Chương 82: Phiên ngoại 7

Trịnh Bảo Châu vốn nghe ý tứ của Cao Bác Vân, cảm thấy anh chuẩn bị quay một bộ phim văn nghệ đề tài người mù, hướng về phía giải thưởng. Sau khi nhận được kịch bản, cô mới phát hiện Cao Bác Vân còn có dã tâm với phòng vé nữa. Bộ điện ảnh này nhạc dạo tuy là kiểu nhẹ nhàng cảm động, nhưng tình tiết tầng tầng tăng dần lên, còn có không ít cú twist, tính hấp dẫn khán giả cũng cao.

Nếu quay tốt, phòng vé hẳn cũng có được biểu hiện không tồi.

Hiện tại vấn đề là, cô chưa từng quay phim điện ảnh à nha! Cô thực sự có lực kêu gọi phòng vé sao!

Cao Bác Vân cũng biết phòng vé không thể kêu mình Trịnh Bảo Châu đến chống được, cho nên một số vai phụ quan trọng trong phim, anh muốn mời diễn viên có lực kêu gọi phòng vé nhất định đảm đương, nhưng có thể mời được người ta hay không, hiện tại còn đang là dấu hỏi

Chu Hiểu Nam thấy trên bàn Trịnh Bảo Châu có thêm một  kịch bản, có chút tò mò cầm lấy nhìn nhìn: “Đây là Cao Bác Vân đưa em? Dạo này kịch bản đưa tới tay em có hơi nhiều, em đọc hết được không?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Lựa dần dần vậy, chắc chắn không thể nhận hết. Bản của đạo diễn Cao bản em xem qua, viết rất khá, hơn nữa nữ chính là diễn viên múa bị mù, em lại có thể phát huy sở trường.”

Chu Hiểu Nam lật kịch bản, nói với Trịnh Bảo Châu: “Em đừng nhìn Cao Bác Vân tuổi không lớn, dã tâm lại lớn đấy, kịch bản này của cậu ta, là vừa muốn đạt giải, vừa muốn phòng vé đấy.”

Trịnh Bảo Châu nghe chị đánh giá, buồn cười nói: “Xác thật, có thể là do bố anh ta quá ưu tú, cho nên mục tiêu của anh ta cũng đặt khá cao. Nhưng tác phẩm vừa được giới phê bình khen ngợi lại ăn khách, cũng không phải không có, nói không chừng làm được thật đâu? ”

Chu Hiểu Nam gật đầu không bình luận, Cao Bác Vân ở phương diện đạo diễn, thiên phú vẫn là rõ ràng, hơn nữa phong cách rất rõ, có lẽ có thể trở thành đạo diễn lừng danh tiếp theo không chừng.

Kịch bản phim truyền hình Trịnh Bảo Châu còn phơi đó, phim điện ảnh của Cao Bác Vân cô chốt trước, ký hợp đồng với đoàn làm phim. Phim điện ảnh còn đang ở giai đoạn trù bị giai đoạn trù bị, khoảng tháng 7 bắt đầu quay, Trịnh Bảo Châu còn thời gian hai tháng chuẩn bị.

Nếu là đề tài điện ảnh bình thường, chỉ cần nghiền ngẫm rõ kịch bản và nhân vật là đủ, nhưng lần này nhân vật là người mù, cô cần nhiều thời gian đi quan sát sinh hoạt và trạng thái của người mù.

Dựa theo độ hot hiện tại của Trịnh Bảo Châu, thời gian ba tháng, tùy tiện nhận diễn bộ nào đó hoặc tham gia game show, đều có thể kiếm không ít tiền, nhưng cô vẫn không làm như vậy, Chu Hiểu Nam cũng không thể không cảm thán, bây giờ người có thể tĩnh tâm như cô thật sự không nhiều lắm.

Cảm thán xong sau, chị nghĩ lại tưởng tượng, ờm, sếp Trịnh vào giới giải trí, sơ tâm cũng không phải vì kiếm tiền, người ta đến để tự hiện thực hóa bản thân.

Trịnh Bảo Châu hỏi phương thức liên hệ của dì Tiêu từ chỗ Khúc Trực, nói với dì mình muốn quay phim điện ảnh đề tài về người mù. Dì Tiêu cực kỳ nhiệt tình, không chê cô phiền toái dù chỉ một chút, để cô ở cạnh quan sát mình, ngay cả đi làm cũng mang cô theo.

