Chương 22

Tháng đầu tiên Du Âm đến thành phố G thật sự rất khó khăn.

Du Âm là học sinh chuyển trường giữa chừng. Dù các bạn ở trường mới rất thân thiện với Du Âm, nhưng với tính cách hướng nội cùng với sự khác biệt văn hóa hai vùng bắc nam khiến cho cô rất khó hòa nhập với cuộc sống mới.

Thời gian đếm ngược kì thi đại học càng lúc càng gần, lần thi thử đầu tiên của Du Âm ở trường mới có kết quả rất tệ. Cô tránh ở một góc cầm bài thi khóc rất lâu.

Xung quanh cô hoàn toàn mới lạ, nếu ở thành phố H thì bây giờ tuyết đã bay đầy trời, nhưng thành phố G này lại nóng đến đáng sợ. Cô rất muốn trốn đi nhưng lại không biết đi đến nơi nào, càng chạy trốn thì càng không tốt.

Ngày ngày cô đều học đến khi trời gần sáng, khi trời chưa sáng đã lấy từ vựng ra học, mỗi ngày ngủ không quá năm tiếng.

Phương pháp tự ngược bằng học tập này đã giúp cô dần dần cải thiện thành tích, còn khiến cho bản thân không nghĩ đến chuyện khác. Nhưng dù có ép bản thân đến mức nào, khi xoát đề cô cũng không nhịn được nước mắt, giọt lệ rơi xuống làm ướt đẫm đề bài. Cô từng cho rằng bản thân mình chẳng còn gì để mất nữa, ấy thế mà lại một lần nữa cô nếm trải hương vị mất mát.

Ngẫm lại khoảng thời gian đã qua đó, mỗi phút mỗi giây Du Âm đều không thở nổi. Nhưng cuối cùng tất cả cũng đã qua.

Sau khi Trình Tễ Minh rửa bát xong, làm bài tập xong thì cậu vẫn thấy Du Âm ngồi xem tivi. Phim kháng Nhật đã hết từ lâu, bây giờ là chương trình quảng cáo thực phẩm chức năng cho người cao tuổi mà Du Âm vẫn xem đến xuất thần. Thấy vậy cậu đi lại gần cô, muốn cô chú ý đến cậu bé.

"Cô ơi, con làm bài tập xong rồi."

Du Âm rốt cuộc cũng dời tầm mắt về phía cậu. Cô nhìn đồng hồ trên tường, đã muộn rồi. Nhớ lời dặn dò của Thẩm Trị cho thằng bé ngủ sớm nên dẫn cậu bé vào phòng tắm, chỉ cậu cách dùng máy nước nóng.

Năng lực tự lực cánh sinh của Trình Tễ Minh không tồi, cậu bé không hề bị gia đình chiều hư, có thể tự tắm rửa mà không cần người khác trợ giúp. Cậu tắm rửa xong, Du Âm đã thay ga trải giường mới, sofa cũng phủ chăn qua. Giường chỉ có một mà Trình Tễ Minh là một tên nhóc mập mạp nên cô nhường cậu bé nằm trên giường, còn mình thì ngủ trên sofa.

Trình Tễ Minh ngại ngùng nói, "Cô ơi, cô ngủ trên giường đi, con ngủ trên sofa ạ. Con còn nhỏ nên ngủ sofa là vừa đủ luôn."

"Cô thích ngủ trên sofa, con đừng giành với cô. Cô còn đang muốn xem tivi này."

Nghe Du Âm nói vậy, Trình Tễ Minh cũng không giành nữa, trên tivi lại chiếu phim kháng Nhật, cậu bé không quấy rầy cô nữa, tự vào phòng đi ngủ.

Trước khi đi ngủ cậu bé chợt nhớ ra một khuyết điểm siêu lớn của Du Âm, cô giáo cậu cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt chính là giao bài tập về nhà quá nhiều!

- --

Lần này Thẩm Trị về thành phố H không chỉ để xử lý công việc ở công ty, mà còn tham gia tiệc đính hôn của Ứng Thanh Hề.

