Chương 108: Tỉnh lại

Hoa Vinh đã ngủ một giấc dài cho đến sáng hôm sau bởi tác dụng của thuốc. Lúc bình minh vừa hé lên, mi mắt anh từ từ mở ra.

“Tiểu Thất.” - Đó là câu đầu tiên mà anh gọi sau khi thức dậy.

Nhìn khắp xung quanh phòng anh mới hay mình đang nằm ở điện Hàm Túc. Hoa Vinh liền đứng dậy thì cảm giác đầu óc vô cùng choáng váng. Anh vội lắc đầu để xua tan đi cảm giác đó. Ngay lập tức cảm giác đau nhói ở sau lưng xuất hiện. Lúc này Hoa Vinh mới nhớ ra sự việc đã qua. Nhưng quan trọng là bây giờ anh không nhìn thấy Lý Tử Thất kể từ khi anh đi vào chính điện gặp ông nội.

Do tác động của thuốc mê nên tinh thần Hoa Vinh nhất thời chưa thể tỉnh táo được. Anh vội liếc nhìn đồng hồ lúc này đã điểm 6 giờ sáng. Hoa Vinh nhớ lại lúc anh về đến Trần gia trang đã là buổi ban trưa, mà bây giờ đã là buổi sáng. Như vậy suy ra anh đã ngủ gần một ngày một đêm. Trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi. Hoa Vinh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng.

Mặc dù vết thương ở sau lưng vẫn đau nhưng Hoa Vinh vẫn gắng gượng lết ra phía ngoài điện. Nhưng vừa ra ngoài anh đã thấy Tấn Hoài đang ngủ gục bên bộ bàn ở ngoài cửa.

“Cậu Tấn.” -Hoa Vinh cố gắng lại gần lay anh ta dậy.

Tấn Hoài từ từ mở mắt ra thấy Hoa Vinh liền hoảng hốt.

“Cậu chủ đã dậy rồi à. Vết thương của cậu sao rồi?”

Hoa Vinh xua tay cho thấy là anh không sao. Rồi quay sang hỏi cậu ta.

“Cô gái đến đây cùng tôi đâu rồi?”

Tấn Hoài nghe thế liền ngớ người ra.

“Thật ra từ đầu tới cuối em chỉ được phu nhân phân đến đây trông cậu chủ. Còn về cô gái đó cả mặt em cũng chưa từng thấy qua nên em không biết ạ.”

Nghe vậy Hoa Vinh thất vọng ra mặt.

“Hỏi cậu cũng bằng không thôi.”

Hoa Vinh định bụng bỏ đi tìm Lý Tử Thất nhưng vừa mới cất bước vết thương lại đau nhức. Tộc trưởng quả nhiên ra tay cũng quá mạnh đi. Thấy sắc mặt Hoa Vinh khó coi như vậy, Tấn Hoài liền chạy tới can ngăn.

“Cậu chủ vẫn còn yếu không nên đi đâu. Để em gọi bác sĩ đến khám cho cậu.”

Nhưng Hoa Vinh không nghe theo liền kiên quyết đi tìm Lý Tử Thất. Tấn Hoài thấy như vậy liền không biết phải làm sao.

“Thế nào phu nhân cũng sẽ mắng mình mất.” -Cậu ta ôm đầu khổ sở.

Chuyện gì chứ chuyện phu nhân của họ vô cùng hà khắc đúng là sự thật. Đám gia nô bình thường đều rất sự uy của bà ta không kém gì tộc trưởng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại vốn dĩ tất cả những thành viên trong gia tộc Trần Thị ai ai cũng đều rất đáng sợ.

“Tiểu Thất…Tiểu Thất…”-Hoa Vinh vừa đi vừa gọi nhưng không ai đáp lại lời anh. Có những người hầu biết tin nhưng ai cũng cúi gầm mắt đi qua. Nếu Hoa Vinh có hỏi bọn họ cũng không dám tiết lộ đành nói dối là không biết.

Hoa Vinh thật ra không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng anh linh cảm chắc hẳn không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Sau khi nỗ lực thăm dò tung tích của Lý Tử Thất không thành anh không còn cách nào khác là chỉ đành đến tìm người mẹ của anh.

Trong điện Hồng Loan, Cao Ngọc Oánh đã biết được thông tin Lý Tử Thất đã sớm rời đi từ lâu. Bà ta lúc này đang nhàn nhã uống trà cùng Trần Kỳ Minh. Việc này hai vợ chồng họ lại vô cùng tâm đầu ý hợp, mỗi người đều gây sức ép cho Lý Tử Thất bằng cách này hay cách khác khiến cô phải chấp nhận rời đi.

