Du Phục Thời nằm nghiêng, giả vờ như đã ngủ, nhưng thực ra hắn đang suy nghĩ rốt cuộc bản thân đã lột da lúc nào, có phải phàm nhân này đã thấy quá trình hắn lột da từ đầu đến cuối hay không.
Vì thế tiểu sư đệ đột nhiên xoay người ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt phàm nhân đối diện: “……Xấu sao?”
Đại sư tỷ sửng sốt: “Cái gì xấu?”
“Ngươi đã nhìn thấy ta lột da.” Du Phục Thời hơi hơi nâng cằm, nỗ lực bày ra tư thái không thèm để ý.
Thì ra là hỏi việc này.
Trong mắt Diệp Tố dâng lên ý cười, tiểu sư đệ nhiều khi vẫn khá là chú ý hình tượng của bản thân.
Du Phục Thời nhìn thấy ánh mắt cười của nàng thì tức khắc càng khẩn trương, đầu ngón tay dùng sức túm lấy chăn mỏng ở sau người khiến cả một góc chăn nhăn nhúm.
Hắn dùng một ngữ khí đặc biệt cường thế mệnh lệnh cho phàm nhân đối diện: “Ngươi lập tức quên nó đi!”
Diệp Tố rốt cuộc bật cười thành tiếng, cố ý nói: “Không quên được.”
Khóe môi tiểu sư đệ lập tức mím chặt, ánh mắt thanh tuấn nheo lại, rõ ràng đã tức giận.
“Ta không nhìn thấy nên không thể quên được.” Diệp Tố nhịn cười, nghiêm túc nói, “Ngày đó ta chỉ là giúp đệ thu lại số vảy rơi ra và lớp da lột, còn lại ta không nhìn thấy cái gì cả.”
Du Phục Thời nghe vậy thì cảm xúc trong nháy mắt liền tốt hơn, nhìn Diệp Tố hoài nghi: “Thật sự?”
“Thật.” Diệp Tố nói đoạn chỉ chỉ vào Vụ Sát Hoa trên cổ tay hắn, “Bất quá có lẽ ta đã từng gặp qua bản thể của đệ, ở trong một ngọn núi bên ngoài Định Hải thành.”
Du Phục Thời cúi đầu nhìn Vụ Sát Hoa, nỗi lo lắng vì thân phận bị phát hiện bỗng nhiên biến mất, hắn lại một lần nữa nâng cằm, đúng lí hợp tình nói, “Ngươi chưa được ta đồng ý mà đã lấy hình dáng ta để làm pháp khí nên về sau nó chính là của ta.”
Diệp Tố cũng không cự tuyệt: “Được, của đệ.”
Ngày đó ở trong không gian, sau khi đoán được tiểu sư đệ là tiểu hắc xà ở bên ngoài Định Hải thành thì nàng không còn nghĩ phải lấy Vụ Sát Hoa về nữa.
Nàng dễ dàng đồng ý như vậy khiến Du Phục Thời nhịn không được nhìn thêm vài lần.
“Đệ ngủ đi, buổi tối chúng ta sẽ đi ra ngoài một chuyến.” Diệp Tố chuyển ghế dựa lại về trước bàn sau đó ngồi xuống, không có ý sẽ rời khỏi phòng.
Du Phục Thời xác thật rất buồn ngủ, vô luận là hóa hình hay lột da đều hao tốn một lượng lớn tinh thần và linh lực của hắn, nếu không phải có linh tuyền chống đỡ thì hắn căn bản không có cách nào tiến hóa được nhanh như vậy.
Thấy hô hấp nhẹ đều vang lên Diệp Tố mới quay đầu lại nhìn người trên giường, nàng vẫn luôn ở trong phòng này là vì sợ hắn lại đột nhiên hóa hình.
Trận pháp trong gian phòng ở Thiên Cơ Môn chính là trận pháp phức tạp nhất mà nàng từng gặp qua, mấu chốt là trong đó chèn vào rất nhiều thứ, điểm này ngược lại có chút tương tự với lối suy nghĩ của nàng, vạn vật tương thông, phù trận, pháp trận đều có chỗ có thể hấp thụ lẫn nhau.
