Chương 206: Phá trận

Hạt châu rơi xuống đầy đất, gương mặt cực kỳ bình thường dưới lớp ảo thuật của Bồng Lai chưởng sử cũng không thể khống chế được cảm xúc khiếp sợ, ông vô thức lui về sau một bước, Bàn Âm Dương tức khắc biến mất.

Ông chỉ vừa mới bắt đầu tính toán, thậm chí còn chưa nhìn tới được mệnh cách của Diệp Tố thì đã gặp phải cản trở vô hình.

Bồng Lai chưởng sử nhìn chằm chằm Diệp Tố, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tố ông đã cảm thấy có dị, nhưng tiểu cô nương là trời sinh thức hải, lại mới hơn hai mươi tuổi đã tới Độ Kiếp sơ kỳ.

Người như thế này thế gian hiếm cớ, có điểm khác với người thường cũng là hiển nhiên.

“Chưởng sử, thế nào?” Diệp Tố hỏi.

Bồng Lai chưởng sử triệu ra linh lực trong lòng bàn tay, đảo qua mặt đất, những hạt châu rơi rụng liền trở về trên tay ông, vừa rồi khi tính toán ông đã mơ hồ thấy được một vài thứ, nhưng không cách nào nhìn rõ, thời gian quá ngắn.

Sau một lúc trầm mặc thật lâu, Bồng Lai chưởng sử mới nói câu đầu tiên: “Ngươi……là ai?”

“Ta?” Diệp Tố cúi đầu nhẹ nhàng vỗ về tiểu hắc xà đang cọ trên ngón tay cái của mình, “Người muốn thành Thần.”

Những lời này từ miệng nàng nói ra lại không khiến người ta cảm thấy cuồng vọng mà chỉ có cảm giác kiên định.

Sương mù mỗi lúc một đậm hơn, Bồng Lai chưởng sử đứng ở đối diện hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Một người kiên định muốn thành Thần sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới ông muốn tính mệnh cách.

Diệp Tố ngước mắt nhìn gương mặt bình thường của Bồng Lai chưởng sử, theo bản năng nhớ tới Bồng Lai chưởng sử ở vạn năm sau, không nhịn được lại lo lắng không biết tình hình bên kia đã như thế nào.

“Nếu Bồng Lai nhìn trộm Thần, có phải sẽ mất năng lực tính toán tương lai đúng không?” Diệp Tố đột nhiên hỏi.

Bàn tay ẩn trong sương mù của Bồng Lai chưởng sử siết chặt các hạt phật châu, bất kể là nhìn trộm thần hay là mất đi năng lực tính toán tương lai, ý nào cũng đủ làm ông ngây ngẩn cả người.

“Năng lực tính toán tương lai của Bồng Lai vốn chính là nhờ vào Thiên Đạo, nếu vô ý tính toán phải Thần, sẽ trả giá đại giới.” Bồng Lai chưởng sử nói xong dừng một chút mới tiếp tục, “Sẽ không mất đi năng lực tính toán.”

Lực lượng của Thần quá mức khổng lồ, sẽ không dễ dàng xuống tay với hạ giới.

“Chưởng sử có tính toán xem sư tổ đang ở đâu không?” Diệp Tố hỏi.

Tiểu cô nương là đại đồ đệ của Trương Phong Phong, vậy sư tổ ý chỉ chính là……Trọng Minh Thần!

Bồng Lai chưởng sử theo bản năng muốn hô một câu hoang đường, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Diệp Tố ông lại do dự: “Vì sao?”

“Ta muốn biết sư tổ vì sao lại không tới.”

Sương mù mỗi lúc một dày đặc hơn, hai người đứng đối diện nhau, nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì chỉ sợ đã không còn nhìn thấy đối phương nữa.

Bồng Lai chưởng sử bóp nát số phật châu trong tay, khiến chúng biến thành bột phấn rơi lả tả đầy đất, sau đó ông vươn ra hai ngón tay, linh lực như ẩn như hiện, từ đầu ngón tay bỗng chốc toát ra hai sợ ánh sáng một trắng một đen bay lên cao, cuối cùng tiến vào trong hai mắt của chưởng sử.

Diệp Tố ẩn ẩn nhận thấy linh lực dao động, lại chỉ rũ mắt an tĩnh trêu đùa tiểu hắc xà trên cổ tay.

Bồng Lai chưởng sử chợt mở hai mắt, nhìn về phía Diệp Tố, ông đã mở Thần Nhãn, lấy thọ mệnh làm đại giới, muốn thấy rõ đối phương, nhưng trong nháy mắt khi nhìn Diệp Tố ông lại một lần nữa lui về sau vài bước, giơ tay che hai mắt lại, máu không ngừng tràn ra từ các kẽ ngón tay.

Sau lưng tiểu cô nương ẩn hiện mây tía ngập trời, đây là dấu hiệu sẽ thành Thần, có một lần Bồng Lai chưởng sử gặp qua tiền chưởng môn Thiên Cơ Môn, sau lưng ông ấy cũng có dấu hiệu giống như vậy, không đến mười năm sau đó, tiền chưởng môn Thiên Cơ Môn liền phi thăng thành Trọng Minh Thần.

Nhưng mà phía sau Diệp Tố không chỉ có mỗi như thế, “khí” của tiểu cô nương dây dưa phức tạp, Bồng Lai chưởng sử thậm chí còn thấy được khí vận của tam giới nhè nhẹ quấn quanh người nàng.

