Chương 51: Xuống xe với tao

Dịch: Vạn Cổ

Gương mặt của ông cụ trong bức ảnh ấy đang mỉm một nụ cười đầy ẩn ý khiến tôi rùng mình một cái.

“Tấm hình đó đã ở trong chậu sát ngay từ đầu ư?”

Chuyến xe buýt số 14 dần lăn bánh. Cửa sổ hai bên khép không sát, từng cơn gió đêm lạnh lẽo lùa vào, len lỏi qua từng vị hành khách chẳng rõ là người hay quỷ.

“Kiến Bang, mày nhích sang bên kia một chút đi. Anh mày nằm ngủ một lát, khi nào đến nhớ gọi tao dậy.” Một gã công nhân công trình có vẻ say xỉn ngồi vắt chân lên ghế, quay qua chớp mắt ra hiệu với gã thanh niên trẻ tuổi đang ngồi kế bên.

Hai gã thanh niên đi cùng tên vừa lên tiếng liền hiểu ý, cởi mũ bảo hiểm xuống, chuyển qua ngồi ở vị trí phía trước cô gái có mái tóc bồng bềnh kia, nhằm che chắn ánh mắt của mọi người.

Gã đốc công lớn tuổi ấy cười khặc khặc, rồi nằm co ro tại hàng ghế cuối cùng.

Vẫn tưởng là gã đi ngủ, nhưng thực tế là gã thả lỏng tay xuống với một ý đồ riêng. Vịn vào cái cớ dằn sốc do xe buýt đang chạy, cánh tay của gã già dê này thỉnh thoảng lại chạm vào người cô gái có mái tóc uốn lượn kia.

“Thằng đó không nhìn thấy cô gái áo đỏ ngồi cạnh bên ư?” Nhờ có camera thu hình, tôi có thể thấy hết mọi cảnh tượng ở phía cuối xe. Hình ảnh thật sự trong chiếc xe buýt này chính là: gã đốc công say rượu đang nằm đè lên ngực của cô gái áo đỏ, gần một nửa khuôn mặt của gã bị mái tóc rũ rượi của cô gái ấy che khuất, trông vô cùng đáng sợ.

Thấy cô gái tóc gợn sóng không phản kháng, lại còn tập trung chơi game, gã đốc công đó càng làm lố hơn nữa, trong khi hai thằng thanh niên ngồi phía trước cũng thèm nhỏ dãi, vô thức thò bàn tay về phía sau.

“Anh hai, hay là bọn em cũng nằm ngủ một lát nhé?” Thanh niên tên Kiến Bang tỏ vẻ thèm thuồng.

“Nhóc con, lông mọc chưa đủ dài mà bày đặt, ngủ cái gì mà ngủ?”

Qua cuộc nói chuyện của ba người đó, tôi cũng hiểu sơ sơ. Bọn họ là đồng hương với nhau. Gã lớn tuổi nhất làm đốc công, tên Vương Xuân Phú, hai thanh niên còn lại tên Ngưu Kiến Bang và Ngưu Kiến Nghiệp, đều do Vương Xuân Phú gọi từ dưới quên lên thành phố này đi làm công.

Ba người này nhậu rất say, rượu nhập tâm, cuồng râm nổi loạn, lại thấy xung quanh chẳng ai quan tâm đến việc này, nên động tác quấy rối càng lúc càng khó coi.

Con giun xéo lắm cũng quằn, cô gái có mái tóng bồng bềnh ấy không thể chịu nỗi động tác quấy rối của bọn này nữa, bèn đập một phát vào bàn tay thô kệch của tên Vương Xuân Phú đang mò qua.

“Ông làm gì vậy?” Cô ấy cầm túi xách, đứng lên, nhìn gương mặt đỏ ké của Vương Xuân Phú với bàn tay đê hèn của thằng này.

“Em gái đẹp à, anh say rồi. Anh xin lỗi, anh lỡ tay đụng trúng em hả?” Biết rõ còn cố hỏi, Vương Xuân Phú đáp lời bằng một giọng điệu nhừa nhựa.

Cô gái tóc gợn sóng hừ lạnh, biết gặp kẻ vô lại nên đành quay người bỏ đi. Cô ấy tiến về phía cửa trước, ngồi vào cái ghế đối diện với nhóc Lưu Y Y.

