Chương 22: Tức giận

Quả nhiên quản gia Trần thông báo Trần Hoa Vinh đang ở trong thư phòng, vừa mới trở về.

Lôi Hạo Nhiên quen cửa quen nẻo đi vào thư phòng, ngay cả cửa cũng chỉ gõ cho có lệ, còn chưa nghe thấy tiếng đồng ý của Trần Hoa Vinh đã vọt vào.

“Nóng chết tôi, dạy người ta còn mệt hơn đi đánh nhau nữa” - Lôi Hạo Nhiên lăn ra chiếc ghế dựa trong thư phòng, lè lưỡi thở phì phò, cứ như người vừa ung dung rời khỏi căn nhà gỗ kia không phải mình vậy.

“Làm bộ làm tịch. Không phải cậu rất giỏi, là cao thủ sao??” - Trần Hoa Vinh liếc mắt một cái, cũng lười quan tâm đến kẻ ngả ngớn kia.

“Vừa đánh vừa tốn chất xám nghĩ nên đi đường quyền thế nào để đối phương có thể tiếp thu làm sao có thể giống như đi mấy loại đánh nhau kia chứ. Nhưng cô gái này quả thật trình độ không tồi, tiếp thu cũng rất nhanh, sau một tuần thì hẳn là cậu nên tự trực tiếp dạy cô ấy. Ngày đầu tiên đã khiến tôi mệt não rồi”

Mấy người bọn họ chịu theo Trần Hoa Vinh, gọi anh là Lão đại không chỉ vì người này có thế lực. Bọn họ phần lớn bởi quá khâm phục anh, bất kỳ là mặt nào cũng có thể đấu thắng bọn họ. Mặc dù một phần cũng bởi anh lớn lên trong hoàn cảnh này, so với bọn họ thì được huấn luyện sớm hơn rất nhiều, nhưng giỏi hơn thì vẫn là giỏi hơn. Huống hồ, muốn giỏi đến vậy cũng rất cần có tố chất và sự bền bỉ.

Trần Hoa Vinh rất hài lòng với khả năng của Lý Tử Thất. Từ ngày đầu tiên anh đã rất thưởng thức khả năng của cô. Bất kể là tính cách, năng lực chuyên môn, cô đều khiến anh tán thưởng.

“Cậu đến không chỉ để kêu ca chứ??”

“Đúng là không chỉ kêu ca” - nghỉ ngơi đủ, Lôi Hạo Nhiên mới đi vào việc chính - “Không phải ban đầu vụ Đại Hoàng, bên phía chính phủ đã đồng ý nếu chúng ta giúp đỡ bọn họ thì sẽ ưu tiên cho chúng ta cung ứng vũ khí độc quyền cho quân đội sao?? Nhưng hôm nay tôi lại nghe nói bọn họ còn muốn tìm thêm một bên nữa. Rõ ràng là đang muốn lật lọng”

Trần Hoa Vinh nhướng mày. Anh cũng đã chuẩn bị trường hợp chính phủ không thực hiện đúng giao ước. Dù sao nếu chỉ phụ thuộc vào một nhà cung ứng, rất dễ bị chi phối và thao túng. Huống hồ bọn họ vẫn luôn dè chừng Trần Thị. Ngoài mặt có vẻ như hai bên luôn hợp tác rất vui vẻ, nhưng thực tế lại ngấm ngầm tính toán đối phó nhau. Bọn họ vẫn luôn lo lắng quyền lực của mình bị ảnh hưởng. Trần Thị can thiệp sâu như vậy, chỉ cần muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể lôi cái thóp của bọn họ ra, khiến sự nghiệp chính trị của bọn họ bị hủy.

“Cứ theo dõi động tĩnh của bọn họ đi. Dù sao bọn họ chưa ra tay, chúng ta cũng không có lý do gì để chất vấn”

Lôi Hạo Nhiên đương nhiên biết điều này. Thông báo cũng chỉ là để Trần Hoa Vinh có sự chuẩn bị mà thôi.

