Chương 38: Đơn phương.

Tháng tư nảy mầm, tháng năm xao xuyến, tháng sáu bồn chồn.
Lê Mộc an toàn qua thời gian thử việc, trở thành nhân viên chính thức của AG, nàng sẽ không nói cho bất kì ai, nàng ra sức làm việc muốn ở lại AG, chỉ vì muốn được gần người nào đó hơn một chút.
Mùa hè năm nay đến sớm, hoặc do lòng của Lê Mộc nóng nảy bất an từ lâu, bắt đầu một mối tình đơn phương đau khổ khó quên nhất từ khi chào đời đến nay. Tại sao đau khổ? Mỗi ngày ở bên cạnh người mình thích, quan tâm chăm sóc cô ấy, nhưng chỉ bằng danh nghĩa bạn bè, càng đối tốt với Ngả Hi, Ngả Hi lại càng cảm thấy tình bạn của hai người là thiên trường địa cửu, Lê Mộc cảm thấy phải nên khóc? Khóc? Phải khóc?
"Một tháng rồi, cậu còn thích cô ấy không?" Hồ Tiểu Uyển nghĩ Lê Mộc thích Ngả Hi chỉ là xung động nhất thời, đây là người đầu tiên Lê Mộc hôn, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong trái tim nàng, nhưng sẽ không đến mức vì một nụ hôn giỡn chơi mà thích một người thật chứ?
Ba người lại tụ tập ở quầy nướng hay ăn.
"Thích, càng ngày càng thích..." Lê Mộc đã uống ba ly, nàng uống rượu thì dễ đỏ mặt, giờ trên mặt đã đỏ ửng, mũi hơi chua xót, viền mắt hơi ướt, "Bán Tiên, Mạc Nhiên, mình nên làm gì giờ?"
Hồ Tiểu Uyển đau lòng ôm lấy Lê Mộc, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, cô gái không tim không phổi này đã khi nào bị tủi thân như vậy đâu, lấy tay giúp nàng lau nước mắt, "Khóc thì cô ấy sẽ thích cậu sao?! Cậu nói với cô ấy chưa?"
"Mình..."
Đã rất nhiều lần, Lê Mộc chặn Ngả Hi trước cửa phòng ngủ, nhiều lần tưởng tượng mạnh mẽ hôn cô một lần nữa sau đó thừa nhận: Ngả Hi, tôi thích cô. Thế nhưng làm không được, Lê Mộc sợ rằng có một số lời nói, nếu nói ra khỏi miệng thì bạn cũng làm không được.
"Cô ấy... hình như cô ấy chỉ coi mình là bạn." Lê Mộc giận dỗi rót thêm một ly rượu.
Mạc Nhiên và Hồ Tiểu Uyển trăm miệng một lời: "Vậy cậu cố gắng làm bạn với cô ấy đi!"
"Nói sau đi..." Lê Mộc thở dài đứng dậy.
Hồ Tiểu Uyển: "Cậu đi đâu vậy?"
Lê Mộc cầm túi lên, nhìn thời gian điện thoại, nói: "Tối nay cô ấy có tiệc xã giao, giờ này cũng tàn tiệc rồi, mình đi đón cô ấy."
Lê Mộc cuồng dại làm Hồ Tiểu Uyển Mạc Nhiên không biết nói gì cho phải, hoặc là không thích, hoặc là một khi đã thích thì lún sâu vào đầm lầy, thực sự phù hợp với tính của Lê Mộc.
"Cậu cũng đi đâu vậy?!" Lê Mộc vừa đi, Mạc Nhiên cũng đứng dậy, Hồ Tiểu Uyển thấy kì lạ, hai đứa độc thân lại vội vàng hơn ai khác, "Tiểu Mạc, định đi tán gái nữa à? Mình nói cậu cũng lớn đầu rồi phải ổn định đi."
Mạc Nhiên và Lê Mộc, một kẻ quá đào hoa, một kẻ quá si tình, vừa khéo Hồ Tiểu Uyển là người trung hòa hai người họ, nên đến giờ, trong ba người bọn họ, chỉ Hồ Tiểu Uyển có tình cảm vững chắc.
