Phập phập phập!
Ba âm thanh sắc ngọt vang lên, sau lưng Hạ Cơ đã rướm máu, nhưng nàng không rên một tiếng, chỉ kiên định cắn chặt lấy chiếc yếm xanh kia, thân thể không chịu nổi hấp lực mà bổ nhào về phía trước.
Lúc này, trận pháp cũng đã hoàn toàn tiêu tán, Lâm Hàn cau chặt hai mi, tiến lên đỡ lấy thân thể của Hạ Cơ. Mặc dù lúc này nửa thân trên của nàng không một mảnh vải, cảnh sắc vô cùng mê người, nhưng hắn cũng không có tâm trạng mà thưởng thức.
Bởi thân thể nàng… lạnh quá!
Lạnh thấu xương, lạnh đến mức khiến cả căn phòng như hạ thấp đến âm độ. Sắc mặt nàng trắng bệch, đôi mắt phượng kiều diễm kia đã cau chặt lại vì thống khổ.
Mặc dù Lâm Hàn hiện tại rất mạnh, nhưng chính bản thân hắn cũng cảm thấy lạnh đến run rẩy, đủ thấy thân thể của Hạ Cơ lúc này lạnh đến mức nào.
Lâm Hàn không nghĩ nhiều, kiếm Hàn Tuyết vung lên, chém đứt xiềng xích trên người Hạ Cơ như chém đậu phụ, lại nhanh tay muốn cầm lấy chiếc yếm trên miệng Hạ Cơ, mặc lại cho nàng.
Nhưng, Hạ Cơ vậy mà lại cuống quýt nghiêng người đi. Hai tay mặc dù run rẩy, nhưng vẫn cố gắng bắt lấy chiếc yếm, muốn tự mình mặc lại. Nhưng bất đắc dĩ, lúc này nàng yếu ớt đến lợi hại, đồ vật trong tay thoáng chốc rơi xuống đất.
Lâm Hàn nhíu mày, một lần nữa định đưa tay đi bắt, nhưng Hạ Cơ lại cuống quýt dùng ngữ điệu suy yếu cản lại:
- Đừng!
Lâm Hàn càng nhíu mày chặt hơn:
- Muội làm sao vậy? Đến lúc nào rồi mà còn ngại ngùng?
Lâm Hàn còn tưởng là nàng đang “rụt rè” kia.
Trên má Hạ Cơ nổi lên hai vệt đỏ ửng, nhưng vẫn kiên trì giải thích:
- Không! Không phải! Muội không ngại huynh… Tóm lại huynh đừng bắt nó! Cái yếm đó có băng sương thần độc, chỉ cần chạm vào là từng bộ phận thân thể sẽ nhanh chóng đóng băng mà chết! Nếu ngấm vào máu, thậm chí có thể miểu sát một Võ Thần.
Lâm Hàn kinh ngạc nhìn chiếc yếm kia, lại nhìn liếc qua thi thể đã đóng băng hoàn toàn của Phùng Tự. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy dưới chân mình có chút lạnh lẽo thấu xương, dù vẫn còn cách chiếc yếm kia đến ba mét. Hắn cũng đã hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn nghi hoặc hỏi:
- Nhưng sao muội không có việc gì?
Hạ Cơ lắc đầu:
- Là do thể chất của muội có chút đặc thù, băng độc này không làm tổn thương đến muội! Hơn nữa còn theo muội từ rất lâu rồi.
Lâm Hàn cũng không truy cứu thêm, trong lòng hắn bất giác thấy cảm động, ngược lại sốt sắng xoay người Hạ Cơ, có chút lo lắng nhìn ba mũi tên cắm sâu đến mười phân trên lưng nàng:
- Vừa rồi đúng là ta bất cẩn rồi! Còn cám ơn muội vì ta mà cản lại băng sương thần độc này! Chúng ta rời khỏi đây trước đã, vết thương của muội không đợi lâu được!
- Đợi chút!
