Chương 51: Cháu thích Bảo Châu

Đọc bức thư thấy buồn thật các bạn ạ*

Nét mực trên giấy viết thư đã hơi phai màu, nhưng chữ viết vẫn có thể thấy rõ. Chữ của Tô Minh Mỹ sạch đẹp rõ ràng, có thể thấy khi viết bức thư này, cảm xúc là bình tĩnh.

“Rốt cuộc vẫn đi đến bước này, mà tâm trạng con bây giờ lại bình tĩnh đến lạ. Từ lâu con đã luôn thấy đau khổ, nghĩ đến sắp được kết thúc tất cả, con lại cảm thấy nhẹ nhàng bội phần. Con thừa nhận con là một người yếu đuối, cuối cùng con vẫn lựa chọn trốn tránh, nhưng con thật sự quá mệt mỏi. Con chỉ thấy thẹn với người thân của con. Mẹ, xin lỗi mẹ vào phút cuối con cũng không gọi điện thoại cho mẹ, nói với mẹ vài lời. Như con đã nói ở trên, con là một người yếu đuối, con không có dũng khí gọi điện thoại, con sợ con nghe giọng mọi người, nghĩ đến dáng vẻ khóc thương của mọi người, con sẽ mềm lòng.

Nhưng con thật sự quá đau đớn, con chỉ muốn kết thúc tất cả.

Con biết có lẽ mình bị bệnh, nhưng con không biết làm thế nào để chữa cho mình. Trước kia đóng phim có thể làm con thấy vui sướng, nhưng hiện tại không còn bất cứ chuyện gì làm con thấy vui nữa. Thời đi học thầy đã bảo con, con quá đắm chìm vào nhân vật, đây là ưu điểm, cũng là khuyết điểm. Một diễn viên chuyên nghiệp hẳn phải biết nhập vai, cũng phải biết thoát vai. Nhưng con lại rất khó thoát khỏi một vai diễn, vì phân biệt vai diễn và bản thân, sau khi đóng máy một bộ phim, con thích đi tiếp xúc người trong hiện thực, như vậy con mới có thể cảm nhận được chân thật, cảm nhận được sự tồn tại của Tô Minh Mỹ.

Mỗi lần con yêu, cũng đều là khoảng thời gian này. Mẹ, con còn chưa từng nói với mẹ, thật ra con đã từng yêu mấy người bạn trai, nhưng lần nào cũng vì lý do công việc, đi hướng chia tay. Nhưng con vẫn cảm ơn họ, vì cùng họ ở chung, giúp con tìm về Tô Minh Mỹ.

Sau khi diễn xong 《Ngày xuân không về》, một thời gian dài con cũng không nhận vai nữa, vì con cảm giác được trạng thái của mình không tốt. Bạn bè bên cạnh biết tình hình của con, bèn thường xuyên hẹn con ra ngoài, hy vọng con có thể chậm rãi thoát khỏi nhân vật. Có lần con và bạn ra ngoài ăn cơm, làm quen với một người đàn ông. Anh ta không quá giống những người bạn trai con từng yêu trước đây, anh ta không phải người trong giới, trong số bạn trai cũ của con chỉ có thể tính là bình thường, con lại bị anh ta hấp dẫn rất mạnh.

Trên người anh ta có hơi thở cuộc sống nồng đậm, cực kỳ tươi mới, giống như con lúc trước. Từ nhỏ anh ta đã ra ngoài buôn bán, đi qua rất nhiều nơi, luôn có thể kể những chuyện con chưa từng nghe thấy, tuy biết những câu chuyện đó không nhất định là thật, nhưng lại khiến con cảm thấy vô cùng thú vị. Nó khiến con có chút vui mừng, vì đã lâu con không cảm nhận được thứ cảm xúc “Thú vị” này.

Về sau bọn con bèn thường xuyên gặp mặt, mỗi lần hẹn hò đều rất vui vẻ, khi con muốn phát triển quan hệ thêm một bước với anh ta, thì anh ta thẳng thắn thừa nhận chuyện đã kết hôn với con. Con không nhớ rõ tâm trạng của mình lúc ấy thế nào, nhưng con cảm giác sâu sắc về số mệnh, giống như con kết cục không thể tách nhân vật Kim Nhã này ra khỏi mình.

Thời gian đó tuy con không đóng phim, nhưng có nhận rất nhiều việc khác, con cho rằng nếu con bận, thì sẽ không miên man suy nghĩ nữa; con còn nghĩ có lẽ chờ điện ảnh công chiếu, khả năng con sẽ tốt lên. Nhưng con đau khổ kiên trì đến giờ, tình hình chẳng hề chuyển biến tốt hơn. Con thật sự không còn sức tiếp tục nữa, mẹ ơi, xin tha thứ cho đứa con gái yếu đuối này. Minh Mỹ tuyệt bút.”