Có một chuyện quỷ quái chính là, người phụ nữ áo đỏ kia liền theo sát sau lưng cô gái tóc lượn sóng, tựa như một cái bóng của cô ta. Kẻ mặt áo đỏ ấy ngồi xuống ngay sao lưng cô gái có mái tóc bồng bềnh kia, cũng chính là vị trí đối diện với tôi.

Vẻn vẹn cách nhau một lối đi nhỏ, lúc này, tôi đã có cơ hội quan sát cẩn thận. Chiếc váy màu đỏ của người phụ nữ này kéo dài chấm đất, che khuất mắt cá chân. Tóc của ả che kín cả gương mặt, dù nhìn từ góc độ nào cũng không thể thấy nhân dạng bên trong: “Chẳng lẽ cô gái này không có mặt ư?”

Tôi bèn tưởng tượng về một vài hình ảnh kỳ quái trong phim kinh dị rồi quay sang quan sát cô gái có mái tóc lượn sóng kia. Dường như cô ta vẫn còn tức giận. Tin nhắn mà cô ấy gửi cho một người nào đó trên điện thoại di động vẫn chưa nhận được hồi âm. Cô nàng có vẻ ấm ức, bèn nhấn gọi một số điện thoại nào đó.

“Dung Dung, em định làm gì? Chẳng phải anh căn dặn em không được gọi số máy bàn nhà anh à?” Một âm thanh trầm thấp do người nói chuyện cố tình nói thật nhỏ vang lên trong loa điện thoại.

“Em gửi cho anh cả chục tin nhắn, anh có thèm trả lời đâu! Em gọi số máy tại cơ quan anh, cũng chẳng có ai bắt máy. Có phải anh muốn nhìn em chết, anh mới vừa lòng?”

“Dung Dung, anh đang làm thủ tục ly hôn, nhưng việc phân chia tài sản rất phiền phức. Vì thế, em phải cho anh thời gian.”

“Lần nào anh cũng nói như vậy, hứa tới hứa lui, đến nay đã mấy tuần rồi? Em cho anh biết, nếu anh không cho em một sự công bằng, em sẽ ôm cái bụng bầu này đến thẳng nhà vợ anh để nói chuyện!”

“Tầm bậy! Em đừng ngốc thế, em phải tin anh chứ!”

“Ông xã, anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy? Đã muộn thế này rồi, coi chừng anh làm con giậc mình thức dậy đó.” Một giọng nói phụ nữ khác xuất hiện trong điện thoại.

“Bà xã, sao em thức rồi? Không có gì đâu, anh xử lý nghiệp vụ công ty thôi mà. Bọn ngu ngốc kia không có anh là chẳng làm được tích sự gì cả...”

Vừa nói thế, người đàn ông ấy liền cúp máy.

“A lô! A lô! Tên khốn nạn Lý Tử Kiện nhà anh!” Cô gái tóc lượn sóng tức giận, ném điện thoại đi, dùng tay đánh mạnh lên bụng mình.

“Em gái đẹp, kẻ mặt người dạ thú như thế làm sao xứng với em được? Thằng đó cơ bản là chẳng muốn ly hôn, không muốn chịu trách nhiệm với em. Nó đang việc cớ thoái thác đấy.” Vương Xuân Phú lảo đảo bước đến từ đuôi xe, nhặt chiếc điện thoại dưới sàn xe lên: “Waooo, điện thoại hàng Apple luôn, có phải là thằng bội bạc kia tặng cho em không?”

“Trả điện thoại lại cho tôi!”

“Gì cơ, em nói gì? Sao em hung dữ quá vậy? Thằng đó không thương em, thì để mấy ông anh này thương em.” Nói xong, gã liền đưa tay chộp lấy bờ vai của cô nàng.

“Dừng tay lại!” Cuối cùng, đã có người đứng dậy trong chuyến xe tĩnh mịch. Âm thanh ấy đến từ hướng tôi ngồi, nhưng không phải tôi, mà là Lưu Y Y với chiều cao chưa đến 01 mét 50.

Cô bé ôm cặp táp, rụt rè đứng dậy.

“Con nhóc này, cháu xen vào chuyện này làm gì?” Tôi đành thở dài.

