Chương 43: Gương Song Điệp

Sắc trời ảm đạm, thỉnh thoảng có một con chim bay lướt qua mặt sông phẳng lặng, chỉ thoáng qua rồi biến mất giữa sương khói mờ mịt.

Văn Tư Uyên đã nhìn thấy bóng người trong đình.

Bóng dáng yểu điệu đứng trong đình ven sông, vạt áo bị cơn gió lay động, dường như chờ đợi đã lâu. Hai con chim nhỏ màu vàng đậu trên mái hiên xám đậm, đang rỉa lông giữa màn mưa bụi lất phất, nhìn từ phía xa, người và cảnh yên tĩnh giống như một dòng sông cổ kính.

Mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của mình, Văn Tư Uyên hài lòng bước đến, vừa nhấc chân thì cánh tay đột nhiên tê rần, chiếc ô trong tay trượt xuống, bị gió cuốn bay nằm chỏng chơ trên mặt đất.

Văn Tư Uyên giật mình, muốn đi nhặt ô thì phát hiện chân mình cũng tê dại, cơ thể giống như biến thành người khác, trống rỗng không có sức. Y giẫm vào một hòn đá bị trượt chân, chật vật ngã quỳ gối xuống mặt đất đầy bùn, mưa bụi lạnh lùng ập vào mặt, bầu không khí quỷ dị khó lường. Một cơn sợ hãi không tên lan tràn trong lòng, y muốn cất giọng để người ở trong đình chú ý nhưng yết hầu như bị khóa chặt, cố gắng hết sức cũng chỉ có thể phát ra những tiếng thở dốc ú ớ.

Phía sau có người bước đến, người đó giẫm vào bùn làm bọt nước văng lên, cổ áo Văn Tư Uyên bỗng dưng bị siết chặt, y bị người vừa đến xách lên. Y cứng người nhìn mình giống như một cái bao bị người ta lôi đi, hai chân buông thõng vạch ra hai dấu dài trên mặt đất, đôi giày mua ở phường may Lục Hợp dính đầy bùn đất.

Y không nhìn thấy tướng mạo của đối phương, nhưng y cảm nhận được cánh tay của đối phương mạnh mẽ vững vàng, kéo y đi không tốn chút sức nào. Mưa bụi mịt mù biến mất, Văn Tư Uyên phát hiện mình bị lôi vào một căn nhà bị bỏ hoang. Không còn người kéo, Văn Tư Uyên ngã ngửa trên mặt đất, đau đến mức lồng ngực cứng lại.

Nơi này cách bờ sông không xa, xà nhà bị một lớp bụi dày che phủ, bởi vì không được tu sửa mà nóc nhà thủng vài chỗ, ánh sáng ảm đạm xuyên qua lỗ hổng, mơ hồ nhìn thấy những lớp sơn trên cột nhà bong ra từng mảng, hình như đây là một ngôi miếu sông bị bỏ hoang.

Giữa không gian u ám, có một gương mặt phong hoa tuyết nguyệt xuất hiện trong tầm mắt y, đôi môi ngậm ý cười nhạt, nhìn từ trên cao xuống, “Từ lúc chia tay đến giờ Văn huynh vẫn ổn chứ?”

Văn Tư Uyên nhận ra vị công tử văn nhã này, sau giây lát ngạc nhiên chấn động, suy nghĩ trong lòng y xoay chuyển nhanh chóng, chuyện Thổ Hỏa La y đã kiếm đủ lời đồng thời giúp đỡ nhiều việc, y tự thấy mình cũng xem như là người có công. Dựa theo tính tình của Tô Vân Lạc, chắc chắn sẽ không để lộ chuyện xảy ra hai hôm trước, ngoài chuyện này ra thì đâu còn lý do nào khác khiến vị công tử cao quý này tức giận, y lập tức bình tĩnh trở lại. Dường như để kiểm chứng suy đoán của mình, y phát hiện ngoại trừ nội lực bị khống chế thì bên ngoài đã khôi phục như thường, y ổn định tinh thần, đứng dậy vái chào: “Công tử đến Phù Châu khi nào? Sớm biết công tử ở đây, ta nên đến thăm mới phải.”

Văn Tư Uyên không nhắc một lời về chuyện mình bị lôi đến chật vật, Tả Khanh Từ dường như cũng đã quên, phong thái nho nhã lễ độ, “Không cần đa lễ, Văn huynh cũng đến đây vì Đại Hội Đấu Kiếm?”

