Công ty điện than Duyên Hưng chỉ là một công ty tư nhân nhỏ, mẹ của Trầm Vũ Tích thì làm công nhân vệ sinh ở đây, còn cha của nàng thì vừa mới bị giảm biên chế xong.
Việc này, luật sự của Tạ Văn Tiến Lý Một Dược đã điều tra rõ ràng, cho nên căn bản là không sợ hãi. Đừng nói cha mẹ của Trầm Vũ Tích là nhân vật hạ tầng như vậy, cho dù là lãnh đạo nhỏ của công ty cũng chẳng làm được gì, sau khi biết Trầm gia chẳng có bối cảnh gì, Lý Một Dược mới can đảm giúp đỡ cho Tạ Văn Tiến chạy án.
Nói cách khác, Lý Một Dược cũng không ngu, tuy rằng loại chuyện này có được tiền thưởng rất cao, nhưng nếu không làm tốt thì ngay cả hắn ta cũng phải bù tiền vào. Dù sao thì nhân vật lợi hại ở Tùng Giang đang trong quá trình thay da đổi thịt, căn bản là không cho phép Lý Một Dược tham dự quá sâu vào chuyện này, mà Lý Một Dược cũng tự hiểu lấy mình, nên không dám tham dự lung tung.
Khi hắn đến cục cảnh sát, biết được Trầm Vũ Tích đang làm quản lý tại Bất Dạ Thiên, nhất thời nhíu mày, căm tức nhìn Tạ Văn Tiến, không phải chỉ nói là một tiếp viên thôi sao? Tại sao lại thành quản lý?
Tuy rằng quản lý trong mắt của Lý Một Dược cũng chẳng là đại nhân vật gì, nhưng mà, đâu chỉ đơn giản là quản lý? Quản lý của Bất Dạ Thiên dễ trêu chọc như vậy sao? Chuyện này, nếu để cho lãnh đạo của Bất Dạ Thiên nhúng tay vào, thì Lý Một Dược sẽ không chịu nổi!
Lý Một Dược bình thường cũng giao tiếp với với mấy ông chủ thâm hiểm, cũng biết được thủ đoạn làm việc của bọn họ, mà bây giờ lại phải đối mặt với người thâm hiểm nhất, Bạo Tam Lập! Người ta muốn làm gì mà, thì căn bản là không cần nói nhiều, lấy lý do thấy mày không vừa mắt cũng đủ rồi, trực tiếp tìm người đánh mày liệt nửa người cũng được.
Cho nên, khi Lý Một Dược nghe được thân phận của Trầm Vũ Tích xong, cũng có chút khiếp sợ. Trong lúc chờ cha mẹ của Trầm Vũ Tích đến, Lý Một Dược có chút lo lắng, không biết Bạo Tam Lập có đến hay không, nhưng mà khi nhìn thấy một đôi vợ chồng già cùng với một thiếu niên đi đến, trong lòng liền thở phào một hơi, Bạo Tam Lập hắn ta đương nhiên là biết rồi, nhưng mà người thiếu niên kia hắn lại không nhìn ra.
Hạ Tuyết không ngờ Dương Minh lại đến, nhìn thấy Dương Minh xong, liền gật đầu chào hắn, sau đó bắt đầu chỉ vào Lý Một Dược nói: "Đây là Tạ Văn Tiến và luật sự của hắn, Lý Một Dược tiên sinh."
"Thằng nhóc, mày là Tạ Văn Tiến?" Dương Minh khoát tay, không đợi Hạ Tuyết nói xong, đã đi đến trước mặt mặt Tạ Văn Tiến, nắm lấy cổ áo của hắn xách lên, cười lạnh hỏi.
"Mày. mày muốn làm gì?" Tạ Văn Tiến nhất thời giật mình, hắn không ngờ lại gặp phải Dương Minh ở đây, cảnh tượng Dương Minh dùng chân đạp móp cửa xe hắn vẫn còn nhớ rõ, hắn rất sợ hãi với một con người cuồng bạo lực.
Hạ Tuyết biết tác phong của Dương Minh, vốn muốn ngăn lại, nhưng mà nghĩ đến thân phận đặc biệt của Dương Minh liền bất đắc dĩ thở dài, trong lòng bắt đầu oán trách anh hai, tác phong làm việc của Dương Minh vốn là bạo lực, lấy bạo chế bạo, mà bây giờ anh hai lại cho hắn một thân phận hợp pháp, để cho hắn làm việc càng không cần kiêng nể, không biết là đúng hay sai nữa.
