Chương 226: Yến hội (Hoàn chính văn)

Thần lực và kiếm ý của Du Phục Thời hoàn toàn vượt ra ngoài sở liệu của Chung Ly Khanh, hắn vốn chỉ cho rằng lối phương lấy kiếm ra cùng lắm chỉ là để ra vẻ, nâng cao khí thế mà thôi.

Nói về kiếm thì có ai có thể vượt qua được hắn?

Chung Ly Khanh bằng một thanh kiếm đã xưng bá Linh Cảnh đại lục, sau khi lên thượng giới còn tiếp nhận truyền thừa của huyết mạch Chung Ly gia.

Du Phục Thời làm sao có thể đả thương được hắn?

Chung Ly Khanh trợn to mắt không thể tin nổi mà cúi đầu nhìn ngực của mình, máu nhuộm đỏ cả một vùng áo, khiến hắn không thể nào không nhìn thẳng vào Du Phục Thời.

Ngược lại, Du Phục Thời ở đối diện lại chẳng để ý chút nào đến suy nghĩ của Chung Ly Khanh, hắn chỉ nghĩ sớm hạ gục tên này.

Dịch Huyền cứ mãi lẽo đẽo theo sau Diệp Tố làm hắn nhìn thấy mười phần khó chịu!

Nếu không phải Ngự Thần nên do Ngự Thần đối phó thì Du Phục Thời đã sớm chạy, hắn muốn giống như trước kia vậy, đi theo bên người Diệp Tố.

Nghĩ đến đây Du Phục Thời càng thêm bất mãn với Chung Ly Khanh.

Lúc này đây hắn đã sớm quên rằng Dịch Huyền đi theo phía sau Diệp Tố là bởi về muốn chiến thắng trận chiến trở về này.

Hai vị tân Ngự Thần bốn mắt nhìn nhau, chiến ý đều bốc lên hừng hực, nhưng lại là râu ông này cắm cằm bà kia.

Người động thủ trước là Du Phục Thời, cổ tay hắn đột nhiên run lên, Khấp Huyết kiếm thế mà lại khiến cho người khách sinh ra ảo giác nó là một thanh nhuyễn kiếm, tựa hồ như đang cuộn sóng, thực tế chỉ là do kiếm ý phát sinh biến hóa, đồng thời còn có tiếng rít kỳ quái khiếp người vang lên.

Đương nhiên nếu mấy người Diệp Tố tập trung nghe một chút nhất định sẽ thấy âm thanh này cực kỳ quen tai, rõ ràng là Khấp Huyết kiếm đang tru tréo đầy sảng khoái.

Du Phục Thời sau đó liền xuất chiêu, kiếm như tia chớp, chuyển động nhanh như du long, Chung Ly Khanh cũng theo đó vung kiếm, thân kiếm cũng phát ra một tiếng thét dài.

Hai thanh kiếm va vào nhau, phát ra tiếng kim loại thanh thúy, bởi vì hai người bọn họ đều dốc toàn lực chém về phía đối phương thế nên chỗ lưỡi kiếm chạm nhau truyền ra tiếng cọ sát khiến mọi người ê cả răng.

“Vừa rồi là ta khinh địch.” Hai mắt Chung Ly Khanh khẽ lộ ra sau lưỡi kiếm, đáy mắt giăng đầy tơ máu, toàn thân tỏa ra sát ý, “Luận về kiếm đạo, Chung Ly gia mới là mạnh nhất.”

Nói xong hắn đột nhiên dồn sức bộc phát Thần lực, ánh sáng nổi lên từ đuôi kiếm, trong nháy mắt truyền khắp thân kiếm, bức cho Du Phục Thời lui về phía sau.

Không đợi Du Phục Thời có động tác phản ứng lại thì thanh kiếm đã rời khỏi tay Chung Ly Khanh, bay về phía Du Phục Thời, trên đường đi nhất kiếm hóa vạn kiếm, phong tỏa toàn bộ mọi ngóc ngách trước mặt Du Phục Thời.

Vài đạo bóng kiếm nhanh nhất trong nháy mắt đã tới tới gần mặt Du Phục Thời, thậm chí có hai đạo bóng kiếm khác đâm thẳng về hướng hai mắt của hắn.

Kiếm ý Chung Ly mạnh mẽ bá đạo, ẩn chứa Thần lực nồng hậu, một khi ra khỏi vỏ thì khó có thể mà chống cự, là một trong những sát chiêu của Chung Ly Khanh.

Năm đó ở nơi giao nhau của tam giới dưới Phù Thế đại lục, một chiêu mà Diệp Tố từng giao thủ với Phong Kiếm Thần cũng là do Phong Kiếm thần ngộ ra được từ kiếm ý Chung Ly, chỉ là còn chưa bằng được một phần ngàn.

Một chiêu này vừa ra, chúng Thần trên Thần sơn tức khắc im bặt.

Càng không cần nói tới bên dưới Thần sơn, tất cả những tán Thần đứng cách đó không xa trong chớp mắt đều ngừng tay, quay đầu nhìn về phía hai vị Ngự Thần ở giữa sân đấu.

Trong đầu mọi người đều trống rỗng.

Chung Ly Khanh không dám lơi lỏng một chút nào, trong tay hắn đã không còn cầm kiếm, hai bàn tay đều triệu hồi ra thần lực thao tác bóng kiếm tấn công Du Phục Thời.

Hai đạo bóng kiếm kia lại nhích gần thêm một phân nữa.

Du Phục Thời chợt giương mắt, hàng mi dài cơ hồ phất qua mũi bóng kiếm, chỉ cần hai đạo bóng kiếm kia tới gần thêm một chút nữa thôi là liền có thể đâm vào đôi mắt xinh đẹp như bảo thạch của hắn.

