Chương 2

Mạnh Phàm, kể từ buổi xem mắt ngày hôm nay, vẫn một mực yên lặng một mình uống rượu, trong khi mấy tên quỷ thiếu đạo đức kia không thèm đếm xỉa tới Mạnh thiếu gia đang phiền não, vẫn đang vui vẻ gào khóc thảm thiết. Mấy bài hát bị bọn họ hát không còn nghe ra bản gốc, rõ ràng là nhạc của Quang Lương bị bọn họ hát thành bài của Châu Kiệt Luân.

(* Quang Lương, Châu Kiệt Luân: Những ca sĩ nổi tiếng của Trung Quốc)

Một phục vụ mới tới nhịn không được, thấp giọng nói: “Đám người này bị sao vậy? Hát khó nghe như vậy mà vẫn còn gào to được. Hơn nữa bốn năm ngươi vậy mà không có lấy một người hát tốt......”

Hắn ta chưa nói dứt câu đã bị một người khác che miệng lại. Người phục vụ thâm niên thấp giọng nói: “Cậu đừng để khách hàng nghe thấy, nơi này là KTV, một trong số những người đó chính là ông chủ của chúng ta đấy, cậu muốn phải nghỉ việc hay sao? Vốn dĩ nơi này chỉ là một trong số sản nghiệp nhà bọn họ mà thôi, họ muốn làm gì chả được. Cho dù họ có hát khó nghe hơn nữa thì cậu cũng phải chịu đựng thôi.”

Nói như vậy, hẳn là bạn có thể tưởng tượng ra giọng hát kia hay cỡ nào chứ!!!

Mạnh thiếu gia không gia nhập hàng ngũ giết lợn này, anh vẫn một mực buồn bực. Mọi người cũng không thèm quan tâm anh, vẫn vui vui vẻ vẻ với giọng ca giết lợn của mình, hoàn toàn quên mất mục đích chính của bữa tiệc hôm nay là tiễn Mạnh thiếu gia khỏi hàng ngũ kim cương vương lão ngũ.

Sau hơn một giờ gào thét, cuối cùng cũng có người bình thường trở lại, đến hỏi han Mạnh Phàm: “Mạnh ca, hôm nay thế nào? Ngươi phụ nữ kia khó coi lắm à? Sợ cái gì, đi phẫu thuật là thành mỹ nhân ngay ấy mà.”

Cái vòng tròn này của bọn họ, chính là như vậy.

“Họ Cổ, muốn thử không?”

Cổ Tuấn Kiệt run rẩy một chút, run run quay lại bàn. Mạnh thiếu gia một khi tức giận, tốt nhất đừng nên an ủi hắn, nếu không hắn sẽ đem hết bực bội chuyển lên người khác, và chỉ khi mình buồn bực ngột ngạt, anh ta mới lại thần thanh khí sảng đi tán gái mà thôi.

(*Thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái dễ chịu.)

“Đừng hú hét nữa!” Mạnh Phàm giật lấy micro và hét vào mặt những người khác: “Vui vẻ lên đi anh em!”

Trò vui của Mạnh thiếu gia luôn vượt quá tầm của người thường. Tô Cảnh còn nhớ năm anh ba tuổi, Mạnh Phàm năm tuổi nắm lấy tay nhỏ của anh, nói: “Cùng anh trai đi chơi một chút đi.”

Khi đó anh còn nhỏ, cứ như vậy ngốc nghếch đi cùng Mạnh thiếu gia. Kết quả, cái gọi là thú vui của Mạnh Phàm là đốt pháo vào đuôi con chó ngao Tây Tạng mới mua ở nhà họ, cuối cùng cả hai phải nằm viện hơn một tháng. Kể từ đó, chỉ cần Mạnh Phàm nói đi tìm niềm vui với anh ấy, anh sẽ vuốt mái tóc đẹp trai lên trán và nói: “Có hơn chục cô gái đang đợi em hẹn hò với họ. Em không có thời gian đâu”.

Cổ Tuấn Kiệt thậm chí còn đơn giản hơn, anh ta lấy ra một tập văn kiện bấm bấm vài phím, kéo kéo Hà Minh. Hà Minh đứng lên nói với Mạnh Phàm: “Buổi tối bọn em còn một vụ làm ăn cần bàn, vụ này đặc biệt quan trọng nha.”

Chỉ có Lâm Thiệu Dương không nhúc nhích, một khuôn mặt bình tĩnh nhìn mất người đang muốn chạy này.

“Hôm nay ai muốn chạy? Đều đi cùng anh đi!”

“Mấy chú không phải muốn đi tán gái sao? Ngày mai anh sẽ thuê một trăm cô gái về cho mấy chú thỏa thích!”

“Còn mấy người nữa? Bàn việc làm ăn sao? Bỏ một hôm thì sao chứ?Ai dám trái ý ngày mai lão tử cho công ty bọn họ phá sản luôn!”

“Cậu......” Ngón tay chỉ đến người Lâm Thiệu Dương.

