Chương 75: Tôi là Trịnh Bảo Châu, ước mơ của tôi là…

Tên và avatar của người gửi bài đều bị che, nhưng những gì cô ấy nói với chủ blog đều được đăng nguyên văn.

“Toàn Toàn! Tôi muốn gửi bài!”

“Hôm bữa không phải anh bóc Trịnh Bảo Châu đấy à, tôi là bạn cùng lớp tiểu học với cậu ấy, cậu ấy từng nói trên lớp rằng Tô Minh Mỹ là dì nhỏ của mình đó!”

“Cậu ấy còn viết văn khoe chuyện này, các bạn trong lớp đều biết! Cơ mà lúc ấy rất nhiều người không tin……”

“Sau đó cậu ấy đại diện JS còn gì, lúc tôi với mẹ đi shopping thấy poster cậu ấy chụp cho JS, mẹ tôi liền chỉ vào cậu ấy bảo, đây không phải bạn tiểu học của con đấy à? [ Che mặt ]”

“Trịnh Bảo Châu hồi tiểu học đã rất xinh rồi, đúng thật không có phẫu thuật thẩm mỹ! Hơn nữa tên cậu ấy tương đối đặc biệt, cho nên bây giờ tôi vẫn nhớ cậu ấy! Không ngờ mẹ tôi cũng còn nhớ, sau đó bà ấy bảo tôi, lúc ấy rất nhiều phụ huynh đều biết dì cậu ấy là Tô Minh Mỹ, lúc mọi người họp phụ huynh còn thảo luận chuyện này cơ [ Che mặt ]”

“Không có chứng cứ, nhưng tôi thấy hẳn là thật [ Che mặt ]”

Đàm Diệu xem xong bài gửi, ngồi trước máy tính thất thần hồi lâu. Tuy bản thân người gửi bài này cũng nói không có chứng cứ, chỉ toàn gõ phím, nhưng Đàm Diệu cũng thấy chuyện đã chắc tám chín phần.

Cho nên, có lẽ nào, bố anh thích kỳ thật không phải Trịnh Bảo Châu, mà là Tô Minh Mỹ???

Hóa ra bố anh lúc trẻ cũng đu idol sao? Sau đó vì Tô Minh Mỹ tự sát nên tổn thương sâu sắc, từ nay về sau né giới giải trí?

…… Giống như mọi thứ đều giải thích được.

Suy đoán về quan hệ của Trịnh Bảo Châu cùng Tô Minh Mỹ tràn lan trên mạng, thậm chí có người còn làm ảnh so sánh Trịnh Bảo Châu với Tô Minh Mỹ, nhằm tìm kiếm dấu vết từ góc độ khoa học.

“Má ơi mị không biết Tô Minh Mỹ, chỉ nghe qua tên, hiện tại ảnh vừa so sánh, mị mới phát hiện Bảo Châu thật sự rất giống cô này [ Che mặt ]”

“Cái này nếu không phẫu thuật thẩm mỹ, cũng chỉ có thể giải thích thành người thân thôi?”

“Cũng không nhất định, hiện thực cũng có người không có huyết thống nhưng vẫn giống nhau ”

“Cười chết, tôi muốn biết mấy đứa lúc trước nói Trịnh Bảo Châu chỉnh hình theo Tô Minh Mỹ, bây giờ mặt có đau không. [ Ăn dưa ]”

“Chỉ mình em muốn đọc bài văn của Bảo Châu sao ha ha ha ha!”

“Người đẹp luôn có điểm tương tự, bây giờ mọi người bị ấn tượng, chắc chắn sẽ thấy càng xem càng giống.”

“A, cái này thật ra chả sao cả, bản thân Bảo Châu cũng không lấy ra nói.”

“Đồng ý kiến với bình luận trước, nói không chừng người ta kiêng cái này, dẫu sao năm đó Tô Minh Mỹ là tự sát, mọi người đừng đào móc nữa.”

Trịnh Bảo Châu gặp Đàm Lực Văn xong, cùng Sầm Đồng Đồng về biệt thự, căn bản không lưu ý chuyện trên mạng. Vẫn là Chu Hiểu Nam gọi cho cô, cô mới biết mình lại lên hot search.

“Bảo Châu, em là cháu ngoại của Tô Minh Mỹ? Tin tức quan trọng như vậy sao em không oní với chị!”

Trịnh Bảo Châu sửng sốt, hơi thẳng người dậy: “Sao chị biết được?”

“Trên mạng có bạn tiểu học của em lộ ra, nhưng cô ta cũng không có chứng cứ gì, nên bây giờ mọi người bàn tán xôn xao.” Chu Hiểu Nam vừa xem trang web, vừa nói với Trịnh Bảo Châu bên kia điện thoại, “Cho nên việc này là thật?”

“…… Vâng, không phải em cố ý gạt chị, chỉ là thời gian này nhiều việc quá, em còn chưa suy xét được đến đó.”

“Không sao, chuyện lần này…… Kỳ thật không xử lý cũng chẳng sao, rốt cuộc đây là việc nhà của em, không có nghĩa vụ giải thích với cộng đồng mạng. Chờ một thời gian nhiệt độ giảm tự nhiên không ai thảo luận nữa.”

“Ừm…… Nhưng em lo có người lại lấy chuyện này ra văn vở.”

