Chương 39

Edit: Đầu Gỗ, một ít từ Kỷ Kỷ.

Beta: Kỷ kỷ.

Buổi tối ngày hôm đó, Lâm Càng Sâm bị bọn họ làm cho hoài nghi nhân sinh.

Vốn dĩ cho rằng Giang Dữ đã đủ giỏi, không nghĩ ngoài Giang Dữ ra còn có một lão đại che dấu thực lực- Ôn Niệm Niệm!

Thời điểm ra khỏi nhà ăn, cậu ta bước đi phù phiếm, chân cẳng nhũn ra, mặt mũi yểu xìu, không muốn cùng ai nói chuyện.

Còn chưa tới khai giảng nhưng cậu ta đã có thể cảm nhận được tàng long ngọa hổ của Đức Tân trung học như thế nào.

Cái thời cậu ta đứng đầu trường học qua rồi, được các thầy cô cưng, bạn học khen ngợi, hiện tại… Chỉ cảm thấy con đường tương lai phía trước là mảnh huyết vũ tinh phong.

Mấy nam sinh thấy sắc mặt Lâm Càng Sâm không được tốt, vội vàng an ủi nói: “Càng ca, không cần để ở trong lòng, Ôn Niệm Niệm cũng chỉ có môn vật lý tốt một chút, mặc dù là vật lý, không chừng trình độ cũng thường xuyên mơ hồ, bằng không đã chẳng bị phân đến tổ F.”

“Cho dù tổ F có Giang Dữ và Ôn Niệm Niệm đi chăng nữa, tổng tích điểm của bọn họ cũng không có khả năng vượt qua chúng ta.”

“Đúng vậy, bọn họ chính là vương giả mang đồng thau*, có vài nguòi còn là học sinh thể ɖu͙ƈ thi vào.”

(P/s: Ý nói chỉ có vỏ bọc bên ngoài là vài người nổi bật còn lại bên trong toàn là những người kém cỏi.)

Sắc mặt Lâm Càng Sâm cuối cùng cũng hòa hoãn.

Cứ chờ xem, nếu Giang Dữ đã khoác lác như thế, đến lúc đó xem cậu làm thế nào!

Vào hai ngày còn lại, bầu không khí học tập ở tổ F trước nay chưa từng có, đột nhiên tăng vọt.

Trong khoảng thời gian ở trại hè này, bọn họ rõ ràng cảm nhận được sự đối đãi khác biệt, trong lòng mỗi người đều nghẹn uất một cổ khí.

Điều kiện dừng chân (nơi ở) kém hơn so với tổ A còn chưa tính, ngay cả vị trí phòng học, chất lượng nhà ăn, thức ăn khi lấy cơm đều có cấp bậc.

Có rất nhiều bạn học, ở trường học cũ thành tích cũng không tính là kém, nếu không cũng chẳng có khả năng thi đậu Đức Tân trung học. Không ngờ tới nơi này, chỉ có thể làm chân lót đế.

Nhưng không còn cách nào khác, Đức Tân trung học là do bọn họ lựa chọn, bọn họ không có cách nào thay đổi hoàn cảnh hay chế độ, vậy thì chỉ có thể thay đổi chính mình. Vậy nên không ai dám mở miệng phản kháng.

Giang Dữ là người đầu tiên nói ra sự không công bằng giữa người với người, hơn nữa hắn đưa ra yêu ở trước mặt Bùi Bân lão sư : “Quân lệnh trạng.*”

(P/s: ai biết là gì không???)

Cuộc khảo hạch tiếp theo, cậu ta nhất định sẽ xoay chuyển cục diện, đưa tổng tích điểm tổ F vượt qua tổ A.

Mọi người đều là tâm tình thiếu niên , ai mà chẳng có một chút nhiệt huyết, nếu Giang Dữ đã không kiêng đại kỵ, bọn họ tự nhiên cùng tương ứng phối hợp.

Đi nép vào dòng, dù có ngược dòng nước, ai cũng không bị lạc.

Thời điểm khóa đọc vào sáng sớm, khi mà học sinh tổ A còn ngậm túi sữa chua chậm rì rì đi vào phòng học, học sinh tổ F đã sớm ngồi ở phía sau quang quác quang quác* đọc từ đơn.