“Em có thời gian, ngay từ đầu đã định đi cùng anh rồi.” Lâm Thiệu Dương mỉm cười, hôm nay ai đều chạy không thoát được, vùng vẫy làm gì. Mạnh thiếu gia bị kích thích, nếu hôm nay anh không đem bọn họ giày vò thành điên điên khùng khùng, anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Cái trán đẹp trai của Tô Cảnh rũ xuống, anh thật sự muốn mắng Mạnh Phàm, anh à, đó là một trăm cô gái chứ không phải một trăm cây kem, anh cho rằng mình là con buôn sao?


Truyện được đăng duy nhất tại linhlangcac.wordpress.com


Tóm lại mấy người ngồi trên xe đua của Mạnh Phàm, vụt đi, thoáng cái đã đến một nơi ánh sáng rực rỡ. Mạnh Phàm dẫn bọn họ đi vào, nói với người quản lí sảnh: “Đưa mọi người đi hết đi, hôm nay tôi bao cả chỗ này!”

Quản lí sảnh rùng mình, run rẩy nói: “Mạnh thiếu...... Chúng tôi......”

“Câm miệng! Làm theo lời tôi đi!”

Mọi người ở hiện trường dứt khoát ngậm miệng, dù sao bọn họ cũng thuộc thành phần sống cuộc sống về đêm. Mới 7 giờ 30, không có nhiều khách, lại có Mạnh thiếu gia ở đây, mọi người liền rời đi. Nhưng … Mạnh Phàm, tại sao anh lại ở chỗ này? Anh muốn chỗ chúng tôi ngày mai bị niêm phong hay sao?

Mấy người phía sau Mạnh Phàm cũng trợn mắt há hốc mồm, ngay cả người bình tĩnh nhất là Lâm Thiệu Dương cũng định quay đầu bỏ chạy, nhưng lại bị Mạnh Phàm kéo lại, không thể nhúc nhích.

“Đại ca, lần này là sự thật, lão gia tử nhà em vừa gọi điện kêu về rồi.”

“Cậu ở cùng anh từ nãy tới giờ, sao anh không thấy cậu nhận điện thoại?” Vừa nãy anh đã đem điện thoại của bọn họ tịch thu hết rồi.

“Anh trai, anh là anh trai của em! Ý anh là muốn vui vẻ ở quán vịt để trải nghiệm tình yêu đồng giới bị cấm đoán ư? Bọn em đều là đàn ông bình thường, không chịu nổi sự kích thích này đâu!”

Tuy đây không phải hộp đêm lớn nhất thành phố, nhưng lại là nơi được đặc biệt xây dựng cho phụ nữ. Tuy thỉnh thoảng có đàn ông vào nhưng hầu hết đều là nữ. Ngay cả gay cũng khinh thường đến nơi này! Bọn họ có qua bar và nơi gặp gỡ tiêng, tại sao phải đến đây cơ chứ?

Hành động của Mạnh thiếu thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn. Mọi người run rẩy đi theo sau anh, liếc mắt nhìn xung quanh, sợ nếu gặp phải paparazzi thì ngày mai sẽ nổi đình nổi đám trên báo lá cải mất.    

“Đi! Đem người chỗ ông gọi hết ra đây cho tôi!”

Quản lý gật đầu, vội vàng chạy đi.

“Tô Cảnh, anh nhớ em có vẻ thích người đồng giới, anh có đẹp trai không?”

Tô Cảnh muốn khóc: “Anh à, em chỉ là vô tình cùng người đàn ông khác phơi quần áo liền bị paparazzi chụp. Chuyện này vốn dĩ đã kết thúc. Hôm nay anh đưa bọn em đến đây, ngày mai tất cả chúng ta sẽ thành gay mất. “

” Tôi hỏi cậu xem tôi có đẹp trai không, cậu quan tâm đến báo lá cải làm gì? Nếu ngày mai tờ báo nào dám đưa tin tôi, tôi sẽ cho bọn họ phá sản! “

Mọi người đồng thời che mặt, Sư phụ Mạnh, ngài có biết có một thứ gọi là Internet không?

Người quản lý mang tới một vài người. Anh ta run rẩy nói, “Chỗ chúng tôi có rất nhiều người nữa nhưng sợ không hợp mắt anh. Đây là những người xuất sắc nhất chỗ tôi. Anh thử nhìn xem …”

Mạnh Phàm xua xua tay: “Để 3 người đúng đầu ở lại là được rồi.”

Quản lí đi rồi, trong phòng riêng chỉ còn lại ba anh chàng đẹp trai. Mạnh Phàm nhìn lên nhìn xuống. Mấy anh chàng này đúng là có tố chất cưa cẩm phụ nữ. Người thì trong sáng, ấm áp như ánh mặt trời, người thì quyến rũ, người thì khí chất mạnh mẽ. Anh nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Ai là người đứng đầu?”

Thiếu niên ấm áp đứng ở phía trước. Kì thật không phải do cậu ta tiến lên mà do 2 người kia lùi xuống ba bước, đứng cạnh cửa.

“Lại đây ngồi đi.”

