Chương 142: Say linh khí

Linh khí ở lầu sáu nồng đậm đến mức gần như đọng thành thực chất, Diệp Tố có thể cảm nhận được rõ ràng linh khí tràn trề trong linh phủ vì mỗi một tia kinh mạch đều đang không ngừng bị linh khí thấm vào, thức hải dù chưa mở rộng nhưng cũng đã vững vàng hơn không ít.

Mãi đến khi phát hiện lượng linh khí quanh mình chợt giảm xuống, Diệp Tới mới tỉnh lại từ trạng thái nhập định, nàng phát hiện chút linh khí cuối cùng ở tầng tu luyện đều bị Du Phục Thời hấp thu sạch sẽ.

Linh khí đậm đặc như vậy mà lại có thể hút cạn sạch, Diệp Tố ngồi đối diện với Du Phục Thời, có một khoảnh khắc trong nháy mắt nàng cảm giác rằng hai người đã ngồi đây thật lâu.

Khi Du Phục Thời mở mắt, đôi mắt lóe lên một tia ánh tím, nhưng rất nhanh liền biến mất.

“Đệ tỉnh rồi, chúng ta……” Diệp Tố vừa mới mở miệng thì bỗng nhiên nghe thấy một vài âm thanh rầm rì vang lên không xa, nàng nhanh chóng đứng dậy nhanh chóng đi về hướng đó, cảnh giác dựng lên cao nhất.

Hoàn cảnh trong Luân Chuyển Tháp bọn họ không quen thuộc, Diệp Tố cũng không biết ở mỗi tầng có phải sẽ có thứ gì đó xông ra công kích bọn họ hay không.

Diệp Tố cảnh giác tới gần, nhưng khi vừa nhìn thấy cảnh tượng ở bên kia thì tức thời liền cảm thấy như có một đàn quạ bay qua: “……”

Sắc mặt của ba người Lữ Cửu hồng rực, nằm giang tay giang chân hình chữ X ở gần khu vực cầu thang, Chu Vân thậm chí còn lăn qua một cái, chép miệng, ngủ ngon không biết trời trăng mây đất.

Hẳn là do linh khí ở tầng sáu đã biến mất sạch sẽ nên Liên Liên rốt cuộc cũng tỉnh lại, ngồi dậy trên mặt đất choáng váng nhìn Diệp Tố: “Cô cũng ở đây à……hahaha.”

Diệp Tố: “……” Đây là……say linh khí?

Trên người ba người vẫn còn dính không ít vết máu, rõ ràng là khi từ tầng năm lên đây vẫn chưa kịp xử lí thì đã nằm la liệt.

Diệp Tố đợi một lát, mấy người Liên Liên mới rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo lại.

Lữ Cửu xoa xoa mặt, chậm rãi đứng lên: “Linh khí ở đây quá mức váng đầu.”

Ba người mất chừng hai ngày, liều sống liều chết mới có thể bò cầu thang lên tới lầu sáu, gân cốt toàn thân đều đứt đoạn, thật vất vả mới đi lên được thì đập thẳng vào mặt chính là luồng linh khí đậm đặc, Liên Liên và Chu Vân dù sao cũng là đệ tử thân truyền của đại tông môn, gặp qua không ít việc đời, vậy mà kết quả vẫn bị luân hãm.

Số linh khí đó cứ thế theo hô hấp, làn da tiến vào cơ thể, ba người không hề chống cự mà hoàn toàn tiếp thu, trực tiếp say tại chỗ, choáng váng ngủ say mất mấy ngày qua, linh phủ đầy ắp c ăng trướng.

“Ta giống như đã trực tiếp nhảy đến Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh.” Chu Vân cảm nhận một chút nói.

“May là linh khí đã biến mất.” Liên Liên dùng thanh khiết thuật sửa sang lại bản thân, có chút nghĩ đến mà sợ: “Nếu không sợ là ba chúng ta còn chưa kịp tiến giai trước đã nổ banh xác rồi.”

Chu Vân bỗng nhiên cảm thấy không đúng: “Linh khí ở tầng tu luyện biến mất ư?” Nàng chưa nghe nói qua.

“Hẳn là bị hấp thu xong rồi.” Diệp Tố khụ một tiếng nói.

Ánh mắt Chu Vân nhìn tới nhìn lui Diệp Tố và Du Phục Thời ở phía sau, không còn gì nghi ngờ nữa đầu sỏ chính là hai người bọn họ, cuối cùng nàng chậm rãi gật đầu: “……Các ngươi……thật sự trâu bò.”

Linh khí ở nơi này nồng đến nỗi các nàng trực tiếp say, vậy mà Diệp Tố và Du Phục Thời lại hấp thu chúng sạch sẽ, khác biệt giữa thiên tài và người thường chính là lớn như vậy.

“Chúng ta chuẩn bị đi tiếp lên trên, mọi người cùng lên luôn chứ?” Diệp Tố hỏi.

Ba người nhìn nhìn nhau, cuối cùng quyết định không đi.

“Còn dư lại mười ngày, ta định lưu lại đây tiêu hóa linh khí.” Liên Liên nói, “Nếu chúng ta tiếp tục đi lên thì chỉ sợ mười ngày này chỉ dành để bò cầu thang.”

Ba người muốn ở lại đây nhập định tu luyện, Diệp Tố thiết lập một trận pháp cho họ, phòng ngừa có người quấy nhiễu, sau đó mới cùng Du Phục Thời tiếp tục đi lên lầu bảy.

