Chương 25: Thăng Quan!

Trịnh Phàm tới bên ngoài quân trướng, bên ngoài cũng không có binh sĩ trấn giữ, chỉ có một mình lão giả mặc tử y đứng ôm kiếm ngoài cửa.

Cũng không để Trịnh Phàm chờ, Trịnh Phàm vừa tới, lão giả liền đưa tay xốc mành, ra hiệu cho Trịnh Phàm đi vào.

Sau khi vào trong, vị nữ tướng mà hắn biết từ trong miệng Tiết Tam cũng không hề tắm.

Nàng mặc nguyên bộ huyết giáp nổi bật lúc trước, ngồi quỳ chân phía sau bàn, trong tay cầm văn thư, lông mày hơi nhíu lại, anh khí uyển chuyển.

Trịnh Phàm bước tới, hơi do dự, lại quỳ một chân xuống.

- Bái kiến Tướng quân.

Lần này, hắn cũng không nói hai chữ “Mạt tướng” nữa.

Nữ tướng mặc huyết giáp thu văn thư trong tay lại, hứng thú nhìn Trịnh Phàm quỳ một gối bên dưới.

- Lần này ngươi lập không ít công lao, ta muốn khen thưởng ngươi.

Trịnh Phàm không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn lại.

Hắn nhìn tới hầu kết của đối phương, thế nhưng có khôi giáp che chắn, nên cũng không nhìn rõ.

Hơn nữa, khôi giáp che chắn, hắn cũng không biết vóc người nữ nhân này thế nào.

Dù sao, hiệu quả che chắn của khôi giáp, mạnh hơn quần áo nhiều.

Trịnh Phàm cũng không hiểu sao lại nghĩ tới mấy chuyện này, hẳn có thể là do hắn quá sốt sắng, cho nên bản năng phân tán tư duy.

Nam nhân có hai đại não, cả hai đều chỉ lớn chừng hạt đào, lúc một cái hoạt động, cái còn lại sẽ rơi vào trạng thái trì độn.

Mà vị Tướng quân này, cũng có chút lúng túng, nàng vẫn quen cảnh, muốn khen thưởng ai đó, người đó sẽ hô to biểu lộ trung tâm, vì đại lão cống hiến, không cầu mong gì khác.

Đương nhiên, lời này không thể coi là thật, nhưng dù sao, cũng nên có chút quy trình.

Mà người trước mắt, lại có chút không phối hợp diễn xuất.

Khóe miệng nàng khẽ nở nụ cười:

- Ta có hai loạn khen thưởng, cho ngươi tự lựa chọn. Thứ nhất, tới thân binh doanh của ta, trở thành gia đinh Lý gia ta, sau hai năm, ta có thể để ngươi ra ngoài, lúc đó đường ngươi đi sẽ trở nên rộng hơn nhiều. Mà điều còn lại, ngươi là người Hổ Đầu thành chứ?

- Đúng vậy.

- Binh bộ cùng Hộ bộ mới hạ chiếu lệnh, mấy năm nay mã phỉ quá nhiều, cho nên muốn thành lập đội ngũ hộ thương cho riêng mỗi thành trì. Có điều, lại không hề phát quân phí quân giới, chỉ cho ba trăm biên chế, những thứ còn lại, địa phương tự giải quyết. Cho nên, lựa chọn thứ hai, chính là trở thành Giáo úy hộ thương khu vực Hổ Đầu thành.

Nói tới đây, vị Tướng quân này cũng cảm thấy có chút nói không thông, dừng lại một chút, nói tiếp:

- Quên đi, chờ mai đại quân khởi hành, ngươi theo ta về Lý gia, tiền đồ ngày sau sẽ không…

- Ta chọn cái thứ hai!

Trịnh Phàm lập tức ngẩng đầu nói.

Thanh âm nữ tướng bỗng hơi ngừng lại.

Tựa như có chút không dám tin, lại hỏi lại:

- Chọn… cái nào?