Nhưng Du Phục Thời vẫn như cũ mặt không hề có chút biểu cảm nào, trong mắt thậm chí cũng chẳng có một tia sợ hãi.

Giờ khắc này, sắc mặt Chung Ly Khanh lại đột nhiên tái nhợt, bởi vì hắn phát hiện ra bóng kiếm của mình thế mà lại không có cách nào có thể tiến lên thêm được nữa,

Mặc dù hắn vận hết Thần lực đến mức tối đa thì vạn đạo bóng kiếm vẫn chỉ đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Không thể thao thác bóng kiếm của chính mình, thế thì bước tiếp theo……tất nhiên chính là mất khống chế!

Quả nhiên, Du Phục Thời bỗng nhiên nâng tay trái lên, hai ngón tay chỉ nhẹ nhàng b ắn ra một cái, hai đạo bóng kiếm gần như đâm vào mắt hắn bỗng chốc tan biến trong thiên địa.

Sau đó Du Phục Thời vung tay áo, vạn bóng kiếm vốn đâm về phía hắn đột nhiên bắt đầu chậm rãi động đậy.

Chung Ly Khanh cắn răng một lần nữa phóng thích ra thần lực, muốn đoạt lại quyền thao tác bóng kiếm, nếu ngay cả kiếm của mình mà còn không thể khống chế thì hắn còn mặt mũi nào để làm Ngự Thần nữa đây.

Vận dụng Thần lực quá độ khiến cho cơ thể từ vùng cổ trở xuống của Chung Ly Khanh nổi lên gân xanh, hắn cắn chặt răng bật cả máu miệng nhưng vẫn không thể ngăn cản xu thế chầm chậm quay đầu của vạn kiếm.

Lúc này, trên Thần sơn, chư Thần sôi nổi hít sâu một hơi, đặc biệt là mười tám nhà Ngự Thần và Ngự Thủ Chung Ly, mặt mũi ai nấy cũng trắng bệch.

Đây không còn là vấn đề thắng thua mà là thể diện của Chung Ly gia đã bị quăng xuống đất dẫm đạp!

Ai có thể nghĩ đến được Chung Ly Khanh phóng thích thần thực quá độ cũng không áp chế được Du Phục Thời, lại nhìn Du Phục Thời ở đối diện, trạng thái của hắn không quá khác với lúc trước, rõ ràng là còn chưa xuất ra hết toàn lực.

“Thật nhìn không ra nhi tử còn có chút bản lĩnh.” Dung Nhai khiếp sợ, ông còn tưởng rằng nhi tử của mình sau này sẽ phải dựa dẫm vào Diệp Tố ăn cơm mềm đấy.

Du Ly Giáng: “……”

Khi mọi người còn chưa tiêu hóa xong chuyện vừa xảy ra thì vạn đạo bóng kiếm đã hoàn toàn quay đầu, Chung Ly Khanh hoàn toàn mất đi khống chế với bản mạng kiếm của chính mình, trơ mắt nhìn vạn kiếm đâm về phía bản thân.

Trong nháy mắt đó đầu tiên là Chung Ly Khanh cứng đờ cả người, ngay sau đó mới phản ứng lại, thả ra giới, muốn hút số kiếm ý đó vào trong.

Bóng kiếm không ngừng biến mất, cuối cùng thanh kiếm bản thể lại đâm thủng Thần giới mà Chung Ly Khanh thiết lập.

Kiếm ý Chung Ly mặc dù là chính hắn cũng không cách nào có thể phá vỡ.

Những bóng kiếm khác lại theo lỗ hổng ùa ra đánh vào trên người Chung Ly Khanh, hắn đỡ trước hở sau, bóng kiếm đâm xong thì tan biến, nhưng thương tổn tạo ra lại là thật.

Chung Ly Khanh giơ tay, dùng lòng bàn tay nắm lại kiếm bản thể đang xông tới, lòng bàn tay bị cắt đứt, thế kiếm đẩy hắn lùi ra xa về sau đến mấy trượng, thật vất vả mới ngừng lại được thì lại bỗng nhiên phun ra một búng máu trên thân kiếm.

Mà lúc này Du Phục Thời lại một lần nữa tới gần, Khấp Huyết kiếm đặt ngang sát cổ Chung Ly Khanh, Du Phục Thời hơi nghiêng đầu nói: “Ngươi thua.”

Sắc mặt Chung Ly Khanh tái nhợt, hắn đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện lãnh địa của mình đã bị tán Thần Du gia chiếm cứ hơn phân nửa, mà tán Thần của Chung Ly gia chỉ mới lướt qua đường ranh chiến tuyến một chút mà thôi, ở đó có mấy tán Thần Quy Yêu, dựng mai rùa chặn đường tiến lên của các tán Thần phủ Chung Ly.

Còn vài tán Thần lợi hại nhất được cắt cử canh giữ phía sau thì không biết từ khi nào đã bị mấy người Diệp Tố bắt lấy, trói lại.

“Ngươi vẫn còn muốn chiến?” Du Phục Thời một lần nữa nâng Khấp Huyết kiếm lên, mũi kiếm để trên cổ Chung Ly Khanh, chỉ một chút nữa thôi sẽ cắt vào da của hắn.

“Ngừng chiến! Chung Ly gia nhận thua!” Mẫu thân Chung Ly Khanh ở bên trên thấy thế vội hô to, sợ Du Phục Thời đả thương nhi tử của mình.

Du Phục Thời quay đầu nhìn lên phía trên Thần sơn, sắc mặt của Chung Ly Ngự Thủ cực kỳ khó coi, đôi mắt cơ hô phun ra lửa.