Sắc mặt Hạ Cơ dù đã trắng nhợt, nhưng vẫn cản Lâm Hàn lại, lắp bắp nói:
- Huynh… huynh giúp muội… mặc lại cái yếm kia! Chỉ cần huynh cầm vào dây đai thì… thì sẽ không bị băng độc ảnh hưởng!
Nhìn vẻ mặt túng quẫn bối rối của nàng, Lâm Hàn bất giác thấy có chút buồn cười, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác thương xót! Bởi sắc mặt trắng nhợt cùng làn da lạnh lẽo kia, chắc chắn chính nàng cũng đang bị trúng Băng Độc rồi, mặc dù tạm thời không nguy hiểm, nhưng vẫn mang cho nàng thống khổ to lớn, không thể kéo dài! Vì mình, nàng có thể tự lao đầu vào nguy hiểm như vậy, Lâm Hàn cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc thầm cảm kích.
Hắn không am hiểu y, càng không hiểu về băng độc này. Nhưng hắn tin tưởng Hạ Cơ, nàng để hắn làm vậy, chắc hẳn là có lý do chính đáng! Dù sao nó cũng là thứ đã theo nàng từ lâu cơ mà!
Cẩn thận cầm lấy chiếc áo, Lâm Hàn từ tốn mặc lên người Hạ Cơ. Quá trình này kéo dài tới hai phút, mấu chốt là Lâm Hàn không có quen mặc thứ này cho con gái a! Bảo hắn cởi ra còn được!
Vừa mặc lại áo yếm, sắc mặt Hạ Cơ thoáng chốc tốt hơn nhiều, đã không còn vẻ thống khổ đến tái mặt như lúc nãy, chuyển biến nhanh chóng như vậy khiến Lâm Hàn tấm tắc lấy làm kỳ. Nhưng hắn cũng không hỏi gì thêm, chỉ phủ thêm một tấm chăn lên người Hạ Cơ, bế bổng nàng lên rồi phi thân biến mất.
…
Tạ Thủy Hiên…
Ưm…
Tiếng rên thống khổ, rồi sau đó lại kiều mị như cực kỳ thư sướng, của nữ tử vang lên trong tình trạng nam tử đang đè lên người nàng
Đừng suy nghĩ bậy, chẳng qua là Lâm Hàn vừa rút một mũi tên ra khỏi lưng Hạ Cơ, sau đó dùng sinh cơ của Mộc Thuật giúp nàng nhanh chóng lành lại vết thương mà thôi!
Mặc dù Lâm Hàn không hiểu y thuật, nhưng chakra của hắn lại có tác dụng chữa trị ngoại thương rất tốt. Thậm chí còn tốt hơn nhiều đại đa số các loại chân khí trên đại lục này.
Đã có lúc, Lâm Hàn nghĩ đến mình nên học tập thêm y thuật, sẽ thuận lợi cho việc đào tạo Y Nhẫn sau này! Dù sao thì trình độ y thuật trên khối đại lục này đã có lịch sử phát triển hàng triệu năm, có thể nói là thâm sâu và uyên bác hơn vô số lần so với y thuật mới phát triển ở Nhẫn giới! Nếu kết hợp với khả năng y liệu trời sinh của người mang Mộc Độn, khó nói sẽ còn lợi hại đến nhường nào. Chưa hết, bên người hắn còn có một vị nữ thần y cực kỳ lợi hại: Tuyết Thiên Lăng! Điều kiện tốt như vậy mà không tận dụng chẳng phải rất phí sao?
Theo chakra sinh cơ nhậm thể, sắc mặt Hạ Cơ thoáng chốc trở nên hồng nhuận, thần sắc cũng hưng phấn đến kỳ lạ, giống như gặp được thứ gì đại bổ vậy! Cảm giác ấy phấn khích đến nỗi nàng không thể tự chủ được mà bắt đầu rên rỉ, thân thể cũng uốn éo như cực kỳ ngứa ngáy, khiến Lâm Hàn một trận trợn trắng mắt.
