Chương 214: Phi thăng

Du Phục Thời chưa bao giờ hoài nghi lời nói của Diệp Tố, nàng nói nàng có việc cần ra ngoài, để hắn ở lại tông môn.

Du Phục Thời liền nghe lời mà ở lại trong tông môn.

Chẳng qua nó lại không giống với cảnh tượng bình yên trong tưởng tượng của Diệp Tố, khi không có nàng ở đây, hắn luôn độc lai độc vãng, mặc cho các đệ tử hay trưởng lão có chào hỏi thì nét mặt hắn cũng không thân thiện hơn là bao, càng không cần nhắc tới tính tình thiên chân trẻ con luôn bày ra trước mặt nàng, tựa như chưa từng tồn tại.

Du Phục Thời lúc này xứng với chức danh Yêu Chủ của mình – cường đại, lạnh nhạt.

Diệp Tố chưa từng thấy qua một mặt này của hắn, hoặc là nói Du Phục Thời ở trước mặt nàng luôn tránh không để xuất hiện dáng vẻ này.

So với Yêu giới đơn giản chỉ cần dựa vào thực lực là có thể xưng bá thì tu chân giới lại giống như một cái phường nhuộm khổng lồ, đặc biệt người ở trong đại tông, chỉ cần không ngốc thì ở một thời gian thôi cũng có thể học được bảy, tám phần.

Huống chi……ngày Thần Vẫn hôm đó, sau khi Du Phục Thời nhìn thấy Diệp Tố ngã xuống đất không tỉnh lại thì tâm thái vốn dĩ đơn thuần của hắn đã xảy ra biến hóa, hắn không còn chỉ tập trung vào mỗi bản thân mình mà dần dần đã phân ra một ít sự chú ý lên những người cùng những việc xung quanh.

Du Phục Thời trước nay thông minh, ngay cả Diệp Tố đôi khi cũng rất ngạc nhiên với tốc độ học tập của hắn, hắn theo bản năng hấp thu, học hết thảy mọi thứ quanh mình, đã sớm không còn là Yêu Chủ đơn thuần lúc chân ướt chân ráo mới đến tu chân giới nữa.

Đương nhiên mặt này cũng chỉ là khi đối diện với những người khác, còn trước mặt Diệp Tố, Du Phục Thời lại trở về là một tiểu hắc xà thiên chân lười biếng, thích làm nũng, thỉnh thoảng sẽ tùy hứng vô lý.

……

Thời gian rời tông môn của Diệp Tố lần này khá lâu, trong suốt bốn tháng qua chỉ truyền về hai tin cho Du Phục Thời, mà đều chỉ là tin nhắn bằng chữ viết.

Du Phục Thời mỗi ngày đều bấm ngón tay tính, một lần lại một lần, cảm thấy thời gian nàng đi sao dài quá, bọn họ đã rất lâu rồi không gặp nhau.

Chẳng lẽ nàng không nhớ hắn chút nào sao?

Vị Yêu Chủ nào đó nằm dài úp mặt lên bàn đá trong sân viện Cửu Huyền Phong, buồn rầu không thôi, hắn rất nhớ nàng.

Đột nhiên Du Phục Thời đứng bật dậy, muốn đi tìm trưởng lão hỏi xem Diệp Tố đi đâu làm gì, hắn cũng muốn đi theo.

Du Phục Thời yên lặng đi đến chủ điện trên Cửu Huyền Phong, khi Diệp Tố không có mặt ở tôn môn thì sự vụ trong tông sẽ do một vị trưởng lão lo liệu, nghe nói trong tương lại vị trưởng lão này sẽ thay cho Diệp Tố, trở thành chưởng môn Thiên Cơ Môn.

Du Phục Thời vừa đi đến bên ngoài đại diện thì liền cảm nhận được trong điện không chỉ có một người, hắn vung tay lên giấu đi bản thân, đi đến cửa hông đại điện, nghiêng đầu nhìn vào trong, mới phát hiện bên trong có không ít người ngoại tông đang ngồi.

Nhìn cũng khá quen mắt, hình như đều là đại năng của các tông.

Bọn họ tựa hồ đang đàm luận chuyện gì đó, Du Phục Thời thấy không có gì hứng thú thì xoay người chuẩn bị trở về, nào ngờ đột nhiên lại mơ hồ nghe thấy hai chữ “Diệp Tố.”

Hắn dựa sát vào cửa điện, rũ xuống hàng mi dài, nghiêng tai lắng nghe.

“Ngày Thần Vẫn hôm đó, thượng Thần không phải cũng đã nói trong lôi kiếp của tiểu cô nương có ẩn chứa Thần ý rồi ư? Vì sao hiện tại đã Độ Kiếp hậu kỳ đỉnh lâu như vậy mà mãi không có động tĩnh gì?”

“Việc này chúng ta cũng không biết.” Giọng nữ vang lên sau đó đúng là giọng của trưởng lão Thiên Cơ Môn.

“Sáu kiện, Diệp Tố đã luyện ra sáu kiện có thể nói là pháp bảo Thần Khí rồi.” Tông chủ Hợp Hoan Tông lắc đầu, “Nếu chiếu theo quy luật phi thăng thành Thần từ trước tới nay của tu chân giới thì vào lúc luyện chế ra kiện Thần Khí đầu tiên Diệp đạo hữu đã có thể phi thăng rồi.”

Vậy mà Diệp Tố đã luyện ra đến kiện Thần Khí thứ sáu vẫn chưa có chút dấu hiệu phi thăng nào.

“Diệp Tố có phải lo lắng về trời sinh thức hải hay không?” Tông chủ Ngô Kiếm Phái hỏi, “Nhưng với sáu kiện Thần Khí hộ thân, hẳn là cũng đủ để ngăn cản lôi phi thăng.”

Không một ai ngồi trong đại điện này biết rằng Thần Khí mà Diệp Tố luyện chế ra tất cả đều đã đưa cho Du Phục Thời, để hắn đặt trong giới.