(P/s: gà hoặc vịt công nghiệp đó hả 😂😂.)

Giáo viên tiếng Anh bối rối, vì thêm điểm mà bọn họ mới đến, chủ động cầm sách lên đọc bài khoá.

Mấy nam sinh tổ F cao to, giọng cũng lớn, trung khí mười phần, mỗi khi làm ầm ĩ, mấy học sinh tổ A căn bản cơ hội nhấc tay lên tiếng đều không có.

Vài ngày sau khảo hạch thể ɖu͙ƈ, học sinh tổ F càng phát huy ưu thế thể lực, cầm giải quán quân trong tay.

Ôn Niệm Niệm đứng ở trước bảng tích điểm, nhìn tổ F tiến bộ vượt bậc, điểm số tăng nhanh, trong lòng cũng có chút khϊế͙p͙ sợ.

Bọn họ đã đuổi kịp và vượt qua tích điểm tổ CDE, thẳng tiến đuổi theo tổ B.

Nhưng mà… tổ A vẫn như cũ dẫn đầu xa xa.

Tổ F cùng tổ A hơn thua nhau khoảng 200 điểm, mà ngày thường điểm khảo thí của các bạn học chênh lệch lại không lớn.

Nói cách khác, học sinh tổ F mỗi lần khảo hạch điểm bình quân đều cao hơn so với học sinh tổ A. Nhưng nếu muốn đuổi kịp khoảng cách 200 điểm chính là khó càng thêm khó.

Hơn nữa, học sinh tổ A đều là người xuất sắc của các trường học, trong khi học sinh tổ F chỉ là những người có điểm bình thường nên rất khó theo kịp, đó chính là sự thật. 

Ôn Niệm Niệm cảm nhận được Giang Dữ đứng bên cạnh, cô buông tiếng thở dài, nói: “Không biết cậu suy nghĩ cái gì, nếu không hoàn thành không chỉ mất mặt, bọn họ cũng sẽ thất vọng.”

Mất mặt không đáng sợ, hy vọng tan biến mới là đáng sợ nhất.

Giang Dữ  nhàn nhạt nói: “ Tớ cũng không hứa bản thân không làm được.”

Ôn Niệm Niệm quay đầu nhìn về phía cậu ta.

Giang Dữ mặc một kiện quần áo màu trắng, cánh tay trắng trẻo không kém phần mạnh mẽ, so với con gái còn trắng hơn, bên trêи còn hằn lên những mạch máu màu xanh sẫm.

Mặc dù là giữa hè nắng chói chang, trêи người cậu ta cũng mang theo một cổ thanh lãnh khí.

“Có tự tin vậy à?” Ôn Niệm Niệm chỉ vào bảng thành tích của tổ F: “Hiện tại còn kém hai trăm điểm đó bạn học Giang, cậu dẫn dắt bọn họ siêu thần được không đây. ”

Ánh mắt của Giang Dữ từ bảng điểm ngước lên, nhàn nhạt nói: “Hai ngày sau, có buổi dã ngoại thi giải đề, tính toán qua, nếu chúng ta có thể lất được toàn bộ đề và giải, toàn bộ giải đúng, chỉ dựa vào thi đua lúc đó đã có thể một lần lấy được 300 điểm.”

Ôn Niệm Niệm bỗng nhiên câm lặng.

Chuyện cũng không tránh khỏi… Quá tự tin đi!

Trước đó rất lâu, chủ nhiệm lớp Trương Chí Hành có cùng cả tổ nói qua về việc thi đua giải đề trong buổi dã ngoại lần này.

Giải đề lần nàt không giống với khảo hạch theo quy định bình thường, đề thi sẽ phân tán ở mọi nơi trong rừng cây, các học sinh sẽ tự phân tán ra tìm và giải.

Rừng cây này có thể ví như cây tầm gửi, học sinh tìm được đề thi, giải ra, cuối cùng lấy điểm giải đề đúng của mỗi học sinh tổng hợp lại, nó ảnh hưởng trực tiếp đến việc được phân ban học trong tương lai.

Coi như là thể lực cùng trí lực song song khảo hạch.

Đồng thời cũng coi như là cường độ học tập cao độ mấy ngày nay có chút thả lỏng nhàn nhã.