“Ta đến đây xử lý chút việc riêng.” Văn Tư Uyên đảo qua sau lưng đối phương, ẩn trong góc tối của ngôi miếu hoang là bóng dáng mơ hồ của hai kẻ theo hầu.

Tả Khanh Từ nhẹ nhàng đâm thủng những lời dối trá, “Ta còn tưởng là Văn huynh có hẹn với người khác nên mới đội mưa đến tận đây.”

Văn Tư Uyên cố giữ vững vẻ bình tĩnh: “Công tử nói đùa.”

“Bình thường nói đùa thì không sao.” Tả Khanh Từ chậm rãi nhướng mày, “Nhưng Văn huynh sai người đi trộm gương Song Điệp thì có hơi quá đáng.”

Văn Tư Uyên giật mình, không đoán ra chàng đã biết mấy phần, “Không biết lời này của công tử là có ý gì?”

Tả Khanh Từ cũng không vòng vo, “Cẩm Giang cận tây yên thủy lục, tâm vĩ sơn đầu lệ chi thực. Chùm vải đó là Văn huynh tặng?”

Văn Tư Uyên ra vẻ không hiểu, “Quả vải gì cơ? Xin thứ cho tại hạ ngu dốt.”

“Câu thơ này mặc dù phong nhã, nhưng lại có ẩn ý.” Tả Khanh Từ ôn nhã cất lời, nhàn nhã như đang bình phẩm thơ văn: “Nhìn thì có vẻ liên quan đến cây vải, kì thực ở phía sau còn có câu Vạn lý kiều biên đa tửu gia, du nhân ái hướng thùy gia túc (Bên cầu vạn dặm nhiều quán rượu, khách thích nhà ai thì qua đêm ở nhà đó). Tặng bài thơ này cho người khác là có ẩn ý trách cứ người ta ăn đông ở tây, có mới nới cũ. Văn huynh nói xem có đúng không?”

Văn Tư Uyên thấy chàng giải thích rõ ràng như vậy thì lặng im không nói gì.

Tả Khanh Từ mỉm cười, lời nói nhẹ nhàng hài hước, “Đối với Văn huynh, Tô Vân Lạc giống như một gốc cây rụng tiền liên tục, không muốn buông tay cũng là lẽ thường tình.”

Văn Tư Uyên cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, bật cười gượng gạo: “Thì ra công tử vừa ý nàng ta? Không ngờ một Hồ cơ lại có may mắn như thế.”

Tả Khanh Từ nhìn đối phương chăm chú, giữa mày hiện lên vẻ âm u, chàng bỗng cảm thấy thú vị, “Văn huynh làm bạn với nàng nhiều năm, huynh cảm thấy Tô Vân Lạc là người như thế nào?”

Văn Tư Uyên sàng lọc từng chữ trong đầu, trả lời qua loa, “Ngoại trừ chuyện làm ăn thì những chuyện khác ta cũng không rõ lắm.”

“Trong mắt ta, nàng là người ngu xuẩn nhất thiên hạ.” Khác với Văn Tư Uyên cẩn trọng, Tả Khanh Từ nói năng tùy ý, thờ ơ nhận xét, “Có bản lĩnh phi phàm, nhưng bị người khác khống chế không thể làm theo ý mình, bị lợi dụng đủ kiểu không sao thoát ra được, đúng là đáng buồn biết bao.”

Sao Văn Tư Uyên lại không nghe ra ý đâm chọc trong đó, y bật cười: “Lời này của công tử hơi quá, trên giang hồ ai cũng có sở trường riêng, hợp tác trao đổi lợi ích với nhau, sao lại nói là lợi dụng? Huống hồ với bản lĩnh của nàng ta, ai có thể bắt ép được.”

Gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ kiêu ngạo, Tả Khanh Từ hơi gật đầu, “Không sai, đây cũng chính là điều mà ta muốn xin chỉ dạy, Văn huynh dùng phương pháp nào để kìm kẹp nàng trong lòng bàn tay?”

“Công tử hiểu lầm, ta…” Văn Tư Uyên định biện bạch, nhưng giọng nói của y chợt đứt đoạn, cổ họng giống như bị cái gì đó chặn lại, y há miệng thở dốc nhưng không có một chút không khí lùa vào phổi. Chỉ trong chốc lát, sắc mặt y tím tái, đầu đau như búa bổ, hai tay y vô thức bóp cổ, ngã quỳ trên mặt đất, giọng nói biến mất, chỉ còn lại những tiếng thở gấp vang vọng trong căn miếu.