Năm đó ông ta đã có dự cảm không tốt, Du Ly Giáng và Dung Nhai, một người là Ngự Thủ mạnh nhất Du gia, người còn lại cũng là Ngự Thần có huyết mạch cường đại nhất từ trước đến nay của Dung gia, Ngự Thần do hai người đó kết hợp dựng dục ra tuyệt đối sẽ không kém.

Chung Ly Ngự Thủ đương nhiên cũng định động tay động chân, nhưng đối phương lên thượng giới chậm hơn Chung Ly Khanh, thường ngày tác phong lười nhác, căn bản nhìn không ra có điểm nào uy hiếp thế nên ông mới thả lỏng.

……Sớm biết như vậy…… Ông ta nên xuống tay tàn nhẫn hơn.

Chung Ly Ngự Thủ dùng sức nhắm mắt lại, sau đó mở mắt chậm chạp nói: “Chung Ly phủ nhận thua.” Phảng phất như trở nên già nua trong nháy mắt.

Du Phục Thời lập tức thu Khấp Huyết kiếm, đi nhanh đến sau lưng Dịch Huyền, vươn một tay xách cổ áo hắn kéo sang một bên, chính mình chen đến bên cạnh Diệp Tố.

Khi Dịch Huyền bị đụng vào sau cổ thì tay nắm Trọng Minh đao tức khắc nâng lên, nhưng khi đuôi mắt thoáng nhìn thấy người tới là Du Phục Thời thì cứng rắn hạ đao xuống, vờ như không có việc gì mà nương theo lực kéo của hắn dịch đi vài bước.

Mình là sư huynh, nhường một chút cũng chẳng sao.

Dịch Huyền thầm nghĩ, hiện giờ hắn đã trưởng thành, không còn là thiếu niên tâm tư mẫn cảm trước kia nữa.

Sẽ không so đo với tiểu sư đệ ấu trí không hiểu chuyện nào đó.

“Tay ta đau.” Du Phục Thời dán vào bên người Diệp Tố, tùy tay ném Khấp Huyết kiếm xuống đất, để lộ ra lòng bàn tay có chút đỏ lên, tố khổ với Diệp Tố.

Khấp Huyết kiếm bị ném đi: “???” Đột nhiên dùng sức nắm nó làm chi, chuôi kiếm cũng đau lắm chứ bộ!

Mặc dù Diệp Tố biết vị tiểu sư đệ nào đó tám phần là đang cố ý làm bộ làm tịch, nhưng nàng vẫn nguyện ý dỗ hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn lòng bàn tay của Du Phục Thời: “Đỡ hơn không?”

“Nàng sờ nữa đi.” Du Phục Thời nghiêm túc nói, “Vừa rồi vài đạo bóng kiếm đó thiếu chút nữa chém trúng ta rồi.”

Hắn tiến đến gần sát Diệp Tố, ý bảo nàng xem hai mắt của mình, không dấu vết bày ra góc mặt xinh đẹp nhất cho nàng xem.

Dịch Huyền nghe vậy thì lại dịch ra xa hơn nữa, có Ngự Thần nào đó thật là không biết xấu hổ.

Mà cách đó không xa, một vị Ngự Thần khác, Chung Ly Khanh, đang thất hồn lạc phách nắm thanh kiếm bản mạng của mình, thậm chí hắn còn không cảm nhận được lòng bàn tay đau đớn.

Nếu nói lúc trước bại bởi Diệp Tố là do hắn sơ ý, thì trận chiến trở về lần này, Du Phục Thời lại thắng hắn hoàn toàn triệt để, Du Phục Thời đánh bại hắn ở chính phương diện mà hắn am hiểu nhất.

Chung Ly Khanh cúi đầu nhìn một khoảnh đất dưới chân đã bị máu mình nhiễm đỏ, nét mặt hoảng hốt.

Hắn thế mà lại thua……

“Nếu trận chiến trở về thắng bại đã phân, thì tòa Thần sơn này thuộc về Du phủ chúng ta.” Du Ly Giáng quay đầu nói với Chung Ly Ngự Thủ ở bên cạnh.

“Chỉ là một tòa Thần sơn mà thôi.” Thần sắc của Chung Ly Ngự Thủ đã khôi phục lại như thường, dường như không có việc gì nói, “ Các ngươi muốn thì cứ lấy đi thôi, ngày sau sẽ lại có Thần sơn khác xuất hiện.”

“Thần sơn khổng lồ phong phú như vậy, các người hẳn là phải chờ vạn năm nữa đi.” Dung Nhai vui sướng khi người gặp họa nói.

Tân Ngự Thần quá mức cường đại ra đời sẽ có tổn hại đến người dưỡng dục.

Năm đó Du Ly Giáng bởi vì sinh hạ Du Phục Thời dẫn đến cảnh giới bị thụt lùi, lúc này mới cho Chung Ly gia có cơ hội khuếch trương, hiện giờ Du Phục Thời đã trở về, thân thể của đạo lữ cũng đã được ông dưỡng tốt.

Chung Ly gia sẽ không có cơ hội có thể càn rỡ như mấy năm trước nữa.

Cuối cùng trận chiến trở về kết thúc với sự thất bại của Chung Ly Khanh và tán thần Du phủ chiếm cứ lãnh địa của đối phương, Thần sơn mới thuộc về Du gia và thế lực của Thượng Trọng Thiên lại một lần nữa được phân chia lại.

……

Sau thắng lợi của trận chiến trở về, khi màn đêm buông xuống Du phủ liền tổ chức thịnh yến, thậm chí còn hào phóng mời các Ngự Thần của Chung Ly gia sang góp vui chẳng qua đối phương không chịu tới.