Linh khí ở tầng sáu lần đầu tiên bị hấp thu gần như không còn, trong không trung mà mà mọi người không thể nào cảm nhận được linh khí đang yên lặng tái tạo, chẳng qua tốc độ của nó cực kỳ thong thả, như có như không.

Diệp Tố bước lên cầu thang đi lên tầng bảy, chỉ mới bước đầu tiên nàng liền cảm thấy có vô tận uy áp đè lên trên vai, nặng như Thái Sơn, khiến nàng một bước cũng khó mà nhấc được.

Vốn dĩ Du Phục Thời đứng ở bên cạnh nàng, trong lúc không chú ý thì bất giác đi lên tiếp một bậc thang, phát hiện Diệp Tố vẫn còn ở phía sau nên theo bản năng dừng lại chờ nàng.

Diệp Tố rũ mắt nhìn sàn cầu thang một lát, ngẩng đầu đứng dậy, hoàn toàn không màng đến thương tổn do uy áp tạo thành, nàng điều khiển linh lực vận chuyển đến cực hạn, nhìn Du Phục Thời cười nói: “Tiểu sư đệ, đệ đi trước dẫn đường đi.”

Du Phục Thời lúc này mới tiếp tục đi về phía trước, Diệp Tố theo ở phía sau không nói một lời, chỉ có âm thanh xương cốt gãy vỡ khiến người khác ê răng cách chốc lát lại truyền đến.

Du Phục Thời vẫn đi ở đằng trước, không hề xoay người hay quay đầu lại, chỉ là vẫn luôn duy trì khoảng cách một bậc thang với Diệp Tố, nàng đi thì hắn đi, nàng ngừng thì hắn liền ngừng.

Mãi đến khi bước xong bậc thang cuối cùng Du Phục Thời cũng không hề quay đầu lại mà cứ thế đứng ở tại chỗ.

Uy áp mỗi lúc một nặng, nhưng tốc độ chữa trị kinh mạch của Diệp Tố cũng càng lúc càng nhanh, mấy bậc thang cuối cùng ngược lại không có gian nan như ban đầu, tuy nhiên lại có một chuyện ngoài ý muốn.

Lúc trước mỗi khi bước lên đến trên lầu thì uy áp sẽ ngay lập tức biến mất, nhưng tới tầng thứ bảy thì uy áp vẫn còn đó, không chút nào suy giảm.

“Ta lên đến rồi.” Diệp Tố đứng ở sau lưng Du Phục Thời nói.

Lúc này Du Phục Thời mới xoay người nhìn nàng, tầm mắt hắn dừng trên xương quai xanh của Diệp Tố: “Nơi này của ngươi gãy rồi.”

Diệp Tố cúi đầu, tập trung linh lực nối lại xương quai xanh: “Đã tốt rồi.”

Hai người đi về phía trước thì chỉ thấy một mảnh trắng xóa, khi bước vào làn sương trắng đó thì cảnh tượng tức khắc liền thay đổi, bên trọng đầy ắp yêu thú lục giai, thậm chí còn có không ít thất giai yêu thú.

Nếu Mai Cừu Nhân và Nhan Hảo ở đây thì sẽ có thể phân biệt ra số yêu thú này chỉ là ảo ảnh, chẳng qua ảo thuật này cực kỳ cao siêu, khiến người khác cứ tưởng nó là thật, thậm chí thịt vụn rơi vãi trên đất, nội tạng, mùi tanh tưởi, tất cả đều rất chân thật.

Diệp Tố phóng mắt nhìn ra xa, cầu thang đi lên tầng tám nằm ở ngay giữa tầng bảy, nàng thấy được Lục Trầm Hàn đang cầm Thất Tuyệt kiếm trong tay, nhưng lúc này kiếm linh đang thoát khỏi kiếm, bọn họ đang cố gắng muốn lên cầu thang để lên tầng tám.

Cốc Lương Thiên và Dịch Huyền cũng ở đây, chẳng qua mục tiêu của hai người không phải là cầu thang lên lầu trên.

Thời gian của bọn họ không đủ, nếu đổi thành những năm trước thì trình độ của họ chắc chắn nằm trong ba người đứng đàu, ít nhất sẽ có thời gian ba tháng trở lên để rèn luyện, nhưng hiện giờ chỉ có vẻn vẹn một tháng, thế nên thay vì lãng phí trên cầu thang thì không bằng cứ lưu lại lầu bảy lấy chiến đấu bồi đắp năng lực.

Trong tay Dịch Huyền nắm Trọng Minh đao, Trọng Minh đao linh cũng ở kế bên người, hai người kề vai chiến đấu, đối phó yêu thú chung quanh.

Dịch Huyền thậm chí ngẫu nhiên còn lật lật đao phổ, thực hành ngay tại chỗ, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn đức tính học tới đâu thực hành tới đó của Diệp Tố khi đối kháng với Cốc Lương Thiên trước kia.

“Ta muốn lên tầng tháp thứ tám.” Diệp Tố nghiêng đầu nhìn Du Phục Thời, “Cùng đi chứ?”

Du Phục Thời mở tay ra, Khấp Huyết kiếm vẫn luôn lơ lửng giữa không trung liền vâng lệnh bay đến trong lòng bàn tay hắn.