Khi Trịnh Bảo Châu đọc thư, phát hiện trên giấy viết thư có không ít chỗ bị nước mắt ướt để lại dấu vết, cô đoán là nước mắt của bà ngoại khi đọc thư. Cô không dám tưởng tượng khi nhà bà ngoại nhìn thấy bức thư này đau lòng đến thế nào, bức thư này so với bảo là di thư, càng giống bức thư bộc bạch của Tô Minh Mỹ viết cho người nhà hơn.

Bà ngoại hẳn đã đọc thư rất nhiều lần, ngoại trừ những vệt nước mắt, còn có vài chỗ có nếp gấp rõ ràng. Trịnh Bảo Châu gấp lại thư theo nếp gấp cũ, đút vào phong bì. Bà ngoại ngồi một bên không nói gì, chỉ có nước mắt nơi khóe mắt tiết lộ cảm xúc của bà.

Trịnh Bảo Châu rút một tờ khăn giấy ra, giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt bà: “Bà ngoại, dì nhỏ bị bệnh.”

“Bà biết.” Giọng bà ngoại mang theo run rẩy nhè nhẹ, “Nó cũng đi khám bác sĩ, nhưng bệnh tâm lý vào thời này còn rất khó chữa, huống chi là thời ấy. Nếu lúc trước bà có thể ở cạnh nó nhiều thời gian thêm chút, có lẽ nó sẽ không đi đến bước này.”

Đừng nói người nhà thường xuyên không thấy mặt như bọn họ, lúc trước cả nhân viên công tác bên cạnh Tô Minh Mỹ, cũng rất ít người biết tình huống của dì. Bề ngoài dì ấy biểu hiện không khác gì bình thường, thậm chí khi cảnh sát hỏi nhân viên công tác, thật nhiều người đều ra vẻ kinh ngạc nói hoàn toàn không ngờ.

“Nếu chúng ta quan tâm nó nhiều hơn một chút, dù một chút ít thôi, kết quả có lẽ đã khác.”

“Bà ngoại, đó không phải lỗi của bà.” Trịnh Bảo Châu nhẹ giọng trấn an bà, “Trong thư dì nhỏ cũng nói, dì ấy không muốn thấy mọi người đau buồn.”

“Sao thế này?” Tô Minh Hỉ đi vào, thấy tình hình trong phòng, nhất thời ngơ ngác. Bà thấy những đồ vật về Minh Mỹ được lấy ra lần nữa, trong lòng như có gì đó chấn động: “Mẹ, mẹ đang……”

Mấy thứ này đều là bà ngoại Trịnh Bảo Châu thu hồi, ngoại trừ bà không ai biết cất ở đâu.

“Mẹ đem di thư của Minh Mỹ cho Bảo Châu xem.” Bà ngoại lau nước mắt, quay đầu nhìn Tô Minh Hỉ, “Hôm nay bọn nó nói nhiều như thế, còn làm phiền thầy Cát đi một chuyến, mẹ nghĩ có lẽ lúc trước chúng ta luôn gạt chúng nó, từ chối nhắc về Minh Mỹ, đúng là không ổn lắm. Sau khi nói ra, quả thật mẹ thấy lòng dễ chịu hơn nhiều.”

Tô Minh Hỉ khẽ nhấp môi, tâm trạng không thể nói rõ, bà đi lại nhìn Tô Minh Mỹ trên báo, sau một lúc lâu thì cười một tiếng nhỏ như không có: “Hóa ra thật sự đã qua nhiều năm rồi, con đã già rồi, còn Minh Mỹ vẫn như cũ.”

“Đúng vậy.” Bà ngoại gật đầu, cất những đồ vật lấy ra vào hộp sắt, “Con về nhanh vậy? Thầy Cát đâu?”

“Bố Bảo Châu lái xe đưa thầy Cát về rồi, con cũng không đi theo nữa.” Tô Minh Hỉ nói, “Con vừa mua ít đồ ăn dưới lầu, buổi tối mọi người cùng ăn cho vui.”

“Ừ.” Hộp sắt một lần nữa đóng lại, nhưng lần này bà ngoại không dùng khóa khóa nó lại nữa, “Bảo Châu, xem bức thư lúc nãy của dì cháu rồi, cháu vẫn muốn đóng phim sao?”

Tô Minh Hỉ cũng ngước mắt nhìn về phía cô, Trịnh Bảo Châu nhẹ nhàng mím môi, nhìn bà ngoại hỏi: “Bà ngoại, bà có thấy dì nhỏ hối hận vì làm diễn viên không?”

Tay bà ngoại thoáng khựng lại, trước nay bà chưa từng nghĩ, hay là nói cố ý không nghĩ về việc này. Bức thư cuối cùng của Minh Mỹ viết nhiều như vậy, nhưng không có từ nào đề cập rằng con bé hối hận trở thành diễn viên.