“Chị sẽ bảo người trông chừng động thái trên internet, nếu có người cố ý gây sự, chúng ta lại nghĩ đối sách.”

“Được ạ.” Trịnh Bảo Châu cúp điện thoại, hơi nhíu mày. Bản thân cô thật ra không liên quan lắm, nhưng cô lo người nhà cô nhìn thấy tên Tô Minh Mỹ lại lần nữa xuất hiện trước công chúng, sẽ đau lòng.

“Sao vậy?” Sầm Đồng Đồng thấy cô cau mày, không nhịn được mà hỏi một câu, “Không xảy ra chuyện gì nữa chứ?”

Trịnh Bảo Châu thở dài, một tay chống đầu nói: “Cũng không tính, có người ở trên mạng nói dì tao là Tô Minh Mỹ, tao lo mẹ tao thấy lại không thoải mái.”

“Hả? Ai rảnh quá vậy.” Sầm Đồng Đồng vừa nói vừa ấn mở Weibo, “Bây giờ làm minh tinh còn phải điều tra ba đời trước phải không? Không thì gọi điện cho các bà các mẹ trước đi, để họ chuẩn bị tâm lý?”

Trịnh Bảo Châu nghĩ nghĩ, gật đầu đánh điện thoại cho mẹ cô. Thời gian này mẹ cô chắc đang chuẩn bị cơm trưa, điện thoại vang một hồi, mới có người tiếp: “Bảo Châu, chuyện gì con?”

Trịnh Bảo Châu châm chước, nói: “Mẹ, con nói với mẹ chuyện này, mẹ đừng kích động nhé.”

“…… Lại có chuyện gì?”

“Là trên mạng có đứa bạn tiểu học của con, ra nói dì con là Tô Minh Mỹ.”

“……” Tô Minh Hỉ trầm mặc một lát, mới tăng đề xi ben nói: “Trên mạng toàn là người gì gì thế? Chuyện  lông gà vỏ tỏi gì cũng phải lấy ra nói đúng không?”

“À này, chủ yếu là dì nhỏ năm đó quá là nổi tiếng ý.”

“Còn không phải do con thích khoe? Con kế với mấy đứa cùng lớp chứ gì?”

“…… Con đang học tiểu học nào hiểu được nhiều vậy! Mẹ xem không phải Dao Dao cũng kể với bạn cùng lớp là nó họ hàng với con à! Nó còn đòi con mười bức ảnh của Lâm Tử Khâm đấy!”

“……” Tô Minh Hỉ không còn lời nào để nói.

“Hơn nữa người ta gửi bài con xem rồi, là bậc phụ huynh không giữ bí mật nhé, mẹ đừng đổ lên đầu con.” Trịnh Bảo Châu bĩu môi, “Hôm nay con gọi điện cho mẹ, là để báo trước với mẹ một tiếng, đỡ cho mọi người thấy tên dì nhỏ trên mạng, lại đau tim.”

“Còn không đến mức đó, mẹ nói với con, tự mẹ đi xem.” Tô Minh Hỉ nói xong cúp luôn điện thoại.

Trịnh Bảo Châu vừa cất di động, tiếng chuông lại vang lên. Sầm Đồng Đồng ngồi cạnh cô lướt Weibo, không nhịn được tiếng cảm thán: “Sếp Trịnh bận bịu thật đấy.”

“Ai nói không phải đâu.” Trịnh Bảo Châu cầm di động lên nhìn, lại là Chu Hiểu Nam gọi, “Bảo Châu ơi! Tin cực vui!”

“…… Cái gì ạ? Không vinh danh hotsearch nữa đó chứ?”

“Hot search tính cái gì, là vinh danh đại diện!”

Trịnh Bảo Châu sửng sốt một chút: “Đại diện gì?”

“Châu báu Trăn Ức đó!” Khi Chu Hiểu Nam nói những lời này có cảm giác đang nở mày nở mặt lắm, “Trước chị nói với em, hợp đồng đại diện của Tôn Tịnh với họ sắp hết còn gì? Sau khi đến hạn bọn họ tự động kéo dài một tháng, mãi cho đến hôm qua cũng chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng.”

Chu Hiểu Nam từng nói với Trịnh Bảo Châu, Thái Tử gia của châu báu Trăn Ức trước kia không có thực quyền, gần đây mới trở về công ty đoạt quyền. Người đại diện chính là biểu hiện bề ngoài của cuộc tranh đoạt giữa hai phái, vì bọn họ mãi không có kết quả, chuyện hợp đồng đại diện cũng bị kéo dài.

“Bây giờ xem ra nội bộ công ty họ đã xử lý rốt ráo rồi, vẫn là Thái Tử gia khí thế rào rạt thắng!”

“……” Trịnh Bảo Châu im im một lát, rồi hỏi Chu Hiểu Nam, “Không phải chứ, chị kích động thế, chị có quan hệ gì với Thái tử của Trăn Ức vậy?”

“…… Chị chả có quan hệ gì với anh ta, nhưng chị có quan hệ với em!” Chu Hiểu Nam nói, “Ban đầu người đại diện của Trăn Ức đều là ảnh hậu thực lực như Tô Minh Mỹ, mấy năm nay lý tưởng quản lý của phe đắc thế khác đi, cảm thấy phải theo sát bước chân lưu lượng, lựa chọn nghệ sĩ nhiều lưu lượng làm đại diện, cho nên mới chọn Tôn Tịnh. Hiện giờ đảng Thái Tử một lần nữa đoạt quyền, khẳng định là sẽ theo con đường xưa.”

