Chương 18: Đêm Nay Hẳn Sẽ Có Chuyện!

Kỳ thực, Yến quốc có quy định trưng binh nhất định, ví như một hộ, bốn đinh rút một, ba đinh rút một, hoặc cùng lắm là hai đinh rút một.

Nhưng vì Yến quốc môn phiên san sát, mỗi môn phiệt đều có tài sản sự nghiệp của bản thân, cũng có dong hộ cùng tư binh, đám môn phiệt này tựa như con đỉa bám trên người đề quốc, hút dinh dưỡng của đế quốc, từ từ khiến cho năng lực trưng binh, thu thuế của triều đình ngày càng có hạn, mà giờ đột nhiên có chiến sự, cho nên chỉ có thể đột ngột trưng binh.

Không thể trách được, vị quân chủ Yến quốc hiện tại vừa nắm quyền đã tận sức tập quyền cùng tước phiên, bởi đế quốc này nhìn thì mạnh mẽ, nhưng mục rỗng hết cả rồi.

Còn may là Càn quốc cùng Tấn quốc cũng không khá hơn là bao, sĩ phu cũng đã mục nát, tạo thành đuôi to khó vẫy. Đặc biệt là Càn quốc, sở hữu mảnh đất Giang Nam màu mỡ, thương mậu cũng phát triển. Nhưng triều đình Càn quốc lại không thể thu được thương thuế, tài chính túng quẫn, thậm chí nhiều khi, lương bổng cho thiết kỵ đóng quân phòng ngự Yến quốc cũng phải khất nợ.

Vì “Lão Trịnh gia” ở Hổ Đầu thành có chút sản nghiệp, lại thêm Lương Trình mặc giáp trụ cũng có bộ dạng không tệ, vào doanh liền được phong ngũ trưởng, năm người là một ngũ, cho nên có thể nhận thêm ba tên dân phu.

Tại sao lại thêm ba? Bởi Tiết Tam không tính trong này.

Dằn vặt một hồi, dựng lều vải, sắp xếp đồ đạc, xong xuôi thì đã là buổi chiều.

Ba người Trịnh Phàm ngồi ngoài lều, gặm lương khô.

Bánh Hành chiên, dầu nhiều, lại có nhân thịt, hương vị không tệ.

Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của ba người khác, Trịnh Phàm liền cho mỗi người một cái bánh, ba người phấn khỏi nhận lấy, cảm ơn rối rít.

Đối với việc này, Lương Trình cũng có có ý kiến, hắn chỉ ngồi đó, yên lặng quan sát nơi đóng quân cùng với nhìn đám kỵ binh Yến quốc thi thoảng lướt qua.

- Nhìn cái gì vậy?

Trịnh Phàm hỏi.

- Nhìn, đối thủ sau này của chúng ta.

Trịnh Phàm: “…”

Một câu “Bệnh thần kinh”, do dự một chút lại cũng không nói ra.

Tuy nói Trịnh Phàm hắn cũng không trung thành gì với Đại Yến này, cũng chẳng có tình cảm gì cho cam, nhưng không tới mức, vừa tới được mấy ngày đã nghĩ tới việc tạo phản.

Nhưng hiển nhiên, đám Ma vương dưới tay hắn này, kỳ thực đã sớm tính toán xong.

Ngày đầu tiên cứ thế trôi qua, tựa như đi cắm trại dã ngoại, dựng lều, ngắm sao.

Có điều, sớm ngày thứ hai, tiếng quân hào vang lên, khung cảnh nhàn nhã lập tức bị đánh vỡ.

Từng đám sĩ tốt cầm roi da, thúc mọi người lên đường, dân phu ngơ ngác bị gọi… lại ngơ ngác lên đường.

Đại quân đi phía trước, mà dân phu đi sau vận chuyển lương thảo, đại quân đã sớm xuất phát từ hôm trước.

Trừ bỏ lúc trưa dừng lại nghỉ một chút, đám người cần mẫn vận chuyển lương thảo.

Càng vào sâu trong hoang mạc, bão cát càng lớn, điều khiến Trịnh Phàm bất ngờ, chính là vốn tưởng bản thân sẽ không chịu nổi, nhưng hóa ra lại có thể cắn răng chống đỡ, không cần Lương Trình cùng Tiết Tam hỗ trợ.

Chờ tới đêm xuống, Trịnh Phàm nhân lúc Tiết Tam đi kiếm củi lại tự dựng lều trại.

Nồi sắt nhỏ đặt lên bếp tạm, Tiết Tam lại lấy bột mì đã chuẩn bị, bắt đầu nặn bột làm mì sợi.