Có cần khoa trương vậy không bà cô nội? Đây cũng không phải là lần đầu tôi dùng thuật này khôi phục giúp người khác, còn chưa thấy ai phản ứng khoa trương được bằng Hạ Cơ này!
Bất giác trong lòng Lâm Hàn nổi lên một ngọn lửa nóng hừng hực, chỉ muốn tiến tới chén sạch con yêu tinh này, làm cho nàng dục tiên dục tử cả đêm rên rỉ theo cái cách đó.
Ách… à mà thôi! Kiềm chế! Phải kiềm chế a! Mặc dù trải qua chuyện trước đó, còn có cả chuyện xấu hổ chiều nay, Lâm Hàn đã biết Hạ Cơ nghĩ cái gì. Nói không ngoa, bây giờ mà hắn “lên”, nàng chắc chắn sẽ không phản đối, ngược lại còn chủ động phản kích! Nhưng mà Lâm Hàn hắn không có cái gan ấy a! Hắn còn cả tỷ chuyện nhức đầu chưa giải quyết, làm sao mà chăm sóc cho Hạ Cơ được?
Còn đùa nghịch với nàng chỉ vì thú tính bạo phát, chơi quất ngựa truy phong, Lâm Hàn còn không làm được! Nói cho cùng hắn vẫn là một người rất trọng tình cảm!
…
Thấy vết thương của Hạ Cơ về cơ bản đã liền lại, Lâm Hàn cũng dần dần thu hồi chakra, thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng cô nàng này vậy mà còn chưa “tỉnh”, hết lần này đến lần khác nhắm mắt như đang hưởng thụ, cái đầu dụi dụi xuống gối như con mèo nhỏ đang hạnh phúc ngủ mơ, khiến Lâm Hàn vừa bực vừa buồn cười, bất mãn vỗ đánh đét lên bộ vị vểnh cao nào đó, chế giễu nói:
- Ây dà, tiểu thư à, tiểu thư có thể tỉnh lại được chưa hả?
Ầy, cám ơn các vị tiền bối lồng tiếng TVB kiếp trước, giọng điệu của tại hạ bây giờ thật là đủ luyến láy, đủ… hèn mọn a!
Ưm…
Hạ Cơ hết lần này đến lần khác còn cố tình rên lên một cái nữa rồi mới bất mãn tỉnh lại, hai mắt tràn ngập u oán nhìn Lâm Hàn, khiến hắn suýt chút nữa thì tường cao thất thủ.
Sắc mặt Hạ Cơ lúc này đã tốt hơn rất nhiều, đôi mắt phượng một lần nữa tràn ngập linh khí. Đảo đảo tròng mắt, nàng thoáng chốc co rúm người lại, miệng than khẽ:
- Ôi… Lâm Hàn! Muội… muội lạnh quá!
Lâm Hàn bất đắc dĩ gãi gãi đầu, cô nương này lại định chơi trò gì đây?
- Lạnh hả?
Lâm Hàn lé mắt nhìn nàng, có chút kỳ quái giống như con cáo đói bụng gặp được gà con, khiến trong lòng Hạ Cơ nhảy lên thình thịch.
Vẫn cái ngữ điệu uể oải đầy quyến rũ ấy:
- Ừm! Muội lạnh lắm!
- Vậy được! Không còn cách nào khác rồi!
Lâm Hàn cúi đầu trầm tư, sắc mặt do dự không chừng, cuối cùng cắn răng một cái, giống như đưa ra một quyết định cực kỳ trọng đại.
Nhìn sắc mặt kiên quyết của hắn, hai má Hạ Cơ lại càng đỏ hơn, hai tay run run giống như đang sợ sệt cái gì.
Nhưng mà…
Tèn ten…
Trong tay Lâm Hàn xuất hiện một bộ váy, chính là bộ váy lông vũ mà Hạ Cơ cất sâu trong tủ mà trước đấy hắn đã cầm đi.