Du Phục Thời rút Khấp Huyết kiếm ra khỏi lớp vỏ cổ bạc, một tiếng kiếm minh hưng phấn vang lên, khiến Diệp Tố không khỏi nhớ tới tiếng rú kì quái của hồng y kiếm linh lúc trước.

Kiếm linh này vẫn nên ở trong kiếm thì tốt hơn, nhìn có vẻ không giống là một kiếm linh tốt, chỉ sợ sẽ dạy hư tiểu sư đệ.

Hai người một trái một phải, lưng tựa lưng, cùng nhau tiến về phía trước.

……

Ở tầng thứ năm, Ninh Thiển Dao trăm cay ngàn đắng mới bò lên tới, quả nhiên không còn người nào ở đây nữa, nàng ta cắn môi nhìn tầng sáu, uy áp trong tháp áp xuống người nàng ta đột nhiên tăng nhiều, không biết có thể đi lên được hay không.

Cuối cùng Ninh Thiển Dao vẫn quyết định đi lên trên, nàng ta chỉ mới đi được bốn bậc thang liền đã sắp chịu không nổi, ngã ngồi xuống, hốc mắt phiếm hồng, oán hận đối với Diệp Tố một lần nữa tăng lên.

Lúc này, Ninh Thiển Dao bỗng nhiên cảm thấy linh phủ của mình ấm áp, cảnh giới chợt tăng lên cao.

—— Hóa Thần kỳ, mà lại không phải trải qua lôi kiếp!

Ninh Thiển Dao kinh hỉ đứng lên, nhất định là do nhờ cảnh giới của Giản Hồ tăng lên nên đã mang theo nàng ta cùng tiến giai.

Nàng ta thậm chí không cần phải ứng phó lôi kiếp!

Khó trách trước kia ai cũng muốn ký khế ước cộng sinh với yêu.

Nàng ta cảm thấy rất vừa lòng với chỗ tốt của khế ước cộng sinh, về sau chờ khi Giản Hồ hoàn toàn khôi phục, vậy nàng ta sẽ……

Ánh mắt Ninh Thiển Dao lập lòe, nỗi sợ mấy người Diệp Tố bắt đầu giảm bớt. Tiếp theo đó nàng ta tiếp tục bước lên tầng sáu.

Lúc này Ninh Thiển Dao cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tuy rằng uy áp vẫn không hề nhỏ nhưng vẫn có thể chịu được.

Khi bước lên cầu thang nàng ta đã nghĩ bản thân sẽ hấp thu linh khí thế nào, tu luyện ra sao, trước khi vào tháp nàng ta đã nghe Lục Trầm Hàn nói qua, tầng thứ sau là nơi có linh khí nồng đậm nhất toàn tu chân giới, nếu linh phủ không thể tiêu hóa được thì có thể sẽ nổ tan xác, nhưng nàng ta có khế ước cộng sinh với Giản Hồ, không gian linh phủ cũng vì thế mà có thể chia sẻ cho nhau.

Lầu sáu đúng là đo ni đóng giày làm ra cho nàng ta mà.

Ninh Thiển Dao rốt cuộc có thể bước lên lầu sáu, nàng ta giang rộng hai tay, muốn cảm nhận nơi được xưng là linh khí nồng đậm nhất tu chân giới là như thế nào.

Nàng ta nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm thụ một lát, đây là linh khí đậm đặc nhất đó sao? Sao chẳng khác nào không khí trơn tuột?

Một lúc sau Ninh Thiển Dao rốt cuộc mở mắt, nàng ta nhìn tầng thứ sáu trống rỗng, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, cảm giác này cực kỳ tương tự khi ở Thiên Cơ Môn, cái gì mà linh khí nồng đậm, đây rõ ràng là …… linh khí khô cạn.

“Ngại quá, cô tới chậm rồi.” Liên Liên ngồi trên một đầu tường cách đó không xa, “Linh khí ở đây đã bị chúng ta dùng sạch.”

Sắc mặt Ninh Thiển Dao trở nên cực kỳ khó coi, nàng ta hao hết tâm tư để đi lên, vậy mà cả một tầng linh khí lại toàn bộ biến mất.

Không đợi Liên Liên mở miệng trào phúng thêm vài câu, Ninh Thiển Dao đã bước nhanh lên cầu thang lên lầu bảy, nàng ta không thể để Diệp Tố độc chiếm tài nguyên được.

“Cảnh giới của nàng ta……” Chu Vân nhíu mày. “Sao lại tăng lên? Nàng ta tìm được đan dược gì ở tầng thứ tư sao?”

Nàng ta trước kia là Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh, tiến giai sẽ vào Hóa Thần kỳ, nhưng mọi người ở tầng sáu không hề cảm giác được có lôi kiếp đánh xuống.

“Hẳn là không phải.” Liên Liên nói, “Nghe nói Hồ Vương sau khi đến Vạn Phật Tông dưỡng thương đã khôi phục lại phần nào, hai người này lại ký khế ước cộng sinh nên cảnh giới của nàng ta chắc là vì thế cũng tăng lên theo.”

……

Lầu bảy, sau khi Lục Trầm Hàn nhìn thấy Diệp Tố và Du Phục Thời lên tới thì lần thứ hai đẩy nhanh hơn tốc độ chạy đến chỗ cầu thang.

