Chương 96: The game is going on…

Dịch: Bụt Thánh Thiện

Mười mấy phút sau, ánh đèn tờ mờ đã quay lại giữa tòa bệnh viện tâm thần trong khi tôi đang dựa sát lưng vào tường.

Không gian tranh tối tranh sát tạo áp lực rất lớn trong đầu tôi, khiến tôi nghẹn lời. Cảm giác này y hệt như bạn vừa bật đèn, liền trông thấy một bóng quỷ đứng xa xa, chưa kịp bỏ chạy thì đèn tắt. Đèn lại bật lên lần nữa, bóng quỷ đã ở ngay trước mặt bạn.

Tôi chạy đến chỗ ngoặt, cả hành lang vẫn phảng phất mùi máu tươi. Giang Phi đang ôm hai đứa nhóc, ngồi xổm sát tường.

"Nạn nhân vừa bị giết không phải Giang Phi." Tảng đá trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Nữ bệnh nhân tóc ngắn và mấy bệnh nhân mới gặp cũng an toàn. Nhưng mà, tôi rõ ràng nghe được tiếng gào to ban nãy, trong đây còn ai khác là phụ nữ nữa ư?

"Là phòng giam ngầm à?"

Vừa nghĩ ra trong phút chốc, tôi bảo Giang Phi cầm dao, chạy theo sau lưng tôi. Tôi và cô ấy đi vòng vèo qua vài chỗ, quay lại khu vực 08 căn phòng giam.

Dòng máu tươi mới mẻ lan ra từ trong phòng. Tôi đẩy cánh cửa sắt có biển đề Thứ ba.

Cô gái trong này vẫn đang bị khóa cổ trói chặt, tỏ vẻ hoảng sợ, thu mình vào một góc. Cô ấy còn sống, vậy kẻ chết chính là tên bác sĩ trẻ tuổi kia!

Gã bị buộc chặt tay và chân, đầu bị nhúng vào rãnh nước. Cổ của gã bị ai đó dùng dao phẫu thuật đâm thủng từ phía sau.

"Vết đâm xuyên qua động mạch chủ, một dao trí mạng!"

Kỹ xảo giết người cao siêu thế này khiến tôi thật sự sợ hãi. Dù có là bác sĩ pháp y công tác trong ngành cảnh sát nhiều năm, có lẽ cũng không có dạng năng lực thế này.

Tôi kéo cái xác gã bác sĩ trẻ tuổi này lên khỏi rãnh nước. Gã bị giết trong khi hôn mê, nên chẳng có bất cứ dấu hiệu phản kháng nào.

"Tại sao hung thủ lại muốn giết đồng bọn? Là sợ mình thu được manh mối nào từ gã này ư?" Chắc chắn là tôi đã bỏ quên một đặc điểm nào đó vô cùng quan trọng, nên đối phương phải giết người diệt khẩu để che giấu cái đặc điểm này.

Nhân chứng duy nhất tại hiện trường giết người chính là cô gái điên bị xích cổ này. Tôi quan sát gương mặt cô ấy cẩn thận, hy vọng có thể tìm ra manh mối. Thế nhưng mà, chẳng có bất cứ manh mối gì trên gương mặt ấy, ngoại trừ nỗi sợ hãi và niềm oán hận ẩn giấu trong lòng.

Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên khi bước vào căn phòng này. Nụ cười hèn mọn, nịnh nọt của cô gái này trông y hệt một chiếc mặt nạ được đeo lên. Dù đau đớn, hay tức giận, nụ cười thấp hèn ấy vẫn bất biến.

Tôi không biết cô ấy đã bị dằn vặt sâu sắc đến nhường nào, mới đủ để hình thành và duy trì một nụ cười thấp hèn đến vậy.

Ấy thế mà, ngay giờ phút này, tôi đột ngột phát hiện, nụ cười ấy đã biến mất trên mặt cô gái. Do sợ hãi, hai hàm răng cô ta va vào nhau liên tục.