“Năm cháu 6 tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy dì nhỏ, đã hy vọng sau này lớn lên sẽ trở thành một người sáng lấp lánh như dì. Cho đến hôm nay giấc mơ này cũng không thay đổi, thậm chí ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Bây giờ cháu đã biết làm một diễn viên giỏi thực vất vả, thực không dễ dàng, nhưng cháu vẫn muốn trở thành diễn viên.”

Dáng vẻ nói chuyện của Trịnh Bảo Châu, làm Tô Minh Hỉ nhớ cô bé Trịnh Bảo Châu  ngồi dưới đất, đem từng mảnh bài làm văn bị xé dính trở lại năm ấy.

Ánh mắt của con bé giống hệt khi đó, kiên định, lấp lánh ánh sáng.

Trong phòng yên tĩnh một hồi lâu, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ của vài người quanh quẩn bên tai. Bà ngoại bỏ cái hộp trong tay xuống, ngước mắt nhìn cô: “Bà có thể không ngăn cháu làm chuyện cháu muốn làm, bà biết bà cũng chẳng ngăn được, nhưng cháu muốn chúng ta lập tức chấp nhận chuyện này, chúng ta cũng không làm được. Không bằng hai ta cho nhau một ít thời gian, cẩn thận ngẫm lại.”

Trịnh Bảo Châu biết đây đã coi như bà ngoại nhượng bộ, liền gật đầu nói: “Dạ, nhưng mẹ cháu không được nhốt cháu trong nhà nữa.”

Tô Minh Hỉ ha một tiếng: “Mẹ thật muốn nhốt con trong nhà đấy, nhưng có được đâu? Xem cái vẻ của mấy đứa ở viện hôm nay, trở tay báo cảnh sát nói mẹ nhốt người phi pháp mẹ cũng tin.”

“Rồi, chuyện cứ tạm như vậy trước, chúng ta đều bình tĩnh lại.” Bà ngoại vẫy tay với Tô Minh Hỉ, “Minh Hỉ, đỡ mẹ lên giường, mẹ muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Dạ.” Tô Minh Hỉ đi đỡ bà ngoại Trịnh Bảo Châu, Trịnh Bảo Châu cũng ở bên cạnh hỗ trợ, bà ngoại nằm xong, Tô Minh Hỉ bảo Trịnh Bảo Châu, “Chúng ta ra ngoài đi, để bà con nghỉ ngơi một chút, hôm nay đúng là vất vả.”

“Vâng.” Trịnh Bảo Châu theo Tô Minh Hỉ ra ngoài. Hai người vừa ra tới, đám người trong phòng đều nhìn về phía họ, cái kiểu muốn hóng hớt lại không tiện mở miệng.

Mãi cho tới bữa tối, mọi người đều ăn ý không nhắc lại chuyện này, đêm nay bác trai đúng là ra tay hoành tráng, làm một bàn món ngon, Trịnh Bảo Châu ăn nhiều đồ ngon thế, tâm trạng cũng rốt cuộc cũng tốt lên.

Sau khi ăn xong mọi người cùng nhau dọn bàn và bếp, rồi Tô Minh Hỉ bắt đầu đuổi người: “Chỗ bà ngoại cũng không ở được nhiều người thế này, mọi người hôm nay đều về cả đi, đừng làm rầy bà nghỉ ngơi. Hôm nay tôi ở lại đây với mẹ, ngày mai mới đi.”

Mọi người đều không dị nghị gì, liền cùng nhau rời đi. Trịnh Bảo Châu tính về thẳng khách sạn, bèn hỏi Khúc Trực một tiếng: “Cậu về chỗ nào?”

Khúc Trực nói: “Đi cùng cậu.”

Trịnh Bảo Châu gật đầu, nói với bố cô một tiếng, bèn cùng Khúc Trực đi lấy xe. Xe của Tô Giai Oánh đỗ ngay bên cạnh, Dao Dao trước khi lên xe, còn không quên nhắc Trịnh Bảo Châu một câu: “Dì họ, đừng quên lấy cho cháu ảnh ký tên nha.”

“Yên tâm, không quên được.” Trịnh Bảo Châu mỉm cười phất tay với con bé, rồi mở cửa xe ngồi vào. Buổi tối lúc về là cô lái xe, Khúc Trực ngồi ghế phụ lái, cuối cùng tìm được cơ hội hỏi một câu: “Hôm nay nói chuyện với bà cậu thế nào?”

Trịnh Bảo Châu gật đầu, nói với anh: “Sau khi thầy Cát tới, thái độ của bà mềm đi thấy rõ, xem ra làm giáo viên cũng có lợi á, mọi người đều theo bản năng nghe lời bạn.”

“Cái đó không chắc, thiếu gì học sinh nghịch ngợm gây sự.”

Trịnh Bảo Châu cười một tiếng, nói: “Cũng phải, nhưng gút mắc của bà ngoại tôi rốt cuộc cũng cởi được một ít, hôm nay bà cho tôi xem di thư của dì nhỏ.”