Vấn đề hậu cần, Phong Tứ Nương đã chuẩn bị hoàn thiện nhất, dù sao có Trịnh Phàm ở đây, mọi người cũng không thấy không nỡ tiêu tiền.

Hơn nữa, dù là bất cứ ai, cũng không có ý “Tích tiền dưỡng lão”, đặc biệt là sau khi xác định con đường, một là thành công, hai là chết.

Thành công thì không cần lo thiếu tiền, mà chết thì lại càng không cần tới tiền.

Trong đội ngũ, ba người còn lại quỳ ngồi bên cạnh, nuốt nước bọt ừng ực.

Chờ mì sợi thả vào trong nồi, lại thấy Tiết Tam lấy ra từng lọ hương liệu quý giá, ba người càng thêm kích động.

- Được rồi đây.

Tiết Tam hô một tiếng, múc cho Trịnh Phàm một bát lớn, lại lấy cho bản thân cùng Lương Trình một bát, sau đó chỉ chỉ vào nồi:

- Các ngươi tự chia.

Ba người lập tức đi tới vớt mì sợi, cuối cùng ngay cả nước mì cũng húp sạch.

No da bụng, trùng da mắt, Trịnh Phàm ăn xong bữa tối, chuẩn bị về lều vải nghỉ ngơi, lại bị Lương Trình gọi lại.

- Sao vậy?

- Có chút vấn đề.

Lương Trình nhìn chung quanh, nói.

- Vấn đề gì?

- Chủ thượng, hôm qua lúc áp giải, ta đã kiểm tra lương thảo của chúng ta.

- Sao?

- Hơi ít.

- Thiếu?

- Hơn nữa, theo lý đại quân đi trước, nhưng từ đầu tới đây, ta lại không hề nhìn thấy dấu vết đại quân tiến lên.

Dân phu không có quyền biết chuyện, kỳ thực, lúc đánh trận, dù là quân chính quy bình thường cũng rất khó nắm được mục tiêu chiến lược là gì, còn dân phu, chỉ cần phụ trách áp giải lương thảo cùng hỗ trợ xây dựng doanh trại, nếu tình huống quá cấp bách, nói không chừng còn có thể bị đem ra làm tốt thí.

- Điều quan trọng nhất, chuyện này quá gấp gáp, từ lúc tòng chinh đến lúc xuất phát không tới một ngày, mà trước đó cũng hoàn toàn không có chút phong thanh, cũng không có chuẩn bị. Mục tiêu tiến công là ở đâu? Không biết. Quân đội phía trước có quy mô bao nhiêu? Không biết. Là tiến công chớp nhoáng hay đánh lâu dài? Không biết.

Tiết Tam nhích lại gần, giảm thấp âm thanh:

- Hay là, ta đi thăm dò một chút?

Đi thăm dò, thực tế là đi bắt người dò hỏi, mà Tiết Tam, rõ là dự định bắt quan quân để hỏi.

Trong doanh dân phu, có hai tên bách phu trưởng, một phụ trách chỉ huy dân phu di chuyển, một lĩnh một chi kỵ binh ở sau.

Hơn hai trăm quân chính quy, trông giữ hai ba ngàn dân phu, cũng đã đủ rồi.

Lương Trình lắc đầu một cái, nói:

- Chờ thêm hai ngày nữa rồi tính.

Đối với việc này, Trịnh Phàm cũng không biết gì cả, không phát biểu ý kiến, điều quan trọng nhất, là hắn tin tưởng Lương Trình cùng Tiết Tam, nếu không có gì bất ngờ, sau khi chuyển lương xong, mọi người có thể an ổn trở về là tốt nhất. Còn nếu có vấn đề, hắn muốn sống, vậy phải dựa vào hai người bọn họ, điểm này, Trịnh Phàm vẫn hiểu rõ.

Một đêm bình an.

Ngày thứ hai, dân phu tiếp tục tiến lên, chờ tới tối, lại tiếp tục đóng trại.

Ngày thứ ba lặp lại như cũ, mọi thứ vẫn bình tĩnh.

Tới hoàng hôn ngày thứ tư, doanh dân phu lần nữa cắm trại, vị trí lần này không tệ, bên cạnh có sông, hai bên có sườn dốc, có thể chắn bão cát.

Sau khi cắm trại, rất nhiều dân phu đều tới bên cạnh sông rửa ráy, mấy ngày di chuyển liên tục, trên người đều dính thêm vài lớp cát, trước không có điều kiện thì thôi, giờ có điều kiện, nhất định phải tắm một chút, tối mới có thể an giấc.

Ba người trong đội cũng ra múc nước, kiếm củi, dựng lều, Tiết Tam chỉ phụ trách làm cơm.