Cao Lãng không tới.

Ứng Thanh Hề mặc váy trắng, kéo tay vị hôn phu của mình cùng Thẩm Trị chào hỏi, "Thẩm Trị, cậu đến rồi à? Đây là chồng tớ, Trịnh Nghiêm. Trịnh Nghiêm, đây là Thẩm Trị, bạn thân từ nhỏ của em."

Cô cười dịu dàng giới thiệu hai người với nhau, ai ai cũng nhìn thấy sự hạnh phúc của cô.

Thẩm Trị nghe Thẩm mẹ nói qua, Trịnh Nghiêm là bác sỹ ngoại khoa trẻ tuổi đầy hứa hẹn, có tiền đồ sáng lạn, bên ngoài nho nhã đẹp trai, đứng cạnh Ứng Thanh Hề rất xứng đôi. Thẩm Trị cũng chẳng ngạc nhiên khi Ứng Thanh Hề chọn người này làm chồng của mình. Cô ấy cái gì cũng tốt, thanh danh lại trong sạch giống như một chiếc váy trắng không dính một vết nhơ nào.

Sau khi chào hỏi Thẩm Trị xong, Trịnh Nghiêm tiếp tục chào hỏi những người khác. Ứng Thanh Hề không đi cùng, quyết định ở lại nói chuyện với người bạn thân đã lâu không gặp. Cô cầm ly rượu cụng với ly của Thẩm Trị, thấy ly của anh vẫn còn nguyên, cười nói, "Hôm nay là ngày vui của tớ mà cậu cũng không uống sao?"

"Không, tớ không thể uống rượu."

Ứng Thanh Hề uống cạn ly rượu. Đêm nay cô uống hơi nhiều nên đã có chút men say.

"Cao Lãng thế nào rồi? Con cậu ấy học tiểu học rồi hả?"

"Ừ, cậu ta vẫn như cũ thôi."

"Hôm nay cậu ấy có gọi điện tới cho tớ, chúc tớ hạnh phúc. Tớ chưa kịp trả lời thì điện thoại đã ngắt. Cậu có gặp cậu ấy thì nói là chuyện đó đã qua lâu rồi, tớ cũng không còn hận anh ấy nữa."

Đôi khi Ứng Thanh Hề cũng vu vơ nhớ lại mối tình đầu oanh oanh liệt liệt ấy. Cô từng rất hận Cao Lãng, anh ta cho cô biết thế nào là yêu, sau đó chính tay anh ta phá nát cái gọi là tình yêu đó. Năm đó cô rất hoài nghi liệu trên đời này không còn tình yêu thuần khiết và vĩnh cửu nữa.

Cho đến bây giờ, chuyện cũ như gió thoảng mây bay, cô cũng đã tin rằng không có tình yêu nào là thuần khiết và vĩnh cửu cả, nếu có thì cũng là lúc cô làm vấy bẩn nó. Thẩm Trị từng nói với cô rằng cô đã ngộ nhận hành động đối xử tốt của Cao Lãng đối với cô chính là tình yêu, nếu đổi lại người năm đó không phải Cao Lãng mà là một người khác thì cô cũng sẽ có cảm giác như vậy thôi. Lúc ấy cô không đồng ý với ý kiến của Thẩm Trị, nhưng mãi đến sau này khi đã trưởng thành, cuối cùng cô cũng đã nhận ra điều này.

Cô nhớ rõ khi ấy đã phản bác ý kiến của Thẩm Trị như thế này, "Thẩm Trị, cậu chưa từng yêu ai, cậu không hiểu."

Thẩm Trị nói, "Quả thực tớ chưa từng yêu ai, nhưng tớ sẽ lưu luyến một mối quan hệ hơn là chấp nhất với một người như vậy."

Mà giờ nhìn lại, hóa ra đã nhiều năm như vậy.

"Chờ cậu ấy tự thông suốt đi, nói nhiều cũng thế thôi."

Người ngoài cuộc cũng chẳng biết người trong cuộc đang nghĩ gì, nói nhiều cũng như nước đổ lá môn.