“Cậu muốn tổ chúng ta lấy hết toàn bộ đề?” Ôn Niệm Niệm vỗ vỗ bả vai Giang Dữ: “Dã tâm không nhỏ nha.”

Thi đấu lần này, có sáu tổ nhỏ ABCDEF dự thi, mỗi người đều dốc hết sức lực, trong lúc thi đấu tích điểm càng cao, vì tương lai phân ban của mình mà chuẩn bị.

Giang Dữ muốn lấy toàn bộ tích điểm, cơ hồ là thiên phương dạ đàm.

Nhưng… Lần thi đua dã ngoại này, cũng là cơ hội duy nhất để tổ F bẻ ngược chiều gió.

“Có nắm chắc không?” Cô hỏi Giang Dữ.

Giang Dữ ngóng nhìn bảng ghi điểm, nhìn thật lâu sau, đúng sự thật nói: “Không.”

Ôn Niệm Niệm:……

Vậy cậu tự tin cái gì thế.

Lần này thi đấu, mặc dù cô cùng Giang Dữ, lại thêm Căn Di, dốc hết sức lực đi sưu tập rồi giải đề thi, nhưng thật sự là…Như muối bỏ biển.

Sáu tổ đồng thời vào rừng cây, bọn họ cử ba người tìm đề mục, thêm lên đều không đủ. Hơn nữa sự tình tích phân, mỗi vị đồng học đa phần sẽ đem toàn lực vì chính mình tranh đưa…

“Cho nên là… thừa nhận thua rồi sao?”

Giang Dữ lại lắc lắc đầu: “Còn chưa có thi đấu, thắng bại không thể kết luận, nhưng tớ sẽ đem hết toàn lực đi làm.”

Ôn Niệm Niệm nhìn Giang Dữ, cặp mắt đen nhánh của cậu ta hừng hực ánh lửa.

Trước kia cô cho rằng cậu ta vô ɖu͙ƈ vô cầu*, giống như nước sôi để nguội, đều nhạt nhẽo vô vị.

(P/s: Không muốn hơn thua, tranh giành bất cứ thứ gì.)

Nhưng càng tiếp xúc thân cận, Ôn Niệm Niệm phát hiện, tuy cậu ta không để lộ nhiệt huyết và thanh xuân, nhưng lại như dòng nước ngầm từ từ chảy.

Chưa tới ngày cuối cùng, Giang Dữ không tin tà đạo, ma xui quỷ khiến… Ôn Niệm Niệm tự nhiên có chút tin lời cậu ta.

Trước mặt thiếu niên, hùnh như luôn có một cổ lực như thế, làm người khác tin cậy.

……

Ôn Niệm Niệm biết Giang Dữ khẳng định là có đối sách, nhưng cô cũng không hỏi, nếu Giang Dữ nguyện ý nói, khẳng định sẽ chủ động mở miệng.

Chủ động hỏi, có vẻ như không phải bộ dạng của người thông minh.

Hai ngày sau dã ngoại thi đua, khu vực được phân chia không lớn, đường kính nhiều nhất không quá một km.

Đề thi đựng trong một cái túi thô sắc, được sắp đặt ở các khu vực khác nhau trong rừng cây, sau khi tìm được,  lập tức mở ra làm, làm xong đi túi đề tiếp theo.

Trận thi đấu này mang danh nghĩa là trí lực cùng thể lực khảo nghiệm song song.

Các bạn học đều thay đổi tương đối nhẹ nhàng, giày chạy đua cùng áo thun, bộ dạng hưng phấn của bọn họ xem ra cũng đều dốc hết sức lực muốn thi ra thành tích tốt.

Lâm Càng Sâm nhìn Giang Dữ xa xa, trêи mặt hiện lên một tia cười khinh miệt.

Cậu ta biết Giang Dữ muốn thông qua trận thi đấu hôm nay, ngược gió bẻ măng.

Đúng là…Người si nói mộng*.

(P/s: Người ngu ngốc hay nói những điều mộng tưởng, không có thật.)

Dựa vào cậu ta… Cộng thêm một Ôn Niệm Niệm, có thể mang tổ F từ gà bệnh thành phượng hoàng ư, trừ phi bọn họ có thể mọc ra cánh bay trêи trời.