Khúc Trực sửng sốt một chút, di thư của Tô Minh Hỉ chưa từng công bố ra ngoài, cho nên rất nhiều người không biết có thứ này. Khúc Trực cũng không ngoại lệ.

“Năm đó dì nhỏ của cậu còn để lại di thư?” Anh có phần kinh ngạc.

Trịnh Bảo Châu gật đầu: “Ừ, dì ấy đúng  là vì đóng phim dẫn tới trầm cảm, cho nên người nhà tôi mới phản đối tôi đóng phim như vậy. Bà ngoại tôi vẫn luôn tự trách, bà cảm thấy bà không đủ quan tâm dì nhỏ, hôm nay bà cứ nói mãi, nếu bà có thể ở cạnh dì nhỏ nhiều hơn, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

Khúc Trực trầm ngâm một lát, rồi nói: “Từ bệnh trầm cảm này mấy năm lại đây mới thường xuyên xuất hiện thường xuyên trong mắt đại chúng, dù là ngày nay, vẫn có người không coi nó ra gì, cho rằng người bệnh chỉ tự luẩn quẩn trong lòng. Người mắc bệnh trầm cảm, bề ngoài nom không khác gì người bình thường, cho dù là bạn bè thân thích, cũng khó phát hiện bọn họ bị trầm cảm.”

Trịnh Bảo Châu nghe anh nói xong, suy nghĩ một lát mới nói: “Cho nên cậu định nói chuyện này không thể trách bà ngoại tôi đúng không?”

“…… Ừm.” Khúc Trực có chút gượng gạo đáp, “Nhưng tôi hiểu làm người nhà rất dễ sinh ra ý tưởng này. Họ lo lắng cho cậu cũng rất bình thường, nhưng hiện giờ cách chữa trị phương diện này đã tiến bộ hơn xưa nhiều, chỉ cần uống thuốc đúng hạn phối hợp trị liệu, là có cơ hội chữa khỏi.”

Nói xong, anh dừng một chút rồi bổ sung một câu: “Đương nhiên ý tôi không phải nói cậu sẽ bị bệnh trầm cảm.”

“……” Trịnh Bảo Châu gật đầu, nếu không phải đang lái xe, còn muốn giơ ngón cái với anh, “Không hổ là tiến sĩ Khúc, đúng là rất nghiêm cẩn.”

Khúc Trực quay đầu qua chỗ khác không nói gì nữa, Trịnh Bảo Châu an tĩnh một lát, rồi lại hỏi anh: “Cậu đã xem 《 Ngày xuân không về 》 dì nhỏ tôi diễn chưa?”

“Chưa.” Khúc Trực lắc đầu, “Nghe nói cực kỳ u buồn, cho nên tôi không xem.”

Trịnh Bảo Châu nghe hiểu anh nói u buồn là u buồn gì, khẽ cười một tiếng: “Đúng thật, tôi đã xem, sau đó khóc thành con ngốc ở trong phòng, một tuần tiếp theo tâm trạng đều cực kỳ tệ, làm mẹ tôi tưởng tôi yêu sớm còn thất tình.”

Khúc Trực: “……”

“Khán giả xem xong còn khó chịu như vậy, dì nhỏ năm đó chắc là còn khó chịu hơn?” Trịnh Bảo Châu ngữ khí nhàn nhạt nói, “Tôi còn nhớ rõ trong phim, trước khi họa sĩ quyết định tự sát, có người hỏi cô ấy nếu có kiếp sau, cô ấy muốn làm gì? Họa sĩ nói, làm gì cũng được, chỉ đừng vẽ tranh nữa. Nhưng nếu dì nhỏ có thể làm lại lần nữa, tôi nghĩ có lẽ dì ấy vẫn sẽ chọn làm diễn viên.”

Bởi vì Tô Minh Mỹ trên màn ảnh, mới là sáng chói nhất.

Trịnh Bảo Châu vẫn luôn cho rằng, cuộc đời không chỉ có có độ dài, còn có độ dày, tuy cuộc đời Tô Minh Mỹ thật ngắn ngủi, nhưng dì ấy đã để lại cho lịch sử điện ảnh một nét mực đậm đà.

Sau khi xe về đến khách sạn, Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực đều trực tiếp về phòng, hôm nay ai cũng mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi sớm một chút.

Hai ngày sau, bạn của Trịnh Bảo Châu liên lạc với cô, nói xe lăn đã đưa đến địa chỉ cô cho. Trịnh Bảo Châu nỏi cảm ơn đối phương, chuẩn bị tự đến nhà bà ngoại nhìn một cái. Xe lăn này có rất nhiều công năng, cô lo bà cụ tự mày mò không ra được.

Lúc cô ra cửa vừa khéo gặp phải Khúc Trực, cô sửng sốt một chút, đóng cửa rồi hỏi anh: “Cậu muốn ra ngoài?”

Khúc Trực gật đầu, nhìn túi cô đeo trên vai: “Cậu cũng ra ngoài hả?”