Hôm nay các vị đại năng tề tựu lại đây là vì muốn thương nghị một vài việc, chuyện về Diệp Tố đơn thuần chỉ là vô tình nhắc đến trong lúc thảo luận mà thôi, nhưng không ai phát hiện ra Du Phục Thời đứng ở bên ngoài điện đã nghe hết toàn bộ lời nói của bọn họ.

“Hay là vì tiểu cô nương còn người nào đó, hoặc là việc nào đó, còn chưa yên lòng, chưa bỏ xuống được?” Tông chủ Hợp Hoan Tông đột nhiên lên tiếng, ánh mắt của bà cố ý nhìn về phía trưởng lão Thiên Cơ Môn, ý ám chỉ rất rõ ràng là Diệp Tố còn chưa an tâm về người và việc của Thiên Cơ môn, dù sao trước đó chưởng môn Thiên Cơ Môn và các trưởng lão, các đệ tử có thiên phú cao nhất đều chắn trước người nàng, vì thế mà hình thần đều tan biến.

Những lời nói sau đó Du Phục Thời cũng nghe không vào nữa, hắn lặng yên rời khỏi đại điện, chậm rãi bước xuống núi.

Có đôi khi hắn cũng từng nghĩ, sau khi Diệp Tố phi thăng thành Thần thì mình phải làm sao bây giờ, hắn có phải cũng phải phi thăng hay không?

Nhưng mà Du Phục Thời lại không biết làm sao để phi thăng, vì hắn chưa từng có lôi kiếp, lực lượng của hắn chưa bao giờ là do dốc sức tu luyện mà có mà là đã có sẵn trong người.

Có lẽ là vì suy nghĩ quá nhiều, không qua mấy ngày, Du Phục Thời tiến thêm một bước trên nấc thang trưởng thành, hắn bắt đầu lột da.

Lột da không phải là một việc dễ dàng, mặc dù có linh mạch của Thiên Cơ Môn chống đỡ thì hắn vẫn cảm thấy không quá đủ, mỗi khi phải hóa thành hình người thì làn da đều nứt nẻ cả ra.

Lần lột da đầu tiên nên hắn cũng không hiểu biết lắm, tóm lại cuối cùng khi kết thúc, cả người đều cạn kiệt sức lực, thậm chí hắn còn chưa nhận thấy được lực lượng của mình đã được thuần hóa lên một bậc cao hơn.

Lúc này Diệp Tố vẫn chưa trở về, Du Phục Thời cầm truyền tin ngọc điệp liên lạc với nàng nhưng không có ai trả lời, mãi đến vài ngày sau mới thu được một tin an ủi của Diệp Tố, nhưng vẫn không có hình ảnh, không có âm thanh, chỉ có vài chuỗi kí tự lạnh băng.

Cứ như vậy lại qua mấy tháng, Du Phục Thời nghênh đón lần lột da thứ hai, hắn không nhận ra tốc độ lột da của mình quá nhanh, chỉ mãi lo tức giận Diệp Tố vì sao lâu như vậy mà vẫn chưa trở về.

“Nàng còn không trở lại là ta sẽ quên nàng luôn đó.” Du Phục Thời mở ra truyền tin ngọc điệp nói.

“Sẽ quên ai cơ?”

Từ bên ngoài viện truyền đến một thanh âm, Du Phục Thời trong nháy mắt liền quay đầu nhìn lại thì phát hiện Diệp Tố đang đứng bên ngoài, nhìn hắn cười hỏi.

Từ ngày nàng rời đi cho đến hôm nay đã gần một năm, đối với tu sĩ mà nói không tính là một thời gian dài, nhưng Du Phục Thời lại cảm thấy đã rất lâu, rất lâu rồi không được gặp Diệp Tố.

Hắn ném truyền tin ngọc điệp lên bàn đá trong sân, bĩu môi: “Thứ này thật vô dụng, liên hệ không được người nào đó.”

Diệp Tố bước đến, cầm truyền tin ngọc điệp lên xin lỗi: “Khoảng thời gian trước ta có chút bận, cho nên không liên hệ với đệ được đàng hoàng.” Vì tìm ra linh đàm mà nàng đã dốc ra rất nhiều tâm lực, trong quá trình lại thường xuyên bị thương nghiêm trọng nên chỉ có thể thỉnh thoảng trả lời bằng tin nhắn cho hắn.

Du Phục Thời ngửa đầu nhìn nàng: “Có phải nàng sắp phi thăng rồi hay không?”

Diệp Tố lắc đầu cười: “Còn chưa đâu, phi thăng nào có đơn giản như vậy.”

Ánh mắt nàng dừng trên người Du Phục Thời, bỗng nhiên nụ cười có chút cứng lại, nàng duỗi tay kéo cổ áo hắn ra, nhìn lớp vảy đen như ẩn như hiện thì nhíu mày hỏi: “Lại sắp lột da?” Khoảng cách với lần trước còn chưa được bao lâu.

“Chắc là vậy.” Hiểu biết của Du Phục Thời về tình trạng thân thể của mình cũng chẳng hơn người khác là bao nhiêu.

Diệp Tố sửa sang lại cổ áo cho hắn: “Đệ cố gắng nhịn mấy ngày, ta có mang theo một thứ trở về, về sau đệ có thể dùng được.”

Chuyện đầu tiên mà Diệp Tố làm sau khi trở về là thiết kế trận trong phòng mình, liên kết với giới của bản thân.

Không giống với giới của Du Phục Thời, trong giới của Diệp Tố chỉ đặt một cái linh đàm, đây là nàng phải tìm kiếm hồi lâu mới tìm thấy ở một di tích hài cốt của một đại năng của tu chân giới.

Trận pháp sẽ chỉ mở ra khi Du Phục Thời cần linh khí, hắn vừa đến gần sẽ ngay lập tức khởi động, đưa hắn tiến vào trong giới của Diệp Tố.