Trịnh Bảo Châu chớp chớp mắt: “A này, bọn họ đã nhìn nhận em là phái kỹ thuật diễn sao? Ngại quá cơ.”

“……” Lần này đổi thành Chu Hiểu Nam im im, “Chị đoán bọn họ là rất rất thích Tô Minh Mỹ.”

Rốt cuộc năm đó sau khi Tô Minh Mỹ xảy ra chuyện, một thời gian dài họ không mời người đại diện mới.

Trịnh Bảo Châu xụ mặt: “À, em hiểu rồi, thế nên đây là văn thế thân? Em chỉ là thế thân? Đồ tồi!”

Chu Hiểu Nam: “……”

Sao đột nhiên từ phim cung đấu biến thành ngôn tình máu chó thế này?

Chị ho nhẹ một tiếng, lôi đề tài trở lại quỹ đạo: “Dù sao tình hình bây giờ là vậy, bọn họ đã ngươi tung cành ôliu với em, muốn tiếp hay không, chị tôn trọng sự lựa chọn của em.”

Lấy hiểu biết của chị với Trịnh Bảo Châu trong khoảng thời gian này, chị cảm thấy Trịnh Bảo Châu lúc đầu tình nguyện đi phim trường diễn vai quần chúng, không đem tên tuổi Tô Minh Mỹ ra dùng, hoặc nhiều hoặc ít là có chút để ý chuyện này, hoặc là nói cô không muốn dựa vào tên tuổi của dì để nổi tiếng.

Trịnh Bảo Châu ở bên kia điện thoại suy xét một lúc, rồi hỏi chị: “Chị cảm thấy Trăn Ức vì sao muốn mời em làm người đại diện?”

Chu Hiểu Nam nói: “Một là, chị cũng đã vừa phân tích với em, Thái Tử gia một lần nữa đoạt lại quyền lợi, khẳng định muốn chọn một người có phong cách khác Tôn Tịnh. Thứ hai là lúc trước em chụp bộ ảnh mùa xuân, không phải toàn đeo trang sức của Trăn Ức à? Lúc ấy cũng có chút nhiệt độ, xem như đặt cọc duyên phận. Còn thứ ba, chính là bọn họ cực kỳ yêu thích Tô Minh Mỹ, chị nghe người phụ trách bên kia nói một câu, ông cụ bên Trăn Ức nói thẳng muốn em làm người đại diện.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Ông cụ quả là fan chân ái của dì nhỏ ha, còn ngang tàng hơn đại ca đầu bảng nữa.

“Nhưng mà, em cảm thấy……” Trịnh Bảo Châu cũng hơi lưỡng lự, “Bọn họ chỉ là thích dì em, không phải thích em, em cũng hơi để ý. Nhưng mà, em lại rất thích thương hiệu này, nếu có thể làm người đại diện của họ, em cũng thích……”

“Ừm…… Chị thấy thật ra em suy nghĩ nhiều, nếu họ chọn em, vậy chắc chắn là có giá trị của em, bọn họ đâu phải nhà từ thiện, làm gì cho không em phí đại diện.”

“Chị nói rất có lý…… Nhưng em lo em nhận, thì dân mạng sẽ bắt đầu hắc em! Kêu em dựa vào dì nhỏ lấy đại diện!”

“À, em ngây thơ quá rồi, em tưởng em không nhận, bọn họ sẽ không nói sao?” Chu Hiểu Nam câu môi cười, “Tô Minh Mỹ trước kia cũng từng đóng 《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm 》, hiện tại đã có người nói, em được đóng 《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm 》, là dùng tên tuổi dì nhỏ kìa.”

“……??!” Trịnh Bảo Châu lại cáu lên, “Sao họ nhiều chuyện thế chứ! Mỗi ngày nhìn chằm chằm em để hắc phải không! Nếu em dùng tên tuổi dì nhỏ, chỉ nhận được Diệp Linh, vậy tên tuổi dì nhỏ cũng quá là vô dụng!”

“Cho nên mới nói, em không cần rối rắm những cái đó, mặc kệ em làm tốt hơn nữa, bọn họ vẫn có thể hắc em.” Chu Hiểu Nam khuyên, “Nếu như vậy, còn không bằng em cứ nhận, tức chết bọn họ, còn kiếm được tiền. Còn thương hiệu vì sao lại chọn em, em vốn không cần nhọc lòng thay thương hiệu nhọc lòng, bọn họ chắc chắn là đã đánh giá đủ mọi mặt, mới ra quyết định này. Lời ông cụ mà dễ ăn thế thì Thái Tử cũng không bị mất quyền nhiều năm vậy rồi.”

“……” Trịnh Bảo Châu hoàn toàn bị thuyết phục, Chu Hiểu Nam không làm đàm phán trên thương trường, quá là đáng tiếc! Quả thật nắm tâm tư người khác cực gắt mà!

“Vâng, vậy chúng ta làm một vụ lớn luôn!” Xem có tức chết anti-fan không!