“Tôi sẽ bảo Đỗ Vy tiếp tục theo dõi chuyện này. Bên phía Tôn Hạo tạm thời còn nhiều vấn đề, cậu điều thêm vài người qua đó giúp cậu ta, đồng thời thăm dò bên Đại Hoàng đi. Bọn họ gần đây quá im lặng”

“Được. Có điều, tôi vẫn nghi hoặc. Diệp Tuyền nhất định là một con át chủ bài trong đám người bọn chúng, việc cô ta xảy ra chuyện không thể nào không tạo ảnh hưởng. Mặc dù lô hàng kia không có động tĩnh gì, nhưng tôi cảm thấy, không có động tĩnh mới là vấn đề. Bọn chúng đáng ra phải dáo dác rồi chứ nhỉ. Bên nhận hàng lần này đối với bọn chúng rất quan trọng, hơn nữa lại khó tính, là thế lực lớn khó đắc tội”

“Bọn chúng còn đang chờ chúng ta lộ ra sơ hở. Đỗ Vy phát hiện bọn chúng xâm nhập cơ sở dữ liệu của chúng ta, chắc chắn muốn tìm ra thông tin uy hiếp để chúng ta từ bỏ vụ này. Nhưng may là cô ấy đã kịp thời chặn lại rồi”

Tạm thời bọn họ đang dùng chiêu địch không động, ta không động. Bọn họ không vội. Hơn nữa hiện tại việc cấp thiết cần giải quyết vẫn là lô hàng còn đang xảy ra vấn đề kia. Đã dây dưa gần một tháng, Trần Hoa Vinh cảm thấy chỉ cần thêm vài ngày nữa, nếu lô hàng còn chưa được giải quyết xong thì không chừng anh sẽ phải ra tay.

Lôi Hạo Nhiên cũng hiểu tình hình. Việc tò mò duy nhất bây giờ chỉ còn là

“Cậu không phải cố tình ở nhà để canh chừng Lý Tử Thất chứ??” - bình thường Trần Thị siêu bận rộn. Không chỉ riêng hắc đạo thì chính đạo cũng đã đủ khiến người ta hoa mắt chóng mặt rồi.

Trần Hoa Vinh không nói gì. Nhưng không nói gì cũng có nghĩa là không phủ nhận

“Aiz… Tôi nói này, cậu có phải là quan tâm cô gái kia hơi quá không Lão đại?? Người ta vừa có ý định bỏ trốn thì cậu liền không ra khỏi nhà luôn??”

“Tôi tưởng cậu rất bận” - ngụ ý, cậu còn thời gian mà hóng hớt sao??

“Tôi cũng chỉ quan tâm chút thôi. Hôm nay cô ấy còn hỏi tôi có phải khu rừng kia nguy hiểm không. Có phải cô ấy định trốn bằng đường rừng không vậy??”

Đây cũng là vấn đề khiến Trần Hoa Vinh lo lắng. Anh không lo cô trốn thành công, nếu cô có thể thuận lợi ra khỏi đó thì anh cũng chẳng lo bọn người Đại Hoàng có thể làm khó được cô. Nhưng cô còn chưa được huấn luyện xong, anh sợ nhất là cô đi vào khu rừng đó rồi sẽ khó mà lành lặn đi ra. Dù sao sự nguy hiểm của khu rừng cũng không phải chỉ là hù dọa.

Sau cuộc điện thoại buổi sáng Trần Hoa Vinh liền biến mất. Lý Tử Thất cũng không quan tâm lắm. Theo lý mà nói thì Tổng giám đốc phải như vậy, mỗi ngày đều bận rộn công tác đến chân không chạm đất mới đúng.

Lý Tử Thất còn vô cùng hưởng thụ khoảng thời gian này. Có người cơm bưng nước rót lại không phải lo chuyện tiền tiền nong nong khiến cô thư thái hơn rất nhiều. Tranh thủ thời gian này, Lý Tử Thất bèn lôi bản thiết kế còn chưa hoàn thiện ra tiếp tục chỉnh chỉnh vẽ vẽ. Tuy đã có một câu khen ngợi của Trần Hoa Vinh, nhưng cô vẫn cảm thấy không hài lòng. Cô luôn yêu cầu bản thân rất cao, cũng chỉ dựa vào tiêu chuẩn của bản thân mà làm việc. Người khác cảm thấy đã ổn rồi, nhưng cô còn muốn xuất sắc hơn.

