Dương Minh cầm tờ báo lật qua lật lại trong tay, nhìn nhìn cái mật mã kia, nhưng rốt cục vẫn không hiểu gì. Lúc này người phục vụ bưng cafe đến, nhìn thấy Dương Minh lật lật tờ báo trong tay, vì thế cười nói: "Tiên sinh, mấy thứ ngài đang coi đều là vô nghĩa cả."
"Vô nghĩa?" Dương Minh ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, mỗi kì đều có, có vài người giàu có rãnh rỗi không có gì làm, thích phô trương sở thích của bản thân đăng lên báo. Mục đích là muốn trêu đùa người khác." Người phục vụ vừa đặt ly cafe xuống trước mặt Dương Minh, vừa nói.
"Ồ?" Dương Minh nghi hoặc ngẩng đầu lên: "Kì nào cũng có? Cùng một người đăng?"
"Cũng không biết, nhưng mà người ở dây đều cho rằng đây là trò đùa của một người nào đó. Tiên sinh là khách du lịch, không biết cũng là bình thường" Người phục vụ giải thích.
"Mấy tờ báo trước còn không?" Dương Minh lấy một trăm đồng ra đưa cho người phục vụ.
"Có, tiên sinh chờ một chút, để tôi lấy cho ngài xem" Người phục vụ thu tiền, lập tức hớn hở nói. Bước nhanh đi lấy giúp mấy tờ báo cho Dương Minh.
Vừa đi vừa nghĩ, sở thích của những người có tiền thật là kì quái. Người ở đây thì cho rằng đây là thứ vớ vẩn, vậy mà người bên kia lại bỏ tiền ra để được coi mấy tờ báo này!
Nhưng mà, cái này cũng không quan hệ gì với mình, chỉ cần khách vui thì mình sẽ phục vụ. Đi vào bên trong quán lấy ra mấy tờ báo, mỗi kì là một tờ, đi đến trước mặt Dương Minh, nói: "Tiên sinh, đều ở đây, bắt đầu đăng từ kì thứ ba của năm mới"
Dương Minh nhìn nhìn số báo trong tay của người phục vụ, đại khái là khoảng sáu bảy tờ, hài lòng gật đầu nói: "Cảm ơn"
"Không có chi, còn cần gì thì cứ gọi tôi" Người phục vụ nói xong liền quay đi.
Tờ báo ĐM này không giống với mấy tạp chí thông thường, thời gian phát hành không cố định, là tạp chí của một công ty quảng cảo tự sản xuất ra, chỉ miễn phí để ở trong các quán cafe để cho công chúng đến đọc chứ không bán.
Trong tay của Dương Minh không có từ điển giải mật mã, cho nên cần mấy tờ báo nhìn nhìn đống mật mã này, đều không thể đọc được cái gì, hoàn toàn là những từ ngữ vô nghĩa.
Nhưng hắn không tin rằng có người nào nhảm đến nổi ngồi đăng mấy cái này, vả lại hắn cũng đang rảnh, cho nên muốn điều tra xem rốt cục là thế nào.
Dương Minh móc điện thoại ra, chụp hình của những mật mã trên mỗi kì báo, tính trở về khách sạn sẽ nghiên cứu cẩn thận.
Người phục vụ nhìn thấy Dương Minh chụp hình lại, không khỏi buồn cười, đúng là cái dạng người gì cũng có! Nhưng mà, cái này cũng không có quan hệ gì với hắn, nên hắn mặc kệ luôn.
Sau khi chụp ảnh xong, Dương Minh để đống báo lại gọn gàng một bên, đặt tiền cafe lên bài, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi, thì đột nhiên gặp phải một người.
"Dương Minh lão đệ!" Người này vừa đẩy cửa quán bước vào, nhìn thấy Dương Minh liền kinh ngạc kêu lên.
"Ơ?" Dương Minh không ngờ ở Macao còn gặp phải người quen, vừa ngẩng đầu lên liền nhận ra đây chính là người đã gặp trên câu lạc bộ trên biển: "Hoàng đại ca?"
"Sao em lại đến đây?" Hoàng Vinh Tiến kì quái là tại sao Dương Minh lại xuất hiện ở đây, hôm trước còn thấy Dương Minh ở Tùng Giang mà.
"Haha, em đến đây để coi Thư Nhã biểu diễn." Dương Minh cũng không lừa hắn, bởi vì đây cũng chính là một trong các mục đích của Dương Minh.
