Chương 13: Chương 13:

Vốn Khương Bảo định chạy về chất vấn con bé này một trận, bây giờ tâm tình nhất thời trở nên phức tạp.
 
Lâm Xán: “Có phải em đã làm gì sai không?”
 
Khương Bảo: “Không phải, nhưng về sau em đừng khóc nữa, đây là bệnh, chị sẽ tìm một bác sĩ tư vấn tâm lí cho em.”
 
“Bác sĩ?” Lâm Xán sững lại 2 giây, “Tại sao?”
 
Khương Bảo: “Bởi vì em cần.”
 
Lâm Xán: “…”
 
Khương Bảo làm việc nói chuyện thẳng như ruột ngựa, bình thường nếu nói 
“Bạn có bệnh đi tìm bác sĩ khám đi” sẽ bị coi là đang chửi người khác. Nhưng vẻ mặt của cô vô cùng thản nhiên.
 
Lâm Xán cũng đã quen với cách nói chuyện của đối phương.
 
Khương Bảo kiềm chế cáu kỉnh, nói tiếp: “Hôm nay Lâm Tiểu Quân đến tìm chị đòi kéo đi chụp ảnh đồ bơi, đúng là đồ thần kinh.”
 
Mặt Lâm Xán tái lại, dè dặt hỏi: “Chị có sao không?”
 
Khương Bảo cau mày: “Sao là sao? Em không cần nhúng tay vào.”
 
Lâm Xán: “Nhưng mà…”
 
Khương Bảo cắt ngang lời đối phương: “Không nhưng nhị gì hết, cứ để đó.”
 
Lâm Xán lúc đầu có hơi do dự, nhưng sau đó nghĩ đến 4 chữ “con của gái điếm” thì lập tức ngậm miệng. 
 
Điều khiến cô khó chịu chính là tên đó đã nói như vậy, thế mà mình cũng chẳng phản bác gì.
 
Khương Bảo cường thế như vậy âu cũng có nguyên do.
 
Thấy em gái cúi đầu không nói gì, Khương Bảo lạnh mặt nói: “Dù em có trả giá thế nào thì họ cũng chỉ cho đó là lẽ đương nhiên, là điều mà em phải làm. Cho nên bây giờ khi chị từ chối, đám người đó sẽ cảm thấy chị đang cố tình gây sự.”
 
Đây vốn là bản chất xấu xa của con người, bạn nằm xuống cho người ta đạp lên, có khi họ còn chê cấn chân.
 
Lâm Xán: “Xin lỗi.”
 
Không hiểu sao Khương Bảo thấy bực mình, “Em không cần nói xin lỗi, chị đi tắm đây.”
 
Nước nóng cuốn trôi đi sự mệt mỏi, Khương Bảo nhìn người trong gương.
 
Đời trước Lâm Xán về Khương gia, mình đã không giơ tay đỡ con bé dậy, mình cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam. 
 
Hôm sau là cuối tuần, Khương Bảo tính dạo phố mua chút đồ
 
Đồ của Lâm Xán cái thì không vừa người, cái thì lỗi thời quá, may mà còn hai bộ đồng phục để mặc thay đổi.

 
Nhu cầu ăn mặc của Khương Bảo không cao, bình thường cô cũng không có tinh thần đi dạo phố, quá lãng phí thời gian.
 
Quần áo của cô tuy mắc tiền, nhưng mỗi quý đều có người phụ trách việc giúp mua quần áo mới. Trừ khi đó là những bộ lễ phục cao cấp của các thương hiệu xa xỉ, cô mới tự mình mặc thử. 
 
Khương Bảo rút thẻ ngân hàng ra khỏi ví, đây là anh hai cho lúc cô thi đậu MIT.
 
Cô không biết hạn mức là bao nhiêu, dù sao trước giờ cũng chưa từng quẹt quá tay.
 
Khương Bảo ngoảnh lại nói: “Em cùng đi với chị đi.”
 
Đối phương vội vàng về nước, ngoài trừ mang theo những vật mà cô dặn dò cũng không mang theo bao nhiêu quần áo để thay.
 
Lâm Xán bỏ sách xuống: “Vâng.”
 
Một tiếng sau, Alva chở hai người tới trung tâm thương mại lớn nhất của Ninh Thị. Ở đây có rất nhiều nhãn hàng, buổi sáng ít người, không cần xếp hàng vào các của tiệm. 
 