Dì Tiêu còn quen rất nhiều bạn là người mù, trong đó vừa lúc có diễn viên múa, Trịnh Bảo Châu trao đổi với đối phương xong, lại tự mình đi tìm người bạn này, từ chỗ cô bạn đó học tập hiểu biết rất nhiều tình huống.

Khúc Trực tắm rửa xong ra tới, liền thấy Trịnh Bảo Châu mặc váy ngủ s.ờ soạng trong phòng. Anh đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó ngộ ra cô lại ở đàng kia tập diễn người mù. Lúc ban đầu, cô tắt hết đèn trong phòng, còn mang bịt mắt, tìm kiếm cảm giác người mù, hiện tại mặc dù ở nơi đèn đuốc sáng trưng, cô cũng có thể nắm bắt rất tốt.

Khúc Trực lau tóc, đi lên hỏi cô: “Đang tìm gì thế?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Chồng em không thấy, anh thấy anh ấy không?”

Khúc Trực cong cong môi, đứng đối diện nhìn cô: “Em tìm chồng sao lại tìm trong phòng anh?”

“A, đây là phòng anh à?” Tay Trịnh Bảo Châu lại ở mép giường s.ờ soạng hai cái, xấu hổ quay qua Khúc Trực cười một cái, “Ngại quá em đi nhầm.”

Cô nói xong liền định rời đi, Khúc Trực giữ chặt tay cô, đem người mang vào lòng, hơi thở ái muội phun trên má cô: “Muốn đi rồi sao?”

Trịnh Bảo Châu chống tay lên ngực anh, kinh hô: “Anh không mặc quần áo!”

Khúc Trực cười nói: “À, vậy em sờ xuống nữa xem?”

Trịnh Bảo Châu: “……”

“Sao bất động rồi?” Khúc Trực ôm cô ngồi lên đùi mình, ôm eo cô nói, “Chồng em trông như thế nào?”

Trịnh Bảo Châu nghe anh hỏi như vậy, giơ tay sờ mặt anh, dùng thủ pháp cực kỳ chuyên nghiệp  sờ sờ ngủ quan của anh: “Ơ, sao anh giống chồng em vậy?”

Khúc Trực nói: “Em có nghĩ tới một khả năng, thật ra anh chính là chồng em?”

“…… Em sờ tí nữa.” Trịnh Bảo Châu vươn tay, còn định tiếp tục sờ mặt anh, đầu ngón tay đã bị Khúc Trực cắn nhẹ.

Anh rõ ràng không dùng lực là bao, nhưng Trịnh Bảo Châu vẫn cảm giác đầu ngón tay nhói một cái, như có dòng điện lưu truyền qua đó. Khúc Trực ôm sát hơn nữa, buông ngón tay cô, cúi đầu hôn bên cổ cô.

Trịnh Bảo Châu đỡ vai anh, cảm giác bờ môi anh từ từ tới bên tai mình, sau đó hôn vành tai cô khẽ nói: “Nhớ rõ bây giờ em là một người mù.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Cô diễn người mù không phải để anh chơi tình thú kiểu này nha!

Chỉ là lúc sau không phải do cô làm chủ, trong chuyện này, cô luôn bất tri bất giác theo Khúc Trực đắm chìm.

Hai người sau đó lại tắm một cái, lần nữa nằm về trên giường, Khúc Trực từ phía sau ôm Trịnh Bảo Châu, khẽ hỏi sau tai cô: “Khi nào vào đoàn?”

“Chắc là tháng sau.” Trịnh Bảo Châu trở mình, ôm eo Khúc Trực, đầu cọ cọ trên ngực anh, “Hôm nay em sang nhà thầy Cát, diễn cho ông ấy một lần, ông ấy lại cho em vài ý kiến, trở về liền nhịn không được thử thử.”

“Ừ.” Khúc Trực cúi đầu hôn một cái lên đ ỉnh đầu cô, “Tục ngữ nói chi tiết quyết định thành bại, anh thấy em đã nắm chi tiết rất giỏi rồi.”

“…… Cảm ơn.” Chẳng qua giờ nghe được câu khích lệ này, cứ cảm thấy có chỗ vàng vàng nhỉ.

Khúc Trực cười khẽ một tiếng, lại ôm sát cô vài phần: “Ngủ đi.”

“Ừm, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Ngày hôm sau lúc Trịnh Bảo Châu tỉnh ngủ, Khúc Trực đã đi làm, tủ lạnh lại để bữa sáng cho cô, cô chỉ cần đun nóng một chút là ăn được.