Tình cảnh đánh đập mấy thằng lưu manh ăn hiếp một ông lão bán khoai vẫn còn rõ trong đầu của Hạ Tuyết, nghĩ rằng phong cách của Dương Minh là như hế. Nhưng mà, nếu nói tin tưởng lời khai của Tạ Văn Tiến và Lý Một Dược, Hạ Tuyết sẽ không tin. Nhưng mà, làm phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự, không có khả năng dùng phán đoán chủ quan để nhìn nhận sự việc, quan trọng nhất là sự thật khách quan. Tất cả phải chờ cho Trầm Vũ Tích tỉnh lại, mới có thể quyết định được. Cho nên nãy giờ Tạ Văn Tiến và luật sư của hắn làm trò nàng cũng chẳng thèm để ý.)
Nhưng mà, nàng ta không để ý, không có nghĩa là Dương Minh cũng không để ý.
"Cậu mau buông tay ra! Tôi là luật sư của Tạ tiên sinh, nếu cậu không buông tay, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật của cậu!" Lý Một Dược nhìn thấy Dương Minh không nói hai lời liền ra tay đánh người, lập tức giật mình, giơ tay ngăn cản.
"Cút qua một bên cho tao, ngồi yên ở đó, nếu không tao đập cả mày!" Dương Minh trừng mắt, tiện tay đẩy Lý Một Dược ngã xuống đất.
"Cái này. cậu. Hạ đội trưởng, cô xem?" Lý Một Dược nói được phân nữa thì mới phát hiện ra không biết Hạ Tuyết đã đi ra ngoài lúc nào, trong phòng bây giờ chỉ còn lại Dương Minh và cha mẹ của Trầm Vũ Tích.
Dương Minh thấy hắn nằm trên mặt đất mà miệng vẫn còn lộn xộn, vì thế giơ chân lên đạp cho một cái ngay miệng, nhất thời làm cho mấy cái răng cửa hắn văng ra khỏi miệng, cái miệng của Lý Một Dược lập tức đầy máu, hộc ra hai cái răng cửa, kêu loạn cả lên.
Lý Một Dược không ngờ Dương Minh lại bạo lực như vậy, không nói nhiều lời, trực tiếp dùng tay chân, căn bản là một người cuồng bạo lực! Lý Một Dược cũng gặp qua nhiều người điên cuồng, nhưng mà, chưa từng gặp người nào không nói gì mà đã ra tay rồi.
Trực tiếp ra tay đánh người, có hai khả năng, một là người ta căn bản không coi mày ra gì, không muốn nói nhiều với mày, đánh mày cho bỏ ghét. Còn loại thứ hai là đánh ngập mặt, loại không sợ trời sợ đất.
Loại thứ hai thì không có gì, đáng sợ nhất là loại đầu tiên. Nhưng mà, nhìn thấy Dương Minh không có chút sợ hãi, có lẽ là loại thứ nhất, hơn nữa, lúc Dương Minh bước vào, ngay cả Hạ Tuyết cũng phải gật đầu với hắn, chi tiết này đã lọt vào mắt của Lý Một Dược, cái này đã nói lên, Dương Minh có quen biết với Hạ Tuyết, nghĩ như vậy, trong lòng Lý Một Dược nhất thời thầm than không tốt.
"Mày nói mày là bạn trai của Trầm Vũ Tích?" Dương Minh nắm lấy cái cổ của Tạ Văn Tiến, kéo hắn lên, tàn bạo hỏi.
"Tao. tao." Tạ Văn Tiến không biết tại sao Dương Minh lại tham gia vào chuyện này, nhưng mà trong lòng hắn rất sợ Dương Minh: "Anh họ, cứu em."
Lưu Triệu Quân cũng đổ đầy mồ hôi trên trán.
Nhìn thấy hình dạng của Lý Một Dược như vậy, trong lòng cũng sợ hãi không ngớt, xem ra lúc trước Dương Minh đã ra tay lưu tình trên lôi đài rồi, nếu không thì Lý Gia Sinh sẽ không có kết quả tốt hơn Lý Một Dược là bao.
Lưu Triệu Quân nào dám lỗ mãng, cúi đầu xuống, làm bộ không nghe thấy gì.
"Thì ra mày là anh họ của thằng nhóc này!" Dương Minh quay đầu lại nhìn Lưu Triệu Quân.
Lưu Triệu Quân càng cúi thấp hơn, sợ Dương Minh đổi đối tượng sang mình.
