Chương 69: Minh Môi Trịnh Khúc

“Nhìn anh cười khờ gì thế?” Khúc Trực rửa mặt ra, liền thấy Trịnh Bảo Châu ngồi trên giường nhìn mình ngây ngô cười, không nhịn được cũng cong môi theo.

Trịnh Bảo Châu cười tủm tỉm nói: “Nhìn body ngon lành của anh.”

“À.” Khúc Trực thản nhiên lên tiếng, “Thảo nào nước miếng sắp nhỏ ra rồi.”

“……” Trịnh Bảo Châu gần như theo bản năng giơ tay sờ sờ miệng mình, xác định mình không chảy nước miếng, mới trừng mắt nhìn Khúc Trực, “Anh nói bậy!”

Khúc Trực đi qua, một tay chống trên giường, khom lưng hôn trán cô: “Hôm nay dậy muộn, anh phải lên công ty, em có thể ngủ thêm một lát.”

Trịnh Bảo Châu ngẩng đầu lên, thuận tay ôm vòng eo gầy mà rắn chắc của anh: “Em cũng không ngủ nữa, cục diện rối rắm hôm qua đang chờ em xử lý.”

Khúc Trực giơ tay xoa đầu cô, bảo cô: “Vậy anh gọi bữa sáng cho em.”

“Vâng.” Trịnh Bảo Châu lên tiếng, cũng vào phòng tắm rửa mặt. Lúc đi ra Khúc Trực đã không ở đó nữa, nhưng trên bàn đã đặt bữa sáng nhà hàng đưa lên. Cô bước tới cầm sữa bò uống một ngụm, vừa ngồi xuống sô pha, liền nhận được tin nhắn Chu Hiểu Nam gửi: “Dậy chưa? Bản thảo các bạn PR viết xong rồi, em xem một chút, nếu không có vấn đề gì thì chị bảo họ đăng luôn.”

Trịnh Bảo Châu mở hình ảnh chị gửi, đọc lời giải thích đã soạn. Lời giải thích cũng không dài, mở đầu là thừa nhận Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực đang yêu, cũng nói lúc trước trên mạng đồn đại “Khúc Trực là nhân viên phòng làm việc của Trịnh Bảo Châu” là sai. Đồng thời cũng kêu gọi mọi người đừng quá chú ý vào chuyện cá nhân của nghệ sĩ, cuối cùng chỉ trích người tiết lộ ảnh cá nhân, và bảo lưu quyền truy cứu trách nhiệm pháp luật.

Lời giải thích viết rõ ràng trật tự chu đáo, Trịnh Bảo Châu thấy không có vấn đề gì, liền nhắn lại Chu Hiểu Nam một cái meme “OK”.

Được cô cho phép, weibo của phòng làm việc nhanh chóng đăng lời giải thích, còn đóng thêm con dấu. Dân mạng như đều đang chờ câu trả lời này, Weibo vừa ra liền xuất hiện số bình luận cực nhiều. Fans chưa thoát đương nhiên là nói giúp Trịnh Bảo Châu, kêu mọi người chú ý vào tác phẩm, kết quả phía dưới có người nhảy ra nói, Trịnh Bảo Châu có tác phẩm quái nào để chú ý.

“……” Ha hả. Trịnh Bảo Châu tức cười, cho dù tác phẩm điện ảnh chưa lên sóng, nhưng những ảnh chụp trước đó cũng là kết quả công tác của cô. Chụp ảnh nghệ thuật cũng rất mệt cũng rất thử thách năng lực biểu hiện, đâu phải đứng bừa ở đó là được!

Nhưng cô biết tranh luận chuyện này với dân mạng là vô ích, chỉ cần ngày nào phim cô chưa chiếu, ngày đó bọn họ vẫn sẽ lấy việc này để hắc cô. Cô ngồi thiền trên sô pha điều chỉnh tâm trạng, sau đó mới dùng Weibo của mình share lời lời thanh minh, cũng bổ sung một ít.

Trịnh Bảo Châu V: Tôi và anh Khúc là thanh mai trúc mã, quen nhau từ rất nhỏ, sau khi tốt nghiệp cấp ba anh ấy vẫn ở nước ngoài du học, cuối năm ngoái mới về nước, chúng tôi cũng mới ở bên nhau. Anh ấy không phải người trong giới, cho nên tin tức về anh tôi không muốn tiết lộ quá nhiều, chỉ có thể nói bình thường công tác của anh còn bận hơn tôi, mọi người thật sự không cần lo lắng tôi vì yêu mà chậm trễ công việc [ che mặt ] tôi cho rằng một cái người trưởng thành đủ tư cách hoàn toàn có thể cân bằng công việc và tình yêu, cuối cùng cảm ơn mọi người quan tâm ^^.

