Chương 26: Thiếu một người ư?

Dịch: Vạn Cổ

Bắt đầu vòng thứ ba, sau khi tôi bị ai đó vỗ vai một cái, bèn mò mẫm tiến về phía trước. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này tôi sẽ là người đi đến góc tường không người.

Trong bóng tối, mỗi bước chân đều gợi lên cảm giác vô cùng gian nan, vì bạn thật sự không hề biết có cái gì đang chờ đợi trước mặt mình hay không. Tôi hối hận nhẹ, đã biết ngôi trường nguy hiểm, cớ sao lại đòi chơi cùng mấy đứa nhóc này.

Một bước... hai bước... Cánh tay đưa về phía trước đã chạm được vách tường cứng rắn, nơi đây không có ai đứng cả.

"Khụ khụ!" Theo quy định của trò chơi, tôi hắng giọng một cái, rồi tiếp tục đi đến góc tường tiếp theo.

Vẫn lần mò, tiến bước, theo từng tiếng bước chân "lộp bộp" của ban thân, tôi nhích gần về bóng đang trước mặt.

Vỗ nhẹ vai kẻ đó một cái, tôi đứng lại ngay góc tường.

Trò chơi cứ thế tiến hành, mãi cho đến vòng chơi thứ bảy, ngay khi tôi sắp sửa không kiên nhẫn nổi nữa, bắt đầu choáng váng, thì nhận ra không còn tiếng hắng giọng nữa.

01 phút, 02 phút, 03 phút trôi qua... không còn tiếng hắng giọng xuất hiện. Cơ mà, âm thanh "lộp bộp" của tiếng bước chân vẫn còn vang lên rất rõ ràng!

"Có thêm một người vừa xuất hiện trong căn phòng này à?" Tôi có dằn lòng hiếu kỳ xuốn, không dám quay đầu lại, mà liếc mắt ra máy quay phim ngoài cửa sổ. Nơi đó, đèn tín hiệu camera vẫn nhấp nháy liên tục trong khi Anh Tử tại đó y hệt một cái thi thể, đứng yên không nhúc nhích.

"Không phải Anh Tử vô chơi chung, vậy kẻ đang đi giữa phòng học là ai?"

Tim tôi đập càng lúc càng nhanh, cứ cảm giác nhìn vào bất cứ vị trí nào trong bóng tối đều có một con quỷ hồn lảng vảng.

"Mọi người nghe mình nói đây, có vẻ như vừa có thêm một người xuất hiện trong trò chơi của tụi mình, do đó, phải thay đổi quy tắc một chút." Giọng nói của Tú Mộc vang lên, lại vang vọng nhẹ, không rõ xuất phát từ hướng nào: "Cơ bản thì quy tắc chung y hệt như ban đầu, nhưng do tăng thêm một người nào đó, nên khi bạn vô vai một ai, bạn phải nói ra tên của bạn. Được rồi, mình trước nhất nha."

Từ nãy đến giờ, vẫn luôn có tiếng bước chân vang lên, chưa hề ngừng lại bất cứ phút giây nào. Tôi đang suy nghĩ có nên ngăn cản bọn họ chơi tiếp hay không, thì sau lưng bị ai đó vỗ vai một cái: "Tôi là Tú Mộc."

Giọng nói trầm trầm, chậm rãi vang lên, hơi khác một chút so với giọng nói mà tôi nghe từ cậu bạn này lúc nãy. Có cảm giác như là, người ta vừa nhai đồ ăn, vừa nói chuyện vậy.

Không dám quay đầu lại, tôi bước đi về hướng góc bên cạnh.

"Tôi là streamer." Người trước mặt nghe câu này, loạng choạng bước đi. Tôi bèn nhanh chóng đứng giữ chỗ ngay góc tường.

Đã chơi qua 07 vòng trong trò chơi, tôi đều nhớ kỹ sự thay đổi vị trí trong từng vòng. Dựa theo manh mối vốn có và tư duy thông thường, vị trí của Tú Mộc và tôi là chính xác, nghĩa là không có bất cứ vật quái quỷ nào khác lẫn vào. "Người dư ra kia chắc chắn là xảy ra trong loạt chơi của Tiết Phi và Trầm Mộng, hoặc giữa Trầm Mộng và Tú Mộc."

