Chương 6: Bị bắt cóc

“Hừ!” Anh khẽ hừ một tiếng, nhưng nghe vào càng giống như đang cười lạnh.

Lý Tử Thất xoay người, đối mặt với anh, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, anh tên gì?”

Anh không suy tính, nói thẳng: “Trần Hoa Vinh.”

Trần Hoa Vinh…Cái tên này... Dù sao chỉ là một cái tên để gọi, cô cũng không để ý anh có bịa chuyện hay không. Nếu anh ở đây, cũng không thể luôn kêu là “Này, ê...", các kiểu được.

“OK! Còn tôi tên Lý Tử Thất!”, Lý Tử Thất trừng anh, nói: “Anh muốn ở lại chỗ tôi, chúng ta phải quy ước ba điều. Bây giờ anh ăn của tôi, ở của tôi, anh phải nghe theo tôi. Hơn nữa, anh phải trả tiền thuê phòng. Học phí của tôi cũng dựa vào bản thân kiếm được, không có dư tiền nuôi anh. Mấy ngày nay tôi có thể mượn bạn học, sau này anh phải trả cho tôi.”

Anh hừ lạnh: “Một ngày 500 ngàn, đủ chưa?”

Lý Tử Thất sửng sốt: “Tạm được…”, waoo cô làm thêm một tuần cũng không được từng đó tiền.

Anh nhếch môi, giống như muốn cười. Nhắm mắt lại, nằm ngang không nhìn cô nữa. Quả thực quá mệt mỏi, lười nói nhảm với cô. Nếu không bị thương, anh cũng không có tính nhẫn nại này!

Lý Tử Thất cũng không nói gì thêm, ném một cái áo thun siêu lớn cho anh. Áo anh bị xé rách, quần bị anh ném xuống đất, cái áo soe mi màu trắng dài rộng anh đang mặc kia… cũng không biết anh lục từ đâu…

Lý Tử Thất cảm thấy không được tự nhiên, một người đàn ông mặc quần áo cô… Nghĩ thế nào… tim cũng đập rộn!

Người đàn ông kia còn mặt đầy biểu tình: “Trên quần áo cô đều là vi khuẩn, mặc vào thật là nghi ngại!"

Không muốn nhìn anh nữa, Lý Tử Thất cầm chăn đắp qua đầu ngủ, trong tay cầm một cây dao, nếu anh dám vượt qua ranh giới một bước, cô liền đâm chết mạng quèn của anh!

Anh cầm chiếc áo kia, nhìn Lý Tử Thất, thấp giọng nói: “Tôi muốn đi tắm nước lạnh!”

Anh đi hai bước, đột nhiên quay đầu nói với cô: “Cô đừng gọi báo cảnh sát, nếu không cô sẽ rất phiền toái. Qua hai ngày nữa, cô coi như không có gì xảy ra. Cô để tôi ở lại đây, ít ra sinh mạnh cô sẽ không phải chịu uy hiếp.”

Lý Tử Thất nhìn chằm chằm mắt anh, cũng không biết bị cái gì đầu độc, lại gật đầu.

Anh vào phòng tắm, xối nước lạnh “rào rào rào”. harry potter fanfic

Lý Tử Thất thầm nghĩ: “Tôi bị ngu mới gọi cảnh sát, để lộ ra, chẳng phải tôi cũng sẽ thành đồng phạm sao?”

Nghĩ đến đó, tiếng còi xe cảnh sát chói tai đột nhiên vang lên. Ban đêm yên tĩnh, tiếng còi xe cảnh sát vô cùng rõ ràng.

Lý Tử Thất đặt chân xuống sàn chạy ra ban công nhìn xuống. Hai chiếc xe cảnh sát đậu dưới lầu. Sau đó, mấy cảnh sát từ trên xe bước xuống.

Lý Tử Thất muốn lớn tiếng kêu lên cảnh báo! Nhưng lầu đối diện có bóng người mặc đồ đen lướt qua, làm cho cổ họng cô nghẹn lại. Tim cô nhảy cỡn lên.