Trịnh Phàm không chút do dự, lặp lại:

- Cái thứ hai.

Thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng. Hắn ở Hổ Đầu thành, tốt xấu cũng có bảy tên Ma vương, mở miệng ngậm miệng đều gọi hắn là chủ thượng.

Hắn có ngốc, cũng không tới nhà người ta làm gia đinh?

Điểm quan trọng nhất, hắn hiểu rõ hắn thế nào, công lao lần này, là do hai người Lương Trình đem lại, hắn chỉ đứng ra nhận lấy mà thôi.

Nếu thực muốn hắn theo đám người này ra ngoài lang bạt, Trịnh Phàm cảm thấy, bản thân có thể chết mà không biết chết thế nào.

- Ngươi, sẽ không hối hận?

Trịnh Phàm hít một hơi thật sâu, nghiêm túc lắc dầu:

- Không hối hận.

- Có thể cho ta biết lý do không? Gia đinh Lý gia ta, không lọt nổi mắt xanh của ngươi?

Trịnh Phàm lập tức đáp:

- Hổ Đầu thành là nhà ta, ta không nỡ rời khỏi nó.

- Chủ thượng, kỳ thực ta thấy làm gia đinh cũng tốt, nói không chừng còn có thể trở thành cực phẩm gia đinh.

Tiết Tam có chút trêu đùa.

Trịnh Phàm không để ý tới cái miệng ba hoa của Tiết Tam.

Có thể, với người bình thường mà nói, làm gia đinh Lý gia là một đề nghị khó thể từ chối, gia đinh Lý gia không giống như gia đinh hào môn bình thường, không phải là làm việc vặt, mà là tư binh, ăn ở đều là đồ tốt nhất, cũng là quần thể trung thành với gia chủ nhất, khá giống Ngự Lâm quân của Hoàng đế.

Có thể nói, tiến vào vòng tròn kia, ở đó ba năm năm, hoàn toàn có thể thành dòng chính Lý gia.

Mà Lý gia này, theo tin tức Tiết Tam tìm hiểu được, là gia tộc lớn nhất Bắc Phong quận, nhân số không nhiều, dòng dõi cũng không quá hưng thịnh, nhưng thực sự là võ tướng thế gia, đời đời kế tục tước vị Trấn Bắc hầu.

Nhưng Trịnh Phàm sau có thể bỏ đám thủ hạ, tới nhà người ta làm gia đinh?

Với thế giới này, chỉ có bảy tên “Thủ hạ” này, mới có thể khiến hắn cảm thấy an toàn,

Hơn nữa, xét từ góc độ phát triển cá nhân, hán làm ông chủ nhỏ, còn hơn đi làm thuê cho người khác.

- Tối qua cắm trại, ta đã cố tình tới quân trướng nghe bọn hắn nói chuyện.

- Quân trướng của nữ nhân kia?

Lương Trình nhìn về phía Tiết Tam.

Tiết Tam lắc đầu:

- Lão đầu ôm kiếm kia vẫn thủ hộ một bước không dời, giờ ta không thể nắm chắc giấu được lão, cho nên chỉ đi nghe lén một tên Tướng quân trung tầng, có điều nghe được không ít tin tức.

Trước mắt, tình cảnh của Trấn Bắc hầu Lý gia này cũng không dễ chịu.

Vì Man tộc vẫn không thể đoàn kết, cho nên trăm năm qua không có đại chiến quy mô lớn, nhiều nhất chỉ có thể nói là khởi động làm nóng người.

Cũng bởi vậy, địa vị Trấn Bắc hầu ngày càng xuống thấp, kỳ thực cũng phải trách bọn hắn, không biết đường một tay nuôi khấu, một tay thảo phạt.

Lại thêm quốc quân đời này muốn bắt tay vào việc tước phiên từ đây, trước là suy yếu sức mạnh phiên trấn, tiến hành tập quyền, lại có dự định xua quân với Trung Nguyên, xưng bá Trung Nguyên.