“Một hai giờ đêm mà còn rong chơi bên ngoài, xem ra mày cũng không phải là dạng con gái đứng đắn, ngược lại nhìn cũng thấy quyến rũ nha.” Vương Xuân Phú nhìn chằm chằm gương mặt của Lưu Y Y, càng nhìn càng thấy kích thích: “Mày qua đây, đến trước mặt chú nè, rồi dạy cho chú cách thức để chú dừng tay coi!”

Chuyện đã đến nước này, tôi bắt buộc phải đứng lên: “Mày muốn làm gì? Tao là người thân của con bé, mày muốn nói gì thì nói với tao nè!”

“Thằng này ngon nhỉ?” Vương Xuân Phú và Kiến Bang, Kiến Nghiệp bèn bước tới, khí thế hùng hổ, trong khi tôi cũng siết chặt nắm đấm, chuẩn bị đấm nhau một trận ra trò.

“Tút tút...! Đã đến trạm dừng tại thôn Ân, xin quý khách kiểm tra tư trang cẩn thận, xuống xe ở cửa sau! Chúc quý khách đi đường bình an.”

Giọng nói phát ra từ loa phát thanh trong xe, thì ra đã đến trạm dừng.

Hai cánh cửa trước, sau đồng loạt mở ra. Một nhóm người mặt đồ tang, đốt tiền vàng mã với vẻ mặt tím tái đang đứng chờ ngay cửa xe.

Tôi bỗng thấy người tài xế tỏ ra hoảng sợ cực độ, từng giọt mồ hôi to tướng lăn dài trên mặt. Bàn tay nắm chặt vô-lăng của gã ta hơi run rẩy.

“Miee, xui xẻo gì đâu.” Nhận ra đám người nhà có tang này muốn lên xe, Vương Xuân Phú bèn chửi một câu rồi ném điện thoại trả lại cho cô gái có mái tóc lượn sóng ấy, rồi ngồi xuống bên cạnh gã mặc quần áo bệnh nhân.

Gã vừa ngồi xuống chỗ đó, gã bệnh nhân lập tức ôm chặt hai chân vào người, nhích thân thể kề sát cửa sổ, miệng lắp bắp: “Tôi... tôi không có làm gì hết! Tôi không... không nhìn thấy gì hết! Xin đừng giết tôi, tôi không biết gì hết!”

Vương Xuân Phú phun nước bọt ngay trước vị trí gã bệnh nhân ngồi, xụ mặt xuống rồi mắng: “Mày bị khùng à? Hù bố mày sợ hết hồn.”

Tôi không hề nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi, vì hiện tại, tôi đang tập trung toàn bộ sức chú ý vào nhóm người đưa tang này.

“Quá kỳ lạ.”

Đêm hôm khuya khoắt, tại sao nhóm người này lại không ở nhà thủ linh*, mà lại mặc đồ chịu tang, đốt vàng mã đi khắp nơi như vầy?

(Thủ linh: Một phong tục tập quán của người dân Trung Quốc khi nhà có tang. Người ta tin rằng, linh hồn sẽ quay về nhà vào mỗi buổi tối trong ma chay, do đó, bạn bè hoặc người thân của người quá cố phải ở bên cạnh thi thể mỗi đêm cho đến khi an táng người quá cố)

Tổng cộng có 05 người lên xe buýt tại trạm thôn Ân này. Trong nhóm người ấy, có nam, cũng có nữ, lên xe cũng không chịu cởi áo tang ra, tựa như đã quen mặc cái dạng trang phục này. Tất cả 05 người này tiến đến đuôi xe, ngồi ở băng ghế cuối cùng.

“Bọn chúng là người hay là quỷ nhĩ?” Cả đám đi ngang qua tôi, phả ra một làn gió u ám. Sau khi bọn người đó ngồi xuống, cả chiếc xe lại chìm trong yên tĩnh lần nữa.

“Xe bắt đầu chạy. Mời mọi người ổn định chỗ ngồi. Chào mừng quý hành khách tham gia giao thông bằng chuyến xe buýt số 14 không có nhân viên soát vé, mời quý khách bỏ 01 đồng tiền chẵn tại cửa xe phía trước, ngay khi lên xe, trên xe không có tiền thối. Ai muốn xuống xe, vui lòng tiến về cửa sau. Trạm dừng tiếp theo: Sơn Cúc viên.”

