Chương 111: Thù hận

Tuyết Lưu Ly nghe anh cự tuyệt như vậy liền nhìn Hoa Vinh giống như nhìn một kẻ phụ bạc. Cô đau khổ trong lòng khóc không ra thành tiếng mới hay vốn dĩ nước mắt này vốn đã cạn từ lâu. Thật ra cô luôn hiểu rõ Hoa Vinh từ trước đến nay chưa từng yêu cô. Nhưng cô vẫn kiên quyết chọn cách yêu anh bởi lẽ cô hy vọng với tình yêu chân thành của mình sẽ có một ngày anh sẽ cảm động và chấp nhận cô, như dòng nước chảy xiết qua bao nhiêu năm tháng cuối cùng đã cũng sẽ từ từ mòn đi. Nhưng cô thật sự không ngờ một Lý Tử Thất không biết từ đâu ra ngang nhiên cướp anh đi mất. Kể từ khi cô vừa hay tin đến bây giờ trong lòng cô không phút giây nào yên ổn.

Từ thơ bé, Tuyết Lưu Ly đã chuẩn bị sẵn tinh thần để làm vợ của Hoa Vinh. Cô luôn mường tượng sau này hai người sẽ sát cánh bên nhau xây dựng một đế chế hùng mạnh. Lúc ấy cô có thể cùng anh đứng trên đài cao ấy nhìn xuống thế giới nhỏ bé phía bên kia. Nhưng nay hy vọng ấy đã tan tành mây khói, nếu như không tận mắt thấy tai nghe những lời nói ấy thốt ra từ miệng Hoa Vinh, có thể Tuyết Lưu Ly vẫn còn chưa tin.

“Anh bảo em tỉnh lại là tỉnh thế nào? Từ bé đến giờ em luôn nghĩ rằng mình sẽ được gả cho anh bây giờ anh lại lấy người khác, trong lúc anh quyết định cưới cô ta có bao giờ anh nghĩ đến cảm nhận của em chưa. Sao này em sẽ sống như thế nào đây? Anh có thể yêu thương người khác nhưng luôn vô tình lạnh nhạt với em. Anh không thấy như vậy là vô cùng quá đáng sao?” - Tuyết Lưu Ly vừa nói vừa khóc. Cô không để ý lúc này trên khuôn mặt đẹp của cô cũng đã có nước mắt rồi.

Hoa Vinh thở dài, tình huống như thế này làm sao mới có thể giải quyết cho tốt đây. Suy cho cùng Tuyết Lưu Ly cũng chỉ là nạn nhân của sự tranh quyền đoạt lợi từ những người lớn kia thôi. Vì thế từ lúc bắt đầu tuy Hoa Vinh không hề yêu Tuyết Lưu Ly nhưng anh vẫn cố tỏ ra mềm mỏng và lịch sư với cô. Cũng có thể như vậy đã làm cho Tuyết Lưu Ly nghĩ rằng anh đã đồng ý với mối hôn sự này chăng. Bất giác Hoa Vinh cảm thấy vô cùng hối hận về thái độ không rõ ràng của mình để giờ đây Tuyết Lưu Ly lại phải đau khổ như vậy trong thâm tâm anh không hề muốn một chút nào. Có lẽ anh nên nhanh chóng dứt khoát với cô ta thì hơn.

Nghĩ vậy Hoa Vinh tỏ ra vô cùng cương quyết.

“Cô có khóc lóc đi chăng nữa cũng vô ích thôi. Tình cảm của tôi đã dành cho cô ấy thì sẽ không bao giờ thay đổi. Cô đi đi từ nay về sau tôi không muốn gặp cô nữa.”

Tuyết Lưu Ly nghe vậy liền khụy xuống trên nền gạch ngoài sân, gió thổi hiu hiu làm tóc mây trước trán cô bay bay.

“Há …ha…”- Cô ta không nói gì cả mà chỉ ngồi cười trong điên loạn.

Hoa Vinh khẽ lắc đầu rồi nhanh chóng lên chiếc Royce màu đen đi khỏi. Anh vốn còn phải trở lại thử đồ cưới với Lý Tử Thất nên không muốn dây dưa với cô ta nữa. Những gì muốn nói xem như đã nói hết rồi.