Hai mắt Hạ Cơ biến thành hình hạt đậu, trán đổ mồ hôi. Nhưng ngay lập tức, ngữ điệu này trở nên có chút bối rối:
- Huynh… huynh lấy cái này…
- Sao vậy? Không phải của muội sao?
Lâm Hàn kỳ quái hít hít bộ váy một cái, ừm, rất thơm a, đúng mùi của Hạ Cơ… ách, hắn đổ mồ hôi hỏi lại:
- Rõ ràng có mùi của muội, tiểu Hắc còn dựa theo đó lần theo nên mới tìm muội nhanh vậy mà!
- Ừm… váy này là của muội!
Giọng điệu của Hạ Cơ thoáng chốc hạ thấp, thập phần trầm ngưng. Đôi mắt nàng lóe lên hai vệt tinh quang quỷ dị nhìn Lâm Hàn, không biết là đang nghĩ cái gì.
- Huynh mặc lại giúp muội đi!
Mỉm cười nhạt nhòa, ngữ điệu của Hạ Cơ đột ngột trở nên thản nhiên rất nhiều, mang theo một luồng mỵ lực cao quý mà đầy quyến rũ. Lâm Hàn thoáng chốc ngẩn ra một giây, sau đó bĩu môi mặc lại cho nàng. Đối với hắn, việc này vốn dĩ chẳng có gì ghê gớm.
Giúp Hạ Cơ mặc lại bộ váy lông vũ này, Lâm Hàn đột ngột cảm thấy có chút không đúng chỗ nào. Hạ Cơ mặc vào bộ váy này, đột ngột khiến hắn có cảm giác rất khác. Không phải là bộ dạng buồn rầu ủ rũ của Hạ Cơ thường ngày, mà là một khí chất rất cao quý, rất tự tin, một mị lực rất khác, mà lại vô cùng vô cùng phù hợp với nàng. Giống như vốn dĩ khí chất của nàng phải là như vậy.
Thậm chí… còn có một tia quen thuộc…
Nhưng ngay lúc này, Lâm Hàn đột nhiên cau mày lại, trong mắt lóe lên hai vệt hàn quang.
Hắn còn chưa tìm đám khốn kia gây phiền phức, vậy mà đã có kẻ đến tìm hắn rồi!
Byakugan phát động! Lâm Hàn nhìn thấy có ít nhất hai mươi tên mặc đồ đen đang áp sát gian phòng mà hắn từng ở. Lặng lẽ tiến vào bên trong, tới bên giường, lạnh lùng một kiếm đâm xuyên chăn nệm, giống như muốn giết chết người trong chăn ngay lập tức vậy.
Nhưng đáng tiếc, trong phòng không có một người. Đám áo đen sau đó cũng tứ không kiêng kỵ mà tràn vào phòng hắn, điên cuồng lục soát. Lâm Hàn càng nhìn càng thấy giận dữ! May là hôm nay hai đứa nhóc kia tự động chạy ra ngoài, hiện giờ còn đang được Vũ Linh Hà bảo vệ. Nếu không phải vậy, cứ để hai đứa ở lại đây chẳng phải là gặp họa lớn sao?
Mặc dù biết hai đứa trẻ, nhất là Lâm Phong, đều không phải dạng vừa, năng lực tự vệ vẫn phải có. Hơn nữa nó còn có thể dùng thuật thức báo cho mình trở về. Nhưng như vậy vẫn là đặt con của hắn vào tình huống nguy hiểm a, hơn nữa còn có thể làm gián đoạn hắn lúc làm việc! Quả thật đáng giận!
Cho nên…
Tất cả đều phải chết!
Trong lòng Lâm Hàn lặng yên nổi lên sát khí! Tất cả những nhân tố dám uy hiếp đến hai đứa con của hắn, tuyệt đối không được tồn tại!
Updated 392 Episodes