Cô ấy đã thấy cái gì? Tại sao cô ấy sợ hãi đến vậy? Ai là kẻ khiến cô ấy sợ nhất?

Động tác của hung thủ rất nhanh, mục tiêu rõ ràng. Giết gã bác sĩ xong, hung thủ bỏ đi ngay lập tức, không hề dừng chân.

Đây là một đối thủ cực kỳ khó nhằn, tố chất tâm lý cực mạnh, kỹ xảo giết người cao siêu, lại có tư duy kín kẽ, mỗi hành động đều có mục đích rõ ràng!

"Trên thế giới này, không bao giờ có tội phạm hoàn mỹ! Thời gian gấp rút đến thế, chắc chắn gã sẽ lưu lại kẽ hở!"

Khi tôi vẫn còn loay hoay trong căn ngục giam để tìm kiếm đầu mối bỏ sót, thì lúc này, tòa kiến trúc lại chìm trong bóng tối vì tắt điện lần nữa!

Hắc ám giáng lân, tôi biết rõ sẽ có thêm một người chết, nhưng chẳng biết phải làm sao để ngăn cản.

Bỏi vì, bản thân tôi cũng là một trong những con mồi của hung thủ. Nếu tôi tùy tiện hành động trong bóng tối, có khả năng cao sẽ bị trúng phải quỷ kế của đối phương.

Kéo Giang Phi vào trong ngục giam này, tôi và cô ấy dựa sát lưng vào tường, dùng ánh sáng điện thoại heo hắt để rọi sáng khu vực gần cánh cửa sắt.

Bóng đêm ngưng tụ, tôi không dám chớp mắt lấy một lần, sợ rằng ngay khoảnh khắc đó sẽ bị người tấn công.

Dằn vặt thêm mười mấy phút, lần này, tôi không hề nghe thấy bất cứ tiếng kêu thảm thiết nào cả. Tôi hy vọng may mắn sẽ mỉm cười với mình, bèn rảo chân quay lại khu đại sảnh ban nãy.

...

"Có người bị thương rồi!"

"Không, là có người bị giết rồi!"

Hàn Nhạc ngồi trên ghế, lầm bầm lầu bầu. Vừa nghe thấy thế, tôi bèn lập tức chạy đến hành lang. Người bị giết chính là Tống Tiểu Uông.

Thằng nhóc bị sứt môi, dáng dấp cổ quai nhưng có tâm trí đơn thuần kia đang nằm ngay vị trí cầu thang đi lên tầng hai.

Nó thở hổn hển, nặng nhọc. Cả người tựa như một ấm nước bị chọc thủng, máu tươi của sinh mệnh đang chảy tràn ra ngoài.

Hung khí giết chết Tống Tiểu Uông không phải là dao giải phẫu, mà là một chân ghế gãy được vót nhọn.

Chân gỗ nhọn hoắt đâm thủng trái tim của thằng bé. Sức mạnh của hung thủ rất lớn. Nhằm đảm bảo có thể giết người thành công, kẻ đó đã đâm lút cả thanh gỗ nhọn vào ngực Tống Tiểu Uông.

Giang Phi tái mặt khi trông thấy cảnh này từ xa. Nếu không phải tôi nhanh tay ôm choàng cô ấy, cô ấy đã ngã lăn ra đất.

"Là em sai! Đều là em sai! Lúc nãy, đáng lý ra em phải dẫn cháu nó đi cùng!" Một người sống sờ sờ đứng cạnh mình cách đây mười mấy phút, giờ đã biến thành một bộ thi thể. Chuyện xảy ra đêm nay quả thật đã vượt quá giới hạn chịu đựng đối với tâm lý của Giang Phi.

"Liệu chúng ta có chết không? Có khi nào người chết kế tiếp là em không?" Giang Phi che miệng, trạng thái tinh thần đang mấp mé ở bờ vực tan vỡ.

Tôi không biết phải an ủi cô ấy thế nào. Nhìn thằng nhóc đang co giật trên mặt đất, tôi cảm giác tử vong y hệt như bóng với hình. Ai dám chắc bản thân mình có thể sống sót đến sáng mai đâu?