Rất nhanh, nổ tín hiệu bắt đầu thi đấu, mấy nam sinh tổ F xung phong, giống như một đám chó con, đầu tàu gương mẫu vọt vào trong rừng.

Lâm Càng Sâm bọn họ tự nhiên cũng không cam lòng yếu thế, theo sát sau đó.

Ôn Niệm Niệm ở trong rừng lung lay vài phút, bị Giang Dữ không biết từ chỗ nào toát ra nắm cổ áo kéo đến góc chết của camera theo dõi.

“Ai ai ai?”

Ôn Niệm Niệm quay đầu lại thấy được là Giang Dữ, ném tay cậu ta ra, nói: “Lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì nữa.”

Giang Dữ không để ý tới gia hỏa này nói giỡn, nói thẳng: “ Cậu ở chỗ này cùng tớ.”

“ Hả?”

“Chúng ta không cần tìm đề.”

Ôn Niệm Niệm ngay từ đầu còn tưởng rằng cậu ta nói giỡn, nhưng xem tư thế của cậu ta, hình như là muốn án binh bất động.

Thời gian không đợi người nha, cô bắt đầu có chút nóng nảy.

“Thật sự không đi hả?”

“ Ừm.”

“Không phải, cho dù tỷ lệ thành công không lớn, nhưng tốt xấu gì cũng phải thử xem chứ, cậu như vậy tính làm cái gì đây?”

Chủ động đầu hàng sao?

Đây không phải tác phong của Giang Dữ.

Ôn Niệm Niệm xoay người, phát hiện Căn Di tự nhiên cũng ở bên cạnh, đầu óc có chút sững sờ.

“ Cậu thế nào cũng…”

Đúng lúc này, ánh mặt trời rọi xuống đường, bên bóng râm, một nam sinh vạm vỡ thở hổn hển chạy tới, đem túi đề thi nhét vào tay Giang Dữ, nói: “Lão đại, tìm được rồi! Giấu ở sau hốc cây, mấy kẻ ngu ngốc ở tổ A cùng tổ C vì tranh đoạt cái này thiếu chút nữa đánh nhau, lão tử ta đây trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.”

Giang Dữ tiếp nhận túi đề thi, thanh đạm mà lẩm bẩm thanh: “ Cậu là người đến đầu tiên.”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên lại có hai nam sinh lần lượt chạy về :“ Đại ca, đây”

Giang Dữ thu túi đề từ bọn họ, nói: “Vất vả rồi.”

“Không vất vả, chúng tớ cũng chỉ là chạy và chạy, vất vả chính là các cậu.” Nhóm nam sinh vui tươi hớn hở mà nói: “Những gia hỏa kia cầm túi đề thi đều phải làm một hồi lâu, không có cửa so tốc độ với chúng ta.”

Khi nói chuyện, lại có mấy nam sinh chạy về, trong tay mỗi người đều cầm mấy túi đề thi.

Bọn họ đem toàn bộ đề thi giao cho Giang Dữ, sau đó lần nữa trở về rừng cây, tiếp tục tìm mục tiêu.

Giang Dữ đem mấy túi đề thi trong tay phân cho Ôn Niệm Niệm cùng Căn Di, nói: “ Ở chỗ này làm bài đi, thời gian thực sự rất gấp, không trì hoãn.”

Đến tận bây giờ, Ôn Niệm Niệm cuối cùng mới hiểu được dụng ý của Giang Dữ hoặc chính đáng mà nói là… Sách lược.

Đề cập tới tích điểm, học sinh tổ khác đều tác chiến đơn lẻ, bắt được đề mục liền bắt đầu làm bài, sẽ trì hoãn không ít thời gian.

Mà các bạn tổ F chỉ phụ trách tìm đề trong phạm vi, muốn so sánh, không biết ai giúp học sinh thể ɖu͙ƈ giỏi như vậy!

Giang Dữ, Ôn Niệm Niệm phụ trách làm bài, tiết kiệm phần lớn thời gian.

Chỉ là, kể từ đó, điểm liền tính ở trêи đầu Ôn Niệm Niệm cùng Giang Dữ.

Mấy bạn học kia cứ vẫn chạy thục mạng đi tìm rồi lại chạy về đây đưa đề thi, hình như… Cũng không để ý điểm thêm vào cho ai.

