Chương 1

Ngu Nhiễm ở phòng vệ sinh chật hẹp thay giày cao gót thiếu chút nữa là đem cái ót của Phùng Học Mậu đập thành một lỗ máu. Cô còn biết thiếu chút nữa thì chính mình đã bị cuốn gói đi thật xa.

Chuyện này nói ra thì sắc mặt mọi người rất khó coi, cũng vì Ngu Nhiễm mà chuyến bay đi Mexico thiếu chút nữa bị hủy. Ngu Nhiễm đã bị dừng bay trực tiếp nhân tiện còn phải viết tay bản kiểm điểm một vạn chữ, vì cô đã làm thái tử gia của hãng hàng không HS Phùng Học Mậu bị đưa đến bệnh viện ngay lập tức.

Ngu Nhiễm tức đến phát run, cuối cùng vẫn là em gái của cô lái xe đưa cô về nhà trọ.

Một lúc sau, Ngu Nhiễm không nhận được file văn kiện. Bất quá cô đã bị làm khó dễ và đây là sự thật.

Ở cương vị truyền tin, Ngu Nhiễm có tiếp điện thoại của Phùng Học Mậu.

“Tiểu Nhiễm, cô nếu muốn về lại cũng không phải không được. Cô đến phòng nghỉ của phi công. Chúng ta có chuyện gì hãy thương lượng thật tốt.” Phùng Học Mậu không hiểu được. Tuy rằng chính mình không phải bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng vẫn có bó lớn nữ nhân theo đuổi, hơn nữa trong nhà điều kiện lại tốt, như thế nào mềm không muốn ăn lại muốn ăn đồ khó như Ngu Nhiễm.

Nếu không, anh ta cũng không làm ra sự việc ngày hôm đó.

Ngu Nhiễm cầm điện thoại cười lạnh một tiếng: “Tôi xin lỗi, đôi giày hôm nay của tôi đi rất đắt. Tôi lại không có ý định làm hỏng nó vì anh.” Sau đó, cô cúp điện thoại. thẳng lưng. Cô kéo vali hướng đến ga quốc nội.

Đem thái tử gia đánh vào bệnh viện, chắc cô là người đầu tiên trong công ty.

Ngu Nhiễm theo sự sắp xếp công việc từ thành phố M đến thành phố B. Trong lòng có một chút lúng túng, ở chổ làm hiện tại đều nói cô đang ở trạng thái “bị làm khó dễ”, muốn chọn lấy ba hay bốn tuyến đường hàng không thì khẳng định không có khả năng.

Trên máy bay, Ngu Nhiễm liền đứng ở lối vào.

Cũng không biết có phải hay không sự tình lúc này đây quá huyên náo. Nhiều tiếp viên hàng không và hổ trợ mặt đất biết chuyện và không có ai có ý định sẽ chào hỏi với cô ngay cả khi cô đã lên máy bay trong thời gian dài.

Đối với chuyện này Ngu Nhiễm không để trong lòng. Dù sao Phùng Học Mậu cũng là thái tử gia của HS. Chuyện này đang trên đầu sóng ngọn gió, còn ai dám đến lôi kéo làm quen với cô? Tưởng tượng đến đây, Ngu Nhiễm không khỏi âm thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà Phùng Học Mậu.

Lúc đầu cô đứng rất tốt, nhưng rất nhanh sắc mặt Ngu Nhiễm liền trở nên không tốt. Từ bụng cô truyền đến một cổ nhiệt lưu, làm cho trong lòng cô cảm thấy lộp bộp.

Cô sẽ không đến tháng đi? Ngu Nhiễm sắc mặt tối sầm lại. Sau đó cùng tiếp viên hàng không kế bên nói một tiếng, bước vào phòng vệ sinh.

Họa vô đơn chí, những lời xui xẻo luôn đúng như vậy.

Ngu Nhiễm bước đi ra ngoài, sắc mặt có chút trắng bệch. Cô hiện tại cảm thấy được bụng có chút ê ẩm đau. Cô hôm nay thực sự không có lừa Phùng Học Mậu. Trên chân cô là đôi giày mới, phối hợp với “Đổ máu không ngừng đau xót”. Ngu Nhiễm có loại xúc động muốn đi lý thần miếu cúi đầu bày tỏ.

Một chuyến bay này, nhân viên rất nhanh đều trật tự đăng ký xong. Ngu Nhiễm ở lối đi nhỏ để kiểm tra vị trí của chiếc vali.

Cô đi ngang qua một phụ nữ có thai, nhìn thấy cô ấy mang theo một chiếc vali và chuẩn bị đặt nó vào khoang hành lý.

Khi tiếp nhận, Ngu Nhiễm mới biết được vali không hề nhẹ.

