Chương 26: Phí ăn ở

Lý Tử Thất nhìn anh hồi lâu, thật nhức đầu. Hơi thở của anh phả lên mặt cô, Lý Tử Thất không dám thở mạnh. Hai người đều mặc rất ít, da thịt kề sát, nhiệt độ nóng bỏng trên người anh truyền sang khắp người cô.

Cô khó chịu vặn vẹo. Ánh mắt anh đột nhiên trầm xuống.

“Đừng động!!! ”

Lý Tử Thất lập tức cứng đờ.

“Anh buông tôi ra, tôi muốn ngủ.”

Trần Hoa Vinh cảm nhận sự mềm mại của cô, có một giây hoảng hốt. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, mắt cô sáng ngời trong suốt, lộ ra tia quật cường. Trần Hoa Vinh hít một hơi, buộc mình ngồi thẳng người, anh buông bàn tay ấm áp nhỏ bé của cô ra. Lý Tử Thất trở mình, kéo chăn đắp qua đầu. Cảm giác được anh ngồi yên ở mép giường, cô nhắm mắt lại cố gắng thích ứng bóng tối, ban đêm yên tĩnh, cô nghe được tiếng hít thở trầm ổn yên bình của anh. Cô dần ổn định lại.

Cũng không biết qua bao lâu, cô lại ngủ thật.

Sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, Lý Tử Thất tự tỉnh, cô dụi mắt nhìn qua bên cạnh, Trần Hoa Vinh không ở trong phòng, cô cũng không biết anh đi ra ngoài lúc nào..........

Cô bò dậy rửa mặt. Mở vali lấy áo thun màu trắng, quần jean mặc vào, cầm cây kẹp vẽ ra ngoài.

Chưa thể trốn được, thôi thì......

Hôm nay là chủ nhật, cô phải đến cô nhi viện dạy cho bọn nhỏ.

Đi xuống lầu, vừa vặn thấy Trần Hoa Vinh đang xem TV trong phòng khách.

Lý Tử Thất bất ngờ, anh lại dậy sớm như thế. Tối qua anh không ngủ sao??? Cô nhìn đồng hồ trên vách tường, mới hơn sáu giờ, rất nhiều người còn đang ngủ say đó.......... Nếu không phải cô phải đến cô nhi viện dạy cho bọn nhỏ, cô cũng sẽ không dậy sớm như vậy.

Lúc này, Trần Hoa Vinh ngồi trên sofa màu nâu, chăm chú xem TV.

Thấy cô xuống, Trần Hoa Vinh chậm rãi ngước mắt, nhìn cô chằm chằm.

Anh quan sát cô từ trên xuống dưới, tựa như muốn hỏi cô đi đâu.

Lý Tử Thất không có ý định trò chuyện nhiều với anh, lãnh đạm nói: “Tôi đi cô nhi viện.”

Thói quen này đã duy trì bốn năm, mỗi sáng chủ nhật, cô đều đến cô nhi viện dạy vẽ cho bọn họ.

Bản thân cô cũng là cô nhi, nên cô hy vọng cho những đứa trẻ đồng mệnh tương liên với cô chút ấm áp.

Trần Hoa Vinh không lên tiếng, quay đầu tiếp tục xem TV.

TV đang phát tin tức.

Sau lưng ký giả, tiếng súng đùng đùng: “Hoạt động lớn của Châu Phi!!! Tổ chức hắc đạo khổng lồ bị đả kích nghiêm trọng!!! ”

Châu Phi???

Lý Tử Thất nhướng mi, Trần Hoa Vinh.......... không phải là bị tổ chức hắc đạo của Ekoul đuổi giết sao???

Anh còn từng nói, trừ nước Châu Phi, bất kỳ một góc của địa cầu nào, cô đều có thể đi qua.

Lúc này mới mấy ngày.......... Anh đã gây mâu thuẫn với Châu Phi???

Động tác nhanh như vậy, còn làm đối phương náo loạn, có thể nói là sấm sét nha!!!

Người này thật lợi hại, sau lưng anh có thể lực gì mà có thể đả động thế lực đen tối của một quốc gia.

