Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh

Không biết đã qua bao nhiêu giây phút nhưng vị tộc trưởng của Trần gia vẫn đứng đó nhìn Hoa Vinh không rõ ông đang suy nghĩ những gì.

“Quỳ xuống.” - Tiếng của Trần lão gia vang lên nặng trĩu và khô khốc.

Hoa Vinh không còn cách này khác đành lặng lẽ quỳ xuống. Trên sàn gỗ lạnh toát bỗng nhiên anh cảm nhận được một nỗi áp lực lớn đang đè nặng trên vai.

Trần lão gia khuôn mặt từ đầu tới giờ chưa hề biến sắc làm người ta cảm thấy vô cùng xa lạ y hệt như hình ảnh đọng lại trong ký ức tuổi thơ của Hoa Vinh. Ông vẫn luôn nghiêm khắc và có phần lạnh lùng như thế. Nhưng nghĩ lại những người ở Trần gia đâu hề có ai tính tình dễ chịu đâu chứ. Ngay cả đến những đứa trẻ nhỏ cũng đã được dạy từ bé nên hết sức khó tính và quy củ.

“Cháu đã biết mình phạm lỗi gì chưa?” -Trần lão gia nói rõ từng tiếng rành rọt.

Hoa Vinh cúi đầu xuống không hề nhìn lên nói.

“Thưa nội tổ phụ cháu thật sự không biết ạ.”

“Cháu…”-Nghe vậy Trần lão gia bỗng nhiên tức giận không nói nên lời. Hoa Vinh là cháu nội của ông dĩ nhiên ông hiểu rõ tính tình của anh. Ông cũng hiểu Hoa Vinh thật sự biết rõ những gì ông vừa ám chỉ, chỉ là anh cố tình giải vờ như không biết.

Được nuôi dạy từ nhỏ ở Trần gia nhưng Hoa Vinh lại có tính tình không giống với những người khác. Kể cả phụ mẫu của anh, anh vẫn cảm thấy họ dường như rất xa lạ và thế giới của họ dường như không phù hợp với anh nên anh luôn lúc nào cũng hình thành một thói quen chống đối với tất cả những gì bọn họ sắp đặt.

Hoa Vinh luôn tâm niệm rằng sự tự do luôn là một niềm khao khát mong mỏi lớn nhất của anh. Thế nên từ nhỏ khi biết mình được định sẵn hôn ước với Tuyết Lưu Ly, Hoa Vinh đã vô cùng khó chịu nhưng vì sức ép của các trưởng bối quá mạnh nên anh đành phải an nhẫn. Nhưng đó là trước khi anh gặp Lý Tử Thất. Giờ đây anh đã tìm được cái gọi là tình yêu đích thực của mình nên anh muốn thoát ra cái gọi là hôn nhân sắp đặt đó. Có lẽ vị hôn thê Tuyết Lưu Ly kia ưng thuận nhưng anh tuyệt đối không bao giờ chấp nhận.

Trần lão gia không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa. Ông tức nghẹn họng nhất thời máu dồn lên não chứng nhồi máu cơ tim của ông lại tái phát khiến ông có dấu hiệu khó thở.

“Ông nội.”

Hoa Vinh thấy như vậy liền muốn đứng dậy đỡ ông dậy nhưng Trần lão gia xua tay.

“Cậu mau quỳ ở đó cho tôi.”

Sau cơn choáng váng Trần lão gia liền ngồi xuống ghế dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.

“Cháu vì một người con gái không rõ lai lịch mà lại tự ý làm bừa muốn cưới cô ta. Còn dám từ chối hôn ước với hôn thê Tuyết Lưu Ly của cháu. Cháu muốn làm ta tức chết phải không?”

Hoa Vinh biết thế nào ông nội của mình cũng tức giận vì chuyện này nên anh cố gắng phân trần.

“Ông à. Cháu không hề thích vị hôn thê đó, nếu như miễn cưỡng lấy cô ấy cả hai sẽ không thể hạnh phúc được. Lý Tử Thất tuy không có gia thế nhưng cháu yêu cô ấy thật lòng, cô ấy cũng rất yêu cháu. Ông nội, từ nhỏ số phận của cháu đã được Trần gia sắp đặt tất cả hôm nay đây là điều duy nhất cháu cầu xin ông. Ông hãy để cháu có thể tự do làm theo ý mình một lần có được không?”

