Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, “Thiếu gia, Đô Đô tiểu thiếu gia đến tìm Thiếu phu nhân”. Hai người ngừng động tác, Hải Đường nén giận liếc nhìn Sở Đình một cái rồi nhanh chóng nhảy xuống giường, tay chân luống cuống mặc quần áo, vẫn còn chưa sửa sang chỉnh tề thì thanh âm thiếu kiên nhẫn của con trai đã vang lên bên ngoài cửa, “Nương, nương”. Phương Sở Đình tùy tiện khoác trung y lên người rồi giúp Hải Đình sửa sang lại quần áo, “Ngươi cứ nằm trên giường, để ta ra!”. Hải Đường không có phản ứng, nàng để mặc cho Phương Sở Đình giúp mình cài lại thắt lưng, hắn nhìn trái nhìn phải một hồi, không khác biệt lắm!
“Thành Thụy, để bọn họ vào đi”, Phương Sở Đình tựa lưng vào đầu giường, Hải Đường giúp hắn sửa lại chăn đệm. Đô Đô chạy vào, nhìn thấy phụ thân đang ngồi trên giường hắn liền cởi bỏ đôi giày nhỏ nhắn của chính mình rồi lon ton leo lên giường, “Đô Đô, ngươi làm gì vậy?”, tiểu tử này luôn dính sát vào phụ thân hắn, “Ta muốn ngủ trên giường cha”
Hải Đường nhận ra Tiểu Tình đang nhìn mình chăm chăm, nàng hít phải một ngụm khí lạnh, xong rồi, quên chỉnh lại tóc, kiểu tóc này ngày thường đều do Tiểu Tình giúp nàng búi lên, chỉ trong thời gian ngắn bảo nàng làm thế nào sửa sang lại được, lại nói kiểu tóc này rất rối rắm!!! Hải Đường nghe được tiếng Thành Thụy hô hoán bên ngoài, “Nhị thiếu phu nhân”; “Đại thiếu gia đâu?”; “Đại thiếu gia đang ở trong phòng”. Tiếng bước chân hướng thẳng đến đây.
Tô Lam Nhân xốc rèm che, trông thấy Hải Đường đang đứng bên cạnh giường liền sắc mặt khó coi, nàng bước đến thi lễ, đôi mắt liếc nhìn đệm giường hỗn độn cùng biểu tình mất tự nhiên của Hải Đường, chuyện trước đó thế nào xem như đã hiểu. Bàn tay Tô Lam Nhân gắt gao vò chặt ống tay áo, trên mặt xuất hiện một tia cười lạnh, đôi mắt quét qua tóc Hải Đường, “Tỷ tỷ, ngươi vất vả rồi”. Hải Đường cau mày, lời này “ba phần nổi bảy phần chìm” nha, “Tướng công, người cũng đã tỉnh rồi, Lam Nhân xin cáo lui trước, tỷ tỷ cũng nên nghỉ ngơi sớm”. Không đợi hai người phản ứng, Tô Lam Nhân xoay người bước ra khỏi cửa.
