Chương 112: Ám hại

Đã đến giờ phải xuất phát, chiếc xe hoa đã đỗ trước cổng của biệt thự Thảo Điền. Quản gia đích thân ra cửa đón tiếp. Ông ta dáo dác nhìn xung quanh dò xét.

“Vị tài xế này sao từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy qua.”

Tiếng người tài xế trầm mặc.

“Tôi là người Trần tổng mới tuyển để đón cô ấy.”

Thấy vậy quản gia vô cùng ngạc nhiên bởi hôm nay là một ngày trọng đại như vậy không thể nào Hoa Vinh lại có thể giao cho một người mới đến làm nhiệm vụ đón Lý Tử Thất được.

Sau đó là một đoàn xe hoa khác cũng nối đuôi nhau khoảng ba bốn chiếc tiến vào Thảo Điền.

“Đây là?” - Quản gia chỉ vào những chiếc xe ngoài kia.

Tên tài xế lạ mặt cười cười nói.

“À bọn họ là đoàn hộ tống để đảm bảo an toàn cho cô dâu.”

Quản gia sực nhớ lại Hoa Vinh cũng có nói qua sẽ cử một đoàn hộ tống để đảm bảo an toàn cho Lý Tử Thất nên cũng không thắc mắc gì nữa.

“Được rồi, các vị chờ một lát cô dâu sẽ ra đây ngay.”

Quản gia liền quay về phòng gọi Lý Tử Thất ra.

Ở trong phòng mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi. Lý Tử Thất ngắm nhìn cô dâu xinh đẹp lần cuối. Bà Trương bên cạnh liền cài một đóa hoa ngọc lan trên đầu cô làm cô thêm thập phần xinh đẹp.

“Xe hoa đã đến rồi bây giờ cháu có thể ra được rồi.” -Quản gia gõ cửa phòng nhắc nhở.

Lý Tử Thất nhìn lên đồng hồ bỗng phát hiện hình như thời gian có hơi sớm hơn một chút so với dự định. Nhưng hiện giờ dù sao đoàn rước dâu cũng đã đến rồi, bà Trương đích thân hộ tống Lý Tử Thất ra xe. Quản gia đích thân mở cửa xe cho Lý Tử Thất.

“Hai người không cần đi theo cô ấy đâu. Ông chủ đã cho người hộ tống cô ấy rồi.” -Tên cầm đầu băng nhóm ấy nói.

Quản gia nhất thời cảm thấy kỳ lạ bởi mặc dù họ là người ngoài nhưng Hoa Vinh biết rõ những người ở Thảo Điền từ lâu đã xem Lý Tử Thất như người nhà của họ nên việc này có hơi khác thường. Nhưng quản gia cũng không hỏi nhiều liền gật đầu ưng thuận.

Đoàn xe nhanh chóng lũ lượt kéo đi khỏi biệt thự Thảo Điền. Lý Tử Thất ngồi trên xe với tâm trạng vô cùng hồi hộp. Mải mê theo đuổi những dòng suy nghĩ miên man, cô không hay biết ở trên kính chiếu hậu có một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn về phía cô.

“Sao tôi thấy có điều gì đó không đúng.” -Bà Trương đứng bên cạnh quay sang quản gia nói.

“Ý bà là sao?” - Quản gia nghe vậy liền cũng cảm thấy ngờ ngợ.

Bà Trương liền lắc đầu.

“Mặc dù cậu chủ đã nói là sẽ phái một phái đoàn đi hộ tống cô ấy đến buổi lễ nhưng cũng không có nói cho chúng ta là phái những ai đi. Những người này hai chúng ta chưa từng gặp qua mặc dù cậu chủ là thủ lĩnh của tổ chức hắc bang, đàn em nhiều vô số nhưng tôi cảm thấy những kẻ này có gì đó không ổn.”

Quản gia ngay lập tức rơi vào trầm tư.

“Chúng ta có cần gọi cho cậu chủ không?”

“Ông nên gọi ngay đi.” -Bà Trương nôn nóng thúc giục.

Quản gia vừa định lấy điện thoại ra gọi cho Hoa Vinh thì bỗng dưng một đoàn xe khác từ ngoài tiến vào Thảo Điền, nhìn bên ngoài xe trang trí như một đoàn xe hoa.

“Chuyện gì vậy?” -Quản gia và bà Trương trố mắt nhìn nhau.

Cửa xe đầu tiên mở ra, người xuống xe là Tôn Hạo.

