Nguyên hồn bị Thiên Đại Ấn đập nát sau đó bị hấp thu vào bên trong, một lúc sau tinh thần lực tinh thuần được Thiên Địa Ấn nhả ra hoà vào biển tinh thần của Trần Quốc Hưng.
Một ít kí ức còn sót lại của nguyên hồn chui vào trong đầu, hắn vẫn nhắm mắt cảm nhận, một lúc lâu sau mới mở mắt, đưa tay quệt máu ở trên miệng.
“ Không ngờ cái chỗ chết tiệt này lại còn có một nguyên hồn của cường giả Nguyên Anh Hậu Kỳ tồn tại ẩn nấp.”
Một phần kí ức còn sót lại của nguyên hồn làm hắn biết được một bí mật động trời.
Xem ra sắp tới hắn phải đi qua Trung Quốc dạo một vòng tìm kiếm cái gọi là Côn Luân Giới rồi, còn về phần tên tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ không may gặp phải bão hư không mà bỏ mạng lại, nguyên hồn may mắn chạy thoát được, ra bên ngoài do bị thương quá nặng liền phong ấn nguyên hồn ở trong một kiện linh khí, từ từ khôi phục.
Mà kiện linh khí đó chính là cây sáo đen, hắn cầm lấy cây sáo lên nhắm một hồi, trong lòng vui vẻ, thật không ngờ bản thân lại lấy được một kiện linh khí trung phẩm ở cái nơi chết tiệt này, kí ức chỉ còn sót lại chỉ có bấy nhiêu những kí ức khác đã tan biến, hắn khẽ tặc lưỡi khi biết được một giới tu chân nhỏ ở ngay đâu đó trên Địa Cầu lại có Nguyên Anh cường giả, điều này làm hắn cực kì kinh dị.
Đại hoạ không chết ắt có phúc báo quả nhiên là không sai, còn về phần tại sao cây sáo lại ở trên con tàu này hắn thật sự không rảnh mà suy nghĩ, mang theo cây sáo bấy giờ hắn mới vội chạy lại xem xét tình hình của Hằng.
Thở phù một hơi khi linh hồn của Hằng không bị nguyên hồn kia cắn nuốt, đây xem như là một chuyện cực kì may mắn, bế sốc Hằng dậy sau đó lại chạy ra chỗ Naccy.
Naccy bị đòn công kích sóng âm từ cây sáo đánh chúng, tinh thần đã bị thương nặng, vẻ mặt tái nhợt đã ngất xỉu.
Hắn bế cả hai cô gái lên buồng lái tàu, đặt Hằng nằm gọn ở một chỗ, bây giờ hắn cực kì lo lắng cho tình trạng thương thế của Naccy, bị thương tinh thần là một loại thương thế nghiêm trọng, nó sẽ khiến linh hồn tan vỡ, nếu mà tên kia thực lực mà khôi phục thêm chỉ khoảng 1% nữa thôi thì Naccy đã mất mạng.
Đặt tay lên đỉnh đầu của Naccy, hắn cắn răng dùng ý thức bao chùm lên đoàn năng lượng tinh thần lôi kéo.
Đoàn năng lượng tinh thần không hề có một chút động đậy, hắn nghiến răng gầm lên trong tử phủ thần cung.
“ Đi ra cho ông mày.”
“Phụt “một ngụm máu phun ra, hắn ngã lăn ra đất, việc kéo đoàn năng lượng tinh thần ra khỏi từ phủ đối với hắn lúc này là chuyện không thể nào, hắn cắn răng nhịn xuống cơn chóng mặt, ý thức lại xuất hiện bên đoàn năng lượng tinh thần, lần này hắn sử dụng phương pháp đào góc tường, nếu không thể một phát ăn ngay hắn chỉ đành đào từ từ một.