Dưới lời, bảo vệ xui xẻo lại bị tra hỏi. Cảnh sát cho anh ta xem một ít hình, Bảo vệ đột nhiên giơ tay, xoay một vòng lớn trên lầu. Lý Tử Thất vội lui về sau. Cô nhìn xuống qua khe hở, thấy ba bốn người mặc đồ đen lóe lên trong bóng đêm.

Cảnh sát lập tức lên xe, nhanh chóng đuổi theo người đồ đen! Cảnh sát đi rồi? Hiển nhiên là đi bắt mấy người áo đen kia! Lý Tử Thất đi vào phòng tắm, người đàn ông này… và cảnh sát là một phe?

Lý Tử Thất ôm ngực, đè lại trái tim muốn nhảy ra ngoài… Đây đúng là chuyện làm người ta sợ hết hồn hết vía vào ban đêm.

Sau đó, không có ai tới nữa, Trần Hoa Vinh vô cùng tự tại ở chỗ cô dưỡng thương.

Cô mua rất nhiều thuốc, giấu trong cặp, mua thức ăn cũng không dám mua thêm, vẫn như bình thường, chẳng qua mua thêm mấy ly mì ăn liền.

Ngoài ra, mua cho anh ba áo thun trắng và quần ngắn, quần áo của anh đã rách, cũng không thể để cho người này suốt ngày khoe mấy khối cơ ngực, cơ bụng. Nếu mỗi ngày để anh lõa thể trước mặt cô, nói không chừng cô thật sự nảy sinh ý niệm tà ác… Dù sao gương mặt người đàn ông này rất có sức quyến rũ.

Có điều, cô tính sai, quần áo mua sai nhỏ rồi… Quần áo, ách… hơi chật…

Toàn bộ bắp thịt ngực và mông anh đều bại lộ dưới mắt cô, cô không cần nhìn kỹ cũng có thể thấy đường ranh bắp thịt của anh. Nhất là quần… Ôm chặt mông anh, làm cho cái mông đặc biệt…ách…

Lý Tử Thất giảo hoạt cười một tiếng, nên chụp hình anh! Sau này anh còn dám chọc cô, cô có điểm yếu trong tay. Dám vô lễ với cô, dám cười nhạo cô, dám uy hiếp khi dễ cô, dù sao cũng phải cho anh trả giá! Đúng! Nghĩ vậy, Lý Tử Thất lấy máy chụp hình chụp anh một tấm. Hừ hừ…