Diệp Tố và người Thiên Cơ Môn ngồi cùng nhau, cạnh nàng là Hạ Nhĩ và Nhan Hảo, một người thì một hai phải kính rượu đại sư tỷ, người còn lại thì cứ lèm bèm với nàng rằng Thượng Trọng Thiên có nhiều mỹ nhân quá, quả thực là thiên đường của Hợp Hoan Tông.

“Thật, bó, tay.” Minh Lưu Sa nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nhan Hảo đang cười toe toét thì lắc đầu chậm rì rì nói.

Tây Ngọc sửa sửa lại tóc mai của mình rồi mới bưng ly rượu trên bàn lên: “Nhị sư huynh, không phải huynh đã nhớ lại chuyện trước kia rồi sao, sao còn nói chuyện kiểu đó hoài vậy?”

“Ta cứ thích khiến mấy người nghẹn khí, nghe, ta, nói, chuyện, vậy, đó.” Minh Lưu Sa thích ý nhấp một ngụm rượu, một hồi lâu mới chậm chạp nói tiếp, “Kích, thích ~”

Tây Ngọc: “……”

Đối diện là Liên Liên và Trình Hoài An đang ngồi với nhau, đầu hai người châu lại, không biết đang lặng lẽ nói cái gì.

Còn Từ Trình Ngọc vốn dĩ đang ngồi với các sư đệ sư muội của mình, kết quả Tàng Lục say mèm kéo theo Tàng Thất bước tới ngồi xuống, một hai lôi kéo hắn uống rượu.

Từ Trình Ngọc đầy mặt bất đắc dĩ, chỉ phải đành uống rượu với bọn họ.

“Đồ Vưu ở Trung Trọng Thiên.” Dịch Huyền đứng ở phía sau Linh Lung Cốt Vu Thừa Duyệt nói, Đồ Vưu rõ ràng đã sớm đạt đến Độ Kiếp kỳ nhưng trước sau vẫn không phi thăng, mãi cho đến mấy ngày trước không thể kéo dài được nữa mới phi thăng lên đây.

Nhưng bà ấy cũng không đi Phù Thế viện mà lại một mình lăn lộn ở Trung Trọng Thiên.

Vu Thừa Duyệt cúi đầu nhìn chén rượu trong tay, thấp giọng nói: “Hai bên tốt nhất là không gặp lại.”

Dịch Huyền ngước mắt nhìn chung quanh, ai ấy cũng đều đang vui cười rất chân thành, rất nhiều người đều là người mà hắn quen thuộc ở Phù Thế đại lục.

Đại sư phụ, nhị sư phụ, những người đã từng cùng hắn tham gia tông môn đại bỉ và đến bây giờ vẫn luôn kề vai chiến đấu, còn có đại sư tỷ……

Dịch Huyền giơ tay vỗ vỗ bả vai Vu Thừa Duyệt, xoay người rời đi.

Trong một góc nào đó, Cốc Lương Thiên yên lặng ngồi một mình, hắn cũng không có cảm giác gì với các buổi yến tiệc, còn không bằng để hắn trở về tu luyện, tuy rằng đã trở thành tán Thần nhưng người hắn đánh không lại thì vẫn là đánh không lại.

Hừ, một đám thiên phú đảng, lại còn nỗ lực hơn hắn, thật là phiền toái!

Bên kia, Du Phục Thời rốt cuộc lừa gạt xong các Ngự gia khác, hắn xuyên qua đám người, chuẩn xác tìm được Diệp Tố.

Nhưng hắn lại không đến gần mà truyền âm mật nhĩ cho nàng.

【 Chuyện nàng hứa với ta vẫn chưa hoàn thành đó. 】

Khi Diệp Tố nhận được tin thì vốn đang nói chuyện với mọi người bên cạnh, sau khi đảo mắt qua nhìn thấy Du Phục Thời đứng cách đó không xa thì liền buông chén rượu, vờ như không có việc gì nói mấy câu với bọn họ xong liền thoát thân rời đi.

Hai người một trước một sau rời khỏi yến hội.

Đêm trăng tròn vành vạnh, gió nhẹ nhàng m ơn trớn qua các tán lá, sắc say trên mặt Diệp Tố dần tan đi, nàng chậm rãi đi về phía chỗ ở của Du Phục Thời.

Du Phục Thời hẳn là đã chờ đến mất kiên nhẫn, vì trên đường đến Diệp Tố lại đụng phải hắn đi ra từ sân viện.

“Nàng thật chậm.” Du Phục Thời nhìn Diệp Tố, nét mặt tựa hồ không quá vui, nhưng ánh sáng trong mắt lại sắp tràn ra tới, hắn nhẹ nhướng mi, khẽ gọi nàng, “Đại sư tỷ.”

Diệp Tố cười một tiếng, bước về phía Du Phục Thời, vươn tay ra dắt tiểu sư đệ của nàng: “Chỉ là đang suy nghĩ phải dạy đệ cái gì.”

“……”

Vị tiểu sư đệ nào đó bỗng nhiên trầm mặc, sau đó gương mặt lại dần dần phớt hồng, ngay cả đôi tay từ trước đến này luôn lành lạnh cũng đều trở nên nóng rực.

Hắn đi theo Diệp Tố về phòng của mình, nhỏ giọng hỏi: “Vậy sẽ dạy cái gì?”

Diệp Tố kéo hắn vào phòng, khép cửa lại, xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt của tiểu sư đệ: “Còn chưa nghĩ xong, hay là bắt đầu từ ôn tập trước?”