Hoa Vinh đi từng bước khó nhọc đến điện Hồng Loan bởi vết thương đã sớm hết thuốc giảm đau nên vô cùng khó chịu và đau nhức.

Vừa đến Hoa Vinh đã nhìn thấy phụ mẫu của mình đều đang ở đó. Như vậy đối với anh lại càng hay. Cao phu nhân thấy Hoa Vinh đến liền trầm tư không rõ vui buồn. Còn Trần Kỳ Minh liền liếc mắt nhìn anh một cái.

“Con chưa khỏi sao không ở trong phòng nghỉ ngơi chạy ra đây làm cái gì?”

Hoa Vinh nhìn thấy cử chỉ hành động của hai người họ đoán biết nhất định họ đã làm chuyện gì đó với Lý Tử Thất rồi. Anh chậm rãi nói.

“Cô ấy đâu rồi? Phụ mẫu đã làm gì cô ấy?”

Cao Ngọc Oánh đặt tách trà xuống vô cùng tức giận.

“Con vì cô ta đã làm mình đến nông nỗi này, bây giờ lại đến đây để chất vấn phụ mẫu của con sao. Con càng ngày càng không có phép tắc gì cả. Có phải là bị cô ta ảnh hưởng có phải không? Cô ta ngay từ đầu mẹ đã biết không phải là người tốt lành gì.”

“Mẹ không được quyền nói cô ấy như vậy.” -Hoa Vinh bất bình.

Trần kỳ Minh nghe vậy liền lấy tay đập bàn.

“Hoang đường, con vì cô ta mà dám cãi lại lời mẫu thân của con sao? Đúng là tộc trưởng nói không sai con chính là vô cùng không có phép tắc.”

Hoa Vinh nghe vậy liền cười lớn.

“Con chỉ muốn biết hiện giờ cô ấy ở đâu rồi. Bộ việc này quan trọng đến nỗi không thể nói sao?”

Khuôn mặt Trần Kỳ Minh vẫn lạnh lùng.

“Chúng ta đã đuổi cô ta ra khỏi Trần gia rồi.”

“Cái gì? Sao phụ mẫu lại có thể làm như vậy. Cô ấy một thân một mình thì phải đi về bằng cách nào đây?” -Hoa Vinh không ngờ phụ mẫu mình lại cư xử như vậy.

“Chuyện đó là chuyện của cô ta không phải là chuyện mà chúng ta nên bận tâm.” - Cao Ngọc Oánh liền tiếp lời.

“Hoa Vinh, cô ta vốn là một kẻ ham tiền. Cô ta sau khi nghe điều kiện của ta liền chấp nhận lấy năm trăm triệu đó đổi lại cô ta sẽ rời đi và không dây dưa gì với con nữa. Người đàn bà này đầy mưu mô và ham tiền như vậy làm sao có thể xứng với con. Con nên sớm tỉnh ngộ đi. Còn về phần cô ta sau khi mang đi năm trăm triệu của ta cô ta thừa sức có thể về được con không cần phải bận tâm.” -Trần Kỳ Minh vội nói thêm vào.

“Không thể nào, Tiểu Thất không phải là nguời như vậy. Hai người gạt con.”

- Hoa Vinh lắc đầu không tin.

Cao Ngọc Oánh một bên liền phụ họa.

“Có phải như vậy không thì con nên hỏi Lưu quản gia đi. Ông ấy cũng ở đó chứng kiến mà phải không Lưu quản gia.” -Nói rồi bà ta quay sang tên quản gia nháy mắt ra hiệu.

Hiểu ý bà chủ ông ta liền nhanh mồm nhanh miệng.

“Đúng…đúng. Tôi đã chứng kiến tận mắt. Cô ta còn nói chỉ cần có tiền thì chuyện gì cô ta cũng chấp nhận.”

Hoa Vinh không phải không biết cách hành xử của phụ mẫu của mình từ trước đến nay đều quyết đoán và lạnh lùng lại đôi lúc còn có thủ đoạn. Anh cũng biết nếu ở đây tiếp tục đôi co với họ sẽ chẳng được lợi ích gì nên anh chỉ trừng mắt nhìn họ không nói gì rồi cúi đầu lặng lẽ rời đi một cách khó nhọc.