Về đến biệt viên của mình, Lô Lam Nhân ngã phịch xuống giường, “Tiểu thư, ngươi không sao chứ?”, nha hoàn Cúc Hương bước theo sau vội vàng mang khay trà trên tay đặt sang một bên rồi nhanh chóng tiến lên đỡ tiểu thư ngồi dậy. Tô Lam Nhân giữ chặt tay Cúc Hương, “Vì sao? Vì sao đối xử với ta như vậy? Vì hắn, ta chấp nhận làm tiểu thiếp. Vì hắn, ta suýt chút nữa đã mất mạng khi sinh hài tử cho hắn, hắn vẫn chưa thỏa mãn lại còn muốn cùng kẻ thù ở chung một chỗ! Hắn tại sao lại làm ta…thất vọng? Tại sao lại làm…tỷ tỷ thất vọng?”, hốc mắt Cúc Hương ngấn lệ, móng tay của tiểu thư đâm sâu vào da thịt của nàng, đau quá, “Tiểu thư, người đừng như vậy!”. Tô Làm Nhân buông lỏng bàn tay, thất hồn lạc phách đi đến trước gương, nàng nhìn gương mặt của chính mình rồi nhấc tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má. Tỷ tỷ là thần tượng từ bé của nàng, mi mắt này, thậm chí cử động cau mày mỉm cười này cũng có bóng dáng của tỷ tỷ. Khi nàng vừa bước vào tuổi cập kê, tỷ tỷ đã là một đại mỹ nhân. Từ miệng tỷ tỷ, nàng biết được Phương gia đại thiếu gia đã theo người một năm. Phương đại thiếu gia, phong thần tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc. Phương đại thiếu gia, người này từ lâu đã trở thành tình lang thường xuyên xuất hiện trong những giấc mộng của nàng. Hai năm sau, một đạo thánh chỉ đã mang nàng đến bên cạnh hắn, mặc dù chỉ là tiểu thiếp nhưng nàng cũng vui vẻ chấp nhận, mãi cho đến khoảnh khắc chiếc khăn hồng được nhấc lên, nàng vẫn còn chưa dám tin hết thảy đều là sự thật. Mà hiện tại…là thật sao? Tại sao người này vẫn giống như giấc mộng kia, vĩnh viễn không nhìn rõ mặt? Tô Lam Nhân càng nghĩ càng thương tâm, nàng gạt mạnh tay, chiếc gương cùng son phấn rơi vỡ trên mặt đất, màu đỏ sẫm loang lỗ trên nền nhà thật chói mắt.
Tại biệt viện của Sở Đình, Hải Đường vẫn đang thương lượng cùng Đô Đô, “Đô Đô, chúng ta quay về đi, được không?”. Đô Đô ghé vào bụng của Sở Đình mà lắc đầu nguầy nguậy, Hải Đường bất đắc dĩ ngồi xổm xuống trước giường, “Ngoan, phụ thân uống rượu trong người không thoải mái, Đô Đô không được quấy rầy phụ thân ngủ”, con trai hoàn toàn phớt lờ nàng, “Không cần”. Hải Đường bá đạo đứng lên, “Được, ngươi không quay về thì ta về. Mặc kệ ngươi, ta đi. Tiểu Tình, đi thôi, chúng ta không cần hắn”. Hải Đường giả vờ bước ra khỏi cửa, tiểu tử kia giật bắn người, “Nương, đừng đi, cùng nhau ngủ” mới không cần, chiếm giường người khác một lần là đủ rồi, còn muốn chiếm lần thứ hai? Hải Đường tự biết da mặt của mình không dày như vậy! Phương Sở Đình âm thầm quan sát hai mẫu tử đấu khí, hắn có chút buồn cười, “Được rồi, ta cùng các ngươi trở về. Đô Đô, chờ phụ thân một chút, rất nhanh thôi”. Hắn nói xong liền xốc chăn chuẩn bị đứng lên.
Hải Đường vội vàng ngăn cản, “Ngươi vẫn còn say, lúc này mà bị nhiễm phong hàn thì ta phải giao đãi với phu nhân thế nào? Tốt hơn hết ngươi cứ nằm ngủ ở đây đi!”, Hải Đường thở dài một hơi rồi xoay người vỗ vỗ đầu con trai, “Đô Đô, ngươi ở lại đây ngủ với phụ thân, ngoan, đừng quấy rầy phụ thân ngươi. Nương về trước, sáng mai nhớ trở về ăn sáng”. Không để bọn họ có cơ hội phản đối, Hải Đường vội vàng kéo Tiểu Tình ra khỏi cửa.
Trở về Đường Viên, Hải Đường ngã người xuống trường kỷ, tâm trí vẫn còn chút rối loạn, mỗi khi nhắm mắt lại là gương mặt của Sở Đình lại hiện lên, “Khụ!”, Tiểu Tình bê một tách trà đặt lên bàn, “Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy?”, thấy Hải Đường không có phản ứng, Tiểu Tình nhẹ nhàng phun ra một câu, “Tiểu thư có muốn Tiểu Tình giúp người sửa lại tóc không?”