Thời gian trôi qua, chỉ còn lại mỗi tiếng bước chân vang lên trong phòng học. Tôi vừa lo lắng, vừa suy đoán vị trí của từng người.

... Bộp!!!...

Tôi bị ai đó vỗ nhẹ sau lưng, "Tôi là Trầm Mộng!"

"Trần Mộng à?" Lời này vừa nói ra, tôi cảm thấy gai ốc toàn thân đều dựng ngược, "Tại sao đến lượt cô ấy đi đến sau lưng mình rồi?"

Trong bóng tối, tôi không dám quay đầu lại, hai chân căng cứng ngay tại chỗ.

"Có một vài trò chơi mà anh không thể tùy tiện chơi, đặc biệt là tại những nơi như thế này..." Dường như Trầm Mộng nói thêm một câu gì đó sau lưng tôi, nhưng thì thầm quá nhỏ khiến tôi không thể nghe rõ.

Tôi vuốt vách tường một cái, thấp thỏm bước đến góc kế tiếp.

"Sao kì vậy nhỉ? Mình chỉ nghe đúng một tiếng bước chân vang lên trong căn phòng này xuyên suốt cả trò chơi, thế Tú Mộc và Tiết Phi đâu mất rồi?" Thình lình, tôi đã đến góc tường kế tiếp, "Không có ai à?"

Góc tường trống rỗng bị hắc ám che phủ, tôi lấy tay sờ vào vách tường trước mặt, hắng giọng một tiếng, rồi bước về góc tường tiếp theo.

"Chẳng lẽ người chơi thứ 05 vừa xuất hiện ban nãy đà rời đi rồi, thế nên mới dư ra một cái góc tường trống không thế này?"

Trong đầu đang suy nghĩ trằn trọc, tôi đột nhiên bị dọa giật nảy mình bởi tình huống trước mắt - góc tường thứ hai này vẫn là trống không!

"Cái mả miee gì...?" Tôi tăng tốc bước đến góc tường thứ ba, thứ tư: "Không có ai, tất cả không có ai đứng ở đó cả!"

Vuốt nhẹ vách tường, bờ môi tôi khô khóc, "Chẳng lẽ bọn chúng đều xếp hàng đi theo ngay sau lưng mình?"

Đột ngột quay đầu lại một phát, tôi cũng chỉ thấy một mảng đen kịt trước mắt.

"Tiếng bước chân đã dừng lại rồi, chỉ còn một mình mình đi tới đi lui. Không thể nào, chẳng lẽ ngoại trừ mình ra, tất cả bọn chúng đều là..."

Tôi bèn nhìn ra cửa sổ, đèn tín hiệu của camera vẫn còn nhấp nháy, nhưng chẳng thấy cô bé tên Anh Tử kia đâu nữa.

Đứng sát góc tường, một nỗi sợ hãi cùng cực ùa đến trong đầu tôi. Tôi cứ cảm giác có vô số ánh mắt ác ý đang dòm ngó mình chằm chằm từ bóng tối.

Tôi không thể giữ bình tĩnh nổi, bèn lao về phía cửa sổ, vì nơi đó có nguồn sáng duy nhất mà tôi có thể yên lòng.

Đẩy tung cửa, tôi nhảy một phát ra tới hành lang, rời khỏi căn phòng đen tối, âm u, ngột ngạt kia. Vì quá căng thẳng, tôi ngồi bệch xuống đất như bị thoát lực.

"Ha ha, thì ra người lớn mà gan bé nha!" Nghe tiếng nói, tôi quay người nhìn lại, bèn thấy Tú Mộc, Tiết Phi và Anh Tử đang đứng nấp sau cửa chính phòng học. Trong ba người, Tú Mộc là kẻ đang ôm bụng cười cợt, vô cùng vui vẻ.