Sau khi Trịnh Bảo Châu đồng ý, pháp vụ liền lập tức đưa vào quy trình ký hợp đồng. Trịnh Bảo Châu nhân khoảng thời gian này, lên mạng xem hướng gió trên Weibo, cộng đồng mạng vẫn còn nhiệt tình thảo luận chuyện rốt cuộc cô có phải cháu gái Tô Minh Mỹ không, nếu hồi thi đại học bọn họ cũng nỗ lực thế này, chắc trên Weibo toàn là 985[1].

Cách nói cô nhận được Diệp Linh là nhờ mối quan hệ của Tô Minh Mỹ, cô cũng thấy. Cô vốn định mở clone lên battle với bọn họ mấy trăm hiệp, nhưng nghĩ đến lúc sau mình công bố đại diện Trăn Ức, có thể làm bọn họ tức giận đến dậm chân, cô lại nhịn xuống.

Để bọn họ hân hoan những phút giây cuối cùng đi, ha.

“Chưa ngủ à?” Khúc Trực tắm xong từ phòng tắm đi ra, một bên xoa tóc một bên nhìn Trịnh Bảo Châu đang ngồi trên giường. Trịnh Bảo Châu một tay chống giường phía sau, chân đá dép lê: “Không ngủ được, lại một ngày gió tanh mưa máu đồ.”

Khúc Trực cười, cầm máy sấy ra thổi tóc, trong phòng lập tức vang lên tiếng máy sấy ong ong ong: “Anh thấy Weibo nên trao thưởng cho em, em dựa vào sức lực bản thân hoàn thành KPI của họ đó.”

Trịnh Bảo Châu bật cười theo, ngồi đó nhìn mỹ nam mới tắm xong sấy tóc, bỗng tâm huyết dâng trào: “Khúc Trực, em sấy tóc cho anh nhé!”

Khúc Trực quay đầu lại nhìn cô, đưa máy sấy tóc qua. Trịnh Bảo Châu dẫm dép lê đi qua, giống mô giống dạng bắt đầu sấy tóc cho Khúc Trực. Tóc anh ngắn, thổi dễ hơn tóc cô nhiều: “Có cần sấy kiểu cho anh không?”

“Không cần, cảm ơn, khô là được.”

“Ừm, được. Chất tóc của anh cũng tốt hen, ngày thường dùng dầu gội gì á?” Trịnh Bảo Châu học miệng lưỡi của thầy Tony ở tiệm cắt tóc, hỏi Khúc Trực.

Khúc Trực nhìn cô trong gương: “Thì dùng cái em để ở phòng tắm ấy.”

“……” Trịnh Bảo Châu trừng mắt với anh một cái, trách anh không phối hợp với mình. Khúc Trực nhìn dáng vẻ cô, nhịn không được mà bật cười: “Em lớn thế rồi, còn thích chơi trò gia đình?”

“Em có tâm hồn trẻ thơ, làm sao?” Trịnh Bảo Châu hếch cằm với anh, “Nhưng thật ra anh, rõ ràng xếp phòng cho anh rồi, sao lại phải chạy sang chỗ em tắm rửa?”

Khúc Trực mặt không đổi sắc nói: “Cũng không biết vì sao, anh cứ cảm thấy vòi sen bên phòng em xài tốt hơn.”

“Ờ, thế chúng ta đổi nhé?”

“Không cần, dọn tới dọn lui phiền lắm.” Khúc Trực đặc biệt chính khí nói, “Mỗi tối anh qua đây tắm là được.”

“……” Đường đường một nhà khoa học, sao có thể đem chơi lưu manh ra nói tỉnh bơ như vậy cơ chứ?

“Ừm, được.” Tóc ngắn thổi nhanh khô, Khúc Trực sờ độ ẩm tóc, nói với Trịnh Bảo Châu, “Khô rồi.”

“À, vâng.” Trịnh Bảo Châu tắt máy sấy, có chút hâm mộ nói, “Tóc ngắn đúng là tiện, tóc em lần nào cũng phải sấy rõ lâu! Hay là em cũng cắt tóc ngắn nhỉ!”

“Em thích thì cắt, anh không ý kiến.”

Trịnh Bảo Châu nhìn anh: “Thật à? Bạn trai cũ cũ cũ của Mạnh Nhã Hâm, chỉ vì nó muốn đổi kiểu tóc mà chia tay đấy!”

Khúc Trực nói: “Đó là tên đó có vấn đề, không có nghĩa toàn bộ đàn ông đều có vấn đề.”

“Ồ.” Trịnh Bảo Châu thuận thế ngồi lên đùi anh, cười khanh khách vòng tay quanh cổ anh, “Nhưng chắc anh phải thích kiểu tóc nào chứ?”

Khúc Trực ôm lấy eo cô, một tay khác nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Cá nhân anh thích tóc dài, nhưng vừa rồi anh nghĩ, cảm thấy em cắt tóc ngắn chắc chắn cũng rất đáng yêu.”

Khi nói chuyện, anh nhẹ nhàng hôn lên môi Trịnh Bảo Châu một cái: “Có lẽ cái chính là người đẹp, để tóc kiểu gì cũng đẹp.”

“Miệng ngọt vậy?” Trịnh Bảo Châu nhướng lông mày, lại dí sát vào Khúc Trực thêm chút, “Xem ra là có ý đồ đây.”