Trong doanh địa có thức ăn, nhưng phần lớn dân phu không thể có điều kiện tốt như “Lão Trịnh gia”, so ra, thức ăn trong doanh địa, cùng lắm có thể đem làm thức ăn cho heo.

Trịnh Phàm xuống sông tắm rửa một hồi, lúc lên bờ, đã thấy Lương Trình đứng bên cạnh.

Nhìn thấy cảnh này, Trịnh Phàm nhất thời có cảm giác, công chúa tắm rửa ngoài dã ngoại, tướng quân phụ trách ở bên trông chừng.

Chuyện này nghĩ thì nghĩ, nhưng tuyệt không thể nói ra, dù là đùa cũng không được nói, thực sự quá buồn nôn.

Có điều, hiển nhiên Lương Trình không ở đây để coi trừng, Trịnh Phàm vừa lên, hắn liền chủ động bước tới, nghiêm túc nói:

- Chủ thượng, đêm nay, hẳn là sẽ có chuyện.

Chapter
1 Chương 1: Kết Thúc Cùng Bắt Đầu
2 Chương 2: Chủ Thượng, Ngài Tỉnh Rồi Sao?
3 Chương 3: Thất Đại Ma Vương!
4 Chương 4: Gánh Hát Rong!
5 Chương 5: Huyết Tộc
6 Chương 6: Ta Mù A
7 Chương 7: Tên Của Khách Sạn
8 Chương 8: Ma Nhân Khiêu
9 Chương 9: Huyết Tộc Thức Tỉnh
10 Chương 10: Ngài Có Thích Không
11 Chương 11: Thẩm Vấn
12 Chương 12: Cần Sự Thừa Nhận?
13 Chương 13: Tình Hình Thế Giới?
14 Chương 14: Nịnh Hót, Tới Cùng!
15 Chương 15: Khôi Phục
16 Chương 16: Chinh Đinh
17 Chương 17: Tòng Quân
18 Chương 18: Đêm Nay Hẳn Sẽ Có Chuyện!
19 Chương 19: Tới Mãnh Liệt Một Chút!
20 Chương 20: Lần Đầu
21 Chương 21: Ngược Gió Bay Lên
22 Chương 22: Bắt Được Cá Lớn Rồi
23 Chương 23: Tranh Công
24 Chương 24: Khí Lực Của Trịnh Phàm!
25 Chương 25: Thăng Quan!
26 Chương 26: Trời Mưa, Thích Hợp Giết Người!
27 Chương 27: Đừng Bán Ta!
28 Chương 28: Ngày Mưa Thuộc Về Hấp Huyết Quỷ!
29 Chương 29: Hảo Kiếm!
30 Chương 30: Nguyên Tội
31 Chương 31: Xử Lý Xa Bang
32 Chương 32: Có Biến
33 Chương 33: Thân Thích Tới
34 Chương 34: Lựa Chọn
35 Chương 35: Duyên, Tuyệt Không Thể Tả.
36 Chương 36: Về Thành!
37 Chương 37: Chuyển Nhà
38 Chương 38: Ôn Nhu Hương
39 Chương 39: Người Quản Lý Chuyên Nghiệp
40 Chương 40: Cùng Qua Đó Tắm
41 Chương 41: Thứ Đáng Sợ Nhất, Không Khí Bỗng Trở Nên Yên Tĩnh
42 Chương 42: Nếu Chém?!
43 Chương 43: Phương Thức Thăng Cấp!
44 Chương 44: Mục Tiêu!
45 Chương 45: Hắc Tâm
46 Chương 46: Bắc Phong Lưu Thị
47 Chương 47: Động Thủ
48 Chương 48: Thỉnh Cầu Của Lão Vương
49 Chương 49: Về Thành
50 Chương 50: Chúng Ta Là Một Đoàn Thể Nhân Ái
51 Chương 51: Đàm Thù Lao
52 Chương 52: Mô Hình Thật
53 Chương 53: Nửa Bước Cửu Phẩm!
54 Chương 54: Tập Thể Tấn Cấp!
55 Chương 55: Học Tập
56 Chương 56: Lớp Bổ Túc Cấp Tốc Của Ma Vương
57 Chương 57: Chủ Thượng, Thiên Phú Dị Bẩm!
58 Chương 58: Nhi Tử Thất Bại
59 Chương 59: Đầu Óc Linh Hoạt
60 Chương 60: Làm Cha Nuôi
61 Chương 61: Muốn Thu Hết
62 Chương 62: Cắt Chỉ
63 Chương 63: Thành Công?!
64 Chương 64: Trẻ Con Mới Chọn!
65 Chương 65: Ta Không Chỉ Muốn Ăn Cơm
66 Chương 66: Trấn Bắc Quân Trịnh Phàm
67 Chương 67: Đang Tìm Cái Này Sao?
68 Chương 68: Mẹ Kế Khó Làm
69 Chương 69: Trấn Bắc Phủ Làm Việc, Không Cần Giải Thích!
70 Chương 70: Đánh Cược
71 Chương 71: Hiếu Nhất Ba
72 Chương 72: Ma Hoàn Lại Hiện
73 Chương 73: Husky
Chapter

