Chương 45: Ông đến tấu hài à?

Dịch: Vạn Cổ

“Thiên Túc Cổ có tốc độ nhanh như tia chớp, độc tính mãnh liệt như cuồng phong. Nếu không cắt cụt ngay chỗ bị cắn, độc tính sẽ lan tràn toàn thân, mạng sống của mày chỉ còn trong vòng 15 phút nữa thôi.” Gã áo choàng đen cười khặc khặc quái dị, rồi vẫy tay một cái; con cổ trùng kia đã hoàn thành nhiệm vụ, bèn rơi khỏi cánh tay của tôi, bò về chủ nhân của nó một cách rất linh tính.

“Anh Kiện!” Nhị Cẩu lo lắng an toàn cho tôi, bèn chạy đến xem thử. Cậu ấy lật cánh tay tôi qua lại để quan sát, liền thấy màu xanh bầm trên tay nhạt dần, rồi hóa thành một giọt máu đen, rịn ra khỏi tay tôi ở ngay vị trí vết sẹo hình hoa mai.

Tôi cũng chẳng hiểu mô tê thế nào, vỗ nhẹ vai Nhị Cẩu: “Đừng có lo, bị con côn trùng này cắn, anh chẳng những không đau mà còn thấy sảng khoái trong lòng.”

Tôi quay lại nhìn về phía gã áo choàng đen kia. Trong mắt tôi, tên này bất giác đã trở thành một vị thầy thuốc nhân hậu, ôm một bụng hành y cứu người, hoàn toàn khác biệt với những tên Cổ sư âm tàn, độc ác.

“Bày đặt tỏ vẻ rắn rỏi, chờ độc tính phát tán trong người mày, để tao chống mắt nhìn xem mày còn cười được nữa không?” Gã mặc áo choàng đen vô cùng khó chịu khi thấy tôi còn mạnh khỏe, lại mở mồm an ủi đàn em như thế. Ông ta vẫy tay lên, móc một chiến bình gốm màu đen có ánh đỏ từ trong áo choàng ra.

“Người dân tộc Miêu chỉ có thể nuôi 09 con cổ trong suốt cuộc đời. Trong số đó, con cổ trùng được chọn thành trọng điểm để nuôi dưỡng bằng máu huyết của chủ nhân được gọi là Cổ bản mệnh! Nhãi ranh, được chết bởi Cổ bản mệnh của tao, mày chết cũng có thể nhắm mắt rồi!”

Sau khi mang bình gốm màu đỏ ra, khí thế trên người gã áo choàng đen càng lúc càng nguy hiểm, quỷ dị, cứ như có một làn khí âm tà nào đó lượn lờ quanh thân thể của gã ta.

Theo dáng điệu này, con Cổ trùng trong chiếc bình đó chắc chắn không phải dạng vừa đâu. Tôi hơi lo lắng trong lòng, không dám hung hăng bừa bãi.

Mười mấy ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của tên này. Gã ta cũng không để khán giả phải thất vọng, liền đọc thầm một câu thần chú nào đó. Màu đỏ tươi bên ngoài chiếc bình đậm dần lên; một con bươm bướm to lớn đẩy nắp bình ra, vỗ cánh bay lên trời.

“Độc Cổ bản mệnh – Bướm Đêm Mặt Người!”

Chẳng rõ do tôi mắc chứng ảo giác hay sao, mà ngay khi con Cổ trùng này xuất hiện, tôi cảm thấy con hẻm mờ tối này càng âm trầm, lạnh lẽo hơn. Những ánh đèn điện ne-on ngoài phố bỗng lập lòe, vặn vẹo, từng sợi tơ mờ nhạt phiêu tán giữa không trung.

“Nín thở lại! Trong không khí có độc!” Tôi vội bịt miệng mũi lại, nhưng quá muộn, dường như có thứ gì đó lọt vào mũi tôi làm cổ họng ngưa ngứa.

Tôi bèn xoay đầu lại, cả Nhị Cẩu và đám người Thạch Hữu Phúc đứng đằng xa đều tái mét mặt mày. Cả đám bóp lấy cổ mình, khuỵu gối xuống, há mồm thở dốc, hô hấp rất khó khăn.

