Chương 2: Nhượng bộ lui binh

Ánh sáng nhạt phía chân trời lộ ra, Đế đô Đông Sở cũng bắt đầu sống lại.

Tiếng bước chân dồn dập quanh quẩn trong phố lớn ngõ nhỏ, kéo dài đến tận hướng hoàng cung. Lúc này đúng là lúc sắp sửa lâm triều.

- Dung Khinh Vũ đếnnnn...

Không biết là ai kinh cụ gào to một tiếng, nguyên bản đường cái nhỏ đã lộn xộn, nhất thời nổ tung. Tại đây sáng sớm, mang đến tiếng động rầm rĩ nhất lớn.

- Dung Khinh Vũ đến đây? Chạy mauuuuu...

Người nghe thấy đều chạy nhanh phía trước, hoặc chạy như điên, ngay cả bị thương nhân va chạm cũng không dám quay đầu lại giải thích. Hoặc đều tránh đi, kề sát vách tường sợ bị nhuyễn kiệu đụng tới.

Sau đó bốn gã kiệu phu to lớn nâng nhuyễn kiệu đến gần, không bị ngăn trở mà lắc lư, cùng đám người bạo động so với kiệu phu có vẻ thản nhiên hơn. Mặc kệ người bên ngoài như thế nào, tốc độ không hề hoang mang, tựa hồ không quan tâm người qua đường chế giễu và kinh hoảng.

Cỗ kiệu xuất hiện lại không hấp dẫn được ai, lúc này quan viên phía sau lưng dán hoàng cánh tại cửa đi ra trên tường.

Trên nhuyễn kiệu mỗi một tấc bố thân, đều lóe thất thải sáng lạn ánh sáng nhạt, tứ giác rũ xuống tu rua, dạ minh châu to như trứng bồ câu đang tỏa sáng như ánh mặt trời.

Nhưng xem trên người bốn gã kiệu phu gấm hắc y rực rỡ, còn có đồ trang sức trên người lục y nha hoàn so với quan to quý nhân còn phú quý hơn.

Người không biết thấy gấm phồn hoa như vậy sẽ nói chủ nhân của cỗ kiệu này thân gia hiển hách, đỉnh đầu nho nhỏ nhuyễn kiệu đều xa hoa khoe khoang như vậy. Nhưng người biết thì biết này đó màu sắc rực rỡ  là dự phòng tâng bốc kiệu phu bị chủ nhân khắc đến, nên dùng các loại tinh thạch, hoặc là đặc biệt chế tạo ra để tị sát cát vật.

Nha hoàn Dung Hoan theo đuôi bên cạnh cỗ kiệu, nhìn biểu hiện người qua đường quanh mình, tuy rằng họ đã nhìn quen nhưng trong lòng luôn nhịn không được vi tiểu thư nhà mình Dung Khinh Vũ mà lo lắng thiên hạ bất công.

- Những người này thật sự là quá đáng!

Lúc nói chuyện, tú quyền đã xiết chặt. Nắm tay trong nháy mắt khiến kiệu phu một bên trong lòng run lên, cảm giác được có cổ khí lưu rất nhanh sát qua khuôn mặt, thầm kêu một tiếng không ổn. Này nha hoàn bên người duy nhất của Dung Khinh Vũ, tính tình không được tốt lắm!

- Hoan Hoan, còn bao lâu nữa?

Lúc này, bên trong kiệu truyền ra thanh âm ôn nhu dễ nghe. Trong thanh âm nghe không ra nửa phần hỉ giận. Giống như tên, khinh nhu mềm mại, giống như lông vũ không có sức nặng cùng lực ảnh hưởng. Nhưng nghe tiến trong lòng lại làm cho người ta thấy một loại hương vị ôn nhu triền miên.

Dung Hoan nghe thấy tiểu thư nhà mình nói mà sửng sốt, vội vàng khôi phục bình tĩnh đáp:

- Tiểu thư, cũng sắp rồi, không đến nửa khắc nữa!

- Ừ! - Dung Khinh Vũ đáp nhẹ. Đối với người bên ngoài xao động tựa hồ ngoảnh mặt làm ngơ.

Dung Hoan nhìn người bên màn kiệu, muốn nói lại thôi. Trong lòng thì oán hận cái gia tộc kia ỷ vào thế lực, nơi chốn cùng tiểu thư nhà mình đối nghịch Tư Mã gia - Tư Mã Vân Lang tiểu thư. Chỉ vì người trước mắt ồn ào là Tư Mã gia vây cánh!

Tiểu thư rõ ràng là thái phó, nhưng từ lúc nhậm chức đến giờ đều là gió mặc gió, mưa mặc mưa. Mặc dù không nói nhiều lắm, nhưng là chỉ cần vừa nói tất nhiên sẽ phải chịu Tư Mã Vân Lang xem thường. Rõ ràng, tài hoa tiểu thư nhà nàng không kém so với Tư Mã Vân Lang, thậm chí nàng cảm thấy chỉ có hơn chớ không kém. Đáng tiếc, ông trời bất công, cho tiểu thư nàng thiện lương ôn nhu như vậy mệnh cách chỉ còn có một thân tàn tật.

Tiểu thư nhà nàng trên danh nghĩa là nữ thái phó khiến cho Tư Mã Vân Lang biến thanh danh "Đệ nhất thiên hạ nữ thái phó" chuyển thành "một nữ thái phó " mà làm cho nàng bất mãn.

