Chương 123: Cầu hôn

Hai người cứ như thế thủ thỉ chuyện trò đến quên cả thời gian. Hết chuyện này đến chuyện khác như thể bù đắp lại những tháng ngày xa nhau. Anh và cô có rất nhiều tâm sự đã giấu trong lòng bấy lâu nay và cả những lời yêu thương chưa nói thành lời.

Hoa Vinh khẽ vuốt tóc cô nói trong hương gió thoảng.

“Em có nhớ anh không?”

Lý Tử Thất khẽ nhìn vào mắt anh.

“Anh đoán thử xem?”

Hoa Vinh lắc đầu.

“Anh không đoán được. Em là người con gái đầu tiên khiến anh không thể đọc được suy nghĩ. Cũng không thể nào biết được tiếp theo em sẽ làm những gì.”

Lý Tử Thất ngước mặt lên nhìn bầu trời cao vời vợi. Giọng cô nhẹ nhàng.

“Có những buổi chiều tà em hay nhìn ánh hoàng hôn trên kia mà lòng quặn thắt. Em hay tưởng tượng đến khung cảnh nếu có anh sẽ là một bức tranh như thế nào đây. Nhưng giờ đây ước nguyện của em đã thành sự thật rồi.”

Hoa Vinh nghe vậy liền cốc đầu cô một cái.

“Vậy mà em nỡ rời xa anh sao?”

Lý Tử Thất liền đứng phắt dậy.

“Không phải là do các trưởng bối nhà anh cùng vị hôn thê xinh đẹp của anh sao?”

Hoa Vinh lại rơi vào trầm ngâm.

“Anh thật sự xin lỗi em. Mọi chuyện mà em sẽ phải chịu từ nay anh sẽ hết lòng bù đắp cho em tất cả.”

Hai người lại ôm chầm lấy nhau. Vốn dĩ Lý Tử Thất định sẽ rời xa Hoa Vinh mãi mãi nhưng giờ đây định mệnh lại đưa anh đến bên cạnh cô. Nếu đã là như thế, cô quyết định từ nay sẽ nắm lấy tay anh đi hết suốt đời và không bao giờ giờ chia ly nữa.

Bóng hình họ tan vào nhau trong khói chiều hoàng hôn. Cảnh vật nơi đây dường như như cũng mỉm cười chúc mừng cho đôi trẻ. Bởi lẽ hai người yêu nhau đến được với nhau cũng không dễ dàng gì.

Kể từ lúc gặp nhau ấy hai người luôn quấn quít nhau không rời. Hoa Vinh ở lại căn nhà đơn sơ đó cùng chung sống với Lý Tử Thất. Ở đây không có bất cứ một ai đến làm phiền niềm hạnh phúc của họ nữa. Bất chợt Hoa Vinh lại nhớ những tháng ngày đánh đánh giết giết trước kia mà cảm thấy cuộc sống bây giờ thật sự giống như một thiên đường vậy.

Mùa xuân này thật sự là một mùa xuân ấm áp nhất trong tất cả những mùa xuân mà Hoa Vinh đã từng trải qua. Từ trước đến giờ anh luôn giấu một trái tim ấm áp đằng sau vẻ ngoài lạnh như băng ấy, nhưng thật ra từ bé đến lớn anh vẫn ước ao về một tình yêu vĩnh cửu mà có lẽ anh nghĩ rằng đối với mình điều đó thật xa vời. Nhưng giờ đây ông trời lại mang Lý Tử Thất đến bên anh cho nên bằng bất cứ giá nào anh cũng phải giữ cô lại bên cạnh mình.

Những ngày sau đó thật là yên bình. Hai người cùng nhau ngắm cảnh xuân trong khu rừng thật đẹp, sau đó là cùng nhau tản bộ cùng với những hàng cây, cùng nhau chăm sóc cho chú chó nhỏ, cùng nhau đích thân cùng làm những món ăn giản dị giống như một gia đình thật sự.

Hoa Vinh luôn nghĩ đến những gì đã trải qua của Lý Tử thất thế nên anh quyết tâm bù đắp những gì có thể cho cô. Ở nơi này, không gian và thời gian như chưa từng tồn tại chỉ có thế giới của riêng họ mà thôi.

Vốn dĩ Hoa Vinh định sẽ ở mãi nơi này bởi vì cho dù về nước thì cuộc hôn nhân của anh và Lý Tử Thất cũng không được gia tộc anh chấp nhận nên chẳng có lí do gì để hai người họ quay về đó cả.