Lý Tử Thất không xem tiếp, vội đi ra ngoài.

Cô ngồi lên một chiếc xe thương vụ, Trần quản gia đột nhiên đi tới, tài xế hạ cửa kính xe xuống.

Trần quản gia khom người cười: “Lý Tử Thất tiểu thư.......... ”

“Có chuyện gì không???” Lý Tử Thất thấy ông muốn nói lại thôi, không hỏi tới, chỉ nhìn ông, chờ ông nói chuyện.

Thật lâu, Trần quản gia uyển chuyển hỏi: “Cô muốn đi ra ngoài sao???”

Lý Tử Thất thầm nghĩ, tôi cũng đã ngồi lên xe, ông nói sao???

Nhưng ngoài miệng lại nói: “Ừ, hôm nay tôi phải đến cô nhi viện dạy cho bọn nhỏ.”

Trần quản gia cười nói: “Đây là chuyện tốt.......... Nhưng mà.......... ”

Lý Tử Thất không lên tiếng, chờ ông nói tiếp.

Trần quản gia thu hồi nụ cười, sắc mặt trịnh trọng: “Đi ra ngoài thì không sợ, nhưng đi cô nhi viện, e là không ổn lắm.......... ”

“Không ổn??? Tại sao???”

“Ừm.......... ” Trần quản gia suy xét, nói: “Gần đây tiên sinh đang có một hành động lớn, đã sắp ép đối phương đến đường cùng rồi, sợ đối phương sẽ phản công.......... ”

Lý Tử Thất nghĩ tới tin tức vừa rồi.......... Trần Hoa Vinh đang đánh với người ta như dầu sôi lửa bỏng, sợ rằng cô sẽ là điểm yếu của anh..........

Lý Tử Thất suy nghĩ, nếu đến cô nhi viện, có lẽ sẽ mang tới nguy hiểm cho bọn họ.

Vì an toàn của bọn nhỏ, tạm thời không nên tới. Chương trình học, sau này có thể học bù..........

Cân nhắc thiệt hơn, bước xuống xe, lấy điện thoại gọi cho viện trưởng của cô nhi viện.

Lúc xin nghỉ, hiệu trưởng Trần rất kinh ngạc: “Lý Tử Thất, cháu đã xảy ra chuyện gì???” Từ khi Lý Tử Thất đảm nhiệm giáo viên dạy mỹ thuật của cô nhi viện, cô không ngại mưa gió, chưa bao giờ đến trễ, chưa bao giờ bỏ bê công việc.

Hiệu trưởng Trần giống như mẹ cô, đặc biệt nhạy cảm với mọi chuyện về cô.

Lý Tử Thất sợ bà lo lắng, không giải thích quá nhiều, chỉ nói sắp tốt nghiệp, khoảng thời gian này vô cùng bận rộn, liền cúp điện thoại.

Đi vào phòng khách, cô bước lên cầu thang, bỗng nhiên đứng lại.

Xoay người, nói với Trần Hoa Vinh: “Bọn họ biết tôi đã cứu anh, nơi tôi ở thường xuyên nhất là trường học, cô nhi viện. Tôi không hy vọng bọn nhỏ bị uy hiếp.”

Trần Hoa Vinh tắt TV, đi lên cầu thang. Lúc đi ngang cô, anh híp mắt nhìn cô, ánh mắt thâm trầm. Tựa như rất không hài lòng vì cô nghi ngờ anh.

Lý Tử Thất nhìn biểu tình kia của anh, trong lòng nghĩ anh có thể lo liệu.......... Nhưng mà, dáng vẻ đó của anh, thật làm người ta chán ghét!!! Cô khinh thường, hừ mũi một tiếng.

Anh chợt đứng lại, quay đầu.

Lý Tử Thất đang đi lên, không nghĩ tới anh đột nhiên dừng lại.

“Bịch”, cô đụng vào người anh: “Anh động kinh à.......... ” Cô bịt mũi, cơ ngực người này còn cứng hơn đá!!!

Cái đụng này, bỗng nhiên trợt chân, mắt thấy sắp ngã xuống, hai tay cô quơ quơ giữa không trung, muốn tìm điểm chống đỡ.