Phong cảnh hai bên đường dần dần chạy ngược, chìm sâu vào bóng tối bao trùm. Chuyến xe số 14 như một con thuyền cô độc, đang phiêu đãng trên dòng sông đen không thấy rõ bến bờ.

Bầu không khí trong xe rất đè nèn. Tôi bèn liếc trộm 05 người vừa mới lên xe ngồi tại băng ghế sau cùng kia. Bọn họ ăn mặc trắng toát toàn thân, một bên cài nút, một bên để hở áo. Bọn họ buột dây thừng ngang eo, gương mặt cứng nhắc, tựa như đã khóc quá lâu nên cơ thịt trên mặt bị tên liệt trong một thời gian ngắn.

“Đốt vàng mã, hoặc đội khăn tang trên đầu cũng là chuyện bình thường. Cơ mà, sao mình cứ cảm giác bộ quần áo tang trên người bọn họ cứ dở dở ương ương thế nào ấy!” Tôi luôn cảm thấy 05 người đó có vấn đề, nhưng không thể nhận ra vấn đề cụ thể nằm ở đâu.

“Chú ơi chú, cám ơn chú vì lúc nãy nha.” Lưu Y Y nói nhỏ với tôi như thế, có vẻ con bé vẫn còn hồi hộp.

“Cháu đừng nói chuyện, ngồi im lặng đi. Khi nào đến nơi cần đến thì cháu phải xuống xe ngay! Chú nhấn mạnh cho cháu một lần cuối cùng, đây không phải là nói đùa đâu!” Tôi chau mày, liếc mắt về phía cô bé. Cả chiếc xe này, tôi có cảm giác mỗi con nhóc này là một người sống bình thường, do đó vô thức muốn bảo vệ nó.

Lưu Y Y cúi đầu, chu mỏ: “Người ta biết òi!”

Chẳng biết qua bao lâu nữa, vì khi đầu óc khẩn trương, hồi hộp, liền cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm chạp.

“Tút tút...! Đã đến trạm dừng Sơn Cúc viên. Xin quý khách kiểm tra tư trang cẩn thận, xuống xe ở cửa sau! Chúc quý khách đi đường bình an.”

Cả hai cánh cửa trên chiếc xe số 14 đều mở, nhưng chẳng thấy ai tiến lên ở cửa trước. Do đó, tôi dời ánh mắt của mình ra cửa sau.

Đôi tình nhân bằng mặt không bằng lòng kia đứng lên. Người con trai hối thúc bạn gái của gã liên tục, trong khi cô gái kia lần khần cầm túi xách, rồi mới chịu đứng lên, bước xuống xe cùng bạn trai.

“Xe bắt đầu chạy. Mời mọi người ổn định chỗ ngồi. Chào mừng quý hành khách tham gia giao thông bằng chuyến xe buýt số 14 không có nhân viên soát vé, mời quý khách bỏ 01 đồng tiền chẵn tại cửa xe phía trước, ngay khi lên xe, trên xe không có tiền thối. Ai muốn xuống xe, vui lòng tiến về cửa sau. Trạm dừng tiếp theo: phố Liệt Sĩ.”

Xe vừa lăn bánh, bỗng nhiên bác gái ngồi phía sau lưng tôi nhảy dựng lên, thét to: “Chờ đã, bác tài ơi!”

Bà ta tự dưng lao đến bóp lấy cổ tôi một cách đột ngột: “Mày là phường trộm cắp! Mau xuống xe với tao, đến đồn cảnh sát nói chuyện phải quấy ngay! Chắc chắn chính là mày ăn trộm đồ của tao! Xuống xe với tao, nhanh lên!!!”