Ngay cả Lý Tử Thất cô cũng không muốn lại phải về đó sống những ngày tháng lo sợ và có thể đối mặt với tình cảnh lúc nào cũng có thể mất anh, lúc nào cũng có thể bị người ta tìm mọi cách đuổi đi.

Lúc này Tuyết Lưu Ly vô cùng sốt ruột, nếu như hai người họ tiếp tục ở lại nước B thì kế hoạch tiếp theo của cô ta sẽ không được thực hiện. Ngoài ra những người trong gia tộc Trần thị lúc này cũng đứng ngồi không yên. Họ không muốn trố mắt nhìn Hoa Vinh và Lý Tử Thất sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng thế lực của họ dù lớn đến đâu cũng không thể vươn tay đến nước B, cả Tuyết Lưu Ly cũng thế, cô ta cũng không thể nào phái sát thủ qua bên đó để ám sát Lý Tử Thất được.

Suy đi tính lại, cô ta cuối cùng cũng tìm được một kế sách. Ngay lập tức cô ta tìm đến tộc trưởng bàn luận. Tộc trưởng sau khi nghe xong gật gù tán thưởng cô ta còn có ý khen cô ta thông minh cơ trí.

Lúc này Hoa Vinh đang nhìn Lý Tử Thất ngồi ở sau nhà vuốt ve chú chó nhỏ thì điện thoại của anh rung chuông. Anh ngước nhìn lên màn hình, là của tộc trưởng cũng là ông nội anh liên lạc với anh, trong giây phút thoáng qua lưỡng lự anh cũng quyết định bắt máy.

“Cháu à, sau khi đã bàn bạc thảo luận với tất cả những trưởng bối trong nhà. Chúng ta đã quyết định sẽ chấp nhận cuộc hôn sự giữa cháu và Lý Tử Thất. Từ nay về sau chúng ta sẽ không phản đối hai đứa nữa.”

Hoa Vinh dường như không tin những gì mình vừa nghe được anh, liền hỏi lại.

“Thưa ông nội, có thật không ạ? Ông không lừa cháu đúng không?”

Đầu dây bên kia là một tràng cười lớn.

“ Dĩ nhiên là thật. Từ trước đến giờ có khi nào ông nội lại nói dối cháu đâu. Cháu hãy sắp xếp mọi việc nhanh chóng về nước tổ chức hôn lễ. Cả gia tộc đang mong cháu và con dâu từng giờ từng phút đấy.”

Hoa Vinh nghe vậy liền mừng như phát khóc. Anh nhanh chóng đồng ý và cảm ơn ông nội của mình không ngớt lời. Khi điện thoại vừa tắt máy anh vẫn còn còn tưởng mình đang nằm mơ. Anh vội chạy đến bên cạnh Lý Tử thất thông báo cho cô tin mừng bất ngờ này.

Lý Tử Thất không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Hoa Vinh vô cùng mừng rỡ và khẩn trương.

“ Có chuyện gì vậy anh?”

Hoa Vinh không nói mà chỉ quỳ xuống bên cạnh cô. Lý Tử Thất nhất thời giật mình nói.

“ Anh làm như vậy là sao?”

Hoa Vinh giơ bàn tay của cô lên rồi anh đặt vào đó một nụ hôn, anh khẽ thủ thỉ.

“Tiểu Thất à, hôn lễ lần trước của chúng ta đã không thể hoàn thành được. Lần này anh muốn bù đắp cho em tất cả. Anh sẽ cho em một hôm lễ thật hoành tráng. Anh muốn cầu hôn em em một lần nữa.”

Lý Tử Thất nghe vậy nhưng cô cũng không lấy gì làm ngạc nhiên lắm nhưng cô lại có những điều thắc mắc nho nhỏ.

“Bây giờ chúng ta đang ở nước B, tổ chức hôn lễ có tiện không anh?”

“Ai nói là chúng ta tổ chức hôn lễ ở đây chứ?” - Hoa Vinh ngay lập tức tiếp lời.

Lý Tử Thất lại một lần nữa không hiểu anh đang nói gì.

Hoa Vinh đặt hai tay lên vai cô nhẹ nhàng nói.