Khương Bảo tính mua đầy đủ hết trong một lần, tránh cho về sau lại phải đến tiếp, cô thử xong thấy hợp thì đem cho phục vụ gói lại.
 
Cô đã mua 30 bộ quần áo nhưng vẫn thấy không đủ. Bộ thì mặc lúc bình thường, còn có lễ phục và tây trang cho những dịp trang trọng, đồ thể dục, đồ ở nhà, dành cho những trường hợp khác nhau, thật ra cũng chẳng có bao nhiêu.
Mua xong cho mình, Khương Bảo lại lựa vài món cho Lâm Xán bên cạnh.
 
Xong mới đi lựa giày, giày đế bằng, giày cao gót, ủng, giày thể thao,… cho mình.
 
Sau đó là trang sức và đồ trang điểm.
 
Cô cứ dạo một vòng như thế, những người trong trung tâm thương mại đều cảm thấy chấn động.
 
Mức độ tiêu xài ở Ninh Thị không thấp, không thiếu kẻ lắm tiền, nhưng kiểu vung tay mua sắm thế này vẫn rất hiếm thấy!
 
Giám đốc trung tâm thương mại cũng đích thân đi đến, còn cử thêm 5 nhân viên phục vụ tới giúp xách đồ.
 
Một toán người lồng lộn diễu hành, cái đuôi theo sau cũng dài ra.
 
Nhân viên bán hàng các cửa hàng đều trông ngóng đối phương có thể vào đây, như vậy không cần lo lắng về kpi tháng này nữa rồi.
 
Mĩ phẩm dưỡng da bình thường Khương Bảo sử dụng đều là hàng hiệu đặt làm riêng, không tìm thấy trên quầy.
 
Cô đi một vòng rồi dừng lại: “Hình như không có loại tôi thường dùng.”
 
Nhân viên quầy niềm nở hỏi: “Có phải tiểu thư muốn tìm mặt hàng giá cả phải chăng không ạ? Chi bằng thử sản phẩm của chúng tôi xem.”
 
Ở đây đều là những thương hiệu lớn trên quốc tế, chẳng lẽ khách hàng thích những loại bình dân sao?
 
Khương Bảo: “Rẻ à? Hình như tôi từng dùng sữa rửa mặt của Chanel.”
 
Nhân viên: “…”
 

Không tìm được đồ mình hay dùng, Khương Bảo mua đại cả đống đồ.
 
Cô chỉ tay, nhân viên quầy nhanh chóng cúi đầu lấy hàng.
 
Khương Bảo nói với Lâm Xán bên cạnh: “Mua trước dùng thử nên mua nhiều một chút, không hợp còn tránh.”
 
Đồ dưỡng da và trang điểm của con gái thì nhiều khỏi bàn, đợi Khương Bảo đi được một vòng, phía sau từ 10 người đã biến thành 20 người.
 
Riêng son môi cô mua hẳn 30 cây, còn chê phòng khách sạn lạnh lẽo quá, mua luôn một đống tinh dầu.
 
Đi được 3 tiếng đồng hồ, Khương Bảo cũng thấm mệt, lúc này mới dừng lại: 
“Chúng ta còn phải ở đây một khoảng thời gian, cảm giác còn rất nhiều đồ phải mua, hôm nay đến đây thôi.”
 
Hoá ra đi mua sắm cũng rất là vui, hèn chi mấy cô tiểu thư kia ngày nào cũng muốn đi.
 
Lâm Xán: “…”
 
Cô nhìn đoàn người phía sau… thế này mà gọi là “đến đây thôi” sao?
 
Giám đốc trung tâm thương mại dẫn khách tới phòng VIP, đợi thanh toán xong xuôi mình sẽ giao hoá đơn tận tay. 
 
Cả quá trình tốn mất 20 phút.
 
Tổng cộng 217 vạn, trung tâm thương mại còn tặng kèm hai con gấu bông.
 
Nghe xong Lâm Xán nhũn cả chân, “2… triệu?”
 
“Thì 2 triệu.” Khương Bảo vươn vai, “Rồi rồi, em kí tên nhanh đi, cái trâm cài áo chim cổ này của em cũng đã 3 triệu đô rồi.”
 