Sau khi trận pháp được thiết lập xong thì Diệp Tố liền dẫn Du Phục Thời đi vào, dạy hắn về sau mỗi khi lột da thì đi vào đây ngâm linh đàm.

Du Phục Thời ngâm nửa người vào trong linh đàm, cảm giác khó chịu quả nhiên dần dần biến mất, hắn ngửa đầu nhìn Diệp Tố: “Lần sau ngươi đi đâu thì dẫn ta đi cùng đi, nơi này quá nhàm chán.” Đặc biệt là khi chỉ có một mình hắn.

“Sau này……” Diệp Tố vươn tay vén mấy sợi tóc mai lòa xòa của hắn ra sau tai, Du Phục Thời theo bản năng cũng cọ cọ mặt vào lòng bàn tay nàng, Diệp Tố thấy thế thì không nhịn được mà nở nụ cười, “Sau này chúng ta sẽ ở cùng nhau, ta đi đâu đệ đi đó.”

Du Phục Thời không nhận ra thâm ý bên trong lời nói của nàng, chỉ cảm thấy lần lột da này tuy rằng không thoải mái nhưng cũng may có Diệp Tố ở cạnh bên nên tinh thần cảm thấy rất tốt.

“Đệ cất kỹ cái này đi.” Diệp Tố lấy ra một thứ giao cho Du Phục Thời, “Đừng làm mất nhé.”

Du Phục Thời nhận lấy, cúi đầu lật xem một hồi nói: “Ta biết cái này.”

Hắn ngửa đầu nhìn Diệp Tố: “Là Thiên Cơ Lệnh.”

Lúc trước Du Phục Thời lật xem tông huấn đã thấy qua.

“Đúng vậy.”

“Vì sao lại đưa cho ta?” Du Phục Thời không hiểu lắm.

Diệp Tố tỏ vẻ như không có việc gì, cười cười nói: “Về sau……đệ có thể dùng nó để tìm ta.”

Du Phục Thời từng nghe đệ tử Thiên Cơ Môn lén nghị luận qua, biết Diệp Tố lúc trước là dựa vào Thiên Cơ Lệnh để tiến vào tông môn, cũng biết Thiên Cơ Lệnh có ý nghĩa thế nào với người Thiên Cơ Môn, hắn cẩn thận cất vào trong giới, ngửa đầu, hai mắt trong trẻo nhìn thẳng vào mắt nàng: “Vậy ta đây về sau sẽ có thể ra lệnh cho nàng làm một chuyện rồi.”

Diệp Tố giơ tay sờ sờ mặt của hắn, chỉ cười mà không nói gì.

……

Khi Du Phục Thời lặn xuống đáy đàm, Diệp Tố rời khỏi giới, ngồi trước bàn trong phòng vẽ tranh, bức họa này trước khi hắn lột da xong đã bị nàng đưa vào trong Thư Các của Bồng Lai, xen lẫn trong các bức họa của các đời chưởng sử.

Đợi khi hắn ra khỏi đàm, Diệp Tố lại dạy hắn vẽ pháp trận phù chú.

Du Phục Thời học được rất mau, đặc biệt là pháp trận phức tạp nhất trong số đó, nàng thường xuyên kiểm tra.

“Pháp trận này khó quá đi.” Du Phục Thời nằm dài ra bàn, lười biếng nói.

“Thất học mới cảm thấy khó.” Diệp Tố chọc hắn.

Du Phục Thời nhíu mày: “Ta không phải thất học!”

Hằn tùy tay lấy qua quyển từ điển cổ văn trên bàn, mở một trang trống ở phía sau vẽ lại phù chú đồ đó, đắc ý đưa cho Diệp Tố xem: “Ta sớm đã học xong.”

Diệp Tố nhìn phù chú đồ trên trang giấy mà không khỏi có chút hoảng hốt…… Việc nên làm đều đã làm xong cả rồi.

……

Từ ngày đó về sau, cách mỗi nửa năm Du Phục Thời lại lột da một lần, lực lượng của hắn cũng theo đó biến hóa nhưng bản thân hắn cũng không rõ ràng lắm, hắn không nói nên ngay cả Diệp Tố cũng không hay biết gì.

Mãi cho đến lần lột da thứ tư của hắn, Du Phục Thời còn đang ngâm mình trong linh đàm thì đột nhiên Diệp Tố lại thất tha thất thểu rời khỏi sân viện, nàng đã áp chế không được nữa rồi.

Từ trước khi đại hội tam giới diễn ra thì thần thức của Diệp Tố vốn đã tiệm cận với mức Thần, hai năm trước khi tới Độ Kiếp hậu kỳ đỉnh, nàng vẫn luôn ép lại cảnh giới mới không đến nỗi phi thăng ngay tại chỗ.

Đến hôm nay, nếu Diệp Tố vẫn không phi thăng thì sẽ chỉ có một con đường, đó là nổ tan xác mà chết.

Khi Diệp Tố đi đến sau núi, nàng lại nghiêng đầu nhìn về đỉnh Cửu Huyền Phong, lúc này hắn hẳn là vẫn còn đang ngâm mình dưới đáy linh đàm, chờ hắn ra tới thì có lẽ nàng đã phi thăng thành Thần.

Nàng không biết Du Phục Thời ở đây về sau sẽ đi theo con đường như thế nào, nhưng nàng cần phải phi thăng, mới có thể trở về cứu người ở vạn năm sau.

Lôi phi thăng tới rất mau, giống như đã đợi sẵn từ lâu, thời gian ngưng đọng lại cũng rất nhanh, gấp không chờ nổi mà lập tức bổ xuống người Diệp Tố.

Mọi người trong Thiên Cơ Môn đều bị kinh động, ngoại trừ gian phòng được thiết kế trận pháp trên Cửu Huyền Phong.