"Giang Phi, nghe anh nói nè! Đối phương giết từng người một như thế, chính là để chúng ta đánh mất tất cả mọi hy vọng. Kẻ đó tự xem bản thân là Thượng đế, chúa tể sinh mạng của kẻ khác. Đây là nguy cơ sống còn của anh và em, nhưng đối với gã, đây chỉ là một trò chơi.

Kẻ đó đang cố ý dằng vặt tinh thần của em. Nếu em sụp đổ, đồng nghĩa với việc kẻ đó cầu được ước thấy."

Trong lúc tôi đang nhìn chằm chằm, Tổng Tiểu Uông cũng co giật chậm dần, rồi dừng hẳn. Tôi không cứu nổi nó, đành trơ mắt nhìn nó chết đi.

Cảm giác này khiến bản thân tôi tự trách mình vô dụng, nhưng cũng khiến một loại cảm xúc khác nhen nhóm lên. Đó là sự tức giận.

Sự kích động và nổi giận sẽ ảnh hưởng đến tư duy phán đoán. Tôi đã cố gắng khống chế tâm tình của mình nhiều lần rồi. Nhưng ngay lúc này, trước hành động giết chóc trắng trợn của hung thủ như thế, trong trò chơi mèo vờn chuột của gã hung thủ ẩn danh kia, quả thật tôi không thể nào áp chế trạng thái tâm lý của mình nữa rồi.

"Tao phải tóm được mày! Nhất định tao phải tóm được mày!"

Tôi cầm cây dao giải phẫu trong tay Giang Phi, rồi tăng độ sáng của điện thoại lên mức cao nhất, rồi tập hợp bọn bệnh nhân tâm thần kia ra ngoài đại sảnh.

Mỗi người ngồi vào một ghế dựa dài, đối mặt với cây Thập tự giá treo ngược.

Tôi hướng điện thoại di động về phía đại sảnh. Dù có tắt đèn, nhờ vào ánh sáng từ màn hình điện thoại, tôi vẫn có thể thấy rõ nhất cử nhất động của từng người tại đây.

Làm như vậy, tôi có thể bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người, nhưng lại tự đặt mình vào trường hợp nguy hiểm.

Đứng ngay góc khuất, tôi có thể quan sát tất cả mọi người trong đại sảnh, nhưng tôi không thể quan sát vị trí sau lưng mình.

"Giang Phi, em ngồi trước mặt anh. Một lát, nếu đèn tắt, em phải chú ý tình hình xung quanh anh, nếu có ai đến gần..."

Tôi chỉ vừa bàn giao một nửa, ánh đèn trên đỉnh đầu liền tắt ngấm. Bóng tối xuất hiện đột ngột như thế khiến lời nói dang dỡ bị nghẹn nơi cổ họng. Vạn vật yên tĩnh, cả đại sảnh rơi vào một khoảng lặng chết chóc.

Tôi liếc mắt qua đại sảnh, quan sát gương mặt từng người bệnh nhân, nhớ rõ vẻ mặt từng người trong bóng tối.

Từng giây, từng phút dày vò tôi. Lượt tắt đèn lần này có vẻ dài đằng đẵng.

Bàn tay cầm dao giải phẫu của tôi ướt đẫm mồ hôi, hơi trơn ướt. Duy trì tư thế căng thẳng như thế này qua một thời gian dài, cả người của tôi bắt đầu tê cứng dần.

Tôi dè chừng trong lòng, đã 10 phút, 15 phút, ròng rã 20 phút trôi qua, nhưng hung thủ vẫn chưa ra tay.

Mồ hôi trượt dài hai bên thái dương. Mãi đến phút thứ 25, tôi bỗng có cảm giác, lại có thêm một người xuất hiện trong căn phòng này. Chẳng biết là do trực giác được rèn giũa qua bao lần livestream, hay do tâm pháp Diệu Chân từng cường hóa các giác quan của tôi, nên tôi mơ hồ nhận ra có một luồng khí vẩn đục nào đó đang dần hướng về mình.

