Chương 21: Tri kỷ.

"Ha ha... ha ha..." Lê Mộc đắc ý chưa được ba giây, "A a a... cô làm gì vậy... đau đau quá ..."
Ngả Hi đưa người về trước dò xét một chút, cánh tay mảnh khảnh thon dài, cách bàn ăn dễ dàng nhéo má trái Lê Mộc, rất dùng sức, cô đã muốn làm như vậy từ lâu, tại sao lại có người có cái mặt hèn hạ như vậy chứ? Quả thực trên gương mặt Lê Mộc có viết: Tôi muốn bị trừng trị.
Quả thực sức mạnh phối hợp của ngón cái và ngón trỏ hợp lại đúng là không thể coi thường, Lê Mộc đau đến kêu la, lực tay của Ngả Hi sao mạnh như vậy chứ, " Đau đau quá ... buông tay ra... cô không buông thì tôi... liếm tay cô!"
"Liếm đây..." Lê Mộc mà giỡn lưu manh thì mười người cũng không cản được, nàng lè lưỡi, liếc mắt nhìn tay Ngả Hi đang nhéo mặt mình, muốn liếm tới.
"Cô!" Thấy lưỡi Lê Mộc xém chút nữa quẹt trúng tay mình, Ngả Hi nhanh chóng rút tay lại, mặc dù không trúng, nhưng cô vẫn rút khăn lau tay. "Vì cô thích nấu cơm, sau này cô phụ trách bữa sáng bữa tối, tôi sẽ chuyển tiền vào thẻ của cô..."
Chỗ bị Ngả Hi nhéo từ trắng chuyển qua đỏ, Lê Mộc mở máy ảnh, đưa điện thoại ra phía trước quan sát, cảm giác mặt có hơi không đối xứng, nàng bụm mặt xoa xoa, bực bội hỏi: "Tại sao?!"
"Ừ, vậy cô dọn ra ngoài đi, ngay hôm nay." Ngả Hi tiếp tục ăn bánh mì, sau đó thuận miệng nói, cô có hơi muốn nhìn Lê Mộc nổi điên, không hiểu sao tâm trạng sẽ trở nên vui vẻ.
"Ngả Hi!" Không phụ kì vọng, Lê Mộc nổi điên, nàng không đếm, nhưng ít nhất đây là lần thứ năm Ngả Hi đuổi nàng đi, không thể để người khác chà đạp danh dự của nàng như vậy, Ngả Hi còn không nói lý, "Cô... căn nhà này cô đứng tên sao?!"
"Không phải..."
"Vậy cô dựa vào đâu ..."
"Bạn tôi."
Lê Mộc lập tức nghẹn lời, đầu não xảo trá nhanh chóng chuyển đổi, không thể chọc Ngả Hi nổi giận, lỡ như hôm nay đuổi thật, thì bản thân đi đâu? Vẫn nên cưỡi lừa tìm ngựa, nhanh chóng tìm phòng thích hợp, dọn ra thì được giải thoát rồi.
"Vậy cô..." Lê Mộc tự nhận mình co được dãn được, nàng mỉm cười: "Vậy cô đừng chê tôi nấu ăn dở... ha ha..."
Ngày 29 tháng 04 năm 2016, Lê Mộc trở thành bà bếp của Ngả Hi, hơn nữa, nấu một lần thì muốn nấu cả đời.
Thấy hôm nay là ngày một tháng năm, qua ngày một tháng năm là đến ngày phát lương, vừa nghĩ tới có thể tạm biệt cháo trắng, tâm trạng của Lê Mộc cũng tốt hơn.
Nhưng kế hoạch thay đổi...
"Ngày một tháng năm còn tăng ca!"
"Có thể xin nghỉ không!"
"..."
Tin tức tuyên bố, trong phòng kế hoạch tiếng oan dậy trời, ngoại trừ Lê Mộc, bởi vì Lê Mộc hết tiền, nghỉ ba ngày ngoại trừ ở trong nhà cũng không đi đâu được, còn không bằng ở công ty chuyển sức lao động thành tiền, tiền lương tăng ca vào ngày một tháng năm rất cao.
Vẫn là dự án với tập đoàn Chính Dương, đột nhiên đối tác muốn đẩy nhanh tiến độ, đến lúc lại muốn thêm một số hạng mục, kì nghỉ tới rồi, khiến toàn bộ phòng kế hoạch trở tay không kịp, dự án này rơi xuống, đoán chừng phải làm suốt đêm.
Đây không phải tăng ca, là muốn lấy mạng.
Buổi tối mọi người chỉ ở căn tin uống cà phê, gặm hai miếng bánh lại tiếp tục công việc, quản lý Triệu nói, chuyện này ở AG, rất bình thường vì đãi ngộ tốt, phải biết rằng rất nhiều công ty khác cho nhân viên ăn cỏ trộn sữa, ở AG là thức ăn gia súc cao cấp, không phải vì muốn vắt mỗi người vài thùng sữa sao.
Cho nên mọi người cùng nhau vắt sữa... không, cùng nhau tăng ca đến mười một giờ đêm.
"Giám đốc Ngả bảo mọi người tan tầm, hôm nay đến đây thôi, mọi người vất vả rồi." Trợ lý Tiểu Vương của Ngả Hi đứng ở cửa phòng làm việc kêu một tiếng, lại vội vội vàng vàng đi lên lầu đưa tài liệu.