Chapter
1 Chương 1: Bắt gian
2 Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3 Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4 Chương 4: Sống chung
5 Chương 5: Mờ ám
6 Chương 6: Bị bắt cóc
7 Chương 7: Theo hắn trở về
8 Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9 Chương 9: Tập bắn súng
10 Chương 10: Manh mối
11 Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12 Chương 12: Bị ốm
13 Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14 Chương 14: Bỏ trốn
15 Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16 Chương 16: Lo cho cô sao
17 Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18 Chương 18: Suy nghĩ lại
19 Chương 19: Gật đầu
20 Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21 Chương 21: Quên hẹn
22 Chương 22: Tức giận
23 Chương 23: Thương cảm
24 Chương 24: Chăm sóc người ốm
25 Chương 25: Một chút cảm động
26 Chương 26: Phí ăn ở
27 Chương 27: Thời cơ đến
28 Chương 28: Thành công rồi!
29 Chương 29: Chạy nhanh
30 Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31 Chương 31: Ra điều kiện
32 Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33 Chương 33: Không vừa mắt
34 Chương 34: Người bệnh
35 Chương 35: Cổ vũ
36 Chương 36: Giận dỗi
37 Chương 37: Tính toán
38 Chương 38: Ép người quá đáng
39 Chương 39: Thách thức
40 Chương 40: Nghi ngờ
41 Chương 41: Đào tẩu
42 Chương 42: Phi cơ
43 Chương 43: Con mèo hoang
44 Chương 44: Rượt đuổi
45 Chương 45: Chống trả
46 Chương 46: Uy hiếp
47 Chương 47: Quyết tâm
48 Chương 48: Cứu mỹ nhân
49 Chương 49: Thoát nạn
50 Chương 50: Có ý gì?
51 Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52 Chương 52: Không có lựa chọn nào
53 Chương 53: Đi cùng mấy người
54 Chương 54: Tò mò
55 Chương 55: Vì tôi sao?
56 Chương 56: Tam giác vàng
57 Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58 Chương 58: Cao ốc
59 Chương 59: Tiên đoán như thần
60 Chương 60: Đấu súng
61 Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62 Chương 62: Già mồm
63 Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64 Chương 64: Hết duyên
65 Chương 65: Không cam tâm
66 Chương 66: Trên vạn người
67 Chương 67: Lại bị bắt cóc
68 Chương 68: Mù quáng
69 Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70 Chương 70: Nói gì?
71 Chương 71: Truy tìm
72 Chương 72: Bốc hơi mất
73 Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74 Chương 74: Không ngờ
75 Chương 75: Bất phân thắng bại
76 Chương 76: Tiểu Thất!
77 Chương 77: Đánh cược
78 Chương 78: Điên cuồng
79 Chương 79: Trúng đạn
80 Chương 80: Chờ đợi
81 Chương 81: Hiến máu
82 Chương 82: Nhìn một chút
83 Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84 Chương 84: Tỉnh lại
85 Chương 85: Bỏ cuộc
86 Chương 86: Vì em sao?
87 Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88 Chương 88: Dịu dàng
89 Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90 Chương 90: Tàn ác
91 Chương 91: Xúi giục
92 Chương 92: Mưu mô
93 Chương 93: Hoa Thị
94 Chương 94: Không dễ xơi
95 Chương 95: Kỳ lạ
96 Chương 96: Cảm ơn
97 Chương 97: Hung thủ là…
98 Chương 98: Kế hoạch báo thù
99 Chương 99: Định đoạt
100 Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101 Chương 101: Đính ước
102 Chương 102: Ra mắt
103 Chương 103: Hôn ước
104 Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105 Chương 105: Gia pháp
106 Chương 106: Điều kiện
107 Chương 107: Rời đi
108 Chương 108: Tỉnh lại
109 Chương 109: Đính hôn
110 Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111 Chương 111: Thù hận
112 Chương 112: Ám hại
113 Chương 113: Thoát hiểm
114 Chương 114: Trở về
115 Chương 115: Đe dọa
116 Chương 116: Rời đi
117 Chương 117: Sự thật phơi bày
118 Chương 118: Đối chất
119 Chương 119: Sự mong cầu
120 Chương 120: Đau khổ
121 Chương 121: Tiết lộ
122 Chương 122: Tương ngộ
123 Chương 123: Cầu hôn
124 Chương 124: Trở về
125 Chương 125: Tập kích
126 Chương 126: Đối đầu
127 Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128 Chương 128: Trọng thương
129 Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130 Chương 130: Sự đồng cảm
131 Chương 131: Có hỷ
132 Chương 132: Tỉnh lại
133 Chương 133: Nước mắt
134 Chương 134: Cô gái ngốc
135 Chương 135: Viên mãn