Cô giơ tay chỉ cái trâm áo sáng nay mình tiện tay cài lên áo khoác đối phương.
 
Mọi người trong phòng VIP: “…”
 
Bọn họ nghe được cái gì thế? Người này mới là đại tiểu thư sao? Nhưng mà khí thế của người kia cũng quá lớn đi!
 
Lâm Xán run rẩy kí tên: Khương Bảo.
 
Chuyện hôm nay đã khiến cho cả trung tâm thương mại chấn động, nhân viên và khách hang đều bàn tán sôi nổi, thậm chí còn có người báo cho bọn lều báo địa phương.
 
Chu Tử Di đang xem mấy món hàng fake xách tay chất lượng cao trên vòng bạn bè, nhận được tin tức từ hội chị em.
 
Đây là hội nhóm của phú nhị đại, cha của Chu Tử Di chỉ là một nhà thầu, vốn không đủ tư cách vào nhưng cô ả đã bợ đỡ nịnh nọt người ta, lại biểu hiện rất tích cực cho nên được nhận
 
“Hôm nay ở trung tâm thương mại có một cô gái đã tiêu hết 200 vạn! Không hề mua đá quý!”
 

Lời này đã làm cho cả nhóm sôi sùng sục, mọi người đều đoán già đoán non không biết là ai. Hẳn không phải là người địa phương!
 
“Tìm hàng xách tay có thể tiết kiệm được mười mấy vạn.”
 
Gia cảnh nhà Chu Tử Di không tệ, nhưng cũng không thể ngày nào cũng mặc hàng hiệu được, cho nên vì sĩ diện mà dùng auth fake lẫn lộn.
 
“Chắc người ta cũng chẳng thiếu chút tiền này.”
 
“Muốn biết trông thế nào quá…”
 
“Tôi biết mấy cô muốn xem nên đã chụp một tấm rồi nè!” Người khơi mào chủ đề này gửi một tấm ảnh.
 
Chu Tử Di vừa hâm mộ vừa ghen tị, nếu mình cũng được như vậy thì tốt biết mấy. Có điều người này có tiền nhưng chắc gì đã đẹp, ông trời vẫn còn công bằng lắm.
 
Cô ả vừa an ủi chính mình rồi giây tiếp theo ngó xuống nhìn tấm ảnh trong nhóm thì ngây ra.
 
Chu Tử Di dụi dụi mắt, tại sao lại là Lâm Xán? Quái thật, không phải là nhìn giống mà chính xác là cô ta!
 
Cô ả ghét Lâm Xán như vậy phần lớn nguyên nhân là vì đối phương luôn chiếm spotlight của mình.
 
“Các cậu nhầm rồi! Đây là bạn học cùng lớp của tôi, nhà vô cùng nghèo! Tôi dám khẳng định là được người khác bao nuôi, các cậu có muốn xem trò vui không?”
 
“Được bao nuôi? Cậu muốn bóc phốt cô ta à? Được đấy.”
 
“Nếu mà kịch tích nhất định sẽ tới.”
 
Trong bức ảnh này, đứng bên cạnh Lâm Xán là một người đàn ông ngoại quốc vạm vỡ, quan hệ hai người nhìn có vẻ bất thường.
 
Cô ta cảm thấy rất kì lạ, gần đây Lâm Xán sao lại như biến thành một người 
khác như thế, hoá ra là vớ được đại gia…
 
Không biết là quen được người lắm tiền như vầy ở đâu…
 
Mặc dù tuổi tác có hơi lớn, nhưng nhìn vẫn rất đẹp trai, body chuẩn, rất nam tính.
 
Chu Tử Di thầm cười khẩy, làm sao để cậu chiếm toàn chuyện tốt như thế được, cứ chờ đến lúc tôi vạch trần chuyện này coi cậu còn giả bộ kiêu ngạo thế nào.
 
Đúng rồi, lúc mình vạch trần Lâm Xán, nhất định phải càng đông người càng tốt.
 
Đến lúc đấy cũng gọi Lục Mẫn ra xem để cho cậu thấy bộ mặt thật của người kia.
_____
Trung tâm thương mại chuyển đồ tới khách sạn, Khương Bảo và Lâm Xán đập hộp một tiếng đồng hồ.
 
Lâm Xán nhìn hoá đơn… sắp sửa bị bệnh tim tới nơi.
 