Dịch Huyền tuy rằng không đi lên nhưng hắn cố ý dọn ra một con đường cho Diệp Tố cùng Du Phục Thời.

“Đa tạ sư đệ.” Diệp Tố chạy nhanh đến.

“Đại sư tỷ.” Dịch Huyền ở đằng sau hô một tiếng, thấy Diệp Tố quay lại nhìn thì nói. “Đừng để Lục Trầm Hàn đi lên trước tỷ.”

Dịch Huyền không thích Lục Trầm Hàn, từ lần đầu tiên nhìn thấy đã không thích, không vì bất kỳ lí do gì, chuyện này hắn chưa từng nói với ai.

Cho đến hiện tại, tất cả các đệ tử tiến vào Luân Chuyển Tháp chỉ mới đến tầng thứ tám, chưa bao giờ có ai bước lên tầng thứ chín.

Lục Trầm Hàn vừa bước lên bậc thang đầu tiên để lên tầng thứ tám liền không ngờ được hai gối khuỵu xuống ngay tắp lự, uy áp trực tiếp ép hắn quỳ xuống, hắn chống Thất Tuyệt kiếm xuống sàn cầu thang, kiếm linh lúc này đã trở lại vào kiếm, hắn chỉ có thể cắn răng tiếp tục, mãi cho đến khi Diệp Tố và Du Phục Thời bước đến cầu thang thì hắn chỉ mới đi lên được bốn bậc.

Lần này Diệp Tố đi trước, Du Phục Thời theo sau, khi lên lầu bảy nàng đã cơ bản nắm được quy luật chữa trị của Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan đối với kinh mạch, hiệu quả tốt nhất sẽ là khi thân thể xuất hiện báo hiệu tổn thương thì bắt đầu chữa trị ngay.

Diệp Tố chậm rãi cất bước đi lên, tư thái như tản bộ trong sân vắng, nếu không phải thanh âm nứt xương thường xuyên vang lên thì thật sự nhìn không ra có bất luận vấn đề gì.

Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan mang đến sinh cơ cho Diệp Tố, giúp nàng có thể chữa trị gân cốt thân thể với tốc độ nhanh nhất, chỉ cần chịu được đau đớn do uy áp mang lại thì sẽ có thể tiếp tục đi lên trên.

Khi Lục Trầm Hàn đi đến bậc thang thứ bảy thì Diệp Tố rốt cuộc đuổi kịp hắn, nàng đứng bên cạnh Lục Trầm Hàn, cố ý trào phúng hắn một câu: “Bất quá cũng chỉ như vậy.”

Ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí đệ nhất nhân của thế hệ tu sĩ trẻ tuổi Lục Trầm Hàn đã bao giờ chịu qua nỗi nhục nhã như thế này, hắn lập tức muốn đứng lên, nhưng uy áp quá nặng, vừa mới đứng lên một lát lại quỳ rạp xuống ầm ầm.

Ngược lại Diệp Tố thế nhưng vẫn còn có thể thẳng lưng, tiếp tục bước lên trên.

Lục Trầm Hàn nghiến chặt răng, hắn không rõ vì sao, chỉ với mấy tên vô danh tiểu tốt không biết nhảy ra từ đâu này mà lại có thể hủy hoại hết thảy mọi thứ của hắn.

Trước tông môn đại bỉ hắn vẫn là người có thiên phú đệ nhất trong nhóm tu sĩ thanh niên, kiêu ngạo không ai bì kịp.

Hiện giờ không những bị người hạn chế nhiều mặt, ngay cả thứ uy áp cỏn con này hắn cũng không chống lại được sao?

Lục Trầm Hàn đứng lên, hai mắt hắn sung huyết đỏ ngầu, hắn muốn duy trì tôn nghiêm của bản thân, muốn tiếp tục đi lên kéo Diệp Tố xuống, lại không ngờ rằng, Du Phục Thời ở phía sau đã đi lên tới nơi, bỗng nhiên xoay người vươn ra một chân, đá hắn xuống dưới.

Lục Trầm Hàn không hề có phòng ngừa, ăn trọn một chân, trực tiếp lăn lông lốc xuống cầu thang.

Vừa lúc Cốc Lương Thiên đang đối chiến với yêu thú ở gần đó, hắn nhìn thấy rõ ràng rành mạch cả quá trình từ khi Du Phục Thời giơ chân lên đến lúc đá người xuống, trong lòng liền thắt lại, hắn có bóng ma tâm lý không nhỏ với Du Phục Thời.

Sau đó Cốc Lương Thiên lại nghe thấy Du Phục Thời nói với Diệp Tố: “Hình như hắn không cẩn thận hụt chân lăn xuống rồi.”

Tân Phật Tử: “……”

“Thực lực quá kém.” Diệp Tố cũng không hề che giấu âm thanh của mình.

Vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, nhưng Lục Trầm Hàn lại một hai muốn tuyệt đường của mọi người, hiện giờ cũng chỉ châm chọc hắn vài câu, Diệp Tố đã cảm thấy bản thân đáng phát huy chân, thiện, mỹ của Thiên Cơ Môn rồi.