"Tán gì mà tán, mình đi trước, lần sau uống nữa."
Mạc Nhiên gọi điện thoại cho Phương Hi Hàm, luôn luôn không nghe máy, Phương Hi Hàm đã không tới DO một tháng, điện thoại cũng không nhận, Mạc Nhiên muốn xin lỗi chuyện hôm ấy...
Ngoại trừ DO, ròng rã một tháng nay, nếu có thời gian Mạc Nhiên sẽ đến AG chờ, biết về Phương Hi Hàm, cũng hạn chế như thế.
May mắn thay, buổi tối đi ngang AG, Mạc Nhiên thấy chiếc SUV của Phương Hi Hàm, lập tức đứng dang tay ngay trước đầu xe. Vừa nhìn thấy họ Mạc, Phương Hi Hàm sẽ tức giận, chưa có ai dám nói chuyện làm tổn thương lòng tự tôn của cô, Mạc Nhiên tính là gì chứ, ỷ bản thân cô hơi có hảo cảm với mình thì dương dương tự đắc...
Phương Hi Hàm cũng không giảm tốc độ, tiếp tục lái về phía trước như không có người, cô cũng không tin, họ Mạc không sợ chết.
Phương Hi Hàm lớn gan, Mạc Nhiên còn lớn gan hơn, cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô cũng không tin, Phương Hi Hàm thực sự đụng cô.
Sự thật chứng minh, trò chơi này ai lớn gan hơn thì người đó thắng, may mắn kỹ năng lái xe của Phương tổng tốt, nếu không Mạc Nhiên sẽ được khiêng đến bệnh viện.
Xe thắng gấp, thiếu chút nữa thì đầu xe đụng vào Mạc Nhiên, thế nhưng Phương Hi Hàm không chắc là Mạc Nhiên có bị thương hay không, cô vội vội vàng vàng cởi dây an toàn ra xuống xe, cũng may là người vẫn bình yên vô sự.
"Khùng à! Không muốn sống à!"
Mạc Nhiên đi tới kéo tay cô, không cho cô lên xe, "Xin lỗi! Hôm đó... xin lỗi..."
"Buông ra..." Phương Hi Hàm vùng vẫy thoát khỏi tay Mạc Nhiên, Mạc Nhiên nằm vùng ở AG một tháng, cô biết, hơn nữa mỗi lần đều cố ý tránh, nhưng cô không nghĩ buổi tối Mạc Nhiên cũng đến.
Phương Hi Hàm dựa lưng vào thân xe, Mạc Nhiên lập tức ép tới, mạnh mẽ giam giữ cô, "Cô còn giận tôi?"
"Tôi giận cô? Ôi, chỉ lên giường vài lần thôi, cô cho rằng cô là ai?" Phương Hi Hàm ăn miếng trả miếng, lúc đó Mạc Nhiên nói với cô, cô ghi tạc trong lòng không sót một chữ.
Đúng vậy, chỉ lên giường vài lần mà thôi, tại sao cô lại nhớ Phương Hi Hàm mãi không quên chứ? Nhìn gương mặt yêu mị của Phương Hi Hàm, Mạc Nhiên đè nén không được... cưỡng hôn, chặn môi của cô ấy dùng sức mút môi cô ấy, sau đó dễ dàng cạy ra hàm răng, dụ dỗ cái lưỡi mềm mại triền miên.
Phương tổng có thể nói chuyện dối lòng, nhưng thân thể thành thật không gì sánh được, đối với chuyện Mạc Nhiên hôn môi, cô không có cách khép chặt đôi môi... cằm đụng cằm, hai cái lưỡi mềm mại đang bơi lội trong khoang miệng tiến hành đấu võ nóng bỏng, lần lượt sát lại gần nhau, sâu hơn một chút, hai cánh tay không tự chủ được ôm chặt cơ thể đối phương, ôm thở không nổi, hôn càng khó thở hơn.
Lực của Mạc Nhiên nhỏ dần, nồng nàn lâu dài, đầu lưỡi vẽ một vòng sau đó dần dần lui ra, dịu dàng hôn môi đối phương thêm một lần mới buông ra hoàn toàn.