“Cậu đến đây làm gì?” -Quản gia ngạc nhiên hỏi.

Tôn Hạo cũng cảm thấy lời nói của quản gia vô cùng khó hiểu.

“Tôi đến đây để đón dâu theo lời phân phó của lão đại.”

“Cái gì?” -Quản gia cùng bà Trương đều đồng loạt lên tiếng hoảng hốt.

Lời Tôn Hạo nói như sét đánh ngang tai, quản gia thì bỗng tối sầm mặt còn bà Trương thì người lảo đảo ngay cả đứng cũng không còn vững nữa. Tôn Hạo liếc mắt nhìn hai người cảm thấy vô cùng ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Còn đoàn xe đón dâu trước đó lại hướng về phía Vịnh Ngọc Lâm. Lý Tử Thất lúc này mới chợt nhận ra hình như con đường này không đúng cho lắm. Cô nhớ rõ Hoa Vinh đã từng nói buổi lễ đính hôn của họ sẽ được tổ chức ngay trong khách sạn cao cấp bậc nhất trung tâm thành phố S. Nhưng hình như cô đang bị đưa đi càng lúc càng xa thành phố. Thấp thoáng xa xa đã nhìn thấy những ngọn đồi và cả mặt biển phía dưới.

“Sao lại đến nơi này?” -Lý Tử Thất quay sang tên tài xế lạ mặt.

Tên đó lúc này đã bịt một chiếc khẩu trang nên không rõ hắn ta đang nghĩ gì.

“À, vì ông chủ muốn cho cô sự bất ngờ nên đã sớm đổi địa điểm tổ chức hôn lễ rồi.”

Lý Tử Thất nghe vậy liền nói.

“Thế à?” - Nói xong một câu không đầu không đuôi cô bỗng nhiên im lặng không nói thêm lời nào nữa.

Lý Tử Thất tập trung quan sát nhất cử nhất động của bọn họ. Đôi mắt của cô liếc từ trong xe tìm kiếm những vật có thể giúp cô phòng thân. Đám người này chắc chắn có âm mưu gì đó. Mặc dù tên tài xế đã bịt khẩu trang nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sát khí trong đó. Cô đã ý thức được rằng mình có nguy cơ gặp nguy hiểm nhưng không muốn bứt dây động rừng nên an nhẫn quan sát tình tình. Là ngay từ đầu cô đã thiếu sự đề phòng. Nhưng bây giờ điều quan trọng là phải làm sao thoát khỏi tay bọn chúng.

Cô nhìn phía sau có khoảng bốn chiếc xe nữa, mỗi chiếc xe có khoảng hai người ngồi. Chung quy cả đám có khoảng một chục người. Lý Tử Thất quay lại lia mắt nhìn khắp xung quanh chiếc xe. Cô đoán nhất định bọn chúng giấu vũ khí ở một nơi nào đó.

Chiếc xe leo lên đường núi càng lúc càng xa, thật ra bọn chúng muốn làm gì. Lý Tử Thất nín thở tay cô run run nhưng cố gắng bình tĩnh không dám để lộ bất kỳ sự bất thường nào để bọn chúng phát hiện ra. Nếu giá như bây giờ trong tay cô có một vũ khí gì đó để phòng thân thì tốt rồi, mặc dù Lý Tử Thất có võ công thế nhưng dù sao bọn chúng cũng rất đông, một mình cô không thể nào địch lại hết bọn chúng.Cái khó là bây giờ phải làm sao để an toàn thoát thân. Cô nhìn chiếc xe từ từ leo lên đồi, phía dưới là đại dương mênh mông. Lý Tử Thất suy nghĩ một hồi cuối cùng cô cũng tìm ra được cách ứng phó.

Nhân lúc tên tài xế đang chăm chú nhìn đường thì Lý Tử Thất ngồi phía sau hắn ta nhanh chóng rút chiếc trâm nhọn được cài trong búi tóc mà lúc nãy bà Trương đã cài nó lên cho cô.

Tay cô cầm chắc cây trâm giơ lên đâm mạnh vào vai hắn ta. Tên ấy bất ngờ bị tấn công làm lạc tay lái suýt chút nữa chiếc xe đã rơi xuống dưới kia.

“Cô làm gì vậy?” -Hắn ta vừa nói xong đã bị cây trâm vừa đâm kề sát vào cổ.

“Nói, rốt cuộc các người có mưu đồ gì?”- Lý Tử Thất kè đầu vào tai hắn nói nhỏ cốt để không bị những tên còn lại nghe được.