Phương pháp đào góc tường của hắn có vẻ có hiệu quả, từng tia năng lượng tinh thần được hắn tách ra, hắn không luyện hoá vào biển tinh thần của mình mà di chuyển nó hướng vào trong đầu Naccy, tiến hành tẩm bổ dưỡng thương tinh thần của Naccy.
Khi Hằng tỉnh dậy thì ngơ ngác, nhìn Trần Quốc Hưng đang đặt tay lên đầu Naccy, một lúc sau như nhớ lại điều gì đó, mặt Hằng tái mét lại run rẩy. Hắn mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí, qua một nửa ngày hắn cũng đã chữa trị tốt thương thế cho Naccy, chỉ cần một khoảng thời gian tinh thần của Naccy sẽ được từ từ khôi phục.
Hắn nhìn qua Hằng, Hằng cũng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau.
Trần Quốc Hưng mỉm cười nói.
“ May quá em tỉnh rồi, chăm sóc cho Naccy nhé, anh mệt quá.”
Nói hết câu thì hắn ngã lăn ra sàn tàu ngất đi, Hằng lo lắng những cũng chẳng biết phải làm gì, chỉ đặt hắn nằm lại tử tế.
Một ngày sau, hắn đứng trên boong tàu, trong tay cầm một thanh kiếm châu ẩu cổ, trên đầu đội một cái vương miệng bằng vàng, trên người từ cổ, từ tay chân đeo lấp lánh đủ thể loại vòng vàng trang sức lấp lánh, nhìn hắn bây giờ đúng điệu một tên nhà giàu.
“ Hai ái phi đâu mâu hầu hạ trẫm nào!”
Hắn cười cười nhìn Hằng và Naccy đang bĩu môi nhìn hắn, nghe hắn nói hai cô gái vẫn im lặng làm ngơ, chỉ lo lắng lục lọi mấy thùng vàng tìm đồ trang sức mà họ cho là đẹp mắt, trên người hai cô gái cũng đeo toàn trang sức bằng vàng cùng đá quý.
Hắn cảm thấy thật mất mát, lặng lẽ thở dài chống kiếm xuống boong tàu, ánh mắt đưa ra phía đám mây đen đang kéo đến, miệng lầm bầm.
“ Đệt, sao mà lắm bão thế nhỉ!”
Sau khi tỉnh dậy, ba người liền đi khắp những chỗ chưa đi đến trên con tàu, đặc biệt là mấy cái thùng hôm trước mà hắn cùng Naccy đã thấy liền được hai người đem lên boong tàu.
Ba người mắt sáng rực thi nhau lục lọi mấy thùng đựng toàn đồ trang sức bàng vàng, cùng đá quý.
Hắn ưng ý được một cái vương miệng liền đội lên đầu, hắn cảm giác như mình là một vị hoàng đế ngày xưa vậy, đá quý cũng có vài viên có tác dụng hữu ích, hắn liền bày ra một tụ linh trận trên thuyền, hấp thu linh khí cũng rất khả quan.
Hắn cũng khôi phục được ba thành linh lực, đảm bảo bây giờ có rơi xuống biển thêm một lần nữa hắn cũng không chết được.
“ A cái vòng này đẹp quá.”
Hằng dơ một cái vòng tay nhìn như thuỷ tinh lên, hắn tò mò ngẩng mặt nhìn qua cái vòng mà Hằng đang cầm, nhìn qua thì cũng đẹp đấy, đặc biệt là một viên đá màu xanh dương bằng ngón tay út được khảm trên chiếc vòng.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
“ Khoan “ tim hắn tự nhiên nhảy lên bình bịch, hắn cảm giác viên đá màu xanh dương kia có chút gì đó quen thuộc, hắn lao đến chỗ Hằng giọng điệu run rẩy nói.
“ Đưa anh xem.”
Hằng hơi giật mình khi bộ dạng của hắn, nhưng sau đó liền đưa cho hắn. Vừa cầm lấy chiếc vòng tay, tâm thần hắn nổ đánh đùng một tiếng, viên đá được khảm trên vòng tay này giống y như đúc với khí tức trên tinh không thạch.