Càng lúc càng nhanh... càng lúc càng nhanh!!!

"Cẩn thận!" Trong bóng tối, Giang Phi đột ngột đứng dậy khỏi ghế.

Nghe cô ấy nhắc nhở, tôi liền chém dao giải phẫu về phía sau lưng.

... Keng...

Tiếng kim loại chạm nhau nghe lanh lảnh. Cả tay tôi tê rần. Tôi mơ hồ trong thấy một bóng đen thoát chạy về hướng tầng hai!

"Đứng lại!" Tôi khác với mấy cô cậu nam thanh nữ tú đóng vai chính trong phim kinh dị trên màn ảnh. Tôi không phải là bạch liên hoa trói gà không chặt, mà từng là một sinh viên cứng đầu hay bị phạt vì đánh nhau khi còn ngồi ghế Học viện cảnh sát.

Nắm chặt dao giải phẫu, tôi đuổi theo hung thủ ngay lập tức.

Tôi đã quyết tâm, lần này không nương tay nữa. Chỉ cần tóm được, tôi sẽ cắt đứt hai chân của nó!

Trong bóng tối, tôi và cái bóng đen mơ hồ đó vọt nhanh lên tầng hai. Tiếng bước chân vang lên ầm ĩ giữa tòa kiến trúc.

Màn rượt đuổi kéo dài gần 05 phút đồng hồ, cuối cùng, kẽ đó tiến vào một căn phòng kỳ quái.

Ngay khi tôi dùng sức tông mở cửa phòng, hung thủ đã lẻn ra từ một cánh cửa khác bên trong căn phòng đó.

Bóng tối cũng kéo dài không lâu tính từ thời điểm này. Ngay khi ánh đèn được bật lên, tôi nghe thấy tiếng Giang Phi thét lớn ngay tại tầng một.

Tôi liền vội vã quay lại tầng dưới, vừa thấy cảnh tượng trong đại sảnh, tôi hoảng sợ điếng hồn.

Người thai phụ tên Mỹ Trư kia đang nằm nhoài bên cạnh Thập tự giá, máu tươi ướt đẫm cả ngực. Hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, lại có kỹ thuuật dùng dao kinh người. Cô ấy chưa kịp thét lên gì cả, đã bị cắt đứt khí quản.

Ban nãy, tôi rượt đuổi một người trong bóng tối, cớ sao lại có người chết ngay trong đại sảnh?

Nhìn thi thể của người thai phụ này, tôi cố giữ cho tâm mình bình tĩnh lại: "Xem ra, có lẽ không chỉ mỗi một tên hung thủ duy nhất rồi!"