“Ừ, xe lăn đưa đến rồi, tôi đi xem giúp bà ngoại.” Trịnh Bảo Châu vừa nói vừa đi ra ngoài, “Cậu có việc tìm tôi hả?”

Khúc Trực nói: “Vốn định qua nhà bên kia xem trang hoàng, còn muốn gọi cậu đi cùng, nếu cậu có việc, vậy hôm khác đi.”

Anh nhắc như thế, Trịnh Bảo Châu cũng nhớ ra vụ này: “Không cần hôm khác, tôi ở chỗ bà ngoại về rồi cùng cậu đi xem, tôi đi không lâu đâu.”

Khúc Trực suy nghĩ gì đó khẽ gật đầu, sau đó nhìn Trịnh Bảo Châu nói: “Thế nếu không tôi với cậu cùng đi qua đấy.”

Trịnh Bảo Châu chớp mắt, đồng ý: “Được nha.”

Hai người cùng đến nhà bà ngoại, con xe lăn quả nhiên đã được đưa đến, lúc họ tới nơi, Tô Minh Hỉ đang ở cầm bản hướng dẫn nghiên cứu: “Ài, sao hai đứa lại tới?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Bạn con nói xe lăn đã đưa tới đây, con có ý tới xem á.”

“Ờ, thế đúng lúc, Tiểu Khúc, cháu tới nhìn giúp dì cái bản hướng dẫn này.” Tô Minh Hỉ tiếp đón Khúc Trực, chỉ cho anh chỗ bà xem không hiểu. Trịnh Bảo Châu ở bên cạnh nhìn họ s.ờ soạng, điện thoại bỗng kêu vang, cô liếc thấy là Cao Bác Vân gọi, vội che màn hình, liếc Tô Minh Hỉ.

Bà đang nghe Khúc Trực giảng giải rất nghiêm túc, căn bản không chú ý đến mình.

Trịnh Bảo Châu cầm di động, lặng lẽ ra ngoài ban công nhận cuộc gọi. Khúc Trực dùng khóe mắt liếc cô một cái, nói vớiTô Minh Hỉ: “Ta để bà ngồi lên tự dùng thử xem.”

“Được được.” Tô Minh Hỉ theo Khúc Trực đẩy xe lăn vào trong phòng, đỡ bà ngoại của Trịnh Bảo Châu lên xe lăn.

Bà ngoại ngồi vào, liền cảm giác hoàn toàn khác với cái mình ngồi trước kia: “Khỏi phải nói, cái này ngồi thật sự thoải mái hơn nhiều.”

“Đó là chắc chắn ạ, bằng không Bảo Châu phí công sức mua cho mẹ cái này làm gì?” Tô Minh Hỉ giúp bà chỉnh dáng ngồi, giới thiệu với bà, “Cái này còn nhiều chức năng lắm, Khúc Trực nói để mẹ thử xem.”

“Ừ, được đó.” Bà ngoại nói, nhìn ra phía ngoài, “Bảo Châu đâu?”

Tô Minh Hỉ cũng thấy hơi lạ: “Đúng vậy, con bé này lại làm biếng ở đâu rồi?”

Khúc Trực nói: “Hình như có người tìm cậu ấy, cậu ấy đi nghe điện thoại.”

Tô Minh Hỉ vừa nghe lời này, liền đoán Trịnh Bảo Châu lại lén giở trò sau lưng họ: “Cái dáng lén lút này, không phải là đạo diễn nào tìm nó đấy chứ?” Bà nói, nhìn sang bà ngoài của Trịnh Bảo Châu: “Mẹ, mẹ không định  đồng ý Bảo Châu đóng phim đó chứ?”

Bà ngoại nói: “Mẹ không đồng ý thì được à? Con ngăn cũng không được, mẹ thì có biện pháp gì?”

Tô Minh Hỉ nhíu mày nói: “Nhưng chúng ta cũng không thể cứ chiều nó như vậy, lỡ ngày nào đó……”

Bà nói tới đây thì không nói nữa, nhưng ý vế sau không cần nói cũng biết. Khúc Trực ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại của họ, ánh mắt thoáng giật giật, sau đó nhìn họ nói: “Bà, dì Tô, chuyện dì nhỏ của Bảo Châu, thật ra Bảo Châu đều nói với cháu. Cháu biết mọi người lo lắng Bảo Châu cũng sẽ vì đóng phim mà mắc bệnh trầm cảm, nhưng hiện tại mọi người phổ biến đã coi trọng bệnh này hơn xưa nhiều, nhiều người chỉ hơi trầm cảm đã chủ động tiếp nhận trị liệu, bệnh này không phải bệnh nan y, có thể chữa khỏi.”

Tô Minh Hỉ nghe anh nói vậy, nhịn không được nói: “Cháu xem, dì biết ngay cháu lại bắt đầu nói giúp Bảo Châu, hôm đó cháu khuyên dì cả buổi sáng, thế vẫn còn chưa đủ. Trong ấn tượng của dì, rõ ràng cháu đâu có thích nói mấy đâu nhỉ.”