“Ngươi!”, Hải Đường trừng mắt liếc Tiểu Tình một cái, nha đầu kia một chút sợ hãi cũng không có, vẻ mặt rắp tâm trêu đùa. Hải Đường âm thầm nguyền rủa trong lòng, nhất định phải đem xú nha đầu này gả quách đi cho rồi!
Trầm nhũ mẫu cùng Tiểu Cam đã chuẩn bị xong nước tắm, Hải Đường ngâm mình trong bồn, trong lúc mơ mơ màng màng chợt nghe một thanh âm truyền đến, “Cô gia, tiểu thiếu gia, tại sao lại trở về đây?”. Vừa nghe được giọng nói có phần kinh ngạc của Tiểu Tình, Hải Đường lập tức áp chế cơn buồn ngủ, nàng nhanh chóng trèo ra khỏi bồn tắm, lau khô thân mình, mặc nhanh một bộ đồ đơn giản rồi bước ra khỏi tấm bình phong.
Phương Sở Đình ôm con trai đang ngủ ngon tiến đến, vừa nhìn thấy bộ dáng của Hải Đường, hắn nhất thời sửng sốt. Trước mắt hắn là một khuôn mặt ửng đỏ vì hơi nóng, vài giọt nước vẫn đọng trên tóc nhỏ tí tách, mái tóc tùy tiện buông thả sau gáy, ánh mắt mê ly, quả thật…vô cùng quyến rũ, “Tại sao lại trở về đây?”, Hải Đường quẹt nước trên trán, áo xống có chút hời hợt, nàng tiến lên tiếp nhận con trai từ trên tay hắn. Lúc đặt con trai xuống giường, một thanh âm khàn khàn vang lên bên tai nàng, “Đô Đô nhớ nương của hắn, ta cũng nhớ”. Chỉ một câu nói vô cùng nhẹ nhàng tựa như tiếng nỉ non bên tai nhưng lại khiến mặt Hải Đường nhất thời đỏ lên, nàng nuốt nước bọt, cố làm ra vẻ trấn tĩnh giúp con trai cởi bỏ quần áo, giày tất, nàng cũng không dám quay đầu lại, thậm chí một cái liếc mắt cũng không, “Ngươi cũng nhanh trở về nghỉ ngơi đi, coi chừng cảm lạnh”. Hải Đường thu dọn một chút rồi cuống quít trốn luôn trong phòng.
Từ sau đêm Trung thu, Phương Sở Đình không biết do cố ý hay vô tình mà luôn tỏ vẻ vô cùng thân thiết đối với Hải Đường. Hắn thường tìm cơ hội nắm tay nàng, chạm vào thắt lưng của nàng lâu hơn một chút, sờ mó gương mặt nàng mà bất chấp hoàn cảnh xung quanh, chuyện này khiến Hải Đường cảm thấy thật khó xử. So với hành động của Sở Đình, thứ khiến Hải Đường khó chịu hơn lại là tâm tư của chính mình, nàng cư nhiên có chút chờ mong hắn, có khi cả ngày không nhìn thấy hắn liền có chút nhớ nhung hoài niệm, thậm chí mỗi lần hoài nghi hắn đang ở cùng một chỗ với Tô Lam Nhân thì trong đầu nàng liền có chút ý niệm điên cuồng. Hải Đường đã mắng nhiếc mình không chỉ một lần, trong lòng có chút cảm xúc không rõ ràng lắm, mình cô đơn đã quá lâu rồi sao? Mình thật sự yêu thương hắn? Hay là…vẫn còn một chút lưu luyến với đoạn tình duyên không có kết cục của kiếp trước? Mỗi khi nghĩ đến đây, Hải Đường liền không dám suy nghĩ thêm nữa. Con người thường là vậy, đối với những sự việc bản thân mình không thể thừa nhận liền lựa chọn biện pháp trốn tránh.
Updated 137 Episodes