Khúc Trực chậm rãi cong môi, con ngươi xinh đẹp đong đầy bóng dáng Trịnh Bảo Châu: “Anh có ý đồ gì, em không biết sao?”

Trịnh Bảo Châu chưa kịp nói đã bị nụ hôn của Khúc Trực phủ kín, cô biết mà, tối hôm nay Khúc Trực không tính về phòng ngủ của anh.

Hôm sau là cuối tuần, Khúc Trực không đi làm, anh sớm tỉnh, cũng không đánh thức Trịnh Bảo Châu ngủ say bên cạnh. Anh về phòng viết luận văn một lát, sau đó tính thời gian vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Trịnh Bảo Châu ngửi được mùi bữa sáng thoang thoảng, liền tự tỉnh. Khúc Trực không nằm bên người, hẳn đã dậy lâu rồi, Trịnh Bảo Châu gửi tin nhắn cho anh, rồi nằm trên giường chơi điện thoại.

Khúc Trực: Anh đang làm bữa sáng, xong kêu em. Em đánh răng trước đi.

Trịnh Bảo Châu: Okela.

Trịnh Bảo Châu ngoài miệng ok, người thì vẫn nằm trên giường bất động, ngón cái trên màn hình di động lại cực kỳ linh hoạt.

Không biết có phải bị ngôn luận trên mạng ảnh hưởng không, weibo chính thức của《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm 》 lại cố ý đăng một bài Weibo, làm sáng tỏ việc chọn vai.

Phim truyền hình Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm V: Về chuyện cô Trịnh Bảo Châu có phải cháu ngoại của cô Tô Minh Mỹ không, đoàn làm phim không biết và cũng không thể đưa ra câu trả lời. Khi chúng tôi phát hiện cô Trịnh Bảo Châu, cô ấy chỉ là một diễn viên khách mời ở phim trường, chúng tôi thông qua trình tự thử vai chính quy, cuối cùng chọn cô đảm nhiệm vai Diệp Linh. Diễn xuất của cô Trịnh Bảo Châu thành viên trong đoàn phim đều rõ ràng, chúng tôi làm riêng một video ngắn để mọi người thưởng thức [ 🥰 ] Ngoài ra cũng cảm ơn mọi người chú ý tới 《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm 》, hiện tại phần hậu kỳ cơ bản đã hoàn thành, hẹn gặp lại các bạn vào nửa cuối năm nay nhé. [ 🥰 ]

Trịnh Bảo Châu lập tức lên tinh thần, cô click mở video ngắn mà weibo chính up lên, hớn hở xem. Video này cả thảy chỉ khoảng 30 giây, xác thật là video ngắn, nhưng bên trong cắt nối biên tập đều là cảnh của cô, hầu hết đều là cảnh đánh nhau. Trịnh Bảo Châu ở trong đó động tác lưu loát xinh đẹp, ra chiêu hữu lực, đồng thời chỉnh thể lại uyển chuyển nhẹ nhàng phiêu dật.

Lần trước đoàn phim công bố trailer chính thức tổng cộng mới hơn một phút, lần này lại cắt cho cô tổ hợp cá nhân hơn ba mươi giây!

Đợt này cô hời rồi, nói gì nữa, cảm ơn anti-fan.

Bởi vì Trịnh Bảo Châu gần đây nhiệt độ quá cao, bình luận của Weibo này mà lại gần bằng trailer chính thức lúc trước.

“A a a a a a a a quá đẹp! Đây mới là võ hiệp!!”

“Rốt cuộc không phải slow-mo nữa! Các cảnh đánh đấm sau này xin hãy làm theo tiêu chuẩn này!”

“Bảo Châu đẹp quá ô ô ô ô! Em là tiên nữ ở đâu xuống đây vậy ô ô ô ô [ 😭 ]”

“Cảnh đánh đẹp thật, nhưng vẫn nhìn ra là dùng bản lĩnh vũ đạo thay thế bản lĩnh võ thuật. Aiz bây giờ không còn diễn viên có công phu thật nữa rồi, tuy vẫn hơi tiếc, nhưng cái này đẹp hơn mấy cái tui xem trước đó thật [ Che mặt ]”

“Ngay! Luôn! Cho mị đặt đơn! Mị muốn xem! Mấy người đừng có không biết điều!!!”

“Muốn xem phim chính quá, ad nói sáu tháng cuối năm không phải tháng mười hai tháng đấy chứ [ Che mặt ]”

“Chế chỉ thích like những weibo Bảo Châu vả mặt anti-fan thôi [ Đầu chó ]”

Fans Trịnh Bảo Châu hớn hở share Weibo, sau đó bất thình lình, Trịnh Bảo Châu cho họ một tin vui bất ngờ hơn nữa.

Bởi vì vụ người đại diện mới của Trăn Ức kéo lâu quá, bọn họ chính thức ký hợp động với Trịnh Bảo Châu xong, ngay cả poster đại diện cũng không kịp chụp, đã công bố tin tức trước.

Châu báu Trăn Ức V: Chúc mừng cô @ Trịnh Bảo Châu trở thành người đại diện mới của châu báu Trăn Ức! Trong tương lai, chúng tôi và cô Trịnh Bảo Châu sẽ chung tay cùng tiến bộ, sóng vai tiến về phía trước! Ngoài ra, châu báu Trăn Ức sẽ tài trợ toàn bộ trang sức cần thiết trong quá trình quay phim《 Nơi trái tim hướng về》!

