Chương 12

Chất lượng của đồng phục cũng quá tệ rồi... Khuy áo ở cổ vậy mà sắp bị bung ra.

Trước đó Lâm Thanh Nhạc không phát hiện, sau khi về nhà thay quần áo và tắm rửa, lúc này mới phát hiện ra cái khuy áo ở trên cùng sắp rơi ra.

Sau khi tắm xong, cô thừa dịp Lâm Vũ Phân không chú ý, len lén cầm kim khâu trở về phòng, may cái khuy áo kia lại.

Sau khi may xong, cô vứt bộ đồng phục qua một bên, lúc này, trái tim đang thắt chặt của cô dường như mới hoàn toàn thả lỏng.

Mà khi thả lỏng, cảm giác chấn động lòng người khi nãy ở nhà Hứa Bạch Đinh mới chầm chậm tuôn ra.

Lúc đó anh... Cho cô cảm giác áp bức thật sự quá lớn.

Lâm Thanh Nhạc nhớ tới tư thế và động tác của hai người lúc đó, mặt hoàn toàn đỏ lên. Lúc đó, cô thật sự không cảm giác được anh là chàng trai trong trí nhớ, hơi thở và độ ấm trưởng thành mang theo sự thành thục trên người anh... Hoàn toàn không giống anh.

- --

Ngày hôm sau, vẫn phải thi cử, bởi vì nguyên nhân thi chung phòng, Lâm Thanh Nhạc vẫn gặp được Yên Đới Dung.

Yên Đới Dung đã không còn thân thiện giống như ngày đầu tiên nữa, lúc hai người chạm mặt, thậm chí cũng không thèm gật đầu chào hỏi.

Lâm Thanh Nhạc cũng không quan tâm, rốt cuộc cô ta và Hứa Đinh Bạch đã xảy ra chuyện gì, cô đột nhiên không thèm để ý nữa.

Thi trong vòng ba ngày, bởi vì là thi giữa kỳ nên kết quả có rất nhanh.

Ngày thứ hai sau khi thi xong, trường thông báo bên ngoài đã dán bảng xếp hạng.

"Thanh Nhạc Thanh Nhạc, đi thôi, đi xem thứ hạng thôi!" Vu Đình Đình chạy tới kéo cô, tràn đầy phấn khởi.

Tưởng Thư Nghệ đi theo bên cạnh Vu Đình Đình, chỉ xa cách nhìn cô chứ không nói gì.

Sai khi hai người bất đồng ý kiến về chuyện tát nước buổi trưa hôm đó, cho tới bây giờ cũng không nói với nhau câu nào.

"Ngây người ra đó làm gì, đi thôi."

Vu Đình Đình không biết chuyện của hai người, kéo Lâm Thanh Nhạc lên.

Có rất nhiều người đến xem bảng xếp hạng, ba người chen lấn một hồi lâu mới chen được vào trong.

"Xem xem tớ ở đâu... Đờ mờ, tại sao lại không có tớ... Tiêu rồi tiêu rồi.” Xếp hạng từ trái qua phải, Vu Đình Đình bước qua phải, sắc mặt càng ngày càng thê lương.

"Hạng hai trăm... Vậy mà tớ lại ở hạng hai trăm hai mươi??" Vu Đình Đình quay mặt lại với vẻ khiếp sợ, "Tớ cố gắng học tập như thế, chỉ được như vậy thôi sao?"

Tưởng Thư Nghệ: "..."

"Các cậu ở hạng mấy vậy?"

Thành tích của Tưởng Thư Nghệ trung bình, quanh năm vẫn quanh quẩn ở hạng một trăm, lần này cũng giống như vậy.

"Thanh Nhạc, cậu hạng mười tám à, không tệ nha." Vu Đình Đình nhìn thấy tên xếp ở phía trước, chua xót nói.

Lâm Thanh Nhạc tất nhiên đã thấy tên của mình lâu rồi, Trung học số 4 là trường trung học tốt nhất ở Khê Thành, hạng mười tám đúng là không tệ.

Nhưng cô không thể trở nên vui vẻ, dường như cô có thể tưởng tượng được sau khi mẹ cô biết được thứ hạng của cô sẽ nói gì.

"Kết quả môn toán của cậu là 147 điểm? Cũng quá tốt rồi, hạng nhất toán học cũng mới có 144." Vu Đình Đình sờ cằm, "Ừm... Nếu như Tiếng Anh của cậu tốt hơn một chút, nằm trong top 10 chắc chắn không thành vấn đề.”