Chapter
1 Chương 1: Mười năm Trúc Cơ
2 Chương 2: Một bút kinh thiên địa…
3 Chương 3: Vô Âm Tông
4 Chương 4: Ngự kiếm phi hành
5 Chương 5: Dưới kiếm treo người
6 Chương 6: Tật Tốc Phù
7 Chương 7: Tiểu môn tiểu phái
8 Chương 8: Vụ Sát Hoa
9 Chương 9: Pháp khí sơ tuyển
10 Chương 10: Bách Thanh Bảng
11 Chương 11: Xích Bọ Ngựa
12 Chương 12: Luyện khí nghiệp lớn
13 Chương 13: Lập khế
14 Chương 14: Tu sĩ nghèo
15 Chương 15: Đua kiếm
16 Chương 16: Sơ thí
17 Chương 17: Thiên Cơ Môn
18 Chương 18: Vô Cực Đan
19 Chương 19: Luyện hóa tài liệu
20 Chương 20: Nguyệt Nha Sạn
21 Chương 21: Giao lưu luận bàn
22 Chương 22: Phi yêu tức hồ
23 Chương 23: Tử Lê Anh Mộc
24 Chương 24: Công cụ hình người
25 Chương 25: Đặt cược
26 Chương 26: Thiên Cơ Lệnh
27 Chương 27: Lời mời
28 Chương 28: Hồ ly tinh
29 Chương 29: Ngô Kiếm Phái
30 Chương 30: Phi Kính Giáp
31 Chương 31: Tịnh tông đệ tử
32 Chương 32: Luyện kiếm
33 Chương 33: Chung Nam Phong
34 Chương 34: Xuất phát
35 Chương 35: Thiết đầu công
36 Chương 36: Súng Bắn Phù
37 Chương 37: Địa Huyễn Liên
38 Chương 38: Định Thân Phù
39 Chương 39: Tứ Lăng Địa Tàng Pháp Trượng
40 Chương 40: Vòng Thanh Chú
41 Chương 41: Văn Đông tài liệu hành
42 Chương 42: Thần Vẫn kỳ
43 Chương 43: Quy Tông Ấn
44 Chương 44: Mộc Kỉ đại sư
45 Chương 45: Mặc Ngọc Bài
46 Chương 46: Tiêu Lôi Phù
47 Chương 47: Tàn quyển
48 Chương 48: Xé sách
49 Chương 49: Kim Đan kỳ
50 Chương 50: Linh phủ tàng hải (Linh phủ chứa biển)
51 Chương 51: Dịch Hình Phù
52 Chương 52: Mê Tâm Phi Trùng
53 Chương 53: Vực Sâu Vô Tận
54 Chương 54: Xú Phù
55 Chương 55: Phi Mã Thú
56 Chương 56: Tam Phù Trận
57 Chương 57: Bão cát
58 Chương 58: Súc Địa Thành Thốn
59 Chương 59: Tiền Phật Tử
60 Chương 60: Hàn Tinh Bùn
61 Chương 61: Phù văn tương thông
62 Chương 62: Nghịch chuyển sinh tử trận
63 Chương 63: Lấy thân nuôi trận
64 Chương 64: Sát khí
65 Chương 65: Thiên Đạo Chúc Nguyện
66 Chương 66: Tin ngầm
67 Chương 67: Tăng liền hai giai
68 Chương 68: Cưng chiều
69 Chương 69: Tử khí (Khí màu tím)
70 Chương 70: Gãy kiếm
71 Chương 71: Kiếm Trủng
72 Chương 72: Trọng Minh Đao
73 Chương 73: Cổ bạc huyết ngọc
74 Chương 74: Yêu tinh vạn năm
75 Chương 75: Tà kiếm có linh
76 Chương 76: Gõ mõ
77 Chương 77: Pháo ống phiên bản tu chân
78 Chương 78: Bàn hàng công khai
79 Chương 79: Hỗn đấu
80 Chương 80: Bạo Áp Trận
81 Chương 81: Mai khai nhị độ
82 Chương 82: Thông hành đơn
83 Chương 83: Ngũ đệ tử
84 Chương 84: Tàu bay
85 Chương 85: Hợp Hoan Tông
86 Chương 86: Tố hồi ngọc bản
87 Chương 87: Bốc thăm
88 Chương 88: Cắn hạt dưa tập thể
89 Chương 89: Quyển trục
90 Chương 90: Tiến giai
91 Chương 91: Bát Kì Biến
92 Chương 92: Hỗn Độn Kính
93 Chương 93: Hư sát trận
94 Chương 94: Cấm địa
95 Chương 95: Vạn cốt chi địa
96 Chương 96: Đầu chim mình khỉ
97 Chương 97: Huyền Thiên Lôi
98 Chương 98: Trở lại đầu bảng
99 Chương 99: Dưỡng Phát Đan
100 Chương 100: Tử linh thạch
101 Chương 101: Trảm ma
102 Chương 102: Huy Thành
103 Chương 103: Thông Ma Bàn
104 Chương 104: Cắt một kiếm
105 Chương 105: Dẫn Ma Trận
106 Chương 106: Huyết đàm
107 Chương 107: Ma Chủ
108 Chương 108: Linh Lung Cốt
109 Chương 109: Mảnh vảy
110 Chương 110: Bất Bình Đao
111 Chương 111: Ngũ đại tông
112 Chương 112: Bồng Lai
113 Chương 113: Luân Chuyển Tháp
114 Chương 114: Lá thăm trống
115 Chương 115: Huyền Âm chi thể
116 Chương 116: Các tông chi tranh
117 Chương 117: Nặc Linh Châu
118 Chương 118: Chuyên khắc người
119 Chương 119: Lôi kiếp