"Con mẹ mày, mày nói mày là bạn trai của Trầm Vũ Tích? Tại sao tao không biết?" Dương Minh cô gái làm cho mình trở nên tàn ác thô bạo một chút, nhưng mà, hắn cũng có mục đích của mình, tuy rằng thân phận của hắn bây giờ rất đặc biệt, nhưng mà cũng không thể tùy ý đánh người trong cục cảnh sát, như vậy thì Hạ Băng Bạc cũng không giải quyết tốt hậu quả đâu.
Cho nên, Dương Minh cần phải tàn phá tinh thần của Tạ Văn Tiến trước.
"Thật không? Mày là bạn trai của Trầm Vũ Tích, vậy tao là cái gì?" Dương Minh cười cười, túm lấy cổ của Tạ Văn Tiến, kéo hắn ra ngoài cửa sổ, sau đó mở cửa lôi đầu hắn ra ngoài, nói: "Có tin tao ném mày xuống không?"
Tạ Văn Tiến run lên, nhất thời sợ hãi không nhỏ, trong lòng hối hận không ngớt.
.
"Thấy" được suy nghĩ của Tạ Văn Tiến, Dương Minh cười lạnh, quả nhiên là tên này làm, xem ra mình đã không nghi oan hắn, nãy giờ Dương Minh làm ra động tác thô bạo này, chỉ là vì muốn để cho Tạ Văn Tiến sợ hãi, làm tinh thần khẩn trương, cư như vậy, Dương Minh có thể thuận lợi" nhìn" suy nghĩ của hắn.
Tuy rằng lúc đầu Dương Minh hoài nghi Tạ Văn Tiến, nhưng không có chứng cớ, bây giờ thì khác, Dương Minh có thể xác định trăm phần trăm là do Tạ Văn Tiến làm.
Dương Minh kéo Tạ Văn Tiến vào, tiện tay ném hắn xuống đất, lúc này, Tạ Văn Tiến đã sợ đến mức toát mồ hôi lạnh toàn thân, giống như là mới từ địa ngục về, ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển liên tục.
Dương Minh vốn muốn giải quyết luôn Tạ Văn Tiến, nhưng mà nghĩ rằng bây giờ chuyện này đã kinh động đến cảnh sát rồi, giao cho cảnh sát xử lý thì thỏa đáng hơn. Dù sao nếu bây giờ Tạ Văn Tiến xảy ra chuyện gì, thì người đầu tiên bị nghi ngờ chính là mình.)
Dương Minh không muốn gây phiền phức cho Hạ Băng Bạc, bây giờ, hai người có quan hệ hợp tác, Dương Minh không muốn thiếu nợ ông ta nhiều, sau này bị ràng buộc, thiếu nợ nhân tình của người ta thì sẽ không trả hết được đâu.
Chờ chuyện này dẹp loạn xong rồi, Tạ Văn Tiến sẽ phải ngồi tù, đến lúc đó không phải tùy ý để mình xử lý sao? Hắn không có khả năng vượt ngục được! Chuyện này tuy rằng ác liệt, nhưng chưa đến mức bị tử hình, chờ hắn ra tù sẽ có biện pháp đối phó hắn.
Nói cách khác, nếu phán tử hình thì rất tốt, đỡ mất công mình phải ra tay.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cha mẹ Trầm Vũ Tích và Lý Một Dược, Dương Minh bước ra khỏi phòng, bọn họ không ngờ Dương Minh làm lớn chuyện như vậy, cũng chỉ vì muốn trút giận? Trong lòng Lý Một Dược cũng nghĩ như vậy, nên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dương Minh ra ngoài, trực tiếp đi tìm Hạ Tuyết.
"Thế nào? Có phát hiện ra gì không?" Hạ Tuyết biết thân phận của Dương Minh, nếu Dương Minh hỗ trợ phá án, vậy thì sẽ giúp không ít.
"Có" Dương Minh nhàn nhạt nói: "Toàn bộ chuyện này là do Tạ Văn Tiến làm."
Nói xong, Dương Minh bắt đầu kể lại toàn bộ quá trình Lý Một Dược xui khiến đám Tạ Văn Tiến thay đổi lời khai.
Hạ Tuyết càng nghe càng nhíu mày, nhưng mà trong mắt lộ rõ vẻ hưng phấn, nếu Dương Minh nói sự thật, vậy thì lần này có thể là một cơ hội tốt để xử lý một tên luật sư vô lương như Lý Một Dược.
"Những cái này đều là thật?" Hạ Tuyết nghe Dương Minh nói xong, liền hỏi.
