Triệu Oánh ngượng ngùng cúi đầu nói: "Yên Yên, nhưng mà em phải cẩn thận, tên Dương Minh này, luôn luôn giả làm bạn trai của người khác, sau đó hóa giỡn thành thật."
"Thật sao?" Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Vương Tiếu Yên cảm thấy rắng Triệu Oánh tựa hồ nói không sai, mình và Dương Minh. nhưng mà, nàng chỉ cười hì hì nói: "Chị Oánh? Không phải chị đang nói mình chứ Em nhớ lần trước chị về quê, có kêu Dương Minh giả làm bạn trai của chị để chị gọi điện mà?"
Sắc mặt Triệu Oánh đỏ lên, Vương Tiếu Yên đã nói trúng tim đen của nàng, vội nói: "Làm sao em biết?"
"Trong lúc đó, Dương Minh về nhà lấy đồ, chị còn giao cả chìa khóa cho hắn, và hù em hết hồ, sau này hỏi ra mới biết." Vương Tiếu Yên nói.
"Cái của chị khác." Triệu Oánh giải thích: "Chị thích hắn trước rồi, cho nên sau này sẽ làm bạn gái hắn. chị đang nói về một cô gái khác và Dương Minh mà."
"Haha, chị còn biết nói xạo nữa nha!" Vương Tiếu Yên bắt đầu chọc.
"Đâu có đâu." Triệu Oánh đỏ mặt xua tay nói.
Cuối cùng cũng ứng phó qua, Vương Tiếu Yên thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà sau khi đi cùng Dương Minh phải cẩn thận, không thể để cho Triệu Oánh phát hiện ra cái gì được nữa, như vậy thì không giải thích tốt được.
"Bây giờ muốn ăn cái gì không?" Vương Tiếu Yên cười hỏi.
"Yên Yên, em lại chọc chị." Triệu Oánh nhất thời xấu hổ sẵng giọng nói.
Vương Tiếu Yên cười hì hì, kéo tay Triệu Oánh nói: "Ăn lẩu nha?"
"Nhà của em có cái gì thì ăn ở nhà đi!" Nế đã về nhà, Triệu Oánh cũng không muốn đi ra lại.
Mấy ngày nay, Dương Minh và Vương Tiếu Yên ở nhà, hai người cũng không muốn ra ngoài ăn, cho nên đã mua rất nhiều đồ ăn đông lạnh bỏ vào trong tủ lạnh.
Trương Trí Thâm bây giờ tuy rằng vệ sĩ của Dương Minh, nhưng trên thực tế là hiện tại quả thật không có gì cần hắn ra tay, cho nên cũng giống một người rãnh rỗi, vì thế hắn cam tâm tình nguyện để cho Dương Minh sai bảo.
"Có đồ ăn đông lạnh ấy, ở trong tủ lạnh!" Vương Tiếu Yên kéo tay Triệu Oánh đi về hướng nhà bếp.
Phải nói rằng Trương Trí Thâm là một người rất thành thật, Dương Minh tiện tay đưa cho hắn năm trăm đồng, hắn cũng thành thật mua hết năm trăm đồng đồ ăn, kết quả là đống đồ ăn đó nhét đầy trong tủ lạnh luôn, tuy rằng Dương Minh ăn rất nhiều, nhưng mà hai người cũng không ăn hết nổi, vì thế còn lại rất nhiều.
"Yên Yên, sao em lại mua nhiều đồ đông lạnh quá vậy?" Mở tủ lạnh ra, Triệu Oánh có chút kinh ngạc, không ngờ Vương Tiếu Yên lại để nhiều đồ như vậy.
Vương Tiếu Yên đành phải cười khổ, trước khi Dương Minh đến, cái tủ lạnh này thậm chí còn chưa được gắn điện, bên trong cũng chẳng có gì, khi Dương Minh đến, liền để vào trong đó một đống đồ, nhưng chỉ một mình nàng ăn, ăn đến khi nào mới hết?
Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ chiên, còn có một số món điểm tâm nhỏ nữa, cho nên có thể nhanh chóng nấu ra thành món ăn, nhưng mà, loại đồ ăn này thỉnh thoảng ăn một lần mà được, nhưng mà ăn thường xuyên thì có thể không nuốt trôi được.
Triệu Oánh lần đầu tiên ăn những món này, thấy cũng không tệ, nhưng mà Vương Tiếu Yên đã ăn liên tục mấy bữa nay rồi, vốn định rủ Triệu Oánh đi ra ngoài ăn để cải thiện tình hình, nhưng mà không ngờ cuối cùng lại phải ăn mấy món này.