Mọi người ngước nhìn lôi kiếp phi thăng khổng lồ xưa nay chưa từng có, đứng nói là Thiên Cơ Môn, khắp mọi nơi trên toàn bộ tu chân giới đều bị ánh sáng tím chiếu đến, ngày đêm không nghỉ.

Khi mỗi một đạo lôi phi thăng màu tím giáng xuống, Diệp Tố cũng không hề chống cự, nàng cũng không quên thả ra đạo lôi kiếp trong Tụ Lôi bình, cho nó cùng “hưởng thụ” lôi phi thăng với nàng.

Lôi phi thăng đánh xuống liên hồi, giống như hàng miễn phí phát không vậy, không ngừng bổ xuống sau núi Cửu Huyền Phong, khiến cho ngay cả linh mạch của Thiên Cơ Môn cũng hấp thu được không ít thần lực, đọng lại ở giữa linh mạch.

Lôi phi thăng quá nhiều, Diệp Tố rất nhanh đã có thể luyện chế hoàn chỉnh Tụ Lôi bình, nhưng đạo lôi ở trong bình vẫn còn đang tiến giai.

Diệp Tố bắt đầu dùng Tụ Lôi bình thu thập lôi phi thăng giáng xuống, một đạo, hai đạo……Khi Tụ Lôi bình sắp đầy thì đạo Huyền Thiên Lôi cấp thấp bị nàng nhốt trong bình trước đó thế nhưng cũng không ngừng nương theo đó được luyện hóa tiến giai, cuối cùng cũng tăng cấp trở thành không khác gì với lôi phi thăng.

Diệp Tố đóng nắp bình lại, ngửa đầu nhìn bầu trời tím lịm trên đầu, cười khổ: Lôi kiếp phi thăng của nàng bây giờ mới bắt đầu.

Bóng đêm dày đặc, những đạo Huyền Thiên Lôi không giáng xuống nữa mà ngược lại cứ xoay tròn quện lại, chớp nhá trên đầu Diệp Tố, quá nhiều lôi phi thăng màu tím tụ lại với nhau, màu sắc của chúng ngày một đậm hơn, mỗi một đạo lôi phi thăng thô to tím đen giáng xuống thì tam giới đều theo đó mà rung lắc.

Càng không cần nhắc đến Diệp Tố ở trong trung tâm lôi kiếp, vô số lần cơ thể bị đánh nát rồi lại tái tạo, quá trình này mỗi khi lôi phi thăng bổ xuống đều diễn ra một lần.

Ý thức của nàng thật ra đã trở nên mơ hồ, chỉ hy vọng lôi kiếp nhanh nhanh kết thúc, ít nhất là kết thúc trước khi Du Phục Thời ra tới.

Diệp Tố ngước mắt lên, nhìn về phía đỉnh Cửu Huyền Phong ở đằng xa, thật ra nàng đã do dự rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào nói với Du Phục Thời, rằng mình phải rời khỏi đây.

Mỗi khi nhìn vào đôi mắt của hắn, nàng nói không nên lời.

Lôi kiếp phi thăng cuồn cuộn đang không ngừng hội tụ lại, lôi điện tím đen lập lòe, tuy nhiên không ai phát hiện ra trên không có một bóng người xẹt qua, nhẹ phất ống tay áo sau đó liền nhanh chóng biến mất, tựa như chưa bao giờ tồn tại.

Đạo lôi kiếp cuối cùng vốn dĩ đã kh ủng bố đến mức tận cùng thế nhưng lại một lần nữa phình to lên mấy lần, bổ xuống người Diệp Tố.

Mà giờ phút này, Du Phục Thời vốn đang ngủ say dưới đáy đàm lại đột nhiên mở mắt, phóng ra khỏi mặt nước, chân cũng không mang giày mà cứ thế chạy ra khỏi phòng, vừa nhìn liền thấy Diệp Tố đang đả tọa giữa lôi kiếp ở nơi xa.

Gương mặt Du Phục Thời thanh lãnh, ánh mắt trong trẻo, nàng phải đi rồi.

Kẻ lừa đảo!

Tuy rằng trong lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc nhưng giờ khắc này Du Phục Thời vẫn không màng tất cả mà vọt vào trung tâm của lôi kiếp.

Hắn có thể cảm nhận được đạo lôi kiếp cuối cùng đó không đúng, đó không phải là lôi kiếp của nàng.

Diệp Tố bị Du Phục Thời ôm lấy, trong nháy mắt hoàn hồn, ý thức cũng theo đó mà tỉnh táo lại: “Quay về.”

Nàng siết chặt cánh tay Du Phục Thời, thậm chí còn có chút run rẩy.

Thứ mà nàng lo lắng nhất lúc này không phải là lôi kiếp phi thăng của mình có thể bị quấy nhiễu hay không mà là an nguy của Du Phục Thời.

Du Phục Thời không để ý tới nàng mà ngược lại còn vùi đầu vào trong hõm cổ của nàng, thấp giọng nói: “Kẻ lừa đảo.”

Diệp Tố nghiêm mặt, muốn đẩy hắn ra: “Du Phục Thời, quay về đi.”

“Đây không phải lôi kiếp của nàng.” Du Phục Thời bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn đạo lôi đen đặc đang giáng xuống nói.

Mây lôi kiếp đã bao phủ cả hai người, ngăn cản ánh mắt của tất cả những người khác nên ai cũng không thấy được chuyện gì đang diễn ra.

Diệp Tố đã ngâm trong lôi kiếp quá lâu, căn bản không thể khống chế được Du Phục Thời, trước khi lôi kiếp bổ xuống hắn đã đẩy nàng về phía trước, chính mình nhận lấy đạo lôi kiếp khổng lồ đen quánh đó.

Khi đạo lôi kiếp xẹt qua người Diệp Tố, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức của lực lượng ẩn chứa bên trong đó tương tự với thuật cấm ngôn của Ngự Thần buông xuống vào ngày Thần Vẫn.