Weibo của cô đăng lên bình luận còn tăn mạnh hơn cái phòng làm việc đăng, tuy mọi người biết cô và Khúc Trực yêu nhau, nhưng không biết họ còn là thanh mai trúc mã! Fans CP của hai người càng thêm high, tung tăng phổ cập khoa học về Khúc Trực dưới weibo của Trịnh Bảo Châu.

“Anh Khúc làm nghiên cứu khoa học, lúc trước cùng Bảo Châu tham gia tiệc từ thiện, còn lên cả hot search. Lúc ấy Bảo Châu còn chưa có nhiều người chú ý, cho nên có lẽ mọi người không biết, có hứng thú có thể vào cổng thông tin! [ Link ]”

“Anh Khúc đúng là đẹp chai, tốt bụng, IQ cao! Cực xứng với Bảo Châu của chúng mình! Lúc trước ảnh còn mở tọa đàm công ích ở trường tiểu học đó, mọi người đến xem này! [ Link ]”

“Hiu hiu hiu thanh mai trúc mã ngọt quá đê, mẹ ôi mị rốt cuộc cắn được hàng real rồi [ Rơi lệ ]”

“Các chị em, anh rể vừa đẹp trai vừa IQ cao như vậy, gặp được chứ không cầu được đâu [ Che mặt ] hơn nữa còn là thanh mai trúc mã, thế này còn không cắn sao [Che mặt ]”

“Tôi tin Bảo Châu không phải dạng lụy tình! Dù cô ý có thì anh Khúc cũng chắc chắn là không [ Cổ vũ]”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Ơ này, cô cảm thấy Khúc Trực còn lụy hơn cô cơ!

Ngoại trừ những bình luận nóng được like lên top này, cũng có bình luận mỉa mai nói mát, nhưng Trịnh Bảo Châu cũng chỉ có thể mặc kệ bọn họ, dầu sao chẳng thể khiến tất cả mọi người thích bạn được. Hiện giờ một ít người thoát fan, cô cũng có chút buồn, nhưng cô tin tưởng chờ sau này phim của cô lục tục lên sóng, sẽ có nhiều khán giả thích cô hơn.

Đang nghĩ đến đó, di động của Trịnh Bảo Châu lại rung lên, Mạnh Nhã Hâm gửi tin nhắn mới.

“Tao thấy weibo của mày rồi, giờ mày thừa nhận mày với Khúc Trực là thanh mai trúc mã? Hồi xưa không phải ngày nào cũng kêu là oan gia à!”

Trịnh Bảo Châu nhắn lại cô nàng: “Mọi thứ đều thay đổi theo thời gian, và tất nhiên con người cũng thế.”

Mạnh Nhã Hâm:…… A, đàn bà

Trịnh Bảo Châu: Không chém gió với mày nữa, tao phải đọc kịch bản!

Trịnh Bảo Châu thật không phải cố ý lấy cớ chuồn, mà là đi đọc kịch bản thật. 《 Nơi trái tim hướng về 》 đã chính thức ra poster tuyển diễn viên, hiện đang tuyển một số vai chưa chốt, Cao Bác Vân cũng lên lịch với họ để tổ chức một buổi đọc kịch bản.

Kịch bản mới mà biên kịch viết trong thời gian này Trịnh Bảo Châu đã nhận được, cô tranh thủ nghiên cứu kịch bản trước buổi đọc kịch bản.

Ngày đọc kịch bản, ngoại trừ đạo diễn biên kịch, quay phim, mỹ thuật, ghi âm, sản xuất và diễn viên đều có mặt, ngay cả Lâm Tử Khâm cũng tới. Trịnh Bảo Châu vốn tưởng người nổi tiếng với lịch trình kín mít như anh, đại khái sẽ không tới tham gia đọc kịch bản, hiện tại xem ra Lâm Tử Khâm quan tâm chất lượng biểu diễn hơn kiếm tiền.

Trịnh Bảo Châu là lần đầu tiên tham gia một buổi đọc kịch bản, có chút khẩn trương, cảm giác hơi giống thời đi học bị giáo viên gọi lên đọc văn diễn cảm. Vì thời gian có hạn, mọi người chỉ lựa chọn mấy cảnh để cùng đọc cùng thảo luận, qua mấy tiếng, cũng thu hoạch rất nhiều.