Dương Minh gật đầu, khẳng định nói: "Là thật, tách bốn tên này ra, thẩm vấn riêng từng người, rồi dụ rằng ba người kia đã khai hết, đem những chi tiết mà tôi nói lấy ra hù chúng, không tin là chúng không khai"
Thật ra, cái này là thủ pháp thẩm vấn quen thuộc, trong phim ảnh cũng hay nhắc đến, cảnh sát làm cho bọn tội phạm nghĩ rằng đồng bọn đã khai ra, cho nên cũng sẽ thành thật khai báo.
Chiêu này nếu dùng được thì sẽ có hiệu quả to lớn, nhưng điều kiện trước khi sử dụng, đó chính là cảnh sát phải nắm giữ các chi tiết manh mối quan trọng trong vụ án, giống như tình huống này, nếu Dương Minh không thêm vào, thì không có khả năng sử dụng chiêu này. Nhưng mà, Dương Minh có năng lực đọc suy nghĩ của người khác, cho nên những cái không thể đều biến thành có thể.
Hạ Tuyết cũng hiểu năng lực và thủ đoạn khác thường của Dương Minh, nếu không thì cục điều tra sự kiện thần bí cũng sẽ không mời Dương Minh gia nhập. Hơn nữa, Hạ Tuyết cũng biết quy định trong đó, người của cục điều tra hỗ trợ phá án thì bình thường, nhưng quá trình điều tra thì phải bảo mật, tuy rằng Hạ Tuyết rất tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều.
"Được, tôi lập tức thẩm vấn ngay!" Hạ Tuyết gật đầu, hưng phấn nói. Có Dương Minh hỗ trợ, như vậy thì mọi chuyện dễ giải quyết rồi.
Cho dù có xảy ra chuyện, thì vẫn còn Dương Minh chống lưng.
Có những tư liệu này, nếu Hạ Tuyết còn không hỏi ra được gì, thì đó là do năng lực của nàng có vấn đề. Nhưng mà, Dương Minh không lo lắng chuyện này, vì hắn tin tưởng Hạ Tuyết.
Nếu Hạ Tuyết thật sự không có năng lực, thì sẽ không thể ngồi lên vị trí hiện tại này. Trong đội hình sự, một người không có năng lực lên làm lãnh đạo thì rất khó phục chúng, nếu để xuất hiện tình huống này, vậy thì công việc sau này cũng khó làm, cho nên cục trưởng không thể để xảy ra chuyện này.
Dưới sự thu xếp của Hạ Tuyết, mấy người cảnh sát vào trong phòng, không nói nhiều lời liền bắt Tạ Văn Tiến, Tề Chí Đức, Lưu Triệu Quân, Lý Một Dược áp giải ra từng phòng riêng.
Lý Một Dược kinh hãi nói: "Các người làm gì vậy? Tôi là luật sư! Các người không có quyền đối đãi với tôi như thế!"
Hạ Tuyết cười nói: "Bây giờ ông là luật sư, nhưng một hồi có phải là luật sư hay không thì không ai có thể bảo đảm."
Có Dương Minh giúp đỡ, Hạ Tuyết sẽ không sợ cái gì, dù sao nếu có chuyện thì Dương Minh sẽ ra mặt, nếu Dương Minh không được thì vẫn còn anh hai giúp đỡ, Hạ Tuyết đương nhiên là không sợ rồi.
Nhìn bốn người bị áp giải ra khỏi phong, cảnh tượng này làm cho cha mẹ của Trầm Vũ Tích kinh ngạc, không phải chứ? Tại sao trong nháy mắt mà cả bốn người đều bị áp giải giống như tội phạm vậy?
"Cảnh sát đã thu thập được chứng cớ, bây giờ có thể xác định, Tạ Văn Tiến chính là hung thủ đã gây tổn thương cho Trầm Vũ Tích!" Dương Minh giải thích với cha mẹ của Trầm Vũ Tích.
"A!" Cha mẹ của Trầm Vũ Tích không biết nói gì, nhưng mà bọn họ cũng có thể nghĩ ra được, tất cả đều là do Dương Minh hù dọa có tác dụng, chứ nếu không, tại sao sự tình lại thay đổi?
Tuy rằng không biết Dương Minh làm cái gì, nhưng mà cha mẹ của Trầm Vũ Tích vẫn vô cùng biết ơn Dương Minh
"Tiểu Dương, cảm ơn cậu!" Mẹ của Trầm Vũ Tíchb kích động nói, nếu không có Dương Minh, chuyện này làm sao có thể giải quyết thuận lợi như vậy?
"Con có làm gì đâu, toàn là công lao của Hạ đội trưởng ấy chứ" Dương Minh cười xua tay nói, hắn đương nhiên là sẽ không nhận công lao gì.