Bồng Lai chưởng sử nhắm mắt, nhớ lại hình ảnh vừa rồi mình nhìn thấy.

Chỉ cần mấy tía của người này biến mất, thế cục của tam giới sẽ bị lật úp.

“Chưởng sử?” Diệp Tố nghe thấy động tĩnh, gọi ông một tiếng.

“Không sao.” Bồng Lai chưởng sử cố gắng bình tĩnh nội tâm đang quay cuồng, sau khi hòa hoãn hơn ông mới nói: “Việc này một mình ta không thể làm được, cần phải mượn sức Bồ Đề thần thụ.”

Toàn bộ Bồng Lai thế nhưng lại không nhận thấy được tam giới có gì khác thường.

Trong sương mù, Diệp Tố nhẹ nhàng chạm chạm vào tiểu hắc xà: “Đệ đi cùng chưởng sử đến Bồng Lai đi.”

Du Phục Thời bỗng nhiên hóa thành hình người đứng bên cạnh Diệp Tố: “Vì sao?”

“Đệ đi Bồng Lai chờ ta, chờ ta lấy……huyết ngọc, luyện chế một thanh kiếm cho đệ.” Diệp Tố trấn an hắn nói.

Du Phục Thời nghe thấy nàng muốn luyện kiếm cho mình thì quả nhiên lòng hiếu kỳ dâng cao, đồng ý đi theo Bồng Lai chưởng sử.

“Hắn là Yêu Chủ Yêu giới.” Diệp Tố chủ động giới thiệu với Bồng Lai chưởng sử, “Nếu có chuyện gì xảy ra có lẽ hắn có thể giúp đỡ.”

Thực lực của Du Phục Thời cao cường, hiện tại vẫn còn nhiều thứ chưa nắm được rõ, có lẽ hắn có thể giúp đỡ.

Bồng Lai chưởng sử nghe vậy thì nhìn qua Du Phục Thời, ông nhớ rõ vừa rồi Quy Vương nói Yêu Chủ đang bế quan.

Không ngờ lại là một người ông nhìn không thấu.

Bồng Lai chưởng sử còn có thể tính ra được vài thứ từ Diệp Tố, nhưng đối với Du Phục Thời thì chỉ thấy một mảnh trắng xóa.

Diệp Tố dặn dò Du Phục Thời phải nhớ gõ mõ, niệm thanh tâm văn.

“Vậy ngươi nhớ tới tìm ta sớm một chút.” Trước khi rời đi, Du Phục Thời nghiêm túc nói với Diệp Tố.

“Được.” Diệp Tố cười đồng ý.

Sương mù dần dần tan đi, Bồng Lai chưởng sử và tiểu sư đệ hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa, mà Diệp Tố đứng một mình trên khoảng đất trống, xung quanh không một bóng người.

……

Bên kia, bốn vị thượng Thần sau khi dạo quanh tu chân giới một vòng thì rất nhanh đã quay lại, chuẩn bị giảng đạo để đệ tử tam giới lĩnh ngộ.

“Bồng Lai chưởng sử vì sao lại không có mặt?” Phong Kiếm Thần ngồi ở phía trên hỏi.

Một vị Bồng Lai thánh sứ đứng dậy nói: “Chưởng sử đột nhiên cảm nhận thấy hi vọng tiến giai, đã trở về Bồng Lai bế quan.”

Diệp Tố cúi đầu giơ tay che lại khóe miệng, cớ này đúng là trăm dùng trăm thiêng, tam giới đều biết chuyện tiến giai đôi khi chỉ cần kém một chút thôi, bỏ lỡ chính là hoàn toàn mất đi cơ hội.

Mặc dù là thượng Thần cũng không tiện mở miệng trách móc.

“Nếu đã như vậy thì buổi giảng đạo bắt đầu thôi.” Phong Kiếm Thần nói.

Khối huyết ngọc vẫn còn lơ lửng giữa đại điện, tất cả các đệ tử đều tiến vào điện ngồi xuống, Liệt Khẩu Thần và Âm Thực Thần liên thủ bày trận.

“Người nào phá được trận đầu tiên sẽ có thể nhận được khối huyết ngọc này.” Phong Kiếm Thần tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi nói.

Diệp Tố và ba người Minh Lưu Sa ngồi ở sát rìa một bên, mới vừa ngồi xuống, còn chưa nhập định thì Kính Thần ở bên trên nhìn về phía nàng cười nói: “Diệp Tố, ngươi ngồi ở giữa đi.”

Không những được thượng Thần nhớ tên mà còn có thể khiến thượng Thần mở miệng sắp xếp chỗ ngồi ở chính giữa, các đệ tử chung quanh đều sôi nổi quay đầu nhìn Diệp Tố, trong mắt đều tỏa ra hâm mộ.

Trong lúc nhất thời Diệp Tố không nhúc nhích, ngửa đầu nhìn Kính Thần trên cao, tựa hồ như vẫn chưa hiểu vì sao phải làm như vậy.

Lúc này Phong Kiếm Thần lại nói: “ Người là người xuất sắc trong số các đệ tử, nên ngồi vào giữa làm một tấm gương tốt.”