Sau một thời gian lắng xuống, tin tức chuyện yêu đương của Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực đã phai nhạt, cảm xúc của fans cũng ổn định, fans CP phấn và  fans bình thường không đụng chạm tới nhau.

Trong những ngày showbiz chẳng có chuyện gì lớn xảy ra, 《 Nơi trái tim hướng về》 chính thức công bố dàn diễn viên chính.

Lâm Tử Khâm là nam nghệ sĩ đỉnh lưu hiện giờ, mỗi hành động của anh đều bị các bên chú ý. Khi《 Nơi trái tim hướng về 》 mới bắt đầu tiếp xúc với anh, trên mạng đã có người leak thông tin, rằng anh muốn đóng nam chính bộ phim này. Nhưng vì chưa công bố chính thức, fans đều coi như không biết.

Vai nữ chính cũng lan truyền nhiều phiên bản, trong đó gồm cả Trịnh Bảo Châu. Nếu lúc trước không bị leak tin Lâm Tử Khâm là nam chính, nữ chính sẽ không có nhiều người chú ý như vậy, dẫu sao đây là một kịch bản sáng tác, không phải IP lớn tự mang lưu lượng. Nhưng vì Lâm Tử Khâm mang lưu lượng, cho nên nữ chính cũng được chú ý luôn.

Mà ngay hôm nay, bên phía sản xuất không hề dấu hiệu, bất thình lình công bố!

Weibo chính thức của《 Nơi trái tim hướng về》đã mở một thời gian, lúc trước chỉ đăng tin tuyển diễn viên, hôm nay công bố nam nữ chính, đồng thời đăng cả ảnh tạo hình của hai người.

Phim truyền hình Nơi trái tim hướng về: Anh, là thương nhân truyền kỳ thời dân quốc Đoàn Lan Anh @Lâm Tử Khâm, qua lại giữa hai giới hắc bạch, không ai có thể đoán được lòng anh; cô, là thiên kim nhà phú thương Triệu Kinh Hồng @Trịnh Bảo Châu, bỏ đi sự ngây thơ, ẩn sâu nỗi lòng, chỉ một cái liếc nhìn đã ‘kinh hồng’[1] [ Đầu chó ] Trong năm tháng rung chuyển đó, vận mệnh của hai người sẽ đan xen như thế nào? Nợ nước thù nhà con đường nào phải đi? [ Đầu chó ] Mời các bạn đón xem bộ phim dân quốc thương chiến 《 Nơi trái tim hướng về 》. [ Cổ vũ]

Tuy rằng bản công bố tóm tắt phim này có hơi nhiều sạn, nhưng mọi người cũng chẳng thèm đá xéo, bởi vì bốn bức ảnh dưới đoạn tóm tắt, khiến fans hú hét còn chưa xong nữa là.

Weibo chính thức một hơi đăng bốn bức ảnh tạo hình, nam nữ chính mỗi người hai bức. Lâm Tử Khâm một bộ áo dài dân quốc, thêu thùa tinh xảo khí chất nho nhã, một bộ tây trang phẳng phiu, thủ công tinh tế khí tràng cường đại, hơi thở của boss ập vào mặt.

Mà hai bộ của Trịnh Bảo Châu, một bộ váy kiểu Âu xinh xắn đáng yêu, khéo léo kết hợp vẻ rực rỡ và quý phái của thiên kim nhà giàu, một bộ khác là sườn xám màu đỏ thẫm thêu thùa phức tạp, kết hợp với búi tóc tinh xảo và kiểu trang điểm diễm lệ, nắm cực gắt vẻ gợi cảm và nguy hiểm.

Lực biểu hiện của hai diễn viên đều cực kỳ mạnh, hai bức ảnh chụp ra hai khí chấ hoàn toàn khác nhau, điểm giống nhau duy nhất là —— đẹp dữ thần!

Fans của Lâm Tử Khâm và Trịnh Bảo Châu đều phát cuồng lên dưới mấy bức ảnh, fans Lâm Tử Khâm cuống cuồng hú hét thậm chí nhất thời quên béng phải chê người được chọn vào vai nữ chính.

Mà fans CP của Lâm Tử Khâm và Trịnh Bảo Châu CP, cũng lại lần nữa đứng lên! Thời gian trước vì Trịnh Bảo Châu công khai yêu đương, fans CP của cô và Lâm Tử Khâm khí thế đê mê, nhiều người chẳng còn nói gì trên super topic nữa, hôm nay, bọn họ lại lần nữa được tiêm đầy máu gà, hớn hở như ăn Tết.