- Nói rồi Hoa Vinh cúi xuống cầu xin Trần lão gia vô cùng khẩn thiết.

Lý Tử Thất chờ đợi ở bên ngoài điện Thanh Vân đã khá lâu mà chưa thấy Hoa Vinh trở lại. Nhưng thiết nghĩ Hoa Vinh khó khắn lắm mới được về nhà nên nhất thời có nhiều chuyện để nói nên cô cứ bình thản mà chờ đợi không hề sốt ruột.

Ngay lúc này, có một người phụ nữ lạ mặt từ trong điện phía đối diện đến bên cạnh Lý Tử Thất lên giọng nói.

“Bà chủ của tôi mời cô qua đó nói chuyện một lát.”

Nhất thời Lý Tử Thất không biết bà chủ mà cô ta nói là ai nhưng Lý Tử Thất cũng không cách nào từ chối được đành đi theo bà ta.

Điện phía đối diện với điện Thanh Vân dùng để tổ chức tiệc trà là điện Hồng Loan. Đây là nơi ở của mẹ Hoa Vinh. Lý Tử Thất nhận ra người phụ nữ khi nãy ngồi chung với ba của Hoa Vinh. Người hầu đưa Lý Tử Thất vào một gian phòng rồi đóng cửa lại. Lý Tử Thất nhìn người đàn bà cao quý sang trọng đang ngồi trên bộ bàn gỗ to.

“Cháu chào bác.” - Lý Tử Thất nhất thời không biết nên nói gì mới phải phép.

Người đàn bà chỉ về chiếc ghế phía đối diện.

“Cô ngồi đi.”

“Vâng.” -Lý Tử Thất ngại ngùng ngồi xuống.

Người đàn bà tên Cao Ngọc Oánh lướt mắt nhìn Lý Tử Thất từ đầu đến chân một lượt như dò xét mặc dù lúc nãy bà ta đã vừa gặp qua Lý Tử Thất.

“Làm cách nào cô quen được con trai của tôi?”

Lý Tử Thất nghe giọng điệu của bà ta không hề có chút thiện cảm nào trong lòng bỗng dưng cảm thấy rất buồn. Nhưng cô vẫn lễ phép nói.

“Con gặp được anh ấy trong một lần tình cờ thôi ạ. Nhưng sau đó lại trở thành mối quan hệ như vầy cũng là chưa từng nghĩ đến.”

Nghe Lý Tử Thất nói, Cao Ngọc Oánh liền cười mỉa mai.

“Cô nói là chưa từng nghĩ đến nhưng tôi thấy cô là có ý đồ câu dẫn con trai tôi hòng hưởng gia sản kết xù của gia tộc này thì đúng hơn.”

Lý Tử Thất không ngờ mẹ của Hoa Vinh lại có thể nói như vậy với cô. Nhưng bằng sự kiên nhẫn hết sức có thể cũng bởi vì bà ta là mẹ của Hoa Vinh nên cô bằng lòng cố gắng nhẫn nhịn.

“Bác hiểu lầm rồi. Thật ra lúc đầu khi quen anh ấy con thật sự không biết anh ấy là giám đốc của tập đoàn Trần Thị. Thật sự là…”

“Cô nghĩ Hoa Vinh chỉ có thân phận là giám đốc của tập đoàn Trần thị thôi sao?” - Cao Ngọc Oánh không đợi Lý Tử Thất nói hết câu đã vội ngắt lời cô.

Lý Tử Thất kỳ thực không hiểu lắm lời của bà ta vừa nói. Cô cố gắng hỏi lại.

“Ý của bác là gì cháu không hiểu.”

“Cô thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu? Khi đến ngôi nhà đồ sộ này cô dám nói không có ý đồ gì khác sao?”- Trong mắt của Cao Ngọc Oánh luôn xem thường những người con gái không phải thuộc hàng dòng dõi quý tộc nên nếu là một ai khác không có gia thế bà ta cũng sẽ nghĩ rằng họ có ý đồ gì đó.

Lý Tử Thất nhìn khắp nơi một lượt, quả thật nơi này rất rộng lớn và giàu có lại vô cùng cổ kính. Rõ ràng đây là một trang viên vô giá mà những gia tộc nhà giàu bình thường cũng khó có được. Nhưng cô không hề biết thế lực của họ lớn đến mức nào, cô chỉ muốn chuyên tâm vào tình cảm với Hoa Vinh.