Trấn Bắc hầu hiện tại, trước đã bị ba đạo thánh chỉ triệu vào kinh, trên danh nghĩa là mừng đại thọ Thái hậu gia, nhưng thực tế là bị giam lỏng ở kinh thành.

Trước mắt, trên dưới Trấn Bắc quân có chút bàng hoàng.

- Cho nên, lần này là Lý gia thị uy sao?

Lương Trình hỏi.

- Hẳn là thế, cớ hai tên thám báo Trấn Bắc quân mất tích trong địa phận Man tộc, Trấn Bắc quân muốn vào tra khám, nhưng đối phương từ chối. Sau đó Trấn Bắc phủ liền phái mấy ngàn Trấn Bắc kỵ, trực tiếp giết tới. Tên Thủ lĩnh Man tộc kia cũng có chút đầu óc, muốn chặn cướp lương thảo, ai ngờ con đàn bà trẻ kia còn ác hơn, lấy mấy ngàn dân phu làm mồi, diệt sạch nhân mã mà bộ lạc kia phái ra.

Lương Trình nghe xong, gật gù nói:

- Cố ý khiêu khích khởi binh, là thể hiện sức khống chế của Lý gia với Bắc Phong quận cho triều đình thấy, để triều đình sợ ném chuột vỡ đồ, không dám làm gì Trấn Bắc hầu ở kinh thành.

Cố ý dùng dân phu làm mồi nhử, hẳn là muốn lấy chiến công nhanh chóng, để trận chiến không thể kéo dài này nhanh chóng kết thúc, dù sao, trận này là Hầu phủ tự chủ hành động, không phải là ý triều đình, Trấn Bắc phủ cũng không thể kéo dài, nhất định phải nhanh chóng kết thúc, nếu không để triều đình vấn trách, hoặc để các bộ lạc Man tộc đoàn kết lại, như vậy đều không phải Trấn Bắc phủ có thể gánh được.

Thứ hai, cũng là tự ô bản thân, để triều đình cùng các đại thần cảm thấy, Lý gia chỉ là một đám thất phu, hạ tính cảnh giác.

Phàm là gia tộc có phản tâm, muốn vấn đỉnh, trước khi khởi sự đều thu mua lòng người, giả như yêu dân như con. Chuyện Trấn Bắc phủ lấy mấy ngàn dân phu làm mồi nhử, nhất định sẽ nhanh chóng truyền ra, bách tính Hổ Đầu thành hay Bắc Phong quận đều sẽ có ác cảm với Trấn Bắc phủ, đây là cảnh mà triều đình rất vui vẻ nhìn thấy.

- Không nghĩ tới, ngươi lại hiểu như thế.

Trịnh Phàm có chút ngoài ý muốn nhìn Lương Trình.

Trong ấn tượng của hắn, Lương Trình vẫn là người kiệm lời ít nói, nhưng người như vậy, lại có thể suy nghĩ thấu triệt, tháo được mớ lòng bong rối rắm này để nhìn vào trong.

- Ta đã gặp những chuyện tương tự, thỏ chết nấu chó săn, đây là đạo lý xưa nay bất biến.

Hơn nữa, có đôi lúc, chỉ cần ngươi đứng ở vị trí kia, dù ngươi có trung tâm hơn nữa, cũng không thể đảm bảo thủ hạ của ngươi cũng trung tâm như ngươi.