Ngay khi cô cố gắng dùng sức, cô liền cảm thấy được bụng chính mình truyền đến một trận quặn đau, sắc mặt bỗng dưng trắng đi vài phần. Ngay tại lúc cô cảm thấy được thể lực của mình không thể chống đỡ được nữa. Đột nhiên, ở phía sau cô một nam nhân đứng lên, thân thủ nhanh chóng giúp cô đỡ lấy hành lý trên tay.

Nam nhân có cánh tay màu lúa mạch hướng đến đỡ, đã đem hành lý đặt vào trên khoang.

Người nọ tuy rằng đứng phía sau cô, nhưng vẫn cố tránh để thân thể của cô và hắn tiếp xúc với nhau.

Ngu Nhiễm còn chưa kịp quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy một vệt màu xanh quân đội phía trên cổ tay đang giữ vali cho cô. Vừa quay đầu lại, cô liền đụng phải cúc áo trên ngực của anh.

Độ rộng của lối đi này khá nhỏ, anh ấy không phải là nam nhân lỗ mãng.

Người phụ nữ trong vòng tay có một cỗ mùi hương thơm ngát thản nhiên bao phủ lấy hơi thở của Mục Tùng. Hắn một tay đỡ vào chổ ngồi phía trước lại hướng về phía sau lùi từng bước.

“Cẩn thận.” Hắn nháy mắt cùng Ngu Nhiễm tạo ra được khoảng cách. Giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần xa cách.

Anh ta rời đi trong nháy mắt. Lúc này cũng là lúc Ngu Nhiễm nhận ra chính mình vừa cảm nhận được một cổ cảm giác áp bức vừa biến mất.

Trên mặt cô xuất hiện một vết đỏ nhỏ nhạt màu, vừa rồi là cô không cẩn thận đụng phải cúc áo trước ngực của anh ta.

“Cảm ơn.” Nụ cười tiêu chuẩn được đặt lên trên mặt của cô, như mộc xuân phong tươi cười. Ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mặt nháy mắt lại là một hình ảnh thật hoàn mỹ.

Ngu Nhiễm tự nhận chính mình gặp qua không ít người đẹp. Nhưng trong nháy mắt cô phải thừa nhận, khả năng là chính mình đã nhất kiến chung tình với nam nhân trước mặt.

Diện mạo này, thân thể cường tráng khí độ phi phàm của anh ta, khiến cho cô phải nhất kiến chung tình.

Tim đạp thình thịch, không biết rằng có bao nhiêu người sẽ ở lần đầu tiên gặp một người xa lạ lại có được loại cảm tình này. Dù sao thì tại một khắc này cô thật sự đã có được, hơn nữa rất thẹn thùng…

Cô nói xong những lời này liền xoay người, đi về phía sau. Giúp đỡ các khách còn lại sắp xếp vali lên khoang trên. Vẫn duy trì sự thong dong và bình tĩnh, những người khác không nhận ra được rằng cô ở phía trước trong nháy mắt đối với một nam nhân xa lạ lại động tâm.

Trước khi cô gặp được Mục Tùng. Cô lựa chọn lảng tránh.

Cô không kịp sửa sang lại cảm xúc kích động của chính mình. Cố tình giả vờ đảo mắt nhìn về cảnh người đàn ông mặc quân phục, và giả vờ bình tĩnh.

Sau khi máy bay đã tiến vào được tầng bình lưu, trời đã muốn tới giữa trưa. Ngu Nhiễm bắt đầu đẩy các xe chứa thức ăn, đi theo các đồng nghiệp bắt đầu phân phát cơm trưa.

Cô đi đến trước mặt, dáng vẻ tự nhiên lại tao nhã. Ngu Nhiễm có dáng vẻ sắc nét bằng không thì thái tử gia của hãng hàng không HS cũng sẽ không coi trọng cô.

Máy bay bắt đầu có chút biên độ xóc nảy nhỏ, hẳn là gặp phải luồng khí. Ngu Nhiễm trấn định tiếp tục phân phát bửa trưa. Đột nhiên ở thân máy bay bắt đầu rung lắc dữ dội. Lúc này, các tiếp viên đã đứng trước mặt khách hàng và kiên nhẫn nhắc nhở mọi người bình tĩnh. Một phần nhỏ của luồng không khí sẽ sớm trở lại bình thường.

Nhưng tình hình chỉ khá lên được trong chốc lát. Tiểu cô nương là thực tập sinh đang đi theo Ngu Nhiễm để phụ trách kéo xe ăn còn chưa có thể khống chế tốt tay hãm, tay vừa trơn liền lao thẳng đến hướng của Ngu Nhiễm.

Ngu Nhiễm vẫn còn giữ động tác hai tay bên sườn thắt lưng để đưa cơm. Trong nháy mắt, Tiểu cô nương thực tập sinh sắc mặt tái nhợt, thân thủ muốn đi giữ chặt xe đồ ăn. Nhưng chính lại gặp phải luồng khí lưu khiến cô đứng không vững, mắt thấy xe đồ ăn sẽ đụng phải Ngu Nhiễm.

Trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng lúc ấy, có một người ổn định cục diện.

Ngu Nhiễm kinh hồn bạt vía. Cô bị một bàn tay lớn chặn ngang eo. Do chân cô không ổn định và cô đã ngồi thẳng lên đùi của người sau. Một cỗ hương vị mát lạnh thật dễ ngửi nháy mắt thổi qua khứu giác của cô. Huyết sắc phía sau trực tiếp dâng lên, khuôn mặt của cô nhất thời trở nên ửng đỏ.

Hương vị này, hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên ngửi được.

Là nam nhân mặc quân trang thoạt nhìn lãnh đạm đi.

Ngu Nhiễm có chút bối rối đứng lên, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu: “Thực xin lỗi, còn có cảm ơn anh.” Cô đầu tiên có cảm giác cáu giận với mái tóc tỉ mỉ của mình khi đang làm việc. Làm hại mặt cô đỏ lên đều bị nam nhân này xem hết.

Thần sắc Mục Tùng như trước bình thản, anh ta nheo mắt nhìn đến tiếp viên hàng không đã chộp lấy được xe đồ ăn. Nhìn lại người phụ nữ có đôi tai đang đỏ ứng đứng trước mặt mình, không hề có một cơn sóng nào trong mắt anh.

“Không có việc gì là tốt rồi, cẩn thận.”

Anh cũng không am hiểu cùng phụ nữ nói chuyện. Lời nói có chút ngắn gọn, đây là tác phong từ xưa đến nay của anh.

Ngu Nhiễm luôn miệng nói lời cảm tạ. Nếu có thể, cô nghĩ chính mình nhất định sẽ cấp cho anh ta hai phần cơm hộp! Sự thật chính là không thể. Mục Tùng tỏ vẻ chính mình không thể ăn được nhiều như vậy.

Phân phát xong cơm trưa, Ngu Nhiễm lại đi một chuyến đến phòng vệ sinh.

Bụng cô có chút đâu đến lợi hại, thu thập xong một lát mới đi ra.

Từ lúc trong toilet đi ra, cô liền thấy tiểu muội thực tập sinh vừa rồi đi theo mình. Người đằng sau sắc mặt có chút hoảng sợ, mang theo vài phần e dè và bất an. Thấy cô đến, liền chạy nhanh đến: “Chị Nhiễm Nhiễm, vừa rồi thật sự xin lỗi. Em bị trượt tay.” Cô ấy nói xong liền cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của Ngu Nhiễm.

Ngu Nhiễm phất tay: “Không có việc gì, thời điểm mới bắt đầu đều như vậy, luôn luôn sẽ phạm phải sai lầm, về sau thì tốt rồi.”. Nói xong cô liền dùng tay vỗ vỗ lên vai cô ấy.

Vừa vặn, thời điểm lúc hai người nói chuyện, người đã ra tay hai lần “Ra tay cứu giúp” Ngu Nhiễm đang bước lại đây. Dư quang của Ngu Nhiễm nhìn đến góc áo nhất thời có điểm không bình tĩnh. Cô hơi cúi đầu, trong lòng lại âm thầm đếm số ba, hai, một. Cô giống như đang nghiên cứu địa hình, thời điểm cô đếm đến số cuối cùng, anh ta liền đứng trước mặt. Bất quá rất nhanh liền đi ngang qua cô, không một chút dừng lại, đi vào toilet.

Ngu Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, trong tim cô như thể có cái gì đó sắp vỡ ra. Vẫn là bảo bối, hiện tại cô muốn che kín.

Tiểu cô nương thực tập rất nhanh liền rời đi, chỉ còn lại Ngu Nhiễm đứng canh trước cửa toilet.

Thấy Mục Tùng đi ra, Ngu Nhiễm liền tiến đến chặn hắn: “Cái kia, vị tiên sinh này. Tôi có một vài điểm sự tình cần phải thương lượng với ngài một chút.” Cô đang cảm thấy được hai tai của chính mình đều đang nóng dần lên.

Mục Tùng nhăn mi, còn chưa kịp cự tuyệt, đã bị người phụ nữ trước mặt bắt lấy cổ tay.

Tay cô rất lạnh.

Cổ tay hắn mạnh mẽ!

Rất nhanh, Mục Tùng liền phát hiện điều gì đó không ổn. Anh bị người phụ nữ trông mảnh khảnh đẩy ra trước mặt. Bởi vì cô ấy đang đứng trước mặt anh, nên anh không khỏi lùi về phía sau hai bước, kết quả liền lùi về phía toilet. Mà Ngu Nhiễm phía sau cũng vào được, thậm chí tay còn tranh thủ đóng cửa toilet lại.

“Cùm cụp” một tiếng khóa lại……

Không gian yên tĩnh nhỏ hẹp, một nam một nữ.

Cho nên, đây được xem là tình huống gì?

footer(); ?>