“ Anh có một tin mừng muốn báo cho em biết, chuyện hôn sự của chúng ta đã được các trưởng bối trong gia tộc đồng ý và họ yêu cầu anh đón em về để mau chóng tổ chức hôn lễ cho chúng ta.”

Lý Tử Thất cũng như Hoa Vinh lúc nãy, cô gần như không tin những gì mình vừa được nghe liền hỏi lại.

“ Điều anh nói có thật không?”

Hoa Vinh mỉm cười khẳng định.

“ Thật còn hơn chữ thật nữa. Anh đã đảm bảo em còn không tin ư? Bây giờ em hãy trả lời cho anh biết em có đồng ý lấy anh không?”

Lý Tử Thất mỉm cười gật đầu. Hoa Vinh sướng như phát điên lên anh liền đứng phắc dậy bế cô lên quay một vòng, biểu hiện vô cùng vui mừng như một đứa trẻ thơ. Lý Tử thất cũng nói.

“ Anh thật là lớn rồi mà cũng còn như con nít vậy. Thế mà từ trước đến nay em không hề biết cái tính này của anh.”

Nghe Lý Tử thất trêu mình Hoa Vinh không thèm phản ứng gì cả. Anh chỉ lặng im nhìn cô đến nỗi Lý Tử Thất cảm thấy mắc cỡ liền đỏ mặc không thôi.

“Khuôn mặt em đã dính cài gì sao?”

Hoa Vinh lắc đầu.

“ Không phải, anh muốn nhìn em thật kỹ. Cho dù là nhìn bao lâu cũng không cảm thấy đủ.”

Ngày hôm nay liên tiếp có niềm vui này đáng niềm vui khác làm con người ta cảm thấy vô cùng choáng ngợp. Lý Tử Thất tự hỏi lòng mình có phải đây đã là đoạn kết của một câu chuyện cổ tích chăng hay phía sau đó đó vẫn còn một đoạn ngoại truyện nữa. Nhưng cho dù thế nào thì đoạn đường về sau cô cũng không hề cô độc nữa, cho dù là con đường ấy có chông gai đến mức nào nhưng một khi có người nguyện ý đồng hành cô sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

Mọi việc như đã được định, ngày hai người về nước đã định sẵn làm ba ngày sau. Thông tin này cũng được Hoa Vinh thông báo cho tộc trưởng của anh biết. Mục đích của anh là để gia đình chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ sẽ diễn ra vào hai ngày sau đó. Hoa Vinh không ngờ rằng ông nội của anh lại muốn gấp rút tổ chức hôn lễ như vậy, anh vốn dĩ không hề mảy may nghi ngờ một chút nào.

Tuyết Lưu Ly sau khi hay tin Hoa Vinh và Lý Tử Thất ba ngày sao sẽ từ nước B trở về cô ta liền mỉm cười khoái trá.

“Hoa Vinh, em vô tình là vì anh đã phụ em trước chứ không phải em. Em muốn cho anh biết hậu quả của kẻ phản bội em sẽ là một cái giá đắt như thế nào, và cô ta cho dù có hóa thành tro em cũng quyết không bao giờ tha cho cô ta. Ngày mà anh ngỡ như hạnh phúc nhất cuộc đời nhưng có thể lại là một ngày đen tối nhất. Em thật sự không muốn điều đó xảy ra nhưng tất cả là do anh ép em, ép em phải xuống tay với cả hai người.”

Tuyết Lưu Ly quên rằng mình đang ở Trần gia cho nên cô ta một mình trong phòng vừa uống rượu vừa độc thoại. Nhưng cô ta không ngờ rằng trong lúc không để ý cửa phòng của cô ta chưa khóa, cánh cửa đột nhiên mở ra một khe nhỏ. Có một đôi mắt từ bên ngoài nhìn vào và có lẽ người đó cũng đã nghe hết tất cả những gì mà cô ta vừa nói.