Anh rất lo lắng cho Lý Tử Thất một thân một mình không biết cô đã đi đâu. Bởi anh nhớ cô vốn không thông thạo đường mà con đường về Thảo Điền lại rất xa xôi. Bằng mọi cách nhất định anh phải tìm cho bằng được cô.

Hoa Vinh dự định sẽ rời khỏi Trần gia trang đi tìm Lý Tử Thất. Vừa đến nhà xe anh đã đụng mặt Thảo Lan.

“Cậu chủ, cậu đã tỉnh rồi à?”-Thảo Lan liền nhanh nhảu hỏi thăm.

“Cô đến đây làm gì?” -Hoa Vinh nhìn vào giỏ đựng những thứ lá cây lạ mà anh không biết.

Thảo Lan chần chừ không biết có nên nói hay không. Nhưng nghĩ đến tình cảnh của anh cô vô cùng cảm thương.

“Thật ra cô gái mà cậu chủ đã dẫn đến đây đó, trước khi cô ấy bỏ đi liền dặn tôi phải hái cây thuốc này để đắp thuốc cho cậu. Cô ấy nói cây này có thể giúp cậu mau lành vết thương.”-Thảo Lan vừa nói vừa chỉ vào mớ thuốc cô vừa hái được.

Hoa Vinh nghe đến đấy liền cầm tay Thảo Lan hỏi dồn.

“Cô đã gặp qua cô ấy? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

Thảo Lan rụt rè đáp.

“Cô ấy sau khi nhờ tôi giúp lén đi thăm cậu đã lặng lẽ rời khỏi đây rồi. Còn về đi đâu thì xin cậu chủ thứ lỗi tôi không biết.”

Hoa Vinh không ngờ lại xảy ra cớ sự như vậy. Anh dường như nhớ đến đều gì đó liền quay sang.

“Cô có thấy cô ấy cầm tiền mà phụ thân tôi đã đưa không?”

Thảo Lan nghe vậy liền cảm thấy khó hiểu.

“Tiền nào? Tôi không thấy? Tôi chỉ thấy cô ấy khi ra đi trên người chẳng mang theo thứ gì cả.”

Hoa Vinh nhắm mắt lại đau lòng khôn tả. Đúng như anh dự đoán là phụ thân của anh cố tình nói vậy để chia rẽ anh và cô. Bởi số tiền năm trăm triệu là vô cùng lớn nên căn bản là không thể giấu được mà Thảo Lan lại nói Lý Tử Thất khi ra đi bằng tay không nên phụ thân anh nhất định là cố ý nói dối.

“Cậu chủ, cậu sao vậy?” -Tiếng gọi của Thảo Lan khiến Hoa Vinh hoàn hồn trở lại.

Anh liền cảm ơn Thảo Lan vì đã nói cho anh biết tất cả sau đó liền nhanh chóng đi vào nhà xe mặc vết thương cứ đau đớn rỉ máu.

Chiếc Royce đen chạy một mạch ra khỏi Trần gia Trang không chút lưỡng lự. Vừa chạy Hoa Vinh vừa gọi điện cho Lý Tử Thất nhưng gọi cả chục cuộc mà đầu dây bên kia vẫn không bắt máy. Một cô gái yếu đuối như cô thì có thể đi đâu cơ chứ. Lúc này Hoa Vinh liền hy vọng một khả năng chính là cô đã về Thảo Điền nên tăng tốc chạy một mạch về thành phố S.

Lúc này tại Trần gia trang, Trần Kỳ Minh nhìn xe của Hoa Vinh lăn bánh ra khỏi nơi đây liền thở dài.

“Ông cứ để nó đi như vậy sao?” - Cao Ngọc Oánh liền thúc giục ông ta.

Trần kỳ Minh quay sang vợ mình có vẻ khó chịu.

“Vậy bà nói xem tôi phải làm sao mới được đây. Nó có chân thì nó tự đi tôi nào quản được chứ. Chỉ có điều chưa chắc con bé ấy đồng ý quay trở lại với nó.”