Chapter
1 Chương 1: Sự ủy thác của cô nữ sinh
2 Chương 2: Âm Gian Tú Tràng
3 Chương 3: Buổi phỏng vấn kinh hoàng
4 Chương 4: Năm câu hỏi
5 Chương 5: Tôi là một streamer
6 Chương 6: Lá bùa áp đáy rương
7 Chương 7: Livestream Siêu Kinh Dị
8 Chương 8: Bắt đầu livestream
9 Chương 9: Mô phỏng cái chết
10 Chương 10: Có người ngoài cửa
11 Chương 11: Có quỷ thật ư?
12 Chương 12: Thiên Đô Lôi Phù
13 Chương 13: Giếng cạn trong địa đạo
14 Chương 14: Điểm hối đoái
15 Chương 15: Thiệp mời hôn lễ
16 Chương 16: Tâm thành thì linh
17 Chương 17: Ra tay vì nghĩa
18 Chương 18: Phiền phức liên tục
19 Chương 19: Hôn lễ người yêu cũ
20 Chương 20: Tôi không đồng ý
21 Chương 21: Đạo cao một trượng
22 Chương 22: Em muốn kết hôn với anh
23 Chương 23: Ngôi trường bỏ hoang rùng rợn
24 Chương 24: Trò chơi thi gan
25 Chương 25: Trò chơi bốn góc
26 Chương 26: Thiếu một người ư?
27 Chương 27: Hình nhân, cầu thang, âm thanh
28 Chương 28: Ai đang đánh đàn?
29 Chương 29: Nên tin ai đây?
30 Chương 30: Chung cư nữ sinh
31 Chương 31: Thư tình nhuốm máu
32 Chương 32: Váy đỏ
33 Chương 33: Cõng xác bước đi
34 Chương 34: Bậc thang thứ 13
35 Chương 35: Hồng Loan Thiên Hỷ
36 Chương 36: Đi mua chó
37 Chương 37: Chó dữ
38 Chương 38: Ủy thác của ông chủ Hoàng
39 Chương 39: Tu luyện Thiên Mục
40 Chương 40: Người xem livestream đều là kẻ sắp chết?
41 Chương 41: Không có chứng cứ
42 Chương 42: Cô bé sống trong cơn ác mộng
43 Chương 43: Thạch Hữu Phúc
44 Chương 44: Cổ tiên sinh
45 Chương 45: Ông đến tấu hài à?
46 Chương 46: Cổ độc bá đạo nhất
47 Chương 47: Mày là người thứ bảy
48 Chương 48: Livestream lần thứ ba
49 Chương 49: Chuyến xe buýt nửa đêm
50 Chương 50: Những hành khách quái dị
51 Chương 51: Xuống xe với tao
52 Chương 52: Dẫn hồn giải mộng
53 Chương 53: Trên xe có quỷ
54 Chương 54: Trương Dung
55 Chương 55: Người chết đón xe (thượng)
56 Chương 56: Người chết đón xe (hạ)
57 Chương 57: Không chết không thôi
58 Chương 58: Bùa dẫn đường
59 Chương 59: Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03
60 Chương 60: Có kẻ điên rồi
61 Chương 61: Xe tang lên đường
62 Chương 62: Thần sát Thập Ác (thượng)
63 Chương 63: Thần sát Thập Ác (hạ)
64 Chương 64: Thỉnh thần nhập thân
65 Chương 65: Huyết Nhiễm hồng trần, Cửu Vĩ khai thiên
66 Chương 66: Quay lại xe tang
67 Chương 67: Bố cục phong thủy
68 Chương 68: Tư chất kém cỏi nhất trong 500 năm gần đây
69 Chương 69: Cô nàng hot girl điêu ngoa
70 Chương 70: Tơ hồng nhân duyên
71 Chương 71: Phá hai tầng liên tục
72 Chương 72: Nhân duyên cắt không dứt
73 Chương 73: Sát cục của Lộc Hưng
74 Chương 74: Đôi tay trong sương mù
75 Chương 75: Quỷ giấu người
76 Chương 76: Thiên Mục - Cảnh giới thứ nhất: Truy Nhãn
77 Chương 77: Bạch Khởi
78 Chương 78: Đạo sĩ xịn sò
79 Chương 79: Bên người có quỷ
80 Chương 80: Trời tối, đừng nhắm mắt (thượng)
81 Chương 81: Trời tối, đừng nhắm mắt (hạ)
82 Chương 82: Thang máy thông xuống nhà xác
83 Chương 83: Nhảy lầu
84 Chương 84: Cô gái xuất hiện trong camera
85 Chương 85: Tiến triển khủng khiếp hơn
86 Chương 86: Nhiệm vụ livestream lần thứ tư
87 Chương 87: Khởi đầu khó đoán
88 Chương 88: Trò chơi giết người
89 Chương 89: Những phòng giam liền kề
90 Chương 90: Người phụ nữ của Satan (thượng)
91 Chương 91: Người phụ nữ của Satan (Hạ)
92 Chương 92: Chuyện đời kể bằng vệt máu
93 Chương 93: Tám căn phòng
94 Chương 94: Trò chơi bắt đầu
95 Chương 95: Giờ chết bắt đầu...
96 Chương 96: The game is going on...
97 Chương 97: Cô từng coi phim ngắn sát nhân chưa?
98 Chương 98: Bệnh viện ác mộng
99 Chương 99: Tội nhân trên thập tự giá
100 Chương 100: Hồi ức của một tội nhân
101 Chương 101: Đầu đuôi câu chuyện
102 Chương 102: Hàng đầu sư
103 Chương 103: Quan tài trong phòng bệnh
104 Chương 104: Tơ hồng đứt đoạn
105 Chương 105: Tru tà
106 Chương 106: Cậu làm gì tối qua?
107 Chương 107: Chuyện cũ cách đây 20 năm
108 Chương 108: Thiên Ất Quý Nhân
109 Chương 109: Đổi điểm thành công
110 Chương 110: Bí mật của Giang Thần
111 Chương 111: Chắc em mù rồi...
112 Chương 112: Nhàn Thanh đạo trưởng
113 Chương 113: Lá bùa thượng thừa đầu tiên
114 Chương 114: Quyết đoán
115 Chương 115: Mày nghĩ tao không dám giết mày à?
116 Chương 116: Tranh quỷ da người (thượng)
117 Chương 117: Tranh quỷ da người (hạ)
118 Chương 118: Người giết vợ
119 Chương 119: Bài vè
120 Chương 120: Nguy cơ phủ xuống
121 Chương 121: Lộc Hưng và Lục Cẩn
Chapter