Chapter
1 Chương 1: Sự ủy thác của cô nữ sinh
2 Chương 2: Âm Gian Tú Tràng
3 Chương 3: Buổi phỏng vấn kinh hoàng
4 Chương 4: Năm câu hỏi
5 Chương 5: Tôi là một streamer
6 Chương 6: Lá bùa áp đáy rương
7 Chương 7: Livestream Siêu Kinh Dị
8 Chương 8: Bắt đầu livestream
9 Chương 9: Mô phỏng cái chết
10 Chương 10: Có người ngoài cửa
11 Chương 11: Có quỷ thật ư?
12 Chương 12: Thiên Đô Lôi Phù
13 Chương 13: Giếng cạn trong địa đạo
14 Chương 14: Điểm hối đoái
15 Chương 15: Thiệp mời hôn lễ
16 Chương 16: Tâm thành thì linh
17 Chương 17: Ra tay vì nghĩa
18 Chương 18: Phiền phức liên tục
19 Chương 19: Hôn lễ người yêu cũ
20 Chương 20: Tôi không đồng ý
21 Chương 21: Đạo cao một trượng
22 Chương 22: Em muốn kết hôn với anh
23 Chương 23: Ngôi trường bỏ hoang rùng rợn
24 Chương 24: Trò chơi thi gan
25 Chương 25: Trò chơi bốn góc
26 Chương 26: Thiếu một người ư?
27 Chương 27: Hình nhân, cầu thang, âm thanh
28 Chương 28: Ai đang đánh đàn?
29 Chương 29: Nên tin ai đây?
30 Chương 30: Chung cư nữ sinh
31 Chương 31: Thư tình nhuốm máu
32 Chương 32: Váy đỏ
33 Chương 33: Cõng xác bước đi
34 Chương 34: Bậc thang thứ 13
35 Chương 35: Hồng Loan Thiên Hỷ
36 Chương 36: Đi mua chó
37 Chương 37: Chó dữ
38 Chương 38: Ủy thác của ông chủ Hoàng
39 Chương 39: Tu luyện Thiên Mục
40 Chương 40: Người xem livestream đều là kẻ sắp chết?
41 Chương 41: Không có chứng cứ
42 Chương 42: Cô bé sống trong cơn ác mộng
43 Chương 43: Thạch Hữu Phúc
44 Chương 44: Cổ tiên sinh
45 Chương 45: Ông đến tấu hài à?
46 Chương 46: Cổ độc bá đạo nhất
47 Chương 47: Mày là người thứ bảy
48 Chương 48: Livestream lần thứ ba
49 Chương 49: Chuyến xe buýt nửa đêm
50 Chương 50: Những hành khách quái dị
51 Chương 51: Xuống xe với tao
52 Chương 52: Dẫn hồn giải mộng
53 Chương 53: Trên xe có quỷ
54 Chương 54: Trương Dung
55 Chương 55: Người chết đón xe (thượng)
56 Chương 56: Người chết đón xe (hạ)
57 Chương 57: Không chết không thôi
58 Chương 58: Bùa dẫn đường
59 Chương 59: Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03
60 Chương 60: Có kẻ điên rồi
61 Chương 61: Xe tang lên đường
62 Chương 62: Thần sát Thập Ác (thượng)
63 Chương 63: Thần sát Thập Ác (hạ)
64 Chương 64: Thỉnh thần nhập thân
65 Chương 65: Huyết Nhiễm hồng trần, Cửu Vĩ khai thiên
66 Chương 66: Quay lại xe tang
67 Chương 67: Bố cục phong thủy
68 Chương 68: Tư chất kém cỏi nhất trong 500 năm gần đây
69 Chương 69: Cô nàng hot girl điêu ngoa
70 Chương 70: Tơ hồng nhân duyên
71 Chương 71: Phá hai tầng liên tục
72 Chương 72: Nhân duyên cắt không dứt
73 Chương 73: Sát cục của Lộc Hưng
74 Chương 74: Đôi tay trong sương mù
75 Chương 75: Quỷ giấu người
76 Chương 76: Thiên Mục - Cảnh giới thứ nhất: Truy Nhãn
77 Chương 77: Bạch Khởi
78 Chương 78: Đạo sĩ xịn sò
79 Chương 79: Bên người có quỷ
80 Chương 80: Trời tối, đừng nhắm mắt (thượng)
81 Chương 81: Trời tối, đừng nhắm mắt (hạ)
82 Chương 82: Thang máy thông xuống nhà xác
83 Chương 83: Nhảy lầu
84 Chương 84: Cô gái xuất hiện trong camera
85 Chương 85: Tiến triển khủng khiếp hơn
86 Chương 86: Nhiệm vụ livestream lần thứ tư
87 Chương 87: Khởi đầu khó đoán
88 Chương 88: Trò chơi giết người
89 Chương 89: Những phòng giam liền kề
90 Chương 90: Người phụ nữ của Satan (thượng)
91 Chương 91: Người phụ nữ của Satan (Hạ)
92 Chương 92: Chuyện đời kể bằng vệt máu
93 Chương 93: Tám căn phòng
94 Chương 94: Trò chơi bắt đầu
95 Chương 95: Giờ chết bắt đầu...
96 Chương 96: The game is going on...
97 Chương 97: Cô từng coi phim ngắn sát nhân chưa?
98 Chương 98: Bệnh viện ác mộng
99 Chương 99: Tội nhân trên thập tự giá
100 Chương 100: Hồi ức của một tội nhân
101 Chương 101: Đầu đuôi câu chuyện
102 Chương 102: Hàng đầu sư
103 Chương 103: Quan tài trong phòng bệnh
104 Chương 104: Tơ hồng đứt đoạn
105 Chương 105: Tru tà
106 Chương 106: Cậu làm gì tối qua?
107 Chương 107: Chuyện cũ cách đây 20 năm
108 Chương 108: Thiên Ất Quý Nhân
109 Chương 109: Đổi điểm thành công
110 Chương 110: Bí mật của Giang Thần
111 Chương 111: Chắc em mù rồi...
112 Chương 112: Nhàn Thanh đạo trưởng
113 Chương 113: Lá bùa thượng thừa đầu tiên
114 Chương 114: Quyết đoán
115 Chương 115: Mày nghĩ tao không dám giết mày à?
116 Chương 116: Tranh quỷ da người (thượng)
117 Chương 117: Tranh quỷ da người (hạ)
118 Chương 118: Người giết vợ
119 Chương 119: Bài vè
120 Chương 120: Nguy cơ phủ xuống
121 Chương 121: Lộc Hưng và Lục Cẩn
Chapter