120 Chương 120: Học theo pháp trận
121 Chương 121: Chia sẻ lôi kiếp
122 Chương 122: Tụ lôi
123 Chương 123: Tụ Lôi Bình
124 Chương 124: Vỏ kiếm cổ bạc
125 Chương 125: Đoạn kiếm tái diễn
126 Chương 126: Hóa hình
127 Chương 127: Trận pháp che giấu
128 Chương 128: Da rắn lột
129 Chương 129: Nơi giao nhau của tam giới
130 Chương 130: Lời hứa
131 Chương 131: Hoan nghênh về nhà
132 Chương 132: Song sinh
133 Chương 133: Cướp người
134 Chương 134: Ma ảnh
135 Chương 135: Cổ ngữ
136 Chương 136: Thang gãy
137 Chương 137: Uy áp
138 Chương 138: Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan
139 Chương 139: Kiếm linh
140 Chương 140: Trói Thần Võng
141 Chương 141: Hút cạn linh khí
142 Chương 142: Say linh khí
143 Chương 143: Kim Hải Lôi Vân
144 Chương 144: Cấm trận
145 Chương 145: Ma giới xâm lấn
146 Chương 146: Thiên Cơ Môn bị vây khốn
147 Chương 147: Cửu Huyền Phong
148 Chương 148: Tháp linh
149 Chương 149: Hộ môn đại trận
150 Chương 150: Linh mạch
151 Chương 151: Khốn trận
152 Chương 152: Tông sử
153 Chương 153: Phá mắt trận
154 Chương 154: Hồi sinh
155 Chương 155: Lâm Tuyền Thành
156 Chương 156: Mệnh đèn
157 Chương 157: Huyết trì
158 Chương 158: Dời thành
159 Chương 159: Chính Sơ tôn nhân
160 Chương 160: Bàn Âm Dương
161 Chương 161: Tính trước tương lai
162 Chương 162: Bản thể
163 Chương 163: Độ Kiếp quy thiên
164 Chương 164: Lẩn trốn
165 Chương 165: Thân phận
166 Chương 166: Cứu ta
167 Chương 167: Quả Bồ Đề
168 Chương 168: Phù chú đồ
169 Chương 169: Tông sử
170 Chương 170: Ma giới tam chủ
171 Chương 171: Quy yêu
172 Chương 172: Yêu Chủ Thạch
173 Chương 173: Núi Vạn Yêu
174 Chương 174: Yêu Chủ trở về
175 Chương 175: Giới
176 Chương 176: Chiếc đuôi
177 Chương 177: Người có duyên
178 Chương 178: Ấn ký
179 Chương 179: Thần
180 Chương 180: Một đường sinh cơ
181 Chương 181: Bao tải
182 Chương 182: Con kiến dưới đại đạo
183 Chương 183: Bọn hắn tới rồi
184 Chương 184: Núi Ma Mạch
185 Chương 185: Huyết mạch Ma Lan
186 Chương 186: Phong ấn
187 Chương 187: Đồng tâm hiệp lực
188 Chương 188: Hư ảnh
189 Chương 189: Phá ấn
190 Chương 190: Thành Thần
191 Chương 191: Phá hư
192 Chương 192: Vạn năm sau
193 Chương 193: Hàn Phiến
194 Chương 194: Hầm rượu
195 Chương 195: Học chữ
196 Chương 196: Song tu
197 Chương 197: Thích
198 Chương 198: Tiến giai lần thứ hai
199 Chương 199: Mượn lôi luyện lôi
200 Chương 200: Cố nhân
201 Chương 201: Đại hội tam giới
202 Chương 202: Ma Minh Mộc
203 Chương 203: Ban ngày hiện lôi
204 Chương 204: Hư ảnh thần
205 Chương 205: Người có duyên
206 Chương 206: Phá trận
207 Chương 207: Thần huyết mài kiếm
208 Chương 208: Kính Thần
209 Chương 209: Sinh cơ đã tuyệt
210 Chương 210: Dẫn Thần hạ phàm
211 Chương 211: Khí vận
212 Chương 212: Vỏ kiếm
213 Chương 213: Người tung tin đồn
214 Chương 214: Phi thăng
215 Chương 215: Tam Trọng Thiên
216 Chương 216: Tổ tông
217 Chương 217: Ngự Lệnh
218 Chương 218: Trùng khởi (bắt đầu lại)
219 Chương 219: Diệt trừ hư ảnh
220 Chương 220: Trở về tông môn
221 Chương 221: Khôi phục
222 Chương 222: Sinh bệnh
223 Chương 223: Ước định
224 Chương 224: Tỉnh lại
225 Chương 225: Trận chiến trở về
226 Chương 226: Yến hội (Hoàn chính văn)
227 Chương 227: Phiên Ngoại 1: Lau đi Bàn Luân Hồi
228 Chương 228: Phiên Ngoại 2: Thời không song song: Khi sư diệt tổ
229 Chương 229: Phiên Ngoại 3: Suy nghĩ không an phận
230 Chương 230: Phiên Ngoại 4: Đạo lữ
231 Chương 231: Phiên Ngoại Cuối: Dịch Huyền (Hoàn toàn văn)
Chapter