Chapter
1 Chương 1: Bắt gian
2 Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3 Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4 Chương 4: Sống chung
5 Chương 5: Mờ ám
6 Chương 6: Bị bắt cóc
7 Chương 7: Theo hắn trở về
8 Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9 Chương 9: Tập bắn súng
10 Chương 10: Manh mối
11 Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12 Chương 12: Bị ốm
13 Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14 Chương 14: Bỏ trốn
15 Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16 Chương 16: Lo cho cô sao
17 Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18 Chương 18: Suy nghĩ lại
19 Chương 19: Gật đầu
20 Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21 Chương 21: Quên hẹn
22 Chương 22: Tức giận
23 Chương 23: Thương cảm
24 Chương 24: Chăm sóc người ốm
25 Chương 25: Một chút cảm động
26 Chương 26: Phí ăn ở
27 Chương 27: Thời cơ đến
28 Chương 28: Thành công rồi!
29 Chương 29: Chạy nhanh
30 Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31 Chương 31: Ra điều kiện
32 Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33 Chương 33: Không vừa mắt
34 Chương 34: Người bệnh
35 Chương 35: Cổ vũ
36 Chương 36: Giận dỗi
37 Chương 37: Tính toán
38 Chương 38: Ép người quá đáng
39 Chương 39: Thách thức
40 Chương 40: Nghi ngờ
41 Chương 41: Đào tẩu
42 Chương 42: Phi cơ
43 Chương 43: Con mèo hoang
44 Chương 44: Rượt đuổi
45 Chương 45: Chống trả
46 Chương 46: Uy hiếp
47 Chương 47: Quyết tâm
48 Chương 48: Cứu mỹ nhân
49 Chương 49: Thoát nạn
50 Chương 50: Có ý gì?
51 Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52 Chương 52: Không có lựa chọn nào
53 Chương 53: Đi cùng mấy người
54 Chương 54: Tò mò
55 Chương 55: Vì tôi sao?
56 Chương 56: Tam giác vàng
57 Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58 Chương 58: Cao ốc
59 Chương 59: Tiên đoán như thần
60 Chương 60: Đấu súng
61 Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62 Chương 62: Già mồm
63 Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64 Chương 64: Hết duyên
65 Chương 65: Không cam tâm
66 Chương 66: Trên vạn người
67 Chương 67: Lại bị bắt cóc
68 Chương 68: Mù quáng
69 Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70 Chương 70: Nói gì?
71 Chương 71: Truy tìm
72 Chương 72: Bốc hơi mất
73 Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74 Chương 74: Không ngờ
75 Chương 75: Bất phân thắng bại
76 Chương 76: Tiểu Thất!
77 Chương 77: Đánh cược
78 Chương 78: Điên cuồng
79 Chương 79: Trúng đạn
80 Chương 80: Chờ đợi
81 Chương 81: Hiến máu
82 Chương 82: Nhìn một chút
83 Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84 Chương 84: Tỉnh lại
85 Chương 85: Bỏ cuộc
86 Chương 86: Vì em sao?
87 Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88 Chương 88: Dịu dàng
89 Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90 Chương 90: Tàn ác
91 Chương 91: Xúi giục
92 Chương 92: Mưu mô
93 Chương 93: Hoa Thị
94 Chương 94: Không dễ xơi
95 Chương 95: Kỳ lạ
96 Chương 96: Cảm ơn
97 Chương 97: Hung thủ là…
98 Chương 98: Kế hoạch báo thù
99 Chương 99: Định đoạt
100 Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101 Chương 101: Đính ước
102 Chương 102: Ra mắt
103 Chương 103: Hôn ước
104 Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105 Chương 105: Gia pháp
106 Chương 106: Điều kiện
107 Chương 107: Rời đi
108 Chương 108: Tỉnh lại
109 Chương 109: Đính hôn
110 Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111 Chương 111: Thù hận
112 Chương 112: Ám hại
113 Chương 113: Thoát hiểm
114 Chương 114: Trở về
115 Chương 115: Đe dọa
116 Chương 116: Rời đi
117 Chương 117: Sự thật phơi bày
118 Chương 118: Đối chất
119 Chương 119: Sự mong cầu
120 Chương 120: Đau khổ
121 Chương 121: Tiết lộ
122 Chương 122: Tương ngộ
123 Chương 123: Cầu hôn
124 Chương 124: Trở về
125 Chương 125: Tập kích
126 Chương 126: Đối đầu
127 Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128 Chương 128: Trọng thương
129 Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130 Chương 130: Sự đồng cảm
131 Chương 131: Có hỷ
132 Chương 132: Tỉnh lại
133 Chương 133: Nước mắt
134 Chương 134: Cô gái ngốc
135 Chương 135: Viên mãn
