Chương 7

"Cái này là gì?"

"... Đây là bao tay làm từ da của long tộc, có thể kháng ma pháp cùng chịu tổn thương vật lý do chiến sĩ gây ra..."

"Cái này?"

"Nguyệt quang hoa, một trong mười loại thánh hoa của tinh linh tộc, chỉ mọc ở quanh cây sinh mệnh, đốc thúc tu vi, tăng ma lực, phục hồi nội thương cùng ngoại thương, cũng có thể dùng để luyện ra tinh thể khảm vào vũ khí hoặc pháp khí, tinh linh thường xuyên đem theo cái này đi đường đề phòng bất trắc."

"Cái này? Nhìn qua giống như viên đậu, là đồ ăn?"

"... Hạ phẩm pháp khí, lều cách âm dùng cho việc đi dã ngoại."

"Vậy cái này?"

"Cốc uống rượu của tinh linh vương."

"Ngay cả cái này các ngươi cũng không buông tha?"

"Bên trên có gắn tổng cộng mười tám hạt bảo thạch, thạch quý lấy từ chỗ người lùn,mỗi loại một màu, đảm bảo không chút tì vết, giá thị trường rất cao."

"Cái này..."

"..." Tử Kinh Lam nhìn tình huống trước mắt, thở dài, nhìn phụ hoàng vì mất tiền mất bảo bối mà cả khuôn mặt nhăn thành một đoàn bánh bao cùng với trẻ nhỏ ham học hỏi Bạch Chỉ Hi đang không ngừng thu nạp bảo bối vào trong giới chỉ (Đương nhiên giới chỉ cũng là do nữ chính đại nhân cướp tới), cảm thấy nhân sinh của địa tinh giới dần ảm đạm.

Một cái tham tiền nhân cùng một cái tham lam nhân ở với nhau, tham lam nhân vơ vét của tham tiền nhân sẽ là cảnh tượng gì?

Tử Kinh Lam tỏ vẻ mình cũng không dám nhìn cái bảo khố của phụ hoàng nữa rồi.

Cảm nhận trong nạp giới chứa đầy đồ vật, Bạch Chỉ Hi lương tâm đại phát, buông tha cho bảo khố đáng thương của địa tinh vương. Có đồ đưa đến miệng, chỉ có đồ ngu mới không đớp! Mà Bạch Chỉ Hi rõ ràng không phải đồ ngu, vì vậy nàng đành "miễn cưỡng" nhận lấy tấm lòng thịnh tình này của địa tinh vương.

(Địa tinh vương: Ngươi kì thật không cần miễn cưỡng...

Bạch Chỉ Hi: Thực sự không cần miễn cưỡng?

Địa tinh vương: *điên cuồng gật đầu* Ngươi tuyệt đối không cần miễn cưỡng!

Bạch Chỉ Hi: Ngươi cứ thịnh tình như vậy, ta cũng không khách khí nữa.

Địa tinh vương: Nà ní??!

Bạch Chỉ Hi: Vốn định dừng tay, nhưng ngươi đã bảo không cần miễn cưỡng, vậy ta...

Địa tinh vương: Không không! Ta sai rồi! Cầu miễn cưỡng cầu miễn cưỡng!)

Cuối cùng trước khi rời đi bảo khố, Bạch Chỉ Hi vẫn không kìm được hỏi: "Tại sao những thứ trong bảo khố của ngươi đa số đều là của tinh linh?" Không lẽ nhìn nhau không vừa mắt? Trộm đồ xem như báo thù? Đã thế đa số đều là đồ của tinh linh vương, hắn không có đem địa tinh các ngươi truy sát sao?

Địa tinh vương khó được nghiêm mặt trang trọng nói: "Cái này là tiền bối giao tranh, hậu bối các ngươi chưa đủ tuổi xen vào." 

Nhìn cái bản mặt thần côn của ngươi kìa! Rõ ràng là đang báo thù nhau!

Bạch Chỉ Hi trong lòng phun tào, cũng không có chấp nhặt địa tinh vương gọi mình một tiếng hậu bối, dù sao nhân gia người ta đã muốn trang già dặn, mình vẫn là không nên đả kích trái tim già ốm yếu kia của hắn.

Nghĩ thông suốt, Bạch Chỉ Hi cũng không làm phiền lão nhân gia người ta tận hưởng tuổi già, gọi Tử Kinh Lam một tiếng rồi quay lưng đi.

(Địa tinh vương: Tại sao nghe lên ta bỗng thấy chướng tai?

Bạch Chỉ Hi: Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Địa tinh vương:....)

Tử Kinh Lam khẽ liếc nhìn phụ hoàng của mình, mang theo nụ cười đầy đồng tình đi theo Bạch Chỉ Hi ra khỏi bảo khố.

Địa tinh vương: Bỗng dưng cảm thấy rùng mình là cái hiện tượng gì?

..............

Rời đi địa tinh giới, Bạch Chỉ Hi lần đầu tiên nghiêm túc nghĩ ngợi nhân sinh sau đó của mình một chút.