Tiểu sư đệ trước kia bài vở chuyên môn học trước quên sau lúc này bỗng nhiên trở nên cực kỳ nhanh nhạy, nghe vậy thì liền tiến lên một bước, cúi đầu hôn nàng.

Diệp Tố thoáng đơ người trong giây lát, sau đó liền giơ tay ôm lấy eo hắn, há miệng cắn cắn môi tiểu sư đệ, tự mình dạy học.

……

Bên ngoài phòng, yến hội trong Du phủ vẫn náo nhiệt như cũ, đột nhiên pháo hoa nở rộ trên không trung, tất cả mọi người đều ngửa đầu nhìn lên, trên mặt tràn đầy mong đợi về những điều mới mẻ sắp đến.

Hết thảy đã qua đi, hết thảy lại tiếp tục tiến về phía trước.

Chapter
1 Chương 1: Mười năm Trúc Cơ
2 Chương 2: Một bút kinh thiên địa…
3 Chương 3: Vô Âm Tông
4 Chương 4: Ngự kiếm phi hành
5 Chương 5: Dưới kiếm treo người
6 Chương 6: Tật Tốc Phù
7 Chương 7: Tiểu môn tiểu phái
8 Chương 8: Vụ Sát Hoa
9 Chương 9: Pháp khí sơ tuyển
10 Chương 10: Bách Thanh Bảng
11 Chương 11: Xích Bọ Ngựa
12 Chương 12: Luyện khí nghiệp lớn
13 Chương 13: Lập khế
14 Chương 14: Tu sĩ nghèo
15 Chương 15: Đua kiếm
16 Chương 16: Sơ thí
17 Chương 17: Thiên Cơ Môn
18 Chương 18: Vô Cực Đan
19 Chương 19: Luyện hóa tài liệu
20 Chương 20: Nguyệt Nha Sạn
21 Chương 21: Giao lưu luận bàn
22 Chương 22: Phi yêu tức hồ
23 Chương 23: Tử Lê Anh Mộc
24 Chương 24: Công cụ hình người
25 Chương 25: Đặt cược
26 Chương 26: Thiên Cơ Lệnh
27 Chương 27: Lời mời
28 Chương 28: Hồ ly tinh
29 Chương 29: Ngô Kiếm Phái
30 Chương 30: Phi Kính Giáp
31 Chương 31: Tịnh tông đệ tử
32 Chương 32: Luyện kiếm
33 Chương 33: Chung Nam Phong
34 Chương 34: Xuất phát
35 Chương 35: Thiết đầu công
36 Chương 36: Súng Bắn Phù
37 Chương 37: Địa Huyễn Liên
38 Chương 38: Định Thân Phù
39 Chương 39: Tứ Lăng Địa Tàng Pháp Trượng
40 Chương 40: Vòng Thanh Chú
41 Chương 41: Văn Đông tài liệu hành
42 Chương 42: Thần Vẫn kỳ
43 Chương 43: Quy Tông Ấn
44 Chương 44: Mộc Kỉ đại sư
45 Chương 45: Mặc Ngọc Bài
46 Chương 46: Tiêu Lôi Phù
47 Chương 47: Tàn quyển
48 Chương 48: Xé sách
49 Chương 49: Kim Đan kỳ
50 Chương 50: Linh phủ tàng hải (Linh phủ chứa biển)
51 Chương 51: Dịch Hình Phù
52 Chương 52: Mê Tâm Phi Trùng
53 Chương 53: Vực Sâu Vô Tận
54 Chương 54: Xú Phù
55 Chương 55: Phi Mã Thú
56 Chương 56: Tam Phù Trận
57 Chương 57: Bão cát
58 Chương 58: Súc Địa Thành Thốn
59 Chương 59: Tiền Phật Tử
60 Chương 60: Hàn Tinh Bùn
61 Chương 61: Phù văn tương thông
62 Chương 62: Nghịch chuyển sinh tử trận
63 Chương 63: Lấy thân nuôi trận
64 Chương 64: Sát khí
65 Chương 65: Thiên Đạo Chúc Nguyện
66 Chương 66: Tin ngầm
67 Chương 67: Tăng liền hai giai
68 Chương 68: Cưng chiều
69 Chương 69: Tử khí (Khí màu tím)
70 Chương 70: Gãy kiếm
71 Chương 71: Kiếm Trủng
72 Chương 72: Trọng Minh Đao
73 Chương 73: Cổ bạc huyết ngọc
74 Chương 74: Yêu tinh vạn năm
75 Chương 75: Tà kiếm có linh
76 Chương 76: Gõ mõ
77 Chương 77: Pháo ống phiên bản tu chân
78 Chương 78: Bàn hàng công khai
79 Chương 79: Hỗn đấu
80 Chương 80: Bạo Áp Trận
81 Chương 81: Mai khai nhị độ
82 Chương 82: Thông hành đơn
83 Chương 83: Ngũ đệ tử
84 Chương 84: Tàu bay
85 Chương 85: Hợp Hoan Tông
86 Chương 86: Tố hồi ngọc bản
87 Chương 87: Bốc thăm
88 Chương 88: Cắn hạt dưa tập thể
89 Chương 89: Quyển trục
90 Chương 90: Tiến giai
91 Chương 91: Bát Kì Biến
92 Chương 92: Hỗn Độn Kính
93 Chương 93: Hư sát trận
94 Chương 94: Cấm địa
95 Chương 95: Vạn cốt chi địa
96 Chương 96: Đầu chim mình khỉ
97 Chương 97: Huyền Thiên Lôi
98 Chương 98: Trở lại đầu bảng
99 Chương 99: Dưỡng Phát Đan
100 Chương 100: Tử linh thạch
101 Chương 101: Trảm ma
102 Chương 102: Huy Thành
103 Chương 103: Thông Ma Bàn
104 Chương 104: Cắt một kiếm
105 Chương 105: Dẫn Ma Trận
106 Chương 106: Huyết đàm
107 Chương 107: Ma Chủ
108 Chương 108: Linh Lung Cốt
109 Chương 109: Mảnh vảy
110 Chương 110: Bất Bình Đao