Không biết đối phương đã làm như thế nào, thời gian dài như vậy mà trận pháp tựa hồ không chịu chút mảy may ảnh hưởng nào, mặc dù linh khí của Thiên Cơ Môn đã khô cạn từ lâu.
Thậm chí lúc trước nàng đã đâm hỏng một mặt tường vậy mà trận pháp vẫn không hề hấn gì, hẳn là không phải giấu trong tường.
Ngón tay Diệp Tố chấm nước trà, vẽ trên mặt bàn bản phân giải trận pháp mà nàng nhìn thấy trong phòng ngày đó, có rất nhiều chỗ nàng không biết vẽ lại từ đâu, chỉ có thể chọn ra một số bộ phận nàng thấy quen mắt bắt đầu nghiên cứu từ đó.
Pháp trận khổng lồ như vậy, còn sáng lập ra một cái không gian, Diệp Tố tạm thời không làm được thế nên nàng càng muốn có thể tháo gỡ và hiểu tường tận trận pháp có thể che giấu được yêu khí của Du Phục Thời.
Vạn nhất một lúc nào đó tiểu sư đệ xảy ra chuyện thì nàng có thể che chở cho hắn.
……
“Tiểu yêu, về sau nếu không khống chế được phải hóa hình thì có thể tới nơi này.”
Du Phục Thời nằm nghiêng trên giường, thần thức đi vào giấc mộng, mơ hồ nhìn thấy có người đang nói chuyện với hắn.
“Ta không phải tiểu yêu.” Hắn có thể nghe thấy thanh âm của chính mình, mang theo tức giận cùng không hài lòng.
“Ừ, ngươi là đại yêu.” Ngươi nọ thuận miệng công nhận, nói xong người đó đưa lưng về phía hắn, cắt một dao vào lòng bàn tay, từng giọt máu tươi rơi xuống mặt đất tích tóc, sau đó một đạo huyết trận hình thành, người nọ đan hai bàn tay lại với nhau, phá vỡ không gian, hơi nghiêng đầu nói với hắn, “Ta lập một giới không gian ở đây, khi ngươi lột da hãy ngâm mình trong linh đàm, như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn không ít.”
Du Phục Thời muốn hỏi đối phương vì sao lại biết chuyện mình sẽ lột da, nhưng lời nói khi mở miệng lại thành: “Đây là phòng của ngươi.”
“Tất cả trận pháp giam cầm ở đây đều không có tác dụng với đại yêu, ngươi có thể tiến vào bất cứ lúc nào.”
Du Phục Thời nghe thấy chính mình nói thầm: “……ngay cả đại yêu cũng ngăn không được, trận pháp rách nát gì thế không biết.”
Đối phương nắm tay hắn tiến vào không gian: “Chỉ ngăn không được một mình ngươi thôi, đại yêu khác không lợi hại như vậy.”
Cảm xúc của bản thân trong mộng tựa hồ cũng cảm nhiễm đến trên người Du Phục Thời, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được niềm sung sướng dâng lên khi được người nọ khen ngợi.
Du Phục Thời muốn nhìn rõ gương mặt của đối phương nhưng không thể nào có thể thấy được, chung quanh thậm chí bắt đầu nổi lên sương mù mơ hồ, hết thảy bị sương mù nuốt lấy biến mất trước mắt hắn, hắn thấy bản thân như lâm vào một vũng bùn.
……
Buổi tối khi Dịch Huyền đứng ngoài phòng gõ cửa thì Diệp Tố đã vẽ hết một nửa nước trà trong ấm, đầu ngón tay nhúng vào nước suốt từ lúc chiều hiện tại đã có chút nhăn nhúm, khi nàng đứng dậy thì đồng thời dùng ngón cái mang theo linh lực vuốt qua ngón trỏ, khôi phục về nguyên trạng.
“Tiểu sư đệ.” Diệp Tố đi đến mép giường, muốn gọi Du Phục Thời dậy nhưng lại phát hiện tóc mai của hắn ướt sũng.
Đại sư tỷ cho rằng hắn lại bắt đầu không khống chế được muốn hóa hình nên lập tức bẻ người hắn xoay lại.
Ngay lúc này Du Phục Thời mở mắt, hắn bắt lấy cánh tay Diệp Tố, chậm rãi ngồi dậy, thần chí vẫn còn có chút không rõ.