- --

Cao Quý Đồng đang làm bài tập, cậu bé nhíu mày lại không phải do bài khó, mà cậu đang nghĩ về người đàn ông kia.

Buổi chiều Cao Lãng về nhà, tay cầm chai rượu uống say khướt, một mình đi vào phòng rồi ở yên trong đấy. Tới giờ cơm Lý Nhiễm tới gõ cửa cũng chẳng có tiếng đáp lại.

Anh ta vừa về nhà đã khiến cho căn nhà như bị mây đen che phủ, trong lòng ai cũng không vui.

Lý Nhiễm sợ anh ta ở trong phòng có chuyện gì, do dự một lúc cũng quyết định đi vào. Cửa vừa mở ra, căn phòng bốc toàn mùi rượu khiến cho cô choáng váng. Cao Lãng say như chết nằm trên sàn, đầu tóc rối tung, quần áo xộc xệch không còn nhìn ra vẻ khí phách như ngày thường nữa.

Anh ta kêu một tiếng "Thanh Hề", Lý Nhiễm liền biết anh ta không có chuyện gì cả, chỉ là uống say quá mà thôi.

Người say rượu đó có thân hình cao lớn nặng nề, Lý Nhiễm căn bản không thể đỡ anh ta lên giường, cũng không nghĩ phải đánh thức hắn. Đành phải thu dọn những chai rượu đi, lấy gối kê lên đầu rồi tìm chăn đắp lại cho hắn.

Bàn tay đang cầm chăn của Lý Nhiễm bị nắm lại, cô ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt toàn tia máu của Cao Lãng, "Lý Nhiễm, là cô hủy hoại tôi."1

Cao Lãng dùng ánh mắt thù hận cùng tuyệt vọng nhìn cô đã làm cho cô chết lặng. Cô cũng thấy chính mình đã phá hủy cuộc đời anh ta, là nguồn cơn của mọi sự đau khổ. Họ trầm mặc nhìn nhau. Ánh mắt Lý Nhiễm bình tĩnh không gợn sóng. Cuối cùng không chịu nổi nữa, Cao Lãng buông tay cô ra, cô cũng đứng dậy ra ngoài.

Tay của cô bị anh ta nắm chặt, nhưng cô không hề thấy đau.

Sáng hôm sau, Lý Nhiễm đưa Cao Quý Đồng đi học, trên đường đi cô nghiêm túc nói với Cao Quý Đồng, "Đồng Đồng, mẹ muốn thương lượng với con một chuyện."

Cậu bé nhìn Lý Nhiễm, "Mẹ nói đi ạ."

"Mẹ nghĩ mẹ nên ra ngoài tìm việc để ổn định cuộc sống của hai mẹ con mình, mẹ không muốn nhận trợ giúp của bất kỳ ai. Có lẽ thời gian đầu sẽ hơi bận rộn, không có thời gian chăm sóc con chu đáo như trước kia cho nên con ở nhà ông cố một thời gian được không? Chờ mẹ có công việc ổn định rồi hai mẹ con mình sẽ dọn ra ngoài."

"Dạ được, không thành vấn đề. Ông cố đối với con rất tốt."

Phản ứng của Cao Quý Đồng ngoài dự kiến của Lý Nhiễm, cô nghĩ thằng bé sẽ không chịu ở cùng ông cố.

"Mẹ, mẹ cố lên! Mẹ kiếm được tiền rồi chúng ta mau chóng dọn đi." Cậu bé dường như vừa trút đi một gánh nặng, "Con biết mẹ tìm việc mà dẫn theo con thì con sẽ thành gánh nặng của mẹ, con không muốn mẹ mệt mỏi đâu. Con ở nhà chờ mẹ, nhưng mẹ đừng đi lâu quá nhé, có thời gian thì nhớ đến thăm con, mẹ, mẹ đừng khóc nha..."

Lý Nhiễm cười, mắt lấp lánh nước, "Mẹ khóc là vì mẹ vui, Đồng Đồng, sau này mẹ sẽ không để con sống cuộc đời vất vả đâu."