Nụ cười của Tả Khanh Từ vẫn hoàn mĩ như cũ, nhưng lại nhuốm vẻ lạnh lẽo quỷ dị, chàng giống như Ngọc Diện Tu La đứng trên chín tầng trời xa xôi cúi đầu nhìn xuống.

Tầm mắt của Văn Tư Uyên dần mơ hồ, yết hầu bị y cào ra máu, vào lúc y cho rằng mình ngạt thở sắp chết thì đột nhiên lại có không khí tràn vào. Y thở dốc liên hồi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sợ hãi vuốt hầu kết, nhìn Tả Khanh Từ y đột nhiên nhớ đến một người, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch. Không thể nào, rõ ràng y đã thăm dò kỹ càng, đối phương quả thực là con trai ruột của Tả Hầu, năm đó vì chuyện đấu đá nội bộ mà mất tích. Vì có liên quan đến gia đình quyền thế nên y không dám tìm hiểu sâu, y hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra trong mười mấy năm hắn mất tích, nhưng sao hắn có thể…

Người trước mắt thanh quý ưu nhã, vẻ mặt bình tĩnh giống như những chuyện vừa xảy ra không hề tồn tại, “Võ lâm hào kiệt tụ tập đông đảo ở Phù Châu, khó tránh khỏi phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nếu từ đây giang hồ thiếu mất Bách Hiểu công tử thì đúng là một chuyện đáng tiếc.”

Lời nói tựa gió xuân truyền vào tai y chẳng khác nào đang đòi mạng, Văn Tư Uyên càng nghĩ càng sợ hãi, vô số lời đồn xuất hiện trong đầu khiến người y như rơi vào hầm băng, khó mà giữ được vẻ tỉnh táo, “Công tử không sợ làm tổn hại danh dự của Hầu phủ?”

Vẻ mặt Tả Khanh Từ ngạo mạn, không bận tâm phủi phủi ống tay áo: “Ba khắc sau, không có ai nhận ra Văn huynh được nữa, danh dự đương nhiên sẽ không hao tổn nửa phần.”

Lời của chàng nhẹ như mây bay gió thoảng, nhưng Văn Tư Uyên nghe vậy thì không rét mà run, y bỗng cảm thấy bất lực.

Hình như có vật gì đó lặng lẽ lướt qua, mấy chục sợi tóc của Văn Tư Uyên đột nhiên đứt đoạn, cuốn bay theo làn gió.

Sắc mặt Văn Tư Uyên xanh đen, y gần như không dám thở.

“Văn huynh kiên trì giữ kín miệng cũng không sao, không biết thứ tiếp theo rơi xuống là gì. Chờ đến khi mắt hay mũi rụng xuống thì hối hận cũng đã muộn.” Tả Khanh Từ mỉm cười, chàng có ý giết người rõ ràng nhưng giọng nói lại ôn tồn lễ độ, hai thứ trái ngược dung hòa vào nhau một cách kỳ dị.

Văn Tư Uyên sợ hãi vô cùng, mồ hôi lạnh thấm ướt vạt áo, y biết lúc này là thời khắc sinh tử, sống được hay không chỉ dựa vào may mắn, đành quyết tâm liều mạng: “Người khống chế nàng không phải ta.”

Tả Khanh Từ lạnh nhạt nhíu mày.

Hết chương 43.