Kẹp vẽ sau lưng rất nặng, cô hoàn toàn không giữ vững thân thể được. Tiện tay túm, nắm cánh tay Trần Hoa Vinh, thiếu chút nữa kéo anh ngã theo.

Lý Tử Thất mượn lực được, vừa muốn đứng thẳng người, Trần Hoa Vinh thất đức, đột nhiên bương tay, Lý Tử Thất té xuống đất.......... Giấy vẽ bay khắp nơi.

Cũng may bậc thang không cao.......... nhưng cho dù như vậy, cô cũng cảm thấy cái mông sắp nứt ra.

Lý Tử Thất thẹn quá hóa giận, thật sự muốn tức chết!!!

Chưa từng thấy người như vậy: “Anh không thể kéo tôi sao??? Tôi cũng đứng vững rồi, sao anh buông tay???”

Trần Hoa Vinh nhìn cô chằm chằm, trong mắt đầy dí dỏm. Anh nhìn cô một hồi, buồn cười nói: “Tôi kéo em thì không thể trò vui như vậy. Tại sao phải kéo em???”

Lý Tử Thất nhắm mắt, hít thở sâu.

Không cần để ý anh!!!

Trái tim thiếu hụt, không nói ra đạo lý.

Lý Tử Thất nhặt giấy vẽ. Đứng dậy đi lên lầu, lúc đi ngang anh, hung ác đạp anh một cước.

“A ——” Trần Hoa Vinh đen mặt.

Lý Tử Thất liếc anh cười nhạt: “Ha, biểu tình rất thích hợp, chị thưởng cưng.” Móc ra hai đồng xu vỗ lên mặt anh, nói xong, lại đạp một cước: “Trò vui tiếp tục!!! ”

Sau đó chạy lên lầu, đóng cửa lại. Muốn đùa giỡn tôi??? Ha ha..........

Trần Hoa Vinh nhíu chặt mày, giật giật đầu ngón chân hơi tê, quả thực buồn cười.

Đây là một cô gái có thù phải trả, anh suýt chút nữa quên mất.

Lúc này, Trần quản gia đi tới, khom người chào Trần Hoa Vinh: “Tiên sinh, tối qua phòng Lý Tử Thất tiểu thư mở đèn tới nửa đêm. Có thể cô ấy không quen ở, cần chuẩn bị phòng khác cho cô ấy không???”

Trần Hoa Vinh liếc mặt ông, lãnh đạm nói: “Cô ấy có thói quen này, không cần chuẩn bị thêm.”

Trần quản gia liền gật đầu, bày tỏ đã hiểu, Trần Hoa Vinh lại nói: “Đổi đèn phòng cô ấy thành cái mờ hơn. Chỉ có chút ánh sáng là được rồi.”

“Dạ, tiên sinh.”

Lý Tử Thất chạy lên lầu.