Vốn còn định phiền phức một chút về chuyện tiền bạc, nhưng hiện tại đã được giải quyết, còn đem về được ba cái ma thú bảo tiêu miễn phí cùng một cái đuôi manh manh nhỏ nhắn có thể cung cấp bản thân sinh hoạt phí, nàng có lẽ nên tìm một chỗ yên ổn chờ sư phụ lão nhân gia tỉnh lại. 

Chỗ yên ổn...

Bạch Chỉ Hi nhớ đến căn nhà gỗ nhỏ đụng cái là nát của nguyên thân, cảm thấy bản thân vẫn nên chạy vào không gian trốn một thời gian là tốt nhất, hoặc nếu không vẫn nên cầm tiền trực tiếp đi mua một căn nhà, vừa có chỗ trú chân cũng vừa không lo bị người phát hiện

Vì vậy chưa đàng hoàng nghiêm túc suy nghĩ nhân sinh được đến giây thứ mười, Bạch Chỉ Hi liền đem cái này vứt ra sau đầu, quyết tâm mua chút đồ dùng cùng thực phẩm, đem tiền vất vả kiếm được tiêu xài một chút.

Làm cho Tử Kinh Lam nhìn đến Bạch Chỉ Hi đem mình kéo đến tiệm y phục thử qua hơn mười bộ, hắn liền cảm nhận được cuộc sống hắc ám, nhất là khi nhìn đến Bạch Chỉ Hi đem y phục nữ hài tử cho hắn mặc, Tử Kinh Lam cuối cùng bộc phát khí thế.

"Không mặc!"

"Tại sao không mặc?" Bạch Chỉ Hi trùm một thân áo choàng đen mới mua, âm trầm thanh âm truyền ra, mang theo chút trêu tức.

Tử Kinh Lam: "Nếu con mắt của ngươi không mù, có lẽ nên biết ta là một nam nhân."

Bạch Chỉ Hi xuyên qua mũ trùm đánh giá khuôn mặt manh manh ngạo kiều của tiểu địa tinh, có cảm giác mình đang gặp Draco Malfoy bản cổ đại.

Thực sự muốn manh chết người có được không? Ngươi cái dạng này không phải nữ nhân thật đáng tiếc!

"Không cần nhìn ta như vậy!" Tử Kinh Lam da gà nổi lên, dùng sức xoa xoa cánh tay nhỏ bé, chân không chút dấu vết cách xa chủ tiệm may đang ôm một đống nữ hài y phục.

Hắn nhầm rồi, đi cùng ác ma này chỉ có địa ngục, tuyệt không có khoái hoạt!!!

"Thực ra ngươi có thể không cần mặc chúng." Bạch Chỉ Hi không chút để ý nói.

Giác quan báo nguy của Tử Kinh Lam lập tức điên cuồng nháy, quả nhiên...

"Ngươi cũng không cần mặc y phục ra đường."

Ý ngươi là kêu ra trần truồng đi đường?

Ngươi này cái đại biến thái!!!

Tử Kinh Lam trán nổi gân xanh trừng mắt nhìn Bạch Chỉ Hi. Nếu như con mắt có thể giết người thì Bạch Chỉ Hi tuyệt đối đã chết vô số lần. Tuy nhiên rất tiếc, đó chỉ là nếu, vì thế Tử Kinh Lam dưới ánh mắt uy hiếp của Bạch ác ma, âm thầm ngậm lệ ôm y phục nữ hài đi thử.

Đại trượng phu co được giãn được, hắn nhẫn!!!

Tử Kinh Lam vừa thay đồ vừa nghiến răng ken két.

Đi vào là tiểu chính thái, đi ra liền là một cái đại loli. Bạch Chỉ Hi cảm thấy mình bị vẻ manh manh của Tử Kinh Lam miểu sát. Vì vậy nàng theo bản năng đi tới, đưa tay lên, đem khuôn mặt của Tử Kinh Lam xem như bánh bao mà vò vò nắn nắn.

Thỉnh không cần xoa nắn mặt ta, như vậy hội biến dạng!

Tử Kinh Lam tự nhỏ cho bản thân hai giọt nước mắt.

Bạch Chỉ Hi e sợ thiên hạ không loạn, lập tức nói: "Kì thực ta cảm thấy ngươi nên là cái nữ hài."

"......."

"Ngươi có vẻ cũng đồng ý?"

"Ta k..."

"Nếu vậy sau này cứ mặc như thế này, ngươi đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta đành miễn cưỡng chấp nhận ngươi cái này tiểu muội muội."

"...." Cảm giác ý kiến bị xem nhẹ, thấy thật tổn thương, làm sao đây?

"Ngoan, nhanh nhanh gọi một tiếng hảo tỷ tỷ xem nào~" Bạch Chi Hi hóa thân lưu manh cười cười, ngón tay đem cằm Tử Kinh Lam nâng lên, rất ra dáng một cái hoa hoa công tử trêu đùa mỹ nữ.

"...." Cầu câu thông ngôn ngữ!!!

Chapter
footer(); ?>