Updated 121 Episodes

1
Chương 1: Sự ủy thác của cô nữ sinh
2
Chương 2: Âm Gian Tú Tràng
3
Chương 3: Buổi phỏng vấn kinh hoàng
4
Chương 4: Năm câu hỏi
5
Chương 5: Tôi là một streamer
6
Chương 6: Lá bùa áp đáy rương
7
Chương 7: Livestream Siêu Kinh Dị
8
Chương 8: Bắt đầu livestream
9
Chương 9: Mô phỏng cái chết
10
Chương 10: Có người ngoài cửa
11
Chương 11: Có quỷ thật ư?
12
Chương 12: Thiên Đô Lôi Phù
13
Chương 13: Giếng cạn trong địa đạo
14
Chương 14: Điểm hối đoái
15
Chương 15: Thiệp mời hôn lễ
16
Chương 16: Tâm thành thì linh
17
Chương 17: Ra tay vì nghĩa
18
Chương 18: Phiền phức liên tục
19
Chương 19: Hôn lễ người yêu cũ
20
Chương 20: Tôi không đồng ý
21
Chương 21: Đạo cao một trượng
22
Chương 22: Em muốn kết hôn với anh
23
Chương 23: Ngôi trường bỏ hoang rùng rợn
24
Chương 24: Trò chơi thi gan
25
Chương 25: Trò chơi bốn góc
26
Chương 26: Thiếu một người ư?
27
Chương 27: Hình nhân, cầu thang, âm thanh
28
Chương 28: Ai đang đánh đàn?
29
Chương 29: Nên tin ai đây?
30
Chương 30: Chung cư nữ sinh
31
Chương 31: Thư tình nhuốm máu
32
Chương 32: Váy đỏ
33
Chương 33: Cõng xác bước đi
34
Chương 34: Bậc thang thứ 13
35
Chương 35: Hồng Loan Thiên Hỷ
36
Chương 36: Đi mua chó
37
Chương 37: Chó dữ
38
Chương 38: Ủy thác của ông chủ Hoàng
39
Chương 39: Tu luyện Thiên Mục
40
Chương 40: Người xem livestream đều là kẻ sắp chết?
41
Chương 41: Không có chứng cứ
42
Chương 42: Cô bé sống trong cơn ác mộng
43
Chương 43: Thạch Hữu Phúc
44
Chương 44: Cổ tiên sinh
45
Chương 45: Ông đến tấu hài à?
46
Chương 46: Cổ độc bá đạo nhất
47
Chương 47: Mày là người thứ bảy
48
Chương 48: Livestream lần thứ ba
49
Chương 49: Chuyến xe buýt nửa đêm
50
Chương 50: Những hành khách quái dị
51
Chương 51: Xuống xe với tao
52
Chương 52: Dẫn hồn giải mộng
53
Chương 53: Trên xe có quỷ
54
Chương 54: Trương Dung
55
Chương 55: Người chết đón xe (thượng)
56
Chương 56: Người chết đón xe (hạ)
57
Chương 57: Không chết không thôi
58
Chương 58: Bùa dẫn đường
59
Chương 59: Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03
60
Chương 60: Có kẻ điên rồi
61
Chương 61: Xe tang lên đường
62
Chương 62: Thần sát Thập Ác (thượng)
63
Chương 63: Thần sát Thập Ác (hạ)
64