Hai người tựa hồ nhớ lại thời gian cùng ở chung nhà, mỗi ngày sau khi Vương Tiếu Yên tan học, Triệu Oánh hết giờ làm, hai người sẽ ngồi vây quanh tại bàn ăn, ăn một vài món đơn giản, nhớ lại như vậy thôi cũng cảm thấy ấm áp.
Tuy rằng Vương Tiếu Yên không muốn ăn, nhưng mà khi cùng ăn với Triệu Oánh đã ăn không ít, hai người ăn no xong, ngồi trên ghế salo, bắt đầu nói về những chuyện trước kia.
"Yên Yên, chị còn nhớ rõ, lần đầu tiên Dương Minh đến nhà chúng ta, hắn liền bất chấp tất cả chạy ào vào toilet, lúc đó em còn đang tắm, và chị thì bị dọa hết hồn!" Triệu Oánh nhớ lại chuyện trước kia, nhất thời cảm thấy buồn cười.
"Chị còn nói nữa, lúc đó em tưởng là chị, cho nên mở cửa phòng tắm ra, thấy một người nam sinh xa lạ đang đi. làm em sợ muốn chết!" Vương Tiếu Yên nhớ đến chuyện trước kia, cũng cảm thấy rất thú vị, khi đó còn chưa biết Dương Minh, và còn có lòng muốn giết Dương Minh nữa, nhưng bây giờ nghĩ lại, cũng chẳng cảm thấy gì.
"Em hay mơ màng lắm, đi tắm mà không bao giờ khóa cửa lại cả, cho nên mới để cho Dương Minh thừa cơ hội!" Triệu Oánh cười quở trách.
"Em đâu biết là đột nhiên có con trai đến nhà?" Vương Tiếu Yên cũng tỏ ra ủy khuất nói: "Chị Oánh, chị còn để cho hắn đi đái nữa, còn nói em sao?"
"Được rồi, được rồi, là chị sai!" Triệu Oánh nói: "Nhưng mà, lần thứ hai, em chẳng mặc gì ra mở cửa, còn có thể trách chị sao? Là em không cẩn thận, bị Dương Minh nhìn thấy hết"
Vương Tiếu Yên nghe xong cười thầm, bây giờ cũng thấy hết vậy, gần như là ngày nào cũng bị hắn nhìn hết, nhưng mà vẫn nói rằng: "Lúc đó em đang ngủ, chị trở về, em liền ra mở cửa, đâu biết rằng Dương Minh cũng đi theo?"
"Được rồi, nhắc đến tắm, chị cũng muốn đi tắm một cái, trên người đầy bụi và mồ hôi không, bốc mùi quá. Không được tắm nước nóng cho nên mấy ngày mới tắm một lần, tắm tại nhà em luôn" Triệu Oánh nói.
"Được thôi, toilet trên lầu có một cái bồn tắm, chị lên đó tắm đi" Vương Tiếu Yên chỉ tay lên lầu nói: "Trong ngăn tủ có khăn mặt và áo ngủ đó, chị tự chọn cũng được"
"Được" Triệu Oánh gật đầu, cũng không cần khách khí với Vương Tiếu Yên, trước đây hai người ở chung với nhau, cũng thường xuyên xài chung nhà tắm, cho nên cũng chẳng có gì gọi là.
Triệu Oánh đi lên lầu, Vương Tiếu Yên ngồi dưới đây mở TV lên xem, sau đó móc điện thoai ra, nhắn cho Dương Minh một tin: "Chị Oánh hình như đã phát hiện ra cái gì đó, nàng ta đã nhìn thấy cái bữa mà chúng ta đi ra ngoài, anh vào nhà của em, nhưng mà em đã nói với nàng ta rằng, bởi vì em bị ép buộc, cho nên nói anh là bạn trai giả của em"
Dương Minh đang trở đường trở về, thì điện thoại báo tin nhắn đến, trong thời gian chờ đèn hiệu, cầm lên xem, xem xong nhất thời cả kinh, hèn chi khi nãy Triệu Oánh có vẻ khác thường, thì ra là như vậy.
Nhưng mà, cũng may cô nàng Vương Tiếu Yên này thông minh, lừa được Triệu Oánh, chỉ là, chuyện giả làm bạn trai này có vẻ thái quá nhĩ, liên tiếp không ngừng.
Sợ tin nhắn bị người khác đọc, cho nên sau khi xem xong Dương Minh trực tiếp xóa đi, đang chuẩn bị tắt thì thấy có một thư nháp chưa gửi, là cái tin gửi cho Triệu Oánh ở lễ tình nhân, Dương Minh nhất thời suy nghĩ, mẹ nó, hèn chi.