Cô hỗ trợ xếp đồ xong xuôi, ngoảnh đầu lại đã thấy người kia đang đọc sách.
 
Khương Bảo ép mình phải học thuộc sách ngữ văn, bao gồm giải thích tác phẩm văn cổ.
 
Lâm Xán phục cô sát đất, vậy mà cũng làm được? Không phải nói rất ghét học văn sao?
 
Khương Bảo ngẩng đầu: “Nhìn chị làm gì? Đưa đề đọc hiểu và đề toán của em cho chị xem.”
 
Lâm Xán: “Tạm thời vẫn chưa làm xong.”
 

Khương Bảo: “Đừng có phí phạm thời gian của chị, có lớp bồi dưỡng mời chị đi làm giáo viên Olympic, làm bán thời gian với mức lương 700.000 đô một năm.
 
Lâm Xán: “Em biết rồi.”
 
Cô không rảnh nghĩ đến việc mức lương kia có bao nhiêu con số 0 phía sau, cũng không rảnh quan tâm chuyện của nhà họ Lâm, cô chỉ muốn học hành giỏi giang một chút. 
 
Ánh mắt xem thường của Khương Bảo làm cô rất áp lực, rõ ràng là biểu cảm 
của khuôn mặt mình mà.
_______
Thứ hai.
 
Khương Bảo thấy bầu không khí trong lớp không được ổn, có điều cô cũng chẳng mấy khi để ý tới suy nghĩ của người khác nên không nhận ra ngay lớp tức.
 
Đến buổi trưa, Khương Bảo chuẩn bị đi canteen thì bị Chu Tử Di chặn lại.
 
“Chúng ta nói chuyện đi.”
 
Khương Bảo: “Tránh ra, đừng có ngáng đường.”
 
Chu Tử Di: “Cậu đã làm xấu mặt trường, đúng là thành phần cặn bã của nữ sinh cấp 3.”
 
Nói xong, cô ta lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh huơ huơ trước mặt đối phương, haha, chuyện xấu của cậu tôi đều biết cả rồi nhé.
 
Khương Bảo gạt tay đối phương ra: “Bây giờ tôi còn phải đến nhà ăn, không rảnh quan tâm đến cậu.”
 
Bởi vì ăn uống không đúng giờ giấc nên cô đã bị đau bao tử, cho nên bây giờ rất chú trọng phương diện này.
 
Lâm Xán không có kinh hoảng như trong suy tính của mình làm Chu Tử Di rất bất ngờ, không lẽ đối phương vò mẻ không sợ nứt?
 
“Kéo dài thời gian cũng vô dụng thôi, tôi khuyên cậu quỳ gối trước mặt mọi người nhận sai rồi thôi học đi, đừng làm danh dự của trường bị ảnh hưởng.”
 
Khương Bảo: “Đợi tôi ăn xong rồi nói sau.”
 
Chu Tử Di bật cười, xem ra vẫn còn biết sợ, “Vậy tôi sẽ tốt bụng cho cậu thêm một ít thời gian, nửa tiếng sau gặp nhau trước cổng trường, nếu cậu không đến, tôi sẽ trực tiếp báo cho giáo viên, nói ra chuyện xấu của cậu.”
 
Khương Bảo nhíu mày: “Cậu thật là ồn ào, chim sẻ chu mỏ hót cũng không nhiều bằng cậu.”
 
Đám người này suốt ngày đi gây sự, cũng không phải ngày một ngày hai đi đặt điều người khác.
 
Chu Tử Di nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương rời đi, lúc nào rồi mà còn mạnh miệng, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
 
Đến lúc đó đừng trách tôi không cho cậu đường sống.
Lúc ăn cơm, Khương Bảo gọi điện kêu người kia đến trường một chuyến, bên này có chút chuyện.
 
Khách sạn và trường học rất gần nhau, Alva đến đón cô chỉ mất 15 phút.
_______
Chiếc Audi màu đen đậu ở ven đường, Lâm Xán hạ cửa kính xuống thì sững sờ.
 
Đây gọi là “có chút chuyện” sao? Xem ra là chuyện rất nghiêm trọng. 
 
Trong đám đông, cô nhìn thấy vài người làm mình ghét và sợ.
 
Hôm đó chính bọn họ đã đẩy cô xuống nước.

 

Chapter
footer(); ?>