“Đệ muốn hóa hình sao?” Diệp Tố hỏi.
Nàng không hiểu lắm về yêu, chỉ biết một yêu duy nhất đó là Hồ Vương trong nguyên tác, nhưng nội dung trong nguyên tác cũng không có viết gì về đặc điểm của yêu, chỉ toàn tập trung nói về yêu hận tình thù của nam nữ chính và Hồ Vương.
Du Phục Thời rốt cuộc từ cảnh trong mơ trở lại hiện thực, câu đầu tiên mà hắn nói lại là: “Ta đói bụng.”
Vậy là không có việc gì rồi, Diệp Tố thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Hiện tại chúng ta phải đi tửu lầu ngoài thành Côn Luân.” Diệp Tố kéo hắn đứng dậy, “Đệ thay quần áo đi, chúng ta chờ ở bên ngoài.”
Diệp Tố vừa mở cửa đã thấy Dịch Huyền và mấy người Từ Trình Ngọc đã tập trung ở trong sân.
“Hắn không sao chứ?” Dịch Huyền nhìn lướt qua cửa phòng của Du Phục Thời, hỏi Diệp Tố.
Diệp Tố cũng không trả lời quá sâu: “Tiểu sư đệ vừa mới tiến giai, còn chưa quá ổn định.”
Chờ sau khi Du Phục Thời thay xong quần áo thì bảy người Thiên Cơ Môn cũng ba người Ngô Kiếm Phái cùng nhau chạy đến ngoại thành Côn Luân.
Tất nhiên đoàn người ngự kiếm mà đi, kiếm của Từ Trình Ngọc đã gãy, không cách nào khác phải đi nhờ Mã Tòng Thu, hắn hỏi tính toán kế tiếp của Diệp Tố: “Ba tháng tiếp theo các người sẽ vẫn ở lại Côn Luân hay sẽ đi đâu?”
“Vẫn còn chưa quyết định.” Diệp Tố đáp, “Mọi người thì sao?”
“Gần đây bốn phía khá yên tĩnh, tạm thời vẫn không nghe nói đến có bí cảnh hay động phủ nào mở ra.” Từ Trình Ngọc nhìn thoáng qua Chu Vân ở phía sau, “Chúng ta sẽ lưu lại, chờ sau khi Luân Chuyển Tháp kết thúc rồi mới rời đi.”
Tông môn đại bỉ nói cho cùng cũng chỉ là bước tuyển chọn mà thôi, Luân Chuyển Tháp mới là vở kịch lớn, sau khi mười người đứng đầu tiến vào thì người của các đại tông môn đều đứng ở bên ngoài thủ vệ, Từ Trình Ngọc là đại đệ tử của Ngô Kiếm Phái, tất nhiên không thể vắng mặt.
“Luân Chuyển Tháp nằm ở vị trí giao nhau của tam giới, vốn dùng để trấn áp yêu ma phạm tội, tuy nhiên về sau Yêu giới lại phong tỏa, không còn qua lại, hơn nữa pháp bảo, bí kíp trong Luân Chuyển Tháp có rất nhiều nên được dùng làm khen thưởng cho tông môn đại bỉ.” Từ Trình Ngọc giải thích, “Một khi Luân Chuyển Tháp được mở ra đôi khi sẽ có ma tới nhiễu loạn, cho nên các đại tông chủ cùng với chúng đệ tử đều sẽ đến canh giữ bên ngoài.”
“Chúng ta chắc sẽ về Thiên Cơ Môn một chuyến, các sư đệ sư muội đã rất lâu chưa về.” Diệp Tố suy nghĩ nói, “Sau đó sẽ quay lại Côn Luân.”
“Như vậy cũng tốt, các ngươi đã nắm tư cách vào Luân Chuyển Tháp thì trước khi nó kết thúc đều có có thể ra vào Côn Luân bất cứ lúc nào, đây là quy định.” Từ Trình Ngọc nghĩ nghĩ lại nói, “Sau đó Minh sư đệ có thể mang theo đệ tử Thiên Cơ Môn đến Ngô Kiếm Phái tu luyện một thời gian, ta đã thưa chuyện với tông chủ và người đã đồng ý rồi.”