Nhưng mà, trong lễ tình nhân, người ta gửi tin cho nhau rất nhiều, cho nên bị kẹt mạng cũng là bình thường, không gửi tin được cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Chỉ là, bây giờ Dương Minh chẳng muốn gửi nữa, bởi vì lễ tình nhân đã qua nửa tháng rồi, gửi làm gì nữa?
Đúng lúc đèn giao thông đổi màu, Dương Minh đặt điện thoại xuống, vừa muốn nhấn ga, thì điện thoại đột nhiên vang lên, Dương Minh nhìn nhìn số gọi đến, tự nhiê là một dãy số kiểu 0019065.
Trước đây Dương Minh cũng từng nhận được điện thoại của những dãy số gần giống như vậy, nhưng mà sau khi nghe, thì đều là cái gì mà gọi điện trúng thưởng Toyota chẳng hạn, cho nên Dương Minh cũng không để ý, trực tiếp nhấn nút từ chối, sau đó tiếp tục lái xe.
Không lâu sau, số này lại gọi đến lần thứ hai, làm cho Dương Minh không khỏi bội phục sự kiên trì của người này.
Dương Minh bó tay rồi, đành phải cho xe chạy vào làn đường trong, sau đó nghe điện thoại: "Alo, ai vậy?"
Bởi vì Dương Minh cho rằng đối phương là dân lừa đảo, cho nên giọng nói cũng không hề khách khí.
"Dương Minh sao?" Đối phương hỏi thử.
"Là tôi, anh là.?" Dương Minh nghe đối phương nói tên mình, có chút kỳ quái, nhưng mà giọng nói cũng trở nên ôn hòa được một chút.
"Dương Minh, anh là Hoàng Vinh Tiến!" Trong điện thoại truyền ra một giọng nói quen thuộc.
"Anh hai?" Dương Minh sửng sốt, mấy bữa nay không có gặp Hoàng Nhạc Nhạc, theo lý thuyết, mình trở về Tùng Giang mấy ngày nay, chẳng lẽ bên Hoàng Nhạc Nhạc không có một chuyến bay nào đến sân bay Đông Hải sao? Nhưng mà đúng là đã lâu rồi Hoàng Nhạc Nhạc không liên hệ mình!
Nhưng khi mà Dương Minh gọi vào điện thoại của Hoàng Nhạc Nhạc, thì điện thoại của nàng tự nhiên lại tắt máy, Dương Minh mặc dù có chút sốt ruột, nhưng cũng bó tay. Hoàng Vinh Tiến đột nhiên gọi điện đến, Dương Minh mới đột nhiên nghĩ đến, Hoàng Nhạc Nhạc này còn có một người anh mà, cho nên, muốn biết nàng ở đâu, chỉ cần hỏi Hoàng Vinh Tiến không phải được rồi sao!
"Dương Minh, em đang ở đâu?" Giọng nói của Hoàng Vinh Tiến có vẻ đầy lo lắng.
"Em đang ở Tùng Giang, có chuyện gì vậy Hoàng đại ca?" Dương Minh kỳ quái, tại sao Hoàng Vinh Tiến lại đột nhiên gọi điện cho mình, hơn nữa thoạt nhìn có vẻ lo lắng.
"Nhạc Nhạc bị anh cả và cha bắt về rồi!" Hoàng Vinh Tiến nói.
"Cái gì?" Dương Minh cả kinh, hoảng sợ hỏi: "Anh hai, anh nói gì? Hoàng Nhạc Nhạc bị bắt? Anh cả và cha?"
"Đúng vậy." Hoàng Vinh Tiến nói: "Anh cũng vừa mới biết tin này, cho nên vội vã gọi điện cho em để tìm đối sách!"
"Rốt cục là có chuyện gì? Vì sao lại bắt Nhạc Nhạc?" Dương Minh bây giờ vô cùng lo lắng, không còn tâm trạng để lái xe, vì thế tấp xe vào lề luôn, bắ đầu hỏi.
"Trước đó, lúc em rời Macao, anh cũng đến Hồng Công để tham gia một buổi đấu giá, chờ lúc anh trở về Macao thì mới phát hiện ra Nhạc Nhạc không có tại Macao!" Hoàng Vinh Tiến nói: "Anh đang sốt ruột tìm Nhạc Nhạc, thì anh cả gọi điện đến, nói trong nhà có chuyện, cho nên mới bắt người về, chờ anh trở về mới biết tin là Nhạc Nhạc đã về trước, hơn nữa còn bị anh và cha giam lỏng!"
Updated 1067 Episodes