“Bướm Đêm Mặt Người, một trong Tam Âm Ngũ Họa, phấn bướm chứa chất kịch độc. Nếu không có thuốc giải của tao, bọn bây sẽ chết trong trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ. Gã mặc áo choàng đen nói xong, liền cười ha hả. Từng người lũ lượt ngã xuống, nằm tê liệt trong con hẻm nhỏ, tất cả mọi người đều mất đi khả năng hành động, ngoại trừ tôi.

“Nhị Cẩu!” Cậu ta dùng sức bóp chặt cổ mình, tay còn lại cào cấu trên mặt đất, bộ dáng cực kỳ đau đớn, Thế nhưng mà, tôi cũng hít vào bụi phấn ấy, nhưng chỉ thấy cổ họng ngứa ngáy một chút mà thôi.

Thật đấy, chỉ thế mà thôi.

“Chẳng lẽ mình mang cơ thể ‘bách độc bất xâm’ ư? Hay hít ba cái mỡ người trong căn nhà thiêu xác lúc trước nên miễn dịch với Cổ trùng Miêu Cương?” Nhưng chuyện này không đúng logic, nghĩ ngợi chốc lát, tôi cầm cục gạch lên, đi về phía gã mặc áo choàng đen.

Thay vì lo lắng gã lại giở ra chiêu thức ác độc, tôi sẽ liều mạng khống chế gã trước tiên.

“Mày còn đi nổi à? Cái nghị lực của mày như thế đã khiến tao khâm phục rồi đấy.” Gã áo choàng đen chắp hai tay sau lưng, tỏ vẻ đồng tình: “Thôi, nếu mày có thể bước đi 05 bước mà không té ngã, tao sẽ cho mày chết một cái chết thoải mái.”

Gã ta nói xong, có lẽ nghĩ rằng những bước chân của tôi chính là những bước chân cuối cùng: “Thân trúng Cổ độc, càng cố di chuyển chỉ khiến độc tính lan rộng nhanh hơn, chết đến nơi rồi đấy. Do máu huyết lưu thông, nên chất độc và trứng của loại trùng này sẽ bám rễ ở tất cả ngõ ngách trên người mày. Mày đi càng nhanh, đến lú ngã xuống sẽ chịu càng nhiều đau đớn.”

“Đã qua 05 bước rồi.” Gã mặc áo choàng đen lắc đầu, chậm rãi nhắm mắt lại: “Vạn trùng cắn tim, thất khiếu chảy máu, tao đã có thể muồng tượng ra cái chết thảm thiết của mày.”

Nghe lời nói của gã Cổ sư áo đen này, đúng là tôi cũng hoảng sợ trong lòng. Ấy thế mà, tôi cảm giác cơ thể mình hoàn toàn bình thường. Liều mạng bước thêm 05 bước, cả cơ thể không có chuyện gì xảy ra cả, cổ họng cũng không còn ngứa ngáy rồi. Thậm chí, nếu nơi đây không phải là chiến trường trong hẻm tối, tôi đã có thể hát lớn một bài hát.

“Kỳ vậy ta? Đúng là cả đám Nhị Cẩu đang rất đau đớn mà, vì sao Cổ độc không hề có tác dụng trên người mình?” Tôi ngơ ngác, nhìn vết sẹo hình hoa mai trong tay: “Chẳng lẽ là do Mai Hoa Cổ của Âm Gian Tú Tràng?”

Vừa đi vừa suy nghĩ, trong thoáng chốc, tôi đã đi vài chục bước chân.

Dựa theo bề ngoài, con Mai Hoa Cổ của Âm Giang Tú Tràng có hình dáng tựa như giao long, đầu có góc cạnh kỳ lạ, có lẽ đẳng cấp của nó cao hơn con trùng của gã mặc áo choàng đen rất nhiều: “Chẳng lẽ vì Mai Hoa Cổ quá bá đạo, thân thể của mình không thể nào chứa được mấy con Cổ trùng khác ư?”

Tôi đã đi vài chục bước khi suy nghĩ đến việc này trong đầu, chỉ còn cách gã mặc áo đen tầm 20 mét nữa thôi.