Đúng vậy, kéo điểm nghiêm trọng nhất chính là Tiếng Anh của cô.

Cô cũng không biết sao lại thế, dù sao cô cũng không quá thích môn học này.

Vu Đình Đình: "Úc Gia Hữu hạng thứ tư, không hổ là nam thần!"

"Tớ về trước đây." Lâm Thanh Nhạc gật đầu với hai người, quay người đi về phía phòng học.

"Vậy mà đã đi rồi sao..." Vu Đình Đình nhìn về phía Tưởng Thư Nghệ, người phía sau không có phản ứng gì.

Ánh mắt của Vu Đình Đình chuyển qua chuyển lại giữa hai người, cuối cùng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nghi ngờ nói, "Có phải là... hai cậu cãi nhau không?"

Tưởng Thư Nghệ quay đầu đi: "Tớ cũng về đây."

"Này?"

Sau khi trở về phòng học, giáo viên chủ nhiệm phân phát bài thi, khen ngợi một số học sinh đứng đầu trong lớp, đương nhiên, còn đặc biệt khen Lâm Thanh Nhạc. Bởi vì giáo viên chủ nhiệm dạy toán, đối với học sinh yêu thích môn học này lại càng yêu quý không thôi.

Giáo viên chủ nhiệm thổi phồng những ý tưởng giải toán của cô đến mức ba hoa chích chòe, khiến cho Lâm Thanh Nhạc cảm thấy có hơi ngại ngùng.

Sau khi tự học buổi tối kết thúc trở về nhà, cô đặt bài thi toán ở trước nhất, thậm chí len lén nhớ những từ ngữ mà giáo viên chủ nhiệm đã khen, cô nghĩ... Đến lúc đó có thể nói cho mẹ cô nghe.

"Mẹ, mẹ về rồi."

Hôm nay Lâm Vũ Phân tăng ca, tan làm thì trời đã khuya, Lâm Thanh Nhạc ở nhà nấu cho bà một phần ăn khuya.

"Con ăn chưa?" Lâm Vũ Phân đổi giày.

Lâm Thanh Nhạc: "Con không đói bụng, chỉ nấu cho mẹ thôi."

"Ngoan."

Lâm Thanh Nhạc thấy bà ấy đi đến, liếc mắt nhìn phiếu điểm và bài thi trên bàn, "Đúng rồi mẹ, kết quả thi giữa kỳ đã có rồi, ở đó."

"Vậy à?" Lâm Vũ Phân vội vàng đi tới cầm lên, bà cầm bài thi đầu tiên chính là bài thi toán học mà Lâm Thanh Nhạc cố ý đặt ở trước nhất, số điểm 147 màu đỏ như hoa hồng trên bài thi rất rõ ràng.

"Con thi được hạng mấy vậy?" Lâm Vũ Phân nhìn điểm số, hỏi.

Lâm Thanh Nhạc: "Mười tám ạ."

Lâm Vũ Phân dừng lại: "Cái gì?"

"Hạng mười tám." Lâm Thanh nhấn mạnh, "Con thi được hạng mười tám."

"Sao con chỉ thi được hạng mười tám thế? Không phải con nói con nghe hiểu sao, sao lại còn thi tệ như vậy."

Lòng tràn đầy chờ mong và những lời muốn nói đầy trong đầu dường như thuận theo đó mà biến mất không còn gì.

"Hạng mười tám cũng không phải rất tệ, không tin mẹ hỏi cô..."

“Cách top ba xa như vậy mà còn gọi là không tệ? Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, con nhất định phải cố gắng, nhất định phải làm được tốt nhất, hạng mười tám kia có thể thi vào trường học tốt nhất Đế Đô sao, rất nguy hiểm, sơ ý một chút thì sẽ không thi đậu. Con phải ổn định, ổn định thì mới được."

Sắc mặt Lâm Thanh Nhạc khó chịu: "Được... Vậy đưa bài thi cho con đi, con về phòng đây."

"Này, con... Mẹ mới nói con vài câu thì đã không muốn nghe nữa rồi sao!"