Vì kỷ niệm thời khắc lịch sử này, họ thậm chí còn xin một super topic mới, tên là “Trịnh Khí Lâm Nhiên”! Vô cùng thích hợp với tâm trạng dựng lại giang sơn, khí thế hứng hực của họ bây giờ!

Fans Trịnh Bảo Châu bận bịu li ếm mặt, lúc sau mới để ý thấy CP “Trịnh Khí Lâm Nhiên” tro tàn lại cháy. So với Khúc Trực là anh rể chính thức, fans thường khẳng định là càng ghét Lâm Tử Khâm hơn, vì liên quan tới Lâm Tử Khâm, là sẽ bị fans Lâm Tử Khâm mắng ké fame. Mà fans CP của Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu, đương nhiên càng chướng mắt bọn họ nhảy nhót, anh giai Khúc Trực của họ không cần mặt mũi sao!

Vì thế bọn họ cũng xin một super topic mới, tên là “Minh Môi Trịnh Khúc”, chói lọi kêu gào bên họ mới là cặp đôi hoàn hảo!

Đương lúc một đám fans quần ma loạn vũ, có người để ý thấy fans sự nghiệp lúc trước thoát fan Trịnh Bảo Châu, im ỉm mò về.

Vui sướng hệ dưỡng thành: A a a a a a Bảo Châu đẹp quá!!! Biểu cảm dữ thần!!! Bộ phim này hot là cái chắc!!! Bảo Châu xông lên cho em!

“Ặc, tui nhớ không nhầm, thì bà là người hôm bữa viết văn thoát fan nhở? [ Móc mũi ]”

“Cười chết, thời gian thoát fan ngắn nhất trong lịch sử [ Đầu chó ] quả nhiên ‘luật hoa quả’ không chừa một ai [ đầu chó ]”

“Hoan nghênh tới hiện trường quay xe của fans, tui là phóng viên tiền tuyến [ Ăn dưa ]”

Bởi vì người nhắn lại quá nhiều, cô bạn “Vui sướng hệ dưỡng thành” này lại đăng một bình luận mới.

“Chào mọi người, Hồ Hán Tam tôi lại về rồi đây [ đáng yêu ]”

Fans quay xe như cô bạn này cũng không ít, đều bị hai bức ảnh của Trịnh Bảo Châu hấp dẫn quay lại. Trịnh Bảo Châu bắt được vai nữ chính này, không nghi ngờ gì là đã cho fans một liều trợ tim, bản thân cô cũng tăng vọt một đợt fans. Fans của cô nháy mắt sắp sửa vượt 800 vạn, fans nói đùa là theo tốc độ này, cô mau chuẩn bị phúc lợi đạt 10 triệu luôn đi.

Bên sản xuất cũng kêu nam nữ chính đăng weibo thông báo, dưới weibo của Trịnh Bảo Châu Weibo toàn là Tiểu Nguyên Bảo tung hường.

“Chị Hiểu Nam, có phải em sắp hot không!” Trịnh Bảo Châu cầm di động kích động nhảy đến trước mặt Chu Hiểu Nam. Chu Hiểu Nam trong bụng tuy cũng vui, nhưng vẫn rất bình tĩnh nhắc nhở cô một câu: “Diễn tốt mới hot, diễn không tốt thì hốt.”

“……” Chị Hiểu Nam chị mượn miệng của Khúc Trực à?

“Hơn nữa fan của Lâm Tử Khâm thấy em chưa đủ địa vị……”

Chu Hiểu Nam chưa nói xong, đã bị Trịnh Bảo Châu cắt ngang: “Nhưng cũng có fans của anh ấy bảo em siêu đẹp đó!”

“…… Ừ.” Nếu ảnh tạo hình của Trịnh Bảo Châu không có hiệu quả tốt vậy, thì giờ cô đã bị fans Lâm Tử Khâm vùi dập rồi, “Tóm lại là phải giữ tâm trạng bình thường, tập trung đóng phim. Hơn nữa ngoài fans của Lâm Tử Khâm, còn có fans của các nữ minh tinh khác đang chua lè kìa, nếu em diễn hỏng, bọn họ sẽ nhảy ra chế giễu đầu tiên.”

“Em biết, em sẽ diễn thật tốt!” Đoàn phim đại khái sẽ khai máy vào tháng mười, còn phải đi nơi khác, phim trường thành phố A tuy cũng có phố dân quốc, nhưng không có lớn bằng thành phố H.