Nghe qua giọng nói âm trầm của kẻ này, tôi bỗng dưng thấy âm thanh ấy thật là chất phác: “Đại ca, tôi cũng tò mò lắm, tại sao bị ông anh hạ Cổ xong thì eo không đau, chân không nhức, còn đi mấy chục bước đến vậy, vung vẩy cục gạch còn đẹp trai đến vầy nè!”

“Mày không phải là người thường! Mày cũng là Cổ sư à?” Gã mặc áo choàng đen thét lên oai oải, đột nhiên lùi lại một bước: “Không ngờ tao lại có thể gặp đồng đạo tại nơi này. Được thôi! Dựa theo quy củ của Cổ sư, tao muốn quyết đấu với Cổ của mày!”

Gã huơ loạn hai tay, móc ra ba cái bình gốm, sắp thành chữ “Phẩm” trước người: “Nổi Cổ lên em!”

“Cái miee gì?” Nói thật, nếu không phải Nhị Cẩu đang nằm thoi thóp, tôi còn tưởng rằng con hàng trước mặt này là một kẻ thần kinh bị mắc hội chứng Chuunibyou nữa, về phần bộ áo choàng đen này, chẳng biết là gã cosplay từ nhân vật trong phim nào.

“Cổ tự lưỡng sách, thượng trùng hạ mãnh, hóa Âm thành trùng - lạc mãnh vi cổ, tam Âm ngũ Họa...” Gã mặc áo đen lẩm nhẩm một câu thần chú gì đó trong miệng, lúc này tôi đã đứng trước mặt tên này.

“Người anh em, lần sao đọc câu thần chú nào ngắn ngắn một chút nhé. Tao đã đến trước mặt mày rồi, mà mày còn chưa niệm chú xong nữa, có thấy xấu hổ chăng?”

Từ đầu trận đến giờ, tên mặc áo đen này luôn giữ vững một phong cách cao thủ, mặt không đổi sắc, thế mà giờ này liền thấy tôi đứng ngay trước mặt bèn giật thốt lên. Ngay khi gã vội vàng định dùng ngón trỏ nhỏ máu vào bình gốm, cục gạch trên tay tôi đã đập tới!

...Chát!!!!!...

Dùng một tay bụm vào cái đầu đang đổ máu đầm đìa, tên Cổ sư té nhào trên mặt đất nhưng vẫn cố chấp niệm chú lầm thầm trong miệng. Cánh tay ốm tong ốm teo như que củi của gã cố với lấy mớ bình gốm của mình.

“Sự ương ngạnh của ông anh lúc này và thái độ ban nãy hoàn toàn khiến tôi cảm thấy khó mà hiểu được.” Tôi dùng thế Cầm Nã đè gã xuống đất, giật tấm áo choàng đen ra, bên trong là một người đàn ông trung niên nhỏ con, gầy còm, dáng dóc hơi hèn mọn một chút.

“Làm sao như thế được? Mày đã bị trúng Cổ độc, tại sao không bị gì hết vậy? Sao chuyện này có thể xảy ra?”

“Đừng có làm bộ làm tịch! Mau giải độc cho mấy anh, em bọn tao! Nếu không, tao cho mày đẹp mặt!” Tôi vất viên gạch đi, cảm thấy khó mà tin được. Tôi chỉ dùng một chiêu đơn giản như thế đã có thể hạ gục một vị Cổ sư, kẻ vừa phất tay một cái đã quật ngã mấy chục người.

“Mạng mày không dai như thế đâu! Mày đã bị trúng độc, bệnh tình nguy kịch. Trong vòng 15 phút nữa, mày sẽ chết tươi đấy, thằng ôn con à! Cổ thuật của Miêu Cương đứng đầu trong thiên hạ, mày sắp chết đến nơi mà không biết ư?”

Gã áo đen chỉ vào tôi, mắng xối xả nhưng tôi lười phản ứng lại. Tôi nâng cục gạch lên, giữ sức vừa phải, nện thêm hai cái vào đầu tên này: “Còn nói Cổ thuật Miêu Cương? Còn chém gió đứng đầu thiên hạ? Ngon thì thả Cổ ra đây, tao đốt lửa một phát, nướng sạch bày côn trùng của mày.”