Đây không thể nghi ngờ là một tin tức lớn, làm tất cả mọi người nổ tung, giữa cuộc hỗn chiến, Trịnh Bảo Châu sau khi im lặng vài ngày, rốt cuộc đã có câu trả lời về chuyện Tô Minh Mỹ.

Trịnh Bảo Châu V: Chào mọi người, tôi là Trịnh Bảo Châu. Tô Minh Mỹ đúng là dì của tôi, điều này tôi không phủ nhận. Ban đầu tôi muốn trở thành diễn viên, chính là chịu ảnh hưởng từ dì. Tôi chưa bao giờ công khai tuyên bố quan hệ của tôi và Tô Minh Mỹ ( không tính hồi con nít tiểu học nhé), là vì chuyện này là việc nhà, tôi không muốn nói ra ngoài.  Mặt khác, tôi cũng không hy vọng mọi người biết tôi qua Tô Minh Mỹ, tôi hy vọng khi mọi người nhắc tới tôi, thứ đầu tiên hiện ra trong đầu chính là Trịnh Bảo Châu, mà không phải “cháu gái của Tô Minh Mỹ”.

Làm diễn viên là ước mơ lâu nay của tôi, là dì nhỏ đưa tôi nhập môn, nhưng cũng vì chuyện của dì, người nhà tôi phản đối tôi bước lên con đường diễn viên này ( hiện giờ đã giải quyết). Cho nên khi thi đại học tôi không thể đăng ký Học viện điện ảnh, cho nên mới đầu tôi chỉ có thể lén đi phim trường làm diễn viên quần chúng. Nhiều năm qua, mặc kệ có khó khăn gì, tôi đều không từ bỏ ước mơ làm một diễn viên, sau này, tôi cũng sẽ không từ bỏ.

Xin tự giới thiệu với mọi người lần nữa, tôi là Trịnh Bảo Châu, ước mơ của tôi là trở thành một diễn viên được nhiều khán giả yêu mến.

Cuối Weibo, còn có một bức ảnh. Trên ảnh là bài tập làm văn bị xé nát rồi được dán lại năm lớp 3 của cô.

Những dấu vết loang lổ đó, chứng kiến con đường cô đã đi, cũng sẽ chứng kiến con đường cô bước tiếp.

(Hoàn chính văn)

[1] 985: Đề án 985 hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” một đề án được Trung Quốc đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Các trường thuộc Đề án 985 đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc (Thanh Hoa, Bắc Kinh, Nam Kinh, Chiết Giang,…)