Hai vị thượng thần đều đã lên tiếng, Diệp Tố không thể không đứng dậy đi vòng qua những đệ tử khác đến ngồi vào vị trí ở giữa nhất, cũng là vị trí cách huyết ngọc gần nhất.

Cũng tốt.

Diệp Tố rũ mắt nghĩ thầm, nếu có vấn đề gì nàng cũng có thể sớm phát hiện ra.

Các đệ tử ngồi kín đại điện, trận pháp giảng đạo được khởi động, ánh sáng trận pháp bao trùm lên toàn bộ các đệ tử, tông chủ và các trưởng lão của tam giới yên lặng ngồi một bên chờ.

Khi trận pháp khởi động, Diệp Tố phát hiện các đệ tử chung quanh đã chìm vào nhập định, nàng cũng theo đó bắt đầu nhập định.

Đợi khi nàng mở mắt ra thì phát hiện bản thân đang ở dưới một địa lao.

Cảm giác đầu tiên của Diệp Tố đó là quen thuộc, nàng đi về phía trước, một giá chữ thập nhiễm đỏ máu đập vào mắt, và thứ càng thêm quen thuộc đó chính là người bị trói trên đó, máu từ hai tay không ngừng nhỏ tí tách xuống chậu đựng bên dưới.

…… Tiểu sư đệ.

Diệp Tố dùng sức nhắm hai mắt lại, khi mở ra vẫn là cảnh tượng này.

So với lúc ở vạn năm sau Bồng Lai chưởng sử dùng Bàn Âm Dương cho nàng xem hình ảnh này thì giờ phút này Diệp Tố thậm chí có thể ngửi được mùi tanh ngọt tràn ngập khắp địa lao.

Các thượng Thần chỉ nói là giảng đạo mà không nói gì thêm, nhưng theo lẽ thường thì cơ bản hẳn là đạo vấn tâm.

Có người trong nội tâm tồn tại sự việc hoặc người nào đó khiến bản thân sợ hãi, cũng có người tâm tràn đầy tiếc nuối không nguôi, bọn họ sẽ lựa chọn quên đi hoặc né tránh.

Vấn tâm khấu đạo, đối mặt với nội tâm sâu nhất của bản thân.

Chất chứa sâu trong đáy lòng nàng chính là chuyện này?

Diệp Tố chậm rãi đi đến trước giá chữ thập, nhưng mà lúc này đột nhiên từ hai bên trong địa lao có tu sĩ xông ra công kích nàng.

Bọn họ có thể nhìn thấy nàng? Hay chỉ là hư ảnh biến ra từ nội tâm?

Diệp Tố một lần nữa nhắm mắt lại, khi mở mắt ra những người này cũng không biến mất, có một thanh kiếm đã chém tới, nàng giơ tay lên chắn lại, cánh tay lập tức bị cắt qua một đường, máu nhỏ xuống đất.

“……”

Diệp Tố cúi đầu nhìn vết máu trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn tiểu sư đệ trên giá chữ thập, trong đầu có một suy nghĩ thoáng qua nhưng công kích đánh tới dồn dập khiến nàng không đủ thời gian tự hỏi, chỉ dành phải xử lí hết đám người trong địa lao trước.

Thực lực của những người này không tính là quá cao, Diệp Tố rất nhanh giải quyết sạch sẽ, nàng vứt thanh kiếm dính đầy máu tươi vừa rồi đoạt được, chậm rãi bước về phía tiểu sư đệ trên giá chữ thập.

Nàng nhìn người trên giá chữ thập thật lâu, mãi đến khi hắn tỉnh lại, một đôi mắt đen nhánh cứ vậy an tĩnh nhìn Diệp Tố, cũng không nói lời nào.

Diệp Tố nhấc tay chạm chạm vào mặt hắn, trong ánh mắt còn mang theo ôn nhu, nhưng ngay sau đó lại chuyển tay bóp chặt yết hầu hắn, chậm rãi dựa đến gần bên tai hắn lạnh lùng nói: “Linh thể huyết ngọc?”

Người trên giá chữ thập bị bóp cổ đến sắp tắt thở, tức khắc biến mất trong tay Diệp Tố, sau đó lại xuất hiện từ phía sau nàng, há mồm to xông tới muốn cắn.

Cùng lúc đó bộ dáng của hắn cũng thay đổi, không còn là hình ảnh của tiểu sư đệ, nếu những người ở vạn năm sau nhìn thấy chắc chắn sẽ phát hiện ra đây chính là Khấp Huyết kiếm linh, chẳng qua ánh mắt không giống.

Nhưng mà thần thức của Diệp Tố đã vượt xa cảnh giới của nàng, bản thân nàng còn chưa rõ lắm nhưng linh thể này có thể cảm nhận được thần thức đang công kích hắn thế nhưng đã đạt đến cảnh giới của Thần.

Thần thức của người này sao lại mạnh như vậy?!

Trong đại điện, toàn bộ các đệ tử đều đả tọa nhập định, không ít người lộ ra vẻ mặt thống khổ, chỉ riêng Diệp Tố vẫn bình thản ngồi đó trong khi thần thức lại đang đánh nhau túi bụi với linh thể của huyết ngọc.

Linh thể huyết ngọc phạm phải vào tối kỵ của Diệp Tố, giờ phút này bị nàng xách lên đập, ánh mắt vốn dĩ tà khí nay lại lộ ra vẻ mờ mịt.

