Cho nên lúc này, yêu cầu chúng ta phải dùng tâm tính mở ra đối đãi vấn đề, nếu như mọi người còn coi vấn đề giữ môn hộ trọng yếu như vậy, còn gắt gao ôm thành kiến, ôm tư tâm, từng người tự chiến, bất kể là Vạn Uyên đảo, hay các đại cương vực, đều triệt để rơi vào tay giặc. Sức chiến đấu của Ma tộc, ta không cần thổi phồng thay bọn hắn. Mà mạo hiểm giả ở Ngoại Vực chiến trường, cũng sẽ không ngừng lao vào. Trong ngoài giáp công, nếu như Thần Uyên Đại Lục chúng ta vẫn không thể đồng tâm hiệp lực, thì sao có thể đối mặt loại khốn cục này?
Giang Trần đem thế cục nói nhất thanh nhị sở, sự thật máu chảy đầm đìa bày ở trước mặt, để cho tất cả mọi người không thể lại ôm lấy tưởng tượng.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người, kể cả những cự đầu Thánh Địa kia, tâm tình đều dị thường trầm trọng. Trên thực tế, rất nhiều người bọn hắn đều có chút tâm tính đà điểu, đều hữu ý vô ý tránh đi sự tình Ma tộc.
Bởi vì, Ngoại Vực chiến trường đã để cho bọn hắn mệt mỏi ứng đối. Nếu như Ma tộc trở ra tàn sát bừa bãi, hai mặt thụ địch, thế cục sẽ càng thêm gian nan.
- Mặc kệ chúng ta nguyện ý tiếp nhận cũng tốt, không tiếp nhận cũng tốt. Thế cục cũng sẽ phát triển như vậy. Đương nhiên, chúng ta cũng không cần phải lo lắng hãi hùng. Thần Uyên Đại Lục có nội tình của Thần Uyên Đại Lục. Thời đại Thượng Cổ, Ma tộc cường hãn như vậy, cuối cùng không phải bị trấn áp sao? Thế lực thổ dân, cuối cùng có ưu thế của thế lực thổ dân. Người xâm nhập từ bên ngoài đến, bọn hắn cường hãn nữa, cũng không có căn cơ, không đủ nhân thủ, cuối cùng có thời điểm lực kiệt. Chúng ta phải làm, là đoàn kết nhất trí, làm tốt chuẩn bị chống lại. Chỉ có chống lại đến cùng, mới có thể đạt được sinh tồn. Nếu như tín niệm trên không có kiên trì đến cùng, như vậy nhất định phải làm tốt tâm lý bị dị tộc nô dịch.
Hiện thực tàn khốc, bày ở trước mặt mọi người.
- Nếu như Vĩnh Hằng Thánh Địa ta làm Minh chủ, đầu tiên, là đối mặt Ngoại Vực chiến trường, tập trung binh lực, giải quyết loạn cục ở Ngoại Vực chiến trường.
- Giải quyết loạn cục ở Ngoại Vực chiến trường, cũng không phải một sớm một chiều. Nhưng mà, chúng ta phải nghĩ biện pháp, có thể cải biến quỹ tích Thiên Quỹ vận hành, hoặc là nghĩ biện pháp che dấu tọa độ vị diện của Thần Uyên Đại Lục. Đây mới là căn nguyên giải quyết vấn đề.
- Chỉ cần có thể che dấu tọa độ vị diện, người dị vực xâm nhập tìm không thấy Thần Uyên Đại Lục chúng ta, như vậy hoạ ngoại xâm liền có thể tiêu trừ. Đến lúc đó, lại tập trung lực lượng đối kháng Ma tộc, sẽ có phần thắng càng lớn rồi.
- Giải quyết hoạ ngoại xâm là một phương diện, tăng thực lực bản thân lên cũng là một phương diện. Thần Uyên Đại Lục chúng ta, nhất định phải tăng lên. Tin tưởng, theo Đỉnh Thiên Đan cùng Thái Nhất Bổ Thiên Đan xuất hiện, thực lực chỉnh thể của tất cả Đại Thánh Địa, tất sẽ đạt được một lần tăng lên hoàn mỹ. Điểm này, ta rất có nắm chắc.
- Về phần che dấu tọa độ vị diện. Việc này nói dễ không dễ, nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Giang Trần nói đến đây, cười nói:
- Ta tạm thời nói những cái này. Nếu như chư vị có nghi vấn gì, có thể hỏi, Giang mỗ nhất định biết gì nói nấy.
Trong lòng mọi người đều rung động thật sâu, Giang Trần nói, cũng không phải lời nói hùng hồn gì, mà là phương châm sách lược.
Có thể nói, coi như là Thần đạo lão tổ của mười Đại Thánh Địa, có thể nghĩ đến, cũng đơn giản là những thứ này, thậm chí có chút ít chi tiết, còn không cẩn thận như Giang Trần.
Updated 3613 Episodes