Updated 231 Episodes

1
Chương 1: Mười năm Trúc Cơ
2
Chương 2: Một bút kinh thiên địa…
3
Chương 3: Vô Âm Tông
4
Chương 4: Ngự kiếm phi hành
5
Chương 5: Dưới kiếm treo người
6
Chương 6: Tật Tốc Phù
7
Chương 7: Tiểu môn tiểu phái
8
Chương 8: Vụ Sát Hoa
9
Chương 9: Pháp khí sơ tuyển
10
Chương 10: Bách Thanh Bảng
11
Chương 11: Xích Bọ Ngựa
12
Chương 12: Luyện khí nghiệp lớn
13
Chương 13: Lập khế
14
Chương 14: Tu sĩ nghèo
15
Chương 15: Đua kiếm
16
Chương 16: Sơ thí
17
Chương 17: Thiên Cơ Môn
18
Chương 18: Vô Cực Đan
19
Chương 19: Luyện hóa tài liệu
20
Chương 20: Nguyệt Nha Sạn
21
Chương 21: Giao lưu luận bàn
22
Chương 22: Phi yêu tức hồ
23
Chương 23: Tử Lê Anh Mộc
24
Chương 24: Công cụ hình người
25
Chương 25: Đặt cược
26
Chương 26: Thiên Cơ Lệnh
27
Chương 27: Lời mời
28
Chương 28: Hồ ly tinh
29
Chương 29: Ngô Kiếm Phái
30
Chương 30: Phi Kính Giáp
31
Chương 31: Tịnh tông đệ tử
32
Chương 32: Luyện kiếm
33
Chương 33: Chung Nam Phong
34
Chương 34: Xuất phát
35
Chương 35: Thiết đầu công
36
Chương 36: Súng Bắn Phù
37
Chương 37: Địa Huyễn Liên
38
Chương 38: Định Thân Phù
39
Chương 39: Tứ Lăng Địa Tàng Pháp Trượng
40
Chương 40: Vòng Thanh Chú
41
Chương 41: Văn Đông tài liệu hành
42
Chương 42: Thần Vẫn kỳ
43
Chương 43: Quy Tông Ấn
44
Chương 44: Mộc Kỉ đại sư
45
Chương 45: Mặc Ngọc Bài
46
Chương 46: Tiêu Lôi Phù
47
Chương 47: Tàn quyển
48
Chương 48: Xé sách
49
Chương 49: Kim Đan kỳ
50
Chương 50: Linh phủ tàng hải (Linh phủ chứa biển)
51
Chương 51: Dịch Hình Phù
52
Chương 52: Mê Tâm Phi Trùng
53
Chương 53: Vực Sâu Vô Tận
54
Chương 54: Xú Phù
55
Chương 55: Phi Mã Thú
56
Chương 56: Tam Phù Trận
57
Chương 57: Bão cát
58
Chương 58: Súc Địa Thành Thốn
59
Chương 59: Tiền Phật Tử
60
Chương 60: Hàn Tinh Bùn
61
Chương 61: Phù văn tương thông
62
Chương 62: Nghịch chuyển sinh tử trận
63
Chương 63: Lấy thân nuôi trận
64
Chương 64: Sát khí
65
Chương 65: Thiên Đạo Chúc Nguyện
66
Chương 66: Tin ngầm
67
Chương 67: Tăng liền hai giai
68
Chương 68: Cưng chiều
69
Chương 69: Tử khí (Khí màu tím)
70
Chương 70: Gãy kiếm
71
Chương 71: Kiếm Trủng
72
Chương 72: Trọng Minh Đao
73
Chương 73: Cổ bạc huyết ngọc
74
Chương 74: Yêu tinh vạn năm
75
Chương 75: Tà kiếm có linh
76
Chương 76: Gõ mõ
77
Chương 77: Pháo ống phiên bản tu chân
78
Chương 78: Bàn hàng công khai
79
Chương 79: Hỗn đấu
80
Chương 80: Bạo Áp Trận
81
Chương 81: Mai khai nhị độ
82
Chương 82: Thông hành đơn
83
Chương 83: Ngũ đệ tử
84
Chương 84: Tàu bay
85
Chương 85: Hợp Hoan Tông
86
Chương 86: Tố hồi ngọc bản
87
Chương 87: Bốc thăm
88
Chương 88: Cắn hạt dưa tập thể
89
Chương 89: Quyển trục
90
Chương 90: Tiến giai
91
Chương 91: Bát Kì Biến
92
Chương 92: Hỗn Độn Kính
93
Chương 93: Hư sát trận
94
Chương 94: Cấm địa
95
Chương 95: Vạn cốt chi địa
96
Chương 96: Đầu chim mình khỉ
97
Chương 97: Huyền Thiên Lôi
98
Chương 98: Trở lại đầu bảng
99
Chương 99: Dưỡng Phát Đan
100
Chương 100: Tử linh thạch
101
Chương 101: Trảm ma
102
Chương 102: Huy Thành
103
Chương 103: Thông Ma Bàn
104
Chương 104: Cắt một kiếm
105
Chương 105: Dẫn Ma Trận
106
Chương 106: Huyết đàm
107
Chương 107: Ma Chủ
108
Chương 108: Linh Lung Cốt
109
Chương 109: Mảnh vảy
110
Chương 110: Bất Bình Đao
111
Chương 111: Ngũ đại tông
112
Chương 112: Bồng Lai
113
Chương 113: Luân Chuyển Tháp
114
Chương 114: Lá thăm trống
115
Chương 115: Huyền Âm chi thể
116
Chương 116: Các tông chi tranh
117
Chương 117: Nặc Linh Châu
118
Chương 118: Chuyên khắc người
119
Chương 119: Lôi kiếp