Trước khi quay chính thức Cao Bác Vân còn sắp xếp một buổi đọc kịch bản nữa, ngay tháng sau, đến lúc đó diễn viên tham gia sẽ nhiều hơn lần trước.

Vì vui vẻ, đến tối Trịnh Bảo Châu đặc biệt mời nhân viên phòng làm việc đi ăn, gọi cả Khúc Trực. Tính Khúc Trực không thích kiểu giao lưu tập thể này, nhưng sợ một mình Trịnh Bảo Châu ở ngoài lại uống nhiều, anh vẫn qua.

Trịnh Bảo Châu đặt hai phòng to ở Thiên Hạ Cục, vách ngăn giữa phòng bỏ ra được, như vậy là có một cái phòng siêu to. Bây giờ nhân viên phòng làm việc ngày càng nhiều, hai bàn lớn Trịnh Bảo Châu đặt  đều ngồi đầy.

Khúc Trực từ bên Vườn công nghệ lại đây, sẽ muộn hơn họ một chút, Trịnh Bảo Châu vốn định để mọi người vừa ăn vừa chờ, nhưng so với ăn, rõ ràng mọi người càng hứng thú với ngài Khúc hơn.

Trong sự chờ đợi tha thiết của mọi người, Khúc Trực cuối cùng cũng được phục vụ dẫn tới. Cửa phòng vừa mở ra, mấy chục đôi mắt đồng loạt nhìn về phía anh. Bước chân Khúc Trực đông cứng, sau đó đi về phía Trịnh Bảo Châu: “Ngại quá tôi vừa tan làm, tới hơi muộn.”

“Đâu có đâu có, cậu tới được là mọi người vui rồi.” Chu Hiểu Nam đại biểu, đứng lên chào đón Khúc Trực, “Tới tới, cậu ngồi cạnh Bảo Châu này, giữ chỗ cho cậu rồi đấy.”

“Cảm ơn.” Khúc Trực cùng cảm ơn chị, đến ngồi cạnh Trịnh Bảo Châu.

Ánh mắt mọi người cũng cực kỳ nhất trí đuổi theo anh, dừng lại phía anh và Trịnh Bảo Châu.

Trịnh Bảo Châu cho rằng ngày thường bị nhân viên khách sạn soi đã xấu hổ nhất rồi, hôm nay mới biết, không, bây giờ mới là xấu hổ nhất.:)

“À, cái đó……” Trịnh Bảo Châu nói với người phục vụ ngoài cửa, “Mọi người đến đủ rồi, lên đồ ăn đi.”

“Vâng.” Người phục vụ gật đầu, rồi ra ngoài sắp xếp lên món.

Trịnh Bảo Châu ho nhẹ một tiếng, nói với Khúc Trực: “Em giới thiệu với anh một chút, hai bạn này là trợ lý của em, anh đã gặp rồi, bên này là đội kinh doanh, bên này là đội PR, bên này là bộ phận tài chính, hành chính, pháp vụ, tuyên truyền……”

Trịnh Bảo Châu lần lượt giới thiệu các bộ phận của phòng làm việc cho Khúc Trực, Khúc Trực nghe xong khẽ cười nói: “Chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đủ cả.”

Anh cười, phía dưới liền có hai nữ đồng nghiệp kích động kêu lên hai tiếng, Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực ngó qua, cô bé hành chính trước giờ luôn hoạt bát đánh bạo nói: “Anh rể đẹp trai quá, đẹp hơn cả trên ảnh! Anh ý còn cười với chị á!”

Nghe thế mọi người đều nở nụ cười mờ ám, Trịnh Bảo Châu ổn định tâm trạng, không để mặt mình đỏ lên bởi tiếng cười: “Anh ấy cười với chị thì có gì lạ đâu, tấm chiếu mới thế!”

“Đúng đúng đúng.” Có đồng nghiệp tiếp lời cô, ở dưới ồn ào, “Với quan hệ của người ta thì cười một cái có là gì, cô Bảo Châu nói đúng, mấy đứa đúng là không biết thế giới của người trưởng thành!”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Ăn nói hổ báo thế.

May mà người phục vụ đã mau mắn bưng đồ ăn lên, dùng đồ ăn chặn miệng mọi người.

Trịnh Bảo Châu uống chút rượu, lúc về lôi kéo Khúc Trực giở trò, bắt anh cõng cô: “Anh cõng em đi, anh không cõng em không đi.”

Khúc Trực: “……”

Đồng nghiệp bên cạnh đều rất hiểu chuyện, nói: “Chúng mình đi thôi, chúng mình không thấy gì cả!”