Nghĩ đến đây, Dung Hoan vô số lần vì mình tiểu thư khổ sở thở dài, tâm sinh chua xót  rơi ra một giọt lệ.

- Ta cho em chuẩn bị đậu tương, có mang theo không? - Dung Khinh Vũ lúc này nhẹ nhàng hỏi.

Đối với nha hoàn nhà mình trung tâm cùng săn sóc như thế nào mà không biết?

Nhưng mà, nàng vốn vô tình tranh đoạt, không ai so với nàng rõ ràng hơn. Vinh hoa phú quý sủng nhục phồn hoa, mấy thứ này đều là sinh không mang theo đến chết cũng không thể mang theo. Trước kia, mấy thứ này ở trong lòng nàng không nặng, hiện tại không nặng, tương lai cũng sẽ không. Buồn cười chính là, ba lượt sống lại, đều thoát không được thân phận này - thiên hạ thủ phủ chi nữ!

Nàng sở dĩ muốn vì triều đình tẫn một phần tâm lực đơn giản là mảnh đất này từng có một người mình quan tâm dùng máu mà bảo vệ... Tuy rằng hiện giờ không biết hắn ở nơi nào, nhưng nếu ông trời cho nàng cơ hội sống lại tại đây, nàng không thể không quản. Bởi vì, có lẽ hắn ngay tại nàng nhìn không thấy bên người, tiên sống còn tại mảnh đất này.

Cho nên, tải mảnh đất này phải là an toàn không lo!

- Mang đến! - Nghe thấy Dung Khinh Vũ nói, Dung Hoan mới thu vài phần không thoải mái, sau đó từ thắt lưng lấy ra hà bao, giũ ra tiếng vang. Không khỏi lại tò mò hỏi:

- Tiểu thư, ngài cần nhiều đậu như vậy làm cái gì?

- Như thế này em sẽ biết! - Dung Khinh Vũ nói. Ngữ khí như trước ôn nhu khoản chậm, cẩn thận nghe lại có thể phát hiện giọng nói của nàng có một tia giảo hoạt.

Thần kinh bình thường như Dung Hoan là nghe được mà sửng sốt, không rõ cho nên chớp mắt. Bất quá tiểu thư quyết định thì luôn luông đúng, vì thế nghe lời gật đầu, không hề truy vấn thêm.

Chờ nhuyễn kiệu dừng lại cách cổng hoàng cung, Dung Hoan đi đến trước kiệu, xốc lên thất thải liêm mạn phù tiểu thư nhà mình đi ra.

Mà một cử động kia, đưa tới không ít quan viên một bên đi ngang qua lại kinh hô. Đều lại tránh lui xa hơn, ánh mắt kiêng kị nhìn người trong nhuyễn kiệu đi ra. Khi thấy người trong nhuyễn kiệu đi ra cũng nhịn không được tâm thần ngẩn ra.

Nữ tử nhỏ bé và yếu ớt chầm chậm đi ra khỏi nhuyễn kiệu, bạch y, kim tuyến độ biên gấm vân văn áo choàng, lưu quang ánh sáng ngọc, hạt bụi nhỏ bất nhiễm, phụ trợ nữ tử tôn quý trung lại không mất cao nhã thánh khiết.

Tóc đen như mực không giống các quan viên khác búi lên đội mão, mà là tùy tiện chảy xuôi trên đầu vai ra phía sau, duy nhất được cho là trang sức gì đó chỉ sợ là cái bịt mắt bằng tơ tằm thêu màu vàng che đi đôi mắt không ánh sáng. Ti mang ở sau đầu thắt thành một cái kết khéo léo, che khuất ánh mắt như vậy là tỏ rõ chuyện thực chủ nhân mắt mù. Cũng bởi vậy, dấu đi dung nhan xinh đẹp của nữ tử nhiều lắm.

Cho dù là như thế, thấy một người mềm mại như vậy, trong lòng cũng không cấm hiện lên chữ chính là: Nguyệt Hoa tiên tử hạ phàm!

Nhưng liên tưởng đến mạng cách của nàng, không khỏi vừa sợ hoảng hoàn hồn, âm thầm mắng một tiếng: sao chổi chuyển thế mê hoặc người!

Nhượng bộ nhường đối phương, cũng chính là thái độ hiện tại đại đa số người đi qua nội đình cánh cửa hoàng cung.

Mặc kệ cấp độ, phẩm chất hay thân phận thậm chí thứ tự đến trước và sau, chỉ cần thấy Dung Khinh Vũ đến gần, đều là nhường đường. Này tình cảnh, đế vương đi tuần cũng không hơn cái này đi, thậm chí còn trang nghiêm hơn chút.

Nếu như là đế vương, dân chúng ít nhất còn dám thân đầu nhìn xung quanh chiêm ngưỡng thánh dung. Mà Dung Khinh Vũ, cho dù truyền thuyết nói là chạm vào góc áo của nàng mới có thể trong vòng ba ngày gặp không hay ho, nhưng còn nhìn nàng thì sao? Có thể hay không cũng không hay ho cái vài cái canh giờ?

"Leng keng, leng keng, leng keng..." Lúc này, đột nhiên có thanh âm ngọc bội leng keng rất xa truyền đến, xuyên qua đám người càng ngày càng gần. Một đường lại đây, nguyên bản đám người rầm rĩ cũng bởi vậy một đường im lặng lại đây.

footer(); ?>