"Mấy em ra khỏi phòng lúc nào?" Tôi nhìn về hai người trong ba người đó với một vẻ cảnh giác ra mặt.

"Hai đứa em ra từ sớm rồi."

Tại sao ban đầu có 04 người chơi, mà giờ ra 05 người?"

"Thật ra chỉ có 04 người trong phòng học thôi anh. Lý do có tiếng bước chân xuất hiện, là do em vẫn luôn đi loanh quanh ấy mà. Đập xong vai của em, em không đứng lại tại góc đó mà bước đi tiếp về vị trí cũ, vì thế khiến anh tưởng có thêm người thứ 05." Tú Mộc tỏ vẻ đắc ý, dường như cậu ta không hề sợ sệt bóng tối so với đám học sinh đồng trang lứa.

"Chán phèo!" Tiết Phi nhún vai một cái: "Không hề có quỷ trên thế gới này. Tất cả đều do con người chém gió, tự dọa mình mà thôi."

"Thì ra chỉ là một trò đùa dai!" Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhấc camera lên rồi đứng dậy: "Không có chuyện gì thì tốt, chơi xong rồi thì mấy em về nhà lẹ lên!"

Hiện tại dã nửa đêm, phỏng chừng phụ huynh của mấy nhóc này đều quýnh quáng lên hết rồi.

Tôi liếc mắt qua cả nhóm ba người này, đột nhiên hỏi: "Tại sao lại thiếu một người? Cô bé tóc ngắn tên Trầm Mộng đâu rồi?"

"Chưa ra mà anh! Chắc nó bị dọa tè ra quần trong đó rồi, ha ha ha!

Trong khi Tú Mộc cười hì hì, sắc mặt của tôi đã tái mét: "Còn... còn chưa đi ra khỏi phòng à?"

"Sao vậy anh? Chẳng phải anh cũng thấy Tú Mộc đang chọc ghẹo anh nên anh mới chạy ra sao?" Tiết Phi phát hiện thái độ của tôi có vẻ là lạ, bèn hỏi ngay.

"Không phải! Anh không hề phát hiện Tú Mộc gài hàng anh như vậy. Chỉ là anh tìm khắp 04 góc tường, nhìn không thấy ai cả nên mới vội vàng nhảy ra khỏi phòng..." Tôi cố gắng sắp xếp câu chữ, sao cho nội dung truyền tải dễ hiểu nhất có thể: "Anh đã tìm, nhưng không thấy Trầm Mộng trong phòng..."

"Không thể nào!" Nghe thấy thế, bọn trẻ liền biết sự việc bắt đầu nghiêm trọng, liền hối hả chạy vào phòng học. Tôi cũng móc điện thoại di động ra để chiếu sáng, nhưng chỉ thấy cả lớp học trống trãi, yên tỉnh, chẳng có bất cứ một ai.

"Trầm Mộng mất tích à? Mất tích ngay trước mắt của chúng ta ư?"

"Trầm Mộng ơi!!!!" Giọng réo gọi của nhóm Tiết Phi vang lên ồn ào giữa căn phòng yên tĩnh, nhưng chờ lâu mà chẳng ai trả lời.

"Khốn nạn! Đều do mày đòi chơi trò chơi 04 góc này." Tiết Phi quay ngang nắm lấy cổ áo của Tú Mộc, kéo cậu bé lên.

"Sao trách em được? Lúc trước đề nghị kéo đến đây coi ai can đảm hơn, chẳng phải anh là một trong những người đồng ý à?" Tú Mộc không dám phản kháng Tiết Phi có hình thể cao lớn, chỉ là quờ quạng hai tay giữa không trung: "Anh đừng nóng, Trầm Mộng gan lắm, không chừng cô ấy đã sớm trốn đi. Không chừng đang lấp ló ở một nơi nào đó cười trộm bọn mình."

"Bộ mày nghĩ cô ấy thích đùa giỡn quá trớn như mày sao?" Tiết Phi càng nói càng giận, vung tay lên, định đấm vào mặt Tú Mộc.