Trịnh Bảo Châu mặc áo ngủ ở phòng bếp hâm bữa sáng, Cao Bác Vân liền hưng phấn gọi điện thoại tới cho cô: “Tin tốt, tin tốt! Trương Văn Thăng đồng ý đóng rồi! Trời má lúc tôi mời ông ấy căn bản không ôm hy vọng, không ngờ ông ấy lại đồng ý!!”

Trịnh Bảo Châu ngồi ở bàn điều khiển, nghe “Đinh” một tiếng, đem cơm sáng đã hâm nóng bưng ra: “Ồ, kia đúng là đáng mừng!”

“Ông ấy có thể đáp ứng không chừng còn phải cảm ơn cô!” Cao Bác Vân nói, “Vốn dĩ diễn viên ở địa vị như ông ấy, không mấy khả năng sẽ tới đoàn chúng ta làm vai phụ, nhưng sau đó tôi phát hiện, ông ấy cũng là học sinh của thầy Cát! Có thể là nể mặt tiểu sư muội là cô, ông ấy mới đồng ý!”

“Ờ……” Trịnh Bảo Châu nghĩ nghĩ, cầm điện thoại nói với Cao Bác Vân, “Tôi cảm thấy có lẽ không phải, anh không biết đi, ông ấy là một trong số bạn trai cũ của dì tôi, có lẽ ông ấy nể mặt dì ấy.”

Cao Bác Vân: “……”

Đây đúng là lần đầu anh ta nghe được tin sốt dẻo như vậy! Trương Văn Thăng và Tô Minh Mỹ từng cặp bồ??

Anh ta trầm mặc một hồi lâu, mới lại lần nữa mở miệng: “Ờ thì, có tiện liệt kê danh sách bạn trai cũ của dì cô cho tôi không? Tôi dựa theo danh sách đó hẹn gặp.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Tháng 7, phim điện ảnh 《 Nghe tiếng pháo hoa nhân gian 》 chính thức khởi động máy. Trên Weibo lọt ra một ít ảnh khởi động máy, nhưng bên trang chủ không có ảnh chính thức, vẫn luôn kín tiếng. Nhưng liền danh sách diễn viên trước mắt lộ ra, vẫn khiến người xem rất mong đợi.

Diễn xuất của Trịnh Bảo Châu thực sự mang lại kinh hỉ cho Cao Bác Vân, ngay cả ảnh đế gạo cội trong đoàn phim là thầy Trương Văn Thăng, cũng khen cô không dứt miệng. Trịnh Bảo Châu mấy tháng này không tham gia công tác khác, toàn tâm toàn ý chung đụng với người mù, nghiên đọc kịch bản, giờ khắc này cô cảm thấy những gì mình bỏ ra đều đáng giá.

Bởi vì cô tiến bộ tất cả mọi người thấy được.

Cao Bác Vân còn chỉ ra khen ngợi, đặc biệt là khi quay những cảnh tình cảm, phản ứng của cô cũng nắm rất chuẩn, không vì diễn cảm xúc đã quên mình là người mù.

“……” Trịnh Bảo Châu nghĩ thầm, cái này có lẽ phải cảm ơn Khúc Trực chồng cô.

Trong lúc quay điện ảnh, 《 Nơi trái tim hướng về》 cuối cùng cũng ra lịch chiếu, tháng 9 sẽ ra mắt mọi người. Nhà đài đăng trailer hơn một phút, chỉ cái trailer thôi mà Trịnh Bảo Châu đã thay bốn bộ quần áo.

Fan CP của Lâm Tử Khâm và Trịnh Bảo Châu lại sống dậy, xếp hạng super topic “Trịnh Khí Lâm Nhiên” còn có thể so kè với “Minh Môi Trịnh Khúc”.

Trước sinh nhật của Khúc Trực, đoàn phim《 Nghe tiếng pháo hoa nhân gian》 đóng máy. Ngày đóng máy có không ít fans Trịnh Bảo Châu tới, đoàn phim rốt cuộc cũng nhả một số ảnh chụp chính thức lên Weibo.

Khoảng thời gian trước Trịnh Bảo Châu chuyên tâm chuẩn bị để vào đoàn, gần như không có tin tức gì, anti-fan gấp không chờ nổi nói cô flop, kết quả không bao lâu, cô đã vào đoàn phim 《 Nghe tiếng pháo hoa nhân gian 》đóng cùng những diễn viên có tên tuổi.

Hiện tại 《 Nơi trái tim hướng về 》 lại sắp phát sóng, Trịnh Bảo Châu tham gia không ít hoạt động tuyên truyền, anti-fan bị đánh đến không thể đánh trả. Đạt trình độ mà fans nhìn cũng phải đau hộ.

