Chương 7

_Da!.

Ôn Thiên Phong một mình ở tập đoàn giải quyết công việc thì ức lắm, Ôn Thiếu Phàm thì thoải mái đánh bi da còn cô vợ sắp cưới xinh đẹp của anh thì sáng sớm đã lo đi tám chuyện!
Lại nói đến chuyện ở sân bay, Nhược Nhược muốn tháo chạy khỏi cô tiểu thư bướng bỉnh này nhưng không xong, lại một ngày trễ làm!
_Kim tiểu thư à!
_Nhược Nhược!
_Đó xem tôi đưa ai tới a hihi
Kim Uyển Uyển tươi cười khi Tự Thiên Đy xuất hiện
_Hôm nay cô không cần đi làm đâu, ba chúng ta đi ăn uống nói chuyện
_Nhược Nhược, sao cậu giấu tớ cậu có sao không? Phàm có làm khó cậu không?
Tự Thiên Đy cau mày nhìn Nhược Nhược, cô xoay Nhược Nhược mấy vòng xem xét và lo lắng
_À không!

_Thôi! lỗi không phải của cậu
_Ê! kể tôi nghe chuyện cũ đi, có vẻ hấp dẫn
_Ừm! Ừ kể ngay
Thiên Đy và Uyển Uyển đang hào hứng tám chuyện, chỉ có một người là u sầu cúi mặt
_Nhược Nhược cô đừng lo đã có tôi thì không ai dám bắt nạt cô
Uyển Uyển cập tay lên vai cô trấn an, nhưng chỉ có cô mới hiểu cảm giác này! hừ.

.

hừ! Nhược Nhược thường nghĩ nhiều thế ấy
_Hai người nói chuyện vui vẻ!
Nhược Nhược cắm đầu chạy, thứ nhất cô không muốn trễ giờ làm sẽ phiền lắm, thứ hai cô không muốn dựa vào Uyển Uyển mà để mọi người ở sân bay bàn tán
_Nhưng đây là đâu vậy nè híc!
Cô chạy mãi cho đến khi cô đi đến một khoảng sân khá rộng trên tầng một, nơi này có gạch bóng loáng, lại có cỏ mọc đều êm chân xa xa là con dốc, xa nữa là chiếc máy bay rất rất to và sang trọng, có cả mấy cô tiếp viên bận đồng phục hàng không tuyệt đẹp đang đứng theo hàng
_Đây là buổi tập huấn thực tế của các cô, trước tiên là tham quan đường bay ở đây!
_Mấy cô thấy đó khu này chỉ là khu khảo nghiệm, nếu các cô được ứng cử thì ở đường bay còn đẹp gấp nhiều lần ở đây!
Nhược Nhược lờ mờ nhận ra mình đã lạc đến khu thực tập của người ta mất rồi
_Xin lỗi tôi đến trễ hic! huhu!
Cô gái có gương mặt rất xinh và thu hút váy áo xốc xếch hớt hải chạy đến
_Lâm Phương Phương, cô! bị kiểm điểm!
_Đừng! mà thật là do tôi có việc gấp hic!
_Không nói nhiều!
_Cho người ta một cơ hội không được à? hừ!

Nhược Nhược đến gần, cô buộc miệng, cô biết mình trễ giờ nhưng nhìn cách cấp trên đối xử với cấp dưới như thế cô chịu không được
_Cô là ai! cô có biết đây là đâu không?!
Cái ông tổng phụ trách đến gần Nhược Nhược ông đẩy cô một cái làm cô ngã xuống đất
_Cô có sao không, đứng dậy đi
Lâm Phương Phương đỡ cô dậy, cô nhăn mặt vì đau
_Tổng phụ trách, cô ta có quen biết với Kim tiểu thư
Một cô tiếp viên đến nói nhỏ cho cái lão già đầu hói đó biết ông ta há hốc mồm sau đó cho qua mọi chuyện
_Lâm Phương Phương, xem như lần này tôi bỏ qua
_Tôi tên Nhược Nhược
_Tôi tên Lâm Phương Phương, cám ơn cô đã giúp đỡ, tối nay cô rảnh không tôi mời cô một bữa, ăn ven đường thôi nha hihi
_Được được tôi làm ở tập đoàn Ôn Thần
_Tôi sẽ đến vì giờ giấc của tôi hơi lộn xộn nên cô chịu khó chờ nha?
Nhược Nhược vui vẻ gật đầu, cô thấy rất mến Phương Phương, vì ở đây ai cũng hất mặt với cô ngoại trừ Phương Phương
_À, mà cô Nhược tôi đang tìm người ở ghép, vì tôi làm tiếp viên hàng không rất ít khi ở nhà cho nên tìm một người ở ghép san sẻ chuyện nhà sẽ ổn hơn, cô có muốn ở ghép với tôi không?
_Vậy sao? Tôi cũng vừa đến đây không bao lâu, nếu cô không chê thì đến chỗ tôi đi, dù gì tôi cũng chỉ làm công nhân vệ sinh có cô chia tiền nhà thì dễ sống hơn
Nhược Nhược vui vẻ bàn chuyện, cô nghĩ có thêm người sống cùng sẽ vui hơn và bớt đi gánh nặng tài chính

_Nhược tiểu thư, Kim tiểu thư nhờ cô chuyển cái này cho Ôn chủ tịch
Có cô nhân viên mang đến cho Nhược Nhược cái hộp nhỏ rất đẹp, hộp gỗ được chạm khắc tinh xảo nhìn thôi cũng biết là rất đắt tiền
_Sao! sao biết tôi ở đây? sao cô ấy không tự đưa !
Nhược Nhược nghe đến Ôn Thiếu Phàm thì tóc gáy cũng muốn dựng lên
_Kim tiểu thư có chuyển lời là Nhược tiểu thư đừng cố chạy chỉ là do tiểu thư nhà tôi không muốn đuổi theo thôi, dù hãng hàng không này rất rộng nhưng việc tìm ra Nhược tiểu thư không khó
_Ừm! tôi biết rồi, tôi sẽ chuyển cái này ngay
Nhược Nhược lần nữa ủ rũ mặt mày u ám, cả đám tiếp viên cứ há hốc rồi nháo nhào lên khi nghe đến Ôn Thiếu Phàm
_Cạch!.

Đến tận 1 giờ trưa Ôn Thiếu Phàm mới chịu về tập đoàn, anh tiếp tục ngồi trên bàn làm việc ôm laptop, Nhược Nhược hậu đậu lòng vòng mãi đến giờ này mới tìm được đường về tập đoàn, cô khệ nệ bưng hai thùng giấy cao đó là hai thùng giấy đựng dụng cụ dọn vệ sinh, bên trên còn đặt món quà được nhờ vận chuyển đi vào phòng chủ tịch
_Ôi! ôi nặng quá! mệt quá, nghe nói tên đó chưa đến Tập Đoàn tiện thể ngồi vào ghế tận hưởng tí hihi
Nhược Nhược lảm nhảm sau đó tự ý đặt mông lên ghế, cũng vì trước mặt có quá nhiều vật cản che mắt nên cô đâu có thấy cái người đang ngồi trên ghế đâu, Ôn Thiếu Phàm tuy nghe được ý định ngồi lên ghế của cô nhưng không đứng dậy kịp, Nhược Nhược lúc cần nhanh nhẹn lại không nhanh nhẹn, lúc không cần lại hoạt bác không cần thiết

footer(); ?>