“Bác à, cháu thật lòng yêu anh ấy tuyệt đối không hề có ý nghĩ tư lợi nào mong bác hiểu cho.” - Lý Tử Thất vội vã phân trần hy vọng bà ta có thể hiểu cho tấm lòng của cô.

Cao Ngọc Oánh đứng dậy rời khỏi bộ ghế sang trọng chỉ vào những khung hình treo trên tường gỗ.

“Cô nhìn lên trên đó xem, cô có biết những người đó không?”

Theo phản xạ, Lý Tử Thất nhìn lên những khung hình đó nhưng cô không hề biết một ai. Những người đó đều có vẻ rất sang trọng và quyền lực. Cô đặc biệt chú ý đến khung hình được treo ở giữa trung tâm căn phòng. Một người đàn ông mặc vest đen với vầng trán cao, bất giác cô cảm thấy người đàn ông ấy rất quen cứ như cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó nhưng bây giờ cô lại không nhớ. Lý Tử Thất rụt rè nhìn Cao Ngọc Oánh nhẹ giọng.

“Xin bác thứ lỗi cháu thật sự không biết ạ.”

Cao Ngọc Oánh quay sang Lý Tử Thất gằn từng tiếng.

“Nếu cô không biết thì tôi sẽ nói cho cô biết. Đây chính là những người ưu tú nhất trong gia tộc Trần Thị. Gia tộc của chúng tôi vốn là hoàng tộc từ thời phong kiến với gia sản và đất đai có thể nói là khổng lồ. Sau khi chế độ phong kiến tan rã, gia tộc Trần Thị vẫn có thể giữ lại được thế lực và gia sản của mình. Người đàn ông đứng ở giữa cô nhìn thấy đó chính là thủ tướng đương nhiệm của đất nước chúng ta. Ông ta không ai khác chính là chú ruột của Hoa Vinh và là anh của chồng ta. Nhưng vị thủ tướng này tuy có vợ nhưng không hề có một đứa con nối dõi nào. Nói cách khác, Hoa Vinh chính là sự lựa chọn của Trần Gia cho vị trí thủ tướng kế tiếp. Tôi nói như vậy cô đã hiểu ra chưa.”

Lý Tử Thất chăm chú nghe những lời mà Cao Ngọc Oánh nói làm cho cô đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Hóa ra gia thế và địa vị của Hoa Vinh lại lớn đến như vậy. Nhưng những điều này cô chưa hề nghe anh nói qua một lần nào. Lý Tử Thất bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách giữ cô và Hoa Vinh thật quá xa vời. Vốn dĩ từ đầu đã xa nay lại càng xa hơn đến vạn trượng.

Mẹ của Hoa Vinh từ đầu tới cuối luôn giữa vẻ mặt nghiêm khắc đối xử với Lý Tử Thất. Bà ta thu hết những thái độ của cô vào tầm mắt rồi lên giọng nói.

“Bây giờ cô đã biết giữa cô với con trai ta thực sự khác biệt như mây với bùn chưa? Chỉ có Tuyết Lưu Ly là con gái của Thượng nghị sĩ mới miễn cưỡng được coi là xứng đôi với nó. Hôm nay ta nói cho cô biết cả gia tộc này sẽ không bao giờ có thể chấp nhận cô làm con dâu. Cô đừng hòng mơ tưởng đến việc trèo cao.”

Lý Tử Thất lặng im không nói gì cả chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại, bỗng dưng hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Vốn dĩ hôm nay là một ngày vui, vốn dĩ cô đã chuẩn bị mọi thứ cho cuộc gặp mặt này. Thế mà…