Anh cứ đinh ninh như vậy thì sẽ không có chuyện gì nữa nên tự động quên bẵng đi chuyện của Tuyết Lưu Ly. Sau khi Hoa Vinh đã rời đi được một lát, Tuyết Lưu Ly vừa cười sau đó rồi lại khóc rồi lại cười liên tục như thế. Quản gia thấy cô ta vô cùng đáng sợ như vậy thì không dám đến gần nói một lời nào. Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau xem chừng cô ta đã thấm mệt liền đứng bật dậy đưa tay vuốt lại mái tóc bết dính vì nước mắt. Cô ta chẳng nói chẳng rằng mặt lạnh băng kể cả bước đi cũng dứt khoát và mạnh mẽ.

Xe của Tuyết Lưu Ly cũng nhanh chóng mất hút, cả trên dưới Thảo Điền lại trở về bình yên. Cuối cùng quản gia cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi về biệt thự Mai Hương mà Thượng nghị sĩ cũng chính là bố ruột đã mua cho cô, Tuyết Lưu Ly lẳng lặng lên phòng mình thay quần áo. Gia đình của thượng nghị sĩ cũng đã hay tin về chuyện này nhưng họ tạm thời công tác ở nước ngoài nên chưa thể về được. Bây giờ tại biệt thự này chỉ có mình Tuyết Lưu Ly cùng một bà giúp việc.

“Alo bố, là con đây…Con không sao bố à…vâng…tạm biệt bố.”- Tuyết Lưu Ly sau khi nói chuyện với bố cô ta liền ném chiếc điện thoại lên giường rồi thả mình xuống chiếc nệm cao cấp.

Những lời của Hoa Vinh hôm nay cô đều nhớ rất rõ từng chữ một. Cô sẽ không thể nào quên được nỗi nhục lớn nhất đời mình.

“Lý Tử Thất, đúng rồi cô tên là Lý Tử Thất đúng không? Nếu không có cô chắc có lẽ Hoa Vinh sẽ từ từ chấp nhận tôi nhưng cô từ đâu đến ngang nhiên lại cướp mất chồng của tôi. Món nợ này nếu tôi không tính thì tôi không phải là Tuyết Lưu Ly.” - Khuôn mặt của Tuyết Lưu Ly mặc dù xinh đẹp thanh tú nhưng khi bị thù hận che lấp trông cô ta cứ như một mụ phù thủy vậy.

Yêu quá hóa hận, thật ra mỗi người luôn có những quan điểm khác nhau về tình yêu. Có một điều thật kỳ lạ là mọi người luôn hay nhầm tưởng giữa tình yêu và lòng chiếm hữu. Chung quy họ điều muốn cả hai thứ đó. Nếu như yêu mà không có ý muốn chiếm hữu có nhiều người sẽ không cam tâm bởi ai cũng muốn người đó là của riêng mình và khi có ai đó cướp đi người mà họ yêu thì họ sẽ tìm cách để lấy lại. Nghe cứ như một món đồ vậy, cô cướp của tôi tôi sẽ đòi lại thậm chí là giết cô cũng không chừng. Đó chung quy vẫn là một tình yêu mù quáng. Tình yêu đó còn nặng nề về tính chiếm hữu mà Tuyết Lưu Ly chính là một điển hình như vậy.Mũi tên độc đã lên dây cung thì phải cố gắng bắn đi.

Kế hoạch xóa sổ tình địch Tuyết Lưu Ly đã nghĩ sẵn trong đầu. Còn hai ngày nữa là buổi lễ đính hôn sẽ được tổ chức. Tuy Hoa Vinh là một người có máu mặt trên địa phận kinh tế và cả giang hồ nhưng tuy nhiên để tránh bị mắc bẫy của giới truyền thông buổi đính hôn chỉ tổ chức sao cho đơn giản vì gọn nhẹ. Cũng vì không có sự làm chứng của các bậc trưởng bối nên tránh người ra tiếng vào cũng là điều dễ hiểu. Đây là điều mà Hoa Vinh vẫn luôn ái náy với Lý Tử Thất bởi ngày trọng đại nhất đời người lại không được sự chúc phúc của các trưởng bối. Nhưng họ lại cương quyết không chấp nhận Lý Tử Thất làm con dâu nên đành phải làm như vậy mà thôi. Hoa Vinh định bụng một ngày nào đó khi gia đình anh nguôi giận anh sẽ dẫn Lý Tử Thất về để thuyết phục gia tộc mình từ từ chấp nhận cô.

Về phần Tuyết Lưu Ly, sau khi bị Hoa Vinh cương quyết cự tuyệt trong lòng liền nảy sinh oán hận. Không những cô ta ghi thù Lý Tử Thất mà còn hận đến cả Hoa Vinh.