"Bình tĩnh đi! Giờ không phải là lúc trách móc ai đúng ai sai!" Tôi thở dài, chụp cánh tay của Tiết Phi lại: "Việc cấp bách hiện tại là tìm ra Trầm Mộng. Ngôi trường này vô cùng kỳ lạ lúc đêm về, chúng ta không có nhiều thời gian để tranh cãi đâu."

Tách Tiết Phi và Tú Mộc ra, tôi ngồi xổm xuống trước mặt Anh Tử. Cô bé này không tham gia vào trò chơi, vẫn luôn đứng bên ngoài, có lẽ sẽ thấy được gì đó.

"Anh Tử, em có biết chị tóc ngắn đi đâu không?"

Tôi chưa từng nói chuyện với bé gái lần nào, từ xưa đến giờ, nên chỉ có cách nói nhỏ nhẹ như thế.

Anh Tử trong bộ quần áo y hệt búp bê không thèm trả lời tôi, ánh mắt của cô bé nhìn hững hờ xuống mắt đất, cuối cùng lắc đầu.

"Con bé này sống hướng nội quá nhỉ?" Dù tôi hỏi bất cứ cái gì, thì đáp án mà cô bé cung cấp chỉ có hai loại: một là lắc đầu, hai là đứng yên không nhúc nhích hoặc vờ không nghe thấy.

"Anh streamer, chúng ta làm gì bây giờ?"

"Còn làm gì được bây giờ?" Tôi đứng lên, nhìn về ngôi trường kỳ lạ trong đêm: "Đi lục soát tất cả mấy toàn nhà, nhất định phải tìm ra cô ấy."

Dính dáng đến tính mạng của một cô nữ sinh, chắc chắn tôi không thể khoanh tay đứng nhìn dù biết rõ nếu làm thế, bản thân mình sẽ rơi vào vòng xoáy càng lúc càng sâu.

"Lát nữa chúng ta đi lục soát tầng dạy học này xong, rồi qua dãy lầu thí nghiệm. Ba người mấy em nhớ theo sát anh, đừng để lạc đàn như vừa rồi." Cầm camera lên, tôi dẫn đầu cả nhóm mà đi. Nhè lúc ba người bọn họ không chú ý, tôi lặng lẽ cầm điện thoại di động lên xem lại hình ảnh mà camera tích hợp trong điện thoại quay lại ban nãy.

Hình ảnh rất mờ, chỉ rõ được đôi chút khi tôi đi ngang cửa sổ có tí ánh sáng từ camera bên ngoài. Ngay trong lúc lướt qua vùng sáng hiếm hoi ấy, một hình ảnh kinh hoàng hiện lên. Lúc nãy, trong cái phòng học kia, có một người nào đó vẫn luôn theo sau lưng tôi!

"Quả nhiên, chú mày đang nói láo..."