Updated 121 Episodes

1
Chương 1: Sự ủy thác của cô nữ sinh
2
Chương 2: Âm Gian Tú Tràng
3
Chương 3: Buổi phỏng vấn kinh hoàng
4
Chương 4: Năm câu hỏi
5
Chương 5: Tôi là một streamer
6
Chương 6: Lá bùa áp đáy rương
7
Chương 7: Livestream Siêu Kinh Dị
8
Chương 8: Bắt đầu livestream
9
Chương 9: Mô phỏng cái chết
10
Chương 10: Có người ngoài cửa
11
Chương 11: Có quỷ thật ư?
12
Chương 12: Thiên Đô Lôi Phù
13
Chương 13: Giếng cạn trong địa đạo
14
Chương 14: Điểm hối đoái
15
Chương 15: Thiệp mời hôn lễ
16
Chương 16: Tâm thành thì linh
17
Chương 17: Ra tay vì nghĩa
18
Chương 18: Phiền phức liên tục
19
Chương 19: Hôn lễ người yêu cũ
20
Chương 20: Tôi không đồng ý
21
Chương 21: Đạo cao một trượng
22
Chương 22: Em muốn kết hôn với anh
23
Chương 23: Ngôi trường bỏ hoang rùng rợn
24
Chương 24: Trò chơi thi gan
25
Chương 25: Trò chơi bốn góc
26
Chương 26: Thiếu một người ư?
27
Chương 27: Hình nhân, cầu thang, âm thanh
28
Chương 28: Ai đang đánh đàn?
29
Chương 29: Nên tin ai đây?
30
Chương 30: Chung cư nữ sinh
31
Chương 31: Thư tình nhuốm máu
32
Chương 32: Váy đỏ
33
Chương 33: Cõng xác bước đi
34
Chương 34: Bậc thang thứ 13
35
Chương 35: Hồng Loan Thiên Hỷ
36
Chương 36: Đi mua chó
37
Chương 37: Chó dữ
38
Chương 38: Ủy thác của ông chủ Hoàng
39
Chương 39: Tu luyện Thiên Mục
40
Chương 40: Người xem livestream đều là kẻ sắp chết?
41
Chương 41: Không có chứng cứ
42
Chương 42: Cô bé sống trong cơn ác mộng
43
Chương 43: Thạch Hữu Phúc
44
Chương 44: Cổ tiên sinh
45
Chương 45: Ông đến tấu hài à?
46
Chương 46: Cổ độc bá đạo nhất
47
Chương 47: Mày là người thứ bảy
48
Chương 48: Livestream lần thứ ba
49
Chương 49: Chuyến xe buýt nửa đêm
50
Chương 50: Những hành khách quái dị
51
Chương 51: Xuống xe với tao
52
Chương 52: Dẫn hồn giải mộng
53
Chương 53: Trên xe có quỷ
54
Chương 54: Trương Dung
55
Chương 55: Người chết đón xe (thượng)
56
Chương 56: Người chết đón xe (hạ)
57
Chương 57: Không chết không thôi
58
Chương 58: Bùa dẫn đường
59
Chương 59: Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03
60
Chương 60: Có kẻ điên rồi
61
Chương 61: Xe tang lên đường
62
Chương 62: Thần sát Thập Ác (thượng)
63
Chương 63: Thần sát Thập Ác (hạ)
64