Trịnh Bảo Châu còn túm áo Khúc Trực, Khúc Trực thở dài, ngồi xổm trước mặt Trịnh Bảo Châu: “Lên đi.”

[1] Một thoáng kinh hồng: Chỉ một cái nhìn thoáng vội vàng, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng, trọn đời nhung nhớ, trọn kiếp không quên, không oán không hối hận

Chapter
1 Chương 1: “Chó Khúc Trực! Trịnh Bảo Châu tôi với cậu sẽ không…
2 Chương 2: Đã có ai nói rằng cháu rất giống Tô Minh……
3 Chương 3: Tên Khúc Trực chết tiệt đã về rồi !!!…
4 Chương 4: Niffler[1], biệt danh Trịnh Bảo Châu
5 Chương 5: Đại mỹ nữ bên cửa sổ
6 Chương 6: Trịnh Bảo Châu không hợp với Khúc Trực, trăm phần trăm…
7 Chương 7: Ước mơ không phân hơn kém, nhưng viết…
8 Chương 8: Về việc tôi giúp chị em chụp ảnh cùng đỉnh lưu…
9 Chương 9: “Ngày mai Trịnh Bảo Châu sẽ làm hỏng gì đây…
10 Chương 10: Thích căn hộ này lắm hả? Của tôi đấy…
11 Chương 11: Cô xem cậu ta vì chọc tức cô, mà không tiếc…
12 Chương 12: Lịch sử luôn giống nhau đến lạ…
13 Chương 13: Thông minh hay không thì không chắc,…
14 Chương 14: Không thì em qua thích Khúc Trực đi
15 Chương 15: Trịnh Bảo Châu tôi từ nhỏ tới giờ, chưa…
16 Chương 16: Anh Khúc không phải trúc mã bình thường…
17 Chương 17: Có lẽ lúc trước tôi có chút …
18 Chương 18: Thủy thủ Mặt trăng —- Biến thân!…
19 Chương 19: Khúc Trực đêm nay uống rượu, anh nghĩ …
20 Chương 20: Người ăn bàn phím, sẽ …
21 Chương 21: Khúc Trực ốp hình tượng lâu quá nên mắc bệnh…
22 Chương 22: Khúc Trực bị hình tượng của mình ám rồi…..
23 Chương 23: Sau đó ông phát hiện mình thích rồi…
24 Chương 24: Anh Khúc ôm cô Bảo Châu…
25 Chương 25: Cháu là học sinh tiểu học, bác miễn phí cho
26 Chương 26: Có phải anh Khúc ghen…
27 Chương 27: Học không bao giờ là muộn…
28 Chương 28: Trịnh Bảo Châu, cậu bị làm sao?
29 Chương 29: “Tớ nhắm mắt mà…”
30 Chương 30: Vì tôi chỉ cho mình cậu thấy…
31 Chương 31: Khúc Trực kéo Trịnh Bảo Châu về phía mình…
32 Chương 32: Dáng người tôi rất tốt…
33 Chương 33: Các nam thần thời xưa của showbiz đều là…
34 Chương 34: Thật ra tôi còn làm nghề khác…
35 Chương 35: Đầu lưỡi của cậu khéo đấy
36 Chương 36: Bạn học đó chính là cậu
37 Chương 37: Cái nồi(*) này của ai vậy?
38 Chương 38: Trịnh Bảo Châu, năm mới…
39 Chương 39: Chuyện tôi là đàn ông…