Chapter
1 Chương 1: “Chó Khúc Trực! Trịnh Bảo Châu tôi với cậu sẽ không…
2 Chương 2: Đã có ai nói rằng cháu rất giống Tô Minh……
3 Chương 3: Tên Khúc Trực chết tiệt đã về rồi !!!…
4 Chương 4: Niffler[1], biệt danh Trịnh Bảo Châu
5 Chương 5: Đại mỹ nữ bên cửa sổ
6 Chương 6: Trịnh Bảo Châu không hợp với Khúc Trực, trăm phần trăm…
7 Chương 7: Ước mơ không phân hơn kém, nhưng viết…
8 Chương 8: Về việc tôi giúp chị em chụp ảnh cùng đỉnh lưu…
9 Chương 9: “Ngày mai Trịnh Bảo Châu sẽ làm hỏng gì đây…
10 Chương 10: Thích căn hộ này lắm hả? Của tôi đấy…
11 Chương 11: Cô xem cậu ta vì chọc tức cô, mà không tiếc…
12 Chương 12: Lịch sử luôn giống nhau đến lạ…
13 Chương 13: Thông minh hay không thì không chắc,…
14 Chương 14: Không thì em qua thích Khúc Trực đi
15 Chương 15: Trịnh Bảo Châu tôi từ nhỏ tới giờ, chưa…
16 Chương 16: Anh Khúc không phải trúc mã bình thường…
17 Chương 17: Có lẽ lúc trước tôi có chút …
18 Chương 18: Thủy thủ Mặt trăng —- Biến thân!…
19 Chương 19: Khúc Trực đêm nay uống rượu, anh nghĩ …
20 Chương 20: Người ăn bàn phím, sẽ …
21 Chương 21: Khúc Trực ốp hình tượng lâu quá nên mắc bệnh…
22 Chương 22: Khúc Trực bị hình tượng của mình ám rồi…..
23 Chương 23: Sau đó ông phát hiện mình thích rồi…
24 Chương 24: Anh Khúc ôm cô Bảo Châu…
25 Chương 25: Cháu là học sinh tiểu học, bác miễn phí cho
26 Chương 26: Có phải anh Khúc ghen…
27 Chương 27: Học không bao giờ là muộn…
28 Chương 28: Trịnh Bảo Châu, cậu bị làm sao?
29 Chương 29: “Tớ nhắm mắt mà…”
30 Chương 30: Vì tôi chỉ cho mình cậu thấy…
31 Chương 31: Khúc Trực kéo Trịnh Bảo Châu về phía mình…
32 Chương 32: Dáng người tôi rất tốt…
33 Chương 33: Các nam thần thời xưa của showbiz đều là…
34 Chương 34: Thật ra tôi còn làm nghề khác…
35 Chương 35: Đầu lưỡi của cậu khéo đấy
36 Chương 36: Bạn học đó chính là cậu
37 Chương 37: Cái nồi(*) này của ai vậy?
38 Chương 38: Trịnh Bảo Châu, năm mới…
39 Chương 39: Chuyện tôi là đàn ông…
40 Chương 40: Nhật ký đóng phim cùng đỉnh lưu…
41 Chương 41: Tay nghề của tôi lần trước chẳng phải cậu đã…
42 Chương 42: Tối qua cô ngủ ở phòng anh ta hả…
43 Chương 43: Mày thích ăn bàn phím 87 nút hay…
44 Chương 44: Môi của Trịnh Bảo Châu từ…
45 Chương 45: Cháu hi vọng cậu ấy có thể làm điều mình thích…
46 Chương 46: Cảm giác ôm cậu đúng là được hơn Lâm…
47 Chương 47: Đôi khi bà cảm thấy Bảo Châu…
48 Chương 48: Anh bạn học của cô có phải …
49 Chương 49: Sau khi lớn lên, cháu mới biết
50 Chương 50: Con bé nói, nó có nghĩa là báu vật vô giá…
51 Chương 51: Cháu thích Bảo Châu
52 Chương 52: Khúc Trực theo Bảo Châu nhà ta nhảy lớp
53 Chương 53: Khúc Trực kéo Trịnh Bảo Châu vào sát tường…
54 Chương 54: Người béo lên thì đầu cũng to lên phải không
55 Chương 55: Giờ không có gương, vậy dùng…
56 Chương 56: Cậu gần tôi như vậy, là…
57 Chương 57: Nếu tôi để bụng…
58 Chương 58: Sắc đẹp chính là hàng có giá
59 Chương 59: Trịnh Bảo Châu tôi đẹp từ nhỏ tới lớn
60 Chương 60: Trịnh Bảo Châu, đừng quên tôi cũng có…
61 Chương 61: Anh nói anh thích em
62 Chương 62: Trong mắt anh, em lấp lánh hơn bất cứ loại châu báu nào
63 Chương 63: Người nhà của sếp
64 Chương 64: Em đột nhiên nhớ ra, trong gara có…
65 Chương 65: Khóa không kéo được, anh giúp em
66 Chương 66: Đẹp đôi
67 Chương 67: Cậu lấy tư cách gì để nói câu này
68 Chương 68: Bọn họ còn nói em chơi trai
69 Chương 69: Minh Môi Trịnh Khúc
70 Chương 70: Tôi là bạn trai của Bảo Châu, cảm ơn
71 Chương 71: Ai không đi kẻ đó làm chó
72 Chương 72: Kinh! Thân phận thật sự của sếp Trịnh
73 Chương 73: Chú dì có để ý chúng ta ở cùng nhau
74 Chương 74: Ông không xứng được viết vào…
75 Chương 75: Tôi là Trịnh Bảo Châu, ước mơ của tôi là…
76 Chương 76: Phiên ngoại 1
77 Chương 77: Phiên ngoại 2
78 Chương 78: Phiên ngoại 3
79 Chương 79: Phiên ngoại 4
80 Chương 80: Phiên ngoại 5
81 Chương 81: Phiên ngoại 6
82 Chương 82: Phiên ngoại 7
83 Chương 83: Phiên ngoại 8
84 Chương 84: Phiên ngoại 9
85 Chương 85: Phiên ngoại 10
86 Chương 86: Phiên ngoại 11
87 Chương 87: Phiên ngoại 12
88 Chương 88: Phiên ngoại 13
89 Chương 89: Phiên ngoại 14
90 Chương 90: Phiên ngoại 15
91 Chương 91: Phiên ngoại 16
92 Chương 92: Phiên ngoại 17
93 Chương 93: Phiên ngoại 18
94 Chương 94: Kết
Chapter