“Hoa Vinh, nếu như anh đã đối xử với tôi như vậy thì đừng trách tôi vô tình.” - Tuyết Lưu Ly nhắm mắt lại như đã quyết định mọi chuyện mặc dù có giây phút trong lòng cô do dự. Thế nhưng giờ đây một khi lửa giận bùng phát thì khó lòng dập tắt được. Hiện giờ Tuyết Lưu Ly chẳng thể nào quay đầu nữa rồi.

Tại Thảo Điền, Lý Tử Thất sau một giấc ngủ dài đầy mệt mỏi vì ngày hôm qua bận thử đồ cưới đến khuya. Không hiểu tại sao lúc Hoa Vinh trở lại khuôn mặt đầy tâm trạng nhưng Lý Tử Thất cũng không muốn hỏi nhiều. Có thể là anh có công việc nào đó khó giải quyết lý Tử Thất đoán vậy.

Sau khi mọi việc chuẩn bị cho lễ đính hôn đã gần như hoàn tất, ngày mai đã là ngày trọng đại rồi. Trên dưới Thảo Điền phủ lên một bầu không khí hân hoan. Theo kế hoạch, buổi lễ đính hôn sẽ diễn ra tại khách sạn cao cấp nhất thành phố S. Thiệp mời cũng đã được gửi tới những quan khách thân quen. Vì sợ có nhiều điều tiếng nên Hoa Vinh tránh không mời những người trong giới báo chí. Cũng có một lí do khác là những tin tức không hay về hôn lễ và về Lý Tử Thất mà bọn họ đưa tin khiến hoa Vinh vô cùng tức giận. Anh định bụng sau buổi lễ đính hôn sẽ không để yên cho bọn họ nữa.

Bình minh vừa ló dạng, ngày trọng đại rốt cuộc cũng đã đến. Theo kế hoạch, Hoa Vinh sẽ có mặt tại khách sạn Cao Hùng trước để lo tươm tất mọi chuyện. Lý Tử Thất sẽ theo đoàn xe hộ tống sẽ đến sau.

Sau khi ngồi cả ba tiếng đồng hồ cho thợ trang điểm và làm tóc, Lý Tử Thất chăm chú nhìn cô dâu xinh đẹp trong gương. Cô khẽ cười dịu dàng, có nằm mơ cô cũng không ngờ cô lại gặp được Hoa Vinh và lại có thể lấy anh làm chồng. Hạnh phúc này đến thật bất ngờ và cùng thật nhanh khiến người ta choáng ngợp. Nhưng nghĩ đến đây cô lại nhớ đến những lời phụ mẫu Hoa Vinh đã nói với cô ngày hôm đó bỗng nhiên tâm trạng của Lý Tử Thất lại chùng xuống. Họ nói chỉ có Tuyết Lưu Ly mới xứng với Hoa Vinh mà thôi.

Bất giác trong đầu Lý Tử Thất lại nghĩ đến cái người tên Tuyết Lưu Ly kia. Cô chưa từng có dịp gặp mặt cô ấy lần nào và cũng không biết bất cứ thông tin gì từ cô ấy. Bởi vì việc Tuyết Lưu Ly đột ngột đến Thảo Điền tìm Hoa Vinh đã được giữ kín tuyệt đối nên Lý Tử Thất hoàn toàn không hay biết gì.

Lý Tử Thất cảm thấy có chút ái náy với người tên Tuyết Lưu Ly kia, nếu không có cô chắc hẳn người mà hôm nay sánh đôi cùng Hoa Vinh sẽ là cô ta. Là cô đã cướp lấy Hoa Vinh từ tay người khác. Nghĩ đến đây Lý Tử Thất bỗng dưng cảm thấy vô cùng có lỗi. Nếu có thể được găp Tuyết Lưu Ly một lần cô vẫn muốn nói một lời xin lỗi chân thành.

Tuyết Lưu Ly giờ phút này đang ở biệt thự Mai Hương bỗng dưng cảm thấy trong người khó chịu liền linh cảm có người đang nhắc đến mình. Cô ta bỗng nhiên bật cười gian ác.

“Lý Tử thất, là cô đang nhắc đến tôi sao? Cô yên tâm chúng ta sẽ sớm gặp mặt thôi đừng nôn nóng.”