"Vậy. chúng ta đi cảm ơn Hạ đội trưởng chứ?" Bà ta do dự hỏi.
"Chờ vụ án điều tra xong rồi muốn cảm ơn cũng không muộn, chúng ta trở về bệnh viện trước đi, Trầm Vũ Tích tỉnh lại mới là điều quan trọng" Dương Minh nói.
"Cũng đúng, cũng đúng." Nhắc đến Trầm Vũ Tích, cha mẹ của nàng lập tức lộ ra thần sắc lo lắng. Bên này tuy rằng đã có thể đem hung thủ hại Trầm Vũ Tích ra trước công lý, nhưng mà bên kia Trầm Vũ Tích vẫn chưa thoát cảnh nguy hiểm, nếu so ra, Trầm Vũ Tích có thể bình an mới là điều hai ông bà hy vọng nhất. T
Dương Minh chảo hỏi Hạ Tuyết xong, liền lái xe đưa hai ông bà trở về bệnh viện nhân dân số một.
"Lý Một Dược, Tạ Văn Tiến đã khai cung, ông còn muốn nói cái gì không? Ông cũng biết chính sách của chúng tôi rồi, hợp tác thì được giảm nhẹ, chống cự thì sẽ phạt nặng!" Hạ Tuyết ngồi nhìn Lý Một Dược, lạnh lùng nói.
"Nói cái gì? Khai cung cái gì/" Lý Một Dược nhàn nhạt nói, không có vẻ sợ hãi gì cả: "Đối với thủ pháp phá án của các người, tôi còn không rõ sao, lừa tôi mở miệng à? Đừng cho rằng tôi không biết gì!"
Nếu là lúc trước, như vậy Hạ Tuyết khẳng định sẽ tức giận, người như vậy rất khó đối phó. Hắn biết về trình tự phá án, muốn lấy lời khai từ miệng hắn thật sự không có khả năng. T
Có thể khiến cho bọn họ nhận tội, thì phải có bằng chứng tuyệt đối chính xác.
Nhưng mà, bây giờ Hạ Tuyết không lo lắng, nàng rất tin tưởng Dương Minh, nàng nắm chắt rằng hôm nay sẽ bắt Lý Một Dược nhận tội.
"Cốc cốc cốc." Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hạ Tuyết làm ra vẻ bình tĩnh nhìn ra bên ngoài cửa, nói: "Mời vào!"
Một người cảnh sát bước vào, đưa một xấp hồ sơ cho Hạ Tuyết, nói: "Hạ đội trưởng, tiểu tử Tạ Văn Tiến đã khai, lời khai ở đây. cô xem."
Đương nhiên, tất cả đều được chuẩn bị, trong phòng thẩm vấn của Tạ Văn Tiến, Lưu Triệu Quân, Tề Chí Đức đều có cảnh như vậy, chỉ là vì Lý Một Dược khó đối phó, cho nên Hạ Tuyết mới ra thẩm vấn, còn những người khác thì cảnh sát bình thường cũng có thể đối phó được.
"Ồ, nhanh vậy sao?" Hạ Tuyết gật đầu, cầm lấy xấp hồ sơ.
Lý Một Dược cười cười nhìn Hạ Tuyết và người cảnh sát kia, theo hắn thấy, tất cả chỉ là diễn trò, muốn hù dọa tâm lý của hắn.
Lý Một Dược không tin những người cảnh sát này dám tra tấn bức cung. Dù sao thì cha của Lý Một Dược cũng là một đại nhân vật có uy tín, nếu chuyện này lộ ra, Lý Một Dược đủ tự tin để làm cho cảnh sát không chịu nổi!
Cho nên, hắn không tin cảnh sát có được lời khai giá trị nào.
"Lý Một Dược, lúc này ông không muốn nói gì sao? ' Hạ Tuyết cầm lấy xấp hồ sơ, nhìn Lý Một Dược hỏi.
"Diễn trò, diễn tiếp đi, diễn hay lắm!" Lý Một Dược cười nói: "Tôi làm việc cũng mệt nhọc, rồi, đến đây xem các người diễn trò cũng là một loại giải trí!"
"Thật không?" Hạ Tuyết cười nhàn nhạt, sau đó trực tiếp ném xấp hồ sơ cho Lý Một Dược, nói: "Đây là cái gì, ông tự xem đi!"
"Có thể là gì?" Lý Một Dược khinh thường cầm lấy xấp hổ sơ, tiện tay lật xem, nhưng mà, sau khi nhìn kỹ xong, sắc mặt nhất thời thay đổi!
Updated 1067 Episodes