Sau vài cú đập, tên áo đen liền ngoan ngoãn hơn, lần lượt giải độc cho đám người Nhị Cẩu.

“Anh Kiện! Anh như thần linh vậy á, em còn tưởng mình chết luôn rồi đó.” Bản lĩnh của gã áo đen này cũng lợi hại, nếu không gặp một kẻ quái thai trúng Mai Hoa Cổ như tôi, thì những người khác chắc chắn không phải đối thủ của gã.

Sau khi tất cả mọi người đều được giải Cổ độc, bọn bảo vệ côn đồ kia ngồi co ro tại góc tường, không dám nhúc nhích.

Tên đại ca Thạch Hữu Phúc cũng cười tươi rạng rỡ, mất hẳn vẻ hung dữ ngang dọc vừa rồi, mà dường như trở thành một kẻ khác: “Hiểu lầm thôi mà! Người anh em, tất cả đều là chuyện hiểu lầm.”

Gã dúi một ít tiền vào túi Nhị Cẩu một cách kín đáo. Thấy tôi móc điếu thuốc lá ra, gã nhanh nhạy chạy đến mồi lửa cho tôi. Cái dáng vẻ siểm nịnh ấy khiến tôi nhớ đến một vi danh nhân nổi tiếng trong lịch sử - quan tham Hòa Thân.

“Người anh em, tôi nên cửa hàng nhà cậu là do cấp trên giao phó, còn tôi chỉ là một thằng chân chạy vặt mà thôi, không quyền không thế, chỉ biết nghe lệnh. Thật ra, tất cả cũng chỉ vì miếng cơm manh áo mà, tôi thật lòng xin lỗi cậu. Nếu cậu có tổn thất gì cứ nói cho tôi biết, mấy đứa đàn em của tôi sẽ bồi thường ngay lập tức.”

Gã Thạch Hữu Phúc tuổi hơn 40 này cứ há miệng ra là bảo tiểu nhân có mắt không tròng, ngậm miềng liền dạ thưa mong anh hai tha mạng. Nhờ thái độ chân thành như thế, tôi và Nhị Cẩu ép gã ói ra một mớ rồi tha cho đi.

Chò bọn này rút quân hết, mười mấy người bọn tôi liền xúm lại vây quanh gã Cổ sư đang ngồi quằn quại tại góc tường.

“Bọn họ có thể đi, nhưng ông anh phải ở lại.” Tôi bảo Nhị Cẩu lột sạch đồ của gã, chỉ chừa lại một chiếc quần cộc màu đen.

“Mọi người nhìn nè.” Mấy đứa đàn em nhìn vào cũng thấy bất ngờ. Cả đám lôi ra gần 10 cái túi vải và 07 cái bình có kích thước lớn nhỏ khác nhau, chẳng biết gã ta nhét vào trong người bằng cách nào.

“Đã rơi vào tay mày, mày muốn chém muốn giết gì thì tùy!”

“Nghe tôi nói này, ông anh ạ! Đừng có dùng cái ánh mắt có chết cũng không sờn lòng ấy để nhìn tôi. Bọn tôi không làm hại gì ông anh đâu, chỉ là có vài điều muốn hỏi.” Ném Cổ tiên sinh lên xe tải nhỏ, bọn tôi lái xe quay về phố Đinh Đường.