Chapter
1 Chương 1: Bắt gian
2 Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3 Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4 Chương 4: Sống chung
5 Chương 5: Mờ ám
6 Chương 6: Bị bắt cóc
7 Chương 7: Theo hắn trở về
8 Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9 Chương 9: Tập bắn súng
10 Chương 10: Manh mối
11 Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12 Chương 12: Bị ốm
13 Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14 Chương 14: Bỏ trốn
15 Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16 Chương 16: Lo cho cô sao
17 Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18 Chương 18: Suy nghĩ lại
19 Chương 19: Gật đầu
20 Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21 Chương 21: Quên hẹn
22 Chương 22: Tức giận
23 Chương 23: Thương cảm
24 Chương 24: Chăm sóc người ốm
25 Chương 25: Một chút cảm động
26 Chương 26: Phí ăn ở
27 Chương 27: Thời cơ đến
28 Chương 28: Thành công rồi!
29 Chương 29: Chạy nhanh
30 Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31 Chương 31: Ra điều kiện
32 Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33 Chương 33: Không vừa mắt
34 Chương 34: Người bệnh
35 Chương 35: Cổ vũ
36 Chương 36: Giận dỗi
37 Chương 37: Tính toán
38 Chương 38: Ép người quá đáng
39 Chương 39: Thách thức
40 Chương 40: Nghi ngờ
41 Chương 41: Đào tẩu
42 Chương 42: Phi cơ
43 Chương 43: Con mèo hoang
44 Chương 44: Rượt đuổi
45 Chương 45: Chống trả
46 Chương 46: Uy hiếp
47 Chương 47: Quyết tâm
48 Chương 48: Cứu mỹ nhân
49 Chương 49: Thoát nạn
50 Chương 50: Có ý gì?
51 Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52 Chương 52: Không có lựa chọn nào
53 Chương 53: Đi cùng mấy người
54 Chương 54: Tò mò
55 Chương 55: Vì tôi sao?
56 Chương 56: Tam giác vàng
57 Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58 Chương 58: Cao ốc
59 Chương 59: Tiên đoán như thần
60 Chương 60: Đấu súng
61 Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62 Chương 62: Già mồm
63 Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64 Chương 64: Hết duyên
65 Chương 65: Không cam tâm
66 Chương 66: Trên vạn người
67 Chương 67: Lại bị bắt cóc
68 Chương 68: Mù quáng
69 Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70 Chương 70: Nói gì?
71 Chương 71: Truy tìm
72 Chương 72: Bốc hơi mất
73 Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74 Chương 74: Không ngờ
75 Chương 75: Bất phân thắng bại
76 Chương 76: Tiểu Thất!
77 Chương 77: Đánh cược
78 Chương 78: Điên cuồng
79 Chương 79: Trúng đạn
80 Chương 80: Chờ đợi
81 Chương 81: Hiến máu
82 Chương 82: Nhìn một chút
83 Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84 Chương 84: Tỉnh lại
85 Chương 85: Bỏ cuộc
86 Chương 86: Vì em sao?
87 Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88 Chương 88: Dịu dàng
89 Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90 Chương 90: Tàn ác
91 Chương 91: Xúi giục
92 Chương 92: Mưu mô
93 Chương 93: Hoa Thị
94 Chương 94: Không dễ xơi
95 Chương 95: Kỳ lạ
96 Chương 96: Cảm ơn
97 Chương 97: Hung thủ là…
98 Chương 98: Kế hoạch báo thù
99 Chương 99: Định đoạt
100 Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101 Chương 101: Đính ước
102 Chương 102: Ra mắt
103 Chương 103: Hôn ước
104 Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105 Chương 105: Gia pháp
106 Chương 106: Điều kiện
107 Chương 107: Rời đi
108 Chương 108: Tỉnh lại
109 Chương 109: Đính hôn
110 Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111 Chương 111: Thù hận
112 Chương 112: Ám hại
113 Chương 113: Thoát hiểm
114 Chương 114: Trở về
115 Chương 115: Đe dọa
116 Chương 116: Rời đi
117 Chương 117: Sự thật phơi bày
118 Chương 118: Đối chất
119 Chương 119: Sự mong cầu
120 Chương 120: Đau khổ
121 Chương 121: Tiết lộ
122 Chương 122: Tương ngộ
123 Chương 123: Cầu hôn
124 Chương 124: Trở về
125 Chương 125: Tập kích
126 Chương 126: Đối đầu
127 Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128 Chương 128: Trọng thương
129 Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130 Chương 130: Sự đồng cảm
131 Chương 131: Có hỷ
132 Chương 132: Tỉnh lại
133 Chương 133: Nước mắt
134 Chương 134: Cô gái ngốc
135 Chương 135: Viên mãn