Chapter
1 Chương 1: Bắt gian
2 Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3 Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4 Chương 4: Sống chung
5 Chương 5: Mờ ám
6 Chương 6: Bị bắt cóc
7 Chương 7: Theo hắn trở về
8 Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9 Chương 9: Tập bắn súng
10 Chương 10: Manh mối
11 Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12 Chương 12: Bị ốm
13 Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14 Chương 14: Bỏ trốn
15 Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16 Chương 16: Lo cho cô sao
17 Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18 Chương 18: Suy nghĩ lại
19 Chương 19: Gật đầu
20 Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21 Chương 21: Quên hẹn
22 Chương 22: Tức giận
23 Chương 23: Thương cảm
24 Chương 24: Chăm sóc người ốm
25 Chương 25: Một chút cảm động
26 Chương 26: Phí ăn ở
27 Chương 27: Thời cơ đến
28 Chương 28: Thành công rồi!
29 Chương 29: Chạy nhanh
30 Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31 Chương 31: Ra điều kiện
32 Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33 Chương 33: Không vừa mắt
34 Chương 34: Người bệnh
35 Chương 35: Cổ vũ
36 Chương 36: Giận dỗi
37 Chương 37: Tính toán
38 Chương 38: Ép người quá đáng
39 Chương 39: Thách thức
40 Chương 40: Nghi ngờ
41 Chương 41: Đào tẩu
42 Chương 42: Phi cơ
43 Chương 43: Con mèo hoang
44 Chương 44: Rượt đuổi
45 Chương 45: Chống trả
46 Chương 46: Uy hiếp
47 Chương 47: Quyết tâm
48 Chương 48: Cứu mỹ nhân
49 Chương 49: Thoát nạn
50 Chương 50: Có ý gì?
51 Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52 Chương 52: Không có lựa chọn nào
53 Chương 53: Đi cùng mấy người
54 Chương 54: Tò mò
55 Chương 55: Vì tôi sao?
56 Chương 56: Tam giác vàng
57 Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58 Chương 58: Cao ốc
59 Chương 59: Tiên đoán như thần
60 Chương 60: Đấu súng
61 Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62 Chương 62: Già mồm
63 Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64 Chương 64: Hết duyên
65 Chương 65: Không cam tâm
66 Chương 66: Trên vạn người
67 Chương 67: Lại bị bắt cóc
68 Chương 68: Mù quáng
69 Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70 Chương 70: Nói gì?
71 Chương 71: Truy tìm
72 Chương 72: Bốc hơi mất
73 Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74 Chương 74: Không ngờ
75 Chương 75: Bất phân thắng bại
76 Chương 76: Tiểu Thất!
77 Chương 77: Đánh cược
78 Chương 78: Điên cuồng
79 Chương 79: Trúng đạn
80 Chương 80: Chờ đợi
81 Chương 81: Hiến máu
82 Chương 82: Nhìn một chút
83 Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84 Chương 84: Tỉnh lại
85 Chương 85: Bỏ cuộc
86 Chương 86: Vì em sao?
87 Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88 Chương 88: Dịu dàng
89 Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90 Chương 90: Tàn ác
91 Chương 91: Xúi giục
92 Chương 92: Mưu mô
93 Chương 93: Hoa Thị
94 Chương 94: Không dễ xơi
95 Chương 95: Kỳ lạ
96 Chương 96: Cảm ơn
97 Chương 97: Hung thủ là…
98 Chương 98: Kế hoạch báo thù
99 Chương 99: Định đoạt
100 Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101 Chương 101: Đính ước
102 Chương 102: Ra mắt
103 Chương 103: Hôn ước
104 Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105 Chương 105: Gia pháp
106 Chương 106: Điều kiện
107 Chương 107: Rời đi
108 Chương 108: Tỉnh lại
109 Chương 109: Đính hôn
110 Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111 Chương 111: Thù hận
112 Chương 112: Ám hại
113 Chương 113: Thoát hiểm
114 Chương 114: Trở về
115 Chương 115: Đe dọa
116 Chương 116: Rời đi
117 Chương 117: Sự thật phơi bày
118 Chương 118: Đối chất
119 Chương 119: Sự mong cầu
120 Chương 120: Đau khổ
121 Chương 121: Tiết lộ
122 Chương 122: Tương ngộ
123 Chương 123: Cầu hôn
124 Chương 124: Trở về
125 Chương 125: Tập kích
126 Chương 126: Đối đầu
127 Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128 Chương 128: Trọng thương
129 Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130 Chương 130: Sự đồng cảm
131 Chương 131: Có hỷ
132 Chương 132: Tỉnh lại
133 Chương 133: Nước mắt
134 Chương 134: Cô gái ngốc
135 Chương 135: Viên mãn