Ngô Kiếm Phái cũng không để bụng chút linh khí này, nhưng đối với đệ tử Thiên Cơ Môn mà nói thì đó chính là thứ quý giá nhất.
“Có thể mang theo các sư đệ sư muội đến tông môn của các huynh ư?” Tây Ngọc kinh ngạc hỏi.
Từ Trình Ngọc gật đầu: “Mọi người không phải vẫn luôn phải nương nhờ linh khí của tông phái cách vách để tu luyện sao, linh khí của Ngô Kiếm Phái hẳn là nồng hậu hơn Vô Âm Tông, ta đã nói qua với tông chủ, đến lúc đó tất cả đệ tử Thiên Cơ Môn đều có thể đến.”
“Chỉ là……” Hạ Nhĩ gãi gãi mặt, “Lần trước Mai đạo hữu của Hợp Hoan Tông cũng đã mời chúng ta đến tông môn bọn họ tu luyện.”
“Chuyên, khi, nào, đấy?” Minh Lưu Sa đang đứng trên thân đao của Tây Ngọc, quay đầu chậm rì rì hỏi.
“Mới mấy ngày trước, đệ quên nói với mọi người.” Hạ Nhĩ ngượng ngùng nói.
“Hạ sư đệ, mọi người ngàn vạn đừng có đi!” Mã Tòng Thu chen vào, dốc hết ruột gan khuyên bảo, “Ta sợ là đệ tử Thiên Cơ Môn cuối cùng sẽ như bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về đấy.”
Chu Vân cũng tán đồng: “Hợp Hoan Tông nhất định chỉ là mơ ước mỹ mạo của đệ tử Thiên Cơ Môn các ngươi mà thôi.”
“Khụ!” Từ Trình Ngọc ho một tiếng thật mạnh.
Thì ra bọn họ đã đến tửu lâu ngoại thành từ lúc nào, trùng hợp là Mai Cừu Nhân và Nhan Hảo đang đứng ở ngoài cửa.
“Này, đừng tưởng rằng các người quen biết Thiên Cơ Môn trước thì có bao nhiêu lợi hại.” Nhan Hảo chờ bọn họ đáp xuống thì tức khắc bắt đầu kể ra các khuyết điểm của Ngô Kiếm Phái: “Kiếm tu bọn họ cả ngày chỉ biết luyện kiếm, khẳng định cả người hôi hám, dùng thanh khiết thuật cũng không sạch nổi, nghĩ tới thôi đã thấy cả tông môn hôi muốn xỉu ngang! Nào có được không khí thơm mát dịu dàng như Hợp Hoan Tông chúng ta.”
Sau đó Mai Cừu Nhân dùng một loại thanh âm ảo mộng nói: “Đúng vậy, Hợp Hoan Tông ăn nhậu chơi bời không ngón nghề nào là không giỏi, tới tông môn chúng ta đi, đệ tử Thiên Cơ Môn nhất định sẽ có thể trải nghiệm sự vui sướng vô thượng.”
“Luyện khí sư cũng thường xuyên luyện đến cả người đầy mồ hôi hôi hám.” Diệp Tố dắt theo Du Phục Thời đi vào tửu lâu.
“Chúng ta không ngại, mồ hôi của mỹ nhân vẫn là thơm.” Nhan Hảo nhanh chóng sửa miệng, nàng nhìn sang Du Phục Thời, “Du sư đệ, khí chất hôm nay của đệ lại nhiều thêm vài phần thần bí.”
Diệp Tố giơ tay chặn lại đôi mắt của Nhan Hảo: “Không thương lượng nữa, không đến Hợp Hoan Tông.”
Gian ghế lô lớn nhất trên lầu một đã được Liên Liên đặt trước, khi mọi người đi vào thì một chiếc bàn dài đã được đặt ở giữa phòng.
“Ngồi đi.” Liên Liên cũng vừa đến chưa bao lâu.
Hai bên bàn mỗi bên ngồi bảy người, hai người Hợp Hoan Tông cứ thế chiếm cứ hai vị trí giữa bàn bên phải, họ nhất quyết phải ngồi đối diện với Diệp Tố và Du Phục Thời.