Chapter
1 Chương 1: Kết Thúc Cùng Bắt Đầu
2 Chương 2: Chủ Thượng, Ngài Tỉnh Rồi Sao?
3 Chương 3: Thất Đại Ma Vương!
4 Chương 4: Gánh Hát Rong!
5 Chương 5: Huyết Tộc
6 Chương 6: Ta Mù A
7 Chương 7: Tên Của Khách Sạn
8 Chương 8: Ma Nhân Khiêu
9 Chương 9: Huyết Tộc Thức Tỉnh
10 Chương 10: Ngài Có Thích Không
11 Chương 11: Thẩm Vấn
12 Chương 12: Cần Sự Thừa Nhận?
13 Chương 13: Tình Hình Thế Giới?
14 Chương 14: Nịnh Hót, Tới Cùng!
15 Chương 15: Khôi Phục
16 Chương 16: Chinh Đinh
17 Chương 17: Tòng Quân
18 Chương 18: Đêm Nay Hẳn Sẽ Có Chuyện!
19 Chương 19: Tới Mãnh Liệt Một Chút!
20 Chương 20: Lần Đầu
21 Chương 21: Ngược Gió Bay Lên
22 Chương 22: Bắt Được Cá Lớn Rồi
23 Chương 23: Tranh Công
24 Chương 24: Khí Lực Của Trịnh Phàm!
25 Chương 25: Thăng Quan!
26 Chương 26: Trời Mưa, Thích Hợp Giết Người!
27 Chương 27: Đừng Bán Ta!
28 Chương 28: Ngày Mưa Thuộc Về Hấp Huyết Quỷ!
29 Chương 29: Hảo Kiếm!
30 Chương 30: Nguyên Tội
31 Chương 31: Xử Lý Xa Bang
32 Chương 32: Có Biến
33 Chương 33: Thân Thích Tới
34 Chương 34: Lựa Chọn
35 Chương 35: Duyên, Tuyệt Không Thể Tả.
36 Chương 36: Về Thành!
37 Chương 37: Chuyển Nhà
38 Chương 38: Ôn Nhu Hương
39 Chương 39: Người Quản Lý Chuyên Nghiệp
40 Chương 40: Cùng Qua Đó Tắm
41 Chương 41: Thứ Đáng Sợ Nhất, Không Khí Bỗng Trở Nên Yên Tĩnh
42 Chương 42: Nếu Chém?!
43 Chương 43: Phương Thức Thăng Cấp!
44 Chương 44: Mục Tiêu!
45 Chương 45: Hắc Tâm
46 Chương 46: Bắc Phong Lưu Thị
47 Chương 47: Động Thủ
48 Chương 48: Thỉnh Cầu Của Lão Vương
49 Chương 49: Về Thành
50 Chương 50: Chúng Ta Là Một Đoàn Thể Nhân Ái
51 Chương 51: Đàm Thù Lao
52 Chương 52: Mô Hình Thật
53 Chương 53: Nửa Bước Cửu Phẩm!
54 Chương 54: Tập Thể Tấn Cấp!
55 Chương 55: Học Tập
56 Chương 56: Lớp Bổ Túc Cấp Tốc Của Ma Vương
57 Chương 57: Chủ Thượng, Thiên Phú Dị Bẩm!
58 Chương 58: Nhi Tử Thất Bại
59 Chương 59: Đầu Óc Linh Hoạt
60 Chương 60: Làm Cha Nuôi
61 Chương 61: Muốn Thu Hết
62 Chương 62: Cắt Chỉ
63 Chương 63: Thành Công?!
64 Chương 64: Trẻ Con Mới Chọn!
65 Chương 65: Ta Không Chỉ Muốn Ăn Cơm
66 Chương 66: Trấn Bắc Quân Trịnh Phàm
67 Chương 67: Đang Tìm Cái Này Sao?
68 Chương 68: Mẹ Kế Khó Làm
69 Chương 69: Trấn Bắc Phủ Làm Việc, Không Cần Giải Thích!
70 Chương 70: Đánh Cược
71 Chương 71: Hiếu Nhất Ba
72 Chương 72: Ma Hoàn Lại Hiện
73 Chương 73: Husky
Chapter