Chapter
1 Chương 1: Bắt gian
2 Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3 Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4 Chương 4: Sống chung
5 Chương 5: Mờ ám
6 Chương 6: Bị bắt cóc
7 Chương 7: Theo hắn trở về
8 Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9 Chương 9: Tập bắn súng
10 Chương 10: Manh mối
11 Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12 Chương 12: Bị ốm
13 Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14 Chương 14: Bỏ trốn
15 Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16 Chương 16: Lo cho cô sao
17 Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18 Chương 18: Suy nghĩ lại
19 Chương 19: Gật đầu
20 Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21 Chương 21: Quên hẹn
22 Chương 22: Tức giận
23 Chương 23: Thương cảm
24 Chương 24: Chăm sóc người ốm
25 Chương 25: Một chút cảm động
26 Chương 26: Phí ăn ở
27 Chương 27: Thời cơ đến
28 Chương 28: Thành công rồi!
29 Chương 29: Chạy nhanh
30 Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31 Chương 31: Ra điều kiện
32 Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33 Chương 33: Không vừa mắt
34 Chương 34: Người bệnh
35 Chương 35: Cổ vũ
36 Chương 36: Giận dỗi
37 Chương 37: Tính toán
38 Chương 38: Ép người quá đáng
39 Chương 39: Thách thức
40 Chương 40: Nghi ngờ
41 Chương 41: Đào tẩu
42 Chương 42: Phi cơ
43 Chương 43: Con mèo hoang
44 Chương 44: Rượt đuổi
45 Chương 45: Chống trả
46 Chương 46: Uy hiếp
47 Chương 47: Quyết tâm
48 Chương 48: Cứu mỹ nhân
49 Chương 49: Thoát nạn
50 Chương 50: Có ý gì?
51 Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52 Chương 52: Không có lựa chọn nào
53 Chương 53: Đi cùng mấy người
54 Chương 54: Tò mò
55 Chương 55: Vì tôi sao?
56 Chương 56: Tam giác vàng
57 Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58 Chương 58: Cao ốc
59 Chương 59: Tiên đoán như thần
60 Chương 60: Đấu súng
61 Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62 Chương 62: Già mồm
63 Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64 Chương 64: Hết duyên
65 Chương 65: Không cam tâm
66 Chương 66: Trên vạn người
67 Chương 67: Lại bị bắt cóc
68 Chương 68: Mù quáng
69 Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70 Chương 70: Nói gì?
71 Chương 71: Truy tìm
72 Chương 72: Bốc hơi mất
73 Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74 Chương 74: Không ngờ
75 Chương 75: Bất phân thắng bại
76 Chương 76: Tiểu Thất!
77 Chương 77: Đánh cược
78 Chương 78: Điên cuồng
79 Chương 79: Trúng đạn
80 Chương 80: Chờ đợi
81 Chương 81: Hiến máu
82 Chương 82: Nhìn một chút
83 Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84 Chương 84: Tỉnh lại
85 Chương 85: Bỏ cuộc
86 Chương 86: Vì em sao?
87 Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88 Chương 88: Dịu dàng
89 Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90 Chương 90: Tàn ác
91 Chương 91: Xúi giục
92 Chương 92: Mưu mô
93 Chương 93: Hoa Thị
94 Chương 94: Không dễ xơi
95 Chương 95: Kỳ lạ
96 Chương 96: Cảm ơn
97 Chương 97: Hung thủ là…
98 Chương 98: Kế hoạch báo thù
99 Chương 99: Định đoạt
100 Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101 Chương 101: Đính ước
102 Chương 102: Ra mắt
103 Chương 103: Hôn ước
104 Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105 Chương 105: Gia pháp
106 Chương 106: Điều kiện
107 Chương 107: Rời đi
108 Chương 108: Tỉnh lại
109 Chương 109: Đính hôn
110 Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111 Chương 111: Thù hận
112 Chương 112: Ám hại
113 Chương 113: Thoát hiểm
114 Chương 114: Trở về
115 Chương 115: Đe dọa
116 Chương 116: Rời đi
117 Chương 117: Sự thật phơi bày
118 Chương 118: Đối chất
119 Chương 119: Sự mong cầu
120 Chương 120: Đau khổ
121 Chương 121: Tiết lộ
122 Chương 122: Tương ngộ
123 Chương 123: Cầu hôn
124 Chương 124: Trở về
125 Chương 125: Tập kích
126 Chương 126: Đối đầu
127 Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128 Chương 128: Trọng thương
129 Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130 Chương 130: Sự đồng cảm
131 Chương 131: Có hỷ
132 Chương 132: Tỉnh lại
133 Chương 133: Nước mắt
134 Chương 134: Cô gái ngốc
135 Chương 135: Viên mãn