111 Chương 111: Ngũ đại tông
112 Chương 112: Bồng Lai
113 Chương 113: Luân Chuyển Tháp
114 Chương 114: Lá thăm trống
115 Chương 115: Huyền Âm chi thể
116 Chương 116: Các tông chi tranh
117 Chương 117: Nặc Linh Châu
118 Chương 118: Chuyên khắc người
119 Chương 119: Lôi kiếp
120 Chương 120: Học theo pháp trận
121 Chương 121: Chia sẻ lôi kiếp
122 Chương 122: Tụ lôi
123 Chương 123: Tụ Lôi Bình
124 Chương 124: Vỏ kiếm cổ bạc
125 Chương 125: Đoạn kiếm tái diễn
126 Chương 126: Hóa hình
127 Chương 127: Trận pháp che giấu
128 Chương 128: Da rắn lột
129 Chương 129: Nơi giao nhau của tam giới
130 Chương 130: Lời hứa
131 Chương 131: Hoan nghênh về nhà
132 Chương 132: Song sinh
133 Chương 133: Cướp người
134 Chương 134: Ma ảnh
135 Chương 135: Cổ ngữ
136 Chương 136: Thang gãy
137 Chương 137: Uy áp
138 Chương 138: Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan
139 Chương 139: Kiếm linh
140 Chương 140: Trói Thần Võng
141 Chương 141: Hút cạn linh khí
142 Chương 142: Say linh khí
143 Chương 143: Kim Hải Lôi Vân
144 Chương 144: Cấm trận
145 Chương 145: Ma giới xâm lấn
146 Chương 146: Thiên Cơ Môn bị vây khốn
147 Chương 147: Cửu Huyền Phong
148 Chương 148: Tháp linh
149 Chương 149: Hộ môn đại trận
150 Chương 150: Linh mạch
151 Chương 151: Khốn trận
152 Chương 152: Tông sử
153 Chương 153: Phá mắt trận
154 Chương 154: Hồi sinh
155 Chương 155: Lâm Tuyền Thành
156 Chương 156: Mệnh đèn
157 Chương 157: Huyết trì
158 Chương 158: Dời thành
159 Chương 159: Chính Sơ tôn nhân
160 Chương 160: Bàn Âm Dương
161 Chương 161: Tính trước tương lai
162 Chương 162: Bản thể
163 Chương 163: Độ Kiếp quy thiên
164 Chương 164: Lẩn trốn
165 Chương 165: Thân phận
166 Chương 166: Cứu ta
167 Chương 167: Quả Bồ Đề
168 Chương 168: Phù chú đồ
169 Chương 169: Tông sử
170 Chương 170: Ma giới tam chủ
171 Chương 171: Quy yêu
172 Chương 172: Yêu Chủ Thạch
173 Chương 173: Núi Vạn Yêu
174 Chương 174: Yêu Chủ trở về
175 Chương 175: Giới
176 Chương 176: Chiếc đuôi
177 Chương 177: Người có duyên
178 Chương 178: Ấn ký
179 Chương 179: Thần
180 Chương 180: Một đường sinh cơ
181 Chương 181: Bao tải
182 Chương 182: Con kiến dưới đại đạo
183 Chương 183: Bọn hắn tới rồi
184 Chương 184: Núi Ma Mạch
185 Chương 185: Huyết mạch Ma Lan
186 Chương 186: Phong ấn
187 Chương 187: Đồng tâm hiệp lực
188 Chương 188: Hư ảnh
189 Chương 189: Phá ấn
190 Chương 190: Thành Thần
191 Chương 191: Phá hư
192 Chương 192: Vạn năm sau
193 Chương 193: Hàn Phiến
194 Chương 194: Hầm rượu
195 Chương 195: Học chữ
196 Chương 196: Song tu
197 Chương 197: Thích
198 Chương 198: Tiến giai lần thứ hai
199 Chương 199: Mượn lôi luyện lôi
200 Chương 200: Cố nhân
201 Chương 201: Đại hội tam giới
202 Chương 202: Ma Minh Mộc
203 Chương 203: Ban ngày hiện lôi
204 Chương 204: Hư ảnh thần
205 Chương 205: Người có duyên
206 Chương 206: Phá trận
207 Chương 207: Thần huyết mài kiếm
208 Chương 208: Kính Thần
209 Chương 209: Sinh cơ đã tuyệt
210 Chương 210: Dẫn Thần hạ phàm
211 Chương 211: Khí vận
212 Chương 212: Vỏ kiếm
213 Chương 213: Người tung tin đồn
214 Chương 214: Phi thăng
215 Chương 215: Tam Trọng Thiên
216 Chương 216: Tổ tông
217 Chương 217: Ngự Lệnh
218 Chương 218: Trùng khởi (bắt đầu lại)
219 Chương 219: Diệt trừ hư ảnh
220 Chương 220: Trở về tông môn
221 Chương 221: Khôi phục
222 Chương 222: Sinh bệnh
223 Chương 223: Ước định
224 Chương 224: Tỉnh lại
225 Chương 225: Trận chiến trở về
226 Chương 226: Yến hội (Hoàn chính văn)
227 Chương 227: Phiên Ngoại 1: Lau đi Bàn Luân Hồi
228 Chương 228: Phiên Ngoại 2: Thời không song song: Khi sư diệt tổ
229 Chương 229: Phiên Ngoại 3: Suy nghĩ không an phận
230 Chương 230: Phiên Ngoại 4: Đạo lữ
231 Chương 231: Phiên Ngoại Cuối: Dịch Huyền (Hoàn toàn văn)
Chapter