Không đúng, hắn vốn dĩ nên hút cạn lực lượng của các đệ tử mới đúng, chứ không phải ở đây bị người liên tục tấn công, đánh không kịp đỡ.

Cái gọi là truyền đạo chỉ là giả, vốn mục đích là vây khốn các đệ tử để khiến nhìn từ ngoài vào sẽ tưởng các đệ tử không có năng lực chống cự, không qua được cửa ải vấn tâm, từ đó lực lượng thần thức bị cắn nuốt.

Diệp Tố bóp cổ của linh thể đã bầm dập mặt mũi, mặt không biểu tình nói: “Ta còn thiếu một thanh kiếm, chất liệu của ngươi không tồi.”

Linh thể huyết ngọc: “……” Tiêu đời rồi.

Vì sao lại có Thần trà trộn vào trận pháp?

Linh thể chỉ có thể cảm nhận được thần thức mà không nhìn rõ được cảnh giới của Diệp Tố, kế hoạch hút khô mọi người cứ thế bị thất bại.

Sau đó Diệp Tố ở trong trận pháp đột nhiên mở mắt, phi thân nhảy lên, bắt lấy khối huyết ngọc đang trôi lơ lửng trên không trung giữa điện, ấn nó xuống mặt đất.

Mọi người ngồi xem bên ngoài bị dọa nhảy dựng, không ai nghĩ tới lại có người phá trận nhanh như vậy.

“Chúc mừng.” Ma tộc nhìn thấy là một tu sĩ, chán nản xoay sang tu chân giới chắp tay chúc mừng.

Diệp Tố đứng bên cạnh khối huyết ngọc, ngửa đầu nói với các Thần đang ngồi trên cao: “Thượng Thần, vậy là khối huyết ngọc này thuộc về ta đúng không?

Mãi đến lúc này, trên mặt Phong Kiếm Thần mới rốt cuộc xuất hiện cảm xúc khác, một bàn tay ông ta khẽ siết chặt thành ghế, nhìn chằm chằm Diệp Tố nói: “Tất nhiên.”

Diệp Tố công khai trước mặt mọi người thu huyết ngọc vào trong túi Càn Khôn, nàng đảo mắt nhìn qua các đệ tử vẫn còn đang nhập định, xoay người nhấc chân định định bước ra ngoài pháp trận.

Không ngoài dự liệu, nàng không ra được.

Diệp Tố quay đầu nhìn lại: “Thượng Thần?”

Kính Thần ngửa đầu nhìn Kỳ Nguyện trận trên không, thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, trận vẫn còn chưa kết xong.”

Khi bà ta vừa dứt lời, Phong Kiếm Thần liền triệu hồi ra một thanh kiếm, đâm về phía Diệp Tố.

Lực lượng của Thần, mặc dù Diệp Tố đã sớm có chuẩn bị nhưng vẫn bị kiếm ý làm cho trọng thương.

“Thượng thần?!”

Chưởng môn và các trưởng lão Thiên Cơ Môn vốn đang ngồi xem thấy một màn này liền đồng loạt đứng lên, Trương Phong Phong muốn xông vào trận mang Diệp Tố ra nhưng không thành công.

Diệp Tố lau đi vết máu bên miệng, chậm rãi đứng lên, nàng ra hiệu cho Trương Phong Phong đừng tiến vào, sau đó nhìn bốn Thần bên trên: “Thượng Thần làm gì vậy?”

“Đều là con kiến dưới đại đạo mà thôi.” Phong Kiếm Thần sửa sửa ống tay áo, sau đó bật người nhảy lên, nổi lên sát tâm với tất cả mọi người trong điện.

“Tế trận?” Kính Thần hỏi Phong Kiếm Thần.

Âm Thực Thần bên cạnh đã không nhịn được nữa, hai tay phóng thích ra thần lực, sinh mệnh của mọi người trong đại điện bị cắn nuốt điên cuồng mà không có chút cơ hội phản kháng nào.

Diệp Tố nhìn chằm chằm các Thần, đây là thực lực mạnh nhất của bọn họ?

Bỗng, từ không trung ở nơi ra truyền đến thanh âm thứ gì đó vỡ nát, cái gọi là Kỳ Nguyện trận bắt đầu tiêu tán, Kính Thần ngẩn ra trong giây lát sau đó lập tức phản ứng lại: “Bọn họ chạy đến rồi!”

Sắc mặt của Phong Kiếm Thần trầm xuống: “Có thể nhốt được bọn chúng một lần thì cũng có thể nhốt được lần thứ hai.”

Ba Thần còn lại cũng phi thân lên dừng ở giữa không trung, Âm Thực Thần và Liệt Khẩu Thần một lần nữa bấm tay kết trận, Kính Thần vẫn muốn phục hồi lại Kỳ Nguyện trận “cầu phúc” của bà ta.

Ánh sáng tím chói mắt lại tỏa lên từ nơi xa, lại có Thần xuống tam giới.