Chapter
1 Chương 1: Bắt gian
2 Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3 Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4 Chương 4: Sống chung
5 Chương 5: Mờ ám
6 Chương 6: Bị bắt cóc
7 Chương 7: Theo hắn trở về
8 Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9 Chương 9: Tập bắn súng
10 Chương 10: Manh mối
11 Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12 Chương 12: Bị ốm
13 Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14 Chương 14: Bỏ trốn
15 Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16 Chương 16: Lo cho cô sao
17 Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18 Chương 18: Suy nghĩ lại
19 Chương 19: Gật đầu
20 Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21 Chương 21: Quên hẹn
22 Chương 22: Tức giận
23 Chương 23: Thương cảm
24 Chương 24: Chăm sóc người ốm
25 Chương 25: Một chút cảm động
26 Chương 26: Phí ăn ở
27 Chương 27: Thời cơ đến
28 Chương 28: Thành công rồi!
29 Chương 29: Chạy nhanh
30 Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31 Chương 31: Ra điều kiện
32 Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33 Chương 33: Không vừa mắt
34 Chương 34: Người bệnh
35 Chương 35: Cổ vũ
36 Chương 36: Giận dỗi
37 Chương 37: Tính toán
38 Chương 38: Ép người quá đáng
39 Chương 39: Thách thức
40 Chương 40: Nghi ngờ
41 Chương 41: Đào tẩu
42 Chương 42: Phi cơ
43 Chương 43: Con mèo hoang
44 Chương 44: Rượt đuổi
45 Chương 45: Chống trả
46 Chương 46: Uy hiếp
47 Chương 47: Quyết tâm
48 Chương 48: Cứu mỹ nhân
49 Chương 49: Thoát nạn
50 Chương 50: Có ý gì?
51 Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52 Chương 52: Không có lựa chọn nào
53 Chương 53: Đi cùng mấy người
54 Chương 54: Tò mò
55 Chương 55: Vì tôi sao?
56 Chương 56: Tam giác vàng
57 Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58 Chương 58: Cao ốc
59 Chương 59: Tiên đoán như thần
60 Chương 60: Đấu súng
61 Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62 Chương 62: Già mồm
63 Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64 Chương 64: Hết duyên
65 Chương 65: Không cam tâm
66 Chương 66: Trên vạn người
67 Chương 67: Lại bị bắt cóc
68 Chương 68: Mù quáng
69 Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70 Chương 70: Nói gì?
71 Chương 71: Truy tìm
72 Chương 72: Bốc hơi mất
73 Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74 Chương 74: Không ngờ
75 Chương 75: Bất phân thắng bại
76 Chương 76: Tiểu Thất!
77 Chương 77: Đánh cược
78 Chương 78: Điên cuồng
79 Chương 79: Trúng đạn
80 Chương 80: Chờ đợi
81 Chương 81: Hiến máu
82 Chương 82: Nhìn một chút
83 Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84 Chương 84: Tỉnh lại
85 Chương 85: Bỏ cuộc
86 Chương 86: Vì em sao?
87 Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88 Chương 88: Dịu dàng
89 Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90 Chương 90: Tàn ác
91 Chương 91: Xúi giục
92 Chương 92: Mưu mô
93 Chương 93: Hoa Thị
94 Chương 94: Không dễ xơi
95 Chương 95: Kỳ lạ
96 Chương 96: Cảm ơn
97 Chương 97: Hung thủ là…
98 Chương 98: Kế hoạch báo thù
99 Chương 99: Định đoạt
100 Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101 Chương 101: Đính ước
102 Chương 102: Ra mắt
103 Chương 103: Hôn ước
104 Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105 Chương 105: Gia pháp
106 Chương 106: Điều kiện
107 Chương 107: Rời đi
108 Chương 108: Tỉnh lại
109 Chương 109: Đính hôn
110 Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111 Chương 111: Thù hận
112 Chương 112: Ám hại
113 Chương 113: Thoát hiểm
114 Chương 114: Trở về
115 Chương 115: Đe dọa
116 Chương 116: Rời đi
117 Chương 117: Sự thật phơi bày
118 Chương 118: Đối chất
119 Chương 119: Sự mong cầu
120 Chương 120: Đau khổ
121 Chương 121: Tiết lộ
122 Chương 122: Tương ngộ
123 Chương 123: Cầu hôn
124 Chương 124: Trở về
125 Chương 125: Tập kích
126 Chương 126: Đối đầu
127 Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128 Chương 128: Trọng thương
129 Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130 Chương 130: Sự đồng cảm
131 Chương 131: Có hỷ
132 Chương 132: Tỉnh lại
133 Chương 133: Nước mắt
134 Chương 134: Cô gái ngốc
135 Chương 135: Viên mãn