Updated 231 Episodes

1
Chương 1: Mười năm Trúc Cơ
2
Chương 2: Một bút kinh thiên địa…
3
Chương 3: Vô Âm Tông
4
Chương 4: Ngự kiếm phi hành
5
Chương 5: Dưới kiếm treo người
6
Chương 6: Tật Tốc Phù
7
Chương 7: Tiểu môn tiểu phái
8
Chương 8: Vụ Sát Hoa
9
Chương 9: Pháp khí sơ tuyển
10
Chương 10: Bách Thanh Bảng
11
Chương 11: Xích Bọ Ngựa
12
Chương 12: Luyện khí nghiệp lớn
13
Chương 13: Lập khế
14
Chương 14: Tu sĩ nghèo
15
Chương 15: Đua kiếm
16
Chương 16: Sơ thí
17
Chương 17: Thiên Cơ Môn
18
Chương 18: Vô Cực Đan
19
Chương 19: Luyện hóa tài liệu
20
Chương 20: Nguyệt Nha Sạn
21
Chương 21: Giao lưu luận bàn
22
Chương 22: Phi yêu tức hồ
23
Chương 23: Tử Lê Anh Mộc
24
Chương 24: Công cụ hình người
25
Chương 25: Đặt cược
26
Chương 26: Thiên Cơ Lệnh
27
Chương 27: Lời mời
28
Chương 28: Hồ ly tinh
29
Chương 29: Ngô Kiếm Phái
30
Chương 30: Phi Kính Giáp
31
Chương 31: Tịnh tông đệ tử
32
Chương 32: Luyện kiếm
33
Chương 33: Chung Nam Phong
34
Chương 34: Xuất phát
35
Chương 35: Thiết đầu công
36
Chương 36: Súng Bắn Phù
37
Chương 37: Địa Huyễn Liên
38
Chương 38: Định Thân Phù
39
Chương 39: Tứ Lăng Địa Tàng Pháp Trượng
40
Chương 40: Vòng Thanh Chú
41
Chương 41: Văn Đông tài liệu hành
42
Chương 42: Thần Vẫn kỳ
43
Chương 43: Quy Tông Ấn
44
Chương 44: Mộc Kỉ đại sư
45
Chương 45: Mặc Ngọc Bài
46
Chương 46: Tiêu Lôi Phù
47
Chương 47: Tàn quyển
48
Chương 48: Xé sách
49
Chương 49: Kim Đan kỳ
50
Chương 50: Linh phủ tàng hải (Linh phủ chứa biển)
51
Chương 51: Dịch Hình Phù
52
Chương 52: Mê Tâm Phi Trùng
53
Chương 53: Vực Sâu Vô Tận
54
Chương 54: Xú Phù
55
Chương 55: Phi Mã Thú
56
Chương 56: Tam Phù Trận
57
Chương 57: Bão cát
58
Chương 58: Súc Địa Thành Thốn
59
Chương 59: Tiền Phật Tử
60
Chương 60: Hàn Tinh Bùn
61
Chương 61: Phù văn tương thông
62
Chương 62: Nghịch chuyển sinh tử trận
63
Chương 63: Lấy thân nuôi trận
64
Chương 64: Sát khí
65
Chương 65: Thiên Đạo Chúc Nguyện
66
Chương 66: Tin ngầm
67
Chương 67: Tăng liền hai giai
68
Chương 68: Cưng chiều
69
Chương 69: Tử khí (Khí màu tím)
70
Chương 70: Gãy kiếm
71
Chương 71: Kiếm Trủng
72
Chương 72: Trọng Minh Đao
73
Chương 73: Cổ bạc huyết ngọc
74
Chương 74: Yêu tinh vạn năm
75
Chương 75: Tà kiếm có linh
76
Chương 76: Gõ mõ
77
Chương 77: Pháo ống phiên bản tu chân
78
Chương 78: Bàn hàng công khai
79
Chương 79: Hỗn đấu
80
Chương 80: Bạo Áp Trận
81
Chương 81: Mai khai nhị độ
82
Chương 82: Thông hành đơn
83
Chương 83: Ngũ đệ tử
84
Chương 84: Tàu bay
85
Chương 85: Hợp Hoan Tông
86
Chương 86: Tố hồi ngọc bản
87
Chương 87: Bốc thăm
88
Chương 88: Cắn hạt dưa tập thể
89
Chương 89: Quyển trục
90
Chương 90: Tiến giai
91
Chương 91: Bát Kì Biến
92
Chương 92: Hỗn Độn Kính
93
Chương 93: Hư sát trận
94
Chương 94: Cấm địa
95
Chương 95: Vạn cốt chi địa
96
Chương 96: Đầu chim mình khỉ
97
Chương 97: Huyền Thiên Lôi
98
Chương 98: Trở lại đầu bảng
99
Chương 99: Dưỡng Phát Đan
100
Chương 100: Tử linh thạch
101
Chương 101: Trảm ma
102
Chương 102: Huy Thành
103
Chương 103: Thông Ma Bàn
104
Chương 104: Cắt một kiếm
105
Chương 105: Dẫn Ma Trận
106
Chương 106: Huyết đàm
107
Chương 107: Ma Chủ
108
Chương 108: Linh Lung Cốt
109
Chương 109: Mảnh vảy
110
Chương 110: Bất Bình Đao
111
Chương 111: Ngũ đại tông
112
Chương 112: Bồng Lai
113
Chương 113: Luân Chuyển Tháp
114
Chương 114: Lá thăm trống
115
Chương 115: Huyền Âm chi thể
116
Chương 116: Các tông chi tranh
117
Chương 117: Nặc Linh Châu
118
Chương 118: Chuyên khắc người
119
Chương 119: Lôi kiếp