"Tiểu Mạc... cô thích tôi, đúng không?" Lồng ngực Phương Hi Hàm phập phồng, sau khi dây dưa còn chưa thở đều lại.
Mạc Nhiên đưa bàn tay chạm vào gương mặt cô, dùng đầu ngón tay lướt qua đôi môi sưng đỏ của cô, "Không biết... thế nhưng tôi nhớ cô..."
Phương Hi Hàm thuận thế hôn ngón tay Mạc Nhiên, "Nói cho tôi biết, một tháng nay... có tìm những cô gái khác không?"
"Không có."
Phương Hi Hàm hôn lên má Mạc Nhiên một cái rồi đẩy ra, "Ừ, giờ trễ rồi, cô về nhà đi."
Mạc Nhiên không nghĩ tối nay lại nhận được một câu kết thúc công việc với giọng điệu như thế, cô đứng tại chỗ, trên người còn lưu giữ mùi hương của Phương Hi Hàm.
Nhìn vào gương chiếu hậu, người càng lúc càng xa, Phương Hi Hàm cắn môi nở nụ cười, gọi vào số của Mạc Nhiên: "Tiểu Mạc, tôi cá là em sẽ thích tôi."
*
Ngả Hi ăn xong ra khỏi nhà hàng đã là tám giờ tối, dự án hợp tác với tập đoàn Chính Dương cuối cùng cũng kết thúc mỹ mãn, vì không cần gặp Cao Vĩ nữa mà thấy cả người thoải mái, dù sao bạn trai cũ cũng là một cái gì đó xấu hổ.
"Tiểu Hi, để anh đưa em về chứ?" Cao Vĩ thấy Ngả Hi đứng trước nhà hàng một lúc lâu, chủ động phát huy tính ga lăng.
"Thôi, bạn tôi tới đón tôi." Nói, cảm thấy hơi chóng mặt, cơ thể lắc lư một chút, vừa rồi Ngả Hi uống nhiều rượu.
Cao Vĩ vội vàng khoác vai cô, giúp cô đứng vững, "Có phải đau đầu không, anh chờ với em, em như vậy anh cũng lo."
Ngả Hi nghĩ động tác của bọn họ có hơi thân mật, lập tức bước hai bước qua bên cạnh, lúc này Cao Vĩ mới rụt tay về, lúng túng cười: "Anh xin lỗi."
Lê Mộc vốn đứng đối diện đường vẫy tay với Ngả Hi, nhưng một chiếc xe buýt chạy ngang qua chặn nàng lại, đến khi Lê Mộc thấy rõ thì, phát hiện Ngả Hi đang bị một tên đàn ông "ôm"...
"Cao Vĩ! Không phải nói đã chia tay sao?! Ba ngày hai lần ăn cơm với cô ta là có ý gì, nếu hôm nay tôi không tới đây, anh còn định gạt tôi bao lâu!"
Lê Mộc vừa chuẩn bị xuống cầu vượt, đã thấy một cô gái quần đỏ chạy đến chỗ Ngả Hi trước nàng, còn hung hăng, nhìn là biết không phải hiền lành.
"Em đừng ồn, bọn anh chỉ nói chuyện công việc!"
"Chuyện công việc mà anh phải ôm cô ta... phải ôm cô ta?! Cao Vĩ, anh phải làm cho rõ, rốt cuộc giờ ai mới là bạn gái anh?!"
Từ xa đã nghe thấy một giọng nữ sắc bén, đanh đá dữ tợn, đôi chân ngắn của Lê Mộc nhanh chóng bước xuống bậc thang, sau đó chạy về phía Ngả Hi, chạy sức bền thì không được, chạy cự li ngắn thì có thể đột phá.
"Cô hiểu lầm rồi, quan hệ của chúng tôi chỉ là quan hệ hợp tác."
Ngả Hi vừa mở miệng, quần đỏ liền bắt đầu nhắm vào cô, tư thế động tay động chân đến gần cô, "Tôi ghét kiểu chia tay mà còn dây dưa dài dòng, đồ kỹ nữ!"