“Ba tháng sau tiến vào Luân Chuyển Tháp, cơ duyên bên trong có không ít, nhưng cảnh giới càng cao thì cơ hội cũng theo đó nhiều hơn.” Liên Liên vỗ vỗ tay, cho người tiến vào lên đồ ăn, “Chúng ta định sẽ về tông phái để tu luyện, ba tháng sau mới quay lại Côn Luân tập hợp, cho nên đêm nay mới mời mọi người tụ họp một bữa.”
“Ngày mai sẽ về sao?” Diệp Tố ngước mắt hỏi nàng.
Liên Liên lắc đầu: “Xong bữa này sẽ đi ngay.”
Rượu và thức ăn đều được gọi đồ tốt nhất, Liên Liên cầm chén rượu lên kính mọi người: “Tông môn đại bỉ rốt cuộc kết thúc, chúc mọi người một tương lai sáng lạn, càng lúc càng mạnh mẽ hơn.”
Diệp Tố đổi rượu trong tay Du Phục Thời thành nước trà, nàng không muốn đánh cuộc bất kỳ mối nguy để mọi người chung quanh thấy được bản thể của tiểu sư đệ.
Mọi người cùng nhau nâng chén, ngửa đầu uống cạn.
“Ta cảm thấy bản thân không hề kém.” Liên Liên buông chén rượu nhìn mấy người Diệp Tố đối diện, “Là các ngươi quá mạnh, bất qua chúng ta thua tâm phục khẩu phục.”
“Có thể tiến vào Luân Chuyển Tháp đã không tính là thua rồi.” Nhan Hảo vỗ vỗ cánh tay của nàng nói.
“Chỉ là một lần thi đấu mà thôi.” Diệp Tố lại rót một ly trà khác đưa cho Du Phục Thời.
Gương mặt minh diễm của Liên Liên hiện lên nụ cười: “Không chỉ là một lần thi đấu thôi đâu, Diệp Tố, ta có dự cảm đây chính là bước ngoặt của Thiên Cơ Môn.”
“Cô chuyển qua làm đệ tử Bồng Lai rồi à?” Chu Vân quay đầu nói.
Liên Liên cười một tiếng: “Tóm lại, ta đang rất vui, Côn Luân đều đã thua, vạn sự đều có khả năng.”
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, cuối cùng đến khi khách đi3m sắp đóng cửa buổi tụ họp mới rốt cuộc kết thúc.
“Diệp Tố.” Chờ sau khi mọi người bước ra ngoài thì Liên Liên bỗng nhiên gọi nàng lại.
“Sao vậy?” Diệp Tố quay đầu lại hỏi.
Liên Liên ném cho nàng một mảnh ngọc giản: “Đây là tất cả phù chú mà ta cùng Hoài An đã từng học qua.”
Diệp Tố ngạc nhiên giương mắt nhìn nàng, là thân truyền đệ tử của Ngũ Hành Tông, nàng nhất định đã học qua các loại phù chú theo một hệ thống, ý nghĩa là trong ngọc giản này……chính là các tri thức căn bản nhất của Ngũ Hành Tông.
“Đây là ý gì?” Diệp Tố cúi đầu nhìn ngọc giản trong tay hỏi.
“Ta muốn dọn một đường ra cho Ngũ Hành Tông.” Liên Liên nói trắng ra, “Hai phái năm tông, chỉ có tình trạng của Ngũ Hành Tông là ảm đạm nhất, phụ thân của ta có cảnh giới thấp nhất trong số các tông chủ, hơn nữa còn chưa bao giờ có thể tự mình sáng tạo ra phù chú nào.”
Diệp Tố nghiêm túc hỏi: “Cô muốn ta làm cái gì?”
Liên Liên nhìn Diệp Tố: “Chúng ta sẽ dốc toàn lực để đề cao thực lực của bản thân, tuy nhiên……trong tương lai, khi cô đến được độ cao mà chúng ta không với tới, ta hy vọng cô có thể giúp chúng ta một phen.”
Diệp Tố nhìn ngọc giản trong lòng bàn tay, thật lâu vẫn chưa lên tiếng.
Trình Hoài An từ phía sau đi tới: “Cô cũng có thể lựa chọn không nhận, không cần khó xử.”
“……Nếu hai người đặt kỳ vọng ở ta cao như vậy.” Diệp Tố ngước mắt, nắm chặt ngọc giản, “Ta đồng ý.”
Updated 231 Episodes