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Bắt gian
2
Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3
Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4
Chương 4: Sống chung
5
Chương 5: Mờ ám
6
Chương 6: Bị bắt cóc
7
Chương 7: Theo hắn trở về
8
Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9
Chương 9: Tập bắn súng
10
Chương 10: Manh mối
11
Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12
Chương 12: Bị ốm
13
Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14
Chương 14: Bỏ trốn
15
Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16
Chương 16: Lo cho cô sao
17
Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18
Chương 18: Suy nghĩ lại
19
Chương 19: Gật đầu
20
Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21
Chương 21: Quên hẹn
22
Chương 22: Tức giận
23
Chương 23: Thương cảm
24
Chương 24: Chăm sóc người ốm
25
Chương 25: Một chút cảm động
26
Chương 26: Phí ăn ở
27
Chương 27: Thời cơ đến
28
Chương 28: Thành công rồi!
29
Chương 29: Chạy nhanh
30
Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31
Chương 31: Ra điều kiện
32
Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33
Chương 33: Không vừa mắt
34
Chương 34: Người bệnh
35
Chương 35: Cổ vũ
36
Chương 36: Giận dỗi
37
Chương 37: Tính toán
38
Chương 38: Ép người quá đáng
39
Chương 39: Thách thức
40
Chương 40: Nghi ngờ
41
Chương 41: Đào tẩu
42
Chương 42: Phi cơ
43
Chương 43: Con mèo hoang
44
Chương 44: Rượt đuổi
45
Chương 45: Chống trả
46
Chương 46: Uy hiếp
47
Chương 47: Quyết tâm
48
Chương 48: Cứu mỹ nhân
49
Chương 49: Thoát nạn
50
Chương 50: Có ý gì?
51
Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52
Chương 52: Không có lựa chọn nào
53
Chương 53: Đi cùng mấy người
54
Chương 54: Tò mò
55
Chương 55: Vì tôi sao?
56
Chương 56: Tam giác vàng
57
Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58
Chương 58: Cao ốc
59
Chương 59: Tiên đoán như thần
60
Chương 60: Đấu súng
61
Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62
Chương 62: Già mồm
63
Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64
Chương 64: Hết duyên
65
Chương 65: Không cam tâm
66
Chương 66: Trên vạn người
67
Chương 67: Lại bị bắt cóc
68
Chương 68: Mù quáng
69
Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70
Chương 70: Nói gì?
71
Chương 71: Truy tìm
72
Chương 72: Bốc hơi mất
73
Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74
Chương 74: Không ngờ
75
Chương 75: Bất phân thắng bại
76
Chương 76: Tiểu Thất!
77
Chương 77: Đánh cược
78
Chương 78: Điên cuồng
79
Chương 79: Trúng đạn
80
Chương 80: Chờ đợi
81
Chương 81: Hiến máu
82
Chương 82: Nhìn một chút
83
Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84
Chương 84: Tỉnh lại
85
Chương 85: Bỏ cuộc
86
Chương 86: Vì em sao?
87
Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88
Chương 88: Dịu dàng
89
Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90
Chương 90: Tàn ác
91
Chương 91: Xúi giục
92
Chương 92: Mưu mô
93
Chương 93: Hoa Thị
94
Chương 94: Không dễ xơi
95
Chương 95: Kỳ lạ
96
Chương 96: Cảm ơn
97
Chương 97: Hung thủ là…
98
Chương 98: Kế hoạch báo thù
99
Chương 99: Định đoạt
100
Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101
Chương 101: Đính ước
102
Chương 102: Ra mắt
103
Chương 103: Hôn ước
104
Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105
Chương 105: Gia pháp
106
Chương 106: Điều kiện
107
Chương 107: Rời đi
108
Chương 108: Tỉnh lại
109
Chương 109: Đính hôn
110
Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111
Chương 111: Thù hận
112
Chương 112: Ám hại
113
Chương 113: Thoát hiểm
114
Chương 114: Trở về
115
Chương 115: Đe dọa
116
Chương 116: Rời đi
117
Chương 117: Sự thật phơi bày
118
Chương 118: Đối chất
119
Chương 119: Sự mong cầu
120
Chương 120: Đau khổ
121
Chương 121: Tiết lộ
122
Chương 122: Tương ngộ
123
Chương 123: Cầu hôn
124
Chương 124: Trở về
125
Chương 125: Tập kích
126
Chương 126: Đối đầu
127
Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128
Chương 128: Trọng thương
129
Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130
Chương 130: Sự đồng cảm
131
Chương 131: Có hỷ
132
Chương 132: Tỉnh lại
133
Chương 133: Nước mắt
134
Chương 134: Cô gái ngốc
135
Chương 135: Viên mãn
footer(); ?>