Chương 64: Thỉnh thần nhập thân
65
Chương 65: Huyết Nhiễm hồng trần, Cửu Vĩ khai thiên
66
Chương 66: Quay lại xe tang
67
Chương 67: Bố cục phong thủy
68
Chương 68: Tư chất kém cỏi nhất trong 500 năm gần đây
69
Chương 69: Cô nàng hot girl điêu ngoa
70
Chương 70: Tơ hồng nhân duyên
71
Chương 71: Phá hai tầng liên tục
72
Chương 72: Nhân duyên cắt không dứt
73
Chương 73: Sát cục của Lộc Hưng
74
Chương 74: Đôi tay trong sương mù
75
Chương 75: Quỷ giấu người
76
Chương 76: Thiên Mục - Cảnh giới thứ nhất: Truy Nhãn
77
Chương 77: Bạch Khởi
78
Chương 78: Đạo sĩ xịn sò
79
Chương 79: Bên người có quỷ
80
Chương 80: Trời tối, đừng nhắm mắt (thượng)
81
Chương 81: Trời tối, đừng nhắm mắt (hạ)
82
Chương 82: Thang máy thông xuống nhà xác
83
Chương 83: Nhảy lầu
84
Chương 84: Cô gái xuất hiện trong camera
85
Chương 85: Tiến triển khủng khiếp hơn
86
Chương 86: Nhiệm vụ livestream lần thứ tư
87
Chương 87: Khởi đầu khó đoán
88
Chương 88: Trò chơi giết người
89
Chương 89: Những phòng giam liền kề
90
Chương 90: Người phụ nữ của Satan (thượng)
91
Chương 91: Người phụ nữ của Satan (Hạ)
92
Chương 92: Chuyện đời kể bằng vệt máu
93
Chương 93: Tám căn phòng
94
Chương 94: Trò chơi bắt đầu
95
Chương 95: Giờ chết bắt đầu...
96
Chương 96: The game is going on...
97
Chương 97: Cô từng coi phim ngắn sát nhân chưa?
98
Chương 98: Bệnh viện ác mộng
99
Chương 99: Tội nhân trên thập tự giá
100
Chương 100: Hồi ức của một tội nhân
101
Chương 101: Đầu đuôi câu chuyện
102
Chương 102: Hàng đầu sư
103
Chương 103: Quan tài trong phòng bệnh
104
Chương 104: Tơ hồng đứt đoạn
105
Chương 105: Tru tà
106
Chương 106: Cậu làm gì tối qua?
107
Chương 107: Chuyện cũ cách đây 20 năm
108
Chương 108: Thiên Ất Quý Nhân
109
Chương 109: Đổi điểm thành công
110
Chương 110: Bí mật của Giang Thần
111
Chương 111: Chắc em mù rồi...
112
Chương 112: Nhàn Thanh đạo trưởng
113
Chương 113: Lá bùa thượng thừa đầu tiên
114
Chương 114: Quyết đoán
115
Chương 115: Mày nghĩ tao không dám giết mày à?
116
Chương 116: Tranh quỷ da người (thượng)
117
Chương 117: Tranh quỷ da người (hạ)
118
Chương 118: Người giết vợ
119
Chương 119: Bài vè
120
Chương 120: Nguy cơ phủ xuống
121
Chương 121: Lộc Hưng và Lục Cẩn
footer(); ?>