Tên ấy rít lên trong rẽ răng vì vết thương trên vai mới vừa bị đâm. Hắn gằn giọng nói.

“Cô đã nhận ra thì tôi không nhiều lời nữa. Đúng, chúng tôi là sát thủ được thuê đến để giết cô.”

“Ai?” - Lý Tử Thất hét lên trong cơn gió thổi mạnh.

Ở phía sau những chiếc xe kia, những kẻ khác dường như cũng cảm nhận được sự bất thường nên ra hiệu ngừng xe lại. Chiếc xe chở Lý Tử Thất cũng đã ngừng xe lại. Lý Tử Thất tay cầm trâm dí vào cổ tên ấy tra hỏi.

“Nếu như anh không nói tôi sẽ cho anh không còn mạng để trở về nhận tiền nữa.”

Tên ấy bỗng nhiên phá lên cười sặc sụa.

“Được tôi sẽ nói cho cô biết vì dù sao hôm nay bằng bất cứ giá nào cô cũng phải bỏ mạng nơi đây nên trước khi cô chết cũng phải cho cô chết một cách rõ ràng minh bạch mới được.”

Lý Tử Thất nhìn quanh thì thấy những tên đồng bọn của hắn ta đã ngay lập tức xuống xe bao vây chiếc xe cô đang ngồi.

“Cô nghĩ nếu cô giết được tôi thì cô sẽ an toàn thoát khỏi đây sao? Cô cũng đừng nghĩ có thể dùng tính mạng tôi để uy hiếp họ bởi chúng tôi vốn dĩ là sát thủ chuyên nghiệp máu lạnh vô tình. Bọn họ sẽ không vì tôi mà bỏ con mồi béo bở như vậy đâu bởi vì món tiền mà con gái thượng nghị sĩ Tuyết Lưu Ly trả đủ cho cả bọn sống sung sướng đến già.”

Nghe đến cái tên Tuyết Lưu Ly, Lý Tử Thất nghe như sét đánh ngang tai. Thì ra là vậy, cô ta vì ghen tuông với cô mà có thể thuê sát thủ đến giết người. Con gái thượng nghĩ sĩ chẳng qua cũng là một kẻ ác độc mà thôi. Lý Tử Thất bỗng nhiên cười lớn.

“Chẳng lẽ anh không muốn tính mạng của mình sao? Còn đám người đó sẽ ra sao khi anh chết rồi? Họ sẽ cầm những đồng tiền được trả giá bằng mạng sống của anh mà sống sung sướng cả đời. Những kẻ đó ắt hẳn phải vô cùng cảm kích anh đã liều chết vì họ.”

“Ý cô là sao?”-Tên tài xế dường như thấm thía lời Lý Tử Thất nói.

Lý Tử Thất mỉm cười thong thả nói.

“Tôi có một cách khiến cả hai chúng ta cùng được sống mà bản thân anh cũng sẽ được nhận một số tiền lớn. Chỉ cần anh chịu thỏa hiệp với tôi sau khi tôi thoát khỏi đây sao này sẽ hậu tạ anh xứng đáng.”

Tên sát thủ lưỡng lự.

“Nhưng những người lãnh đạo của tổ chức sát thủ của chúng tôi sẽ không tha cho tôi vì tội không hoàn thành nhiệm vụ.”

“Việc ấy anh không cần phải lo. Chỉ cần anh có một số tiền lớn thì có thể cao chạy xa bay có thể là sẽ sang nước ngoài chẳng hạn. Như vậy anh sẽ không cần phải sống một cuộc sống chém giết nguy hiểm như thế này nữa. Anh đừng nói với tôi là ngay cả mạng sống của mình anh cũng không cần.”-Lý Tử Thất tung chiêu bài cuối cùng.

Tên sát thủ ngẫm nghĩ giây lát cuối cùng cũng gật đầu ưng thuận.

“Được, tôi đồng ý với cô nhưng cô phải cam kết giữ lời những gì cô đã hứa.”