"Ồ? Không ngờ em cũng là người hâm mộ Thư Nhã." Hoàng Vinh Tiến kinh ngạc nói: "Vậy cũng giống như bạn của anh rồi, buổi trình diễn bên Tùng Giang vừa chấm dứt, liền kéo anh bay đến Macao ngay"
"Thì ra anh cũng đến coi!" Dương Minh gật đầu nói.
"Cũng không phải, vì ở đây cũng có sản nghiệp của gia đình nên anh đến coi thôi. Ở Tùng Giang đã gây phiền toái cho em, nhưng mà đến đây thì tốt rồi, coi như là anh làm chủ, cần gì thì cứ việc lên tiếng" Hoàng Vinh Tiến vỗ ngực nói.
"Tạm thời thì chưa có, nhưng nếu thật sự gặp phiền toái, em cũng sẽ không khách khí với anh" Dương Minh cười nói.
"Đó là đương nhiên, em càng khách khí, là càng xem thường anh" Hoàng Vinh Tiến cười nói: "Hôm nay anh hẹn với khách rồi, không đi với em được, em ở đây bao lâu?"
"Khó mà nói, nhưng mà hẳn là cũng ở lại vài ngày" Dương Minh nói.
"Cuối tuần đến nhà của anh chơi, có một buổi tiệc nhỏ, nếu em rãnh thì đến đó chơi. Đến lúc đó chúng ta từ từ nói chuyện" Nói xong, Hoàng Vinh Tiến lấy một cái thiệp mời trong túi ra đưa cho Dương Minh.
"Được, nếu em rãnh thì nhất định sẽ đi" Dương Minh cầm lấy cái thiệp, ấn tượng của hắn về Hoàng Vinh Tiến cũng không tệ lắm, cho nên kết giao một người bạn như vậy cũng rất tốt.
Hôm nay Hoàng Vinh Tiến phụ trách nói chuyện với những người khách làm ăn quan trọng của Hoàng gia, cho nên không có cách nào đi với Dương Minh được. Vốn Hoàng Vinh Tiến cũng không phụ trách chuyện thương trường cho lắm.
Nhưng mà, người bên Singapo không thể nào đi được, vả lại hắn cũng trùng hợp đến đây, cho nên trách nhiệm này liền dừng lại trên người mình, huống chi, trong tập đoàn cũng có cổ phần của hắn, muốn bỏ mặc cũng không được.
Tính cách của Hoàng Vinh Tiến trời sinh đã không thích cầm quyền, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho anh em trong nhà rất hòa thuận. Anh cả của Hoàng Vinh Tiến, Hoàng Vinh Thiên, có vẻ là một người rất cuồng nhiệt trong thương trường, mà hắn ta cũng vui vẻ nhìn em trai như bây giờ, bằng không, cả hai anh em đều quản lý tập đoàn, mà gặp trường hợp khác ý kiến nhau, thì khó mà quyết định sẽ nghe lời ai, như vậy thì sớm muộn gì tập đoàn ấy cũng sập.
Mà bây giờ, Hoàng Vinh Tiến chỉ cầm cổ phần của tập đoàn để nhận hoa hồng, còn hoạt động của tập đoàn đều do anh cả Hoàng Vinh Thiên khống chết, sinh ý của Hoàng gia càng làm càng lớn, đương nhiên là Hoàng Vinh Tiến không có khả năng mặc kệ được rồi.
Chào tạm biệt Hoàng Vinh Tiến, Dương Minh lập tức trở về khách sạn, đem mấy tấm ảnh trong điện thoại ra, chuyển vào trong cái laptop, sau đó lên mạng down phần mềm riêng của mình vậy. Đây chính là công cụ điện tử rất nhiều hữu dụng mà Phương Thiên truyền cho mình, trong đó cũng có một quyển tự điển chuyên giải mã kiểu này.
Sau khi download tự điển ấy về xong, rồi Dương Minh bắt đầu so sánh với mật mã, và phiên dịch ra.
Kết quả, nội dung phiên dịch làm cho Dương Minh khiếp sợ! Đây chính là một tin tức treo giải thưởng giết người!