Đến lúc này, Ôn Niệm Niệm rốt cuộc bắt đầu bội phục Giang Dữ.

Học sinh tổ A không ai không nghĩ lấy điểm cao, cậu tranh tớ đua, sợ bị người khác vượt mặt.

Mà Giang Dữ bắt được tâm tính này của bọn họ liền làm theo cách trái ngược, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Cơ hội duy nhất để tổ F ngược gió bẻ măng không nằm ở Giang Dữ, cũng không ở Ôn Niệm Niệm. Mà ở sự cam tâm tình nguyện từ bỏ cơ hội của tất cả học sinh tổ F, đoàn đội hợp tác.

Đây mới là… mấu chốt quyết thắng!

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5-1
6 Chương 5-2
7 Chương 6
8 Chương 7
9 Chương 8
10 Chương 9
11 Chương 10
12 Chương 11
13 Chương 12
14 Chương 13
15 Chương 14
16 Chương 15
17 Chương 16
18 Chương 17
19 Chương 18
20 Chương 19
21 Chương 20
22 Chương 21
23 Chương 22
24 Chương 23
25 Chương 24
26 Chương 25
27 Chương 26
28 Chương 27
29 Chương 28-1
30 Chương 28-2
31 Chương 29
32 Chương 30
33 Chương 31
34 Chương 32
35 Chương 33
36 Chương 34
37 Chương 35
38 Chương 36
39 Chương 37
40 Chương 38
41 Chương 39
42 Chương 40
43 Chương 41
44 Chương 42
45 Chương 43
46 Chương 44
47 Chương 45
48 Chương 46
49 Chương 47
50 Chương 48
51 Chương 49
52 Chương 50
53 Chương 51
54 Chương 52
55 Chương 53
56 Chương 54
57 Chương 55
58 Chương 56
59 Chương 57
60 Chương 58
61 Chương 59
62 Chương 60
63 Chương 61
64 Chương 62
65 Chương 63
66 Chương 64
67 Chương 65
68 Chương 66
69 Chương 67
70 Chương 68
71 Chương 76
72 Chương 77
73 Chương 78
74 Chương 79
75 Chương 80
76 Chương 81
77 Chương 82
78 Chương 83
79 Chương 84
80 Chương 85
81 Chương 86
82 Chương 87
83 Chương 88
84 Chương 89
85 Chương 90
86 Chương 91
87 Chương 92
88 Chương 93: Phiên ngoại
Chapter

Updated 88 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5-1
6
Chương 5-2
7
Chương 6
8
Chương 7
9
Chương 8
10
Chương 9
11
Chương 10
12
Chương 11
13
Chương 12
14
Chương 13
15
Chương 14
16
Chương 15
17
Chương 16
18
Chương 17
19
Chương 18
20
Chương 19
21
Chương 20
22
Chương 21
23
Chương 22
24
Chương 23
25
Chương 24
26
Chương 25
27
Chương 26
28
Chương 27
29
Chương 28-1
30
Chương 28-2
31
Chương 29
32
Chương 30
33
Chương 31
34
Chương 32
35
Chương 33
36
Chương 34
37
Chương 35
38
Chương 36
39
Chương 37
40
Chương 38
41
Chương 39
42
Chương 40
43
Chương 41
44
Chương 42
45
Chương 43
46
Chương 44
47
Chương 45
48
Chương 46
49
Chương 47
50
Chương 48
51
Chương 49
52
Chương 50
53
Chương 51
54
Chương 52
55
Chương 53
56
Chương 54
57
Chương 55
58
Chương 56
59
Chương 57
60
Chương 58
61
Chương 59
62
Chương 60
63
Chương 61
64
Chương 62
65
Chương 63
66
Chương 64
67
Chương 65
68
Chương 66
69
Chương 67
70
Chương 68
71
Chương 76
72
Chương 77
73
Chương 78
74
Chương 79
75
Chương 80
76
Chương 81
77
Chương 82
78
Chương 83
79
Chương 84
80
Chương 85
81
Chương 86
82
Chương 87
83
Chương 88
84
Chương 89
85
Chương 90
86
Chương 91
87
Chương 92
88
Chương 93: Phiên ngoại
footer(); ?>