"Tu chân?" Lưu Phong thầm kinh hãi, không nghĩ tới phủ Tổng đốc lại có hộ vệ thuộc tu chân giới. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoại ý liệu của hắn.
"Vị đạo huynh này, cùng là người tu chân, lần này tại hạ đến phủ Tổng đốc ngắm trăng, tham quan phong cảnh nơi đây, nếu các vị không bằng lòng thì ta bây giờ xin rời đi ngay." Lưu Phong bình tĩnh cất lời trước.
Đạo nhân lạnh lùng quát lên:
-Vô sỉ dâm tặc, trộm hoa nơi đâu không đến lại to gan đến phủ Tổng đốc, còn không mau thúc thủ chịu trói, chẳng lẽ còn muốn ta tự thân động thủ?
Lưu Phong nghe vậy, trong lòng thịnh nộ nổi lên, ngươi dựa vào cái gì mà bắt bổn lão tử?
"Vị đạo huynh này xem ra có chút ngu ngốc?" Lưu Phong đối với người này, muốn chọc tức hắn một chút.
Đạo nhân thấy Lưu Phong ngữ điệu nghiêm trang, cứ tưởng hắn nói cái gì, ai ngờ lại buông ra một câu như vậy, sắc mặt đại biến, gầm lên:
-Dâm tặc cuồng vọng, ngươi biết ta là ai không?
Ngu ngốc, ta hơi đâu rảnh rỗi mà quản ngươi là ai chứ? Bổn lão tử chiếu theo nguyên tắc tiên hạ thủ vi cường mà hành động đây. Lưu Phong nghĩ vậy, nhuyễn kiếm quấn quanh người ngay lập tức bung xõa ra. Kiếm quyết vận khởi, thân hình lăng không mang theo một đạo sát khí đâm thẳng tới đạo nhân, tiếng kiếm quang xé gió rít lên không ngừng.
Đạo nhân không ngờ Lưu Phong đang nói bỗng trở tay đánh ngay, hơi bị bất ngờ. Tuy nhiên là tu chân giả, hắn cũng không chậm trễ. Thân thể phiêu phù đạp ba bước trên không. Tùng Mộc phù kiếm sau lưng nhất thời lóe sáng, tử sắc quang hoa tỏa ra, mang theo kình khí trực tiếp nghênh đón công kích của Lưu Phong.
"Leng keng."
Chỉ thấy giữa không trung bóng người thay nhau hoán đổi vị trí, xung khí tầng tầng lớp lớp tỏa ra, điện quang, kiếm ảnh chớp sáng, song phương giao thủ được một lúc vẫn bất phân thắng bại.
Đạo nhân trong lòng cảm thấy kinh hãi, rõ ràng là đối thủ kiếm chiêu kỳ ảo, so với hắn thì biến hóa mạnh mẽ hơn nhưng kinh nghiệm giao phong thì dường như là còn rất non nớt. Chẳng lẽ là dâm tặc này là đệ tử của tu chân giới hạ sơn để tích lũy kinh nghiệm, trong lúc vô ý nên tiến nhập vào tổng đốc phủ, chẳng lẽ mình đã đổ oan cho người này?
Đạo nhân nghĩ như thế nhưng liền bác bỏ ý nghĩ đó đi:
-Không có khả năng này, đối thủ vừa ra tay đã thi triển sát chiêu, tuyệt không thể nào là đệ tử của danh môn chính phái.
Tâm niệm như vậy, đạo nhân cũng không hề e dè nữa, thi triển toàn lực, hét lên một tiếng, phù kiếm chém xuống, tử sắc quang hoa sáng rực, khí thế tựa như chấn động thiên địa.
Lưu Phong cũng quát lên một tiếng, không tránh không né, nhuyễn kiếm mang theo bạch mang, lóng lánh như thiểm điện, ngăn đón đạo tử sắc hoa quang. Một đạo bạch mang, một đạo tử sắc giao nhau tại một điểm tạo thành một cảnh sắc rất đẹp mắt.
"Ầm!"
Giữa không trung vang lên một tiếng nổ, song khí bạo liệt nổ tung, xung lực chấn động lấy điểm giao nhau làm tâm tỏa ra vô số hình tròn. Quang hoa bắn ra tung tóe rồi biến mất.
Đạo nhân bị một tia kiếm khí xuyên phá phòng thủ của mình đả thương, kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình lảo đảo rơi xuống đất.
Lưu Phong mặc dù vẻ mặt trấn định thế nhưng sắc mặtt sau tấm khăn che đã tái nhợt. Khóe miệng cũng tràn ra một dòng máu nhưng ánh mắt của hắn thì sáng ngời, vui mừng. Đạo nhân kia tu vi cũng ngang ngửa với hắn. Trước giờ hắn chỉ chuyên tâm tu luyện, không có đối thủ để thực chiến, hôm nay có thể gặp địch thủ ngang tay với mình. Giao đấu một lát đã thu thập được rất nhiều kinh nghiệm quý báu, có nhiều chỗ trước kia không thông, bây giờ đã nắm được yếu lĩnh.
"Thực chiến chính là cách tốt nhất để tiến bộ." Phương pháp này có thể làm cho tu vi nhanh chóng tiến bộ, nếu cứ một mình khổ tu thì không biết bao giờ mới đột phá được. Lưu Phong lúc này đã phát hiện ra đạo lý này.