Theo tin của ba kì đầu, đều là cùng một tin cả, nội dung là treo giải một trăm ngàn euro để giết một người, mà đến kì thứ tư, đã có thêm một tin, nội dung rất đơn giản, chỉ có bốn chữ: "Tiếp nhận nhiệm vụ"
Xem ra, ba kì trước không có người đáp, cho đến kì thứ tư, mới có người dùng thứ mật mã này để tiếp nhận nhiệm vụ giết người này.
Đương nhiên, nếu Dương Minh không phải là người trong nghề, sẽ không hiểu được những mật mã này, vì thế dù kì thứ tư có ít hơn ba kì trước, thì cũng chẳng ai để ý cái gì cả.
Quả nhiên, đến kì thứ năm trở lên, mỗi kì đều là những chữ khác nhau, xem ra hai người đã bắt đầu dùng thứ mật mã này để trao đổi. Kì thứ năm là của người đăng tin, để lại tin tức và tư liệu của người cần giết.
Người cần giết là Trịnh Thiếu Bằng, là chia bài kiêm cố vấn cao cấp tại sòng bạc Hoa Uy ở Macao, trong ngành cờ bạc cũng có thể coi như là một người nổi tiếng, về phần nguyên nhân giết hắn thì không có nhắc đến, nhưng mà cũng không quan trọng lắm.
Dương Minh không phải là loại người chính nghĩa, hơn nữa thân phận cũng là một sát thủ, cho nên không có khả năng đi phá chén cơm của người khác. Mà Trịnh Thiếu Bằng này khẳng định cũng chẳng phỉa là loại tốt lành gì, để leo lên được cái vị trí của hắn, không biết đã hại bao nhiêu người rồi.
Cho nên, sống chết của Trịnh Thiếu Bằng cũng không có liên quan gì đến Dương Minh cả, nhưng mà làm cho Dương Minh tò mò chính là người thuê lại dùng mật mã của sát thủ để đăng tin!
Điều này làm cho Dương Minh kinh ngạc, người bình thường không thể nào sử dụng được thứ mật mã ấy, nhưng cái này là có người cố tình! Có thể hiểu được mật mã của sát thủ, không phải là sát thủ thì cũng tối thiếu có bạn làm sát thủ!
Nhưng mà, nếu mà thật sự là vậy, thì sao còn cần đăng quảng cáo thuê sát thủ?
Đây chính là chổ làm cho Dương Minh hoài nghi! Nếu đã hoài nghi, thì Dương Minh đương nhiên là không dám chậm trễ, vội vang đem tất cả những gì mình biết báo cáo cho Phương Thiên.
Dù sao Phương Thiên vẫn là trùm cuối, cho dù Dương Minh có kinh nghiệm làm sát thủ bao nhiêu, cũng không thể so với Phương Thiên, Phương Thiên nghe Dương Minh kể lại xong, cũng không nói gì, chỉ hỏi: "Hắn dùng bản mã số mấy?"
"Bản mã số 99 trong tự điển"
"Số 99? Con xác định?" Phương Thiên còn không vẻ hờ hững nữa, bây giờ nghe Dương Minh nhắc đến con số 99, lập tức giật mình.
"Đúng vậy, là bản mã 99, có gì không ổn sao?" Dương Minh kì quái hỏi.
"Số 99 không phải là bản mật mã dùng trong giới sát thủ!" Phương Thiên đột nhiên lo lắng nói: "Đó chính là mật mã của Hồ Điệp gia tộc!"
"Hồ Điệp gia tộc" Dương Minh đương nhiên là không xa lạ cái tên này, bởi vì những ngày huấn luyện ở Châu Âu là tiến hành bên trong Hồ Điệp gia tộc mà.
"Bây giờ con tận lực điều tra xem là ai đăng tin này, quan sát sự việc, còn ta sẽ liên hệ với bên ta. Chuyện này không có khả năng đơn giản như vậy!" Phương Thiên trầm ngâm rồi nói.
Tuy rằng Dương Minh không biết bên trong có bí mật gì, nhưng mà, nghe được bản mã này không được phổ biến, cũng cảm thấy chuyện này khẳng định là không đơn giản.
Cách quán cafe khi nãy Dương Minh đến uống không xa, có một chiếc BMW chậm rãi hạ cửa kính xuống, một người đàn ông thò tay ra ném cái tàn thuốc đi, trên miệng hiện ra một nụ cười lạnh: "Tốt, lần này có thể nhất tiễn song điêu"
Updated 1067 Episodes