《 Nơi trái tim hướng về 》 được phát sóng trên nền tảng mạng và kênh truyền hình vệ tinh, vừa chiếu là tỷ suất xem trên internet và TV đều dẫn đầu xa. Vì đoàn phim thật sự không thiếu tiền, quần áo hóa trang đạo cụ toàn bộ làm cực kỳ tinh xảo, chỉ xem hình ảnh không cũng là một loại hưởng thụ.

Càng không nói điểm nhan sắc của nam nữ chính và kỹ thuật diễn đều online, cho dù đối diễn với diễn viên gạo cội, cũng không thua kém chút nào.

《 Nơi trái tim hướng về 》 dựa vào kịch bản và chế tác chắc chắn, sau khi phát sóng một đường hát vang thẳng tiến, bia miệng rất tốt, cảnh Trịnh Bảo Châu nhìn thấy cha bị bắn chết bên đường, còn trở thành cảnh thoát vòng.

“Cái này mới gọi là kỹ thuật diễn chứ! Cái này mới gọi là kỹ thuật diễn chứ! Tui xem mà thổn thức [ Rơi lệ ]”

“Cảnh kinh điển, về sau học sinh hệ biểu diễn lại có clip dạy học mới để dùng rồi [ Che mặt ]”

“Ô ô ô chị quả thật là đại diện của từ mỹ cường thảm [ Rơi lệ ] Cảnh mặt dính máu kia đẹp quá xá [ Rơi lệ ]”

“Hôm nay chế phải khen đạo diễn Tiểu Cao hết nấc, anh ta thật sự biết quay Bảo Châu! Quá đẹp đi! Vừa đẹp vừa thảm!”

“Chờ mong chị hắc hóa phần sau hiu hiu, ôm một cái không khóc [ Rơi lệ ]”

Sau khi tập này phát sóng, Trịnh Bảo Châu bằng thực lực lên năm cái hot search, ratings cũng đạt đỉnh cao mới. Mà so với chuyện mình lên hot search, Trịnh Bảo Châu càng vui hơn là, bộ phim này cô đầu tư.

Hì hì.

Vào lúc toàn dân trầm mê 《 Nơi trái tim hướng về 》, vô cùng chờ mong cốt truyện phía sau, Giải thưởng Kim Long cho phim truyền hình kéo ra màn che. Bởi vì thời gian《 Nơi trái tim hướng về 》 phát sóng không kịp, không thể tham gia Giải thưởng Kim Long lần này, 《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm 》 lại đạt được vài đề cử.

Trịnh Bảo Châu ở bên trong chỉ sắm một vai phụ nho nhỏ, cũng không có giải thưởng gì để lấy, nhưng Cao Bác Vân được đề cử giải đạo diễn xuất sắc nhất, Lâm Tử Khâm cũng được đề cử nam chính xuất sắc nhất và nam diễn viên được khán giả yêu thích nhất.

Ngày trao giải Trịnh Bảo Châu nhận lời mời tham gia, tuy cô không có đề cử, nhưng cô đẹp nha.

Đẹp chính là không cần nói lý.:)

Ảnh Trịnh Bảo Châu bước trên thảm đỏ dù có nói một câu đẹp át các sao nữ khác cũng không quá đáng, dân mạng lướt ảnh chụp của cô đến độ không còn quan tâm kết quả  trao giải.

Bởi vì giải thưởng không can hệ gì với mình, toàn bộ hành trình Trịnh Bảo Châu thoải mái, tâm thái cũng không kém khán giả trước màn hình là bao. Năm nay Giải thưởng Kim Long cạnh tranh tương đối kịch liệt, bộ phim tri ân 《 Vinh quang 》 cũng được đề cử vài hạng mục, bộ phim này toàn bộ đều là diễn viên trường phái kỹ thuật diễn, đạo diễn cũng là đạo diễn có tiếng, rất bất lợi cho Cao Bác Vân và Lâm Tử Khâm 

Kết quả cuối cùng cũng không ngoài dự liệu, Cao Bác Vân trượt giải đạo diễn xuất sắc nhất, Lâm Tử Khâm cũng không lấy được nam chính xuất sắc nhất, nhưng ổn định lấy được nam diễn viên được khán giả yêu thích nhất.

Trịnh Bảo Châu an ủi bọn họ: “Không sao, sang năm chúng ta tái chiến!”