Chapter
1 Chương 1: Sự ủy thác của cô nữ sinh
2 Chương 2: Âm Gian Tú Tràng
3 Chương 3: Buổi phỏng vấn kinh hoàng
4 Chương 4: Năm câu hỏi
5 Chương 5: Tôi là một streamer
6 Chương 6: Lá bùa áp đáy rương
7 Chương 7: Livestream Siêu Kinh Dị
8 Chương 8: Bắt đầu livestream
9 Chương 9: Mô phỏng cái chết
10 Chương 10: Có người ngoài cửa
11 Chương 11: Có quỷ thật ư?
12 Chương 12: Thiên Đô Lôi Phù
13 Chương 13: Giếng cạn trong địa đạo
14 Chương 14: Điểm hối đoái
15 Chương 15: Thiệp mời hôn lễ
16 Chương 16: Tâm thành thì linh
17 Chương 17: Ra tay vì nghĩa
18 Chương 18: Phiền phức liên tục
19 Chương 19: Hôn lễ người yêu cũ
20 Chương 20: Tôi không đồng ý
21 Chương 21: Đạo cao một trượng
22 Chương 22: Em muốn kết hôn với anh
23 Chương 23: Ngôi trường bỏ hoang rùng rợn
24 Chương 24: Trò chơi thi gan
25 Chương 25: Trò chơi bốn góc
26 Chương 26: Thiếu một người ư?
27 Chương 27: Hình nhân, cầu thang, âm thanh
28 Chương 28: Ai đang đánh đàn?
29 Chương 29: Nên tin ai đây?
30 Chương 30: Chung cư nữ sinh
31 Chương 31: Thư tình nhuốm máu
32 Chương 32: Váy đỏ
33 Chương 33: Cõng xác bước đi
34 Chương 34: Bậc thang thứ 13
35 Chương 35: Hồng Loan Thiên Hỷ
36 Chương 36: Đi mua chó
37 Chương 37: Chó dữ
38 Chương 38: Ủy thác của ông chủ Hoàng
39 Chương 39: Tu luyện Thiên Mục
40 Chương 40: Người xem livestream đều là kẻ sắp chết?
41 Chương 41: Không có chứng cứ
42 Chương 42: Cô bé sống trong cơn ác mộng
43 Chương 43: Thạch Hữu Phúc
44 Chương 44: Cổ tiên sinh
45 Chương 45: Ông đến tấu hài à?
46 Chương 46: Cổ độc bá đạo nhất
47 Chương 47: Mày là người thứ bảy
48 Chương 48: Livestream lần thứ ba
49 Chương 49: Chuyến xe buýt nửa đêm
50 Chương 50: Những hành khách quái dị
51 Chương 51: Xuống xe với tao
52 Chương 52: Dẫn hồn giải mộng
53 Chương 53: Trên xe có quỷ
54 Chương 54: Trương Dung
55 Chương 55: Người chết đón xe (thượng)
56 Chương 56: Người chết đón xe (hạ)
57 Chương 57: Không chết không thôi
58 Chương 58: Bùa dẫn đường
59 Chương 59: Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03
60 Chương 60: Có kẻ điên rồi
61 Chương 61: Xe tang lên đường
62 Chương 62: Thần sát Thập Ác (thượng)
63 Chương 63: Thần sát Thập Ác (hạ)
64 Chương 64: Thỉnh thần nhập thân
65 Chương 65: Huyết Nhiễm hồng trần, Cửu Vĩ khai thiên
66 Chương 66: Quay lại xe tang
67 Chương 67: Bố cục phong thủy
68 Chương 68: Tư chất kém cỏi nhất trong 500 năm gần đây
69 Chương 69: Cô nàng hot girl điêu ngoa
70 Chương 70: Tơ hồng nhân duyên
71 Chương 71: Phá hai tầng liên tục
72 Chương 72: Nhân duyên cắt không dứt
73 Chương 73: Sát cục của Lộc Hưng
74 Chương 74: Đôi tay trong sương mù
75 Chương 75: Quỷ giấu người
76 Chương 76: Thiên Mục - Cảnh giới thứ nhất: Truy Nhãn
77 Chương 77: Bạch Khởi
78 Chương 78: Đạo sĩ xịn sò
79 Chương 79: Bên người có quỷ
80 Chương 80: Trời tối, đừng nhắm mắt (thượng)
81 Chương 81: Trời tối, đừng nhắm mắt (hạ)
82 Chương 82: Thang máy thông xuống nhà xác
83 Chương 83: Nhảy lầu
84 Chương 84: Cô gái xuất hiện trong camera
85 Chương 85: Tiến triển khủng khiếp hơn
86 Chương 86: Nhiệm vụ livestream lần thứ tư
87 Chương 87: Khởi đầu khó đoán
88 Chương 88: Trò chơi giết người
89 Chương 89: Những phòng giam liền kề
90 Chương 90: Người phụ nữ của Satan (thượng)
91 Chương 91: Người phụ nữ của Satan (Hạ)
92 Chương 92: Chuyện đời kể bằng vệt máu
93 Chương 93: Tám căn phòng
94 Chương 94: Trò chơi bắt đầu
95 Chương 95: Giờ chết bắt đầu...
96 Chương 96: The game is going on...
97 Chương 97: Cô từng coi phim ngắn sát nhân chưa?
98 Chương 98: Bệnh viện ác mộng
99 Chương 99: Tội nhân trên thập tự giá
100 Chương 100: Hồi ức của một tội nhân
101 Chương 101: Đầu đuôi câu chuyện
102 Chương 102: Hàng đầu sư
103 Chương 103: Quan tài trong phòng bệnh
104 Chương 104: Tơ hồng đứt đoạn
105 Chương 105: Tru tà
106 Chương 106: Cậu làm gì tối qua?
107 Chương 107: Chuyện cũ cách đây 20 năm
108 Chương 108: Thiên Ất Quý Nhân
109 Chương 109: Đổi điểm thành công
110 Chương 110: Bí mật của Giang Thần
111 Chương 111: Chắc em mù rồi...
112 Chương 112: Nhàn Thanh đạo trưởng
113 Chương 113: Lá bùa thượng thừa đầu tiên
114 Chương 114: Quyết đoán
115 Chương 115: Mày nghĩ tao không dám giết mày à?
116 Chương 116: Tranh quỷ da người (thượng)
117 Chương 117: Tranh quỷ da người (hạ)
118 Chương 118: Người giết vợ
119 Chương 119: Bài vè
120 Chương 120: Nguy cơ phủ xuống
121 Chương 121: Lộc Hưng và Lục Cẩn
Chapter