Hắn ngửa mặt lên trời cười như điên “ Hahahaa…thật sự là chuyện tốt mà…”
Hắn ôm chầm lấy Hằng bế lên mà xoay tròn, vừa cười vừa nói.
“ Em là một thiên thần may mắn, yêu em nhất trên đời.”
Hằng bị hắn quay tròn mặt trợn lên không biết Trần Quốc Hưng có phải bị bệnh hay không.
Khi được hắn thả xuống Hằng nhào đến sờ sờ lên chán của hắn một hồi, rồi nhìn qua Naccy nói.
“ Không sốt!”
Naccy nhún nhún vai bất đắc dĩ, Hằng lại quay qua hắn mà hỏi.
“ Anh bị sao thế?”
Trần Quốc Hưng nheo mắt khi ánh mắt Hằng nhìn hắn có chút ý tứ không bình thường, hắn nghiêm mặt đưa tay lên nâng cằm Hằng lên rồi nở một nụ cười nói.
“ Dám suy nghĩ xấu về anh, em chết chắc rồi.”
Không đợi cho Hằng phản ứng hắn bế thốc Hằng lên đi về phía buồng lái, Hằng vội vàng la lên.
“ A bỏ em ra, em không dám nữa.”
Hắn cười nhạt nói.
“ Muộn rồi cưng!”
Hằng quay qua Naccy cầu cứu.
“ Naccy cứu tớ!”
Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn “ Hahha…cô ấy còn không thể tự cứu lấy chính mình huống chi là em.”
Naccy còn đang vui vẻ khi người khác gặp hoạ đột nhiên biến sắc, hắn loé lên một cái liền đứng trước mặt Naccy nở một nụ cười xấu xa.
Naccy định quay người bỏ chạy nhưng đã quá muộn, hắn thò một tay ôm lấy chiếc eo thon của Naccy bế thốc lên.
“ HIM, cậu là đồ khốn kiếp.”
Hắn xách hai cô gái đi vào trong buồng lái, mặc kệ những lời oán than của hai cô gái. Một lúc sau trong buồng lái chuyền tới những tiếng hỗn tạp, tiếng cười nói, tiếng rên rỉ, tiếng da thịt va chạm…
Đến khi trời tối mịt những tiếng động trên tàu mới dừng lại, ở trên một cái giường cũ kĩ được hắn đem lên đặt vào trong buồng lái, hai cô gái mềm nhũn sau khi bị hắn trừng trị gia pháp một trận tơi bời liền ngoan ngoãn nằm cuộn tròn như một con mèo bên cạnh hắn.
Hằng cắn một cái lên tay hắn, một lúc sau mới buông ra thổi thổi.
“ Anh là loại khốn kiếp mà.”
Hắn cười cười đưa một tay xuống, Hằng mặt lập tức đỏ bừng, run rẩy, bấy giờ hắn mới cười nói.
“ Em vừa nói gì cơ?”
Hằng rúc vào ngực hắn, lí nhí nói nhỏ.
“ Anh đẹp trai nhất trên đời, yêu anh nhất trên đời.”
Hắn gật gù buông tay tha cho Hằng, Naccy thì rõ ràng biết điều hơn, ngoan ngoãn nằm rúc vào người hắn miệng cười cười.
“ Chả cái vòng cho em!”
Hằng dơ tay lên đòi cái vòng tay, hắn lắc đầu nói.
“ Bây giờ nó thuộc về anh rồi.”
Hằng cấu vào eo hắn, giọng nũng nịu nói.
“ Anh không thấy xấu hổ khi tranh đồ với vợ của mình à?”
Hắn cười phá lên, khẽ liếc qua nhìn Hằng rồi nói.
“ Anh đã có vợ đâu!”
Hằng tức giận nhào lên cấu xé hắn, giọng điệu hờn dỗi vang lên.