Chapter
1 Chương 1: Sự ủy thác của cô nữ sinh
2 Chương 2: Âm Gian Tú Tràng
3 Chương 3: Buổi phỏng vấn kinh hoàng
4 Chương 4: Năm câu hỏi
5 Chương 5: Tôi là một streamer
6 Chương 6: Lá bùa áp đáy rương
7 Chương 7: Livestream Siêu Kinh Dị
8 Chương 8: Bắt đầu livestream
9 Chương 9: Mô phỏng cái chết
10 Chương 10: Có người ngoài cửa
11 Chương 11: Có quỷ thật ư?
12 Chương 12: Thiên Đô Lôi Phù
13 Chương 13: Giếng cạn trong địa đạo
14 Chương 14: Điểm hối đoái
15 Chương 15: Thiệp mời hôn lễ
16 Chương 16: Tâm thành thì linh
17 Chương 17: Ra tay vì nghĩa
18 Chương 18: Phiền phức liên tục
19 Chương 19: Hôn lễ người yêu cũ
20 Chương 20: Tôi không đồng ý
21 Chương 21: Đạo cao một trượng
22 Chương 22: Em muốn kết hôn với anh
23 Chương 23: Ngôi trường bỏ hoang rùng rợn
24 Chương 24: Trò chơi thi gan
25 Chương 25: Trò chơi bốn góc
26 Chương 26: Thiếu một người ư?
27 Chương 27: Hình nhân, cầu thang, âm thanh
28 Chương 28: Ai đang đánh đàn?
29 Chương 29: Nên tin ai đây?
30 Chương 30: Chung cư nữ sinh
31 Chương 31: Thư tình nhuốm máu
32 Chương 32: Váy đỏ
33 Chương 33: Cõng xác bước đi
34 Chương 34: Bậc thang thứ 13
35 Chương 35: Hồng Loan Thiên Hỷ
36 Chương 36: Đi mua chó
37 Chương 37: Chó dữ
38 Chương 38: Ủy thác của ông chủ Hoàng
39 Chương 39: Tu luyện Thiên Mục
40 Chương 40: Người xem livestream đều là kẻ sắp chết?
41 Chương 41: Không có chứng cứ
42 Chương 42: Cô bé sống trong cơn ác mộng
43 Chương 43: Thạch Hữu Phúc
44 Chương 44: Cổ tiên sinh
45 Chương 45: Ông đến tấu hài à?
46 Chương 46: Cổ độc bá đạo nhất
47 Chương 47: Mày là người thứ bảy
48 Chương 48: Livestream lần thứ ba
49 Chương 49: Chuyến xe buýt nửa đêm
50 Chương 50: Những hành khách quái dị
51 Chương 51: Xuống xe với tao
52 Chương 52: Dẫn hồn giải mộng
53 Chương 53: Trên xe có quỷ
54 Chương 54: Trương Dung
55 Chương 55: Người chết đón xe (thượng)
56 Chương 56: Người chết đón xe (hạ)
57 Chương 57: Không chết không thôi
58 Chương 58: Bùa dẫn đường
59 Chương 59: Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03
60 Chương 60: Có kẻ điên rồi
61 Chương 61: Xe tang lên đường
62 Chương 62: Thần sát Thập Ác (thượng)
63 Chương 63: Thần sát Thập Ác (hạ)
64 Chương 64: Thỉnh thần nhập thân
65 Chương 65: Huyết Nhiễm hồng trần, Cửu Vĩ khai thiên
66 Chương 66: Quay lại xe tang
67 Chương 67: Bố cục phong thủy
68 Chương 68: Tư chất kém cỏi nhất trong 500 năm gần đây
69 Chương 69: Cô nàng hot girl điêu ngoa
70 Chương 70: Tơ hồng nhân duyên
71 Chương 71: Phá hai tầng liên tục
72 Chương 72: Nhân duyên cắt không dứt
73 Chương 73: Sát cục của Lộc Hưng
74 Chương 74: Đôi tay trong sương mù
75 Chương 75: Quỷ giấu người
76 Chương 76: Thiên Mục - Cảnh giới thứ nhất: Truy Nhãn
77 Chương 77: Bạch Khởi
78 Chương 78: Đạo sĩ xịn sò
79 Chương 79: Bên người có quỷ
80 Chương 80: Trời tối, đừng nhắm mắt (thượng)
81 Chương 81: Trời tối, đừng nhắm mắt (hạ)
82 Chương 82: Thang máy thông xuống nhà xác
83 Chương 83: Nhảy lầu
84 Chương 84: Cô gái xuất hiện trong camera
85 Chương 85: Tiến triển khủng khiếp hơn
86 Chương 86: Nhiệm vụ livestream lần thứ tư
87 Chương 87: Khởi đầu khó đoán
88 Chương 88: Trò chơi giết người
89 Chương 89: Những phòng giam liền kề
90 Chương 90: Người phụ nữ của Satan (thượng)
91 Chương 91: Người phụ nữ của Satan (Hạ)
92 Chương 92: Chuyện đời kể bằng vệt máu
93 Chương 93: Tám căn phòng
94 Chương 94: Trò chơi bắt đầu
95 Chương 95: Giờ chết bắt đầu...
96 Chương 96: The game is going on...
97 Chương 97: Cô từng coi phim ngắn sát nhân chưa?
98 Chương 98: Bệnh viện ác mộng
99 Chương 99: Tội nhân trên thập tự giá
100 Chương 100: Hồi ức của một tội nhân
101 Chương 101: Đầu đuôi câu chuyện
102 Chương 102: Hàng đầu sư
103 Chương 103: Quan tài trong phòng bệnh
104 Chương 104: Tơ hồng đứt đoạn
105 Chương 105: Tru tà
106 Chương 106: Cậu làm gì tối qua?
107 Chương 107: Chuyện cũ cách đây 20 năm
108 Chương 108: Thiên Ất Quý Nhân
109 Chương 109: Đổi điểm thành công
110 Chương 110: Bí mật của Giang Thần
111 Chương 111: Chắc em mù rồi...
112 Chương 112: Nhàn Thanh đạo trưởng
113 Chương 113: Lá bùa thượng thừa đầu tiên
114 Chương 114: Quyết đoán
115 Chương 115: Mày nghĩ tao không dám giết mày à?
116 Chương 116: Tranh quỷ da người (thượng)
117 Chương 117: Tranh quỷ da người (hạ)
118 Chương 118: Người giết vợ
119 Chương 119: Bài vè
120 Chương 120: Nguy cơ phủ xuống
121 Chương 121: Lộc Hưng và Lục Cẩn
Chapter