Chương 64: Thỉnh thần nhập thân
65
Chương 65: Huyết Nhiễm hồng trần, Cửu Vĩ khai thiên
66
Chương 66: Quay lại xe tang
67
Chương 67: Bố cục phong thủy
68
Chương 68: Tư chất kém cỏi nhất trong 500 năm gần đây
69
Chương 69: Cô nàng hot girl điêu ngoa
70
Chương 70: Tơ hồng nhân duyên
71
Chương 71: Phá hai tầng liên tục
72
Chương 72: Nhân duyên cắt không dứt
73
Chương 73: Sát cục của Lộc Hưng
74
Chương 74: Đôi tay trong sương mù
75
Chương 75: Quỷ giấu người
76
Chương 76: Thiên Mục - Cảnh giới thứ nhất: Truy Nhãn
77
Chương 77: Bạch Khởi
78
Chương 78: Đạo sĩ xịn sò
79
Chương 79: Bên người có quỷ
80
Chương 80: Trời tối, đừng nhắm mắt (thượng)
81
Chương 81: Trời tối, đừng nhắm mắt (hạ)
82
Chương 82: Thang máy thông xuống nhà xác
83
Chương 83: Nhảy lầu
84
Chương 84: Cô gái xuất hiện trong camera
85
Chương 85: Tiến triển khủng khiếp hơn
86
Chương 86: Nhiệm vụ livestream lần thứ tư
87
Chương 87: Khởi đầu khó đoán
88
Chương 88: Trò chơi giết người
89
Chương 89: Những phòng giam liền kề
90
Chương 90: Người phụ nữ của Satan (thượng)
91
Chương 91: Người phụ nữ của Satan (Hạ)
92
Chương 92: Chuyện đời kể bằng vệt máu
93
Chương 93: Tám căn phòng
94
Chương 94: Trò chơi bắt đầu
95
Chương 95: Giờ chết bắt đầu...
96
Chương 96: The game is going on...
97
Chương 97: Cô từng coi phim ngắn sát nhân chưa?
98
Chương 98: Bệnh viện ác mộng
99
Chương 99: Tội nhân trên thập tự giá
100
Chương 100: Hồi ức của một tội nhân
101
Chương 101: Đầu đuôi câu chuyện
102
Chương 102: Hàng đầu sư
103
Chương 103: Quan tài trong phòng bệnh
104
Chương 104: Tơ hồng đứt đoạn
105
Chương 105: Tru tà
106
Chương 106: Cậu làm gì tối qua?
107
Chương 107: Chuyện cũ cách đây 20 năm
108
Chương 108: Thiên Ất Quý Nhân
109
Chương 109: Đổi điểm thành công
110
Chương 110: Bí mật của Giang Thần
111
Chương 111: Chắc em mù rồi...
112
Chương 112: Nhàn Thanh đạo trưởng
113
Chương 113: Lá bùa thượng thừa đầu tiên
114
Chương 114: Quyết đoán
115
Chương 115: Mày nghĩ tao không dám giết mày à?
116
Chương 116: Tranh quỷ da người (thượng)
117
Chương 117: Tranh quỷ da người (hạ)
118
Chương 118: Người giết vợ
119
Chương 119: Bài vè
120
Chương 120: Nguy cơ phủ xuống
121
Chương 121: Lộc Hưng và Lục Cẩn
footer(); ?>