Chờ cậu ta ngồi vào cạnh mình, Mạnh Phàm đánh giá một lúc rồi hỏi Tô Cảnh: ” Anh đẹp hay cậu ấy đẹp?”

Tô Cảnh còn chưa có lên tiếng, thiêu niên ngồi cạnh Mạnh Phàm đã nói: “Mạnh Phàm, tôi trước kia rất ghét anh, hôm nay vừa thấy mặt, càng ghét hơn.”

Hai thiếu niên kia lùi ra sau mấy bước, co lại thành một đoàn. Đến nay bọn họ mới biết trên thế giới này thực sự có người không sợ chết.

Chưa chờ Mạnh Phàm nói gì, thiếu niên kia lại nói tiếp: “Trước kia tôi nghĩ người như anh sẽ không bao giờ làm việc này, vì anh là người nổi tiếng thân sĩ, sẽ không đối xử với tôi như vậy. Nhưng hóa ra tôi đã đề cao anh rồi. Cứ tưởng là phượng hàng ai ngờ là chim sẻ, con công xòe đuôi khoe khoang mà thôi.”

Mạnh Phàm nghe thấy thế, cảm thấy những rối rắm trong lòng có phần giải thoát. Anh nói: “Chậc, giọng nói thật dễ nghe nha. Anh đây thích.”

Lâm Thiệu Dương trợn mắt, Mạnh đại ngốc, anh có nghe tháy người ta nói gì không? Nói anh là con công đó. Anh có biết tự ái không hả?

Nhưng mọi người không ai dám nói. Giống như biệt danh Mạnh đại ngốc, mọi người chỉ có thể gọi thầm trong lòng mà không dám nói ra.

Dù sao Mạnh Phàm cũng được dỗ dành vui vẻ, nhất đêm nay bọn họ sẽ có một đoạn thời gian tốt đẹp. Nhưng mấu chốt là, tại sao hôm nay Mạnh thiếu gia lại bất thường như vậy? Mấy người ngồi trong phòng nhìn nhau, sau đó Lâm Thiệu Dương lấy trong túi ra một chiếc điện thoại di động dự phòng, gửi một tin nhắn. Khi ở cùng Mạnh Phàm, bọn họ đều có một chiếc điện thoại di động dự phòng, nếu có việc còn có thể tìm kiếm sự giúp đỡ. Hôm nay, Mạnh Phàm rõ ràng là có vấn đề sau buổi xem mắt, có vẻ như người phụ nữ này cần phải điều tra.

Hôm nay, Mạnh Phàm vừa bị X tiểu thư lừa một số tiền rất lớn, số tiền này đủ để Mạnh Phàm vào khách sạn ăn chơi hơn một tháng, nhưng hôm nay đều thua hết trên tay người phụ nữa kia. Tất nhiên, anh không muốn đòi lại số tiền kia, nhưng bị lừa trắng trợn như vậy, thật khiến người ta không thoái mái nổi mà. Hơn nữa, người phụ nữ còn nói rằng anh tệ hơn cả ông chú quét rác nữa!

Thế là anh tức tối, anh khó chịu, anh quyết định tự an ủi chính mình.

Nhưng trong mắt Mạnh Phàm, không ai trên thế giới này đẹp trai hơn anh cả, nhất là sau khi nghe thiếu niên kia nói vậy, anh càng cảm thấy thoải mái hơn. Thực ra, không phải anh không đẹp trai, mà là người phụ nữ kia không có mắt nhìn! Nói tóm lại, cô ta tuyệt đối không lấy được chồng, tốt nhất nên về quê chăn lợn, thế là xong!     

Sau khi tâm tình vui vẻ trở lại, cuối cùng anh cũng bắt đầu khuấy động không khí, gọi mấy chai rượu đắt tiền nhất đều ghi tên của thiếu niên kia, nhìn thấy  vậy hai vị thiếu niên còn lại ghen tỵ muốn chết. Cậu thiếu niên kia nhướn mày, ai kêu anh nghĩa khí như vậy chứ? Anh lại muốn quậy trò gì tiếp đây?

Tóm lại, gần như mọi người đều cảm thấy hài lòng về bữa ăn này, cậu thiếu niên kia biết ăn nói, còn có thể tiến có thể lùi, thậm chí còn có thể mắng người xung quanh! Cậu ta mắng Mạnh thiếu vài câu, tâm trạng anh liền tốt hơn hẳn, bây giờ đang mở một chai rượu vang đỏ và rượu vang trắng.

Kết thúc bữa tiệc, mọi người đều say khướt, cậu thiếu niên tỏ ý muốn tiễn Mạnh Phàm, lúc này Mạnh Phàm đang say khướt, liền dựa vào vai cậu ta!!!

Sáng ngày hôm sau, vừa tỉnh dậy, Mạnh Phàm đã thấy khuôn mặt không đáng yêu chút nào của cha anh, sau đó là cả tá tạp chí đập vào đầu anh.

Mạnh Phàm, cậu thiếu niên nọ, và bảng hiệu nhấp nháy của quán bar, đều lọt vào mắt người dân toàn thành phố…

footer(); ?>