Chapter
1 Chương 1: Bắt gian
2 Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3 Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4 Chương 4: Sống chung
5 Chương 5: Mờ ám
6 Chương 6: Bị bắt cóc
7 Chương 7: Theo hắn trở về
8 Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9 Chương 9: Tập bắn súng
10 Chương 10: Manh mối
11 Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12 Chương 12: Bị ốm
13 Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14 Chương 14: Bỏ trốn
15 Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16 Chương 16: Lo cho cô sao
17 Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18 Chương 18: Suy nghĩ lại
19 Chương 19: Gật đầu
20 Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21 Chương 21: Quên hẹn
22 Chương 22: Tức giận
23 Chương 23: Thương cảm
24 Chương 24: Chăm sóc người ốm
25 Chương 25: Một chút cảm động
26 Chương 26: Phí ăn ở
27 Chương 27: Thời cơ đến
28 Chương 28: Thành công rồi!
29 Chương 29: Chạy nhanh
30 Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31 Chương 31: Ra điều kiện
32 Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33 Chương 33: Không vừa mắt
34 Chương 34: Người bệnh
35 Chương 35: Cổ vũ
36 Chương 36: Giận dỗi
37 Chương 37: Tính toán
38 Chương 38: Ép người quá đáng
39 Chương 39: Thách thức
40 Chương 40: Nghi ngờ
41 Chương 41: Đào tẩu
42 Chương 42: Phi cơ
43 Chương 43: Con mèo hoang
44 Chương 44: Rượt đuổi
45 Chương 45: Chống trả
46 Chương 46: Uy hiếp
47 Chương 47: Quyết tâm
48 Chương 48: Cứu mỹ nhân
49 Chương 49: Thoát nạn
50 Chương 50: Có ý gì?
51 Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52 Chương 52: Không có lựa chọn nào
53 Chương 53: Đi cùng mấy người
54 Chương 54: Tò mò
55 Chương 55: Vì tôi sao?
56 Chương 56: Tam giác vàng
57 Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58 Chương 58: Cao ốc
59 Chương 59: Tiên đoán như thần
60 Chương 60: Đấu súng
61 Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62 Chương 62: Già mồm
63 Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64 Chương 64: Hết duyên
65 Chương 65: Không cam tâm
66 Chương 66: Trên vạn người
67 Chương 67: Lại bị bắt cóc
68 Chương 68: Mù quáng
69 Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70 Chương 70: Nói gì?
71 Chương 71: Truy tìm
72 Chương 72: Bốc hơi mất
73 Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74 Chương 74: Không ngờ
75 Chương 75: Bất phân thắng bại
76 Chương 76: Tiểu Thất!
77 Chương 77: Đánh cược
78 Chương 78: Điên cuồng
79 Chương 79: Trúng đạn
80 Chương 80: Chờ đợi
81 Chương 81: Hiến máu
82 Chương 82: Nhìn một chút
83 Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84 Chương 84: Tỉnh lại
85 Chương 85: Bỏ cuộc
86 Chương 86: Vì em sao?
87 Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88 Chương 88: Dịu dàng
89 Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90 Chương 90: Tàn ác
91 Chương 91: Xúi giục
92 Chương 92: Mưu mô
93 Chương 93: Hoa Thị
94 Chương 94: Không dễ xơi
95 Chương 95: Kỳ lạ
96 Chương 96: Cảm ơn
97 Chương 97: Hung thủ là…
98 Chương 98: Kế hoạch báo thù
99 Chương 99: Định đoạt
100 Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101 Chương 101: Đính ước
102 Chương 102: Ra mắt
103 Chương 103: Hôn ước
104 Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105 Chương 105: Gia pháp
106 Chương 106: Điều kiện
107 Chương 107: Rời đi
108 Chương 108: Tỉnh lại
109 Chương 109: Đính hôn
110 Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111 Chương 111: Thù hận
112 Chương 112: Ám hại
113 Chương 113: Thoát hiểm
114 Chương 114: Trở về
115 Chương 115: Đe dọa
116 Chương 116: Rời đi
117 Chương 117: Sự thật phơi bày
118 Chương 118: Đối chất
119 Chương 119: Sự mong cầu
120 Chương 120: Đau khổ
121 Chương 121: Tiết lộ
122 Chương 122: Tương ngộ
123 Chương 123: Cầu hôn
124 Chương 124: Trở về
125 Chương 125: Tập kích
126 Chương 126: Đối đầu
127 Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128 Chương 128: Trọng thương
129 Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130 Chương 130: Sự đồng cảm
131 Chương 131: Có hỷ
132 Chương 132: Tỉnh lại
133 Chương 133: Nước mắt
134 Chương 134: Cô gái ngốc
135 Chương 135: Viên mãn