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Bắt gian
2
Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3
Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4
Chương 4: Sống chung
5
Chương 5: Mờ ám
6
Chương 6: Bị bắt cóc
7
Chương 7: Theo hắn trở về
8
Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9
Chương 9: Tập bắn súng
10
Chương 10: Manh mối
11
Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12
Chương 12: Bị ốm
13
Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14
Chương 14: Bỏ trốn
15
Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16
Chương 16: Lo cho cô sao
17
Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18
Chương 18: Suy nghĩ lại
19
Chương 19: Gật đầu
20
Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21
Chương 21: Quên hẹn
22
Chương 22: Tức giận
23
Chương 23: Thương cảm
24
Chương 24: Chăm sóc người ốm
25
Chương 25: Một chút cảm động
26
Chương 26: Phí ăn ở
27
Chương 27: Thời cơ đến
28
Chương 28: Thành công rồi!
29
Chương 29: Chạy nhanh
30
Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31
Chương 31: Ra điều kiện
32
Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33
Chương 33: Không vừa mắt
34
Chương 34: Người bệnh
35
Chương 35: Cổ vũ
36
Chương 36: Giận dỗi
37
Chương 37: Tính toán
38
Chương 38: Ép người quá đáng
39
Chương 39: Thách thức
40
Chương 40: Nghi ngờ
41
Chương 41: Đào tẩu
42
Chương 42: Phi cơ
43
Chương 43: Con mèo hoang
44
Chương 44: Rượt đuổi
45
Chương 45: Chống trả
46
Chương 46: Uy hiếp
47
Chương 47: Quyết tâm
48
Chương 48: Cứu mỹ nhân
49
Chương 49: Thoát nạn
50
Chương 50: Có ý gì?
51
Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52
Chương 52: Không có lựa chọn nào
53
Chương 53: Đi cùng mấy người
54
Chương 54: Tò mò
55
Chương 55: Vì tôi sao?
56
Chương 56: Tam giác vàng
57
Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58
Chương 58: Cao ốc
59
Chương 59: Tiên đoán như thần
60
Chương 60: Đấu súng
61
Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62
Chương 62: Già mồm
63
Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64
Chương 64: Hết duyên
65
Chương 65: Không cam tâm
66
Chương 66: Trên vạn người
67
Chương 67: Lại bị bắt cóc
68
Chương 68: Mù quáng
69
Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70
Chương 70: Nói gì?
71
Chương 71: Truy tìm
72
Chương 72: Bốc hơi mất
73
Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74
Chương 74: Không ngờ
75
Chương 75: Bất phân thắng bại
76
Chương 76: Tiểu Thất!
77
Chương 77: Đánh cược
78
Chương 78: Điên cuồng
79
Chương 79: Trúng đạn
80
Chương 80: Chờ đợi
81
Chương 81: Hiến máu
82
Chương 82: Nhìn một chút
83
Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84
Chương 84: Tỉnh lại
85
Chương 85: Bỏ cuộc
86
Chương 86: Vì em sao?
87
Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88
Chương 88: Dịu dàng
89
Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90
Chương 90: Tàn ác
91
Chương 91: Xúi giục
92
Chương 92: Mưu mô
93
Chương 93: Hoa Thị
94
Chương 94: Không dễ xơi
95
Chương 95: Kỳ lạ
96
Chương 96: Cảm ơn
97
Chương 97: Hung thủ là…
98
Chương 98: Kế hoạch báo thù
99
Chương 99: Định đoạt
100
Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101
Chương 101: Đính ước
102
Chương 102: Ra mắt
103
Chương 103: Hôn ước
104
Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105
Chương 105: Gia pháp
106
Chương 106: Điều kiện
107
Chương 107: Rời đi
108
Chương 108: Tỉnh lại
109
Chương 109: Đính hôn
110
Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111
Chương 111: Thù hận
112
Chương 112: Ám hại
113
Chương 113: Thoát hiểm
114
Chương 114: Trở về
115
Chương 115: Đe dọa
116
Chương 116: Rời đi
117
Chương 117: Sự thật phơi bày
118
Chương 118: Đối chất
119
Chương 119: Sự mong cầu
120
Chương 120: Đau khổ
121
Chương 121: Tiết lộ
122
Chương 122: Tương ngộ
123
Chương 123: Cầu hôn
124
Chương 124: Trở về
125
Chương 125: Tập kích
126
Chương 126: Đối đầu
127
Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128
Chương 128: Trọng thương
129
Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130
Chương 130: Sự đồng cảm
131
Chương 131: Có hỷ
132
Chương 132: Tỉnh lại
133
Chương 133: Nước mắt
134
Chương 134: Cô gái ngốc
135
Chương 135: Viên mãn
footer(); ?>