Chapter
1 Chương 1: Mười năm Trúc Cơ
2 Chương 2: Một bút kinh thiên địa…
3 Chương 3: Vô Âm Tông
4 Chương 4: Ngự kiếm phi hành
5 Chương 5: Dưới kiếm treo người
6 Chương 6: Tật Tốc Phù
7 Chương 7: Tiểu môn tiểu phái
8 Chương 8: Vụ Sát Hoa
9 Chương 9: Pháp khí sơ tuyển
10 Chương 10: Bách Thanh Bảng
11 Chương 11: Xích Bọ Ngựa
12 Chương 12: Luyện khí nghiệp lớn
13 Chương 13: Lập khế
14 Chương 14: Tu sĩ nghèo
15 Chương 15: Đua kiếm
16 Chương 16: Sơ thí
17 Chương 17: Thiên Cơ Môn
18 Chương 18: Vô Cực Đan
19 Chương 19: Luyện hóa tài liệu
20 Chương 20: Nguyệt Nha Sạn
21 Chương 21: Giao lưu luận bàn
22 Chương 22: Phi yêu tức hồ
23 Chương 23: Tử Lê Anh Mộc
24 Chương 24: Công cụ hình người
25 Chương 25: Đặt cược
26 Chương 26: Thiên Cơ Lệnh
27 Chương 27: Lời mời
28 Chương 28: Hồ ly tinh
29 Chương 29: Ngô Kiếm Phái
30 Chương 30: Phi Kính Giáp
31 Chương 31: Tịnh tông đệ tử
32 Chương 32: Luyện kiếm
33 Chương 33: Chung Nam Phong
34 Chương 34: Xuất phát
35 Chương 35: Thiết đầu công
36 Chương 36: Súng Bắn Phù
37 Chương 37: Địa Huyễn Liên
38 Chương 38: Định Thân Phù
39 Chương 39: Tứ Lăng Địa Tàng Pháp Trượng
40 Chương 40: Vòng Thanh Chú
41 Chương 41: Văn Đông tài liệu hành
42 Chương 42: Thần Vẫn kỳ
43 Chương 43: Quy Tông Ấn
44 Chương 44: Mộc Kỉ đại sư
45 Chương 45: Mặc Ngọc Bài
46 Chương 46: Tiêu Lôi Phù
47 Chương 47: Tàn quyển
48 Chương 48: Xé sách
49 Chương 49: Kim Đan kỳ
50 Chương 50: Linh phủ tàng hải (Linh phủ chứa biển)
51 Chương 51: Dịch Hình Phù
52 Chương 52: Mê Tâm Phi Trùng
53 Chương 53: Vực Sâu Vô Tận
54 Chương 54: Xú Phù
55 Chương 55: Phi Mã Thú
56 Chương 56: Tam Phù Trận
57 Chương 57: Bão cát
58 Chương 58: Súc Địa Thành Thốn
59 Chương 59: Tiền Phật Tử
60 Chương 60: Hàn Tinh Bùn
61 Chương 61: Phù văn tương thông
62 Chương 62: Nghịch chuyển sinh tử trận
63 Chương 63: Lấy thân nuôi trận
64 Chương 64: Sát khí
65 Chương 65: Thiên Đạo Chúc Nguyện
66 Chương 66: Tin ngầm
67 Chương 67: Tăng liền hai giai
68 Chương 68: Cưng chiều
69 Chương 69: Tử khí (Khí màu tím)
70 Chương 70: Gãy kiếm
71 Chương 71: Kiếm Trủng
72 Chương 72: Trọng Minh Đao
73 Chương 73: Cổ bạc huyết ngọc
74 Chương 74: Yêu tinh vạn năm
75 Chương 75: Tà kiếm có linh
76 Chương 76: Gõ mõ
77 Chương 77: Pháo ống phiên bản tu chân
78 Chương 78: Bàn hàng công khai
79 Chương 79: Hỗn đấu
80 Chương 80: Bạo Áp Trận
81 Chương 81: Mai khai nhị độ
82 Chương 82: Thông hành đơn
83 Chương 83: Ngũ đệ tử
84 Chương 84: Tàu bay
85 Chương 85: Hợp Hoan Tông
86 Chương 86: Tố hồi ngọc bản
87 Chương 87: Bốc thăm
88 Chương 88: Cắn hạt dưa tập thể
89 Chương 89: Quyển trục
90 Chương 90: Tiến giai
91 Chương 91: Bát Kì Biến
92 Chương 92: Hỗn Độn Kính
93 Chương 93: Hư sát trận
94 Chương 94: Cấm địa
95 Chương 95: Vạn cốt chi địa
96 Chương 96: Đầu chim mình khỉ
97 Chương 97: Huyền Thiên Lôi
98 Chương 98: Trở lại đầu bảng
99 Chương 99: Dưỡng Phát Đan
100 Chương 100: Tử linh thạch
101 Chương 101: Trảm ma
102 Chương 102: Huy Thành
103 Chương 103: Thông Ma Bàn
104 Chương 104: Cắt một kiếm
105 Chương 105: Dẫn Ma Trận
106 Chương 106: Huyết đàm
107 Chương 107: Ma Chủ
108 Chương 108: Linh Lung Cốt
109 Chương 109: Mảnh vảy
110 Chương 110: Bất Bình Đao
111 Chương 111: Ngũ đại tông
112 Chương 112: Bồng Lai
113 Chương 113: Luân Chuyển Tháp
114 Chương 114: Lá thăm trống
115 Chương 115: Huyền Âm chi thể
116 Chương 116: Các tông chi tranh
117 Chương 117: Nặc Linh Châu
118 Chương 118: Chuyên khắc người
119 Chương 119: Lôi kiếp