Cao Bác Vân vốn có chút uể oải, nhưng nghĩ đến 《 Nơi trái tim hướng về 》đang hot rần rần, anh  ta lại nhặt về một chút tự tin: “Không sai, sang năm Bạch Ngọc Điệp tái chiến!”

Cuối năm các thể lại trao giải rất nhiều, Giải thưởng Kim Long cho phim truyền hình kết thúc, các nền tảng phát sóng lại lục tục tổ chức lễ trao giải của mình, Trịnh Bảo Châu tuy không được đề cử ở Giải thưởng Kim Long, nhưng được các nền tảng yêu thích, cúp giải thưởng người mới xuất sắc nhất đều ôm về vài cái.

Fans hiện tại liền chờ Bạch Ngọc Điệp sang năm, theo biểu hiện của Trịnh Bảo Châu trong 《 Nơi trái tim hướng về 》, rất có hy vọng lấy được nữ chính xuất sắc nhất.

Những ngày bận rộn cuối năm trôi qua như thế, đảo mắt lại tới Tết Âm Lịch. Tết Âm Lịch năm nay, Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực rốt cuộc có rảnh, đi bù lại tuần trăng mật. 

Người trong nước ăn Tết Âm Lịch liền chú ý một chữ đoàn viên, nhưng vì Trịnh Bảo Châu cùng Khúc Trực đi hưởng tuần trăng mật, phụ huynh hai nhà đều không có ý kiến, còn liên tiếp bảo họ chơi nhiều một chút.

Về địa điểm tuần trăng mật, hai người đã bàn với nhau, chọn địa điểm trong nước. Khúc Trực ở nước ngoài nhiều năm, nước ngoài với anh mà nói không có sức hấp dẫn, Trịnh Bảo Châu cũng lười chạy xa như vậy, nghĩ mang Khúc Trực ngắm nhìn tổ quốc non sông gấm vóc là đủ rồi.

Tết Âm Lịch đúng là thời điểm lạnh nhất, hai người nhất trí chọn đi hưởng tuần trăng mật ở thành phố H bốn mùa như hạ.

“Biển bên kia xanh hơn thành phố A nhiều! Hải sản cũng siêu siêu rẻ! Chỉ là tia UV hơi cao, phải nhớ bôi thêm mấy lớp kem chống nắng!” Sau khi đặt vé máy bay và khách sạ, Trịnh Bảo Châu liền hưng phấn bảo Khúc Trực phải làm chuẩn bị này nọ.

Khúc Trực lần trước đi thành phố H, là đi thăm ban Trịnh Bảo Châu. Khi còn nhỏ bố mẹ anh bận công tác, không có thời gian dẫn anh ra ngoài chơi, sau anh lại xuất ngoại đào tạo sâu, nói thật rất nhiều nơi trong nước anh chưa đi bao giờ thật.

“Lần trước anh đến thăm em, đi ngang qua bờ biển, biển bên đó quả thật xanh hơn thành phố A lam, thời tiết cũng đẹp hơn.”

“Đúng chứ, chúng mình còn có thể đi lặn, còn có thể ngồi trực thăng đó!” Trịnh Bảo Châu lấy di động, lật album cho Khúc Trực xem, “Năm em tốt nghiệp đại học, cùng Sầm Đồng Đồng với cả Mạnh Nhã Hâm đi du lịch, sau này cũng đi công tác ở đấy mấy lần, nhưng đều không có thời gian chơi.”

Ảnh của Trịnh Bảo Châu, là quãng thời gian đại học mà Khúc Trực không tham dự cùng cô, Trịnh Bảo Châu hồi đó trưởng thành hơn hồi cấp ba nhiều, nhưng so với bây giờ, lại có tí ngây ngô.

“Em thuê biệt thự view biển, chúng mình có thể ở đó một tháng, yeah yeah yeah!” Trịnh Bảo Châu hưng phấn như một đứa trẻ, quơ chân múa tay trước mặt Khúc Trực.

Khúc Trực cười ôm cô vào lòng, rũ mắt nhìn cô: “Bây giờ hưng phấn như vậy, đến lúc đó đừng ở nửa tháng đòi về nhé.”

“Mới không có đâu!” Trịnh Bảo Châu ngẩng đầu lên, đối mặt với anh, “Một tháng này có thể không làm việc, chỉ ăn nhậu chơi bời, sung sướng miễn bàn!”

“Ồ, anh còn tưởng là vì có anh đi cùng, em mới vui vẻ như vậy.”

Trịnh Bảo Châu cười ngồi thẳng dậy, hôn lên cằm anh một cái: “Đương nhiên cũng vì có anh chàng đẹp trai thế này hầu hạ em một tháng, nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi.”