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Bắt gian
2
Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3
Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4
Chương 4: Sống chung
5
Chương 5: Mờ ám
6
Chương 6: Bị bắt cóc
7
Chương 7: Theo hắn trở về
8
Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9
Chương 9: Tập bắn súng
10
Chương 10: Manh mối
11
Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12
Chương 12: Bị ốm
13
Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14
Chương 14: Bỏ trốn
15
Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16
Chương 16: Lo cho cô sao
17
Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18
Chương 18: Suy nghĩ lại
19
Chương 19: Gật đầu
20
Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21
Chương 21: Quên hẹn
22
Chương 22: Tức giận
23
Chương 23: Thương cảm
24
Chương 24: Chăm sóc người ốm
25
Chương 25: Một chút cảm động
26
Chương 26: Phí ăn ở
27
Chương 27: Thời cơ đến
28
Chương 28: Thành công rồi!
29
Chương 29: Chạy nhanh
30
Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31
Chương 31: Ra điều kiện
32
Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33
Chương 33: Không vừa mắt
34
Chương 34: Người bệnh
35
Chương 35: Cổ vũ
36
Chương 36: Giận dỗi
37
Chương 37: Tính toán
38
Chương 38: Ép người quá đáng
39
Chương 39: Thách thức
40
Chương 40: Nghi ngờ
41
Chương 41: Đào tẩu
42
Chương 42: Phi cơ
43
Chương 43: Con mèo hoang
44
Chương 44: Rượt đuổi
45
Chương 45: Chống trả
46
Chương 46: Uy hiếp
47
Chương 47: Quyết tâm
48
Chương 48: Cứu mỹ nhân
49
Chương 49: Thoát nạn
50
Chương 50: Có ý gì?
51
Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52
Chương 52: Không có lựa chọn nào
53
Chương 53: Đi cùng mấy người
54
Chương 54: Tò mò
55
Chương 55: Vì tôi sao?
56
Chương 56: Tam giác vàng
57
Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58
Chương 58: Cao ốc
59
Chương 59: Tiên đoán như thần
60
Chương 60: Đấu súng
61
Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62
Chương 62: Già mồm
63
Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64
Chương 64: Hết duyên
65
Chương 65: Không cam tâm
66
Chương 66: Trên vạn người
67
Chương 67: Lại bị bắt cóc
68
Chương 68: Mù quáng
69
Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70
Chương 70: Nói gì?
71
Chương 71: Truy tìm
72
Chương 72: Bốc hơi mất
73
Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74
Chương 74: Không ngờ
75
Chương 75: Bất phân thắng bại
76
Chương 76: Tiểu Thất!
77
Chương 77: Đánh cược
78
Chương 78: Điên cuồng
79
Chương 79: Trúng đạn
80
Chương 80: Chờ đợi
81
Chương 81: Hiến máu
82
Chương 82: Nhìn một chút
83
Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84
Chương 84: Tỉnh lại
85
Chương 85: Bỏ cuộc
86
Chương 86: Vì em sao?
87
Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88
Chương 88: Dịu dàng
89
Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90
Chương 90: Tàn ác
91
Chương 91: Xúi giục
92
Chương 92: Mưu mô
93
Chương 93: Hoa Thị
94
Chương 94: Không dễ xơi
95
Chương 95: Kỳ lạ
96
Chương 96: Cảm ơn
97
Chương 97: Hung thủ là…
98
Chương 98: Kế hoạch báo thù
99
Chương 99: Định đoạt
100
Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101
Chương 101: Đính ước
102
Chương 102: Ra mắt
103
Chương 103: Hôn ước
104
Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105
Chương 105: Gia pháp
106
Chương 106: Điều kiện
107
Chương 107: Rời đi
108
Chương 108: Tỉnh lại
109
Chương 109: Đính hôn
110
Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111
Chương 111: Thù hận
112
Chương 112: Ám hại
113
Chương 113: Thoát hiểm
114
Chương 114: Trở về
115
Chương 115: Đe dọa
116
Chương 116: Rời đi
117
Chương 117: Sự thật phơi bày
118
Chương 118: Đối chất
119
Chương 119: Sự mong cầu
120
Chương 120: Đau khổ
121
Chương 121: Tiết lộ
122
Chương 122: Tương ngộ
123
Chương 123: Cầu hôn
124
Chương 124: Trở về
125
Chương 125: Tập kích
126
Chương 126: Đối đầu
127
Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128
Chương 128: Trọng thương
129
Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130
Chương 130: Sự đồng cảm
131
Chương 131: Có hỷ
132
Chương 132: Tỉnh lại
133
Chương 133: Nước mắt
134
Chương 134: Cô gái ngốc
135
Chương 135: Viên mãn
footer(); ?>