Updated 121 Episodes

1
Chương 1: Sự ủy thác của cô nữ sinh
2
Chương 2: Âm Gian Tú Tràng
3
Chương 3: Buổi phỏng vấn kinh hoàng
4
Chương 4: Năm câu hỏi
5
Chương 5: Tôi là một streamer
6
Chương 6: Lá bùa áp đáy rương
7
Chương 7: Livestream Siêu Kinh Dị
8
Chương 8: Bắt đầu livestream
9
Chương 9: Mô phỏng cái chết
10
Chương 10: Có người ngoài cửa
11
Chương 11: Có quỷ thật ư?
12
Chương 12: Thiên Đô Lôi Phù
13
Chương 13: Giếng cạn trong địa đạo
14
Chương 14: Điểm hối đoái
15
Chương 15: Thiệp mời hôn lễ
16
Chương 16: Tâm thành thì linh
17
Chương 17: Ra tay vì nghĩa
18
Chương 18: Phiền phức liên tục
19
Chương 19: Hôn lễ người yêu cũ
20
Chương 20: Tôi không đồng ý
21
Chương 21: Đạo cao một trượng
22
Chương 22: Em muốn kết hôn với anh
23
Chương 23: Ngôi trường bỏ hoang rùng rợn
24
Chương 24: Trò chơi thi gan
25
Chương 25: Trò chơi bốn góc
26
Chương 26: Thiếu một người ư?
27
Chương 27: Hình nhân, cầu thang, âm thanh
28
Chương 28: Ai đang đánh đàn?
29
Chương 29: Nên tin ai đây?
30
Chương 30: Chung cư nữ sinh
31
Chương 31: Thư tình nhuốm máu
32
Chương 32: Váy đỏ
33
Chương 33: Cõng xác bước đi
34
Chương 34: Bậc thang thứ 13
35
Chương 35: Hồng Loan Thiên Hỷ
36
Chương 36: Đi mua chó
37
Chương 37: Chó dữ
38
Chương 38: Ủy thác của ông chủ Hoàng
39
Chương 39: Tu luyện Thiên Mục
40
Chương 40: Người xem livestream đều là kẻ sắp chết?
41
Chương 41: Không có chứng cứ
42
Chương 42: Cô bé sống trong cơn ác mộng
43
Chương 43: Thạch Hữu Phúc
44
Chương 44: Cổ tiên sinh
45
Chương 45: Ông đến tấu hài à?
46
Chương 46: Cổ độc bá đạo nhất
47
Chương 47: Mày là người thứ bảy
48
Chương 48: Livestream lần thứ ba
49
Chương 49: Chuyến xe buýt nửa đêm
50
Chương 50: Những hành khách quái dị
51
Chương 51: Xuống xe với tao
52
Chương 52: Dẫn hồn giải mộng
53
Chương 53: Trên xe có quỷ
54
Chương 54: Trương Dung
55
Chương 55: Người chết đón xe (thượng)
56
Chương 56: Người chết đón xe (hạ)
57
Chương 57: Không chết không thôi
58
Chương 58: Bùa dẫn đường
59
Chương 59: Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03
60
Chương 60: Có kẻ điên rồi
61
Chương 61: Xe tang lên đường
62
Chương 62: Thần sát Thập Ác (thượng)
63
Chương 63: Thần sát Thập Ác (hạ)
64