"Tiếp tục" Lưu Phong hét lớn, hào khí can vân, nhuyễn kiếm trong tay phát ra ánh sáng kì dị, khi mờ khi tỏ, một đạo kiếm khí màu trắng thế như lôi đình oanh kích từ đầu mũi kiếm phóng ra bắn thẳng tới đạo nhân.
"Không hay!" Đạo nhân không ngờ đối phương hiếu chiến như thế, chưa đứng vững, vội vàng hít sâu một hơi, tập trung toàn lực nghênh thủ.
Hai đạo nhân ảnh lại xoắn lấy nhau giữa không trung, kiếm quang tung bay phấp phới, xung khí ngập trời, trong chốc lát lại trải qua mười chiêu nữa.
Lúc mới giao đấu, song phương xem ra là bình thủ, thế nhưng càng đánh đạo nhân càng tỏ ra yếu thế, nhanh chóng lâm vào thế hạ phong, chỉ còn có thể chống đỡ. Còn Lưu Phong thì càng đánh càng hăng. Kiếm chiêu phát ra càng nhuần nhuyễn, liên miên bất tuyệt, dường như là vô hạn. Khả năng chiến đấu so với lúc trước dường như đã là một người hoàn toàn khác.
"Choeng!"
Song kiếm chạm nhau, song phương lùi lại một chút, lại tiếp tục lao vào nhau.
Lưu Phong lúc này tâm cảnh như nước hồ thu phẳng lặng, nhuyễn kiếm trong tay dựng thẳng, song nhãn sáng rực, kiếm chiêu lúc nhu lúc cương, hoàn toàn phát huy được ưu điểm của nhuyễn kiếm, tư thế hoa mỹ, kình khí trầm ổn, nhìn hắn tựa như chiến thần bất khả xâm phạm vậy.
Đạo nhân lúc này trong lòng chỉ còn biết sợ hãi, song thủ không còn chút khí lực, trường kiếm trong tay mấy lần suýt bị đánh rơi, lập tức lùi lại hỏi:
-Lai lịch của ngươi như thế nào? Ta xem đạo pháp của ngươi rất quang minh chính đại vì sao phải làm một đại đạo hái hoa. đây đâu phải là hành vi của tu chân giới cao thủ?
Lưu Phong trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ, cười hì hì trả lời:
-Đạo huynh ta đã nói rồi. Hơn nữa ta không phải là cái gì mà đào hoa tặc, ngươi đừng nói oan cho người tốt chứ.
"Đã như vậy, xin huynh đài hãy xuất hiện chân diện mục, chứng minh mình là người trong sạch." Đạo nhân tranh thủ lúc này lập tức nuốt một viên đan dược, ngấm ngầm điều tức, khí huyết trong cơ thể điều hòa nhất thời khí lực lại trở nên mạnh mẽ.
Lưu Phong đương nhiên là không ngu ngốc để lộ ra chân diện mục. Hắn không phải sợ sẽ gặp phiền toái mà lo sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Phượng viên, gián tiếp cũng ảnh hưởng đến Phiêu Hương cốc. Nếu như tin tức thiếu gia Phượng viên là một đại đạo hái hoa bị lọt ra ngoài thì cũng có chút mệt mỏi đây.
"Ta nói rồi, vị đạo huynh này, ngươi như thể không biết phân biệt tốt xấu, đều là người tu chân ta cũng không muốn làm tổn thương hòa khí, ngươi nhường đường cho ta đi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông."
"Hừ!" đạo nhân lạnh lùng hừ lạnh:
-Nếu không dám để lộ chân diện mục tức là không thể chứng minh sự trong sạch của ngươi, hôm nay có ta ở đây ngươi đừng hòng chạy thoát.
"Chẳng biết tự lượng sức mình."
Lưu Phong tức giận quát lên, thân hình lăng không bay lên, kiếm quang mù mịt phát ra, bạch mang đại thịnh.
Đạo nhân nghiến răng, nắm chặt phù kiếm hoàn thủ. Tử sắc quang hoa nhanh chóng đón lấy bạch mang. Hai đạo kình khí trong nháy mắt tự triệt tiêu lẫn nhau, chậm rãi tiêu tán.
"Ầm!"
Một âm thanh vang lên, tử sắc quang hoa hoàn toàn bị bạch sắc kiếm khí thôn phệ, vẫn còn dư lực quất thẳng lên người đạo nhân. Cả người đạo nhân giống như cành liễu trong gió, rơi tự do xuống đất, miệng phun ra một vòi máu tươi, sắc mặt trắng nhợt như thây ma.
Lưu Phong trong mắt ánh lên một tia tinh quang, hắn đối với chiến quả của mình thật hài lòng, lần đầu tiên gặp cường địch đã đạt được chiến thắng. Nhuyễn kiếm trong tay như linh xà quấn quanh hông, âm thanh lạnh lẽo vang lên:
-Thiện ác khó phân, hôm nay ta chỉ tiện tay giáo huấn cho ngươi một chút, ngày khác nếu gặp lại, cẩn thận tính mạng của ngươi.
"Dâm tặc, hôm nay ta bại trong tay ngươi. Ngươi có gan thì lưu lại danh tính. Chờ khi ta tu vi đại thành sẽ lại tìm ngươi quyết đấu." Đạo nhân nghiến răng, căm hận nói.
Updated 86 Episodes