120
Chương 120: Học theo pháp trận
121
Chương 121: Chia sẻ lôi kiếp
122
Chương 122: Tụ lôi
123
Chương 123: Tụ Lôi Bình
124
Chương 124: Vỏ kiếm cổ bạc
125
Chương 125: Đoạn kiếm tái diễn
126
Chương 126: Hóa hình
127
Chương 127: Trận pháp che giấu
128
Chương 128: Da rắn lột
129
Chương 129: Nơi giao nhau của tam giới
130
Chương 130: Lời hứa
131
Chương 131: Hoan nghênh về nhà
132
Chương 132: Song sinh
133
Chương 133: Cướp người
134
Chương 134: Ma ảnh
135
Chương 135: Cổ ngữ
136
Chương 136: Thang gãy
137
Chương 137: Uy áp
138
Chương 138: Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan
139
Chương 139: Kiếm linh
140
Chương 140: Trói Thần Võng
141
Chương 141: Hút cạn linh khí
142
Chương 142: Say linh khí
143
Chương 143: Kim Hải Lôi Vân
144
Chương 144: Cấm trận
145
Chương 145: Ma giới xâm lấn
146
Chương 146: Thiên Cơ Môn bị vây khốn
147
Chương 147: Cửu Huyền Phong
148
Chương 148: Tháp linh
149
Chương 149: Hộ môn đại trận
150
Chương 150: Linh mạch
151
Chương 151: Khốn trận
152
Chương 152: Tông sử
153
Chương 153: Phá mắt trận
154
Chương 154: Hồi sinh
155
Chương 155: Lâm Tuyền Thành
156
Chương 156: Mệnh đèn
157
Chương 157: Huyết trì
158
Chương 158: Dời thành
159
Chương 159: Chính Sơ tôn nhân
160
Chương 160: Bàn Âm Dương
161
Chương 161: Tính trước tương lai
162
Chương 162: Bản thể
163
Chương 163: Độ Kiếp quy thiên
164
Chương 164: Lẩn trốn
165
Chương 165: Thân phận
166
Chương 166: Cứu ta
167
Chương 167: Quả Bồ Đề
168
Chương 168: Phù chú đồ
169
Chương 169: Tông sử
170
Chương 170: Ma giới tam chủ
171
Chương 171: Quy yêu
172
Chương 172: Yêu Chủ Thạch
173
Chương 173: Núi Vạn Yêu
174
Chương 174: Yêu Chủ trở về
175
Chương 175: Giới
176
Chương 176: Chiếc đuôi
177
Chương 177: Người có duyên
178
Chương 178: Ấn ký
179
Chương 179: Thần
180
Chương 180: Một đường sinh cơ
181
Chương 181: Bao tải
182
Chương 182: Con kiến dưới đại đạo
183
Chương 183: Bọn hắn tới rồi
184
Chương 184: Núi Ma Mạch
185
Chương 185: Huyết mạch Ma Lan
186
Chương 186: Phong ấn
187
Chương 187: Đồng tâm hiệp lực
188
Chương 188: Hư ảnh
189
Chương 189: Phá ấn
190
Chương 190: Thành Thần
191
Chương 191: Phá hư
192
Chương 192: Vạn năm sau
193
Chương 193: Hàn Phiến
194
Chương 194: Hầm rượu
195
Chương 195: Học chữ
196
Chương 196: Song tu
197
Chương 197: Thích
198
Chương 198: Tiến giai lần thứ hai
199
Chương 199: Mượn lôi luyện lôi
200
Chương 200: Cố nhân
201
Chương 201: Đại hội tam giới
202
Chương 202: Ma Minh Mộc
203
Chương 203: Ban ngày hiện lôi
204
Chương 204: Hư ảnh thần
205
Chương 205: Người có duyên
206
Chương 206: Phá trận
207
Chương 207: Thần huyết mài kiếm
208
Chương 208: Kính Thần
209
Chương 209: Sinh cơ đã tuyệt
210
Chương 210: Dẫn Thần hạ phàm
211
Chương 211: Khí vận
212
Chương 212: Vỏ kiếm
213
Chương 213: Người tung tin đồn
214
Chương 214: Phi thăng
215
Chương 215: Tam Trọng Thiên
216
Chương 216: Tổ tông
217
Chương 217: Ngự Lệnh
218
Chương 218: Trùng khởi (bắt đầu lại)
219
Chương 219: Diệt trừ hư ảnh
220
Chương 220: Trở về tông môn
221
Chương 221: Khôi phục
222
Chương 222: Sinh bệnh
223
Chương 223: Ước định
224
Chương 224: Tỉnh lại
225
Chương 225: Trận chiến trở về
226
Chương 226: Yến hội (Hoàn chính văn)
227
Chương 227: Phiên Ngoại 1: Lau đi Bàn Luân Hồi
228
Chương 228: Phiên Ngoại 2: Thời không song song: Khi sư diệt tổ
229
Chương 229: Phiên Ngoại 3: Suy nghĩ không an phận
230
Chương 230: Phiên Ngoại 4: Đạo lữ
231
Chương 231: Phiên Ngoại Cuối: Dịch Huyền (Hoàn toàn văn)
footer(); ?>