Chapter
1 Chương 1: Bắt gian
2 Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3 Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4 Chương 4: Sống chung
5 Chương 5: Mờ ám
6 Chương 6: Bị bắt cóc
7 Chương 7: Theo hắn trở về
8 Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9 Chương 9: Tập bắn súng
10 Chương 10: Manh mối
11 Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12 Chương 12: Bị ốm
13 Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14 Chương 14: Bỏ trốn
15 Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16 Chương 16: Lo cho cô sao
17 Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18 Chương 18: Suy nghĩ lại
19 Chương 19: Gật đầu
20 Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21 Chương 21: Quên hẹn
22 Chương 22: Tức giận
23 Chương 23: Thương cảm
24 Chương 24: Chăm sóc người ốm
25 Chương 25: Một chút cảm động
26 Chương 26: Phí ăn ở
27 Chương 27: Thời cơ đến
28 Chương 28: Thành công rồi!
29 Chương 29: Chạy nhanh
30 Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31 Chương 31: Ra điều kiện
32 Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33 Chương 33: Không vừa mắt
34 Chương 34: Người bệnh
35 Chương 35: Cổ vũ
36 Chương 36: Giận dỗi
37 Chương 37: Tính toán
38 Chương 38: Ép người quá đáng
39 Chương 39: Thách thức
40 Chương 40: Nghi ngờ
41 Chương 41: Đào tẩu
42 Chương 42: Phi cơ
43 Chương 43: Con mèo hoang
44 Chương 44: Rượt đuổi
45 Chương 45: Chống trả
46 Chương 46: Uy hiếp
47 Chương 47: Quyết tâm
48 Chương 48: Cứu mỹ nhân
49 Chương 49: Thoát nạn
50 Chương 50: Có ý gì?
51 Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52 Chương 52: Không có lựa chọn nào
53 Chương 53: Đi cùng mấy người
54 Chương 54: Tò mò
55 Chương 55: Vì tôi sao?
56 Chương 56: Tam giác vàng
57 Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58 Chương 58: Cao ốc
59 Chương 59: Tiên đoán như thần
60 Chương 60: Đấu súng
61 Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62 Chương 62: Già mồm
63 Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64 Chương 64: Hết duyên
65 Chương 65: Không cam tâm
66 Chương 66: Trên vạn người
67 Chương 67: Lại bị bắt cóc
68 Chương 68: Mù quáng
69 Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70 Chương 70: Nói gì?
71 Chương 71: Truy tìm
72 Chương 72: Bốc hơi mất
73 Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74 Chương 74: Không ngờ
75 Chương 75: Bất phân thắng bại
76 Chương 76: Tiểu Thất!
77 Chương 77: Đánh cược
78 Chương 78: Điên cuồng
79 Chương 79: Trúng đạn
80 Chương 80: Chờ đợi
81 Chương 81: Hiến máu
82 Chương 82: Nhìn một chút
83 Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84 Chương 84: Tỉnh lại
85 Chương 85: Bỏ cuộc
86 Chương 86: Vì em sao?
87 Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88 Chương 88: Dịu dàng
89 Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90 Chương 90: Tàn ác
91 Chương 91: Xúi giục
92 Chương 92: Mưu mô
93 Chương 93: Hoa Thị
94 Chương 94: Không dễ xơi
95 Chương 95: Kỳ lạ
96 Chương 96: Cảm ơn
97 Chương 97: Hung thủ là…
98 Chương 98: Kế hoạch báo thù
99 Chương 99: Định đoạt
100 Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101 Chương 101: Đính ước
102 Chương 102: Ra mắt
103 Chương 103: Hôn ước
104 Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105 Chương 105: Gia pháp
106 Chương 106: Điều kiện
107 Chương 107: Rời đi
108 Chương 108: Tỉnh lại
109 Chương 109: Đính hôn
110 Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111 Chương 111: Thù hận
112 Chương 112: Ám hại
113 Chương 113: Thoát hiểm
114 Chương 114: Trở về
115 Chương 115: Đe dọa
116 Chương 116: Rời đi
117 Chương 117: Sự thật phơi bày
118 Chương 118: Đối chất
119 Chương 119: Sự mong cầu
120 Chương 120: Đau khổ
121 Chương 121: Tiết lộ
122 Chương 122: Tương ngộ
123 Chương 123: Cầu hôn
124 Chương 124: Trở về
125 Chương 125: Tập kích
126 Chương 126: Đối đầu
127 Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128 Chương 128: Trọng thương
129 Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130 Chương 130: Sự đồng cảm
131 Chương 131: Có hỷ
132 Chương 132: Tỉnh lại
133 Chương 133: Nước mắt
134 Chương 134: Cô gái ngốc
135 Chương 135: Viên mãn