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Bắt gian
2
Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3
Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4
Chương 4: Sống chung
5
Chương 5: Mờ ám
6
Chương 6: Bị bắt cóc
7
Chương 7: Theo hắn trở về
8
Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9
Chương 9: Tập bắn súng
10
Chương 10: Manh mối
11
Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12
Chương 12: Bị ốm
13
Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14
Chương 14: Bỏ trốn
15
Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16
Chương 16: Lo cho cô sao
17
Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18
Chương 18: Suy nghĩ lại
19
Chương 19: Gật đầu
20
Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21
Chương 21: Quên hẹn
22
Chương 22: Tức giận
23
Chương 23: Thương cảm
24
Chương 24: Chăm sóc người ốm
25
Chương 25: Một chút cảm động
26
Chương 26: Phí ăn ở
27
Chương 27: Thời cơ đến
28
Chương 28: Thành công rồi!
29
Chương 29: Chạy nhanh
30
Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31
Chương 31: Ra điều kiện
32
Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33
Chương 33: Không vừa mắt
34
Chương 34: Người bệnh
35
Chương 35: Cổ vũ
36
Chương 36: Giận dỗi
37
Chương 37: Tính toán
38
Chương 38: Ép người quá đáng
39
Chương 39: Thách thức
40
Chương 40: Nghi ngờ
41
Chương 41: Đào tẩu
42
Chương 42: Phi cơ
43
Chương 43: Con mèo hoang
44
Chương 44: Rượt đuổi
45
Chương 45: Chống trả
46
Chương 46: Uy hiếp
47
Chương 47: Quyết tâm
48
Chương 48: Cứu mỹ nhân
49
Chương 49: Thoát nạn
50
Chương 50: Có ý gì?
51
Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52
Chương 52: Không có lựa chọn nào
53
Chương 53: Đi cùng mấy người
54
Chương 54: Tò mò
55
Chương 55: Vì tôi sao?
56
Chương 56: Tam giác vàng
57
Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58
Chương 58: Cao ốc
59
Chương 59: Tiên đoán như thần
60
Chương 60: Đấu súng
61
Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62
Chương 62: Già mồm
63
Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64
Chương 64: Hết duyên
65
Chương 65: Không cam tâm
66
Chương 66: Trên vạn người
67
Chương 67: Lại bị bắt cóc
68
Chương 68: Mù quáng
69
Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70
Chương 70: Nói gì?
71
Chương 71: Truy tìm
72
Chương 72: Bốc hơi mất
73
Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74
Chương 74: Không ngờ
75
Chương 75: Bất phân thắng bại
76
Chương 76: Tiểu Thất!
77
Chương 77: Đánh cược
78
Chương 78: Điên cuồng
79
Chương 79: Trúng đạn
80
Chương 80: Chờ đợi
81
Chương 81: Hiến máu
82
Chương 82: Nhìn một chút
83
Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84
Chương 84: Tỉnh lại
85
Chương 85: Bỏ cuộc
86
Chương 86: Vì em sao?
87
Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88
Chương 88: Dịu dàng
89
Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90
Chương 90: Tàn ác
91
Chương 91: Xúi giục
92
Chương 92: Mưu mô
93
Chương 93: Hoa Thị
94
Chương 94: Không dễ xơi
95
Chương 95: Kỳ lạ
96
Chương 96: Cảm ơn
97
Chương 97: Hung thủ là…
98
Chương 98: Kế hoạch báo thù
99
Chương 99: Định đoạt
100
Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101
Chương 101: Đính ước
102
Chương 102: Ra mắt
103
Chương 103: Hôn ước
104
Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105
Chương 105: Gia pháp
106
Chương 106: Điều kiện
107
Chương 107: Rời đi
108
Chương 108: Tỉnh lại
109
Chương 109: Đính hôn
110
Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111
Chương 111: Thù hận
112
Chương 112: Ám hại
113
Chương 113: Thoát hiểm
114
Chương 114: Trở về
115
Chương 115: Đe dọa
116
Chương 116: Rời đi
117
Chương 117: Sự thật phơi bày
118
Chương 118: Đối chất
119
Chương 119: Sự mong cầu
120
Chương 120: Đau khổ
121
Chương 121: Tiết lộ
122
Chương 122: Tương ngộ
123
Chương 123: Cầu hôn
124
Chương 124: Trở về
125
Chương 125: Tập kích
126
Chương 126: Đối đầu
127
Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128
Chương 128: Trọng thương
129
Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130
Chương 130: Sự đồng cảm
131
Chương 131: Có hỷ
132
Chương 132: Tỉnh lại
133
Chương 133: Nước mắt
134
Chương 134: Cô gái ngốc
135
Chương 135: Viên mãn
footer(); ?>