Lâm Vũ Phân thấy cảm xúc của con gái lập tức hạ xuống tới mức đóng băng, có lẽ cũng cảm thấy mình nói hơi nặng một chút, bà hòa hoãn lại, đi tới giữ chặt tay Lâm Thanh Nhạc: "Thanh Nhạc, không phải mẹ cố ý như vậy đâu, chỉ là mẹ nói thật, con phải biết, muốn thi vào trường đại học tốt nhất, vậy ngày thường con phải vững vàng ở trong top ba, vậy thì xác suất thành công mới lớn được, có đúng không?"

Hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn và những người xung quanh khiến Lâm Thanh Nhạc biết cô nhất định phải thi tốt, nhất định phải thành tài, tương lai nhất định phải vững vàng nắm giữ được cuộc sống của mình... Đạo lý này cô đều hiểu, cho nên cô đã và đang rất cố gắng.

"Con biết rồi." Lâm Thanh Nhạc rút bài thi trong tay Lâm Vũ Phân về.

Nhưng mà, quả nhiên cô không thể ôm tâm tư rằng mẹ cô sẽ khen cô, không có hạng nhất, ý nghĩ này cũng không thực tế.

"Con về phòng đây."

"Haiz..."

- --

Tâm trạng buồn bực vẫn còn qua ngày hôm sau.

Hôm đó là thứ bảy, Lâm Vũ Phân nghỉ ngơi ở nhà một ngày. Bởi vì chuyện tối hôm qua, Lâm Thanh Nhạc cũng không muốn ở nhà, cho nên đeo ba lô ra ngoài.

"Cô bé, hôm nay cháu có ăn bún không?" Khi đi đến ngã tư quen thuộc kia, chú Mễ Tuyến cười chào hỏi.

"Không ạ, cháu đã ăn rồi.” Lâm Thanh Nhạc nói xong thì hỏi, "Chú ơi, hôm nay cậu ấy ra đây chưa?"

Chú Mễ Tuyến: "Tên nhóc Hứa Đinh Bạch đó à, hôm qua có đến trường học, hôm nay lại chưa thấy nó ra, có lẽ là không đi học rồi.”

"Cảm ơn chú."

Thật ra Lâm Thanh Nhạc chính là đến thử vận may, thứ bảy anh có lên lớp, nếu như hôm nay anh đi học, cô sẽ đến thư viện.

Nhưng bây giờ, cô có thể đến nhà anh nhìn một lát.

Đi vào hẻm nhỏ quen thuộc, lên lầu đi đến cửa sau nhà Hứa Đinh Bạch, cô theo thói quen mò đến vị trí giấu chìa khóa.

Trống không, anh không có để ở đây.

Lâm Thanh Nhạc không do dự, lập tức gõ cửa. Hôm nay không gõ quá lâu, không tới một phút cửa đã mở ra.

Cô nhìn thấy Hứa Đinh Bạch đứng phía sau cánh cửa, sắc mặt anh nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc gì.

"Hôm nay cậu không đến trường sao?"

"Ừ."

"Tại sao cậu không để chìa khoá ở bên ngoài vậy..."

"Tôi, quên."

“Vậy lần sau cậu nhớ để vào đó." Lâm Thanh Nhạc nói: "Nếu không, sau này bà Khương vào sẽ không tiện. Tớ không phải hoàn toàn là vì tớ, tớ là nói bà Khương, bà ấy sẽ lo lắng cho cậu."

Hứa Đinh Bạch nhấp môi dưới, không nói gì. Nhưng mà, hôm nay anh cũng không ngăn cô.

Lâm Thanh Nhạc ý thức được chuyện này, trong lòng vui mừng, lướt qua anh đi vào phòng.

Lâm Thanh Nhạc: "Hôm nay cậu không đến trường, ở nhà làm gì vậy..."

Hứa Đinh Bạch sẽ không thừa nhận ở nhà là bởi vì hôm nay là thứ bảy, là ngày cô được nghỉ. Anh càng sẽ không thừa nhận, sâu trong nội tâm mình hi vọng hôm nay cô sẽ đến.

"... Không có gì."

"Ồ."

Sau đó Lâm Thanh Nhạc không nói chuyện nữa, hôm nay cô có chút im lặng, mà nếu cô im lặng, bầu không khí giữa hai người sẽ có sự xấu hổ vi diệu. Loại vi diệu này khiến Hứa Đinh Bạch rất khó không nghĩ tới chuyện xảy ra đêm hôm đó, lúc ấy anh hung ác muốn làm cô sợ hãi, cho nên ra tay không nhẹ không nặng.