Khúc Trực nhướng mày, thân mật ôm lấy cô hỏi: “Em muốn anh hầu hạ kiểu gì?”

“Ừm……” Trịnh Bảo Châu làm bộ làm tịch nghĩ nghĩ, đè Khúc Trực ra sô pha, “Đương nhiên là…… Làm những gì mà em muốn rồi!”

Chapter
1 Chương 1: “Chó Khúc Trực! Trịnh Bảo Châu tôi với cậu sẽ không…
2 Chương 2: Đã có ai nói rằng cháu rất giống Tô Minh……
3 Chương 3: Tên Khúc Trực chết tiệt đã về rồi !!!…
4 Chương 4: Niffler[1], biệt danh Trịnh Bảo Châu
5 Chương 5: Đại mỹ nữ bên cửa sổ
6 Chương 6: Trịnh Bảo Châu không hợp với Khúc Trực, trăm phần trăm…
7 Chương 7: Ước mơ không phân hơn kém, nhưng viết…
8 Chương 8: Về việc tôi giúp chị em chụp ảnh cùng đỉnh lưu…
9 Chương 9: “Ngày mai Trịnh Bảo Châu sẽ làm hỏng gì đây…
10 Chương 10: Thích căn hộ này lắm hả? Của tôi đấy…
11 Chương 11: Cô xem cậu ta vì chọc tức cô, mà không tiếc…
12 Chương 12: Lịch sử luôn giống nhau đến lạ…
13 Chương 13: Thông minh hay không thì không chắc,…
14 Chương 14: Không thì em qua thích Khúc Trực đi
15 Chương 15: Trịnh Bảo Châu tôi từ nhỏ tới giờ, chưa…
16 Chương 16: Anh Khúc không phải trúc mã bình thường…
17 Chương 17: Có lẽ lúc trước tôi có chút …
18 Chương 18: Thủy thủ Mặt trăng —- Biến thân!…
19 Chương 19: Khúc Trực đêm nay uống rượu, anh nghĩ …
20 Chương 20: Người ăn bàn phím, sẽ …
21 Chương 21: Khúc Trực ốp hình tượng lâu quá nên mắc bệnh…
22 Chương 22: Khúc Trực bị hình tượng của mình ám rồi…..
23 Chương 23: Sau đó ông phát hiện mình thích rồi…
24 Chương 24: Anh Khúc ôm cô Bảo Châu…
25 Chương 25: Cháu là học sinh tiểu học, bác miễn phí cho
26 Chương 26: Có phải anh Khúc ghen…
27 Chương 27: Học không bao giờ là muộn…
28 Chương 28: Trịnh Bảo Châu, cậu bị làm sao?
29 Chương 29: “Tớ nhắm mắt mà…”
30 Chương 30: Vì tôi chỉ cho mình cậu thấy…
31 Chương 31: Khúc Trực kéo Trịnh Bảo Châu về phía mình…
32 Chương 32: Dáng người tôi rất tốt…
33 Chương 33: Các nam thần thời xưa của showbiz đều là…
34 Chương 34: Thật ra tôi còn làm nghề khác…
35 Chương 35: Đầu lưỡi của cậu khéo đấy
36 Chương 36: Bạn học đó chính là cậu
37 Chương 37: Cái nồi(*) này của ai vậy?
38 Chương 38: Trịnh Bảo Châu, năm mới…
39 Chương 39: Chuyện tôi là đàn ông…
40 Chương 40: Nhật ký đóng phim cùng đỉnh lưu…