120
Chương 120: Học theo pháp trận
121
Chương 121: Chia sẻ lôi kiếp
122
Chương 122: Tụ lôi
123
Chương 123: Tụ Lôi Bình
124
Chương 124: Vỏ kiếm cổ bạc
125
Chương 125: Đoạn kiếm tái diễn
126
Chương 126: Hóa hình
127
Chương 127: Trận pháp che giấu
128
Chương 128: Da rắn lột
129
Chương 129: Nơi giao nhau của tam giới
130
Chương 130: Lời hứa
131
Chương 131: Hoan nghênh về nhà
132
Chương 132: Song sinh
133
Chương 133: Cướp người
134
Chương 134: Ma ảnh
135
Chương 135: Cổ ngữ
136
Chương 136: Thang gãy
137
Chương 137: Uy áp
138
Chương 138: Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan
139
Chương 139: Kiếm linh
140
Chương 140: Trói Thần Võng
141
Chương 141: Hút cạn linh khí
142
Chương 142: Say linh khí
143
Chương 143: Kim Hải Lôi Vân
144
Chương 144: Cấm trận
145
Chương 145: Ma giới xâm lấn
146
Chương 146: Thiên Cơ Môn bị vây khốn
147
Chương 147: Cửu Huyền Phong
148
Chương 148: Tháp linh
149
Chương 149: Hộ môn đại trận
150
Chương 150: Linh mạch
151
Chương 151: Khốn trận
152
Chương 152: Tông sử
153
Chương 153: Phá mắt trận
154
Chương 154: Hồi sinh
155
Chương 155: Lâm Tuyền Thành
156
Chương 156: Mệnh đèn
157
Chương 157: Huyết trì
158
Chương 158: Dời thành
159
Chương 159: Chính Sơ tôn nhân
160
Chương 160: Bàn Âm Dương
161
Chương 161: Tính trước tương lai
162
Chương 162: Bản thể
163
Chương 163: Độ Kiếp quy thiên
164
Chương 164: Lẩn trốn
165
Chương 165: Thân phận
166
Chương 166: Cứu ta
167
Chương 167: Quả Bồ Đề
168
Chương 168: Phù chú đồ
169
Chương 169: Tông sử
170
Chương 170: Ma giới tam chủ
171
Chương 171: Quy yêu
172
Chương 172: Yêu Chủ Thạch
173
Chương 173: Núi Vạn Yêu
174
Chương 174: Yêu Chủ trở về
175
Chương 175: Giới
176
Chương 176: Chiếc đuôi
177
Chương 177: Người có duyên
178
Chương 178: Ấn ký
179
Chương 179: Thần
180
Chương 180: Một đường sinh cơ
181
Chương 181: Bao tải
182
Chương 182: Con kiến dưới đại đạo
183
Chương 183: Bọn hắn tới rồi
184
Chương 184: Núi Ma Mạch
185
Chương 185: Huyết mạch Ma Lan
186
Chương 186: Phong ấn
187
Chương 187: Đồng tâm hiệp lực
188
Chương 188: Hư ảnh
189
Chương 189: Phá ấn
190
Chương 190: Thành Thần
191
Chương 191: Phá hư
192
Chương 192: Vạn năm sau
193
Chương 193: Hàn Phiến
194
Chương 194: Hầm rượu
195
Chương 195: Học chữ
196
Chương 196: Song tu
197
Chương 197: Thích
198
Chương 198: Tiến giai lần thứ hai
199
Chương 199: Mượn lôi luyện lôi
200
Chương 200: Cố nhân
201
Chương 201: Đại hội tam giới
202
Chương 202: Ma Minh Mộc
203
Chương 203: Ban ngày hiện lôi
204
Chương 204: Hư ảnh thần
205
Chương 205: Người có duyên
206
Chương 206: Phá trận
207
Chương 207: Thần huyết mài kiếm
208
Chương 208: Kính Thần
209
Chương 209: Sinh cơ đã tuyệt
210
Chương 210: Dẫn Thần hạ phàm
211
Chương 211: Khí vận
212
Chương 212: Vỏ kiếm
213
Chương 213: Người tung tin đồn
214
Chương 214: Phi thăng
215
Chương 215: Tam Trọng Thiên
216
Chương 216: Tổ tông
217
Chương 217: Ngự Lệnh
218
Chương 218: Trùng khởi (bắt đầu lại)
219
Chương 219: Diệt trừ hư ảnh
220
Chương 220: Trở về tông môn
221
Chương 221: Khôi phục
222
Chương 222: Sinh bệnh
223
Chương 223: Ước định
224
Chương 224: Tỉnh lại
225
Chương 225: Trận chiến trở về
226
Chương 226: Yến hội (Hoàn chính văn)
227
Chương 227: Phiên Ngoại 1: Lau đi Bàn Luân Hồi
228
Chương 228: Phiên Ngoại 2: Thời không song song: Khi sư diệt tổ
229
Chương 229: Phiên Ngoại 3: Suy nghĩ không an phận
230
Chương 230: Phiên Ngoại 4: Đạo lữ
231
Chương 231: Phiên Ngoại Cuối: Dịch Huyền (Hoàn toàn văn)
footer(); ?>