Khúc Trực: “……”

Tô Minh Hỉ nhìn anh, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Ầy, kỳ thật những thứ các cháu nói, dì đều thấy có lý, nhưng một mặt, bọn dì cần chút thời gian để chấp nhận, mặt khác, bọn dì cũng thật sự lo lắng Bảo Châu đóng phim một mình bên ngoài, bọn dì không thể ở cạnh con bé, con bé có chuyện gì bọn dì cũng không biết trước được.”

Khúc Trực giật giật khóe miệng, nói: “Mọi người không cần lo lắng, cháu sẽ ở cạnh cậu ấy.”

Tô Minh Hỉ và bà ngoại đều ngớ người một lúc, hai người nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn là Tô Minh Hỉ phát biểu: “Khúc Trực à, cháu với Bảo Châu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cháu lại xuất sắc như vậy, bọn dì khẳng định là tin cháu, nhưng…… thì, cháu cũng không thể ở cạnh Bảo Châu mãi được, đúng không? Giờ còn được, nhưng về sau dù dì cháu cũng phải kết hôn chứ?”

“Không ạ.”

“…… Hả?”

“Cháu sẽ không kết hôn với người khác.” Khúc Trực nhìn hai người, sắc mặt thành kính như ngày đó anh nói về khoa học kỹ thuật phát triển với Trịnh Bảo Châu, “Cháu thích Bảo Châu.”

Chapter
1 Chương 1: “Chó Khúc Trực! Trịnh Bảo Châu tôi với cậu sẽ không…
2 Chương 2: Đã có ai nói rằng cháu rất giống Tô Minh……
3 Chương 3: Tên Khúc Trực chết tiệt đã về rồi !!!…
4 Chương 4: Niffler[1], biệt danh Trịnh Bảo Châu
5 Chương 5: Đại mỹ nữ bên cửa sổ
6 Chương 6: Trịnh Bảo Châu không hợp với Khúc Trực, trăm phần trăm…
7 Chương 7: Ước mơ không phân hơn kém, nhưng viết…
8 Chương 8: Về việc tôi giúp chị em chụp ảnh cùng đỉnh lưu…
9 Chương 9: “Ngày mai Trịnh Bảo Châu sẽ làm hỏng gì đây…
10 Chương 10: Thích căn hộ này lắm hả? Của tôi đấy…
11 Chương 11: Cô xem cậu ta vì chọc tức cô, mà không tiếc…
12 Chương 12: Lịch sử luôn giống nhau đến lạ…
13 Chương 13: Thông minh hay không thì không chắc,…
14 Chương 14: Không thì em qua thích Khúc Trực đi
15 Chương 15: Trịnh Bảo Châu tôi từ nhỏ tới giờ, chưa…
16 Chương 16: Anh Khúc không phải trúc mã bình thường…
17 Chương 17: Có lẽ lúc trước tôi có chút …
18 Chương 18: Thủy thủ Mặt trăng —- Biến thân!…
19 Chương 19: Khúc Trực đêm nay uống rượu, anh nghĩ …
20 Chương 20: Người ăn bàn phím, sẽ …
21 Chương 21: Khúc Trực ốp hình tượng lâu quá nên mắc bệnh…
22 Chương 22: Khúc Trực bị hình tượng của mình ám rồi…..
23 Chương 23: Sau đó ông phát hiện mình thích rồi…
24 Chương 24: Anh Khúc ôm cô Bảo Châu…
25 Chương 25: Cháu là học sinh tiểu học, bác miễn phí cho
26 Chương 26: Có phải anh Khúc ghen…
27 Chương 27: Học không bao giờ là muộn…
28 Chương 28: Trịnh Bảo Châu, cậu bị làm sao?
29 Chương 29: “Tớ nhắm mắt mà…”
30 Chương 30: Vì tôi chỉ cho mình cậu thấy…