120 Chương 120: Học theo pháp trận
121 Chương 121: Chia sẻ lôi kiếp
122 Chương 122: Tụ lôi
123 Chương 123: Tụ Lôi Bình
124 Chương 124: Vỏ kiếm cổ bạc
125 Chương 125: Đoạn kiếm tái diễn
126 Chương 126: Hóa hình
127 Chương 127: Trận pháp che giấu
128 Chương 128: Da rắn lột
129 Chương 129: Nơi giao nhau của tam giới
130 Chương 130: Lời hứa
131 Chương 131: Hoan nghênh về nhà
132 Chương 132: Song sinh
133 Chương 133: Cướp người
134 Chương 134: Ma ảnh
135 Chương 135: Cổ ngữ
136 Chương 136: Thang gãy
137 Chương 137: Uy áp
138 Chương 138: Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan
139 Chương 139: Kiếm linh
140 Chương 140: Trói Thần Võng
141 Chương 141: Hút cạn linh khí
142 Chương 142: Say linh khí
143 Chương 143: Kim Hải Lôi Vân
144 Chương 144: Cấm trận
145 Chương 145: Ma giới xâm lấn
146 Chương 146: Thiên Cơ Môn bị vây khốn
147 Chương 147: Cửu Huyền Phong
148 Chương 148: Tháp linh
149 Chương 149: Hộ môn đại trận
150 Chương 150: Linh mạch
151 Chương 151: Khốn trận
152 Chương 152: Tông sử
153 Chương 153: Phá mắt trận
154 Chương 154: Hồi sinh
155 Chương 155: Lâm Tuyền Thành
156 Chương 156: Mệnh đèn
157 Chương 157: Huyết trì
158 Chương 158: Dời thành
159 Chương 159: Chính Sơ tôn nhân
160 Chương 160: Bàn Âm Dương
161 Chương 161: Tính trước tương lai
162 Chương 162: Bản thể
163 Chương 163: Độ Kiếp quy thiên
164 Chương 164: Lẩn trốn
165 Chương 165: Thân phận
166 Chương 166: Cứu ta
167 Chương 167: Quả Bồ Đề
168 Chương 168: Phù chú đồ
169 Chương 169: Tông sử
170 Chương 170: Ma giới tam chủ
171 Chương 171: Quy yêu
172 Chương 172: Yêu Chủ Thạch
173 Chương 173: Núi Vạn Yêu
174 Chương 174: Yêu Chủ trở về
175 Chương 175: Giới
176 Chương 176: Chiếc đuôi
177 Chương 177: Người có duyên
178 Chương 178: Ấn ký
179 Chương 179: Thần
180 Chương 180: Một đường sinh cơ
181 Chương 181: Bao tải
182 Chương 182: Con kiến dưới đại đạo
183 Chương 183: Bọn hắn tới rồi
184 Chương 184: Núi Ma Mạch
185 Chương 185: Huyết mạch Ma Lan
186 Chương 186: Phong ấn
187 Chương 187: Đồng tâm hiệp lực
188 Chương 188: Hư ảnh
189 Chương 189: Phá ấn
190 Chương 190: Thành Thần
191 Chương 191: Phá hư
192 Chương 192: Vạn năm sau
193 Chương 193: Hàn Phiến
194 Chương 194: Hầm rượu
195 Chương 195: Học chữ
196 Chương 196: Song tu
197 Chương 197: Thích
198 Chương 198: Tiến giai lần thứ hai
199 Chương 199: Mượn lôi luyện lôi
200 Chương 200: Cố nhân
201 Chương 201: Đại hội tam giới
202 Chương 202: Ma Minh Mộc
203 Chương 203: Ban ngày hiện lôi
204 Chương 204: Hư ảnh thần
205 Chương 205: Người có duyên
206 Chương 206: Phá trận
207 Chương 207: Thần huyết mài kiếm
208 Chương 208: Kính Thần
209 Chương 209: Sinh cơ đã tuyệt
210 Chương 210: Dẫn Thần hạ phàm
211 Chương 211: Khí vận
212 Chương 212: Vỏ kiếm
213 Chương 213: Người tung tin đồn
214 Chương 214: Phi thăng
215 Chương 215: Tam Trọng Thiên
216 Chương 216: Tổ tông
217 Chương 217: Ngự Lệnh
218 Chương 218: Trùng khởi (bắt đầu lại)
219 Chương 219: Diệt trừ hư ảnh
220 Chương 220: Trở về tông môn
221 Chương 221: Khôi phục
222 Chương 222: Sinh bệnh
223 Chương 223: Ước định
224 Chương 224: Tỉnh lại
225 Chương 225: Trận chiến trở về
226 Chương 226: Yến hội (Hoàn chính văn)
227 Chương 227: Phiên Ngoại 1: Lau đi Bàn Luân Hồi
228 Chương 228: Phiên Ngoại 2: Thời không song song: Khi sư diệt tổ
229 Chương 229: Phiên Ngoại 3: Suy nghĩ không an phận
230 Chương 230: Phiên Ngoại 4: Đạo lữ
231 Chương 231: Phiên Ngoại Cuối: Dịch Huyền (Hoàn toàn văn)
Chapter