Updated 94 Episodes

1
Chương 1: “Chó Khúc Trực! Trịnh Bảo Châu tôi với cậu sẽ không…
2
Chương 2: Đã có ai nói rằng cháu rất giống Tô Minh……
3
Chương 3: Tên Khúc Trực chết tiệt đã về rồi !!!…
4
Chương 4: Niffler[1], biệt danh Trịnh Bảo Châu
5
Chương 5: Đại mỹ nữ bên cửa sổ
6
Chương 6: Trịnh Bảo Châu không hợp với Khúc Trực, trăm phần trăm…
7
Chương 7: Ước mơ không phân hơn kém, nhưng viết…
8
Chương 8: Về việc tôi giúp chị em chụp ảnh cùng đỉnh lưu…
9
Chương 9: “Ngày mai Trịnh Bảo Châu sẽ làm hỏng gì đây…
10
Chương 10: Thích căn hộ này lắm hả? Của tôi đấy…
11
Chương 11: Cô xem cậu ta vì chọc tức cô, mà không tiếc…
12
Chương 12: Lịch sử luôn giống nhau đến lạ…
13
Chương 13: Thông minh hay không thì không chắc,…
14
Chương 14: Không thì em qua thích Khúc Trực đi
15
Chương 15: Trịnh Bảo Châu tôi từ nhỏ tới giờ, chưa…
16
Chương 16: Anh Khúc không phải trúc mã bình thường…
17
Chương 17: Có lẽ lúc trước tôi có chút …
18
Chương 18: Thủy thủ Mặt trăng —- Biến thân!…
19
Chương 19: Khúc Trực đêm nay uống rượu, anh nghĩ …
20
Chương 20: Người ăn bàn phím, sẽ …
21
Chương 21: Khúc Trực ốp hình tượng lâu quá nên mắc bệnh…
22
Chương 22: Khúc Trực bị hình tượng của mình ám rồi…..
23
Chương 23: Sau đó ông phát hiện mình thích rồi…
24
Chương 24: Anh Khúc ôm cô Bảo Châu…
25
Chương 25: Cháu là học sinh tiểu học, bác miễn phí cho
26
Chương 26: Có phải anh Khúc ghen…
27
Chương 27: Học không bao giờ là muộn…
28
Chương 28: Trịnh Bảo Châu, cậu bị làm sao?
29
Chương 29: “Tớ nhắm mắt mà…”
30
Chương 30: Vì tôi chỉ cho mình cậu thấy…
31
Chương 31: Khúc Trực kéo Trịnh Bảo Châu về phía mình…
32
Chương 32: Dáng người tôi rất tốt…
33
Chương 33: Các nam thần thời xưa của showbiz đều là…
34
Chương 34: Thật ra tôi còn làm nghề khác…
35
Chương 35: Đầu lưỡi của cậu khéo đấy
36
Chương 36: Bạn học đó chính là cậu
37
Chương 37: Cái nồi(*) này của ai vậy?
38
Chương 38: Trịnh Bảo Châu, năm mới…
39
Chương 39: Chuyện tôi là đàn ông…
40
Chương 40: Nhật ký đóng phim cùng đỉnh lưu…
41
Chương 41: Tay nghề của tôi lần trước chẳng phải cậu đã…
42
Chương 42: Tối qua cô ngủ ở phòng anh ta hả…
43
Chương 43: Mày thích ăn bàn phím 87 nút hay…
44
Chương 44: Môi của Trịnh Bảo Châu từ…
45
Chương 45: Cháu hi vọng cậu ấy có thể làm điều mình thích…
46
Chương 46: Cảm giác ôm cậu đúng là được hơn Lâm…
47
Chương 47: Đôi khi bà cảm thấy Bảo Châu…
48
Chương 48: Anh bạn học của cô có phải …
49
Chương 49: Sau khi lớn lên, cháu mới biết
50
Chương 50: Con bé nói, nó có nghĩa là báu vật vô giá…
51
Chương 51: Cháu thích Bảo Châu
52
Chương 52: Khúc Trực theo Bảo Châu nhà ta nhảy lớp
53
Chương 53: Khúc Trực kéo Trịnh Bảo Châu vào sát tường…
54
Chương 54: Người béo lên thì đầu cũng to lên phải không
55
Chương 55: Giờ không có gương, vậy dùng…
56
Chương 56: Cậu gần tôi như vậy, là…
57
Chương 57: Nếu tôi để bụng…
58
Chương 58: Sắc đẹp chính là hàng có giá
59
Chương 59: Trịnh Bảo Châu tôi đẹp từ nhỏ tới lớn
60
Chương 60: Trịnh Bảo Châu, đừng quên tôi cũng có…
61
Chương 61: Anh nói anh thích em
62
Chương 62: Trong mắt anh, em lấp lánh hơn bất cứ loại châu báu nào
63
Chương 63: Người nhà của sếp
64
Chương 64: Em đột nhiên nhớ ra, trong gara có…
65
Chương 65: Khóa không kéo được, anh giúp em
66
Chương 66: Đẹp đôi
67
Chương 67: Cậu lấy tư cách gì để nói câu này
68
Chương 68: Bọn họ còn nói em chơi trai
69
Chương 69: Minh Môi Trịnh Khúc
70
Chương 70: Tôi là bạn trai của Bảo Châu, cảm ơn
71
Chương 71: Ai không đi kẻ đó làm chó
72
Chương 72: Kinh! Thân phận thật sự của sếp Trịnh
73
Chương 73: Chú dì có để ý chúng ta ở cùng nhau
74
Chương 74: Ông không xứng được viết vào…
75
Chương 75: Tôi là Trịnh Bảo Châu, ước mơ của tôi là…
76
Chương 76: Phiên ngoại 1
77
Chương 77: Phiên ngoại 2
78
Chương 78: Phiên ngoại 3
79
Chương 79: Phiên ngoại 4
80
Chương 80: Phiên ngoại 5
81
Chương 81: Phiên ngoại 6
82
Chương 82: Phiên ngoại 7
83
Chương 83: Phiên ngoại 8
84
Chương 84: Phiên ngoại 9
85
Chương 85: Phiên ngoại 10
86
Chương 86: Phiên ngoại 11
87
Chương 87: Phiên ngoại 12
88
Chương 88: Phiên ngoại 13
89
Chương 89: Phiên ngoại 14
90
Chương 90: Phiên ngoại 15
91
Chương 91: Phiên ngoại 16
92
Chương 92: Phiên ngoại 17
93
Chương 93: Phiên ngoại 18
94
Chương 94: Kết
footer(); ?>