Lê Mộc chạy tới kéo Ngả Hi ra phía sau bảo vệ cô, nghe được ba chữ "đồ kỹ nữ" thì nổi điên, hung tợn đẩy người nọ ra, người không to nhưng giọng thật lớn, "Tránh ra! Cô nói ai là kỹ nữ vậy?! Tôi thấy cô... cô mới là kẻ thứ ba!"
Sốt ruột, Lê Mộc nói không suy nghĩ, nàng tự hỏi, tên đàn ông kia là bạn trai cũ của Ngả Hi, Ngả Hi chỉ mới chia tay với hắn, hắn đã tìm được một cô bạn gái khác, có khi trong thời gian quen nhau hắn đã có kẻ khác.
"Lê Mộc, đừng nói lung tung!" Ngả Hi kéo tay Lê Mộc, chuyện này càng lúc càng rối, dong nhân tự nhiễu* không để ý đến sẽ tốt hơn, "Chúng ta đi."
*Kẻ tầm thường thì tự chuốc lấy phiền toái.
Bị chửi là kẻ thứ ba trên đường thì người nào cũng nổi đóa, đừng nói tới bạn gái mới cáu kỉnh của Cao Vĩ.
Cuộc chiến giữa mấy cô gái rất đáng sợ, tình hình vốn đã lộn xộn, hơn nữa còn thêm Lê Mộc xen ngang, Cao Vĩ đau đầu, hắn muốn kéo bạn gái đi, nhưng bạn gái trực tiếp chạy lên cản Ngả Hi lại.
"Chột dạ, muốn chạy à?"
Thực sự nực cười, Ngả Hi là đại nhân sẽ không để ý tiểu nhân, cô gái này tại sao lại đáng ghét như vậy chứ? Lê Mộc tức giận nhìn chằm chằm Cao Vĩ, có thể tìm bạn gái tệ hơn nữa không?!
Ngả Hi đỡ trán, rượu ngấm, chân không đứng vững, Lê Mộc nhanh chóng ôm lấy cô, cô gái kia còn không để yên, vì vậy mắng một câu: "Cô bị điên à!"
Bị chửi là kẻ thứ ba còn bị chửi điên, quần đỏ giận dữ, giơ tay cho Lê Mộc một cái tát.
"A..." Lê Mộc ngẩng đầu, năm dấu tay còn chưa sao, mặt bị nhẫn quẹt một đường mới đau, từ gò má đến khóe miệng, dài gần bằng ngón út, máu chảy không ngừng...
Ngả Hi đẩy mạnh cô gái kia ra, nâng mặt Lê Mộc lên, vết thương không chỉ sưng đỏ mà còn chảy máu... thấy máu, Ngả Hi có chút hoảng loạn.
Thấy máu, quần đỏ cũng không dám hành động.
"Tiểu Hi, xin lỗi xin lỗi..." Cao Vĩ kéo bạn gái sợ lại gây ra chuyện gì nữa, hối hả xin lỗi Ngả Hi và Lê Mộc.
Ngả Hi chỉ thấy đau lòng khi nhìn vết thương trên mặt Lê Mộc, làm sao có thời gian phản ứng Cao Vĩ, cô đón một chiếc xe taxi...
Hai người ngồi ghế sau, "Lê Mộc..., cô không sao chứ? Tôi đưa cô đến bệnh viện..."
Chỉ là một vết thương thôi, đi bệnh viện thì khoa trương quá, ngược lại Lê Mộc còn dỗ dành cô, "Không sao, về nhà thoa tí thuốc là được."
"Nhưng chảy máu nhiều lắm..." Ngả Hi đang giữ mặt Lê Mộc, muốn lấy khăn giấy lau cho nàng, lại sợ làm nàng đau, "Có đau không?"
"A Tây..."
Cau mày cũng đẹp, Lê Mộc rất muốn hôn Ngả Hi, đến gần như vậy, không biết sẽ rất nguy hiểm sao? Giọng nói còn dịu dàng như vậy... Lê Mộc tham lam nhìn cô chằm chằm, vào lúc này, tham lam nhìn Ngả Hi chằm chằm cũng không gây ra bất cứ sự nghi ngờ nào phải không?
"Đau... hồi nhỏ lúc bị đau, mẹ hôn một cái thì tôi hết đau..."

footer(); ?>