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Bắt gian
2
Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3
Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4
Chương 4: Sống chung
5
Chương 5: Mờ ám
6
Chương 6: Bị bắt cóc
7
Chương 7: Theo hắn trở về
8
Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9
Chương 9: Tập bắn súng
10
Chương 10: Manh mối
11
Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12
Chương 12: Bị ốm
13
Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14
Chương 14: Bỏ trốn
15
Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16
Chương 16: Lo cho cô sao
17
Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18
Chương 18: Suy nghĩ lại
19
Chương 19: Gật đầu
20
Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21
Chương 21: Quên hẹn
22
Chương 22: Tức giận
23
Chương 23: Thương cảm
24
Chương 24: Chăm sóc người ốm
25
Chương 25: Một chút cảm động
26
Chương 26: Phí ăn ở
27
Chương 27: Thời cơ đến
28
Chương 28: Thành công rồi!
29
Chương 29: Chạy nhanh
30
Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31
Chương 31: Ra điều kiện
32
Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33
Chương 33: Không vừa mắt
34
Chương 34: Người bệnh
35
Chương 35: Cổ vũ
36
Chương 36: Giận dỗi
37
Chương 37: Tính toán
38
Chương 38: Ép người quá đáng
39
Chương 39: Thách thức
40
Chương 40: Nghi ngờ
41
Chương 41: Đào tẩu
42
Chương 42: Phi cơ
43
Chương 43: Con mèo hoang
44
Chương 44: Rượt đuổi
45
Chương 45: Chống trả
46
Chương 46: Uy hiếp
47
Chương 47: Quyết tâm
48
Chương 48: Cứu mỹ nhân
49
Chương 49: Thoát nạn
50
Chương 50: Có ý gì?
51
Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52
Chương 52: Không có lựa chọn nào
53
Chương 53: Đi cùng mấy người
54
Chương 54: Tò mò
55
Chương 55: Vì tôi sao?
56
Chương 56: Tam giác vàng
57
Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58
Chương 58: Cao ốc
59
Chương 59: Tiên đoán như thần
60
Chương 60: Đấu súng
61
Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62
Chương 62: Già mồm
63
Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64
Chương 64: Hết duyên
65
Chương 65: Không cam tâm
66
Chương 66: Trên vạn người
67
Chương 67: Lại bị bắt cóc
68
Chương 68: Mù quáng
69
Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70
Chương 70: Nói gì?
71
Chương 71: Truy tìm
72
Chương 72: Bốc hơi mất
73
Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74
Chương 74: Không ngờ
75
Chương 75: Bất phân thắng bại
76
Chương 76: Tiểu Thất!
77
Chương 77: Đánh cược
78
Chương 78: Điên cuồng
79
Chương 79: Trúng đạn
80
Chương 80: Chờ đợi
81
Chương 81: Hiến máu
82
Chương 82: Nhìn một chút
83
Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84
Chương 84: Tỉnh lại
85
Chương 85: Bỏ cuộc
86
Chương 86: Vì em sao?
87
Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88
Chương 88: Dịu dàng
89
Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90
Chương 90: Tàn ác
91
Chương 91: Xúi giục
92
Chương 92: Mưu mô
93
Chương 93: Hoa Thị
94
Chương 94: Không dễ xơi
95
Chương 95: Kỳ lạ
96
Chương 96: Cảm ơn
97
Chương 97: Hung thủ là…
98
Chương 98: Kế hoạch báo thù
99
Chương 99: Định đoạt
100
Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101
Chương 101: Đính ước
102
Chương 102: Ra mắt
103
Chương 103: Hôn ước
104
Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105
Chương 105: Gia pháp
106
Chương 106: Điều kiện
107
Chương 107: Rời đi
108
Chương 108: Tỉnh lại
109
Chương 109: Đính hôn
110
Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111
Chương 111: Thù hận
112
Chương 112: Ám hại
113
Chương 113: Thoát hiểm
114
Chương 114: Trở về
115
Chương 115: Đe dọa
116
Chương 116: Rời đi
117
Chương 117: Sự thật phơi bày
118
Chương 118: Đối chất
119
Chương 119: Sự mong cầu
120
Chương 120: Đau khổ
121
Chương 121: Tiết lộ
122
Chương 122: Tương ngộ
123
Chương 123: Cầu hôn
124
Chương 124: Trở về
125
Chương 125: Tập kích
126
Chương 126: Đối đầu
127
Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128
Chương 128: Trọng thương
129
Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130
Chương 130: Sự đồng cảm
131
Chương 131: Có hỷ
132
Chương 132: Tỉnh lại
133
Chương 133: Nước mắt
134
Chương 134: Cô gái ngốc
135
Chương 135: Viên mãn
footer(); ?>