Chapter
1 Chương 1: Đình Vân Tạ
2 Chương 2: Phi Khấu Nhi
3 Chương 3: Tướng mạo hào hoa phong nhã
4 Chương 4: Sơn Hà Đồ
5 Chương 5: Thù lao ngàn vàng
6 Chương 6: Chuyến đi vạn dặm
7 Chương 7: Vực Tuyết
8 Chương 8: Cơn thịnh nộ của trời cao
9 Chương 9: Kiếp sống đạo tặc
10 Chương 10: Săn Yêu Lang
11 Chương 11: Ra khỏi thung lũng
12 Chương 12: Đấu rượu
13 Chương 13: Thục vực Tam Ma
14 Chương 14: Mưu kế tuyệt diệu
15 Chương 15: Đàn và hát
16 Chương 16: Vòng sơ khảo
17 Chương 17: Giữa sân
18 Chương 18: Quân vương vào cuộc
19 Chương 19: Biến loạn đẫm máu
20 Chương 20: Trả hết nợ nần
21 Chương 21: Nghĩa khí ở đâu?
22 Chương 22: Cướp chim oanh kiều diễm
23 Chương 23: Thoát khỏi lao tù
24 Chương 24: Cướp công quay về
25 Chương 25: Múa trên hoang nguyên
26 Chương 26: Khinh Ly Kiếm
27 Chương 27: Chính Dương sừng sững
28 Chương 28: Chuyện trong núi
29 Chương 29: Người đến trong cơn mưa
30 Chương 30: Băng Hoa Thừa Lộ
31 Chương 31: Đại Hội Đấu Kiếm
32 Chương 32: Sóng gió đến
33 Chương 33: Kẻ địch đến gần
34 Chương 34: Cướp đường xa
35 Chương 35: Mưu đồ gì?
36 Chương 36: Kiếp nạn trùng trùng
37 Chương 37: Chờ gặp quân
38 Chương 38: Dung nhan biến đổi
39 Chương 39: Uy hiếp giai nhân
40 Chương 40: Nước xanh sương khói lượn lờ
41 Chương 41: Yến tiệc
42 Chương 42: Ván cờ
43 Chương 43: Gương Song Điệp
44 Chương 44: Tìm kiếm bên bờ sông
45 Chương 45: Đám mây hoảng loạn
46 Chương 46: Hạc Vĩ Bạch
47 Chương 47: Lòng khanh thay đổi
48 Chương 48: Ai là anh hùng?
49 Chương 49: Toái Hồn Liêm
50 Chương 50: Một Tấc Tương Tư
51 Chương 51: Đôi cánh của mây
52 Chương 52: Ký ức Thiên Đô
53 Chương 53: Bồng Lai Cốc
54 Chương 54: Chim nhạn mùa thu đến
55 Chương 55: Lục Ngạc Văn Thù
56 Chương 56: Nửa đêm tương tư
57 Chương 57: Lồng son buộc
58 Chương 58: Món nợ trước kia
59 Chương 59: Cớ sao duyên cạn
60 Chương 60: Tình kiếp đầu tiên
61 Chương 61: Mộng lưu ly
62 Chương 62: Lưới đôi
63 Chương 63: Đình giữa lưng chừng núi
64 Chương 64: Minh Muội Các
65 Chương 65: Vết thương lòng
66 Chương 66: Ngâm mình giữa hương thơm
67 Chương 67: Hướng gió nổi
68 Chương 68: Bụi bay trên đường
69 Chương 69: Hồng nhạn bay xa
70 Chương 70: Lòng chẳng phải đá xanh
71 Chương 71: Rồng lặn trong biển
72 Chương 72: Mưa gió dồn dập
73 Chương 73: Sơn ngoại sơn
74 Chương 74: Chim sẻ ẩn mình
75 Chương 75: Bức tranh máu tươi đẹp
76 Chương 76: Thư nhờ cậy
77 Chương 77
78 Chương 78: Đêm trăng sáng
79 Chương 79: Tấn công sát nách
80 Chương 80: Lựa chọn khó khăn
81 Chương 81: Giấc mơ vỡ nát
82 Chương 82: Cuối cùng thành không
83 Chương 83: Không gặp lại
84 Chương 84: Huyết Dực Thần Giáo
85 Chương 85: Tình nhân giận dỗi
86 Chương 86: Hai đóa hoa xinh đẹp
87 Chương 87: Tặng tượng rắn vàng
88 Chương 88: Nghiền thành bụi
89 Chương 89: Khách quý đến
90 Chương 90: Nỗi phiền muộn của kẻ đa tình
91 Chương 91: Lễ Khiêu Nguyệt
92 Chương 92: Ý chim xanh
93 Chương 93: Người ấy đến
94 Chương 94: Hoàng Tuyền Dẫn
Chapter