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Bắt gian
2
Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3
Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4
Chương 4: Sống chung
5
Chương 5: Mờ ám
6
Chương 6: Bị bắt cóc
7
Chương 7: Theo hắn trở về
8
Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9
Chương 9: Tập bắn súng
10
Chương 10: Manh mối
11
Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12
Chương 12: Bị ốm
13
Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14
Chương 14: Bỏ trốn
15
Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16
Chương 16: Lo cho cô sao
17
Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18
Chương 18: Suy nghĩ lại
19
Chương 19: Gật đầu
20
Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21
Chương 21: Quên hẹn
22
Chương 22: Tức giận
23
Chương 23: Thương cảm
24
Chương 24: Chăm sóc người ốm
25
Chương 25: Một chút cảm động
26
Chương 26: Phí ăn ở
27
Chương 27: Thời cơ đến
28
Chương 28: Thành công rồi!
29
Chương 29: Chạy nhanh
30
Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31
Chương 31: Ra điều kiện
32
Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33
Chương 33: Không vừa mắt
34
Chương 34: Người bệnh
35
Chương 35: Cổ vũ
36
Chương 36: Giận dỗi
37
Chương 37: Tính toán
38
Chương 38: Ép người quá đáng
39
Chương 39: Thách thức
40
Chương 40: Nghi ngờ
41
Chương 41: Đào tẩu
42
Chương 42: Phi cơ
43
Chương 43: Con mèo hoang
44
Chương 44: Rượt đuổi
45
Chương 45: Chống trả
46
Chương 46: Uy hiếp
47
Chương 47: Quyết tâm
48
Chương 48: Cứu mỹ nhân
49
Chương 49: Thoát nạn
50
Chương 50: Có ý gì?
51
Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52
Chương 52: Không có lựa chọn nào
53
Chương 53: Đi cùng mấy người
54
Chương 54: Tò mò
55
Chương 55: Vì tôi sao?
56
Chương 56: Tam giác vàng
57
Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58
Chương 58: Cao ốc
59
Chương 59: Tiên đoán như thần
60
Chương 60: Đấu súng
61
Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62
Chương 62: Già mồm
63
Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64
Chương 64: Hết duyên
65
Chương 65: Không cam tâm
66
Chương 66: Trên vạn người
67
Chương 67: Lại bị bắt cóc
68
Chương 68: Mù quáng
69
Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70
Chương 70: Nói gì?
71
Chương 71: Truy tìm
72
Chương 72: Bốc hơi mất
73
Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74
Chương 74: Không ngờ
75
Chương 75: Bất phân thắng bại
76
Chương 76: Tiểu Thất!
77
Chương 77: Đánh cược
78
Chương 78: Điên cuồng
79
Chương 79: Trúng đạn
80
Chương 80: Chờ đợi
81
Chương 81: Hiến máu
82
Chương 82: Nhìn một chút
83
Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84
Chương 84: Tỉnh lại
85
Chương 85: Bỏ cuộc
86
Chương 86: Vì em sao?
87
Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88
Chương 88: Dịu dàng
89
Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90
Chương 90: Tàn ác
91
Chương 91: Xúi giục
92
Chương 92: Mưu mô
93
Chương 93: Hoa Thị
94
Chương 94: Không dễ xơi
95
Chương 95: Kỳ lạ
96
Chương 96: Cảm ơn
97
Chương 97: Hung thủ là…
98
Chương 98: Kế hoạch báo thù
99
Chương 99: Định đoạt
100
Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101
Chương 101: Đính ước
102
Chương 102: Ra mắt
103
Chương 103: Hôn ước
104
Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105
Chương 105: Gia pháp
106
Chương 106: Điều kiện
107
Chương 107: Rời đi
108
Chương 108: Tỉnh lại
109
Chương 109: Đính hôn
110
Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111
Chương 111: Thù hận
112
Chương 112: Ám hại
113
Chương 113: Thoát hiểm
114
Chương 114: Trở về
115
Chương 115: Đe dọa
116
Chương 116: Rời đi
117
Chương 117: Sự thật phơi bày
118
Chương 118: Đối chất
119
Chương 119: Sự mong cầu
120
Chương 120: Đau khổ
121
Chương 121: Tiết lộ
122
Chương 122: Tương ngộ
123
Chương 123: Cầu hôn
124
Chương 124: Trở về
125
Chương 125: Tập kích
126
Chương 126: Đối đầu
127
Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128
Chương 128: Trọng thương
129
Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130
Chương 130: Sự đồng cảm
131
Chương 131: Có hỷ
132
Chương 132: Tỉnh lại
133
Chương 133: Nước mắt
134
Chương 134: Cô gái ngốc
135
Chương 135: Viên mãn
footer(); ?>