Cao Quý Đồng dùng tay lau nước mắt cho mẹ, "Mẹ vui là con cũng vui."

- --

Hôm nay Thẩm Trị bay đến thành phố G, Trình Tễ Minh biết chuyện này nên cực kỳ vui vẻ. Cứ nghĩ tan học là có thể thấy chú mình, ai ngờ chú báo lại do thời tiết xấu nên chuyễn bay bị hoãn, có lẽ tối mới tới đây. Tan học, cậu bé với Du Âm dắt tay nhau về nhà.

Trước cửa nhà là mẹ chồng Viên Duyên, cũng là chủ nhà của cô, bà Hàn.

Bà Hàn là chủ nhà nhưng rất tốt bụng, vừa hiền lành vừa rộng lượng, mới bốn mươi tuổi đã lên chức bà nội, da dẻ được chăm sóc kỹ càng nên nhìn bà rất trẻ. Hôm nay bà đến tất nhiên là tìm Du Âm.

"Tiểu Du à, dì muốn nói với cháu chuyện này."

Cái lời thoại này hết sức quen thuộc, Du Âm vừa nghe đã hiểu ra chuyện gì, quả nhiên bà Hàn đã nói, "Con trai người bạn cũ của dì đang làm cho một công ty lớn ở thành phố, nhìn bề ngoài cũng đẹp trai lịch sự, lớn hơn con hai tuổi nên năm nay đã hai mươi tám. Mẹ thằng bé nhờ dì giới thiệu đối tượng cho nó nên dì nghĩ ngay tới cháu. Dì tính thứ bảy tuần nay cho hai đứa gặp mặt nhau thử xem có ưng đối phương không. Nếu không ưng thì xem như có thêm một người bạn cũng được. Ý cháu thế nào?"

Du Âm cười cười nói, "Dì Hàn à, tạm thời cháu chưa nghĩ tới việc này."

"Aiya, Tiểu Du à, dì xem cháu như con cháu trong nhà, nhiều năm qua thấy cháu chỉ có một thân một mình, không bạn bè người thân mãi cũng không ổn đâu. Cháu phải ra ngoài gặp gỡ nhiều người biết đâu lại có thể tìm được ý trung nhân. Có thêm người bên cạnh chăm sóc cháu cũng tốt hơn ở một mình mà. Chẳng lẽ cháu định độc thân cả đời như vậy sao?"

Những lời bà Hàn nói làm Du Âm rất cảm động, cô không biết nên từ chối bà ấy thế nào luôn. Nhân lúc thấy Du Âm đang do dự, bà liền nói một câu, "Vậy thứ bảy này cháu đi gặp mặt thằng bé kia nhé, thời gian địa điểm cụ thể dì sẽ gửi sau cho cháu."

Nói xong liền rời đi, Du Âm khó chịu trong lòng, mà càng khiến cho Du Âm khó chịu hơn nữa là thứ bảy phải đến chỗ hẹn gặp mặt người kia.

Ban đầu Du Âm mong Thẩm Trị sẽ nhanh chóng tới đón Trình Tễ Minh về, còn bây giờ thì cô chỉ mong anh tới trễ một chút để bọn họ đừng giáp mặt với nhau.

Du Âm không ngờ dường như Thẩm Trị đọc được suy nghĩ đó của cô.

Gần chín giờ tối, Thẩm Trị gọi điện cho Du Âm nói mình đã tới nơi. Cô đưa điện thoại cho Tễ Minh, khoác áo vào chuẩn bị tiễn cậu bé đi về.

Trình Tễ Minh cúp điện thoại rồi nói, "Cô ơi, cô không cần tiễn con đâu. Chú bảo chú đang đứng dưới lầu, dặn con tự mình đi xuống là được rồi."

Du Âm nghĩ rằng đằng nào chuyện quá khứ giữa họ đã qua lâu lắm rồi, không nên gặp nhau nữa mới là tốt nhất.

footer(); ?>