Hôm nay cô khác thường khiến anh cảm thấy có thể chuyện đêm đó đã sinh ra tác động gì đó trên người cô, bây giờ cô đối mặt với anh có lẽ sẽ cảm thấy sợ hãi. 

"Sợ rồi thì đừng đến nữa." Trong đầu anh nghĩ đến những chuyện này, cũng vô ý nói ra miệng.

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt một chút, kịp phản ứng: "Tớ đâu có sợ đâu... Cậu đang nói đến hôm đó hả? Hôm đó... Hôm đó vẫn may, nhưng sau khi trở về phát hiện khuy áo trên đồng phục bị hỏng rồi, à, nhưng mà tớ đã may lại rồi."

Giọng nói của Hứa Đinh Bạch có hơi căng cứng: "Chỉ vậy thôi?"

"Ừm... Ngoài ra thì là cánh tay và cổ có đau hơi một chút." Lâm Thanh Nhạc thành thật nói, "Cậu dùng sức mạnh quá..."

Là rất dùng sức, thô lỗ lại tùy tiện, anh thậm chí không rõ mình có đụng trúng chỗ nào không thích hợp hay không.

Đầu ngón tay không hiểu sao lại nóng lên, Hứa Đinh Bạch hít nhẹ một hơi, vùng vẫy một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Rất nghiêm trọng sao?"

Lâm Thanh Nhạc ngẩn người, câu nói ngầm quan tâm này của anh khiến tâm trạng cô tốt lên, cái gì mà thành tích, cái gì mà áp lực, trong lúc nhất thời, những chuyện vốn phiền phức đều không thấy phiền nữa.

"Cũng không nghiêm trọng..." Lâm Thanh Nhạc ngây người một hồi, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại sửa miệng, "Không không không, nghiêm trọng, nghiêm trọng."

Hứa Đinh Bạch nhíu mày: "Rốt cuộc có nghiêm trọng hay không?"

"Nghiêm trọng!" Lâm Thanh Nhạc nói, "Cho nên, để đền bù, cậu có thể đồng ý với tớ một chuyện không..."

Hứa Đinh Bạch: "... Chuyện gì?"

"Rất đơn giản thôi, tớ chỉ hi vọng sau này tớ đến nhà cậu, cậu đừng nói những lời kia nữa.” Lâm Thanh Nhạc khụ một tiếng, bắt chước anh nói, "Tại sao cậu lại tới đây, tại sao còn chưa đi?"

Lâm Thanh Nhạc học giọng điệu lúc anh nói chuyện, đâu ra đấy thật đúng là bắt được tinh túy.

Sau khi học xong, cô còn cười nói, "Tớ đều nghe chán cả rồi Hứa Đinh Bạch, sau này tớ không muốn nghe nữa."

Hứa Đinh Bạch không nói gì, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng đập qua đập lại trong lòng ngực, không khí cũng trở nên nóng bừng.

Anh biết giờ phút này cô nhất định là đang nhìn chằm chằm vào mình, anh đột nhiên cảm thấy hơi kích động, nhanh chóng xoay người vào phòng bếp.

Lâm Thanh Nhạc không ngờ anh không thèm trả lời cô mà đã đi làm chuyện của mình, cô nhìn anh đưa tay tìm cái gì đó, sau đó mò được ấm nước nóng, cầm chắc cái ly, đổ nước bên trong ra.

Lâm Thanh Nhạc đi theo, thấp thỏm hỏi: "Cậu sẽ đồng ý với tớ chứ?"

Hứa Đinh Bạch đưa lưng về phía cô, uống một hớp nước, bởi vì lòng rối loạn nên suýt chút nữa thì bị sặc.

"Hứa..."

"Tôi có đồng ý hay không, không phải cậu cũng sẽ tới sao."

"Hả?"

"Nếu như cậu cũng sẽ tới, tôi có đồng ý hay không có quan trọng không."

Lâm Thanh Nhạc: "Quan trọng chứ."

"...Ồ."

Ồ, cái gì?

Trong lúc nhất thời Lâm Thanh Nhạc không thể hiểu được, ngước mắt nhìn anh.

Anh vẫn không quay đầu lại, nhưng ngay sau đó, cô lại nghe thấy giọng nói rất nhạt của anh truyền đến, "Vậy sau này tôi sẽ không nói nữa."

Chapter
footer(); ?>