“ Anh giỏi rồi, có phải chán rồi nên định phủi đít bỏ đi.”
Sau một hồi đại chiến, hắn mới thần bí nói với hai cô gái.
“ Cho hai bà xã xem anh làm ảo thuật.”
Sau đó hắn mặc quần vào, chạy lại chỗ mấy rương vàng nghiên túc nhìn cái vòng tay đang được hắn đeo ở cổ tay.
Lúc trước hắn đã kiểm tra kĩ cái vòng tay, chắc chắn cái vòng tay là một không gian trữ vật, thật không ngờ lại may mắn tìm thấy ở trong đống kho báu, hắn dám khẳng định cái vòng tay trữ vật này có liên quan đến nguyên hồn của tu sĩ Nguyên Anh lúc trước.
Trần Quốc Hưng cũng đã thử luyện hoá, tinh thần cấm chế ở trên nhẫn đã bị thời gian làm suy yếu, vì vậy hắn dễ dàng phá bỏ.
Không gian bên trong làm hắn cũng phải tặc lưỡi một cái, nó cũng phải rộng đến 5m2, quả nhiên không hổ là đồ của cường giả Nguyên Anh, bất quá đồ vật bên trong lại chẳng có gì, điều này làm hắn hơi thất vọng.
Hắn bấy giờ mới hiểu luyện chế không gian trữ vật cần phải thật sự cẩn thận khi khắc không gian trận pháp lên tinh không thạch, chỉ cần sai sót nhỏ thì tinh không thạch cũng sẽ vỡ vụn, tinh không thạch là một loại đá có thuộc tính không gian, mà thứ liên quan đến không gian, thời gian là những thứ vi diệu, phải là cường giả đỉnh cấp mới cảm ngộ đến.
Phương pháp luyện chế không gian trữ vật là những kinh nghiệm hàng trăm ngàn năm, hàng triệu năm của các cường giả đúc kết lại, đa số việc luyện chế không gian trữ vật là kinh nghiệm được lưu chuyền lại, là những thứ có sẵn, luyện khí sư chỉ cần khắc không gian trận pháp lên tinh không thạch là được, tuy nhiên việc khắc không gian trận pháp không phải cứ khắc lên là được, mà cần rất nhiều các phương diện liên quan.
Còn về phần cảm ngộ về không gian, hiện tại hắn còn chưa đủ tư cách đó, vì vậy hắn cũng chẳng quan tâm.
Đặt tay lên một cái rương đựng vàng, hắn cười nhạt nói.
“ Thu.”
Vòng tay khẽ loé lên một cái, rương vàng lập tức biến mất. Naccy và Hằng há hốc mồm một lúc lâu mới lên tiếng.
“ Anh cái rương vàng đâu rồi.”
Hắn dơ dơ cánh tay lên, chỉ vào chiếc vòng tay, Hằng nhảy lên thò lấy tay hắn nhìn chằm chằm cái vòng rồi hỏi.
“ Cái vòng này thật sự chứa được đồ vật sao”
Hắn cười cười, Naccy nhìn cái vòng tay rồi nói.
“ Nó giống như cái túi thần kì của đoremom vậy!”
Hắn gật gù đồng ý, tất cả đều là không gian chứa đồ vật, đại loại là để ở một không gian khác so với không gian mà con người đang sống, những điều này nó rất thần kì.
Hằng cười vui vẻ chạy về phía rương vàng lục lọi một hồi, sau đó dơ một cái vòng tay bằng vàng lên hỏi hắn.
“ Cái này chứa được đồ không anh?”
Hắn bật cười, không gian trữ vật đâu phải là mớ rau ngoài chợ muốn là có đâu.
“ Không cần phí sức, chỉ có một cái thôi.”
Hằng ỉu dìu, nhìn về phía chiếc vòng ở cổ tay hắn, hắn lắc đầu Hằng đôi khi tính tình cũng rất cứng đầu.
“ Em không dùng được nó đâu.”
Updated 419 Episodes