"Tiểu Mộc cô không về sao?"
"Còn một chút nữa, hai phút là xong." Lê Mộc hơi bị rối loạn cưỡng chế, không làm xong thì tối nay nàng không ngủ được.
Vì đến lúc dự án cần đẩy tiến độ, bên cung cấp cũng xảy ra vấn đề, Ngả Hi bận đến tối, mới phát hiện cả ngày hôm nay chưa ăn gì.
Lê Mộc cho rằng năm phút là có thể làm xong, không nghĩ cuối cùng kéo dài đến ba mươi phút, duỗi người, đi về.
Lúc thang máy xuống tới lầu mười, ngừng, Ngả Hi không nghĩ giờ này còn người ở công ty.
Cửa thang máy vừa mở, Lê Mộc cúi đầu đi vào, hôm nay mệt mỏi một ngày, còn không được ăn no, chỉ len lén núp ăn hai thanh sô cô la ở bàn làm việc.
Hai người nhìn nhau, một trái một phải đứng trong thang máy, Ngả Hi bấm tầng hầm số ba là chỗ đậu xe, Lê Mộc tự giác bấm tầng một.
Chuông điện thoại vang lên, Lê Mộc còn tưởng là điện thoại của mình...
"Trễ thế này sao mẹ còn chưa ngủ." Giọng của Ngả Hi rất yếu ớt.
"Hi Hi à, con... sao con nói chia tay là chia tay vậy! Mẹ cũng mới biết, con nói mẹ nghe, có phải Tiểu Vĩ ăn hiếp con không, cũng sắp kết hôn..."
"Mẹ!"
Âm điệu của Ngả Hi đột ngột cao lên, làm Lê Mộc càng hoảng sợ.
"Mẹ, chuyện này hôm nào nói được không? Đã khuya lắm rồi."
"Có chuyện gì mà không nói với mẹ được?! Con như vậy, không phải làm mẹ lo lắng sao?! Hi Hi, rốt cuộc có chuyện gì?"
Từ nhỏ đến lớn, Ngả Hi đều phát triển dựa theo quỹ đạo mà bố mẹ đặt ra, từ bài vở bài tập đến yêu đương, năm đó chia tay với mối tình đầu cũng do không vượt qua được ải bố mẹ, sau đó "môn đăng hộ đối" với Cao Vĩ nên quen nhau, tất cả mọi người hài lòng, ngoại trừ cô.
Ngả Hi chọn phát triển ở thành phố A, cũng vì trốn tránh không muốn gặp, trốn tránh một số vấn đề không muốn đối mặt. Ngả Hi chưa từng đứng về phe đối lập với bố mẹ, nhưng lần này... đều nói hôn nhân là thời khắc hạnh phúc nhất của đời con gái, mà nếu kết hôn với Cao Vĩ, cô không thấy hạnh phúc...
Chuyện tình cảm, Ngả Hi không còn muốn nó nữa.
"Hôm nay con bận nhiều việc, mệt lắm rồi, chuyện này hôm nào con sẽ giải thích, vậy đi!"
Giọng điệu này, là nói với mẹ? Lê Mộc lén lút líu lưỡi, nếu thái độ của nàng như vậy, bị mẹ nàng lột da từ lâu!
Choáng váng, trước mắt biến thành màu đen, Ngả Hi nghĩ chân đứng không vững lắm, lập tức lấy tay chống vào tường thang máy, điện thoại cầm không chặt, rơi xuống đất.
Ngả Hi cúi người nhặt, lảo đảo...
"Cô không sao chứ?" Lê Mộc đi tới vài bước, đứng gần Ngả Hi một chút, mới định đỡ cô, nhưng thấy đối phương lảo đảo, Lê Mộc vẫn đưa "bàn tay hữu nghị" ra.
Đỡ Ngả Hi đứng vững, Lê Mộc đã nghe được sự tích vinh quang của giám đốc Ngả, hôm nay thiếu chút nữa ngất xỉu khi đang họp trong hội trường, nàng lấy một thanh sô cô la còn sót trong túi ra, mất bao nhiêu dũng khí mới dám đưa cho Ngả Hi, Lê Mộc cũng đói bụng, "Đây, ăn một chút đi."
"Không ăn..." Ngả Hi từ chối.
"Cô đứng cũng không vững..." Lê Mộc xé bao, đưa cho Ngả Hi, lớn như vậy còn không biết chăm sóc bản thân.
"Không ăn..." Ngả Hi lắc đầu, trả lời một câu làm Lê Mộc trân trối, "Calo cao lắm."
"..."
"Cô xỉu rồi tôi khiêng về không nổi!" Lê Mộc trực tiếp lấy sô cô la để tới miệng cô, hiếm khi thô bạo một lần, "Ăn nhanh... hay muốn tôi đút cô!"
Dù calo có đáng sợ hơn, Ngả Hi cũng thỏa hiệp, vì thực sự không còn sức lực, tăng kí thì từ từ giảm sau, nhận sô cô la trong tay Lê Mộc, ăn một miếng nhỏ.
Đinh, đến tầng một.
Lê Mộc rối rắm một chút, không đi ra ngoài, lại bấm nút đóng cửa.
"Cô nhìn tôi làm gì, cô ăn đồ của tôi, tôi không thể đi nhờ xe cô à... kẻ có tiền thật nhỏ mọn!"

footer(); ?>