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Bắt gian
2
Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3
Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4
Chương 4: Sống chung
5
Chương 5: Mờ ám
6
Chương 6: Bị bắt cóc
7
Chương 7: Theo hắn trở về
8
Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9
Chương 9: Tập bắn súng
10
Chương 10: Manh mối
11
Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12
Chương 12: Bị ốm
13
Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14
Chương 14: Bỏ trốn
15
Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16
Chương 16: Lo cho cô sao
17
Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18
Chương 18: Suy nghĩ lại
19
Chương 19: Gật đầu
20
Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21
Chương 21: Quên hẹn
22
Chương 22: Tức giận
23
Chương 23: Thương cảm
24
Chương 24: Chăm sóc người ốm
25
Chương 25: Một chút cảm động
26
Chương 26: Phí ăn ở
27
Chương 27: Thời cơ đến
28
Chương 28: Thành công rồi!
29
Chương 29: Chạy nhanh
30
Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31
Chương 31: Ra điều kiện
32
Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33
Chương 33: Không vừa mắt
34
Chương 34: Người bệnh
35
Chương 35: Cổ vũ
36
Chương 36: Giận dỗi
37
Chương 37: Tính toán
38
Chương 38: Ép người quá đáng
39
Chương 39: Thách thức
40
Chương 40: Nghi ngờ
41
Chương 41: Đào tẩu
42
Chương 42: Phi cơ
43
Chương 43: Con mèo hoang
44
Chương 44: Rượt đuổi
45
Chương 45: Chống trả
46
Chương 46: Uy hiếp
47
Chương 47: Quyết tâm
48
Chương 48: Cứu mỹ nhân
49
Chương 49: Thoát nạn
50
Chương 50: Có ý gì?
51
Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52
Chương 52: Không có lựa chọn nào
53
Chương 53: Đi cùng mấy người
54
Chương 54: Tò mò
55
Chương 55: Vì tôi sao?
56
Chương 56: Tam giác vàng
57
Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58
Chương 58: Cao ốc
59
Chương 59: Tiên đoán như thần
60
Chương 60: Đấu súng
61
Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62
Chương 62: Già mồm
63
Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64
Chương 64: Hết duyên
65
Chương 65: Không cam tâm
66
Chương 66: Trên vạn người
67
Chương 67: Lại bị bắt cóc
68
Chương 68: Mù quáng
69
Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70
Chương 70: Nói gì?
71
Chương 71: Truy tìm
72
Chương 72: Bốc hơi mất
73
Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74
Chương 74: Không ngờ
75
Chương 75: Bất phân thắng bại
76
Chương 76: Tiểu Thất!
77
Chương 77: Đánh cược
78
Chương 78: Điên cuồng
79
Chương 79: Trúng đạn
80
Chương 80: Chờ đợi
81
Chương 81: Hiến máu
82
Chương 82: Nhìn một chút
83
Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84
Chương 84: Tỉnh lại
85
Chương 85: Bỏ cuộc
86
Chương 86: Vì em sao?
87
Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88
Chương 88: Dịu dàng
89
Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90
Chương 90: Tàn ác
91
Chương 91: Xúi giục
92
Chương 92: Mưu mô
93
Chương 93: Hoa Thị
94
Chương 94: Không dễ xơi
95
Chương 95: Kỳ lạ
96
Chương 96: Cảm ơn
97
Chương 97: Hung thủ là…
98
Chương 98: Kế hoạch báo thù
99
Chương 99: Định đoạt
100
Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101
Chương 101: Đính ước
102
Chương 102: Ra mắt
103
Chương 103: Hôn ước
104
Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105
Chương 105: Gia pháp
106
Chương 106: Điều kiện
107
Chương 107: Rời đi
108
Chương 108: Tỉnh lại
109
Chương 109: Đính hôn
110
Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111
Chương 111: Thù hận
112
Chương 112: Ám hại
113
Chương 113: Thoát hiểm
114
Chương 114: Trở về
115
Chương 115: Đe dọa
116
Chương 116: Rời đi
117
Chương 117: Sự thật phơi bày
118
Chương 118: Đối chất
119
Chương 119: Sự mong cầu
120
Chương 120: Đau khổ
121
Chương 121: Tiết lộ
122
Chương 122: Tương ngộ
123
Chương 123: Cầu hôn
124
Chương 124: Trở về
125
Chương 125: Tập kích
126
Chương 126: Đối đầu
127
Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128
Chương 128: Trọng thương
129
Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130
Chương 130: Sự đồng cảm
131
Chương 131: Có hỷ
132
Chương 132: Tỉnh lại
133
Chương 133: Nước mắt
134
Chương 134: Cô gái ngốc
135
Chương 135: Viên mãn
footer(); ?>