40 Chương 40: Nhật ký đóng phim cùng đỉnh lưu…
41 Chương 41: Tay nghề của tôi lần trước chẳng phải cậu đã…
42 Chương 42: Tối qua cô ngủ ở phòng anh ta hả…
43 Chương 43: Mày thích ăn bàn phím 87 nút hay…
44 Chương 44: Môi của Trịnh Bảo Châu từ…
45 Chương 45: Cháu hi vọng cậu ấy có thể làm điều mình thích…
46 Chương 46: Cảm giác ôm cậu đúng là được hơn Lâm…
47 Chương 47: Đôi khi bà cảm thấy Bảo Châu…
48 Chương 48: Anh bạn học của cô có phải …
49 Chương 49: Sau khi lớn lên, cháu mới biết
50 Chương 50: Con bé nói, nó có nghĩa là báu vật vô giá…
51 Chương 51: Cháu thích Bảo Châu
52 Chương 52: Khúc Trực theo Bảo Châu nhà ta nhảy lớp
53 Chương 53: Khúc Trực kéo Trịnh Bảo Châu vào sát tường…
54 Chương 54: Người béo lên thì đầu cũng to lên phải không
55 Chương 55: Giờ không có gương, vậy dùng…
56 Chương 56: Cậu gần tôi như vậy, là…
57 Chương 57: Nếu tôi để bụng…
58 Chương 58: Sắc đẹp chính là hàng có giá
59 Chương 59: Trịnh Bảo Châu tôi đẹp từ nhỏ tới lớn
60 Chương 60: Trịnh Bảo Châu, đừng quên tôi cũng có…
61 Chương 61: Anh nói anh thích em
62 Chương 62: Trong mắt anh, em lấp lánh hơn bất cứ loại châu báu nào
63 Chương 63: Người nhà của sếp
64 Chương 64: Em đột nhiên nhớ ra, trong gara có…
65 Chương 65: Khóa không kéo được, anh giúp em
66 Chương 66: Đẹp đôi
67 Chương 67: Cậu lấy tư cách gì để nói câu này
68 Chương 68: Bọn họ còn nói em chơi trai
69 Chương 69: Minh Môi Trịnh Khúc
70 Chương 70: Tôi là bạn trai của Bảo Châu, cảm ơn
71 Chương 71: Ai không đi kẻ đó làm chó
72 Chương 72: Kinh! Thân phận thật sự của sếp Trịnh
73 Chương 73: Chú dì có để ý chúng ta ở cùng nhau
74 Chương 74: Ông không xứng được viết vào…
75 Chương 75: Tôi là Trịnh Bảo Châu, ước mơ của tôi là…
76 Chương 76: Phiên ngoại 1
77 Chương 77: Phiên ngoại 2
78 Chương 78: Phiên ngoại 3
79 Chương 79: Phiên ngoại 4
80 Chương 80: Phiên ngoại 5
81 Chương 81: Phiên ngoại 6
82 Chương 82: Phiên ngoại 7
83 Chương 83: Phiên ngoại 8
84 Chương 84: Phiên ngoại 9
85 Chương 85: Phiên ngoại 10
86 Chương 86: Phiên ngoại 11
87 Chương 87: Phiên ngoại 12
88 Chương 88: Phiên ngoại 13
89 Chương 89: Phiên ngoại 14
90 Chương 90: Phiên ngoại 15
91 Chương 91: Phiên ngoại 16
92 Chương 92: Phiên ngoại 17
93 Chương 93: Phiên ngoại 18
94 Chương 94: Kết
Chapter