—— Trên thượng giới có người động tay động chân vào đạo lôi phi thăng cuối cùng của nàng.

Diệp Tố chỉ có thể trừng lớn mắt nhìn Du Phục Thời bị đạo lôi đánh trúng, trong thân thể hắn đồng thời cũng nảy ra một đạo quang, quang và lôi chạm vào nhau phát ra ánh sáng chói lóa khiến nàng không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.

Còn Du Phục Thời lại bị luồng lôi cuốn đi, rơi vào mấy ngàn năm sau.

Bầu trời một lần nữa khôi phục lại sự yên ả, không một ai biết rằng Du Phục Thời đã từng xông vào lôi kiếp của Diệp Tố.

……

Khi Diệp Tố tỉnh táo lại thì nàng đã không còn ở hạ giới. Nàng thấy bản thân đang quỳ một gối trên một sân gạch trống, không ngừng ho ra máu, hai tay siết chặt thành quyền, trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh Du Phục Thời đẩy mình ra khỏi đạo lôi kiếp đó.

Phi thăng thành Thần, sau đó thì sao……

Tiểu sư đệ của nàng không thấy đâu nữa.

Nàng nửa quỳ trên nền gạch không bao lâu thì chung quanh rất nhanh có rất nhiều người, không, hiện giờ nên nói là Thần, có rất nhiều thượng Thần chạy tới đứng vây xung quanh nàng.

Vô số thanh âm chui vào tai, có chúc mừng, có ngạc nhiên……chỉ là không có thanh âm lên án nàng là kẻ lừa đảo nữa.

Diệp Tố rũ mắt, nặng nề nhìn nền ngọc gạch lấp lánh, nếu Ngự Thần đã quyết xuống tay với tam giới, vậy thì nàng sẽ diệt trừ hết đám Ngự Thần đó.