Updated 231 Episodes

1
Chương 1: Mười năm Trúc Cơ
2
Chương 2: Một bút kinh thiên địa…
3
Chương 3: Vô Âm Tông
4
Chương 4: Ngự kiếm phi hành
5
Chương 5: Dưới kiếm treo người
6
Chương 6: Tật Tốc Phù
7
Chương 7: Tiểu môn tiểu phái
8
Chương 8: Vụ Sát Hoa
9
Chương 9: Pháp khí sơ tuyển
10
Chương 10: Bách Thanh Bảng
11
Chương 11: Xích Bọ Ngựa
12
Chương 12: Luyện khí nghiệp lớn
13
Chương 13: Lập khế
14
Chương 14: Tu sĩ nghèo
15
Chương 15: Đua kiếm
16
Chương 16: Sơ thí
17
Chương 17: Thiên Cơ Môn
18
Chương 18: Vô Cực Đan
19
Chương 19: Luyện hóa tài liệu
20
Chương 20: Nguyệt Nha Sạn
21
Chương 21: Giao lưu luận bàn
22
Chương 22: Phi yêu tức hồ
23
Chương 23: Tử Lê Anh Mộc
24
Chương 24: Công cụ hình người
25
Chương 25: Đặt cược
26
Chương 26: Thiên Cơ Lệnh
27
Chương 27: Lời mời
28
Chương 28: Hồ ly tinh
29
Chương 29: Ngô Kiếm Phái
30
Chương 30: Phi Kính Giáp
31
Chương 31: Tịnh tông đệ tử
32
Chương 32: Luyện kiếm
33
Chương 33: Chung Nam Phong
34
Chương 34: Xuất phát
35
Chương 35: Thiết đầu công
36
Chương 36: Súng Bắn Phù
37
Chương 37: Địa Huyễn Liên
38
Chương 38: Định Thân Phù
39
Chương 39: Tứ Lăng Địa Tàng Pháp Trượng
40
Chương 40: Vòng Thanh Chú
41
Chương 41: Văn Đông tài liệu hành
42
Chương 42: Thần Vẫn kỳ
43
Chương 43: Quy Tông Ấn
44
Chương 44: Mộc Kỉ đại sư
45
Chương 45: Mặc Ngọc Bài
46
Chương 46: Tiêu Lôi Phù
47
Chương 47: Tàn quyển
48
Chương 48: Xé sách
49
Chương 49: Kim Đan kỳ
50
Chương 50: Linh phủ tàng hải (Linh phủ chứa biển)
51
Chương 51: Dịch Hình Phù
52
Chương 52: Mê Tâm Phi Trùng
53
Chương 53: Vực Sâu Vô Tận
54
Chương 54: Xú Phù
55
Chương 55: Phi Mã Thú
56
Chương 56: Tam Phù Trận
57
Chương 57: Bão cát
58
Chương 58: Súc Địa Thành Thốn
59
Chương 59: Tiền Phật Tử
60
Chương 60: Hàn Tinh Bùn
61
Chương 61: Phù văn tương thông
62
Chương 62: Nghịch chuyển sinh tử trận
63
Chương 63: Lấy thân nuôi trận
64
Chương 64: Sát khí
65
Chương 65: Thiên Đạo Chúc Nguyện
66
Chương 66: Tin ngầm
67
Chương 67: Tăng liền hai giai
68
Chương 68: Cưng chiều
69
Chương 69: Tử khí (Khí màu tím)
70
Chương 70: Gãy kiếm
71
Chương 71: Kiếm Trủng
72
Chương 72: Trọng Minh Đao
73
Chương 73: Cổ bạc huyết ngọc
74
Chương 74: Yêu tinh vạn năm
75
Chương 75: Tà kiếm có linh
76
Chương 76: Gõ mõ
77
Chương 77: Pháo ống phiên bản tu chân
78
Chương 78: Bàn hàng công khai
79
Chương 79: Hỗn đấu
80
Chương 80: Bạo Áp Trận
81
Chương 81: Mai khai nhị độ
82
Chương 82: Thông hành đơn
83
Chương 83: Ngũ đệ tử
84
Chương 84: Tàu bay
85
Chương 85: Hợp Hoan Tông
86
Chương 86: Tố hồi ngọc bản
87
Chương 87: Bốc thăm
88
Chương 88: Cắn hạt dưa tập thể
89
Chương 89: Quyển trục
90
Chương 90: Tiến giai
91
Chương 91: Bát Kì Biến
92
Chương 92: Hỗn Độn Kính
93
Chương 93: Hư sát trận
94
Chương 94: Cấm địa
95
Chương 95: Vạn cốt chi địa
96
Chương 96: Đầu chim mình khỉ
97
Chương 97: Huyền Thiên Lôi
98
Chương 98: Trở lại đầu bảng
99
Chương 99: Dưỡng Phát Đan
100
Chương 100: Tử linh thạch
101
Chương 101: Trảm ma
102
Chương 102: Huy Thành
103
Chương 103: Thông Ma Bàn
104
Chương 104: Cắt một kiếm
105
Chương 105: Dẫn Ma Trận
106
Chương 106: Huyết đàm
107
Chương 107: Ma Chủ
108
Chương 108: Linh Lung Cốt
109
Chương 109: Mảnh vảy
110
Chương 110: Bất Bình Đao
111
Chương 111: Ngũ đại tông
112
Chương 112: Bồng Lai
113
Chương 113: Luân Chuyển Tháp
114
Chương 114: Lá thăm trống
115
Chương 115: Huyền Âm chi thể
116
Chương 116: Các tông chi tranh
117
Chương 117: Nặc Linh Châu
118
Chương 118: Chuyên khắc người
119
Chương 119: Lôi kiếp