31 Chương 31: Khúc Trực kéo Trịnh Bảo Châu về phía mình…
32 Chương 32: Dáng người tôi rất tốt…
33 Chương 33: Các nam thần thời xưa của showbiz đều là…
34 Chương 34: Thật ra tôi còn làm nghề khác…
35 Chương 35: Đầu lưỡi của cậu khéo đấy
36 Chương 36: Bạn học đó chính là cậu
37 Chương 37: Cái nồi(*) này của ai vậy?
38 Chương 38: Trịnh Bảo Châu, năm mới…
39 Chương 39: Chuyện tôi là đàn ông…
40 Chương 40: Nhật ký đóng phim cùng đỉnh lưu…
41 Chương 41: Tay nghề của tôi lần trước chẳng phải cậu đã…
42 Chương 42: Tối qua cô ngủ ở phòng anh ta hả…
43 Chương 43: Mày thích ăn bàn phím 87 nút hay…
44 Chương 44: Môi của Trịnh Bảo Châu từ…
45 Chương 45: Cháu hi vọng cậu ấy có thể làm điều mình thích…
46 Chương 46: Cảm giác ôm cậu đúng là được hơn Lâm…
47 Chương 47: Đôi khi bà cảm thấy Bảo Châu…
48 Chương 48: Anh bạn học của cô có phải …
49 Chương 49: Sau khi lớn lên, cháu mới biết
50 Chương 50: Con bé nói, nó có nghĩa là báu vật vô giá…
51 Chương 51: Cháu thích Bảo Châu
52 Chương 52: Khúc Trực theo Bảo Châu nhà ta nhảy lớp
53 Chương 53: Khúc Trực kéo Trịnh Bảo Châu vào sát tường…
54 Chương 54: Người béo lên thì đầu cũng to lên phải không
55 Chương 55: Giờ không có gương, vậy dùng…
56 Chương 56: Cậu gần tôi như vậy, là…
57 Chương 57: Nếu tôi để bụng…
58 Chương 58: Sắc đẹp chính là hàng có giá
59 Chương 59: Trịnh Bảo Châu tôi đẹp từ nhỏ tới lớn
60 Chương 60: Trịnh Bảo Châu, đừng quên tôi cũng có…
61 Chương 61: Anh nói anh thích em
62 Chương 62: Trong mắt anh, em lấp lánh hơn bất cứ loại châu báu nào
63 Chương 63: Người nhà của sếp
64 Chương 64: Em đột nhiên nhớ ra, trong gara có…
65 Chương 65: Khóa không kéo được, anh giúp em
66 Chương 66: Đẹp đôi
67 Chương 67: Cậu lấy tư cách gì để nói câu này
68 Chương 68: Bọn họ còn nói em chơi trai
69 Chương 69: Minh Môi Trịnh Khúc
70 Chương 70: Tôi là bạn trai của Bảo Châu, cảm ơn
71 Chương 71: Ai không đi kẻ đó làm chó
72 Chương 72: Kinh! Thân phận thật sự của sếp Trịnh
73 Chương 73: Chú dì có để ý chúng ta ở cùng nhau
74 Chương 74: Ông không xứng được viết vào…
75 Chương 75: Tôi là Trịnh Bảo Châu, ước mơ của tôi là…
76 Chương 76: Phiên ngoại 1
77 Chương 77: Phiên ngoại 2
78 Chương 78: Phiên ngoại 3
79 Chương 79: Phiên ngoại 4
80 Chương 80: Phiên ngoại 5
81 Chương 81: Phiên ngoại 6
82 Chương 82: Phiên ngoại 7
83 Chương 83: Phiên ngoại 8
84 Chương 84: Phiên ngoại 9
85 Chương 85: Phiên ngoại 10
86 Chương 86: Phiên ngoại 11
87 Chương 87: Phiên ngoại 12
88 Chương 88: Phiên ngoại 13
89 Chương 89: Phiên ngoại 14
90 Chương 90: Phiên ngoại 15
91 Chương 91: Phiên ngoại 16
92 Chương 92: Phiên ngoại 17
93 Chương 93: Phiên ngoại 18
94 Chương 94: Kết
Chapter