Updated 121 Episodes

1
Chương 1: Sự ủy thác của cô nữ sinh
2
Chương 2: Âm Gian Tú Tràng
3
Chương 3: Buổi phỏng vấn kinh hoàng
4
Chương 4: Năm câu hỏi
5
Chương 5: Tôi là một streamer
6
Chương 6: Lá bùa áp đáy rương
7
Chương 7: Livestream Siêu Kinh Dị
8
Chương 8: Bắt đầu livestream
9
Chương 9: Mô phỏng cái chết
10
Chương 10: Có người ngoài cửa
11
Chương 11: Có quỷ thật ư?
12
Chương 12: Thiên Đô Lôi Phù
13
Chương 13: Giếng cạn trong địa đạo
14
Chương 14: Điểm hối đoái
15
Chương 15: Thiệp mời hôn lễ
16
Chương 16: Tâm thành thì linh
17
Chương 17: Ra tay vì nghĩa
18
Chương 18: Phiền phức liên tục
19
Chương 19: Hôn lễ người yêu cũ
20
Chương 20: Tôi không đồng ý
21
Chương 21: Đạo cao một trượng
22
Chương 22: Em muốn kết hôn với anh
23
Chương 23: Ngôi trường bỏ hoang rùng rợn
24
Chương 24: Trò chơi thi gan
25
Chương 25: Trò chơi bốn góc
26
Chương 26: Thiếu một người ư?
27
Chương 27: Hình nhân, cầu thang, âm thanh
28
Chương 28: Ai đang đánh đàn?
29
Chương 29: Nên tin ai đây?
30
Chương 30: Chung cư nữ sinh
31
Chương 31: Thư tình nhuốm máu
32
Chương 32: Váy đỏ
33
Chương 33: Cõng xác bước đi
34
Chương 34: Bậc thang thứ 13
35
Chương 35: Hồng Loan Thiên Hỷ
36
Chương 36: Đi mua chó
37
Chương 37: Chó dữ
38
Chương 38: Ủy thác của ông chủ Hoàng
39
Chương 39: Tu luyện Thiên Mục
40
Chương 40: Người xem livestream đều là kẻ sắp chết?
41
Chương 41: Không có chứng cứ
42
Chương 42: Cô bé sống trong cơn ác mộng
43
Chương 43: Thạch Hữu Phúc
44
Chương 44: Cổ tiên sinh
45
Chương 45: Ông đến tấu hài à?
46
Chương 46: Cổ độc bá đạo nhất
47
Chương 47: Mày là người thứ bảy
48
Chương 48: Livestream lần thứ ba
49
Chương 49: Chuyến xe buýt nửa đêm
50
Chương 50: Những hành khách quái dị
51
Chương 51: Xuống xe với tao
52
Chương 52: Dẫn hồn giải mộng
53
Chương 53: Trên xe có quỷ
54
Chương 54: Trương Dung
55
Chương 55: Người chết đón xe (thượng)
56
Chương 56: Người chết đón xe (hạ)
57
Chương 57: Không chết không thôi
58
Chương 58: Bùa dẫn đường
59
Chương 59: Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03
60
Chương 60: Có kẻ điên rồi
61
Chương 61: Xe tang lên đường
62
Chương 62: Thần sát Thập Ác (thượng)
63
Chương 63: Thần sát Thập Ác (hạ)
64