Chapter
1 Chương 1: Mười năm Trúc Cơ
2 Chương 2: Một bút kinh thiên địa…
3 Chương 3: Vô Âm Tông
4 Chương 4: Ngự kiếm phi hành
5 Chương 5: Dưới kiếm treo người
6 Chương 6: Tật Tốc Phù
7 Chương 7: Tiểu môn tiểu phái
8 Chương 8: Vụ Sát Hoa
9 Chương 9: Pháp khí sơ tuyển
10 Chương 10: Bách Thanh Bảng
11 Chương 11: Xích Bọ Ngựa
12 Chương 12: Luyện khí nghiệp lớn
13 Chương 13: Lập khế
14 Chương 14: Tu sĩ nghèo
15 Chương 15: Đua kiếm
16 Chương 16: Sơ thí
17 Chương 17: Thiên Cơ Môn
18 Chương 18: Vô Cực Đan
19 Chương 19: Luyện hóa tài liệu
20 Chương 20: Nguyệt Nha Sạn
21 Chương 21: Giao lưu luận bàn
22 Chương 22: Phi yêu tức hồ
23 Chương 23: Tử Lê Anh Mộc
24 Chương 24: Công cụ hình người
25 Chương 25: Đặt cược
26 Chương 26: Thiên Cơ Lệnh
27 Chương 27: Lời mời
28 Chương 28: Hồ ly tinh
29 Chương 29: Ngô Kiếm Phái
30 Chương 30: Phi Kính Giáp
31 Chương 31: Tịnh tông đệ tử
32 Chương 32: Luyện kiếm
33 Chương 33: Chung Nam Phong
34 Chương 34: Xuất phát
35 Chương 35: Thiết đầu công
36 Chương 36: Súng Bắn Phù
37 Chương 37: Địa Huyễn Liên
38 Chương 38: Định Thân Phù
39 Chương 39: Tứ Lăng Địa Tàng Pháp Trượng
40 Chương 40: Vòng Thanh Chú
41 Chương 41: Văn Đông tài liệu hành
42 Chương 42: Thần Vẫn kỳ
43 Chương 43: Quy Tông Ấn
44 Chương 44: Mộc Kỉ đại sư
45 Chương 45: Mặc Ngọc Bài
46 Chương 46: Tiêu Lôi Phù
47 Chương 47: Tàn quyển
48 Chương 48: Xé sách
49 Chương 49: Kim Đan kỳ
50 Chương 50: Linh phủ tàng hải (Linh phủ chứa biển)
51 Chương 51: Dịch Hình Phù
52 Chương 52: Mê Tâm Phi Trùng
53 Chương 53: Vực Sâu Vô Tận
54 Chương 54: Xú Phù
55 Chương 55: Phi Mã Thú
56 Chương 56: Tam Phù Trận
57 Chương 57: Bão cát
58 Chương 58: Súc Địa Thành Thốn
59 Chương 59: Tiền Phật Tử
60 Chương 60: Hàn Tinh Bùn
61 Chương 61: Phù văn tương thông
62 Chương 62: Nghịch chuyển sinh tử trận
63 Chương 63: Lấy thân nuôi trận
64 Chương 64: Sát khí
65 Chương 65: Thiên Đạo Chúc Nguyện
66 Chương 66: Tin ngầm
67 Chương 67: Tăng liền hai giai
68 Chương 68: Cưng chiều
69 Chương 69: Tử khí (Khí màu tím)
70 Chương 70: Gãy kiếm
71 Chương 71: Kiếm Trủng
72 Chương 72: Trọng Minh Đao
73 Chương 73: Cổ bạc huyết ngọc
74 Chương 74: Yêu tinh vạn năm
75 Chương 75: Tà kiếm có linh
76 Chương 76: Gõ mõ
77 Chương 77: Pháo ống phiên bản tu chân
78 Chương 78: Bàn hàng công khai
79 Chương 79: Hỗn đấu
80 Chương 80: Bạo Áp Trận
81 Chương 81: Mai khai nhị độ
82 Chương 82: Thông hành đơn
83 Chương 83: Ngũ đệ tử
84 Chương 84: Tàu bay
85 Chương 85: Hợp Hoan Tông
86 Chương 86: Tố hồi ngọc bản
87 Chương 87: Bốc thăm
88 Chương 88: Cắn hạt dưa tập thể
89 Chương 89: Quyển trục
90 Chương 90: Tiến giai
91 Chương 91: Bát Kì Biến
92 Chương 92: Hỗn Độn Kính
93 Chương 93: Hư sát trận
94 Chương 94: Cấm địa
95 Chương 95: Vạn cốt chi địa
96 Chương 96: Đầu chim mình khỉ
97 Chương 97: Huyền Thiên Lôi
98 Chương 98: Trở lại đầu bảng
99 Chương 99: Dưỡng Phát Đan
100 Chương 100: Tử linh thạch
101 Chương 101: Trảm ma
102 Chương 102: Huy Thành
103 Chương 103: Thông Ma Bàn
104 Chương 104: Cắt một kiếm
105 Chương 105: Dẫn Ma Trận
106 Chương 106: Huyết đàm
107 Chương 107: Ma Chủ
108 Chương 108: Linh Lung Cốt
109 Chương 109: Mảnh vảy
110 Chương 110: Bất Bình Đao
111 Chương 111: Ngũ đại tông
112 Chương 112: Bồng Lai
113 Chương 113: Luân Chuyển Tháp
114 Chương 114: Lá thăm trống
115 Chương 115: Huyền Âm chi thể
116 Chương 116: Các tông chi tranh
117 Chương 117: Nặc Linh Châu
118 Chương 118: Chuyên khắc người
119 Chương 119: Lôi kiếp
120 Chương 120: Học theo pháp trận
121 Chương 121: Chia sẻ lôi kiếp
122 Chương 122: Tụ lôi
123 Chương 123: Tụ Lôi Bình
124 Chương 124: Vỏ kiếm cổ bạc
125 Chương 125: Đoạn kiếm tái diễn
126 Chương 126: Hóa hình
127 Chương 127: Trận pháp che giấu
128 Chương 128: Da rắn lột
129 Chương 129: Nơi giao nhau của tam giới
130 Chương 130: Lời hứa
131 Chương 131: Hoan nghênh về nhà
132 Chương 132: Song sinh
133 Chương 133: Cướp người
134 Chương 134: Ma ảnh
135 Chương 135: Cổ ngữ
136 Chương 136: Thang gãy
137 Chương 137: Uy áp
138 Chương 138: Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan
139 Chương 139: Kiếm linh
140 Chương 140: Trói Thần Võng
141 Chương 141: Hút cạn linh khí
142 Chương 142: Say linh khí
143 Chương 143: Kim Hải Lôi Vân
144 Chương 144: Cấm trận
145 Chương 145: Ma giới xâm lấn
146 Chương 146: Thiên Cơ Môn bị vây khốn
147 Chương 147: Cửu Huyền Phong
148 Chương 148: Tháp linh
149 Chương 149: Hộ môn đại trận
150 Chương 150: Linh mạch
151 Chương 151: Khốn trận
152 Chương 152: Tông sử
153 Chương 153: Phá mắt trận
154 Chương 154: Hồi sinh
155 Chương 155: Lâm Tuyền Thành
156 Chương 156: Mệnh đèn
157 Chương 157: Huyết trì
158 Chương 158: Dời thành
159 Chương 159: Chính Sơ tôn nhân
160 Chương 160: Bàn Âm Dương
161 Chương 161: Tính trước tương lai
162 Chương 162: Bản thể
163 Chương 163: Độ Kiếp quy thiên
164 Chương 164: Lẩn trốn
165 Chương 165: Thân phận
166 Chương 166: Cứu ta
167 Chương 167: Quả Bồ Đề
168 Chương 168: Phù chú đồ
169 Chương 169: Tông sử
170 Chương 170: Ma giới tam chủ
171 Chương 171: Quy yêu
172 Chương 172: Yêu Chủ Thạch
173 Chương 173: Núi Vạn Yêu
174 Chương 174: Yêu Chủ trở về
175 Chương 175: Giới
176 Chương 176: Chiếc đuôi
177 Chương 177: Người có duyên
178 Chương 178: Ấn ký
179 Chương 179: Thần
180 Chương 180: Một đường sinh cơ
181 Chương 181: Bao tải
182 Chương 182: Con kiến dưới đại đạo
183 Chương 183: Bọn hắn tới rồi
184 Chương 184: Núi Ma Mạch
185 Chương 185: Huyết mạch Ma Lan
186 Chương 186: Phong ấn
187 Chương 187: Đồng tâm hiệp lực
188 Chương 188: Hư ảnh
189 Chương 189: Phá ấn
190 Chương 190: Thành Thần
191 Chương 191: Phá hư
192 Chương 192: Vạn năm sau
193 Chương 193: Hàn Phiến
194 Chương 194: Hầm rượu
195 Chương 195: Học chữ
196 Chương 196: Song tu
197 Chương 197: Thích
198 Chương 198: Tiến giai lần thứ hai
199 Chương 199: Mượn lôi luyện lôi
200 Chương 200: Cố nhân
201 Chương 201: Đại hội tam giới
202 Chương 202: Ma Minh Mộc
203 Chương 203: Ban ngày hiện lôi
204 Chương 204: Hư ảnh thần
205 Chương 205: Người có duyên
206 Chương 206: Phá trận
207 Chương 207: Thần huyết mài kiếm
208 Chương 208: Kính Thần
209 Chương 209: Sinh cơ đã tuyệt
210 Chương 210: Dẫn Thần hạ phàm
211 Chương 211: Khí vận
212 Chương 212: Vỏ kiếm
213 Chương 213: Người tung tin đồn
214 Chương 214: Phi thăng
215 Chương 215: Tam Trọng Thiên
216 Chương 216: Tổ tông
217 Chương 217: Ngự Lệnh
218 Chương 218: Trùng khởi (bắt đầu lại)
219 Chương 219: Diệt trừ hư ảnh
220 Chương 220: Trở về tông môn
221 Chương 221: Khôi phục
222 Chương 222: Sinh bệnh
223 Chương 223: Ước định
224 Chương 224: Tỉnh lại
225 Chương 225: Trận chiến trở về
226 Chương 226: Yến hội (Hoàn chính văn)
227 Chương 227: Phiên Ngoại 1: Lau đi Bàn Luân Hồi
228 Chương 228: Phiên Ngoại 2: Thời không song song: Khi sư diệt tổ
229 Chương 229: Phiên Ngoại 3: Suy nghĩ không an phận
230 Chương 230: Phiên Ngoại 4: Đạo lữ
231 Chương 231: Phiên Ngoại Cuối: Dịch Huyền (Hoàn toàn văn)
Chapter