Chương 64: Thỉnh thần nhập thân
65
Chương 65: Huyết Nhiễm hồng trần, Cửu Vĩ khai thiên
66
Chương 66: Quay lại xe tang
67
Chương 67: Bố cục phong thủy
68
Chương 68: Tư chất kém cỏi nhất trong 500 năm gần đây
69
Chương 69: Cô nàng hot girl điêu ngoa
70
Chương 70: Tơ hồng nhân duyên
71
Chương 71: Phá hai tầng liên tục
72
Chương 72: Nhân duyên cắt không dứt
73
Chương 73: Sát cục của Lộc Hưng
74
Chương 74: Đôi tay trong sương mù
75
Chương 75: Quỷ giấu người
76
Chương 76: Thiên Mục - Cảnh giới thứ nhất: Truy Nhãn
77
Chương 77: Bạch Khởi
78
Chương 78: Đạo sĩ xịn sò
79
Chương 79: Bên người có quỷ
80
Chương 80: Trời tối, đừng nhắm mắt (thượng)
81
Chương 81: Trời tối, đừng nhắm mắt (hạ)
82
Chương 82: Thang máy thông xuống nhà xác
83
Chương 83: Nhảy lầu
84
Chương 84: Cô gái xuất hiện trong camera
85
Chương 85: Tiến triển khủng khiếp hơn
86
Chương 86: Nhiệm vụ livestream lần thứ tư
87
Chương 87: Khởi đầu khó đoán
88
Chương 88: Trò chơi giết người
89
Chương 89: Những phòng giam liền kề
90
Chương 90: Người phụ nữ của Satan (thượng)
91
Chương 91: Người phụ nữ của Satan (Hạ)
92
Chương 92: Chuyện đời kể bằng vệt máu
93
Chương 93: Tám căn phòng
94
Chương 94: Trò chơi bắt đầu
95
Chương 95: Giờ chết bắt đầu...
96
Chương 96: The game is going on...
97
Chương 97: Cô từng coi phim ngắn sát nhân chưa?
98
Chương 98: Bệnh viện ác mộng
99
Chương 99: Tội nhân trên thập tự giá
100
Chương 100: Hồi ức của một tội nhân
101
Chương 101: Đầu đuôi câu chuyện
102
Chương 102: Hàng đầu sư
103
Chương 103: Quan tài trong phòng bệnh
104
Chương 104: Tơ hồng đứt đoạn
105
Chương 105: Tru tà
106
Chương 106: Cậu làm gì tối qua?
107
Chương 107: Chuyện cũ cách đây 20 năm
108
Chương 108: Thiên Ất Quý Nhân
109
Chương 109: Đổi điểm thành công
110
Chương 110: Bí mật của Giang Thần
111
Chương 111: Chắc em mù rồi...
112
Chương 112: Nhàn Thanh đạo trưởng
113
Chương 113: Lá bùa thượng thừa đầu tiên
114
Chương 114: Quyết đoán
115
Chương 115: Mày nghĩ tao không dám giết mày à?
116
Chương 116: Tranh quỷ da người (thượng)
117
Chương 117: Tranh quỷ da người (hạ)
118
Chương 118: Người giết vợ
119
Chương 119: Bài vè
120
Chương 120: Nguy cơ phủ xuống
121
Chương 121: Lộc Hưng và Lục Cẩn
footer(); ?>