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Bắt gian
2
Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3
Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4
Chương 4: Sống chung
5
Chương 5: Mờ ám
6
Chương 6: Bị bắt cóc
7
Chương 7: Theo hắn trở về
8
Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9
Chương 9: Tập bắn súng
10
Chương 10: Manh mối
11
Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12
Chương 12: Bị ốm
13
Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14
Chương 14: Bỏ trốn
15
Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16
Chương 16: Lo cho cô sao
17
Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18
Chương 18: Suy nghĩ lại
19
Chương 19: Gật đầu
20
Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21
Chương 21: Quên hẹn
22
Chương 22: Tức giận
23
Chương 23: Thương cảm
24
Chương 24: Chăm sóc người ốm
25
Chương 25: Một chút cảm động
26
Chương 26: Phí ăn ở
27
Chương 27: Thời cơ đến
28
Chương 28: Thành công rồi!
29
Chương 29: Chạy nhanh
30
Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31
Chương 31: Ra điều kiện
32
Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33
Chương 33: Không vừa mắt
34
Chương 34: Người bệnh
35
Chương 35: Cổ vũ
36
Chương 36: Giận dỗi
37
Chương 37: Tính toán
38
Chương 38: Ép người quá đáng
39
Chương 39: Thách thức
40
Chương 40: Nghi ngờ
41
Chương 41: Đào tẩu
42
Chương 42: Phi cơ
43
Chương 43: Con mèo hoang
44
Chương 44: Rượt đuổi
45
Chương 45: Chống trả
46
Chương 46: Uy hiếp
47
Chương 47: Quyết tâm
48
Chương 48: Cứu mỹ nhân
49
Chương 49: Thoát nạn
50
Chương 50: Có ý gì?
51
Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52
Chương 52: Không có lựa chọn nào
53
Chương 53: Đi cùng mấy người
54
Chương 54: Tò mò
55
Chương 55: Vì tôi sao?
56
Chương 56: Tam giác vàng
57
Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58
Chương 58: Cao ốc
59
Chương 59: Tiên đoán như thần
60
Chương 60: Đấu súng
61
Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62
Chương 62: Già mồm
63
Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64
Chương 64: Hết duyên
65
Chương 65: Không cam tâm
66
Chương 66: Trên vạn người
67
Chương 67: Lại bị bắt cóc
68
Chương 68: Mù quáng
69
Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70
Chương 70: Nói gì?
71
Chương 71: Truy tìm
72
Chương 72: Bốc hơi mất
73
Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74
Chương 74: Không ngờ
75
Chương 75: Bất phân thắng bại
76
Chương 76: Tiểu Thất!
77
Chương 77: Đánh cược
78
Chương 78: Điên cuồng
79
Chương 79: Trúng đạn
80
Chương 80: Chờ đợi
81
Chương 81: Hiến máu
82
Chương 82: Nhìn một chút
83
Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84
Chương 84: Tỉnh lại
85
Chương 85: Bỏ cuộc
86
Chương 86: Vì em sao?
87
Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88
Chương 88: Dịu dàng
89
Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90
Chương 90: Tàn ác
91
Chương 91: Xúi giục
92
Chương 92: Mưu mô
93
Chương 93: Hoa Thị
94
Chương 94: Không dễ xơi
95
Chương 95: Kỳ lạ
96
Chương 96: Cảm ơn
97
Chương 97: Hung thủ là…
98
Chương 98: Kế hoạch báo thù
99
Chương 99: Định đoạt
100
Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101
Chương 101: Đính ước
102
Chương 102: Ra mắt
103
Chương 103: Hôn ước
104
Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105
Chương 105: Gia pháp
106
Chương 106: Điều kiện
107
Chương 107: Rời đi
108
Chương 108: Tỉnh lại
109
Chương 109: Đính hôn
110
Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111
Chương 111: Thù hận
112
Chương 112: Ám hại
113
Chương 113: Thoát hiểm
114
Chương 114: Trở về
115
Chương 115: Đe dọa
116
Chương 116: Rời đi
117
Chương 117: Sự thật phơi bày
118
Chương 118: Đối chất
119
Chương 119: Sự mong cầu
120
Chương 120: Đau khổ
121
Chương 121: Tiết lộ
122
Chương 122: Tương ngộ
123
Chương 123: Cầu hôn
124
Chương 124: Trở về
125
Chương 125: Tập kích
126
Chương 126: Đối đầu
127
Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128
Chương 128: Trọng thương
129
Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130
Chương 130: Sự đồng cảm
131
Chương 131: Có hỷ
132
Chương 132: Tỉnh lại
133
Chương 133: Nước mắt
134
Chương 134: Cô gái ngốc
135
Chương 135: Viên mãn
footer(); ?>