Updated 231 Episodes

1
Chương 1: Mười năm Trúc Cơ
2
Chương 2: Một bút kinh thiên địa…
3
Chương 3: Vô Âm Tông
4
Chương 4: Ngự kiếm phi hành
5
Chương 5: Dưới kiếm treo người
6
Chương 6: Tật Tốc Phù
7
Chương 7: Tiểu môn tiểu phái
8
Chương 8: Vụ Sát Hoa
9
Chương 9: Pháp khí sơ tuyển
10
Chương 10: Bách Thanh Bảng
11
Chương 11: Xích Bọ Ngựa
12
Chương 12: Luyện khí nghiệp lớn
13
Chương 13: Lập khế
14
Chương 14: Tu sĩ nghèo
15
Chương 15: Đua kiếm
16
Chương 16: Sơ thí
17
Chương 17: Thiên Cơ Môn
18
Chương 18: Vô Cực Đan
19
Chương 19: Luyện hóa tài liệu
20
Chương 20: Nguyệt Nha Sạn
21
Chương 21: Giao lưu luận bàn
22
Chương 22: Phi yêu tức hồ
23
Chương 23: Tử Lê Anh Mộc
24
Chương 24: Công cụ hình người
25
Chương 25: Đặt cược
26
Chương 26: Thiên Cơ Lệnh
27
Chương 27: Lời mời
28
Chương 28: Hồ ly tinh
29
Chương 29: Ngô Kiếm Phái
30
Chương 30: Phi Kính Giáp
31
Chương 31: Tịnh tông đệ tử
32
Chương 32: Luyện kiếm
33
Chương 33: Chung Nam Phong
34
Chương 34: Xuất phát
35
Chương 35: Thiết đầu công
36
Chương 36: Súng Bắn Phù
37
Chương 37: Địa Huyễn Liên
38
Chương 38: Định Thân Phù
39
Chương 39: Tứ Lăng Địa Tàng Pháp Trượng
40
Chương 40: Vòng Thanh Chú
41
Chương 41: Văn Đông tài liệu hành
42
Chương 42: Thần Vẫn kỳ
43
Chương 43: Quy Tông Ấn
44
Chương 44: Mộc Kỉ đại sư
45
Chương 45: Mặc Ngọc Bài
46
Chương 46: Tiêu Lôi Phù
47
Chương 47: Tàn quyển
48
Chương 48: Xé sách
49
Chương 49: Kim Đan kỳ
50
Chương 50: Linh phủ tàng hải (Linh phủ chứa biển)
51
Chương 51: Dịch Hình Phù
52
Chương 52: Mê Tâm Phi Trùng
53
Chương 53: Vực Sâu Vô Tận
54
Chương 54: Xú Phù
55
Chương 55: Phi Mã Thú
56
Chương 56: Tam Phù Trận
57
Chương 57: Bão cát
58
Chương 58: Súc Địa Thành Thốn
59
Chương 59: Tiền Phật Tử
60
Chương 60: Hàn Tinh Bùn
61
Chương 61: Phù văn tương thông
62
Chương 62: Nghịch chuyển sinh tử trận
63
Chương 63: Lấy thân nuôi trận
64
Chương 64: Sát khí
65
Chương 65: Thiên Đạo Chúc Nguyện
66
Chương 66: Tin ngầm
67
Chương 67: Tăng liền hai giai
68
Chương 68: Cưng chiều
69
Chương 69: Tử khí (Khí màu tím)
70
Chương 70: Gãy kiếm
71
Chương 71: Kiếm Trủng
72
Chương 72: Trọng Minh Đao
73
Chương 73: Cổ bạc huyết ngọc
74
Chương 74: Yêu tinh vạn năm
75
Chương 75: Tà kiếm có linh
76
Chương 76: Gõ mõ
77
Chương 77: Pháo ống phiên bản tu chân
78
Chương 78: Bàn hàng công khai
79
Chương 79: Hỗn đấu
80
Chương 80: Bạo Áp Trận
81
Chương 81: Mai khai nhị độ
82
Chương 82: Thông hành đơn
83
Chương 83: Ngũ đệ tử
84
Chương 84: Tàu bay
85
Chương 85: Hợp Hoan Tông
86
Chương 86: Tố hồi ngọc bản
87
Chương 87: Bốc thăm
88
Chương 88: Cắn hạt dưa tập thể
89
Chương 89: Quyển trục
90
Chương 90: Tiến giai
91
Chương 91: Bát Kì Biến
92
Chương 92: Hỗn Độn Kính
93
Chương 93: Hư sát trận
94
Chương 94: Cấm địa
95
Chương 95: Vạn cốt chi địa
96
Chương 96: Đầu chim mình khỉ
97
Chương 97: Huyền Thiên Lôi
98
Chương 98: Trở lại đầu bảng
99
Chương 99: Dưỡng Phát Đan
100
Chương 100: Tử linh thạch
101
Chương 101: Trảm ma
102
Chương 102: Huy Thành
103
Chương 103: Thông Ma Bàn
104
Chương 104: Cắt một kiếm
105
Chương 105: Dẫn Ma Trận
106
Chương 106: Huyết đàm
107
Chương 107: Ma Chủ
108
Chương 108: Linh Lung Cốt
109
Chương 109: Mảnh vảy
110
Chương 110: Bất Bình Đao
111
Chương 111: Ngũ đại tông
112
Chương 112: Bồng Lai
113
Chương 113: Luân Chuyển Tháp
114
Chương 114: Lá thăm trống
115
Chương 115: Huyền Âm chi thể
116
Chương 116: Các tông chi tranh
117
Chương 117: Nặc Linh Châu
118
Chương 118: Chuyên khắc người
119
Chương 119: Lôi kiếp