Updated 94 Episodes

1
Chương 1: “Chó Khúc Trực! Trịnh Bảo Châu tôi với cậu sẽ không…
2
Chương 2: Đã có ai nói rằng cháu rất giống Tô Minh……
3
Chương 3: Tên Khúc Trực chết tiệt đã về rồi !!!…
4
Chương 4: Niffler[1], biệt danh Trịnh Bảo Châu
5
Chương 5: Đại mỹ nữ bên cửa sổ
6
Chương 6: Trịnh Bảo Châu không hợp với Khúc Trực, trăm phần trăm…
7
Chương 7: Ước mơ không phân hơn kém, nhưng viết…
8
Chương 8: Về việc tôi giúp chị em chụp ảnh cùng đỉnh lưu…
9
Chương 9: “Ngày mai Trịnh Bảo Châu sẽ làm hỏng gì đây…
10
Chương 10: Thích căn hộ này lắm hả? Của tôi đấy…
11
Chương 11: Cô xem cậu ta vì chọc tức cô, mà không tiếc…
12
Chương 12: Lịch sử luôn giống nhau đến lạ…
13
Chương 13: Thông minh hay không thì không chắc,…
14
Chương 14: Không thì em qua thích Khúc Trực đi
15
Chương 15: Trịnh Bảo Châu tôi từ nhỏ tới giờ, chưa…
16
Chương 16: Anh Khúc không phải trúc mã bình thường…
17
Chương 17: Có lẽ lúc trước tôi có chút …
18
Chương 18: Thủy thủ Mặt trăng —- Biến thân!…
19
Chương 19: Khúc Trực đêm nay uống rượu, anh nghĩ …
20
Chương 20: Người ăn bàn phím, sẽ …
21
Chương 21: Khúc Trực ốp hình tượng lâu quá nên mắc bệnh…
22
Chương 22: Khúc Trực bị hình tượng của mình ám rồi…..
23
Chương 23: Sau đó ông phát hiện mình thích rồi…
24
Chương 24: Anh Khúc ôm cô Bảo Châu…
25
Chương 25: Cháu là học sinh tiểu học, bác miễn phí cho
26
Chương 26: Có phải anh Khúc ghen…
27
Chương 27: Học không bao giờ là muộn…
28
Chương 28: Trịnh Bảo Châu, cậu bị làm sao?
29
Chương 29: “Tớ nhắm mắt mà…”
30
Chương 30: Vì tôi chỉ cho mình cậu thấy…
31
Chương 31: Khúc Trực kéo Trịnh Bảo Châu về phía mình…
32
Chương 32: Dáng người tôi rất tốt…
33
Chương 33: Các nam thần thời xưa của showbiz đều là…
34
Chương 34: Thật ra tôi còn làm nghề khác…
35
Chương 35: Đầu lưỡi của cậu khéo đấy
36
Chương 36: Bạn học đó chính là cậu
37
Chương 37: Cái nồi(*) này của ai vậy?
38
Chương 38: Trịnh Bảo Châu, năm mới…
39
Chương 39: Chuyện tôi là đàn ông…
40
Chương 40: Nhật ký đóng phim cùng đỉnh lưu…
41
Chương 41: Tay nghề của tôi lần trước chẳng phải cậu đã…
42
Chương 42: Tối qua cô ngủ ở phòng anh ta hả…
43
Chương 43: Mày thích ăn bàn phím 87 nút hay…
44
Chương 44: Môi của Trịnh Bảo Châu từ…
45
Chương 45: Cháu hi vọng cậu ấy có thể làm điều mình thích…
46
Chương 46: Cảm giác ôm cậu đúng là được hơn Lâm…
47
Chương 47: Đôi khi bà cảm thấy Bảo Châu…
48
Chương 48: Anh bạn học của cô có phải …
49
Chương 49: Sau khi lớn lên, cháu mới biết
50
Chương 50: Con bé nói, nó có nghĩa là báu vật vô giá…
51
Chương 51: Cháu thích Bảo Châu
52
Chương 52: Khúc Trực theo Bảo Châu nhà ta nhảy lớp
53
Chương 53: Khúc Trực kéo Trịnh Bảo Châu vào sát tường…
54
Chương 54: Người béo lên thì đầu cũng to lên phải không
55
Chương 55: Giờ không có gương, vậy dùng…
56
Chương 56: Cậu gần tôi như vậy, là…
57
Chương 57: Nếu tôi để bụng…
58
Chương 58: Sắc đẹp chính là hàng có giá
59
Chương 59: Trịnh Bảo Châu tôi đẹp từ nhỏ tới lớn
60
Chương 60: Trịnh Bảo Châu, đừng quên tôi cũng có…
61
Chương 61: Anh nói anh thích em
62
Chương 62: Trong mắt anh, em lấp lánh hơn bất cứ loại châu báu nào
63
Chương 63: Người nhà của sếp
64
Chương 64: Em đột nhiên nhớ ra, trong gara có…
65
Chương 65: Khóa không kéo được, anh giúp em
66
Chương 66: Đẹp đôi
67
Chương 67: Cậu lấy tư cách gì để nói câu này
68
Chương 68: Bọn họ còn nói em chơi trai
69
Chương 69: Minh Môi Trịnh Khúc
70
Chương 70: Tôi là bạn trai của Bảo Châu, cảm ơn
71
Chương 71: Ai không đi kẻ đó làm chó
72
Chương 72: Kinh! Thân phận thật sự của sếp Trịnh
73
Chương 73: Chú dì có để ý chúng ta ở cùng nhau
74
Chương 74: Ông không xứng được viết vào…
75
Chương 75: Tôi là Trịnh Bảo Châu, ước mơ của tôi là…
76
Chương 76: Phiên ngoại 1
77
Chương 77: Phiên ngoại 2
78
Chương 78: Phiên ngoại 3
79
Chương 79: Phiên ngoại 4
80
Chương 80: Phiên ngoại 5
81
Chương 81: Phiên ngoại 6
82
Chương 82: Phiên ngoại 7
83
Chương 83: Phiên ngoại 8
84
Chương 84: Phiên ngoại 9
85
Chương 85: Phiên ngoại 10
86
Chương 86: Phiên ngoại 11
87
Chương 87: Phiên ngoại 12
88
Chương 88: Phiên ngoại 13
89
Chương 89: Phiên ngoại 14
90
Chương 90: Phiên ngoại 15
91
Chương 91: Phiên ngoại 16
92
Chương 92: Phiên ngoại 17
93
Chương 93: Phiên ngoại 18
94
Chương 94: Kết
footer(); ?>