41 Chương 41: Tay nghề của tôi lần trước chẳng phải cậu đã…
42 Chương 42: Tối qua cô ngủ ở phòng anh ta hả…
43 Chương 43: Mày thích ăn bàn phím 87 nút hay…
44 Chương 44: Môi của Trịnh Bảo Châu từ…
45 Chương 45: Cháu hi vọng cậu ấy có thể làm điều mình thích…
46 Chương 46: Cảm giác ôm cậu đúng là được hơn Lâm…
47 Chương 47: Đôi khi bà cảm thấy Bảo Châu…
48 Chương 48: Anh bạn học của cô có phải …
49 Chương 49: Sau khi lớn lên, cháu mới biết
50 Chương 50: Con bé nói, nó có nghĩa là báu vật vô giá…
51 Chương 51: Cháu thích Bảo Châu
52 Chương 52: Khúc Trực theo Bảo Châu nhà ta nhảy lớp
53 Chương 53: Khúc Trực kéo Trịnh Bảo Châu vào sát tường…
54 Chương 54: Người béo lên thì đầu cũng to lên phải không
55 Chương 55: Giờ không có gương, vậy dùng…
56 Chương 56: Cậu gần tôi như vậy, là…
57 Chương 57: Nếu tôi để bụng…
58 Chương 58: Sắc đẹp chính là hàng có giá
59 Chương 59: Trịnh Bảo Châu tôi đẹp từ nhỏ tới lớn
60 Chương 60: Trịnh Bảo Châu, đừng quên tôi cũng có…
61 Chương 61: Anh nói anh thích em
62 Chương 62: Trong mắt anh, em lấp lánh hơn bất cứ loại châu báu nào
63 Chương 63: Người nhà của sếp
64 Chương 64: Em đột nhiên nhớ ra, trong gara có…
65 Chương 65: Khóa không kéo được, anh giúp em
66 Chương 66: Đẹp đôi
67 Chương 67: Cậu lấy tư cách gì để nói câu này
68 Chương 68: Bọn họ còn nói em chơi trai
69 Chương 69: Minh Môi Trịnh Khúc
70 Chương 70: Tôi là bạn trai của Bảo Châu, cảm ơn
71 Chương 71: Ai không đi kẻ đó làm chó
72 Chương 72: Kinh! Thân phận thật sự của sếp Trịnh
73 Chương 73: Chú dì có để ý chúng ta ở cùng nhau
74 Chương 74: Ông không xứng được viết vào…
75 Chương 75: Tôi là Trịnh Bảo Châu, ước mơ của tôi là…
76 Chương 76: Phiên ngoại 1
77 Chương 77: Phiên ngoại 2
78 Chương 78: Phiên ngoại 3
79 Chương 79: Phiên ngoại 4
80 Chương 80: Phiên ngoại 5
81 Chương 81: Phiên ngoại 6
82 Chương 82: Phiên ngoại 7
83 Chương 83: Phiên ngoại 8
84 Chương 84: Phiên ngoại 9
85 Chương 85: Phiên ngoại 10
86 Chương 86: Phiên ngoại 11
87 Chương 87: Phiên ngoại 12
88 Chương 88: Phiên ngoại 13
89 Chương 89: Phiên ngoại 14
90 Chương 90: Phiên ngoại 15
91 Chương 91: Phiên ngoại 16
92 Chương 92: Phiên ngoại 17
93 Chương 93: Phiên ngoại 18
94 Chương 94: Kết
Chapter