120
Chương 120: Học theo pháp trận
121
Chương 121: Chia sẻ lôi kiếp
122
Chương 122: Tụ lôi
123
Chương 123: Tụ Lôi Bình
124
Chương 124: Vỏ kiếm cổ bạc
125
Chương 125: Đoạn kiếm tái diễn
126
Chương 126: Hóa hình
127
Chương 127: Trận pháp che giấu
128
Chương 128: Da rắn lột
129
Chương 129: Nơi giao nhau của tam giới
130
Chương 130: Lời hứa
131
Chương 131: Hoan nghênh về nhà
132
Chương 132: Song sinh
133
Chương 133: Cướp người
134
Chương 134: Ma ảnh
135
Chương 135: Cổ ngữ
136
Chương 136: Thang gãy
137
Chương 137: Uy áp
138
Chương 138: Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan
139
Chương 139: Kiếm linh
140
Chương 140: Trói Thần Võng
141
Chương 141: Hút cạn linh khí
142
Chương 142: Say linh khí
143
Chương 143: Kim Hải Lôi Vân
144
Chương 144: Cấm trận
145
Chương 145: Ma giới xâm lấn
146
Chương 146: Thiên Cơ Môn bị vây khốn
147
Chương 147: Cửu Huyền Phong
148
Chương 148: Tháp linh
149
Chương 149: Hộ môn đại trận
150
Chương 150: Linh mạch
151
Chương 151: Khốn trận
152
Chương 152: Tông sử
153
Chương 153: Phá mắt trận
154
Chương 154: Hồi sinh
155
Chương 155: Lâm Tuyền Thành
156
Chương 156: Mệnh đèn
157
Chương 157: Huyết trì
158
Chương 158: Dời thành
159
Chương 159: Chính Sơ tôn nhân
160
Chương 160: Bàn Âm Dương
161
Chương 161: Tính trước tương lai
162
Chương 162: Bản thể
163
Chương 163: Độ Kiếp quy thiên
164
Chương 164: Lẩn trốn
165
Chương 165: Thân phận
166
Chương 166: Cứu ta
167
Chương 167: Quả Bồ Đề
168
Chương 168: Phù chú đồ
169
Chương 169: Tông sử
170
Chương 170: Ma giới tam chủ
171
Chương 171: Quy yêu
172
Chương 172: Yêu Chủ Thạch
173
Chương 173: Núi Vạn Yêu
174
Chương 174: Yêu Chủ trở về
175
Chương 175: Giới
176
Chương 176: Chiếc đuôi
177
Chương 177: Người có duyên
178
Chương 178: Ấn ký
179
Chương 179: Thần
180
Chương 180: Một đường sinh cơ
181
Chương 181: Bao tải
182
Chương 182: Con kiến dưới đại đạo
183
Chương 183: Bọn hắn tới rồi
184
Chương 184: Núi Ma Mạch
185
Chương 185: Huyết mạch Ma Lan
186
Chương 186: Phong ấn
187
Chương 187: Đồng tâm hiệp lực
188
Chương 188: Hư ảnh
189
Chương 189: Phá ấn
190
Chương 190: Thành Thần
191
Chương 191: Phá hư
192
Chương 192: Vạn năm sau
193
Chương 193: Hàn Phiến
194
Chương 194: Hầm rượu
195
Chương 195: Học chữ
196
Chương 196: Song tu
197
Chương 197: Thích
198
Chương 198: Tiến giai lần thứ hai
199
Chương 199: Mượn lôi luyện lôi
200
Chương 200: Cố nhân
201
Chương 201: Đại hội tam giới
202
Chương 202: Ma Minh Mộc
203
Chương 203: Ban ngày hiện lôi
204
Chương 204: Hư ảnh thần
205
Chương 205: Người có duyên
206
Chương 206: Phá trận
207
Chương 207: Thần huyết mài kiếm
208
Chương 208: Kính Thần
209
Chương 209: Sinh cơ đã tuyệt
210
Chương 210: Dẫn Thần hạ phàm
211
Chương 211: Khí vận
212
Chương 212: Vỏ kiếm
213
Chương 213: Người tung tin đồn
214
Chương 214: Phi thăng
215
Chương 215: Tam Trọng Thiên
216
Chương 216: Tổ tông
217
Chương 217: Ngự Lệnh
218
Chương 218: Trùng khởi (bắt đầu lại)
219
Chương 219: Diệt trừ hư ảnh
220
Chương 220: Trở về tông môn
221
Chương 221: Khôi phục
222
Chương 222: Sinh bệnh
223
Chương 223: Ước định
224
Chương 224: Tỉnh lại
225
Chương 225: Trận chiến trở về
226
Chương 226: Yến hội (Hoàn chính văn)
227
Chương 227: Phiên Ngoại 1: Lau đi Bàn Luân Hồi
228
Chương 228: Phiên Ngoại 2: Thời không song song: Khi sư diệt tổ
229
Chương 229: Phiên Ngoại 3: Suy nghĩ không an phận
230
Chương 230: Phiên Ngoại 4: Đạo lữ
231
Chương 231: Phiên Ngoại Cuối: Dịch Huyền (Hoàn toàn văn)
footer(); ?>