Updated 94 Episodes

1
Chương 1: “Chó Khúc Trực! Trịnh Bảo Châu tôi với cậu sẽ không…
2
Chương 2: Đã có ai nói rằng cháu rất giống Tô Minh……
3
Chương 3: Tên Khúc Trực chết tiệt đã về rồi !!!…
4
Chương 4: Niffler[1], biệt danh Trịnh Bảo Châu
5
Chương 5: Đại mỹ nữ bên cửa sổ
6
Chương 6: Trịnh Bảo Châu không hợp với Khúc Trực, trăm phần trăm…
7
Chương 7: Ước mơ không phân hơn kém, nhưng viết…
8
Chương 8: Về việc tôi giúp chị em chụp ảnh cùng đỉnh lưu…
9
Chương 9: “Ngày mai Trịnh Bảo Châu sẽ làm hỏng gì đây…
10
Chương 10: Thích căn hộ này lắm hả? Của tôi đấy…
11
Chương 11: Cô xem cậu ta vì chọc tức cô, mà không tiếc…
12
Chương 12: Lịch sử luôn giống nhau đến lạ…
13
Chương 13: Thông minh hay không thì không chắc,…
14
Chương 14: Không thì em qua thích Khúc Trực đi
15
Chương 15: Trịnh Bảo Châu tôi từ nhỏ tới giờ, chưa…
16
Chương 16: Anh Khúc không phải trúc mã bình thường…
17
Chương 17: Có lẽ lúc trước tôi có chút …
18
Chương 18: Thủy thủ Mặt trăng —- Biến thân!…
19
Chương 19: Khúc Trực đêm nay uống rượu, anh nghĩ …
20
Chương 20: Người ăn bàn phím, sẽ …
21
Chương 21: Khúc Trực ốp hình tượng lâu quá nên mắc bệnh…
22
Chương 22: Khúc Trực bị hình tượng của mình ám rồi…..
23
Chương 23: Sau đó ông phát hiện mình thích rồi…
24
Chương 24: Anh Khúc ôm cô Bảo Châu…
25
Chương 25: Cháu là học sinh tiểu học, bác miễn phí cho
26
Chương 26: Có phải anh Khúc ghen…
27
Chương 27: Học không bao giờ là muộn…
28
Chương 28: Trịnh Bảo Châu, cậu bị làm sao?
29
Chương 29: “Tớ nhắm mắt mà…”
30
Chương 30: Vì tôi chỉ cho mình cậu thấy…
31
Chương 31: Khúc Trực kéo Trịnh Bảo Châu về phía mình…
32
Chương 32: Dáng người tôi rất tốt…
33
Chương 33: Các nam thần thời xưa của showbiz đều là…
34
Chương 34: Thật ra tôi còn làm nghề khác…
35
Chương 35: Đầu lưỡi của cậu khéo đấy
36
Chương 36: Bạn học đó chính là cậu
37
Chương 37: Cái nồi(*) này của ai vậy?
38
Chương 38: Trịnh Bảo Châu, năm mới…
39
Chương 39: Chuyện tôi là đàn ông…
40
Chương 40: Nhật ký đóng phim cùng đỉnh lưu…
41
Chương 41: Tay nghề của tôi lần trước chẳng phải cậu đã…
42
Chương 42: Tối qua cô ngủ ở phòng anh ta hả…
43
Chương 43: Mày thích ăn bàn phím 87 nút hay…
44
Chương 44: Môi của Trịnh Bảo Châu từ…
45
Chương 45: Cháu hi vọng cậu ấy có thể làm điều mình thích…
46
Chương 46: Cảm giác ôm cậu đúng là được hơn Lâm…
47
Chương 47: Đôi khi bà cảm thấy Bảo Châu…
48
Chương 48: Anh bạn học của cô có phải …
49
Chương 49: Sau khi lớn lên, cháu mới biết
50
Chương 50: Con bé nói, nó có nghĩa là báu vật vô giá…
51
Chương 51: Cháu thích Bảo Châu
52
Chương 52: Khúc Trực theo Bảo Châu nhà ta nhảy lớp
53
Chương 53: Khúc Trực kéo Trịnh Bảo Châu vào sát tường…
54
Chương 54: Người béo lên thì đầu cũng to lên phải không
55
Chương 55: Giờ không có gương, vậy dùng…
56
Chương 56: Cậu gần tôi như vậy, là…
57
Chương 57: Nếu tôi để bụng…
58
Chương 58: Sắc đẹp chính là hàng có giá
59
Chương 59: Trịnh Bảo Châu tôi đẹp từ nhỏ tới lớn
60
Chương 60: Trịnh Bảo Châu, đừng quên tôi cũng có…
61
Chương 61: Anh nói anh thích em
62
Chương 62: Trong mắt anh, em lấp lánh hơn bất cứ loại châu báu nào
63
Chương 63: Người nhà của sếp
64
Chương 64: Em đột nhiên nhớ ra, trong gara có…
65
Chương 65: Khóa không kéo được, anh giúp em
66
Chương 66: Đẹp đôi
67
Chương 67: Cậu lấy tư cách gì để nói câu này
68
Chương 68: Bọn họ còn nói em chơi trai
69
Chương 69: Minh Môi Trịnh Khúc
70
Chương 70: Tôi là bạn trai của Bảo Châu, cảm ơn
71
Chương 71: Ai không đi kẻ đó làm chó
72
Chương 72: Kinh! Thân phận thật sự của sếp Trịnh
73
Chương 73: Chú dì có để ý chúng ta ở cùng nhau
74
Chương 74: Ông không xứng được viết vào…
75
Chương 75: Tôi là Trịnh Bảo Châu, ước mơ của tôi là…
76
Chương 76: Phiên ngoại 1
77
Chương 77: Phiên ngoại 2
78
Chương 78: Phiên ngoại 3
79
Chương 79: Phiên ngoại 4
80
Chương 80: Phiên ngoại 5
81
Chương 81: Phiên ngoại 6
82
Chương 82: Phiên ngoại 7
83
Chương 83: Phiên ngoại 8
84
Chương 84: Phiên ngoại 9
85
Chương 85: Phiên ngoại 10
86
Chương 86: Phiên ngoại 11
87
Chương 87: Phiên ngoại 12
88
Chương 88: Phiên ngoại 13
89
Chương 89: Phiên ngoại 14
90
Chương 90: Phiên ngoại 15
91
Chương 91: Phiên ngoại 16
92
Chương 92: Phiên ngoại 17
93
Chương 93: Phiên ngoại 18
94
Chương 94: Kết
footer(); ?>