Updated 73 Episodes

1
Chương 1: Kết Thúc Cùng Bắt Đầu
2
Chương 2: Chủ Thượng, Ngài Tỉnh Rồi Sao?
3
Chương 3: Thất Đại Ma Vương!
4
Chương 4: Gánh Hát Rong!
5
Chương 5: Huyết Tộc
6
Chương 6: Ta Mù A
7
Chương 7: Tên Của Khách Sạn
8
Chương 8: Ma Nhân Khiêu
9
Chương 9: Huyết Tộc Thức Tỉnh
10
Chương 10: Ngài Có Thích Không
11
Chương 11: Thẩm Vấn
12
Chương 12: Cần Sự Thừa Nhận?
13
Chương 13: Tình Hình Thế Giới?
14
Chương 14: Nịnh Hót, Tới Cùng!
15
Chương 15: Khôi Phục
16
Chương 16: Chinh Đinh
17
Chương 17: Tòng Quân
18
Chương 18: Đêm Nay Hẳn Sẽ Có Chuyện!
19
Chương 19: Tới Mãnh Liệt Một Chút!
20
Chương 20: Lần Đầu
21
Chương 21: Ngược Gió Bay Lên
22
Chương 22: Bắt Được Cá Lớn Rồi
23
Chương 23: Tranh Công
24
Chương 24: Khí Lực Của Trịnh Phàm!
25
Chương 25: Thăng Quan!
26
Chương 26: Trời Mưa, Thích Hợp Giết Người!
27
Chương 27: Đừng Bán Ta!
28
Chương 28: Ngày Mưa Thuộc Về Hấp Huyết Quỷ!
29
Chương 29: Hảo Kiếm!
30
Chương 30: Nguyên Tội
31
Chương 31: Xử Lý Xa Bang
32
Chương 32: Có Biến
33
Chương 33: Thân Thích Tới
34
Chương 34: Lựa Chọn
35
Chương 35: Duyên, Tuyệt Không Thể Tả.
36
Chương 36: Về Thành!
37
Chương 37: Chuyển Nhà
38
Chương 38: Ôn Nhu Hương
39
Chương 39: Người Quản Lý Chuyên Nghiệp
40
Chương 40: Cùng Qua Đó Tắm
41
Chương 41: Thứ Đáng Sợ Nhất, Không Khí Bỗng Trở Nên Yên Tĩnh
42
Chương 42: Nếu Chém?!
43
Chương 43: Phương Thức Thăng Cấp!
44
Chương 44: Mục Tiêu!
45
Chương 45: Hắc Tâm
46
Chương 46: Bắc Phong Lưu Thị
47
Chương 47: Động Thủ
48
Chương 48: Thỉnh Cầu Của Lão Vương
49
Chương 49: Về Thành
50
Chương 50: Chúng Ta Là Một Đoàn Thể Nhân Ái
51
Chương 51: Đàm Thù Lao
52
Chương 52: Mô Hình Thật
53
Chương 53: Nửa Bước Cửu Phẩm!
54
Chương 54: Tập Thể Tấn Cấp!
55
Chương 55: Học Tập
56
Chương 56: Lớp Bổ Túc Cấp Tốc Của Ma Vương
57
Chương 57: Chủ Thượng, Thiên Phú Dị Bẩm!
58
Chương 58: Nhi Tử Thất Bại
59
Chương 59: Đầu Óc Linh Hoạt
60
Chương 60: Làm Cha Nuôi
61
Chương 61: Muốn Thu Hết
62
Chương 62: Cắt Chỉ
63
Chương 63: Thành Công?!
64
Chương 64: Trẻ Con Mới Chọn!
65
Chương 65: Ta Không Chỉ Muốn Ăn Cơm
66
Chương 66: Trấn Bắc Quân Trịnh Phàm
67
Chương 67: Đang Tìm Cái Này Sao?
68
Chương 68: Mẹ Kế Khó Làm
69
Chương 69: Trấn Bắc Phủ Làm Việc, Không Cần Giải Thích!
70
Chương 70: Đánh Cược
71
Chương 71: Hiếu Nhất Ba
72
Chương 72: Ma Hoàn Lại Hiện
73
Chương 73: Husky
footer(); ?>