Updated 73 Episodes

1
Chương 1: Kết Thúc Cùng Bắt Đầu
2
Chương 2: Chủ Thượng, Ngài Tỉnh Rồi Sao?
3
Chương 3: Thất Đại Ma Vương!
4
Chương 4: Gánh Hát Rong!
5
Chương 5: Huyết Tộc
6
Chương 6: Ta Mù A
7
Chương 7: Tên Của Khách Sạn
8
Chương 8: Ma Nhân Khiêu
9
Chương 9: Huyết Tộc Thức Tỉnh
10
Chương 10: Ngài Có Thích Không
11
Chương 11: Thẩm Vấn
12
Chương 12: Cần Sự Thừa Nhận?
13
Chương 13: Tình Hình Thế Giới?
14
Chương 14: Nịnh Hót, Tới Cùng!
15
Chương 15: Khôi Phục
16
Chương 16: Chinh Đinh
17
Chương 17: Tòng Quân
18
Chương 18: Đêm Nay Hẳn Sẽ Có Chuyện!
19
Chương 19: Tới Mãnh Liệt Một Chút!
20
Chương 20: Lần Đầu
21
Chương 21: Ngược Gió Bay Lên
22
Chương 22: Bắt Được Cá Lớn Rồi
23
Chương 23: Tranh Công
24
Chương 24: Khí Lực Của Trịnh Phàm!
25
Chương 25: Thăng Quan!
26
Chương 26: Trời Mưa, Thích Hợp Giết Người!
27
Chương 27: Đừng Bán Ta!
28
Chương 28: Ngày Mưa Thuộc Về Hấp Huyết Quỷ!
29
Chương 29: Hảo Kiếm!
30
Chương 30: Nguyên Tội
31
Chương 31: Xử Lý Xa Bang
32
Chương 32: Có Biến
33
Chương 33: Thân Thích Tới
34
Chương 34: Lựa Chọn
35
Chương 35: Duyên, Tuyệt Không Thể Tả.
36
Chương 36: Về Thành!
37
Chương 37: Chuyển Nhà
38
Chương 38: Ôn Nhu Hương
39
Chương 39: Người Quản Lý Chuyên Nghiệp
40
Chương 40: Cùng Qua Đó Tắm
41
Chương 41: Thứ Đáng Sợ Nhất, Không Khí Bỗng Trở Nên Yên Tĩnh
42
Chương 42: Nếu Chém?!
43
Chương 43: Phương Thức Thăng Cấp!
44
Chương 44: Mục Tiêu!
45
Chương 45: Hắc Tâm
46
Chương 46: Bắc Phong Lưu Thị
47
Chương 47: Động Thủ
48
Chương 48: Thỉnh Cầu Của Lão Vương
49
Chương 49: Về Thành
50
Chương 50: Chúng Ta Là Một Đoàn Thể Nhân Ái
51
Chương 51: Đàm Thù Lao
52
Chương 52: Mô Hình Thật
53
Chương 53: Nửa Bước Cửu Phẩm!
54
Chương 54: Tập Thể Tấn Cấp!
55
Chương 55: Học Tập
56
Chương 56: Lớp Bổ Túc Cấp Tốc Của Ma Vương
57
Chương 57: Chủ Thượng, Thiên Phú Dị Bẩm!
58
Chương 58: Nhi Tử Thất Bại
59
Chương 59: Đầu Óc Linh Hoạt
60
Chương 60: Làm Cha Nuôi
61
Chương 61: Muốn Thu Hết
62
Chương 62: Cắt Chỉ
63
Chương 63: Thành Công?!
64
Chương 64: Trẻ Con Mới Chọn!
65
Chương 65: Ta Không Chỉ Muốn Ăn Cơm
66
Chương 66: Trấn Bắc Quân Trịnh Phàm
67
Chương 67: Đang Tìm Cái Này Sao?
68
Chương 68: Mẹ Kế Khó Làm
69
Chương 69: Trấn Bắc Phủ Làm Việc, Không Cần Giải Thích!
70
Chương 70: Đánh Cược
71
Chương 71: Hiếu Nhất Ba
72
Chương 72: Ma Hoàn Lại Hiện
73
Chương 73: Husky
footer(); ?>