Chương 64: Thỉnh thần nhập thân
65
Chương 65: Huyết Nhiễm hồng trần, Cửu Vĩ khai thiên
66
Chương 66: Quay lại xe tang
67
Chương 67: Bố cục phong thủy
68
Chương 68: Tư chất kém cỏi nhất trong 500 năm gần đây
69
Chương 69: Cô nàng hot girl điêu ngoa
70
Chương 70: Tơ hồng nhân duyên
71
Chương 71: Phá hai tầng liên tục
72
Chương 72: Nhân duyên cắt không dứt
73
Chương 73: Sát cục của Lộc Hưng
74
Chương 74: Đôi tay trong sương mù
75
Chương 75: Quỷ giấu người
76
Chương 76: Thiên Mục - Cảnh giới thứ nhất: Truy Nhãn
77
Chương 77: Bạch Khởi
78
Chương 78: Đạo sĩ xịn sò
79
Chương 79: Bên người có quỷ
80
Chương 80: Trời tối, đừng nhắm mắt (thượng)
81
Chương 81: Trời tối, đừng nhắm mắt (hạ)
82
Chương 82: Thang máy thông xuống nhà xác
83
Chương 83: Nhảy lầu
84
Chương 84: Cô gái xuất hiện trong camera
85
Chương 85: Tiến triển khủng khiếp hơn
86
Chương 86: Nhiệm vụ livestream lần thứ tư
87
Chương 87: Khởi đầu khó đoán
88
Chương 88: Trò chơi giết người
89
Chương 89: Những phòng giam liền kề
90
Chương 90: Người phụ nữ của Satan (thượng)
91
Chương 91: Người phụ nữ của Satan (Hạ)
92
Chương 92: Chuyện đời kể bằng vệt máu
93
Chương 93: Tám căn phòng
94
Chương 94: Trò chơi bắt đầu
95
Chương 95: Giờ chết bắt đầu...
96
Chương 96: The game is going on...
97
Chương 97: Cô từng coi phim ngắn sát nhân chưa?
98
Chương 98: Bệnh viện ác mộng
99
Chương 99: Tội nhân trên thập tự giá
100
Chương 100: Hồi ức của một tội nhân
101
Chương 101: Đầu đuôi câu chuyện
102
Chương 102: Hàng đầu sư
103
Chương 103: Quan tài trong phòng bệnh
104
Chương 104: Tơ hồng đứt đoạn
105
Chương 105: Tru tà
106
Chương 106: Cậu làm gì tối qua?
107
Chương 107: Chuyện cũ cách đây 20 năm
108
Chương 108: Thiên Ất Quý Nhân
109
Chương 109: Đổi điểm thành công
110
Chương 110: Bí mật của Giang Thần
111
Chương 111: Chắc em mù rồi...
112
Chương 112: Nhàn Thanh đạo trưởng
113
Chương 113: Lá bùa thượng thừa đầu tiên
114
Chương 114: Quyết đoán
115
Chương 115: Mày nghĩ tao không dám giết mày à?
116
Chương 116: Tranh quỷ da người (thượng)
117
Chương 117: Tranh quỷ da người (hạ)
118
Chương 118: Người giết vợ
119
Chương 119: Bài vè
120
Chương 120: Nguy cơ phủ xuống
121
Chương 121: Lộc Hưng và Lục Cẩn
footer(); ?>