Updated 94 Episodes

1
Chương 1: Đình Vân Tạ
2
Chương 2: Phi Khấu Nhi
3
Chương 3: Tướng mạo hào hoa phong nhã
4
Chương 4: Sơn Hà Đồ
5
Chương 5: Thù lao ngàn vàng
6
Chương 6: Chuyến đi vạn dặm
7
Chương 7: Vực Tuyết
8
Chương 8: Cơn thịnh nộ của trời cao
9
Chương 9: Kiếp sống đạo tặc
10
Chương 10: Săn Yêu Lang
11
Chương 11: Ra khỏi thung lũng
12
Chương 12: Đấu rượu
13
Chương 13: Thục vực Tam Ma
14
Chương 14: Mưu kế tuyệt diệu
15
Chương 15: Đàn và hát
16
Chương 16: Vòng sơ khảo
17
Chương 17: Giữa sân
18
Chương 18: Quân vương vào cuộc
19
Chương 19: Biến loạn đẫm máu
20
Chương 20: Trả hết nợ nần
21
Chương 21: Nghĩa khí ở đâu?
22
Chương 22: Cướp chim oanh kiều diễm
23
Chương 23: Thoát khỏi lao tù
24
Chương 24: Cướp công quay về
25
Chương 25: Múa trên hoang nguyên
26
Chương 26: Khinh Ly Kiếm
27
Chương 27: Chính Dương sừng sững
28
Chương 28: Chuyện trong núi
29
Chương 29: Người đến trong cơn mưa
30
Chương 30: Băng Hoa Thừa Lộ
31
Chương 31: Đại Hội Đấu Kiếm
32
Chương 32: Sóng gió đến
33
Chương 33: Kẻ địch đến gần
34
Chương 34: Cướp đường xa
35
Chương 35: Mưu đồ gì?
36
Chương 36: Kiếp nạn trùng trùng
37
Chương 37: Chờ gặp quân
38
Chương 38: Dung nhan biến đổi
39
Chương 39: Uy hiếp giai nhân
40
Chương 40: Nước xanh sương khói lượn lờ
41
Chương 41: Yến tiệc
42
Chương 42: Ván cờ
43
Chương 43: Gương Song Điệp
44
Chương 44: Tìm kiếm bên bờ sông
45
Chương 45: Đám mây hoảng loạn
46
Chương 46: Hạc Vĩ Bạch
47
Chương 47: Lòng khanh thay đổi
48
Chương 48: Ai là anh hùng?
49
Chương 49: Toái Hồn Liêm
50
Chương 50: Một Tấc Tương Tư
51
Chương 51: Đôi cánh của mây
52
Chương 52: Ký ức Thiên Đô
53
Chương 53: Bồng Lai Cốc
54
Chương 54: Chim nhạn mùa thu đến
55
Chương 55: Lục Ngạc Văn Thù
56
Chương 56: Nửa đêm tương tư
57
Chương 57: Lồng son buộc
58
Chương 58: Món nợ trước kia
59
Chương 59: Cớ sao duyên cạn
60
Chương 60: Tình kiếp đầu tiên
61
Chương 61: Mộng lưu ly
62
Chương 62: Lưới đôi
63
Chương 63: Đình giữa lưng chừng núi
64
Chương 64: Minh Muội Các
65
Chương 65: Vết thương lòng
66
Chương 66: Ngâm mình giữa hương thơm
67
Chương 67: Hướng gió nổi
68
Chương 68: Bụi bay trên đường
69
Chương 69: Hồng nhạn bay xa
70
Chương 70: Lòng chẳng phải đá xanh
71
Chương 71: Rồng lặn trong biển
72
Chương 72: Mưa gió dồn dập
73
Chương 73: Sơn ngoại sơn
74
Chương 74: Chim sẻ ẩn mình
75
Chương 75: Bức tranh máu tươi đẹp
76
Chương 76: Thư nhờ cậy
77
Chương 77
78
Chương 78: Đêm trăng sáng
79
Chương 79: Tấn công sát nách
80
Chương 80: Lựa chọn khó khăn
81
Chương 81: Giấc mơ vỡ nát
82
Chương 82: Cuối cùng thành không
83
Chương 83: Không gặp lại
84
Chương 84: Huyết Dực Thần Giáo
85
Chương 85: Tình nhân giận dỗi
86
Chương 86: Hai đóa hoa xinh đẹp
87
Chương 87: Tặng tượng rắn vàng
88
Chương 88: Nghiền thành bụi
89
Chương 89: Khách quý đến
90
Chương 90: Nỗi phiền muộn của kẻ đa tình
91
Chương 91: Lễ Khiêu Nguyệt
92
Chương 92: Ý chim xanh
93
Chương 93: Người ấy đến
94
Chương 94: Hoàng Tuyền Dẫn
footer(); ?>