Updated 94 Episodes

1
Chương 1: “Chó Khúc Trực! Trịnh Bảo Châu tôi với cậu sẽ không…
2
Chương 2: Đã có ai nói rằng cháu rất giống Tô Minh……
3
Chương 3: Tên Khúc Trực chết tiệt đã về rồi !!!…
4
Chương 4: Niffler[1], biệt danh Trịnh Bảo Châu
5
Chương 5: Đại mỹ nữ bên cửa sổ
6
Chương 6: Trịnh Bảo Châu không hợp với Khúc Trực, trăm phần trăm…
7
Chương 7: Ước mơ không phân hơn kém, nhưng viết…
8
Chương 8: Về việc tôi giúp chị em chụp ảnh cùng đỉnh lưu…
9
Chương 9: “Ngày mai Trịnh Bảo Châu sẽ làm hỏng gì đây…
10
Chương 10: Thích căn hộ này lắm hả? Của tôi đấy…
11
Chương 11: Cô xem cậu ta vì chọc tức cô, mà không tiếc…
12
Chương 12: Lịch sử luôn giống nhau đến lạ…
13
Chương 13: Thông minh hay không thì không chắc,…
14
Chương 14: Không thì em qua thích Khúc Trực đi
15
Chương 15: Trịnh Bảo Châu tôi từ nhỏ tới giờ, chưa…
16
Chương 16: Anh Khúc không phải trúc mã bình thường…
17
Chương 17: Có lẽ lúc trước tôi có chút …
18
Chương 18: Thủy thủ Mặt trăng —- Biến thân!…
19
Chương 19: Khúc Trực đêm nay uống rượu, anh nghĩ …
20
Chương 20: Người ăn bàn phím, sẽ …
21
Chương 21: Khúc Trực ốp hình tượng lâu quá nên mắc bệnh…
22
Chương 22: Khúc Trực bị hình tượng của mình ám rồi…..
23
Chương 23: Sau đó ông phát hiện mình thích rồi…
24
Chương 24: Anh Khúc ôm cô Bảo Châu…
25
Chương 25: Cháu là học sinh tiểu học, bác miễn phí cho
26
Chương 26: Có phải anh Khúc ghen…
27
Chương 27: Học không bao giờ là muộn…
28
Chương 28: Trịnh Bảo Châu, cậu bị làm sao?
29
Chương 29: “Tớ nhắm mắt mà…”
30
Chương 30: Vì tôi chỉ cho mình cậu thấy…
31
Chương 31: Khúc Trực kéo Trịnh Bảo Châu về phía mình…
32
Chương 32: Dáng người tôi rất tốt…
33
Chương 33: Các nam thần thời xưa của showbiz đều là…
34
Chương 34: Thật ra tôi còn làm nghề khác…
35
Chương 35: Đầu lưỡi của cậu khéo đấy
36
Chương 36: Bạn học đó chính là cậu
37
Chương 37: Cái nồi(*) này của ai vậy?
38
Chương 38: Trịnh Bảo Châu, năm mới…
39
Chương 39: Chuyện tôi là đàn ông…
40
Chương 40: Nhật ký đóng phim cùng đỉnh lưu…
41
Chương 41: Tay nghề của tôi lần trước chẳng phải cậu đã…
42
Chương 42: Tối qua cô ngủ ở phòng anh ta hả…
43
Chương 43: Mày thích ăn bàn phím 87 nút hay…
44
Chương 44: Môi của Trịnh Bảo Châu từ…
45
Chương 45: Cháu hi vọng cậu ấy có thể làm điều mình thích…
46
Chương 46: Cảm giác ôm cậu đúng là được hơn Lâm…
47
Chương 47: Đôi khi bà cảm thấy Bảo Châu…
48
Chương 48: Anh bạn học của cô có phải …
49
Chương 49: Sau khi lớn lên, cháu mới biết
50
Chương 50: Con bé nói, nó có nghĩa là báu vật vô giá…
51
Chương 51: Cháu thích Bảo Châu
52
Chương 52: Khúc Trực theo Bảo Châu nhà ta nhảy lớp
53
Chương 53: Khúc Trực kéo Trịnh Bảo Châu vào sát tường…
54
Chương 54: Người béo lên thì đầu cũng to lên phải không
55
Chương 55: Giờ không có gương, vậy dùng…
56
Chương 56: Cậu gần tôi như vậy, là…
57
Chương 57: Nếu tôi để bụng…
58
Chương 58: Sắc đẹp chính là hàng có giá
59
Chương 59: Trịnh Bảo Châu tôi đẹp từ nhỏ tới lớn
60
Chương 60: Trịnh Bảo Châu, đừng quên tôi cũng có…
61
Chương 61: Anh nói anh thích em
62
Chương 62: Trong mắt anh, em lấp lánh hơn bất cứ loại châu báu nào
63
Chương 63: Người nhà của sếp
64
Chương 64: Em đột nhiên nhớ ra, trong gara có…
65
Chương 65: Khóa không kéo được, anh giúp em
66
Chương 66: Đẹp đôi
67
Chương 67: Cậu lấy tư cách gì để nói câu này
68
Chương 68: Bọn họ còn nói em chơi trai
69
Chương 69: Minh Môi Trịnh Khúc
70
Chương 70: Tôi là bạn trai của Bảo Châu, cảm ơn
71
Chương 71: Ai không đi kẻ đó làm chó
72
Chương 72: Kinh! Thân phận thật sự của sếp Trịnh
73
Chương 73: Chú dì có để ý chúng ta ở cùng nhau
74
Chương 74: Ông không xứng được viết vào…
75
Chương 75: Tôi là Trịnh Bảo Châu, ước mơ của tôi là…
76
Chương 76: Phiên ngoại 1
77
Chương 77: Phiên ngoại 2
78
Chương 78: Phiên ngoại 3
79
Chương 79: Phiên ngoại 4
80
Chương 80: Phiên ngoại 5
81
Chương 81: Phiên ngoại 6
82
Chương 82: Phiên ngoại 7
83
Chương 83: Phiên ngoại 8
84
Chương 84: Phiên ngoại 9
85
Chương 85: Phiên ngoại 10
86
Chương 86: Phiên ngoại 11
87
Chương 87: Phiên ngoại 12
88
Chương 88: Phiên ngoại 13
89
Chương 89: Phiên ngoại 14
90
Chương 90: Phiên ngoại 15
91
Chương 91: Phiên ngoại 16
92
Chương 92: Phiên ngoại 17
93
Chương 93: Phiên ngoại 18
94
Chương 94: Kết
footer(); ?>