120
Chương 120: Học theo pháp trận
121
Chương 121: Chia sẻ lôi kiếp
122
Chương 122: Tụ lôi
123
Chương 123: Tụ Lôi Bình
124
Chương 124: Vỏ kiếm cổ bạc
125
Chương 125: Đoạn kiếm tái diễn
126
Chương 126: Hóa hình
127
Chương 127: Trận pháp che giấu
128
Chương 128: Da rắn lột
129
Chương 129: Nơi giao nhau của tam giới
130
Chương 130: Lời hứa
131
Chương 131: Hoan nghênh về nhà
132
Chương 132: Song sinh
133
Chương 133: Cướp người
134
Chương 134: Ma ảnh
135
Chương 135: Cổ ngữ
136
Chương 136: Thang gãy
137
Chương 137: Uy áp
138
Chương 138: Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan
139
Chương 139: Kiếm linh
140
Chương 140: Trói Thần Võng
141
Chương 141: Hút cạn linh khí
142
Chương 142: Say linh khí
143
Chương 143: Kim Hải Lôi Vân
144
Chương 144: Cấm trận
145
Chương 145: Ma giới xâm lấn
146
Chương 146: Thiên Cơ Môn bị vây khốn
147
Chương 147: Cửu Huyền Phong
148
Chương 148: Tháp linh
149
Chương 149: Hộ môn đại trận
150
Chương 150: Linh mạch
151
Chương 151: Khốn trận
152
Chương 152: Tông sử
153
Chương 153: Phá mắt trận
154
Chương 154: Hồi sinh
155
Chương 155: Lâm Tuyền Thành
156
Chương 156: Mệnh đèn
157
Chương 157: Huyết trì
158
Chương 158: Dời thành
159
Chương 159: Chính Sơ tôn nhân
160
Chương 160: Bàn Âm Dương
161
Chương 161: Tính trước tương lai
162
Chương 162: Bản thể
163
Chương 163: Độ Kiếp quy thiên
164
Chương 164: Lẩn trốn
165
Chương 165: Thân phận
166
Chương 166: Cứu ta
167
Chương 167: Quả Bồ Đề
168
Chương 168: Phù chú đồ
169
Chương 169: Tông sử
170
Chương 170: Ma giới tam chủ
171
Chương 171: Quy yêu
172
Chương 172: Yêu Chủ Thạch
173
Chương 173: Núi Vạn Yêu
174
Chương 174: Yêu Chủ trở về
175
Chương 175: Giới
176
Chương 176: Chiếc đuôi
177
Chương 177: Người có duyên
178
Chương 178: Ấn ký
179
Chương 179: Thần
180
Chương 180: Một đường sinh cơ
181
Chương 181: Bao tải
182
Chương 182: Con kiến dưới đại đạo
183
Chương 183: Bọn hắn tới rồi
184
Chương 184: Núi Ma Mạch
185
Chương 185: Huyết mạch Ma Lan
186
Chương 186: Phong ấn
187
Chương 187: Đồng tâm hiệp lực
188
Chương 188: Hư ảnh
189
Chương 189: Phá ấn
190
Chương 190: Thành Thần
191
Chương 191: Phá hư
192
Chương 192: Vạn năm sau
193
Chương 193: Hàn Phiến
194
Chương 194: Hầm rượu
195
Chương 195: Học chữ
196
Chương 196: Song tu
197
Chương 197: Thích
198
Chương 198: Tiến giai lần thứ hai
199
Chương 199: Mượn lôi luyện lôi
200
Chương 200: Cố nhân
201
Chương 201: Đại hội tam giới
202
Chương 202: Ma Minh Mộc
203
Chương 203: Ban ngày hiện lôi
204
Chương 204: Hư ảnh thần
205
Chương 205: Người có duyên
206
Chương 206: Phá trận
207
Chương 207: Thần huyết mài kiếm
208
Chương 208: Kính Thần
209
Chương 209: Sinh cơ đã tuyệt
210
Chương 210: Dẫn Thần hạ phàm
211
Chương 211: Khí vận
212
Chương 212: Vỏ kiếm
213
Chương 213: Người tung tin đồn
214
Chương 214: Phi thăng
215
Chương 215: Tam Trọng Thiên
216
Chương 216: Tổ tông
217
Chương 217: Ngự Lệnh
218
Chương 218: Trùng khởi (bắt đầu lại)
219
Chương 219: Diệt trừ hư ảnh
220
Chương 220: Trở về tông môn
221
Chương 221: Khôi phục
222
Chương 222: Sinh bệnh
223
Chương 223: Ước định
224
Chương 224: Tỉnh lại
225
Chương 225: Trận chiến trở về
226
Chương 226: Yến hội (Hoàn chính văn)
227
Chương 227: Phiên Ngoại 1: Lau đi Bàn Luân Hồi
228
Chương 228: Phiên Ngoại 2: Thời không song song: Khi sư diệt tổ
229
Chương 229: Phiên Ngoại 3: Suy nghĩ không an phận
230
Chương 230: Phiên Ngoại 4: Đạo lữ
231
Chương 231: Phiên Ngoại Cuối: Dịch Huyền (Hoàn toàn văn)
footer(); ?>